Những ngày sau đó không khí nhà nhóc Tuấn thực sự khá căng thẳng, ít ai nói với nhau lời nào nhất là nó và ba. Tuấn cũng đã qua cái thời nhảy đưng đửng lên và làm những trò dại dột để được theo ý mình. Nó muốn chung sống với người mình yêu và muốn gia đình nó phải chấp nhận người yêu của mình, mẹ thì có vẻ đã siêu lòng nhưng còn ba nó thì sao? Khó thật.
Bực nhất là ông Quân! Sau chuyện này có vẻ như thằng chả cố tình lãng tránh nó thì phải chẳng thèm cho nó ngủ chung nữa. Chán ơi là chán. Hỏi tới thì ổng cứ nói: “Cần phải cho người lớn thời gian!” Vậy mà lúc nói chuyện thì đạo mạo, tự tin lắm ai dè… Trời ơi! Đang quen nhau mà như vầy thì làm sao nó chịu nổi. Tuấn cảm giác như mọi người đang quay lưng lại với nó thì phải, chẳng những ba mà cả ông Quân cũng đang muốn thử thách nó chăng? Được rồi! Hai người này hãy chờ xem!…
À quên chưa nói thêm: Được sự cho phép và giúp đỡ của ông Hùng ba con Quyên. Tuấn đứng ra mở một siêu thị máy tính bự chảng tại Quận 6 ngay bùng bung Phú Lâm luôn.
Quân đang khá căng thẳng vì tên trưởng phòng kỹ thuật chơi trò: “Ma cũ ăn hiếp ma mới.” Hắn đưa cho cậu cài những cái máy chằn ăn trăn quấn cùng những phần mềm hóc búa nhằm tìm cớ để nặng nhẹ cậu. Đang căng thẳng với việc tìm một danh sách dài những phần mềm mà tên trưởng phòng đưa ra thì thằng Tuấn mở cửa phòng kỹ thuật, mặt nó hầm hầm:
– Ông Quân lên phòng gặp tui chút!
Cứ ngỡ là thằng Quân đang làm sếp phật ý điều gì và chuẩn bị “lên dĩa” nên thằng Trưởng phòng định chút nữa sẽ thêm tí xăng vào lửa để “tiển thằng Quân lên đường luôn.”. Hắn thầm mỉm cười với dự định của mình.…
Quân vừa đóng cửa phòng giám đốc lại thì thằng Tuấn nhào tới ôm lấy cậu. Quân đẩy nhóc ra:
– Nhóc khùng hả? Người ta thấy bây giờ!- Ông sợ hả? Dám kêu giám đốc là nhóc hả? Muốn bị đuổi không? Tui kêu ông vô làm chủ yếu để gần tui thôi, làm gì mà thấy ngồi căng thẳng vậy?
Quân hừ mũi:
– Thằng quỷ trưởng phòng Kỹ thuật nó đì anh! Nhưng kệ bà nó đi! Thứ đồ con nít!- Hay tui chuyển ông qua bộ phận khác!- Bộ phận gì nữa?- Thư kí riêng của tui nè!
Hai đứa đang ôm nhau xà nẹo trong phòng thì cửa phòng bật mở. Tuấn định hét lên đứa vào vô phép đi vào mà không gõ cửa xin phép. Nhưng đứa vô phép đó là… ba nó. Thằng Quân đỏ tái cả mặt. xô nhóc Tuấn ra. Thấy ba mình thằng Tuấn càng dạn dĩ, nó kéo cổ thằng Quân lại sát hơn hung một cái chóc lên mặt cậu như thách thức. Ông Tấn hầm hầm tới đập bàn cái rầm:
– Tại sao mấy đơn hàng phòng dự án của tao đặt mà mày không chịu kí để nhập về hả?
Tuấn thở dài:
– Từ từ ba, để con về coi lại cái, hổm rày đủ thứ chuyện nhức đầu quá nè!- Mày có biết là khách hàng người ta làm áp lực như thế nào không hả? Thiệt hại mày có biết ai sẽ lãnh không?
Tuấn xua tay:
– Rồi, con biết rồi! Ba để con bàn công chuyện với ông Quân một tí!
