Vương Thụ Dân như là mặt trời, không có thì khiến cuộc sống tối tăm buồn bã,
còn bằng đến gần thì lại đau đớn tổn thương.
- by Tạ Nhất
So sánh này có hơi khập khiễng nhưng đại ý chính là như vậy, nếu dùng từ ngữ quá đẹp đẽ đâm ra mất đi cái hay vốn có.
Vương Thụ Dân, quả thật là một người sống mạnh mẽ và quả quyết hệt ánh mặt trời.
*
Cấp Hai, Vương Thụ Dân và Tạ Nhất lại cùng lớp, một khối có bảy, tám trăm học sinh, Vương Thụ Dân coi như quen gần hết. Sau đợt nghỉ hè, tên tuổi của Vương Thụ Dân càng lúc càng lớn. Bây giờ ai ai cũng biết, vua liều mạng chẳng sợ chết, dám tay không đánh nhau với du côn có dao rồi còn đánh cho chúng tơi bời tan tác, anh hùng khí khái nói được làm được, đầu đội trời chân đạp đất chính là họ Vương ta.
Còn Tạ Nhất là ai? Tạ Nhất là một học trò ngoan, không sinh sự, không tụ hội tụ hè, là bạn trúc mã với Vương Thụ Dân, cùng nhau đến trường, cùng nhau đánh côn đồ. Ừ, quả thật là Tạ Nhất đã từng đánh nhau một lần còn gì.
Vì vậy, mỗi ngày luôn sẽ có cảnh như thế này:
Giờ ra chơi, Vương Thụ Dân cách nửa lớp học đứng hô hào, "Tiểu Tạ, Tiểu Tạ, chơi bóng rổ không?"
Tạ Nhất lắc lắc cuốn sách trong tay.
Vương Thụ Dân bĩu môi, đập trái bóng xuống đất một cái, "Ok, cậu không rảnh!"
Giờ ra về, Vương Thụ Dân sáp tới cạnh Tạ Nhất, móc mấy thẻ chơi game trong túi quần ra, "Đi chơi điện tử không?"
Tạ Nhất nhét tập vở vào trong cặp, lườm một cái, "Biến!"
Vương Thụ Dân bèn ủ ê mà biến, lát sau thì lăn trở lại, tay cầm túi sách, đi theo sau lưng Tạ Nhất.
Tạ Nhất cười một tiếng, "Không phải cậu bảo đi chơi game à?"
"Bỏ cậu lại một mình thì thất đức quá!"
Tạ Nhất bĩu môi coi rẻ, bước nhanh về trước, Vương Thụ Dân tức tốc tiến lên, thỏ thẻ bảo, "Tôi sợ mẹ tôi..."
Tạ Nhất lại bĩu môi khinh bỉ, Vương Thụ Dân nhác chừng sắc mặt của đối phương, rồi gãi đầu, xách cặp trên vai, thở dài một cái, "Anh hùng khí đoán... Chặc chặc chặc... Tôi là sợ cậu không cho tôi copy bài tập."
Ừ, bấy giờ mới tính là nói thật đây.
Tạ Nhất khịt mũi một cái, dùng ánh mắt nhìn cây cỏ ven đường mà ngó Vương Thụ Dân, đoạn cho tay vào trong cặp lấy một cuốn vở bìa xanh ra cho tên kia.
Vương Thụ Dân như được đặc xá, lấy cuốn tập như đón thánh chỉ, "Ôi Tiểu Tạ cậu đúng là anh em tốt của tôi. Tới đây, để tôi xách cặp cho cậu." Nói đoạn liền kéo lấy cặp sách của Tạ Nhất, rồi hoan hỉ mà hát, "Một ơn cứu mạng kia suốt đời ghi tạc, anh hùng ta chính khí ngời ngời..."
Bóng chiều ngả về tây, nắng vàng trải dài trên con đường vắng, Tạ Nhất nhoẻn miệng cười một tiếng, tiếu ý ung dung phong nhã, đẹp đến nghẹn lòng.
*
Thời gian một dòng chảy xuôi, ngày tháng như bóng câu qua cửa, cơ thể thiếu niên cũng dần dần biến đổi, những đường nét con trẻ phai mờ, thay vào đó là sự chín chắn dẻo dai. Con gái thì như đóa hoa hé nở, dáng dấp yểu điệu nhu mì. Con trai lại như cái cây vươn mình, trổ giò vỡ giọng, tiếng nói trầm ấm nom rất ra dáng người lớn.
Thiếu niên đang trong lúc dậy thì cằm bắt đầu lún phún mọc lông măng hoặc có thể cho là râu cũng được. Quan hệ trai gái cũng không còn bình hòa như trước mà tựa hồ có khoảng cách. Bạn bè vốn quen thói to tiếng cạnh khóe cãi nhau nay lại đâm ra dè chừng lạ lẫm, tay chân tình cờ đụng phải thì đều lẹ làng né đi như phải bỏng.
Hồi tiểu học, thầy cô thường xếp cho bạn nam ngồi cùng bàn với bạn nữ, ở giữa vạch một đường kẻ đỏ chói làm ranh giới, nhưng lại chẳng ai xem trọng chuyện đó. Thế nhưng khi lớn hơn một tí, như có bức tường vô hình ngăn cách nam và nữ, khi thầy cô xếp chỗ ngồi, chỉ cho phép bạn cùng giới ngồi chung với nhau. Lẽ nào không sợ học sinh tụ tập nói chuyện bỏ học sao?
À, cái đó thì làm sao mà đáng lo hơn cái khác được, có phải không?
Thời kì mới lớn bao giờ cũng đáng lo, lúc nào cũng như có một màn sương bao bọc lấy tâm tình, cảm xúc cũng dễ dàng dao động, ưa mủi lòng, ưa nổi nóng và cũng ưa rung rinh cảm nắng. Mọi thứ cứ đến không một dấu hiệu báo trước. Sau một thời gian lại im ắng lắng xuống.
