Nụ hôn vừa đặt xuống không lâu thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Khánh My vội đẩy Duật Luân ra. Duật Luân nhìn Khánh My nở nụ cười ranh mãnh. Khánh My thở dài, thầm trách bản thân không có tiền đồ, Duật Luân dùng chút sắc đẹp cô liền cắn câu, lần trước suýt một lần bị ăn lần này nếu không có tiến gõ cửa cảnh tỉnh e là bị nuốt cả thịt lẫn xương.
- Vào đi._ Nét dịu dàng trên mặt Duật Luân biến mất, thoáng trở nên uy nghiêm.
Cửa phòng mở ra bên ngoài là một chàng trai bằng tuổi Khánh My bước vào.
Là Duật Vĩ.
Duật Vĩ nhìn không khí trong phòng có chút mờ ám. Nếu như lúc trước anh không hề thấy vậy nhưng hôm nay đột nhiên anh lại thấy thế.
- Có chuyện gì vậy?_ Duật Luân tâm tình không tốt do bị quấy rầy việc tốt.
Đương nhiên điều này Duật Vĩ nhận ra sao không. Trong bốn người anh em thì Duật Vĩ là người nhạy bén chẳng kém gì Duật Luân.
- Em muốn bàn với anh một chút về chuyện đầu tư dự án đó._ Duật Vĩ nghiêm chỉnh nói
Khánh My thấy thế, đứng dậy nói để cô đi ra, Duật Luân nắm tay cô giữ lại. Duật Vĩ thấy vậy lên tiếng.
- Cậu không cần đi ra. Dù gì việc sâu xa này, con heo như cậu nghe cũng không hiểu gì đâu.
- Vĩ!_ Lần này là tiếng của Duật Luân chứ không phải Khánh My.
Duật Vĩ thấy vậy càng xác định, hai người họ có gian tình. Nên bàn xong việc này, anh nhất định tra khảo Khánh My đến cùng.
Dủ vậy Khánh My cũng không ở lại, cô đi ra ngoài vẫn hơn. Nên Khánh My vùng khỏi tay Duật Luân ra ngoài một chút. Một lúc lâu sau cô thấy Duật Vĩ đi ra, cô định đi vào phòng với Duật Luân thì bị Duật Vĩ nắm cổ áo lôi đi như diều hâu tha gà, hành động bất ngờ nên Khánh My không kịp phản kháng, đếm khi phản kháng thì đã đến phòng làm việc của Duật Vĩ.
- Nói đi._ Duật Vĩ lạnh lùng, nghiêm mặt.
Gương mặt lạnh lùng này của Duật Vĩ khiến Khánh My không quen, như một kẻ nào đó xa lạ không phải Duật Vĩ vui tính, trẻ con mà cô biết.
Nghe Duật Vĩ nói thế Khánh My thở dài, cô chơi chung với Duật Vĩ rất lâu biết Duật Vĩ rất nhạy bén, khó có thể giấu mọi chuyện. Chợt nhớ lại lời dặn của Duật Minh hôm qua, Khánh My thầm nghĩ thà để Duật Vĩ đau một lần rồi thôi.
- Mình và anh Luân kết hôn rồi! _ Khánh My ngập ngừng nói
Biết ngay mà, từ tiền bối thành anh Luân luôn rồi, hôn nhân thật đáng sợ, biến một con chằn tinh thành một con nai vàng. Chậc... Chậc. Nhưng mà...
Khánh My nói xong ngẩn đầu lên thấy gương mặt đau lòng, cùng bộ dáng tay ôm ngực trái cực kì đáng thương của Duật Vĩ, Khánh My thấy tội nhưng trách sao được Duật Vĩ rất tốt nhưng cô rất tiếc, kiếp này cô đã quyết định bù đắp thật nhiều cho Duật Luân, bù đắp những tổn thương mà kiếp trước cô gây ra cho Duật Luân, cô nợ Duật Luân quá nhiều nên phải ở bên Duật Luân đến suốt cuộc đời để trả cho hết nợ.
- Tại sao lại như vậy?_ Duật Vĩ đau khổ nói.
- Duật Vĩ à thật ra...
- Tại sao người đàn ông xấu số nhất thế gian lại là anh hai mình chứ? Tại sao một người đàn ông ưu tú như anh ấy lại cưới nhầm một thằng đàn ông, à không một con chằn tinh, à không một con heo. Cuộc đời anh ấy từ nay về sau sẽ vất vả và khổ cực khi phải mày lưng ra kiếm tiền nuôi heo.
