Thằng Quân chắc đã bỏ đi về bệnh viện rồi, nghĩ thế nên thằng Kỳ Trương che miệng cười khúc khích. Lúc ấy nó bổng nhận được điện thoại của thằng Tuấn, vừa bắt máy lên thì đã bị chửi:
– Thằng khốn mày đang ở đâu đó!
Kỳ Trương dù đang ở rất gần hai đứa nó nhưng vẫn giả vờ như…. trẻ thơ:
– Có chuyện gì không? Tao đang ở bệnh viện với thằng Quân!
Tuấn ngập ngừng một lát rồi nói:
– Có thật là tao chỉ cần lên giường với một thằng nào đó thì mọi chuyện sẽ kết thúc đúng không?
Kỳ Trương cười khẩy:
– Sao? Quyết định đổi ý rồi àh?- OK! Mày cho người tới đi! Ngay bây giờ để bảo đảm là mày không dàn cảnh! Địa điểm cho tao chỉ định!
Kỳ Trương khổ sỡ nó:
– Người thì đã có sẳn rồi đó, nhưng bây giờ tao không đi ra ngoài để chứng kiến được, với lại tao phải phụ thằng Quân trông chừng mẹ nó nữa! Thôi để bữa khác đi!
Tuấn nghe tới thằng Quân khiến nó cảm thấy đau như bị kiến cắn trong tim. Con Quyên ngồi kế bên nghe cuộc điện thoại nhướng mắt với thằng Tuấn, cu cậu chợt bừng tỉnh và nói:
– Không chịu thì thôi mày, khi khác để mày dàn xếp cảnh gài tao hả?- Nhưng làm sao tao tận mắt chứng kiến cảnh đó được? Tao muốn thấy cho hả dạ! Ai mà tin được mày sẽ giở trò gì chứ?
Tuấn giả vờ như chợt ra điều gì đó:
– À, hay là thế này đi! Có con Quyên nè, có gì nó sẽ thay mày làm chứng được không? Mày chơi thân với nó lắm mà, chả lẽ không tin nó sao?
Thằng Kỳ Trương đắn đo suy nghĩ:
– Liệu có ổn không?
Thấy đối phương có vẻ bối rối Tuấn như bình tỉnh hơn, nó hy vọng qua chuyện này thì mọi thứ sẽ bình yên, kệ bà hy sinh chút xíu chả mất mát gì cả. Lời nói chẳng mất tiền mua mà, nó tự nhiên cảm thấy nễ phục cái miệng của mình đã dụ dỗ được con Quyên vào tròng ghê. Nó lấy lại tự tin:
– Không tin thì mày nói chuyện với nó đi! Còn không thì hỏi cái thằng mà mày đưa tới gặp tao ấy!
Tuấn đưa máy cho con Quyên, hai đứa nó nói gì đó với nhau và cuối cùng thì… Tuấn nghĩ có lẽ phải trân gân xem trò chơi gì của thằng khốn Kỳ Trương bày ra và hy vọng rằng con Quyên sẽ là một trợ thủ đắc lực giúp nó. Công nhận con mát đó… ngu ghê!….
Tuấn dặn dò con Quyên cẩn thận và bắt con nhỏ đó cam kết đủ thứ điều rồi mới run rẫy bước lên khách sạn. Nó hít một hơi để lấy lại bình tỉnh nhận chìa khóa phòng và chờ đợi…
Quân đứng chờ ngoài bãi xe của quán cà phê nơi thằng Tuấn hẹn con Quyên, khi nó chợt nhớ ra rằng… nó đi và thằng bạn đi chung xe mà kia thì lại đang giữ chìa khóa. Khoảng một lúc khá lâu sau thằng Kỳ Trương mới bước ra, nó định nói điều gì đó thì thằng Quân đã chặn họng:
– Giờ mày muốn gì nữa đây! Nói như vậy chưa đủ sao?