*
Vương Thụ Dân bắt đầu thấy khó ở. Tạ Nhất ngồi bên vẫn yên lặng ghi chép, cẩn thận nghe cô giáo giảng bài. Vương Thụ Dân hết thất thần nhìn bảng đen lại lướt mắt ngó cô giáo rồi dừng mắt ở cái bàn trước bàn giáo viên... Ồ, cái nhỏ thắt bím đó là ai, sao nhìn chướng mắt quá vậy.
Vương Thụ Dân ngẩn ra nhìn cái bím tóc xinh xắn kia một lúc, tim chợt nảy thình thịch, dựng cuốn sách trên bàn đứng lên, nói khẽ với Tạ Nhất, "Tôi nằm một chút, cậu canh chừng giùm tí nhé."
Tạ Nhất quá quen với chuyện này nên chẳng buồn nổi cáu, chỉ tiếc hận nhìn Vương Thụ Dân một cái rồi thở dài, lấy quyển vở của tên kia qua chỗ mình, tranh thủ chép hộ.
Vương Thụ Dân bấy giờ cũng không còn thấy thẹn thùng gì nữa, vùi mặt vào tay, nhắm mắt lại, thế nhưng cái gáy trăng trắng cùng bím tóc đen nhánh vẫn cứ lấp ló hiện lên trong đầu.
Thiệt tình, con gái con lứa ăn gì mà cần cổ trắng quá vậy, còn trắng hơn Tạ Nhất... Không đúng, Tạ Nhất là nam sao lại mang ra so được!
Nhỏ tên gì ta? Hình như là Nghê Hiểu Thiến, là đứa ưa khóc nhè lớp kế bên hồi tiểu học. Mới đây chẳng bao lâu mà sao lại khiến người ta nhìn không ra thế này? Nhớ hồi nào tóc của nhỏ chỉ le que vài cọng như đuôi chuột ấy, sao giờ lại vừa nhiều vừa đen vậy? Lúc bé thì xí gái còn bây giờ sao mặt mày xinh xẻo như hoa nở ấy?
Còn nhỏ thì là nhỏ mít ướt suốt ngày chảy nước mũi, thế mà hiện giờ cũng lớn lên thành thiếu nữ điệu đàng dễ thương thế ư?
Vương Thụ Dân bật dậy, hai má đỏ bừng, khiến Tạ Nhất giật mình nhảy dựng. Trái tim nảy lên liên hồi tưởng chừng rớt ra ngoài lồng ngực, Vương Thụ Dân ánh mê ly ngây ra một lúc rồi lại ụp mặt xuống bàn, rên một tiếng.
Tạ Nhất nhìn cô giáo trừng mắt lườm hai đứa, lại ngó Vương Thụ Dân như đang lên đồng, bèn cúi đầu hỏi, "Cậu... cậu bị đau bụng à?"
Vương Thụ Dân ngước đầu lên nhìn Tạ Nhất, buồn khổ chớp chớp con mắt, "Tiểu Tạ... tôi vong trận bỏ mạng đây, cậu, cậu, cậu nói với ba mẹ tôi, bảo họ nén bi thương, nhân lúc còn trẻ mà sinh thêm thằng cu, mười tám năm sau... Úi!"
Tạ Nhất đập cuốn sách bài tập toán dày cui lên đầu Vương Thụ Dân một cái.
*
Người bước đến gõ nhẹ vào đời, khiến tôi mở mắt nhìn thế giới.
Một tuần sau, đồng chí Vương Thụ Dân bấy giờ đã nếm đủ cơn tương tư đau khổ, bèn quyết đoán viết một lá thư tình đầy bi hoan sầu muộn, bao gồm cả lỗi chính tả, len lén bỏ vào hộc bàn của Nghê Hiểu Thiến.
Ai ui, xem ai đang đỏ mặt kìa? Ai u, bạn nam thích bạn nữ! Ai u, Vương Thụ Dân cảm nắng Nghe Hiểu Thiến.
Lời đồn cứ dần dần lan xa, mọi người truyền tai nhau không dứt, chẳng mấy chốc cả khối lớp Tám đều biết tin Vương Thụ Dân và Nghê Hiểu Thiến đang cặp kè ăn muối mè với nhau.
Lúc tan học, Tạ Nhất cảm thấy lỗ tai yên tĩnh hơn rất nhiều. Tên ôn thần Vương Thụ Dân sau lần tỉnh tò với lời lẽ chân tình thắm thiết giờ đã thành công cưa đổ con gái người ta, hiện tại đang lu bù cuốn quýt ở bên cạnh bạn gái nên không còn quấy rầy Tạ Nhất nữa. Nhưng bất ngờ yên ắng như thế lại thấy như thiếu vắng điều gì đó.
Mỗi ngày khi lên lớp, cái tên lỗ mãng kia cứ như uống phải thuốc kích thích mà làm đủ trò dở hơi, xé tập xếp máy bay viết lời tình yêu rồi phóng vèo vèo trên đầu các bạn để gửi đến cho người yêu bé bỏng, hại cả lớp chẳng ai được yên thân.
Thỉnh thoảng, Tạ Nhất cũng liếc mắt nhìn thử nội dung Nghê Hiểu Thiến biên đáp lời trên máy bay tình yêu, toàn mấy thứ phải nói là nhảm ruồi hết sức. Ví như, trưa nay tụi mình ăn gì nà, con nhỏ C kia thấy ghét quá nà, mặt bà cô Anh văn lại nổi thêm mụt mụn nà, thằng A với nhỏ B có tình ý với nhau nà, cô X nói xấu sau lưng thầy Y nà...
Tạ Nhất bực mình không biết hóa ra con nhỏ Nghê Hiểu Thiến đó coi vậy mà cũng nhiều chuyện ưa tọc mạch kinh khủng. Con nhỏ mắt hí mũi tẹt đó thì có chỗ nào mà đẹp chứ?
Khiếu thẩm mỹ của Vương Thụ Dân thật chẳng ra làm sao, chắc phải sắm cho tên này cái gương thôi.