Ông Tấn hầm hầm:
– Bàn công chuyện mà quấn lấy nhau như vậy đó hả? Đứa nào nó vô nó thấy thì sao? Mày muốn tao bỏ công ty này mà đi lắm hả?
Tuấn cười hì hì:
– Ba khéo lo, đố đứa nào dám, tụi con kín đáo mà!
Biết không thể đốp chát lại giám đốc ông Tấn chỉ còn biết nhìn thằng Quân bằng đôi mắt hình viên đạn để trút giận.…
Ông vừa đi khỏi là thằng Quân hét lên:
– Đó nhóc thấy chưa? Bị chửi như vầy vừa lòng chưa?- Kệ ông già đi! Cũng tại ông chứ ai!
Quân hỏi giật ngược:
– Cái gì tại anh hả?- Ai kêu hổm nay hổng cho tui qua mợ Tám ngủ chung chi! Hay là dọn về căn nhà ở Bình Phú với tui đi! Đi nha ông Quân!
Giọng nó nài nỉ nhưng chẳng làm thằng Quân nao núng:
– Mơ hả kưng?
Tuấn ôm xiết lấy bụng thằng Quân và giở trò nhỏng nhẻo:
– Chừng nào cho tui động phòng với ông đây?
Quân trước khi bỏ đi ra ngoài trả lời:
– Chưa cưới nhau thì chưa động phòng!…
Đang bực bội nhìn lại gói thầu của ba nó thì tên trưởng phòng Kỹ Thuật vào, hắn ton hót:
– Tuấn àh, anh thấy thằng lính mới vô nó còn yếu quá, chắc làm kỷ thuật không nổi đâu!
Tuấn mỉm cười nhìn hắn ta:
– Chắc ý anh là cần phải tuyển trưởng phòng mới mới đủ khả năng đào tạo thằng đó sao?- Ấy chết! Ý anh không phải vậy? Để anh ráng rèn nó một khóa coi sao, chứ nó là anh thấy nó… còn kém lắm!
Tuấn cúi mắt xuống sấp hồ sơ nó nói bâng quơ:
– Thế mà thằng đó từng làm IT cho Coop Mart đó! Có vẻ như anh không thích công việc hiện tại nhỉ?
Tên trưởng phòng đang ngồi thừ ra và tìm cách chống chế thì thằng Quân bước vào thấy thằng Tuấn nó bực dọc:
– Chuyện gì mà kêu hoài vậy thằng kia?
Trời thằng này láo nhỉ? Giám đốc mà nó dám xưng hô như vậy luôn? Tên trưởng phòng nhìn thằng Quân mà tròn xoe con mắt. Trái lại tưởng tượng của hắn thằng Tuấn lại cười giả lã, nói như thiếu điều năn nỉ:
– Hay là ông qua bên kinh doanh làm nha, tui thấy ông mồm mép lắm! Chắc thích hợp với ông hơn!- Mồm mép cái đầu nhóc áh? Chửi xéo anh hả? Có tin là… anh đồng ý hôn?
Nói xong Quân mỉm cười, còn Tuấn phẩy tay ra hiệu cho tên trưởng phòng rút lui, hắn thầm nghĩ: « Chắc thằng Quân là bà con gần gì của hắn đây mà! Xui ghê! Đụng nhầm thứ dữ. »…
– Tuấn nè xuống ăn cơm đi con!
Dạo này bà Tấn thấy thằng Tuấn cứ nằm lì trong phòng mỗi khi đi làm về mà chả chịu ăn uống gì hết khiến bà lo lắng. Ông Tấn thì đang cay cú vụ nó vẫn chưa chịu kí duyệt cho dự án của ông. Bà Tấn thở dài:
– Bộ công việc lúc này căng thẳng lắm hay sao mà tui thấy thằng Tuấn dạo này cứ như người mất hồn vậy ông?- Kệ nó đi!- Chắc có liên quan tới chuyện thằng Quân! Hay là…
Bà Tấn hy vọng lời nói lấp lửng của mình sẽ khiến cho chồng suy nghĩ nhưng bây giờ trong đầu ông Tấn chỉ có những con số nhảy múa mà thôi….
– Mày coi đi!
Ông Tấn đập sấp hồ sơ trước bàn thằng Tuấn la lên:
– Mày làm ăn kiểu gì vậy? Tháng này tao mất mấy cái hợp đồng lớn rồi kìa!