Thằng Kỳ Trương chỉ mỉm cười, im lặng và lấy xe ra nổ máy rồi chạy đi!…
– Cái gì vậy? Mày điên thằng kia, mày nghĩ tao sao mà có thể? Mày vừa phải thôi nha, mày làm tao thất vọng quá Kỳ Trương, mày nghĩ tao là ai vậy hả? Mày nghĩ mày chỉ cần nói những điều láo toét kia để lừa tao mất lòng tin với nhóc Tuấn rồi mày dẫn tao lên khách sạn hả? Mày coi thường tao quá rồi đó!
Quân nhảy ngay xuống xe và hét lên khi thằng Kỳ Trương dừng ngay trước một khách sạn. Để đáp lại thằng Kỳ Trương chỉ cười khẩy:
– Mày nói xong chưa? Bây giờ tới tao nói nè, mày nghĩ lại coi ai điên thì có! Biết tao dẫn mày tới đây để làm gì không hả?- Để làm gì chứ? Đừng hòng!
Kỳ Trương kéo tay nó tiến nhanh vào khách sạn, thằng Quân giựt tay ra la ơi ới:
– Mày buông ra không? Không thì đừng trách sao tao đánh phù mỏ mày ráng chịu đó! Buông ra chưa?
Quân giằng tay lại thì thằng Kỳ Trương mỉm cười:
– Thế muốn lên đây để gặp nhóc Tuấn của mày không?
Quân khẽ chau mày:
– Mày nói gì chứ?- Cứ theo tao đi rồi biết!…
Kỳ Trương đưa cho thằng Quân một cây lau nhà bằng nhôm rồi mỉa may:
– Nè, cầm cái cây này đi! Tao có đụng tới mày thì cho mày đập chết tao luôn! Đúng là…. thằng Quân!
Quân chụp lấy cái cây và đi theo thằng Kỳ Trương bước vào một căn phòng làm việc khá sang trọng. Trên tường có treo một cái TiVi khá bự, trong ấy là gồm có mười hai khung hình nhỏ, hình như cái mày là camera quan sát đây mà. Kỳ Trương chụp cái remote có sẳn trên bàn và nhấn nút gì đó phóng to một căn phòng lên. Hình ảnh nhóc Tuấn đang nằm yên trên giường một mình khiến Quân cảm giác như muốn nín thở. Giờ này nhóc ở đây làm gì?
– Thằng khốn mày đang ở đâu đó!
Kỳ Trương dù đang ở rất gần hai đứa nó nhưng vẫn giả vờ như…. trẻ thơ:
– Có chuyện gì không? Tao đang ở bệnh viện với thằng Quân!
Tuấn ngập ngừng một lát rồi nói:
– Có thật là tao chỉ cần lên giường với một thằng nào đó thì mọi chuyện sẽ kết thúc đúng không?
Kỳ Trương cười khẩy:
– Sao? Quyết định đổi ý rồi àh?- OK! Mày cho người tới đi! Ngay bây giờ để bảo đảm là mày không dàn cảnh! Địa điểm cho tao chỉ định!
Kỳ Trương khổ sỡ nó:
– Người thì đã có sẳn rồi đó, nhưng bây giờ tao không đi ra ngoài để chứng kiến được, với lại tao phải phụ thằng Quân trông chừng mẹ nó nữa! Thôi để bữa khác đi!
Tuấn nghe tới thằng Quân khiến nó cảm thấy đau như bị kiến cắn trong tim. Con Quyên ngồi kế bên nghe cuộc điện thoại nhướng mắt với thằng Tuấn, cu cậu chợt bừng tỉnh và nói:
– Không chịu thì thôi mày, khi khác để mày dàn xếp cảnh gài tao hả?- Nhưng làm sao tao tận mắt chứng kiến cảnh đó được? Tao muốn thấy cho hả dạ! Ai mà tin được mày sẽ giở trò gì chứ?
Tuấn giả vờ như chợt ra điều gì đó:
– À, hay là thế này đi! Có con Quyên nè, có gì nó sẽ thay mày làm chứng được không? Mày chơi thân với nó lắm mà, chả lẽ không tin nó sao?
Thằng Kỳ Trương đắn đo suy nghĩ:
– Liệu có ổn không?
