Ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè, bọn nhóc rất coi trọng đợt nghỉ Tết. Phía người lớn, nếu không làm trong ngành giáo dục thì Tết Nguyên Đán là kỳ nghỉ dài nhất năm, tù tì mười mấy ngày. Ông chủ người nước ngoài của Tạ Nhất cũng hết sức thoải mái trong chuyện nghỉ lễ này. Chỉ tội cho Vương Thụ Dân, cửa hàng mở cửa buôn bán lại, nên gọi người về họp hành.Hoàng Hoa liên tục gọi những mấy chục cuộc điện thoại, sợ hắn trọng sắc khinh bạn chạy theo người yêu một đi không trở lại, quẳng hết chuyện làm ăn lại cho gã và Lý Ái Quân.
Bởi thế cuộc tương phùng này vội vã như một giấc mơ.
Tạ Nhất đặt giùm hắn vé máy bay, sáng sớm lái xe đưa hắn ra sân bay.
Cậu lăn lộn thương trường đã lâu, sớm quen lề thói ngụy trang kiểu cách, khiến người ta đoán không ra thực thực giả giả. Vương Thụ Dân ghét nhất mặt này của cậu. Khoác lên người cái vest armani liền quay lưng làm ngơ, lại còn cái vẻ ngoan cố đã tra đầu vẫn không chịu tiến lên. Hắn ác ôn nghĩ, đồ chuột con, cố mà đừng rơi vào tay anh, một khi rơi vào tay anh rồi mỗi ngày anh lột đồ cưng ra, để xem cưng còn đóng vai lạnh lùng vong tình phụ nghĩa nữa không!
Quý vị nói coi, đây khác gì là giết người không dao hả, miệng mọc ra là để nói chuyện mà, làm gì có chuyện nào không thể không khơi thông được chứ?!
Tới sân bay trời vẫn còn sớm, Tạ Nhất ngừng xe, vừa tháo dây an toàn thì bị Vương Thụ Dân chụp vai giữ lại. Bàn tay to bè vừa nhìn liền biết mạnh cỡ nào. Tạ Nhất bờ vai nhỏ bé, bàn tay khổng lồ kia nhìn qua như nắm trọn cả bả vai của cậu.
"Tiểu Tạ, cậu có thể nói cho tôi biết là cậu đang nghĩ gì không?" Hai mắt Vương Thụ Dân như muốn đâm thủng mấy lỗ trên người cậu, "Cậu nói cho tôi biết một tiếng đi mà, để tôi đi lần này coi như cũng có điều để nhớ nhung."
"Nhớ nhung?" Tạ Nhất ngẩn ra, chẳng biết phải cười hay mếu, "Cậu cần nhớ nhung làm gì, có thay cơm ăn được không?"
Vương Thụ Dân trầm mặc, ghét nhất là thái độ này của Tạ Nhất, mỉm cười nhẹ tênh, coi như chẳng chuyện vương vấn lòng, một câu nói bẻ ra vòng quanh đủ đường đáp trả. Kìm nén buồn bực cả buổi mới đáp, "Cậu cho tôi một câu trả lời chắc chắn đi. Sang năm tôi mở chi nhánh ở Thượng Hải, hai đứa mình gần nhau hơn?"
Tạ Nhất rũ mắt, quay đầu nhìn tấm kính chắn gió trước mặt, một tay xoa huyệt thái dương, thở dài nói, "Bây giờ cậu nói những lời này với tôi không thấy là đã muộn rồi sao? Hoa cũng muốn tàn rồi*."
Vương Thụ Dân nhếch miệng, bàn tay trượt xuống giật lấy cái tay đang tựa trán của Tạ Nhất, hai mắt vừa đáng thương vừa buồn bã hệt như con chó lạc chủ. Thật không hổ danh quân nhân xuất ngũ, ba mươi sáu kế khôn bảy mươi hai đòn trở mặt, khi nào nên giả ngu thì giả ngu, khi nào nên đáng thương thì lập tức đáng thương.