Nghê Hiểu Thiến nói nhiều, Vương Thụ Dân cũng bắt chước nói nhiều theo. Suốt ngày cứ chuyện bé xé to, không việc gì cũng chèo kéo Tạ Nhật mà rằng, "Tiểu Tạ, tôi nói cậu nghe, hôm qua tôi và Hiểu Thiến tới bãi tập đằng sau sân bóng ngắm hoa thì trông thấy một cụm hoa thủy tiên rất đẹp. Hiểu Thiến nói cây tỏi trông xấu vậy mà nở hoa xinh ghê. Cậu nói xem, có ai mà ngốc như nàng không chứ, tỏi làm sao mà đẹp thế được, thủy tiên rõ ràng là thuộc họ hành."
...Vương Thụ Dân cậu mới là đồ ngốc ấy!
"Hôm nay Hiểu Thiến tặng tôi một hũ kem bôi tay, thơm lắm, bảo tôi xài đi, cậu nói đàn ông con trai ai dưỡng tay làm gì, cậu lấy không, cho cậu đó."
...Người ta là sọt rác của cậu à, không thích thì vứt sang cho rảnh nợ?
"Ui da đau chân quá, mới nãy đi mua bánh bao cho Hiểu Thiến, nhỏ chê căn tin bán đồ không ngon nên ra cái tiệm kia xa ơi là xa, lại còn phải xếp hàng hết nửa tiếng đồng hồ."
...Hiểu Thiến Hiểu Thiến Hiểu Thiến Hiểu Thiến. Đầu cậu không có não à, ngoại trừ Hiểu Thiến ra thì không còn gì nữa?
Những lời này Tạ Nhất không bao giờ nói ra, suốt ngày chỉ có mỗi Vương Thụ Dân là lải nhải. Đôi khi Tạ nhất chỉ cười một tiếng hoặc trêu chọc vài câu, ngực cứ thấy tưng tức, càng lúc càng khó chịu hơn.
"Tiểu Tạ, tôi nói này, hôm nay Hiểu Thiến hôn tôi đấy." Vương Thụ Dân mơ màng chống cằm, cười ngu ngơ như thể tên thiểu năng, đã vậy mắt còn long lanh lấp lánh, đoạn lại chỉ vào má mình, "Hôn chỗ này này, thiệt là đã..."
Tạ Nhất bỗng nhưng lại không nghe được tiếng nào, chỉ thấy miệng Vương Thụ Dân khép rồi lại mở, xổ ra một tràng Hán ngữ, song lại chẳng có âm thanh nào lọt được vào tai.
Nghê Hiểu Thiến hôn Vương Thụ Dân.
Hôn...
Tạ Nhật giằng quyển sách thật mạnh lên bàn, nhíu mày hỏi, "Cậu đã nói xong chưa? Tôi còn bài tập chưa làm này!"
Vương Thụ Dân ngây người ra. Tạ Nhất lúc nào cũng ôn hòa nhỏ nhẹ, chưa bao giờ thấy Tạ Nhất tức giận, thậm chí trợn mắt lườm nguýt cũng không, ấy vậy mà đùng một cái tự dưng lại nổi nóng mà quát tháo? Vương Thụ Dân ngượng ngùng, chẳng biết làm sao, ngước đầu lên thì thấy bạn gái quay xuống cười với mình một cái. Vì vậy liền thành Vương Ngu Ngốc mà đần mặt ra cười đáp lại, tâm trí cũng mơ màng tận chín tầng mây.
Tim hồng cứ bay phấp phới tứ phía.
Buổi chiều tan học, Vương Thụ Dân theo lẽ thường nắm tay Nghê Hiểu Thiến đi ra lớp trước. Tạ Nhất ngồi yên tại chỗ, trừng mắt nhìn quyển sách chưa khép, nhưng chẳng chữ nào vào đầu. Mọi người trong phòng cũng dần dần tản đi, trời một lúc một tối hẳn. Sau cùng chỉ còn lại mỗi mình Tạ Nhất.
Mất một đỗi lâu Tạ Nhất mới giật mình hồi tỉnh lại, thu dọn sách vở, đeo cặp lên vai. Khi bước ra lớp thì nhác thấy chồng tập trên bàn giáo viên, quyển vở trên cùng có nhãn đề tên Nghê Hiểu Thiến.
Tạ Nhất hoảng hốt khi thấy mình bị bao vây. Cậu từng nghe nhắc tới về đám người này, là học sinh cấp Hai, mỗi ngày chẳng học hành, chỉ lo tụ tập chơi bời. Đến cả đám nhóc tiểu học cũng biết tới danh chúng, mỗi khi nhắc tới đều bảo chúng là bọn côn đồ xã hội đen, đáng sợ và nguy hiểm vô cùng.
Nghe đâu chúng từng đâm người ta; nghe đâu chúng lận dao trong người, nghe đâu chúng từng bị cảnh sát còng đầu; nghe đâu...
Tạ Nhất đảo mắt liếc ra xung quanh, chẳng có bóng một người, tới cả chó cũng không. Cậu hối hận, hối hận vì đã ham đi đường tắt mà rẽ vào trong này. Nén cơn kinh hãi xuống, cậu nhỏ nhẹ đáp, "Tôi... tôi có việc cần về nhà gấp."
Tên cầm đầu cười to, gác tay lên vai Tạ Nhất, "Ôi sao cưng ngoan thế? Về nhà sớm vậy à... Ok, bọn anh cũng không tính làm khó cưng." Hắn híp mắt hút thuốc rồi tự nghĩ là mình phong độ mà phả một hơi khói dài, vươn tay ra vỗ mặt Tạ Nhất, "Cho bọn anh vay ít tiền, vài bữa nữa trả cưng được không?"
"Tôi không có tiền..."
"Đừng phũ thế chứ. Mới nãy anh thấy ông già kia phát tiền cho cưng. Ăn một mình sao vui được?" Tên tóc vàng vỗ túi quần Tạ Nhất, rồi ghé vào tai cậu nói, "Nghe anh, mau mau móc tiền ra, bọn anh sẽ để cưng đi."