Thấy đối phương có vẻ bối rối Tuấn như bình tỉnh hơn, nó hy vọng qua chuyện này thì mọi thứ sẽ bình yên, kệ bà hy sinh chút xíu chả mất mát gì cả. Lời nói chẳng mất tiền mua mà, nó tự nhiên cảm thấy nễ phục cái miệng của mình đã dụ dỗ được con Quyên vào tròng ghê. Nó lấy lại tự tin:
– Không tin thì mày nói chuyện với nó đi! Còn không thì hỏi cái thằng mà mày đưa tới gặp tao ấy!
Tuấn đưa máy cho con Quyên, hai đứa nó nói gì đó với nhau và cuối cùng thì… Tuấn nghĩ có lẽ phải trân gân xem trò chơi gì của thằng khốn Kỳ Trương bày ra và hy vọng rằng con Quyên sẽ là một trợ thủ đắc lực giúp nó. Công nhận con mát đó… ngu ghê!….
Tuấn dặn dò con Quyên cẩn thận và bắt con nhỏ đó cam kết đủ thứ điều rồi mới run rẫy bước lên khách sạn. Nó hít một hơi để lấy lại bình tỉnh nhận chìa khóa phòng và chờ đợi…
Quân đứng chờ ngoài bãi xe của quán cà phê nơi thằng Tuấn hẹn con Quyên, khi nó chợt nhớ ra rằng… nó đi và thằng bạn đi chung xe mà kia thì lại đang giữ chìa khóa. Khoảng một lúc khá lâu sau thằng Kỳ Trương mới bước ra, nó định nói điều gì đó thì thằng Quân đã chặn họng:
– Giờ mày muốn gì nữa đây! Nói như vậy chưa đủ sao?
Thằng Kỳ Trương chỉ mỉm cười, im lặng và lấy xe ra nổ máy rồi chạy đi!…
– Cái gì vậy? Mày điên thằng kia, mày nghĩ tao sao mà có thể? Mày vừa phải thôi nha, mày làm tao thất vọng quá Kỳ Trương, mày nghĩ tao là ai vậy hả? Mày nghĩ mày chỉ cần nói những điều láo toét kia để lừa tao mất lòng tin với nhóc Tuấn rồi mày dẫn tao lên khách sạn hả? Mày coi thường tao quá rồi đó!
Quân nhảy ngay xuống xe và hét lên khi thằng Kỳ Trương dừng ngay trước một khách sạn. Để đáp lại thằng Kỳ Trương chỉ cười khẩy:
– Mày nói xong chưa? Bây giờ tới tao nói nè, mày nghĩ lại coi ai điên thì có! Biết tao dẫn mày tới đây để làm gì không hả?- Để làm gì chứ? Đừng hòng!
Kỳ Trương kéo tay nó tiến nhanh vào khách sạn, thằng Quân giựt tay ra la ơi ới:
– Mày buông ra không? Không thì đừng trách sao tao đánh phù mỏ mày ráng chịu đó! Buông ra chưa?
Quân giằng tay lại thì thằng Kỳ Trương mỉm cười:
– Thế muốn lên đây để gặp nhóc Tuấn của mày không?
Quân khẽ chau mày:
– Mày nói gì chứ?- Cứ theo tao đi rồi biết!…
Kỳ Trương đưa cho thằng Quân một cây lau nhà bằng nhôm rồi mỉa may:
– Nè, cầm cái cây này đi! Tao có đụng tới mày thì cho mày đập chết tao luôn! Đúng là…. thằng Quân!
Quân chụp lấy cái cây và đi theo thằng Kỳ Trương bước vào một căn phòng làm việc khá sang trọng. Trên tường có treo một cái TiVi khá bự, trong ấy là gồm có mười hai khung hình nhỏ, hình như cái mày là camera quan sát đây mà. Kỳ Trương chụp cái remote có sẳn trên bàn và nhấn nút gì đó phóng to một căn phòng lên. Hình ảnh nhóc Tuấn đang nằm yên trên giường một mình khiến Quân cảm giác như muốn nín thở. Giờ này nhóc ở đây làm gì?