Tạ Nhất sửng sốt, kiên quyết rút tay về, cởi dây an toàn, cười bảo, "Cậu hồi nhỏ đã như vậy... Không có được coi như cũng tốt. Mau xuống xe đi!"
Cậu nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài, đôi mắt lo lắng buồn thương của Vương Thụ Dân khiến cậu xốn xang khó chịu vô cùng.
Nhưng trăm suy vạn tính Tạ Nhất vẫn không thể ngờ, tên khốn Vương Thụ Dân quả nhiên nói là làm, sau khi bị cậu đuổi về thì mỗi ngày đều điện thoại hoặc nhắn tin quấy rầy, chuẩn hơn cả đồng hồ báo giờ.
Sáng sớm: "Tiểu Tạ mau dậy đi, không được quên ăn điểm tâm đâu đó."
Buổi trưa: "Đừng có ngồi lì trong văn phòng như vậy! Cậu phải ra ngoài dạo một chút đi chứ, kiếm cái gì bỏ bụng ấy. Này, có thấy mệt không? Nếu mệt thì tựa đầu lên bàn nằm nghỉ chút đi. Đừng có mà uống cà phê hoài."
Mười giờ tối: "Tan ca chưa? Chưa hả? Mau mau về nhà đi! Mấy giờ rồi, đã khuya lắm rồi đấy! Bộ ông chủ của cậu là dân cho vay nặng lãi hả, cậu có cần phải bán mạng thế không, nửa đêm rồi còn chẳng chịu tha cho con người ta!"
Một giờ khuya: "Mụ nội nó, tôi thử coi là cậu đã ngủ chưa, ai dè chưa ngủ thật hả? Mau mau đi ngủ đi! Bằng không tôi quậy cậu hoài luôn đó, tới khi nào cậu chịu lên giường ngủ mới thôi."
Quả thực còn hơn cả đồng hồ báo giờ vạn năng. Ngày qua ngày tự động lập trình chẳng nhờ tới ai...
Hết màn nhắc nhở, tời màn kể lể.
"Tiểu Tạ, tháng này bọn tôi lãi gấp đôi luôn đó, định là mở thêm chi nhánh ở thành Nam, với cái đà này không chừng sẽ có chi nhánh toàn quốc luôn. Mà quan trọng nhất chính là mở chi nhánh ở chỗ cậu đó!"
"Tôi chỉ mới bảo là muốn tìm chỗ cung cấp nguyên liệu tươi ngon dài hạn thì thằng nhãi Hoàng Hoa chẳng biết làm cách gì đã tìm được mấy cậu sinh viên học nông nghiệp về nhà thưa với ba má triển khai mô hình nuôi trồng rồi cung cấp hàng hóa cho bọn tôi, nhờ vậy ruộng khô núi hoang được cải tạo rất tốt. Bọn tôi sắp sửa ăn nên làm ra công thành danh toại rồi, sau đó tôi sẽ chạy tới chỗ cậu liền! Cậu không được tìm người khác đâu đó biết chưa, nam nữ gì cũng không được!"
"Lý Ái Quân và Hoàng Hoa thiệt mất nết hết sức, suốt ngày diễn cảnh rating 18+ cho tôi coi hoài. Hai thằng cẩu nam nam đó khi dễ tôi nhìn được làm không được mà... Tiểu Tạ, để bù đắp cho trái tim mong manh dễ bể của tôi cậu hãy hôn tôi cái đi mà!! Ai da ai da, không hôn thì thôi, đừng có cúp điện thoại mà!!!"
"He he, đêm qua tôi nằm mơ thấy cậu đó, muốn biết tôi mơ thấy gì không? Không nói cậu nghe đâu he he, mơ đẹp lắm, đẹp lắm cơ!"