Tạ Nhất chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh, đẩy tên tóc vàng ra, bước lùi về sau, bàn tay trong túi quần càng siết chặt cọc tiền, trừng mắt nhìn đám du côn, "Tôi không có tiền!"
Nụ cười nửa miệng treo hờ trên mép tên tóc vàng thoắt cái biến mất, đôi mắt cũng trở nên hung ác hơn. Mấy gã đàn em cũng nhanh nhạy bao vây Tạ Nhất, quyết định giáo huấn thằng nhóc không biết trời cao đất dày này một phen.
Tạ Nhất dán chặt lưng vào tường, tim đập mạnh, bàn tay nắm cọc tiền ra đầy mồ hôi. Cậu sợ, thế nhưng tiền này là tiền dùng cho học kỳ mới, có bị đánh chết cậu cũng không giao ra.
Cơ thể bị người xô đẩy, thần kinh nơi huyệt Thái dương nảy lên thình thịch, Tạ Nhất vẫn kiên quyết cắn răng không giao tiền. Tên tóc vàng túm lấy cổ áo Tạ Nhất xách cậu lên làm cậu lảo đảo, cằm cũng bị ép phải ngước cao lên. Tạ Nhất trừng to mắt, cái mùi hôi miệng cùng mùi thuốc lá phả ra từ người tên tóc vàng làm cậu không nhịn được mà nôn vào mặt hắn.
Tên tóc vàng nghiêng mặt sang một bên, những đốm mụn ghồ lên, đôi mắt nấp dưới mớ tóc mái vàng khè ánh lên vẻ hèn mọn đáng khinh. Thốt nhiên làm Tạ Nhất nhớ tới buổi chiều mùa đông đó, người đàn ông trong cơn giận dữ đã ném cái ghế vào người cậu. Cũng là cái mùi hôi thối này, cũng là ánh nhìn khinh miệt này. Bất giác làm máu trong người Tạ Nhất chảy ngược lên trên đầu.
Tạ Nhất co gối lên, húc vào bụng tên tóc vàng. Hắn chẳng kịp phòng nên dính dòn, đau đến co gập người lại, bước lùi ra phía sau. Tạ Nhất nhanh chóng bồi thêm một cú đấm vào mặt hắn. Tạ Nhất không dám tin bản thân hóa ra lại có sức mạnh to khỏe đến thế, khiến tên tóc vàng bị đánh đến lăn bò dưới đất. Bàn tay lúc nãy đấm hắn ta cũng run run lên, tái xanh đi, thế nhưng Tạ Nhất lại không hề thấy đau.
Có đôi khi, cơn phẫn nộ có tác dụng như thuốc gây tê.
Đám du côn đứng xung quanh hiển nhiên không thể ngờ thằng nhóc nhìn gầy gò ốm yếu vậy mà lại có sức lực lớn tới thế nên nhất thời đứng ngây ra, mãi tới khi tên tóc vàng tru tréo chửi thề thì mới hồi tỉnh lại.
Đứa cầm đầu chỉ vào Tạ Nhất rồi nhổ một bãi nước bọt xuống đấu, hất cằm bảo, "Đánh nó cho tao!". Đám đàn em lập tức xông lên, thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh Tạ Nhất. Tạ Nhất tính chạy nhưng bị bao vây như thế chỉ còn biết co mình lại, một tay ôm lấy đầu, một tay vẫn để yên trong túi quần siết lấy cọc tiền. Bây giờ với cậu thì tiền quan trọng hơn, việc có thể làm hiện tại chỉ là không để cho những cú đấm cú đá kia nện lên cùng một chỗ trên người.
Tạ Nhất từ từ trượt ngồi xuống, một bàn chân vung lên đá vào lưng cậu, làm cái áo sơ mi trắng dính nguyên một vệt giày. Đối phương vẫn chưa hài lòng, ra sức bồi thêm một cú đá lên chỗ cũ.
Bạo lực một khi đã khởi phát thì như lửa lan trên dầu, không thể kìm chế được.
Bỗng nhiên những quyền cước nện trên người chợt biến mất. Tạ Nhất thở hổn hển, cẩn thận ngước đầu lên, một người đang đứng quay lưng chắn trước mặt cậu, hứng lấy những cú đánh đó thay cậu, sau đó thì tung chiêu phản đòn lại.
Tình cảnh này trông Vương Thụ Dân y hệt như con bò tót trên trận đấu bò ở Tây Ban Nha mà TV vẫn thường chiếu.
Khác với Tạ Nhất gầy còm yếu ớt, cơ thể Vương Thụ Dân là được rèn đúc từ sân bóng rổ cùng những trận thể thao trường kì. Đôi cánh tay thiếu niên ấy chẳng hay tự bao giờ đã nảy nở những cơ bắp rắn chắc đẹp đẽ. Mớ tóc mái rũ xuống trước trán, Vương Thụ Dân một tay che lấy mặt, chỉ để hé ra một bên mắt để quan sát tình hình đám du côn.
Đôi mắt Vương Thụ Dân đỏ ngầu, nhìn có vẻ hung hăng và nguy hiểm, hàm răng cũng nghiến lên nghe keng két. Tên cầm đầu bị Vương Thụ Dân đánh cho nằm dài dưới đất, vừa lăn lộn vừa la hét, "Đánh chết mẹ nó cho tao! Đánh chết mẹ nó cho tao!"
Tên tóc vàng móc con dao bấm trong túi ra, dựng lưỡi dao lên, quơ qua quơ lại trước mặt Vương Thụ Dân, hất cằm hỏi, "Mày là thằng nào? Chán sống rồi à?"
Vương Thụ Dân chìa cánh tay rắn chắc của mình ra trước mắt đối thủ, nói khích, "Chém đi! Mày ngon thì chém đi! Chỗ này này!"