Bao nhiêu lời an ủi, xin lỗi từ miệng Khánh My bất giấc nuốt vào trong khi Duật Vĩ cắt lời cô nói ra câu này. Khoé môi Khánh My giật giật. Nhìn tên hâm này có điểm nào mà thích cô như Duật Minh nói đâu chứ. Nhưng mà nhờ vậy hôm nay Khánh My phát hiện ra một điều, phân nửa nhà họ Trịnh thật đúng là có tiềm năng làm diễn viên, hết Duật Thiên cho tới tên hâm trước mặt cô lúc này. Diễn sâu quá mức, làm cô lúc nãy thấy tội lỗi đầy trời thật muốn phát ra câu chửi tục.
Đột nhiên Khánh My nhớ ra một việc.
- Duật Vĩ_ Khánh My dịu dàng gọi.
- Sạo ạ chị dâu?_ Duật Vĩ thích ứng ngay, ngoan ngoan đi tới như chú cún con.
Môi Khánh My lại giật giật. Tên hâm này đúng là lật mặt quá đáng, vừa nói cô là nào là đàn ông, nào là chằn tinh rồi còn là heo mà giờ lại ngoan ngoãn đáp lời như thế.
- Chủ dự án công trình mà Thiên Hà muốn đầu tư là công ty nào vậy?_ Khánh My muốn giúp gì đó cho Duật Luân. Duật Luân che chở cho cô quá nhiều, làm vì cô cũng quá nhiều cô muốn một việc nhỏ này giúp lại anh.
- Là anh họ Trịnh Hoàng Khải. Nghe đâu anh ấy xây công trình đô thị đó vì người yêu anh ấy mà người đó là..._ Duật Vĩ đi lại bàn lấy máy tính bảng đem lại cho Khánh My xem.
Trong máy tính bảng là một bài báo, trong đó có hình một cặp đôi. Người nam mang nét đẹp giữa Việt và Tây, người nữ mang nét khả ái, duyên dáng nhìn vào không thể không thốt lên cực kì xứng đôi. Nhưng Khánh My không như thế, đôi mắt xinh đẹp đột mở to hết sức bất ngờ.
Khánh My ngước lên nhìn Duật Vĩ. Duật Vĩ hỏi cô rất bất ngờ đúng không? Khánh My cong môi nở nụ cười xinh đẹp như đáp lại. Nhưng có điều Khánh My không hiểu, là anh họ không ưu tiên cho họ hàng sao? Hay mối quan hệ của người đó với Duật Luân không tốt?
- Duật Luân với anh ta có mối quan hệ không tốt sao?_ Khánh My nghĩ gì hỏi đó.
Duật Vĩ để máy tính bảng lên bàn, đi lại chỗ Khánh My đang ngồi, ngồi xuống đối diện với cô.
- Cực kì tốt chỉ là anh họ trong công việc rất sòng phẳng và ưu tiên cái gì có lợi cho bản thân hơn.
Đúng là thương nhân. Luôn nghĩ cái gì có lời cho bản thân. Không sao, nếu cô gái đó là người mà Hoàng Khải yêu thì cô chắc rằng một trăm phần trăm dự án này thuộc về Thiên Hà.
- Nhưng mà họ quen nhau từ khi nào?
Duật Vĩ kể cho Khánh My nghe những gì Duật Vĩ biết và điều tra được.
Hôm sau, Khánh My không đến công ty cùng Duật Luân mà đi đến một tiệm nước hoa. Khánh My kĩ lưỡng lựa một lọ nước hoa mùi Lavender sau đó thanh toán và đến một tiệm cafe Lavender. Vừa bước vào khung cảnh trong quán chẳng khác gì một vườn hoa Oải Hương thu nhỏ, kèm theo đó là màu tím lãng mạn khiến Khánh My nhức mắt. Khánh My ghét nhất là màu tím và hồng, trước giờ tủ đồ Khánh My đủ màu chỉ là không có hai màu đó. Mà trước khi Khánh My nhớ không lầm rằng ai kia nói không thích màu tím chỉ thích hoa Oải Hương thôi mà sau giờ tím loè như thế.
Thật ra màu tím ở quán không làm cho người khác khó chịu ngược lại tạo cho người ta có cảm giác như đang ở một vườn hoa Oải Hương nhỏ, chỉ là trước giờ Khánh My không thích màu tím nên cái đẹp hoá thành cái màu mè.
Khánh My bước vào quán, chọn một bàn ngồi xuống, nhân viên đi ra, theo những gì Duật Vĩ kể thì campuchino ở quán này do chính chủ quán tự tay chế phiến, muốn mục tiêu xuất hiện thì trước tiên phải gây khó dễ.
- Một ly campuchinô.
Phục vụ đi vào trong chuẩn bị nước, Khánh My ngồi đây chờ nhìn những bức tranh được trang trí trên tường Khánh My chắc chắn khẳng định rằng những bức tranh này do người đó vẽ. Trong đám bạn thì có người đó vẽ đẹp nhất còn tài vẽ của Khánh My thì đừng nhắc tới. Khánh My nhớ không lầm lúc trước vẽ con khủng long khoe với Duật Luân, kết quả anh nhìn ra thành con gà. Từ đó về sau cô không vẻ nữa, tổn thương quá sâu sắc về tài năng vẽ của cô nên cô không vẽ nữa.