"Lũ lưu manh có mắt không tròng lại tới quán kiếm chuyện, tôi vừa xách dao chặt thịt từ bếp ra hỏi, bọn mày muốn một chọi một hay hội đồng thì chúng liền sợ hãi tháo chạy. Thiệt tình, không nói cho chúng biết năm xưa tôi là ai, không dạy chúng một bài học thì lên mặt vậy đó! Chúng đúng là ngu, không biết rằng muốn kiếm chuyện thì cũng phải chọn mặt khoe hàng chứ!"
"Tiểu Tạ~ cậu có nhớ tôi không nè, nhớ tôi không nè? Mẹ bà, bộ nói ngọt một tiếng thì cậu cắn trúng lưỡi chết à!"
...
...
...
Tạ Nhất biết mình chỉ cần đơn giản phẩy tay một cái liền có thể trở lại trước đây gạt Vương Thụ Dân ra khỏi cuộc sống của mình, nhưng không hiểu bởi cớ gì lại chẳng đoạn đành dứt bỏ... Phải. Không thể buông xuống được. Vương Thụ Dân đều đặn một ngày ba buổi gọi điện thoại quấy rầy tựa như một dòng nước ấm rót vào lòng, khiến cậu tan chảy rồi.
Tới giờ ăn quả thật bận đến mức chẳng rảnh ăn cái gì, khi nghe giọng nói của tên kia thì liền không còn cảm thấy đau dạ dày nữa, cũng không khó chịu nữa. Tới giờ nghỉ ngơi, đọc được tin nhắn giục cậu mau về nhà ngủ của tên kia thì liền vui vẻ khoan khoái ngay.
Chẳng khác gì một kẻ nghiện thuốc lá... Bỏ không được.
Tiểu Tạ Tiểu Tạ ~ sao hả, có nhớ tôi chút nào không hả?
Không nhớ hả? Cậu thật đúng là vô lương tâm mà. Chỉ có hai đứa mình với nhau thôi, ngại gì không nói thật đi?
Có nhớ phải không, có nhớ mà phải không? Hứ, bỏ đi, cậu không nhớ tôi thì tôi nhớ cậu cũng được. Tôi nhớ cậu muốn chết luôn đó! Chết rồi thành ma cũng sẽ ám cậu!
*
Hoàng Hoa nhìn Vương Thụ Dân tới giờ lại lên cơn điên thì trêu, "Em nói chứ doanh trưởng Vương, sao mãi mà doanh trưởng chưa bắt được địch vậy? Bộ địch dữ dằn ngoan cố lắm hả? Hay là do hỏa lực của doanh trưởng không đủ?"
Vương Thụ Dân xua tay đáp, "Đồng chí phải tin vào Đảng, thắng lợi ở ngay trước mắt thôi. Kìa, hãy nhìn đi, kia là ánh sáng, kia là Thái Dương!"
Từ bé hắn đã là lưu manh, người tuy không chí hướng nhưng làm gì cũng đều hết sức cẩn thận cố gắng. Nói thì phun đầy thố nước bọt. Hứa là liều mạng thành công.
Khi hắn dẫn theo Hoàng Hoa và Lý Ái Quân tới Thượng Hải xem mặt bằng chuẩn bị mở thêm chi nhánh thì làm Tạ Nhất hết hồn không thôi.
Vương Thụ Dân hễ nhớ lúc Tạ Nhất mở cửa đã giật mình trợn mắt há hốc mồm thế nào thì lại thấy đời này sống không hề uổng phí.
Hai tên kia đứng sau lưng yểm trợ, hắn một mình nhào lên câu cổ Tạ Nhất đòi hôn. Kết quả là hôn được một cái thật... Nhưng hậu quả là... Mà thôi, tốt nhất là không nên đề cập.
Hắn càng ngày càng cố gắng, càng ngày càng gầy gò. Đường nét góc cạnh trên mặt rõ ràng, sắc bén, khiến Tạ Nhất nhớ tới những lúc hắn gọi điện nhắn tin... hóa ra khi ấy hắn cũng không hề nghỉ ngơi.