Cầm dao hù dọa là một chuyện, còn chém người lại là một chuyện khác... Có người bảo cùi rồi không sợ lở, chết chẳng là cái thá gì. Tên tóc vàng chưa từng thấy qua kẻ nào lại chán sống như Vương Thụ Dân nên cứ ngây ra như phỗng, con dao đang chìa ra đâm xuống cũng không được mà không đâm xuống cũng chẳng xong.
Vương Thụ Dân bất ngờ xấn tới, khiến tên tóc vàng giật mình chém một đường, máu lập tức chảy ra. Vương Thụ Dân nhăn mặt, đấm một đấm vào mặt tên tóc vàng, ở phía bên mặt đối xứng với chỗ Tạ Nhất vừa đánh.
Đám côn đôn dù có hổ báo tới đâu thì khi thấy máu cũng sợ xanh mặt. Tên tóc vàng run tay, lại còn bị đánh, nên nháy mắt liền bị Vương Thụ Dân cướp con dao.
Máu từ cánh tay chảy dài xuống những ngón tay, rơi tí tách trên mặt đất, hoàn toàn chẳng khiến Vương Thụ Dân e sợ, lại còn anh hùng cười gằn một tiếng, "Tụi bây chỉ có vậy mà cũng bày đặt ra ngoài cướp bóc? Mau mau về nhà bú vú mẹ đi!"
Thiếu niên một thân dính máu mà vẫn phong độ hơn người nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn du côn. Tên tóc vàng hoảng hốt chẳng biết làm sao bèn liếc mắt ngó gã cầm đầu, nhưng chỉ thấy tên kia cũng ngơ ngác hệt mình. Đoạn tên tóc vàng vung tay lên bảo với đàn em, "Rút!" rồi quay đầu nghiến răng nghiến lợi trừng Vương Thụ Dân, "Mày chờ đó!"
Một lời vừa phán ra liền coi như kết thúc trận đánh. Đánh cướp vặt vẫn nghênh ngang ta đây nhằm chứng tỏ mình không phải vì thua mà trốn, chẳng qua là rút lui có chiến lược. Khẩu khí thốt ra cũng là học theo phim chưởng những năm tám mươi. Sau đó đoàn người liền giải tán.
Vương Thụ Dân ném con dao xuống đất, thở hắt ra một hơi, bấy giờ mới nhe răng trợn mắt lên la oai oái, "Ui... Mẹ bà thằng khốn, đau chết được!" Đoạn lại quay đầu nhìn Tạ Nhất vẫn còn ngây người ngồi im dưới dất, rồi làm mặt quỷ, "Cậu không sao chứ?"
Bóng đêm đã chìm khuất hồi lâu, đèn đường rọi những tia sáng mờ nhạt lên gương mặt góc cạnh của Vương Thụ Dân, mồ hôi đọng trên đầu lông mi, đôi mắt sáng lấp lánh. Thốt nhiên khiến Tạ Nhất nhận ra trong suốt ba năm này thì đây là lần đầu tiên cậu mới nhìn tường tận thiếu niên đó, và cũng lần đầu tiên phát hiện, thằng nhóc lúc nào cũng ghét bỏ tìm cách chơi xấu mình và mình cũng đã thù ghét nó lâu như thế, bây giờ đã lớn rồi.
Thấy Tạ Nhất không đáp, Vương Thụ Dân có chút khẩn trương, ngồi xuống chìa cánh tay đang chảy máu ra, "Cậu có bị thương không? Chân có làm sao không? Thiệt, mẹ nó cái đám mất dạy đó!"
Tạ Nhất vội đứng dậy, nắm kéo bàn tay bị thương của Vương Thụ Dân lên xem, rồi cau mặt nhăn mày hỏi, "Làm sao bây giờ?"
Vương Thụ Dân bất ngờ được quan tâm như thế thì ngẩn ra, trả lời cũng lắp ba lắp bắp, "À... tôi tôi tôi tôi, không không không đau..." Thiệt tình, vốn muốn nói "làm sao mà không đau được" thì lại biến thành "không đau". Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt trong sáng như thấu được tận đáy của Tạ Nhất thì Vương Thụ Dân cũng không để bụng gì, mỉm cười nói tiếp, "Ờ, tôi không biết mình đang nói gì nữa."
Tạ Nhất bật cười một tiếng.
Vương Thụ Dân hừ một cái, chẳng hiểu sao lại thấy nụ cười của Tạ Nhất nom như thể là khen mình thật anh hùng, nên vết thương bất giác cũng không còn đau nữa. Đoạn liền hào sảng mà xua tay bảo, "Xời nhiêu đây tính là gì, con dao đó chỉ như miếng sắt gỉ, còn tôi thì lại mình đồng da sắt đây này!"
Miệng thì bảo chẳng nhằm nho gì ba cái lẻ tẻ ấy thế nhưng tay lại đau đến chết được. Vương Thụ Dân mặt mày nhăn nhíu nói, "À... chỉ sợ mẹ tôi.."
"Đừng lo, tôi sẽ giải thích với dì ấy." Tạ Nhất nâng Vương Thụ Dân dậy, quay lưng bước đi, đoạn lại dừng chân, cúi đầu nói, "Cảm ơn."
Vương Thụ Dân dùng bàn tay nguyên lành của mình vỗ vai Tạ nhất, "Người trong nhà cả ơn nghĩa gì!"
Người ta nói đàn ông có đánh nhau mới thành quen, nên đôi khi sẽ có cảm giác như "gặp lại cười một cái xóa thù xưa", bao nhiêu oán hờn cũ cũng bốc hơi đi như mây khói.
Lại nói về chuyện chính, từ ngày đó trở đi, sau ba năm chiến tranh lạnh, Tạ Nhất và Vương Thụ Dân chính thức trở thành anh em tốt của nhau.