Suy nghĩ một chút thì phục vụ đem nước ra. Khánh My nhìn ly campuchinô liền xác định tối nay không thể ngủ do bản thân không hợp với những thức uống có chất caffein.
Khánh My uống thức, mắt cô hơi híp lại. Thật sự là ngon đấy chứ, không ngờ người đó lại có tài như thế đáng tiếc mục đích tới đây của cô không phải là thưởng thức thức uống.
- Phục vụ đâu?_ Khánh My cất giọng gay gắt gọi.
Phục vụ nữ đi tới.
- Đây mà là campuchinô sao? Cà phê thì quá đắng, sữa thì quá béo chẳng ra gì cả. Ai pha tách này vậy? Tôi muốn gặp người đó._ Khánh My bắt lỗi ly campuchinô vô tội.
Bắt lỗi xong Khánh My nhận ra bản thân cô cũng có triển vọng diễn xuất quá chừng, nhất là mấy vai ác hay tiểu thư kiêu kì.
Phục vụ này là một nữ sinh. Có lẽ là lần đầu vừa đi làm nên gặp tình huống bị khách gây khó dễ như thế luống cuống không biết làm sao. Khánh My thấy tội nhưng để xin lỗi sao vậy, việc bây giờ là dụ cá cắn câu cái đã.
Đúng như ý Khánh My. Một nhân viên khác thấy vậy chạy vào trong một lát sau một giọng nữ thanh thoát phát ra.
- Là tôi pha.
Nghe giọng nữ đó, dù chưa xoay người nhìn nhưng Khánh My biết là ai. Môi chợt cong lên kiều diễm.
Cô gái đi ra thấy đằng bàn là một cô gái tóc dài ngang ngực, mặc áo thun đen, quần kaki trắng, bên ngoài là áo vest trắng dành cho nữ. Nhìn dáng vẻ quen thuộc lòng cô gái kia thấy bất an, chợt muốn bỏ chạy.
Khánh My xoay lại thấy người con gái kia muốn bỏ chạy tức giận kêu lên.
- Trần An Nhiên, đứng lại đó cho tao.
Như một mệnh lệnh, An Nhiên thôi bỏ chạy đi lại bàn Khánh My, ngồi xuồng ghế đối diện.
Các nhân viên.trong quán, ngạc nhiên trố mắt nhìn thái độ kì lạ của bà chủ.
An Nhiên kêu nhân viên vào trong hết đi, mọi chuyện để cô giải quyết. Khi nhân viên vào trong rồi An Nhiên mới nhìn Khánh My, môi nở nụ cười xinh đẹp. Nhưng gương mặt Khánh My lại không giống An Nhiên, chân mày xinh đẹp chau lại, gương mặt hết sức khó chịu như đang kìm nén gì đó.
- Mày giờ sao rồi? Còn thích Duật Thiên không?_ An Nhiên dịu dàng hỏi.
Nghe câu hỏi đó chân mày Khánh My dãn ra một chút, Khánh My lắc đầu. Cô cho An Nhiên biết rằng cô đã kết hôn với Duật Luân. An Nhiên nghe thế liền cười nụ cười thật tâm.
- Cũng tốt, Duật Luân làm cho bao nhiêu chuyện, đời này mày không cưới được anh ấy là chuyện ngu ngốc nhất của mày.
Kiếp trước tao đã từng làm chuyện ngu ngốc đó rồi mày ạ.
Khánh My nhìn An Nhiên với đôi mắt đong đầy cảm xúc. Cô dường như quên mất hỏi An Nhiên sao biết Duật Luân làm cho cô nhiều việc như vậy.
- Còn mày thì sao?
Khánh My nghe Duật Vĩ nói hết những gì Duật Vĩ điều tra được. Số Khánh My đã khổ nhưng An Nhiên còn khổ hơn Khánh My. Thời cấp ba, vì người đó hy sinh hạnh phúc của bản thân, sau này hôn nhân lại không hạnh phúc chưa đến một năm thì ly hôn.
Ngày cưới của An Nhiên, Khánh My không hề đến dự vì khi nhận được thiệp mời Khánh My thấy tên chú rể là giận đến xé nát cả thiệp mời. Khánh My lúc đó biết An Nhiên mất trí nhớ không trách được nhưng còn người kia thì càng phải trách. Con người đó gây cho An Nhiên bao nhiêu đau khổ, Khánh My càng thương An Nhiên bao nhiêu thì càng ghét người đó bấy nhiêu. Nếu Khánh My đi dự hôn lễ của người họ thì e rằng trong bữa tiệc, Khánh My hất rượu vào mặt chú rể trước bao nhiêu người mất. Cũng bởi vì việc đó hơn một năm trời Khánh My không liên lạc với An Nhiên. Nhưng nghe Duật Vĩ nói xong thì thu lại sự giận dỗi mà đi tìm An Nhiên.