Có lẽ, những người không có gì đặc biệt từ xuất thân tới năng lực và trí lực mới là những người cố gắng hơn bất kì ai. Suốt một đời, mỗi ngày sống là mỗi ngày cố gắng. Vì vậy, cuộc đời kiêu hãnh đẹp đẽ hơn vô vàn người khác.
Vào thu, họ chia ra làm hai tổ, Lý Ái Quân và Hoàng Hoa một tổ, Vương Thụ Dân cùng mặt trời chân lý chói qua tim một tổ, tới Thượng Hải mở chi nhánh.
Đúng lúc này hắn cũng nhận được điện thoại của Giả Quế Phương.
Theo lẽ thường bà ân cần han hỏi, đến cuối nghe thấy giọng lão phật gia là lạ, dường muốn hỏi dường như không, hắn liền mau mắn thăm dò, "Có chuyện gì vậy mẹ?"
Giả Quế Phương ban đầu bảo là không có gì, nhưng bị thằng con ép hỏi mãi thì cũng nói, "Tiểu Dân, mẹ nói con nghe chuyện này, con đừng để trong lòng, nghe xong thì quên liền đi, hiểu không?"
Vương Thụ Dân bị giọng điệu của bà dọa, phản ứng đầu tiên là lo song thân có chuyện, nhưng không đúng lắm, tại nghe tiếng thấy bình thường mà. Không lẽ Tiểu Tạ có chuyện, nhưng cũng trật lất, mới vừa gọi điện quấy rối cậu xong bị cậu mắng một trận tơi bời mà.
"Rốt cuộc là sao ạ?"
"Con gái chú Tăng, Tăng Tiên..." Giả Quế Phương ngập ngừng, "Nó đám hỏi rồi, đầu năm sau thì cưới."
Vương Thụ Dân ngẩn ra, chốc sau mới vỡ lẽ, Tăng Tiên, hình như là cái cô mặt tròn tròn buộc tóc đuôi ngựa năm ấy đứng ở nhà ga thề son sắt đợi hắn về thì phải.
Hốt nhiên lại nghĩ tới những người hứa chờ đợi hắn. Hồi còn thanh niên ở trong quân ngũ, lén hẹn hò với một cô gái, rồi sau này khi làm ăn có chút thành công lần lượt chối từ những người có ý với hắn... Hình như ai cũng hẹn, hẹn chờ hắn trở về, hẹn chờ hắn quay đầu, nhưng sau rốt ai cũng bỏ ra đi. Chỉ duy nhất một người, không thề hứa điều gì, nhưng vẫn luôn đứng đợi, đợi suốt bấy nhiêu năm.
Giả Quế Phương không nghe hắn nói gì, lo lắng bảo, "Tiểu Dân, không sao đâu con, không phải bên đó mọi chuyện suôn sẻ lắm sao, có vừa ý con gái nhà ai chưa, chỉ cần là con nhà đàng hoàng, biết thương con lo cho con, tính tình thật thà, thì cứ dắt về ra mắt, mẹ làm sao mà không ưng chứ? Con mẹ là ai nào, có công ăn chuyện làm, lại cao ráo đẹp trai..."
Vương Thụ Dân sặc ho vài tiếng, bà thực sự nghĩ là hắn thất tình ư, "Làm gì mẹ thương tâm ghê thế? Hồi đó đi con đã nói chia tay với cổ rồi, tuy cổ có bảo là sẽ đợi con, nhưng sau nhiều lần gọi điện con không nói gì thì cũng cắt đứt liên lạc luôn. Bây giờ là thời đại nào rồi mà mẹ đòi người ta như Vương Bảo Xuyến hầu chờ mười tám năm? Con không thể khiến người ta vì con mà lỡ làng được."