Suốt ba năm cấp hai, (hệ thống giáo dục của TQ khác Việt Nam, cấp tiểu học từ lớp tới , cấp sơ trung từ lớp tới , cấp cao trung từ lớp tới ) người ta mỗi khi nhắc Tạ Nhất đều sẽ nhắc Vương Thụ Dân. Tuy rằng người vế trước là khen ngợi còn kẻ vế sau là chê trách...
Nhờ vào Tạ Nhất, Vương Thụ Dân cũng được thơm lây ở cái khoảng học hành, số lần cậu nhóc lông bông chơi bời cũng ít hẳn, đa phần là mặt mày đau khổ ngồi làm bài tập với Tạ Nhất. Vương Thụ Dân vốn thông minh, chỉ cần siêng năng chịu khó một chút thì thành tích cũng cao lên, không còn phải đội sổ như hồi trước, khiến Giả Quế Phương vui mừng khôn xiết, coi Tạ Nhất như là quý nhân của thằng con trời đánh.
Tạ Nhất thì trước sau như một, lúc nào cũng hiền lành ngoan ngoãn, đi học thì chăm chỉ học hành, đồng phục ngay ngắn chỉnh tề, luôn kính thầy yêu bạn. Mỗi ngày đều làm bài tập tới tận mười một giờ đêm mới đi ngủ. Luôn được nhận học bổng của trường. Là tấm gương sáng trong mắt thầy cô. Là học sinh hoàn hảo chẳng có lấy khuyết điểm nào.
Giả Quế Phương mỗi khi gặp ai đó đều nói, Tạ Nhất hả, nó là thằng con thứ nhà tôi, học hành giỏi giang... Sao? Thằng con trưởng Vương Thụ Dân à? Thằng đó, sao ta, kệ nó đi, đừng nhắc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vương Thụ Dân thì giống với thứ gì nhất?
Vương Thụ Dân như là mặt trời, không có thì khiến cuộc sống tối tăm buồn bã,
còn bằng đến gần thì lại đau đớn tổn thương.
- by Tạ Nhất
So sánh này có hơi khập khiễng nhưng đại ý chính là như vậy, nếu dùng từ ngữ quá đẹp đẽ đâm ra mất đi cái hay vốn có.
Vương Thụ Dân, quả thật là một người sống mạnh mẽ và quả quyết hệt ánh mặt trời.
*
Cấp Hai, Vương Thụ Dân và Tạ Nhất lại cùng lớp, một khối có bảy, tám trăm học sinh, Vương Thụ Dân coi như quen gần hết. Sau đợt nghỉ hè, tên tuổi của Vương Thụ Dân càng lúc càng lớn. Bây giờ ai ai cũng biết, vua liều mạng chẳng sợ chết, dám tay không đánh nhau với du côn có dao rồi còn đánh cho chúng tơi bời tan tác, anh hùng khí khái nói được làm được, đầu đội trời chân đạp đất chính là họ Vương ta.
Còn Tạ Nhất là ai? Tạ Nhất là một học trò ngoan, không sinh sự, không tụ hội tụ hè, là bạn trúc mã với Vương Thụ Dân, cùng nhau đến trường, cùng nhau đánh côn đồ. Ừ, quả thật là Tạ Nhất đã từng đánh nhau một lần còn gì.
Vì vậy, mỗi ngày luôn sẽ có cảnh như thế này:
Giờ ra chơi, Vương Thụ Dân cách nửa lớp học đứng hô hào, "Tiểu Tạ, Tiểu Tạ, chơi bóng rổ không?"
Tạ Nhất lắc lắc cuốn sách trong tay.
Vương Thụ Dân bĩu môi, đập trái bóng xuống đất một cái, "Ok, cậu không rảnh!"
Giờ ra về, Vương Thụ Dân sáp tới cạnh Tạ Nhất, móc mấy thẻ chơi game trong túi quần ra, "Đi chơi điện tử không?"
Tạ Nhất nhét tập vở vào trong cặp, lườm một cái, "Biến!"
Vương Thụ Dân bèn ủ ê mà biến, lát sau thì lăn trở lại, tay cầm túi sách, đi theo sau lưng Tạ Nhất.
Tạ Nhất cười một tiếng, "Không phải cậu bảo đi chơi game à?"
"Bỏ cậu lại một mình thì thất đức quá!"
Tạ Nhất bĩu môi coi rẻ, bước nhanh về trước, Vương Thụ Dân tức tốc tiến lên, thỏ thẻ bảo, "Tôi sợ mẹ tôi..."
Tạ Nhất lại bĩu môi khinh bỉ, Vương Thụ Dân nhác chừng sắc mặt của đối phương, rồi gãi đầu, xách cặp trên vai, thở dài một cái, "Anh hùng khí đoán... Chặc chặc chặc... Tôi là sợ cậu không cho tôi copy bài tập."
Ừ, bấy giờ mới tính là nói thật đây.
Tạ Nhất khịt mũi một cái, dùng ánh mắt nhìn cây cỏ ven đường mà ngó Vương Thụ Dân, đoạn cho tay vào trong cặp lấy một cuốn vở bìa xanh ra cho tên kia.
Vương Thụ Dân như được đặc xá, lấy cuốn tập như đón thánh chỉ, "Ôi Tiểu Tạ cậu đúng là anh em tốt của tôi. Tới đây, để tôi xách cặp cho cậu." Nói đoạn liền kéo lấy cặp sách của Tạ Nhất, rồi hoan hỉ mà hát, "Một ơn cứu mạng kia suốt đời ghi tạc, anh hùng ta chính khí ngời ngời..."
Bóng chiều ngả về tây, nắng vàng trải dài trên con đường vắng, Tạ Nhất nhoẻn miệng cười một tiếng, tiếu ý ung dung phong nhã, đẹp đến nghẹn lòng.
*
Thời gian một dòng chảy xuôi, ngày tháng như bóng câu qua cửa, cơ thể thiếu niên cũng dần dần biến đổi, những đường nét con trẻ phai mờ, thay vào đó là sự chín chắn dẻo dai. Con gái thì như đóa hoa hé nở, dáng dấp yểu điệu nhu mì. Con trai lại như cái cây vươn mình, trổ giò vỡ giọng, tiếng nói trầm ấm nom rất ra dáng người lớn.