Tuấn ôn tồn:
– Cái đó là do bên phòng của ba thiếu năng lực thôi, mấy dự án đó phòng kinh doanh của anh Thái đang tiến hành đấu thầu rồi!- Cái gì? Bữa nay mày tính cho mấy thằng bên đó cạnh tranh với tao nữa àh? Mày dám đạp đổ chén cơm của ba mày hả?
Tuấn nhăn mặt:
– Ba, ba nói gì kỳ vậy? Tất cả là vì lợi ích của công ty thôi mà… phòng dự án của ba cứ ra cạnh tranh công bằng với phòng kinh doanh của người ta đi. Quyết định là phía bên kia với của bên tổng công ty nữa chứ phải là của riêng con đâu.- Mày.. mày…
Ông Tấn hầm hầm bỏ đi một nước. Quả thật tháng này phòng kinh doanh của thằng Thái úm hết mấy dự án ráp máy từ bệnh viện tới trường học thật là đau…
Lại một lần nữa ông Tấn tìm tới thằng Tuấn:
– Tại sao bên tao đưa ra gói thầu thấp hơn mà bên trường Trung Học Kinh Tế vẫn chọn của nó là sao?
Tuấn mệt mỏi, gục đầu xuống bàn:
– Ba ơi! Cái đó sao ba hỏi con, ba phải hỏi ổng chứ? Ba không thấy công việc con đang chất thành núi sao mà ba còn hỏi nữa? Hay là ba cứ nghĩ cho khỏe đi, mọi chuyện để con điều người khác lo!- Mày.. mày ăn nói với ba mày như vậy mà nghe được hả? Tao đâu có tàn phế tới mức nhờ vào đồng tiền của mày…
Tuấn chậc lưỡi:
– Ba ơi! Con cũng đang căng thẳng như ba nè… đừng làm mọi chuyện rối lên nữa.
Phòng dự án của ông Tấn rơi vào trạng thái khủng hoảng thực sự. Đám nhân viên trong phòng ông Tấn vì thế bị cắt bớt nhiều khoản lợi nên đâm ra khá chán nản và mất niềm tin với sếp. Ông Tấn thì ê mặt với cấp dưới tới nổi đỗ bệnh chưa kể chuyện mất đi không biết bao nhiêu là thu nhập loài lề từ các dự án lớn.
Tức nhiên ông chỉ biết đem nổi ấm ức đó về kể cho vợ nghe mà thôi. Ba Tấn nghe chồng kể mà lắc đầu:
– Ông lớn rồi mà sanh nạnh với đứa con con nít như thằng Thái sao?- Con nít cái gì? Mấy thằng đó nó già như trái cà chứ ở đó mà con nít! Nhất định tôi không thể thua cái lũ nít ranh được!
Bà Tấn mỉm cười khi thấy chồng cứ thích ăn thua đủ mấy người trẻ. Rồi bà lại chợt buồn vì dạo này bộ dạng thằng Tuấn nó thất thểu sao sao ấy mỗi khi đi làm về….
Sắp tới đây trường đại học Kỹ Thuật Công Nghệ Long An cũng đang cần ráp mấy trăm bộ máy để đưa vào giảng dạy mà ngặt một nổi thằng Quân nó lại rành đường đi nước bước ở Long An nữa mới đau. Mà ông lại nghe phong thanh thằng Tuấn sắp chuyển thằng Quân về phòng kinh doanh.
Phòng kinh doanh của thằng Thái với Phòng dự án của ông vốn có một mối thâm từ rất lâu. Hai bên đang cạnh tranh rất quyết liệt phen này ông không thể để thua thêm nữa nếu như không muốn phòng dự án bị giải tán.
Ông Tấn thổ lộ mối trăn trở đó với vợ thì bà nói:
– Thì có gì khó đâu! Ông kêu thằng Tuấn chuyển thằng Quân từ phòng Kỹ Thuật qua phòng dự án của ông!- Làm vậy coi sao được? Chả lẽ tui phải quỳ lụy thằng đó sao?
Bà Tấn nhăn mặt nhìn chồng tóc càng ngày càng bạc vì lo lắng cho công việc….
– Quân nè, tối mai con qua nhà cô dùng cơm tối nha!