Giả Quế Phương lại nói cái gì đó, xác nhận là hắn không đau buồn, mới chuyển sang căn dặn việc làm ăn quan trọng ra sao, hắn chỉ ừ hữ cho qua, sau hắn lại nghĩ đã đến lúc phải thưa thốt vài chuyện rồi.
Những chuyện cần chuẩn bị đều đã xong, nay là lúc phải nói lời cần nói thôi.
./
(*) Không biết mọi người còn nhớ không. Không nhớ thì thôi nhắc lại cũng vui. Priest không đặt tựa đề cho__;
Đợi được trời tàn, đợi được đất tận, đợi được ngọc hóa bụi mù, thời gian không trở lại, đợi được...
Giờ phút này đêm đen lạnh lẽo như sông sâu giăng đèn, lửa đỏ cháy bùng, suy tưởng vượt ngoài tâm với, chỉ muốn bỏ mặc để dung hòa với khát khao bản năng, tơ mỏng mảnh nhưng dai dẳng. Tạ Nhất thấy như có cơn hồng thủy tràn lên cuốn phăng thành lũy, rồi một phức cảm vô danh dâng trào chiếm trọn trái tim, từa tựa bi thương.
Ở chỗ nhà bán tâm lý học Tưởng Linh Khê có một quyển sách liệu pháp tên là "Tĩnh tâm", viết rằng, mỗi khi lòng bức bối như thể có tảng đá chắn ngang thì hãy hỏi cơ thể, cơ thể chính là tiềm thức, biết tất cả đáp án. Vì thế, Tạ Nhất nhắm mắt tự vấn chính mình.
Sau đó, cậu nghe từng tế bào cơ thể đồng thanh gào lên, cậu khát khao con người này, khát khao hơi ấm này... Lý trí yếu ớt phản kháng, bị nhấn chìm trong thủy triều dục vọng, càng gầm rú bi thương kiên quyết cự tuyệt lại càng sa vướng vào tuyệt vọng tận cùng.
Động tác vỗ về ủi an của Vương Thụ Dân cẩn trọng như một con chiên, nhưng Tạ Nhất lại sợ hãi siết chặt vai hắn, từng đầu ngón tay trắng bệch, tưởng như có thể ghìm được sâu vào trong máu thịt hắn, cho đến khi hoàn toàn giải phóng bản thân mình trong tay hắn. Cơ thể từ rất lâu không phóng túng bất chợt mềm nhũn ra, sức lực tiên tan.
Vương Thụ Dân khẽ gọi tên cậu, bàn tay trượt nhẹ trên sống lưng cậu, trù trừ dừng lại ở phần hông, bất chợt thở dài, cúi đầu, để môi lướt qua khóe mắt cậu, hôn nhẹ lên giọt nước mắt đã tràn, "Cậu không thích?"
Tạ Nhất im lặng lắc đầu.
Mồ hôi trên má Vương Thụ Dân rơi xuống trán Tạ Nhất làm cậu sững ra. Hắn tiếp tục bất động giữ tư thế quỳ trên người cậu, đau khổ nhẫn nhịn, không dám sơ suất hành động, đôi mắt miễn cưỡng giữ lại được chút tỉnh táo, khẽ khàng ghé vào tai cậu hỏi thì thầm, "Vậy sao cậu lại khóc? Khi xưa Tạ Thủ Chuyết đánh cậu, cậu chẳng rơi lệ. Bị bọn du côn chặn đường chửi mắng chẳng rơi lệ. Tự mình hành hạ bản thân bằng cách đâm kim lên tay chẳng rơi lệ. Một thân một mình thức khuya dậy sớm làm bao nhiêu việc khiến tay chân đau nứt cũng chẳng rơi lệ."
Tạ Nhất không biết phải đáp thế nào, chỉ kinh ngạc nhìn, trong bóng đêm đối diện với người kia.