Trước kia, mỗi khi thấy An Nhiên cùng người đó cải nhau, làm An Nhiên đau buồn, sau lại quay lại nhắn tin, gọi điện, đi uống nước đi chơi các kiểu Khánh My tức đến nổi không biết làm sao với bản tính cố chấp của An Nhiên nhưng sau khi sống lại lần nữa, Khánh My mới biết, cô còn cố chấp hơn cả An Nhiên. Đến tận phút cuối vẫn ôm hy vọng với người đàn ông vô tình đó để rồi nhận câu trả lời cay đắng.
- Mọi việc vẫn ổn nhờ có Steven.
Nhắc tới tên này An Nhiên nở nụ cười ngọt ngào và ngập tràn hạnh phúc.
Steven là Hoàng Khải sao? Cũng tốt, nghe Duật Vĩ nói, tính của Hoàng Khải khá giống Duật Luân, Khánh My tin An Nhiên sẽ được hạnh phúc.
Khánh My định hỏi thêm thì An Nhiên phát hiện ra túi quà màu tím, liền lấy lại xem.
- Tao biết mày mua cho tao mà, mặt mày đời nào thích màu tím. Dù sao cũng cảm ơn.
Khoé môi Khánh My giật giật, vừa nghiêm túc nói chuyện không bao lâu thì bản chất của An Nhiên cũng bộc phát. Nhưng nếu An Nhiên thấy món quả đó rồi thì cô vào vấn đề chính vậy.
- An Nhiên, tao cần mày giúp tao việc này.
An Nhiên mở nắp nước hoa ra ngửi, nghe Khánh My nói thế An Nhiên đóng nắp lại, để lại lọ nước hoa trong túi quà, ngẩn đầu lên nhìn Khánh My.
- Nói đi, được tao sẽ giúp.
Khánh My kể hết mọi chuyện cho An Nhiên nghe. An Nhiên nghe xong bình thản hỏi Khánh My tại sao lại giúp Duật Luân.
- Duật Luân làm cho tao rất nhiều việc giờ tao muốn làm một chút có ích cho Duật Luân.
Thái độ của Khánh My khi nhắc tới Duật Luân chẳng khác gì An Nhiên nhắc tới Hoàng Khải lúc nãy.
- My, không biết mày biết chuyện này không?
An Nhiên nhớ lại việc đó, đã qua rất nhiều năm nhưng mỗi khi nhớ lại An Nhiên vẫn thấy cảm động không biết Khánh My đã biết chưa.
- Chuyện gì?_ Khánh My ngẩn ngơ hỏi.
Đó là vào năm năm trước, khi An Nhiên vừa tỉnh lại sau thời gian hôn mê, Hạ Ly vào thăm An Nhiên, nghe Hạ Ly nói Khánh My bị viên họng cấp, sốt mấy ngày giờ đang nhập viện ở phòng dịch vụ đằng kia. An Nhiên nghỉ ngơi đến ngày hôm sau cô đến phòng bệnh của Khánh My thăm Khánh My. Mở cửa bước vào thấy khung cảnh trước mắt, An Nhiên cảm thấy ganh tị thay Khánh My. Duật Luân ngủ gục bên giường bệnh của Khánh My. Khánh My vẫn đang ngủ rất say trên giường bệnh. Lúc ấy Duật Vĩ bước vào bảo cô đừng làm phiền họ. Đêm qua Duật Luân chăm sóc của Khánh My cả đêm. Công tác từ nước ngoài vừa về, máy bay hạ cánh xuống làm xong thủ tục Duật Luân liền đến bệnh viện. Ngồi máy bay thời gian dài Duật Luân khá mệt mỏi nhưng nghe tin Khánh My nhập viện Duật Luân không quan tâm sức khoẻ bản thân, ngày đêm trực bên giường bệnh chăm sóc Khánh My. Tuy có cha mẹ Khánh My chăm sóc nhưng Duật Luân xin thay họ ở bên Khánh My chăm sóc, lo cho Khánh My đến nổi ngủ gục bên giường bệnh.
Khánh My nghe kể xong choáng voáng đầu óc.
- Mà... Mày nói thật chứ?_ Khánh My lấp bấp hỏi.
- Không tin có thể hỏi Duật Vĩ._ An Nhiên nhướng mày nói.
Ngay sau đó Khánh My cầm túi xách đứng dậy tức tốc ra khỏi quán, bắt một chiếc taxi chạy về công ty Thiên Hà tìm Duật Vĩ.