Thiếu niên đang trong lúc dậy thì cằm bắt đầu lún phún mọc lông măng hoặc có thể cho là râu cũng được. Quan hệ trai gái cũng không còn bình hòa như trước mà tựa hồ có khoảng cách. Bạn bè vốn quen thói to tiếng cạnh khóe cãi nhau nay lại đâm ra dè chừng lạ lẫm, tay chân tình cờ đụng phải thì đều lẹ làng né đi như phải bỏng.
Hồi tiểu học, thầy cô thường xếp cho bạn nam ngồi cùng bàn với bạn nữ, ở giữa vạch một đường kẻ đỏ chói làm ranh giới, nhưng lại chẳng ai xem trọng chuyện đó. Thế nhưng khi lớn hơn một tí, như có bức tường vô hình ngăn cách nam và nữ, khi thầy cô xếp chỗ ngồi, chỉ cho phép bạn cùng giới ngồi chung với nhau. Lẽ nào không sợ học sinh tụ tập nói chuyện bỏ học sao?
À, cái đó thì làm sao mà đáng lo hơn cái khác được, có phải không?
Thời kì mới lớn bao giờ cũng đáng lo, lúc nào cũng như có một màn sương bao bọc lấy tâm tình, cảm xúc cũng dễ dàng dao động, ưa mủi lòng, ưa nổi nóng và cũng ưa rung rinh cảm nắng. Mọi thứ cứ đến không một dấu hiệu báo trước. Sau một thời gian lại im ắng lắng xuống.
*
Vương Thụ Dân bắt đầu thấy khó ở. Tạ Nhất ngồi bên vẫn yên lặng ghi chép, cẩn thận nghe cô giáo giảng bài. Vương Thụ Dân hết thất thần nhìn bảng đen lại lướt mắt ngó cô giáo rồi dừng mắt ở cái bàn trước bàn giáo viên... Ồ, cái nhỏ thắt bím đó là ai, sao nhìn chướng mắt quá vậy.
Vương Thụ Dân ngẩn ra nhìn cái bím tóc xinh xắn kia một lúc, tim chợt nảy thình thịch, dựng cuốn sách trên bàn đứng lên, nói khẽ với Tạ Nhất, "Tôi nằm một chút, cậu canh chừng giùm tí nhé."
Tạ Nhất quá quen với chuyện này nên chẳng buồn nổi cáu, chỉ tiếc hận nhìn Vương Thụ Dân một cái rồi thở dài, lấy quyển vở của tên kia qua chỗ mình, tranh thủ chép hộ.
Vương Thụ Dân bấy giờ cũng không còn thấy thẹn thùng gì nữa, vùi mặt vào tay, nhắm mắt lại, thế nhưng cái gáy trăng trắng cùng bím tóc đen nhánh vẫn cứ lấp ló hiện lên trong đầu.
Thiệt tình, con gái con lứa ăn gì mà cần cổ trắng quá vậy, còn trắng hơn Tạ Nhất... Không đúng, Tạ Nhất là nam sao lại mang ra so được!
Nhỏ tên gì ta? Hình như là Nghê Hiểu Thiến, là đứa ưa khóc nhè lớp kế bên hồi tiểu học. Mới đây chẳng bao lâu mà sao lại khiến người ta nhìn không ra thế này? Nhớ hồi nào tóc của nhỏ chỉ le que vài cọng như đuôi chuột ấy, sao giờ lại vừa nhiều vừa đen vậy? Lúc bé thì xí gái còn bây giờ sao mặt mày xinh xẻo như hoa nở ấy?
Còn nhỏ thì là nhỏ mít ướt suốt ngày chảy nước mũi, thế mà hiện giờ cũng lớn lên thành thiếu nữ điệu đàng dễ thương thế ư?
Vương Thụ Dân bật dậy, hai má đỏ bừng, khiến Tạ Nhất giật mình nhảy dựng. Trái tim nảy lên liên hồi tưởng chừng rớt ra ngoài lồng ngực, Vương Thụ Dân ánh mê ly ngây ra một lúc rồi lại ụp mặt xuống bàn, rên một tiếng.
Tạ Nhất nhìn cô giáo trừng mắt lườm hai đứa, lại ngó Vương Thụ Dân như đang lên đồng, bèn cúi đầu hỏi, "Cậu... cậu bị đau bụng à?"
Vương Thụ Dân ngước đầu lên nhìn Tạ Nhất, buồn khổ chớp chớp con mắt, "Tiểu Tạ... tôi vong trận bỏ mạng đây, cậu, cậu, cậu nói với ba mẹ tôi, bảo họ nén bi thương, nhân lúc còn trẻ mà sinh thêm thằng cu, mười tám năm sau... Úi!"
Tạ Nhất đập cuốn sách bài tập toán dày cui lên đầu Vương Thụ Dân một cái.
*
Người bước đến gõ nhẹ vào đời, khiến tôi mở mắt nhìn thế giới.
Một tuần sau, đồng chí Vương Thụ Dân bấy giờ đã nếm đủ cơn tương tư đau khổ, bèn quyết đoán viết một lá thư tình đầy bi hoan sầu muộn, bao gồm cả lỗi chính tả, len lén bỏ vào hộc bàn của Nghê Hiểu Thiến.
Ai ui, xem ai đang đỏ mặt kìa? Ai u, bạn nam thích bạn nữ! Ai u, Vương Thụ Dân cảm nắng Nghe Hiểu Thiến.
Lời đồn cứ dần dần lan xa, mọi người truyền tai nhau không dứt, chẳng mấy chốc cả khối lớp Tám đều biết tin Vương Thụ Dân và Nghê Hiểu Thiến đang cặp kè ăn muối mè với nhau.