Vương Thụ Dân nhắm mắt lại, cổ họng tràn ra một tiếng gầm nhẹ, kéo tay cậu, "Tiểu Tạ, giúp tôi..."
Tạ Nhất sững ra một lúc, lật mình ngồi dậy, một tay ôm Vương Thụ Dân, nhỏ nhẹ hôn hắn, một tay luồn xuống phía hạ thân hắn.
Vương Thụ Dân thở gấp gáp, ôm chầm lấy cậu, hai bờ ngực dán chặt, trái tim co thắt, giọng khản đặc, cúi đầu nỉ non, "Tiểu Tạ, Tiểu Tạ, Tiểu Tạ..."
Tiếng tim đập vồn vã truyền tới tai đối phương, giữa mùa đông buốt rét câm im chợt vang rền như trống trận, là muôn ngàn tình tự bên bờ Trường Giang trên mé Hoàng Hà.
Hôm sau Tạ Nhất tỉnh dậy, đã là buổi trưa mặt trời dâng cao. Bình thường cậu sinh hoạt không phải là quy luật lắm, quanh năm chẳng mấy khi tròn giấc, sáng sớm thức dậy toàn nhờ đồng hồ báo thức, nên khi có cơ hội ngủ thỏa thích cũng sẽ tự nhiên tới trưa mới dậy thôi.
Lúc mở mắt, vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, thơ thẩn nhìn cái giường khắc hoa rộng lớn, trong một sát na tưởng chừng đã tự lừa mình như Tưởng Linh Khê, cho rằng đã chuyển kiếp rồi. Nhưng lại nghe thấy động tĩnh, liền quay đầu lại, nhìn Vương Thụ Dân đang ngồi bên cạnh, dáng vẻ xem chừng đã dậy từ lâu, áo quần chỉnh tề, trên đầu gối kê quyển sách chẳng biết lấy ở đâu, mắt không hề rời trang sách.
Hai người nhìn nhau, Vương Thụ Dân cười chào, "Dậy rồi hả?"
Tạ Nhất thình lình nhớ lại chuyện hồi tối, lập tức tỉnh táo, hiệu nghiệm hơn cả giội nước lạnh lên đầu.
Vương Thụ Dân phát hiện người này chỉ khi nào mới tỉnh ngủ thì ít ra còn thành thật được một chút. Đầu tiên là ngẩn ngơ nhìn cái giường hoa, rồi quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt hoa đào bất chợt trợn to như bị dọa cho giật mình, cuối cùng thì mặt mày biến dị hoàn toàn.
Hắn luồn tay vào tóc cậu, dịu dàng vuốt ve, khiến cậu nổi da gà, mặt hoảng sợ như trông thấy quỷ ban ngày. Hắn nói, "Bây giờ tôi đã thông suốt một điều, cậu biết là gì không?"
Tạ Nhất vẫn còn trong cơn hoảng loạn.
Vương Thụ Dân bật cười, "Cái con nhỏ như con khỉ đưa tôi tới nhà cậu không phải là bạn gái cậu phải không?"
Cái con nhỏ như con khỉ... Quan Thế Âm đại từ đại bi phù hộ độ, tuyệt đối đừng để Tưởng Linh Khê nghe thấy câu nói này, đối với người suốt đời chỉ mặc cúp A như cô, lời này khác gì lời phản nghịch.
Hả? Chờ chút. Vương Thụ Dân nói gì vậy?
Tạ Nhất lắp bắp nói được hai chữ, "Cổ... tôi..."
Vương Thụ Dân búng lên trán cậu một cái, thấy hình như hơi mạnh tay liền xoa xoa, "Có lần dẫn anh em đuổi theo bọn buôn ma túy tới biên giới, bị một thằng trong số chúng giả làm con tin lừa. Thằng đó nó để đồng bọn chĩa súng vô đầu, ra bộ hoảng sợ chân run rẩy, nhưng cuối cùng không thể qua được hỏa nhãn kim tinh của tôi."