Nhìn thái độ khẩn trương của Khánh My, An Nhiên chỉ biết lắc đầu thở dài. An Nhiên nghĩ bản thân đã nhận lời của Khánh My thì nên giúp đến cùng, thế nên cô lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Khải.
- Vào đi._ Nét dịu dàng trên mặt Duật Luân biến mất, thoáng trở nên uy nghiêm.
Cửa phòng mở ra bên ngoài là một chàng trai bằng tuổi Khánh My bước vào.
Là Duật Vĩ.
Duật Vĩ nhìn không khí trong phòng có chút mờ ám. Nếu như lúc trước anh không hề thấy vậy nhưng hôm nay đột nhiên anh lại thấy thế.
- Có chuyện gì vậy?_ Duật Luân tâm tình không tốt do bị quấy rầy việc tốt.
Đương nhiên điều này Duật Vĩ nhận ra sao không. Trong bốn người anh em thì Duật Vĩ là người nhạy bén chẳng kém gì Duật Luân.
- Em muốn bàn với anh một chút về chuyện đầu tư dự án đó._ Duật Vĩ nghiêm chỉnh nói
Khánh My thấy thế, đứng dậy nói để cô đi ra, Duật Luân nắm tay cô giữ lại. Duật Vĩ thấy vậy lên tiếng.
- Cậu không cần đi ra. Dù gì việc sâu xa này, con heo như cậu nghe cũng không hiểu gì đâu.
- Vĩ!_ Lần này là tiếng của Duật Luân chứ không phải Khánh My.
Duật Vĩ thấy vậy càng xác định, hai người họ có gian tình. Nên bàn xong việc này, anh nhất định tra khảo Khánh My đến cùng.
Dủ vậy Khánh My cũng không ở lại, cô đi ra ngoài vẫn hơn. Nên Khánh My vùng khỏi tay Duật Luân ra ngoài một chút. Một lúc lâu sau cô thấy Duật Vĩ đi ra, cô định đi vào phòng với Duật Luân thì bị Duật Vĩ nắm cổ áo lôi đi như diều hâu tha gà, hành động bất ngờ nên Khánh My không kịp phản kháng, đếm khi phản kháng thì đã đến phòng làm việc của Duật Vĩ.
- Nói đi._ Duật Vĩ lạnh lùng, nghiêm mặt.
Gương mặt lạnh lùng này của Duật Vĩ khiến Khánh My không quen, như một kẻ nào đó xa lạ không phải Duật Vĩ vui tính, trẻ con mà cô biết.
Nghe Duật Vĩ nói thế Khánh My thở dài, cô chơi chung với Duật Vĩ rất lâu biết Duật Vĩ rất nhạy bén, khó có thể giấu mọi chuyện. Chợt nhớ lại lời dặn của Duật Minh hôm qua, Khánh My thầm nghĩ thà để Duật Vĩ đau một lần rồi thôi.
- Mình và anh Luân kết hôn rồi! _ Khánh My ngập ngừng nói
Biết ngay mà, từ tiền bối thành anh Luân luôn rồi, hôn nhân thật đáng sợ, biến một con chằn tinh thành một con nai vàng. Chậc... Chậc. Nhưng mà...
Khánh My nói xong ngẩn đầu lên thấy gương mặt đau lòng, cùng bộ dáng tay ôm ngực trái cực kì đáng thương của Duật Vĩ, Khánh My thấy tội nhưng trách sao được Duật Vĩ rất tốt nhưng cô rất tiếc, kiếp này cô đã quyết định bù đắp thật nhiều cho Duật Luân, bù đắp những tổn thương mà kiếp trước cô gây ra cho Duật Luân, cô nợ Duật Luân quá nhiều nên phải ở bên Duật Luân đến suốt cuộc đời để trả cho hết nợ.
- Tại sao lại như vậy?_ Duật Vĩ đau khổ nói.
- Duật Vĩ à thật ra...
- Tại sao người đàn ông xấu số nhất thế gian lại là anh hai mình chứ? Tại sao một người đàn ông ưu tú như anh ấy lại cưới nhầm một thằng đàn ông, à không một con chằn tinh, à không một con heo. Cuộc đời anh ấy từ nay về sau sẽ vất vả và khổ cực khi phải mày lưng ra kiếm tiền nuôi heo.
Bao nhiêu lời an ủi, xin lỗi từ miệng Khánh My bất giấc nuốt vào trong khi Duật Vĩ cắt lời cô nói ra câu này. Khoé môi Khánh My giật giật. Nhìn tên hâm này có điểm nào mà thích cô như Duật Minh nói đâu chứ. Nhưng mà nhờ vậy hôm nay Khánh My phát hiện ra một điều, phân nửa nhà họ Trịnh thật đúng là có tiềm năng làm diễn viên, hết Duật Thiên cho tới tên hâm trước mặt cô lúc này. Diễn sâu quá mức, làm cô lúc nãy thấy tội lỗi đầy trời thật muốn phát ra câu chửi tục.