Bà Tấn đánh tiếng với thằng Quân trong buổi ăn với gia đình. Tuấn thì mừng rỡ ra mặt, còn ông Tấn vẫn lầm lầm lì lì im lặng….
Tuấn chạy qua bùng binh Phú Lâm và đón thằng Quân về nhà mình dùng cơm tối. Trên đường đi nó mè nheo:
– Tối nay tui qua ông ngủ nha!
Quân lầm bầm:
– Có câu gì khác để nói không vậy? Hình như nhóc gặp anh chỉ có duy nhất câu đó để xài thôi sao? Bộ « quả » lắm rồi hả?
Tuần buồn thiu:
– Dạo này ông sao sao đó nha! Buổi tối ông bận đi đâu chơi với ai thì phải, sao tui gọi chả bao giờ bắt máy, mấy lần qua kiếm cũng không có ở nhà… hình như sau một năm gặp lại tui thấy ông có vẻ kỳ kỳ!- Kỳ kỳ cái gì đâu! Anh đi công chuyện nhóc chả biết đâu!- Vậy tối nay qua ngủ chung nha!
Quân ngồi sau ôm nó vào lòng giữa phố xá đông đúc, một lần nữa cậu trách yêu nó:
– Lại nữa rồi! Khổ quá! Ngủ thôi nha! Không được giở trò đó!- Yeah! Ông Quân muôn năm!…
Trong buổi ăn bà Tấn là người chủ động hỏi thăm thằng Quân nhiều nhất, từ chuyện gia đình tới sinh hoạt đi lại của nó. Có ông Tấn ở đó Quân tỏ ra rất thận trọng trong khâu trả lời. Ông Tấn thì đang bị chi phối nặng bởi cái dự án dàn máy tính ở Long An nên cũng không mấy tập trung. Thằng Tuấn giả vờ vô tư bàn với thằng Quân:
– Ông Quân nè, anh Thái phòng kinh doanh mới xin tui chuyển ông qua bên đó với ảnh đó, ông thấy sao?
Ông Tấn nghe thức ăn nghẹn ở cổ vì thằng Thái kia đúng là mưu mô thiệt, chưa chi đã tính tới chuyện lôi thằng Quân để hốt gói thầu đợt này đây mà…
Quân lén nhìn ông Tấn rồi nhỏ nhẹ:
– Anh thì tính xin ba Tuấn cho anh qua phòng dự án vì anh nghĩ làm việc với chú Tấn thì sẽ học hỏi được nhiều kinh nghiệm cũng như cơ hội cọ xát thực tế sẽ cao hơn…
Bà Tấn hiểu ý hai thằng con nên mỉm cười nói thúc vào:
– Ông Tấn, thằng Quân nó xin qua phòng của ông kìa, ông thấy có được không?
Ông Tấn giọng vẫn nghiêm nghị ra vẻ bất cần:
– Nó thì làm được cái trò trống gì hay chỉ giỏi ôm ấp trong công ty!
Quân quê độ trước lời nói móc méo của ông Tấn, nó liếc thằng Tuấn một cái để bày tỏ sự oan ức của mình, thằng Tuấn cười hề hề:
– Ba này… có sao đâu! Ghệ con, con hổng ôm chẳng lẽ ôm ghệ người ta?
Quân giậm chân và lườm nó một cái còn ông Tấn tỏ vẻ khó chịu ra mặt, thằng Quân đành phải giải vây tình hình:
– Dạ con nghe sắp tới đây trường Đại Học Kỹ Thuật Công Nghệ Long An tổ chức đấu thầu đợt 1 gần 20 phòng máy tính lận đó. Con hy vọng sẽ được đi theo chú Tấn để trao dồi thêm kiến thức kinh doanh và giao tiếp. Với lại cũng hên là ông giám đốc của trường lại là bạn thân của một người bà con của con, nên hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn cho phía mình.
Bà Tấn reo lên:
– Oh! Được thế thì tốt quá!
Ông Tấn nghe như mở cờ trong bụng, thằng Quân này hình như cũng biết ăn nói quá đó chứ! Thôi kệ vì lợi ích của bản thân mình trước đi rồi tình sau!…
Tuấn nhìn xung quanh lại căn phòng của thằng Quân, nơi mà một năm trước đây hai đứa đã từng rất hạnh phúc với nhau. Cảnh trí có vẻ hơi thay đổi khác một tí. Ông Quân treo đầy trên tường những bức tranh vô cùng khó hiểu.