Tạ Nhất không hiểu, ý hắn là đang muốn nói gì?
Vương Thụ Dân âm thầm đắc ý, nhưng phát hiện Tạ Nhất hoàn toàn không có ý lĩnh lội, bèn húng hắng ho một tiếng, gãi đầu nói, "Tiểu Tạ, tuy tôi học có dốt thật, đầu óc không lanh lợi bằng các cậu... Nhưng các cậu có thể làm ơn đừng đối xử với tôi như thằng ngốc có được không?"
Hắn không nói thì thôi, nói rồi liền khiến Tạ Nhất lập tức nhìn hắn như nhìn thằng ngốc.
Vương Thụ Dân thở dài, bất lực nói, "Tôi đọc tài liệu rồi cả bảng phân tích tâm lý của bọn buôn ma túy, nhìn thằng con tin kia một cái liền đoán được tám chín phần, nói gì người quen biết bao nhiêu năm là cậu. Nếu cậu thật sự có bạn gái thì sẽ không theo tôi đi du lịch. Hôm qua... Hôm qua càng không cho tôi đụng vào." Hắn luồn tay vào trong chăn, nắm bàn tay ủ ấp suốt đêm mới ấm áp của Tạ Nhất, "Tiểu Tạ, sao cậu lại không chịu tin là tôi hiểu cậu hơn bất kì ai? Cô gái đó là cậu cố tình để mà chọc tức tôi?"
Tạ Nhất im lặng.
Vương Thụ Dân rũ mắt, suy nghĩ một chút rồi lại cười như tự giễu, "Đúng là đã chọc tôi tức gần chết."
Tạ Nhất chẳng biết là giận hay gì mà mặt khẽ đỏ lên, hất tay Vương Thụ Dân ra, bất chấp áo quần xộc xệch mà bật dậy, trợn mắt lườm hắn, "Cậu nghĩ cậu là hoa thờ trong miếu à? Vương Thụ Dân, cậu có thể đừng tự đề cao mình có được không?"
Ông trời con quả nhiên là thẹn quá hóa giận rồi. Vương Thụ Dân nhìn cái áo sơ mi đêm qua hắn qua loa khoác lên người cậu, dưới cổ còn in dấu hôn mờ ám thì chợt thấy miệng lưỡi khô khô, quay đầu đi ho một tiếng.
Tạ Nhất nhíu mày, như nhớ ra điều gì, cúi đầu nhìn xuống, mặt lại càng đỏ dữ dội. Cậu cắn môi một cái, đá Vương Thụ Dân, cầm quần áo ai kia dậy sớm chuẩn bị để hong khô dưới điều hòa, không ngần ngại mà mặc vào.
Ngước đầu lên, thấy vật thể Vương Thụ Dân cầm trong tay nhìn rất quen liền cau mày hỏi, "Cậu cầm di động của tôi làm gì?"
Vương Thụ Dân sờ đầu, dè dặt nhìn cậu, "Không... Khụ... Thực ra là hồi sáng này lúc cậu còn đang ngủ, tôi ra sân dạo một vòng, rồi thì, sẵn tiện gọi cho cô khỉ kia..."
Tạ Nhất liền đen mặt.
Vương Thụ Dân xem chừng sắc mặt của cậu, giọng nói càng lúc càng nhỏ, "Ờ thì, sau đó, sau đó tôi, tôi nói với cổ... rồi cổ nói tôi biết."
"Cậu với cái gì với cô ấy? Cô ấy nói cậu biết cái gì?"
Vương Thụ Dân cà chớn sà tới, "Tiểu Tạ, hứa là đừng giận nha?"
Tạ Nhất đanh mặt nhìn.
Vương Thụ Dân giơ hai ngón tay lên trời, "Chủ tịch Mao chứng giám, tôi không nói gì với cổ hết. Cổ vừa nghe điện thoại liền biết là tôi, rồi nói tôi nghe mọi chuyện, còn nhờ tôi chuyển lời cho cậu."