Đột nhiên Khánh My nhớ ra một việc.
- Duật Vĩ_ Khánh My dịu dàng gọi.
- Sạo ạ chị dâu?_ Duật Vĩ thích ứng ngay, ngoan ngoan đi tới như chú cún con.
Môi Khánh My lại giật giật. Tên hâm này đúng là lật mặt quá đáng, vừa nói cô là nào là đàn ông, nào là chằn tinh rồi còn là heo mà giờ lại ngoan ngoãn đáp lời như thế.
- Chủ dự án công trình mà Thiên Hà muốn đầu tư là công ty nào vậy?_ Khánh My muốn giúp gì đó cho Duật Luân. Duật Luân che chở cho cô quá nhiều, làm vì cô cũng quá nhiều cô muốn một việc nhỏ này giúp lại anh.
- Là anh họ Trịnh Hoàng Khải. Nghe đâu anh ấy xây công trình đô thị đó vì người yêu anh ấy mà người đó là..._ Duật Vĩ đi lại bàn lấy máy tính bảng đem lại cho Khánh My xem.
Trong máy tính bảng là một bài báo, trong đó có hình một cặp đôi. Người nam mang nét đẹp giữa Việt và Tây, người nữ mang nét khả ái, duyên dáng nhìn vào không thể không thốt lên cực kì xứng đôi. Nhưng Khánh My không như thế, đôi mắt xinh đẹp đột mở to hết sức bất ngờ.
Khánh My ngước lên nhìn Duật Vĩ. Duật Vĩ hỏi cô rất bất ngờ đúng không? Khánh My cong môi nở nụ cười xinh đẹp như đáp lại. Nhưng có điều Khánh My không hiểu, là anh họ không ưu tiên cho họ hàng sao? Hay mối quan hệ của người đó với Duật Luân không tốt?
- Duật Luân với anh ta có mối quan hệ không tốt sao?_ Khánh My nghĩ gì hỏi đó.
Duật Vĩ để máy tính bảng lên bàn, đi lại chỗ Khánh My đang ngồi, ngồi xuống đối diện với cô.
- Cực kì tốt chỉ là anh họ trong công việc rất sòng phẳng và ưu tiên cái gì có lợi cho bản thân hơn.
Đúng là thương nhân. Luôn nghĩ cái gì có lời cho bản thân. Không sao, nếu cô gái đó là người mà Hoàng Khải yêu thì cô chắc rằng một trăm phần trăm dự án này thuộc về Thiên Hà.
- Nhưng mà họ quen nhau từ khi nào?
Duật Vĩ kể cho Khánh My nghe những gì Duật Vĩ biết và điều tra được.
Hôm sau, Khánh My không đến công ty cùng Duật Luân mà đi đến một tiệm nước hoa. Khánh My kĩ lưỡng lựa một lọ nước hoa mùi Lavender sau đó thanh toán và đến một tiệm cafe Lavender. Vừa bước vào khung cảnh trong quán chẳng khác gì một vườn hoa Oải Hương thu nhỏ, kèm theo đó là màu tím lãng mạn khiến Khánh My nhức mắt. Khánh My ghét nhất là màu tím và hồng, trước giờ tủ đồ Khánh My đủ màu chỉ là không có hai màu đó. Mà trước khi Khánh My nhớ không lầm rằng ai kia nói không thích màu tím chỉ thích hoa Oải Hương thôi mà sau giờ tím loè như thế.
Thật ra màu tím ở quán không làm cho người khác khó chịu ngược lại tạo cho người ta có cảm giác như đang ở một vườn hoa Oải Hương nhỏ, chỉ là trước giờ Khánh My không thích màu tím nên cái đẹp hoá thành cái màu mè.
Khánh My bước vào quán, chọn một bàn ngồi xuống, nhân viên đi ra, theo những gì Duật Vĩ kể thì campuchino ở quán này do chính chủ quán tự tay chế phiến, muốn mục tiêu xuất hiện thì trước tiên phải gây khó dễ.
- Một ly campuchinô.
Phục vụ đi vào trong chuẩn bị nước, Khánh My ngồi đây chờ nhìn những bức tranh được trang trí trên tường Khánh My chắc chắn khẳng định rằng những bức tranh này do người đó vẽ. Trong đám bạn thì có người đó vẽ đẹp nhất còn tài vẽ của Khánh My thì đừng nhắc tới. Khánh My nhớ không lầm lúc trước vẽ con khủng long khoe với Duật Luân, kết quả anh nhìn ra thành con gà. Từ đó về sau cô không vẻ nữa, tổn thương quá sâu sắc về tài năng vẽ của cô nên cô không vẽ nữa.
