Tuấn đang loay hoay trước bờ rào nhà ông Quân, nó đi qua đi lại như con gà mắc đẻ, nửa muốn bước vào, nửa lại không dám, thành thử anh chự cứ thế mà lấp ló như một tên trộm. Mấy con chó nghe hơi người quen nên cũng chạy ra, chạy vô quẩy đuôi mừng rỡ mà không sủa tiếng nào bởi thế mẹ Quân và thằng Kỳ Trương ở trong nhà chẳng hay là đang có một vị khách bất đắc dĩ đang đứng khó xử bên ngoài.
Sau gần hai mươi phút lảm nhảm một mình, thằng Tuấn quyết định: xông pha vào nhà! Nó tự nghĩ kệ trước sau cũng phải đối diện với chuyện này thôi. Với lại dù gì đi nữa ổng cũng là… người yêu của nó mà. Việc gì phải ngại chứ, với lại nếu cứ ngại ngùng hoài như vậy thì biết khi nào mới gặp được ổng, mà nó thì biết rằng bản thân mình đang nhớ ổng muốn điên lên được, không thể chờ thêm giây phút nào nữa. Thôi thì gặp nhau một cái đi rồi tính sau.
Nó mới ló đầu định bước chân đi ra khỏi cái vòng lẩn quẩn từ nãy giờ thì đụng phải mặt thằng Kỳ Trương đang hát líu lo đi ra. Cả hai thằng ngớ người ra một lúc nhìn nhau rồi hình sự với nhau cùng thốt lên một câu hỏi:
– Mày đi đâu đó?
Tuấn thấy máu trong người mình nóng lên, nó sinh sự:
– Ai cho mày tới đây hả? Cái thứ như mày không ai hoan nghênh đâu!
Kỳ Trương nhìn thằng Tuấn bằng một cặp mắt vừa căm hờn vừa chế giễu:
– Tao nghĩ là ngược lại đó! Mày nghĩ coi bây giờ tư cách đâu mà mày con dám bước vô đây hả? Mày gây ra cho ông Quân và mẹ ổng biết bao nhiêu chuyện phiền toái như vậy chưa đủ sao?- Phiền toái gì kệ tao! Mắc mớ gì mày?
Kỳ Trương cười khẩy nhìn nó:
– Phải rồi, không mắc mớ gì mày cả, mày đâu có biết ông Quân đã vì gia đình mày mà bán cả xe, cả laptop để đưa cho mẹ mày!
Tuấn há hốc mồm ra, tin này thật sự sốc với nó. Thì ra đó là lý do mà ổng không lên mạng chat được với nó, và thì ra tiền mà ổng có được chính là…
– Chưa hết đâu nha, để trả ơn: ba mày đã dùng thủ đoạn gì đó mà kiếm đâu ra được một đống tiền quăng trước mặt mẹ ông Quân giữa chợ để gọi là trả ơn hay lăng mạ tao cũng không rành nữa. Tao nghĩ một đứa có lòng tự trọng như mày tốt nhất không nên để cho nhà ông Quân gặp nhiều rắc rối nữa, mẹ ổng đã khóc hết nước mắt vì nhục nhã trong nhà kìa, mày vào đó mà coi!
Tuấn cụp mắt xuống, nó im re không biết phản kháng thế nào nữa. Kỳ Truơng có vẻ vẫn chưa chịu buông tha, nó chỉ vào chiếc xe mà nó đang chạy:
– Còn chiếc xe này tao mua cho nó nè! Mày thấy chưa? Mày nghĩ lại coi mày đã làm được cái gì cho người mày yêu hay là chỉ biết hành hạ gia đình người ta? Nhìn lại đi, bây giờ mày chỉ là một gánh nặng không hơn không kém cho ổng thôi. Mày nghĩ gia đình ông Quân giàu lắm chắc? Mẹ ổng cũng nói là không muốn mày tiếp tục giao du với ổng nữa. Biến về nhà với con Quyên giàu có của mày đi thì hơn!
Khắp người thằng Tuấn run lên bần bật, nó cung tay lại và xiết các ngón thật mạnh vào nhau, mồ hôi nó chảy ra ướt cả trán và lưng áo. Nó bật lên thành tiếng từng chữ thật khó khăn như những phản kháng yếu ớt cuối cùng:
– Đó là chuyện của tụi tao! Không can dự tới mày! Mày biến đi!