"Chuyển lời gì?"
"Bạn bè là để bán đứng... Á, Tiểu Tạ, cậu đừng kích động, đừng kích động! Không phải tôi nói, là con khỉ kia nói! Trời ơi cái đó cứng lắm đừng có đập chết người bây giờ! Thiệt tình là tôi không có nói... ÁÁÁÁ!!"
Cứ như thế, buổi sáng yên tĩnh tốt lành ở cổ trấn Giang Nam hoàn toàn bị phá vỡ.
Thực ra, còn rất nhiều điều Vương Thụ Dân đã không nói. Khi Tưởng Linh Khê nhận được điện thoại của hắn thì ngạc nhiên lắm, mở miệng hỏi ngay, "Tại sao lại là anh vậy anh Vương?"
Hắn liền hắng giọng, cố lấy bình tĩnh đáp, "Cô Tưởng, tôi có vài chuyện muốn nói với cô."
"À... Chuyện gì cơ? Tạ Nhất đâu?"
"Cậu ấy còn chưa dậy." Hắn đáp, "Cô Tưởng, tôi muốn nói cô biết, sau này Tạ Nhất là của tôi, tuy cậu ấy không thừa nhận nhưng sự thật vẫn là sự thật. Về chuyện này, cô Tưởng có ý kiến gì không? Nếu có thì chúng ta cùng trao đổi."
Tưởng Linh Khê hổ báo là vậy, nhưng cũng có khi lại cứng họng không biết nói gì, phải hơn năm phút đồng hồ, Vương Thụ Dân tưởng rằng cô đã cúp máy, cô mới cười một tràng, sau đó nói là mình đã sớm biết mọi chuyện rồi.
Quả thực cô có nhờ Vương Thụ Dân chuyển lời như vậy cho Tạ Nhất, nhưng trước đó, cô đã nói chuyện với hắn suốt nửa tiếng đồng hồ, kể chuyện từ hồi hai người quen nhau lúc đại học, đến bao nhiêu năm Tạ Nhất dốc sức làm việc, rồi thì từ một thiếu niên kiên cường dần dần trở nên cố chấp.
Sau đó, cô thở dài nói, "Anh Vương, anh có biết điều thất bại nhất cuộc đời này của tôi là gì không?"
"Là gì?"
"Anh nói xem, tôi cái gì cũng có, chỉ cần muốn thì sẽ có rất nhiều chàng trai bu quanh lấy lòng, thế nhưng sao cứ yêu thầm một người chỉ yêu đàn ông, lại còn yêu thầm lâu đến như vậy..."
Vương Thụ Dân hoàn toàn hóa đá.
Tưởng Linh Khê cười một tiếng, "Không cần lo lắng, bây giờ tôi có bạn trai rồi, hiện chỉ muốn duy trì tốt mối quan hệ này. Nói gì thì nói, ai bảo tôi không đủ hấp dẫn, không thể bẻ thẳng cậu ấy lại. Đây là bí mật chỉ của hai chúng ta thôi, đừng nói cậu ấy nghe." Thở dài xong lại tiếp, "Anh Vương, anh tốt nhất là phải trân trọng cậu ấy nhiều hơn, đừng khiến cậu ấy đau khổ nữa."
Suy nghĩ một lúc lại nói, "Hẳn anh nghĩ cậu ấy thật tàn nhẫn, hết lần này tới lần khác đều quyết tuyệt ra đi, không cho anh cơ hội. Đó là vì anh không hiểu thôi. Con người, một khi đã đoạn đành dứt bỏ điều quan trọng nhất, thì có nghĩa là, họ đã quen với mất mát và đau thương."
Sau khi cúp máy, Vương Thụ Dân thốt nhiên nghĩ, Tạ Nhất từ bỏ cô gái này để chọn hắn, quả thật là đã thiệt thòi cho cậu rồi.