Lúc tan học, Tạ Nhất cảm thấy lỗ tai yên tĩnh hơn rất nhiều. Tên ôn thần Vương Thụ Dân sau lần tỉnh tò với lời lẽ chân tình thắm thiết giờ đã thành công cưa đổ con gái người ta, hiện tại đang lu bù cuốn quýt ở bên cạnh bạn gái nên không còn quấy rầy Tạ Nhất nữa. Nhưng bất ngờ yên ắng như thế lại thấy như thiếu vắng điều gì đó.
Mỗi ngày khi lên lớp, cái tên lỗ mãng kia cứ như uống phải thuốc kích thích mà làm đủ trò dở hơi, xé tập xếp máy bay viết lời tình yêu rồi phóng vèo vèo trên đầu các bạn để gửi đến cho người yêu bé bỏng, hại cả lớp chẳng ai được yên thân.
Thỉnh thoảng, Tạ Nhất cũng liếc mắt nhìn thử nội dung Nghê Hiểu Thiến biên đáp lời trên máy bay tình yêu, toàn mấy thứ phải nói là nhảm ruồi hết sức. Ví như, trưa nay tụi mình ăn gì nà, con nhỏ C kia thấy ghét quá nà, mặt bà cô Anh văn lại nổi thêm mụt mụn nà, thằng A với nhỏ B có tình ý với nhau nà, cô X nói xấu sau lưng thầy Y nà...
Tạ Nhất bực mình không biết hóa ra con nhỏ Nghê Hiểu Thiến đó coi vậy mà cũng nhiều chuyện ưa tọc mạch kinh khủng. Con nhỏ mắt hí mũi tẹt đó thì có chỗ nào mà đẹp chứ?
Khiếu thẩm mỹ của Vương Thụ Dân thật chẳng ra làm sao, chắc phải sắm cho tên này cái gương thôi.
Nghê Hiểu Thiến nói nhiều, Vương Thụ Dân cũng bắt chước nói nhiều theo. Suốt ngày cứ chuyện bé xé to, không việc gì cũng chèo kéo Tạ Nhật mà rằng, "Tiểu Tạ, tôi nói cậu nghe, hôm qua tôi và Hiểu Thiến tới bãi tập đằng sau sân bóng ngắm hoa thì trông thấy một cụm hoa thủy tiên rất đẹp. Hiểu Thiến nói cây tỏi trông xấu vậy mà nở hoa xinh ghê. Cậu nói xem, có ai mà ngốc như nàng không chứ, tỏi làm sao mà đẹp thế được, thủy tiên rõ ràng là thuộc họ hành."
...Vương Thụ Dân cậu mới là đồ ngốc ấy!
"Hôm nay Hiểu Thiến tặng tôi một hũ kem bôi tay, thơm lắm, bảo tôi xài đi, cậu nói đàn ông con trai ai dưỡng tay làm gì, cậu lấy không, cho cậu đó."
...Người ta là sọt rác của cậu à, không thích thì vứt sang cho rảnh nợ?
"Ui da đau chân quá, mới nãy đi mua bánh bao cho Hiểu Thiến, nhỏ chê căn tin bán đồ không ngon nên ra cái tiệm kia xa ơi là xa, lại còn phải xếp hàng hết nửa tiếng đồng hồ."
...Hiểu Thiến Hiểu Thiến Hiểu Thiến Hiểu Thiến. Đầu cậu không có não à, ngoại trừ Hiểu Thiến ra thì không còn gì nữa?
Những lời này Tạ Nhất không bao giờ nói ra, suốt ngày chỉ có mỗi Vương Thụ Dân là lải nhải. Đôi khi Tạ nhất chỉ cười một tiếng hoặc trêu chọc vài câu, ngực cứ thấy tưng tức, càng lúc càng khó chịu hơn.
"Tiểu Tạ, tôi nói này, hôm nay Hiểu Thiến hôn tôi đấy." Vương Thụ Dân mơ màng chống cằm, cười ngu ngơ như thể tên thiểu năng, đã vậy mắt còn long lanh lấp lánh, đoạn lại chỉ vào má mình, "Hôn chỗ này này, thiệt là đã..."
Tạ Nhất bỗng nhưng lại không nghe được tiếng nào, chỉ thấy miệng Vương Thụ Dân khép rồi lại mở, xổ ra một tràng Hán ngữ, song lại chẳng có âm thanh nào lọt được vào tai.
Nghê Hiểu Thiến hôn Vương Thụ Dân.
Hôn...
Tạ Nhật giằng quyển sách thật mạnh lên bàn, nhíu mày hỏi, "Cậu đã nói xong chưa? Tôi còn bài tập chưa làm này!"
Vương Thụ Dân ngây người ra. Tạ Nhất lúc nào cũng ôn hòa nhỏ nhẹ, chưa bao giờ thấy Tạ Nhất tức giận, thậm chí trợn mắt lườm nguýt cũng không, ấy vậy mà đùng một cái tự dưng lại nổi nóng mà quát tháo? Vương Thụ Dân ngượng ngùng, chẳng biết làm sao, ngước đầu lên thì thấy bạn gái quay xuống cười với mình một cái. Vì vậy liền thành Vương Ngu Ngốc mà đần mặt ra cười đáp lại, tâm trí cũng mơ màng tận chín tầng mây.
Tim hồng cứ bay phấp phới tứ phía.
Buổi chiều tan học, Vương Thụ Dân theo lẽ thường nắm tay Nghê Hiểu Thiến đi ra lớp trước. Tạ Nhất ngồi yên tại chỗ, trừng mắt nhìn quyển sách chưa khép, nhưng chẳng chữ nào vào đầu. Mọi người trong phòng cũng dần dần tản đi, trời một lúc một tối hẳn. Sau cùng chỉ còn lại mỗi mình Tạ Nhất.
Mất một đỗi lâu Tạ Nhất mới giật mình hồi tỉnh lại, thu dọn sách vở, đeo cặp lên vai. Khi bước ra lớp thì nhác thấy chồng tập trên bàn giáo viên, quyển vở trên cùng có nhãn đề tên Nghê Hiểu Thiến.