Kỳ Trương đề máy xe, nó ngước mặt lên cười ha hả thòong thêm một câu trước khi chạy đi:
– Mày liệu mà thu xếp hậu sự đi! Tao đã nói rồi: trái ý tao là chỉ có thể “biết sầu” mà thôi! Ha ha ha! Mày nên nhớ nguyên cái nhà mày giờ đây chỉ là một đám lúc nhúc đi ăn bám nhà một đứa con gái thôi. Đừng trở thành một gánh nặng cho thằng Quân và mẹ nó nữa!…
Tuấn đứng im đó, chờ thằng Kỳ Trương bỏ đi nó bèn chạy ào vào nhà ông Quân. Mẹ Quân hết hồn khi thấy nó:
– Ủa Tuấn? Con về khi nào vậy?
Tuấn im lặng một lúc rồi bất ngờ dè dặt hỏi:
– Bác ơi! Bây giờ con là một gánh nặng của mọi người hả bác?
Chưa bao giờ nó thấy mình sợ một điều gì đó đến như vậy cả, mẹ Quân buồn bã ôm nó vào lòng. Tuấn muốn mình ngủ ngoan mãi trong lòng mẹ của Quân để khỏi phải chứng kiến những gì đang xãy ra với nó. Có thật là giờ đây nó đang là một gánh nặng cho mọi người? Ôi ba từ: “Một gánh nặng” nghe sao mà đau quá!
– Đừng buồn nữa con! Thì gia đình ai cũng có lúc này lúc khác mà đâu có ai muốn như vậy đâu! Coi như trong cái xui có cái hên, bác nghe nói con Quyên gì đó…
Mẹ Quân chưa kịp nói hết câu Tuấn đã bật dậy phản ứng lại:
– Bác đừng có nghe ai nói gì hết! Con với con Quyên chả có gì đâu! Con chả có dính dáng gì tới con nhỏ đó cả…- Nhưng mà gia đình con đang cần sự giúp đỡ của nhà nó, chả lẽ con bỏ mặc ba mẹ mình sao?
Tuấn ngỡ ngàng nhìn mẹ thằng Quân:
– Vậy ý của bác là: không muốn con với ông Quân…
Mẹ Quân đỡ lời:
– Bậy nè, ngay từ đầu con đã biết là bác đâu có cấm cản gì hai đứa đâu! Nhưng mà Tuấn àh, con cũng phải hiểu cho ba con, có lẽ ông ấy cũng muốn con có một cuộc sống tốt hơn, đầy đủ hơn, gia đình bác thì chỉ có hai mẹ con thui thủi sống với nhau thì ra sao cũng được, bác chấp nhận được. Nhưng mà gia đình con thì khác, con phải nghĩ tới mọi người nữa chứ! Nếu có khả năng giúp được gia đình thì chẳng lẽ con không thể hy sinh một chút được sao?
Thằng Tuấn lại im lặng.
Sau gần hai mươi phút lảm nhảm một mình, thằng Tuấn quyết định: xông pha vào nhà! Nó tự nghĩ kệ trước sau cũng phải đối diện với chuyện này thôi. Với lại dù gì đi nữa ổng cũng là… người yêu của nó mà. Việc gì phải ngại chứ, với lại nếu cứ ngại ngùng hoài như vậy thì biết khi nào mới gặp được ổng, mà nó thì biết rằng bản thân mình đang nhớ ổng muốn điên lên được, không thể chờ thêm giây phút nào nữa. Thôi thì gặp nhau một cái đi rồi tính sau.
Nó mới ló đầu định bước chân đi ra khỏi cái vòng lẩn quẩn từ nãy giờ thì đụng phải mặt thằng Kỳ Trương đang hát líu lo đi ra. Cả hai thằng ngớ người ra một lúc nhìn nhau rồi hình sự với nhau cùng thốt lên một câu hỏi:
– Mày đi đâu đó?
Tuấn thấy máu trong người mình nóng lên, nó sinh sự:
– Ai cho mày tới đây hả? Cái thứ như mày không ai hoan nghênh đâu!
Kỳ Trương nhìn thằng Tuấn bằng một cặp mắt vừa căm hờn vừa chế giễu:
– Tao nghĩ là ngược lại đó! Mày nghĩ coi bây giờ tư cách đâu mà mày con dám bước vô đây hả? Mày gây ra cho ông Quân và mẹ ổng biết bao nhiêu chuyện phiền toái như vậy chưa đủ sao?- Phiền toái gì kệ tao! Mắc mớ gì mày?
Kỳ Trương cười khẩy nhìn nó:
– Phải rồi, không mắc mớ gì mày cả, mày đâu có biết ông Quân đã vì gia đình mày mà bán cả xe, cả laptop để đưa cho mẹ mày!