Suy nghĩ một chút thì phục vụ đem nước ra. Khánh My nhìn ly campuchinô liền xác định tối nay không thể ngủ do bản thân không hợp với những thức uống có chất caffein.
Khánh My uống thức, mắt cô hơi híp lại. Thật sự là ngon đấy chứ, không ngờ người đó lại có tài như thế đáng tiếc mục đích tới đây của cô không phải là thưởng thức thức uống.
- Phục vụ đâu?_ Khánh My cất giọng gay gắt gọi.
Phục vụ nữ đi tới.
- Đây mà là campuchinô sao? Cà phê thì quá đắng, sữa thì quá béo chẳng ra gì cả. Ai pha tách này vậy? Tôi muốn gặp người đó._ Khánh My bắt lỗi ly campuchinô vô tội.
Bắt lỗi xong Khánh My nhận ra bản thân cô cũng có triển vọng diễn xuất quá chừng, nhất là mấy vai ác hay tiểu thư kiêu kì.
Phục vụ này là một nữ sinh. Có lẽ là lần đầu vừa đi làm nên gặp tình huống bị khách gây khó dễ như thế luống cuống không biết làm sao. Khánh My thấy tội nhưng để xin lỗi sao vậy, việc bây giờ là dụ cá cắn câu cái đã.
Đúng như ý Khánh My. Một nhân viên khác thấy vậy chạy vào trong một lát sau một giọng nữ thanh thoát phát ra.
- Là tôi pha.
Nghe giọng nữ đó, dù chưa xoay người nhìn nhưng Khánh My biết là ai. Môi chợt cong lên kiều diễm.
Cô gái đi ra thấy đằng bàn là một cô gái tóc dài ngang ngực, mặc áo thun đen, quần kaki trắng, bên ngoài là áo vest trắng dành cho nữ. Nhìn dáng vẻ quen thuộc lòng cô gái kia thấy bất an, chợt muốn bỏ chạy.
Khánh My xoay lại thấy người con gái kia muốn bỏ chạy tức giận kêu lên.
- Trần An Nhiên, đứng lại đó cho tao.
Như một mệnh lệnh, An Nhiên thôi bỏ chạy đi lại bàn Khánh My, ngồi xuồng ghế đối diện.
Các nhân viên.trong quán, ngạc nhiên trố mắt nhìn thái độ kì lạ của bà chủ.
An Nhiên kêu nhân viên vào trong hết đi, mọi chuyện để cô giải quyết. Khi nhân viên vào trong rồi An Nhiên mới nhìn Khánh My, môi nở nụ cười xinh đẹp. Nhưng gương mặt Khánh My lại không giống An Nhiên, chân mày xinh đẹp chau lại, gương mặt hết sức khó chịu như đang kìm nén gì đó.
- Mày giờ sao rồi? Còn thích Duật Thiên không?_ An Nhiên dịu dàng hỏi.
Nghe câu hỏi đó chân mày Khánh My dãn ra một chút, Khánh My lắc đầu. Cô cho An Nhiên biết rằng cô đã kết hôn với Duật Luân. An Nhiên nghe thế liền cười nụ cười thật tâm.
- Cũng tốt, Duật Luân làm cho bao nhiêu chuyện, đời này mày không cưới được anh ấy là chuyện ngu ngốc nhất của mày.
Kiếp trước tao đã từng làm chuyện ngu ngốc đó rồi mày ạ.
Khánh My nhìn An Nhiên với đôi mắt đong đầy cảm xúc. Cô dường như quên mất hỏi An Nhiên sao biết Duật Luân làm cho cô nhiều việc như vậy.
- Còn mày thì sao?
Khánh My nghe Duật Vĩ nói hết những gì Duật Vĩ điều tra được. Số Khánh My đã khổ nhưng An Nhiên còn khổ hơn Khánh My. Thời cấp ba, vì người đó hy sinh hạnh phúc của bản thân, sau này hôn nhân lại không hạnh phúc chưa đến một năm thì ly hôn.
Ngày cưới của An Nhiên, Khánh My không hề đến dự vì khi nhận được thiệp mời Khánh My thấy tên chú rể là giận đến xé nát cả thiệp mời. Khánh My lúc đó biết An Nhiên mất trí nhớ không trách được nhưng còn người kia thì càng phải trách. Con người đó gây cho An Nhiên bao nhiêu đau khổ, Khánh My càng thương An Nhiên bao nhiêu thì càng ghét người đó bấy nhiêu. Nếu Khánh My đi dự hôn lễ của người họ thì e rằng trong bữa tiệc, Khánh My hất rượu vào mặt chú rể trước bao nhiêu người mất. Cũng bởi vì việc đó hơn một năm trời Khánh My không liên lạc với An Nhiên. Nhưng nghe Duật Vĩ nói xong thì thu lại sự giận dỗi mà đi tìm An Nhiên.
Trước kia, mỗi khi thấy An Nhiên cùng người đó cải nhau, làm An Nhiên đau buồn, sau lại quay lại nhắn tin, gọi điện, đi uống nước đi chơi các kiểu Khánh My tức đến nổi không biết làm sao với bản tính cố chấp của An Nhiên nhưng sau khi sống lại lần nữa, Khánh My mới biết, cô còn cố chấp hơn cả An Nhiên. Đến tận phút cuối vẫn ôm hy vọng với người đàn ông vô tình đó để rồi nhận câu trả lời cay đắng.
- Mọi việc vẫn ổn nhờ có Steven.
Nhắc tới tên này An Nhiên nở nụ cười ngọt ngào và ngập tràn hạnh phúc.
Steven là Hoàng Khải sao? Cũng tốt, nghe Duật Vĩ nói, tính của Hoàng Khải khá giống Duật Luân, Khánh My tin An Nhiên sẽ được hạnh phúc.
Khánh My định hỏi thêm thì An Nhiên phát hiện ra túi quà màu tím, liền lấy lại xem.
- Tao biết mày mua cho tao mà, mặt mày đời nào thích màu tím. Dù sao cũng cảm ơn.
Khoé môi Khánh My giật giật, vừa nghiêm túc nói chuyện không bao lâu thì bản chất của An Nhiên cũng bộc phát. Nhưng nếu An Nhiên thấy món quả đó rồi thì cô vào vấn đề chính vậy.
- An Nhiên, tao cần mày giúp tao việc này.
An Nhiên mở nắp nước hoa ra ngửi, nghe Khánh My nói thế An Nhiên đóng nắp lại, để lại lọ nước hoa trong túi quà, ngẩn đầu lên nhìn Khánh My.
- Nói đi, được tao sẽ giúp.
Khánh My kể hết mọi chuyện cho An Nhiên nghe. An Nhiên nghe xong bình thản hỏi Khánh My tại sao lại giúp Duật Luân.
- Duật Luân làm cho tao rất nhiều việc giờ tao muốn làm một chút có ích cho Duật Luân.
Thái độ của Khánh My khi nhắc tới Duật Luân chẳng khác gì An Nhiên nhắc tới Hoàng Khải lúc nãy.
- My, không biết mày biết chuyện này không?
An Nhiên nhớ lại việc đó, đã qua rất nhiều năm nhưng mỗi khi nhớ lại An Nhiên vẫn thấy cảm động không biết Khánh My đã biết chưa.
- Chuyện gì?_ Khánh My ngẩn ngơ hỏi.
Đó là vào năm năm trước, khi An Nhiên vừa tỉnh lại sau thời gian hôn mê, Hạ Ly vào thăm An Nhiên, nghe Hạ Ly nói Khánh My bị viên họng cấp, sốt mấy ngày giờ đang nhập viện ở phòng dịch vụ đằng kia. An Nhiên nghỉ ngơi đến ngày hôm sau cô đến phòng bệnh của Khánh My thăm Khánh My. Mở cửa bước vào thấy khung cảnh trước mắt, An Nhiên cảm thấy ganh tị thay Khánh My. Duật Luân ngủ gục bên giường bệnh của Khánh My. Khánh My vẫn đang ngủ rất say trên giường bệnh. Lúc ấy Duật Vĩ bước vào bảo cô đừng làm phiền họ. Đêm qua Duật Luân chăm sóc của Khánh My cả đêm. Công tác từ nước ngoài vừa về, máy bay hạ cánh xuống làm xong thủ tục Duật Luân liền đến bệnh viện. Ngồi máy bay thời gian dài Duật Luân khá mệt mỏi nhưng nghe tin Khánh My nhập viện Duật Luân không quan tâm sức khoẻ bản thân, ngày đêm trực bên giường bệnh chăm sóc Khánh My. Tuy có cha mẹ Khánh My chăm sóc nhưng Duật Luân xin thay họ ở bên Khánh My chăm sóc, lo cho Khánh My đến nổi ngủ gục bên giường bệnh.
Khánh My nghe kể xong choáng voáng đầu óc.
- Mà... Mày nói thật chứ?_ Khánh My lấp bấp hỏi.
- Không tin có thể hỏi Duật Vĩ._ An Nhiên nhướng mày nói.
Ngay sau đó Khánh My cầm túi xách đứng dậy tức tốc ra khỏi quán, bắt một chiếc taxi chạy về công ty Thiên Hà tìm Duật Vĩ.
Nhìn thái độ khẩn trương của Khánh My, An Nhiên chỉ biết lắc đầu thở dài. An Nhiên nghĩ bản thân đã nhận lời của Khánh My thì nên giúp đến cùng, thế nên cô lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Khải.