Tuấn há hốc mồm ra, tin này thật sự sốc với nó. Thì ra đó là lý do mà ổng không lên mạng chat được với nó, và thì ra tiền mà ổng có được chính là…
– Chưa hết đâu nha, để trả ơn: ba mày đã dùng thủ đoạn gì đó mà kiếm đâu ra được một đống tiền quăng trước mặt mẹ ông Quân giữa chợ để gọi là trả ơn hay lăng mạ tao cũng không rành nữa. Tao nghĩ một đứa có lòng tự trọng như mày tốt nhất không nên để cho nhà ông Quân gặp nhiều rắc rối nữa, mẹ ổng đã khóc hết nước mắt vì nhục nhã trong nhà kìa, mày vào đó mà coi!
Tuấn cụp mắt xuống, nó im re không biết phản kháng thế nào nữa. Kỳ Truơng có vẻ vẫn chưa chịu buông tha, nó chỉ vào chiếc xe mà nó đang chạy:
– Còn chiếc xe này tao mua cho nó nè! Mày thấy chưa? Mày nghĩ lại coi mày đã làm được cái gì cho người mày yêu hay là chỉ biết hành hạ gia đình người ta? Nhìn lại đi, bây giờ mày chỉ là một gánh nặng không hơn không kém cho ổng thôi. Mày nghĩ gia đình ông Quân giàu lắm chắc? Mẹ ổng cũng nói là không muốn mày tiếp tục giao du với ổng nữa. Biến về nhà với con Quyên giàu có của mày đi thì hơn!
Khắp người thằng Tuấn run lên bần bật, nó cung tay lại và xiết các ngón thật mạnh vào nhau, mồ hôi nó chảy ra ướt cả trán và lưng áo. Nó bật lên thành tiếng từng chữ thật khó khăn như những phản kháng yếu ớt cuối cùng:
– Đó là chuyện của tụi tao! Không can dự tới mày! Mày biến đi!
Kỳ Trương đề máy xe, nó ngước mặt lên cười ha hả thòong thêm một câu trước khi chạy đi:
– Mày liệu mà thu xếp hậu sự đi! Tao đã nói rồi: trái ý tao là chỉ có thể “biết sầu” mà thôi! Ha ha ha! Mày nên nhớ nguyên cái nhà mày giờ đây chỉ là một đám lúc nhúc đi ăn bám nhà một đứa con gái thôi. Đừng trở thành một gánh nặng cho thằng Quân và mẹ nó nữa!…
Tuấn đứng im đó, chờ thằng Kỳ Trương bỏ đi nó bèn chạy ào vào nhà ông Quân. Mẹ Quân hết hồn khi thấy nó:
– Ủa Tuấn? Con về khi nào vậy?
Tuấn im lặng một lúc rồi bất ngờ dè dặt hỏi:
– Bác ơi! Bây giờ con là một gánh nặng của mọi người hả bác?
Chưa bao giờ nó thấy mình sợ một điều gì đó đến như vậy cả, mẹ Quân buồn bã ôm nó vào lòng. Tuấn muốn mình ngủ ngoan mãi trong lòng mẹ của Quân để khỏi phải chứng kiến những gì đang xãy ra với nó. Có thật là giờ đây nó đang là một gánh nặng cho mọi người? Ôi ba từ: “Một gánh nặng” nghe sao mà đau quá!
– Đừng buồn nữa con! Thì gia đình ai cũng có lúc này lúc khác mà đâu có ai muốn như vậy đâu! Coi như trong cái xui có cái hên, bác nghe nói con Quyên gì đó…
Mẹ Quân chưa kịp nói hết câu Tuấn đã bật dậy phản ứng lại:
– Bác đừng có nghe ai nói gì hết! Con với con Quyên chả có gì đâu! Con chả có dính dáng gì tới con nhỏ đó cả…- Nhưng mà gia đình con đang cần sự giúp đỡ của nhà nó, chả lẽ con bỏ mặc ba mẹ mình sao?
Tuấn ngỡ ngàng nhìn mẹ thằng Quân:
– Vậy ý của bác là: không muốn con với ông Quân…
Mẹ Quân đỡ lời:
– Bậy nè, ngay từ đầu con đã biết là bác đâu có cấm cản gì hai đứa đâu! Nhưng mà Tuấn àh, con cũng phải hiểu cho ba con, có lẽ ông ấy cũng muốn con có một cuộc sống tốt hơn, đầy đủ hơn, gia đình bác thì chỉ có hai mẹ con thui thủi sống với nhau thì ra sao cũng được, bác chấp nhận được. Nhưng mà gia đình con thì khác, con phải nghĩ tới mọi người nữa chứ! Nếu có khả năng giúp được gia đình thì chẳng lẽ con không thể hy sinh một chút được sao?
Thằng Tuấn lại im lặng.