Sau khi thằng Quân từ phòng tắm đi ra Tuấn hỏi:
– Mấy bức tranh thấy ghê này ai cho ông vậy? Người ngợm gì đeo mặt nạ tùm lum, đã thế nó mấy tấm hình bút chì lòe loẹt quá!
Nó chụp lấy lá cờ trên bàn của thằng Quân nữa:
– Trời ơi, bữa này bày đặt mê đá banh nữa ta!
Quân vừa lấy khăn lau đầu vừa ngạc nhiên:
– Mê đá banh gì nhóc?
Tuấn không trả lời câu hỏi của nó mà hỏi thêm một câu khác:
– Ủa? Nước gì lá cờ ngộ vậy ta? Màu cồng vồng hay là ông theo đạo Cao Đài?
Quân lấy lá cờ nhỏ gõ đầu nó một cái rồi nói:
– Khùng quá! Biết lá cờ này là lá cờ gì không?- Cờ nước nào àh?- Lá cờ của thế giới chúng ta đó nhóc, lá cờ cầu vồng lục sắc biểu tượng của những người đồng tính.
Tuấn há hốc miệng:
– Vậy hả? Nhưng ông để trong phòng để làm gì?- Để nhắc nhở cho anh nhớ mình là ai.- Nhớ để làm gì?- Thì để cố gắng sống cho tốt, cho có ý nghĩa một chút!- Còn mấy tấm hình bút chì màu? Chắc là cũng mang ý nghĩa như vậy hả?
Quân mỉm cười:
– Ừh, anh chỉ nghĩ theo ý kiến của anh thôi, những cây bút chì màu giống như tôn vinh sự đa màu của cuộc sống, tình yêu và giới tính vậy đó!
Tuấn gật gù:
– Cũng thú vị quá hen! Nhưng sao ông biết mấy chuyện này?- Thì lên mạng tìm hiểu chứ đâu nhóc! Đầy rẫy!
Thằng Quân tính thuyết giáo thêm điều gì đó nữa nhưng Tuấn giả vờ ngáp dài:
– Hơ.. bùn ngủ quá! Thôi ngủ đi, sáng mai dậy sớm còn đi làm nữa…
Quân nhìn nó đề phòng:
– Không có âm mưu gì chứ?- Ông sao cứ nghĩ xấu cho tui không hà…
Sau đó anh chàng thòng thêm một câu:
– Chứ hổng lẽ qua đây ngủ khơi khơi sao? He he he!- Trời ơi! Cười gian quá chú ơi!- Tui có đem theo…
Thằng nhóc chưa nói hết câu thì Quân đã cướp lời:
– Không được đâu nhóc ơi! Xin lỗi anh chưa sẳn sàng!
Bực nhất là ông Quân! Sau chuyện này có vẻ như thằng chả cố tình lãng tránh nó thì phải chẳng thèm cho nó ngủ chung nữa. Chán ơi là chán. Hỏi tới thì ổng cứ nói: “Cần phải cho người lớn thời gian!” Vậy mà lúc nói chuyện thì đạo mạo, tự tin lắm ai dè… Trời ơi! Đang quen nhau mà như vầy thì làm sao nó chịu nổi. Tuấn cảm giác như mọi người đang quay lưng lại với nó thì phải, chẳng những ba mà cả ông Quân cũng đang muốn thử thách nó chăng? Được rồi! Hai người này hãy chờ xem!…
À quên chưa nói thêm: Được sự cho phép và giúp đỡ của ông Hùng ba con Quyên. Tuấn đứng ra mở một siêu thị máy tính bự chảng tại Quận 6 ngay bùng bung Phú Lâm luôn.
Quân đang khá căng thẳng vì tên trưởng phòng kỹ thuật chơi trò: “Ma cũ ăn hiếp ma mới.” Hắn đưa cho cậu cài những cái máy chằn ăn trăn quấn cùng những phần mềm hóc búa nhằm tìm cớ để nặng nhẹ cậu. Đang căng thẳng với việc tìm một danh sách dài những phần mềm mà tên trưởng phòng đưa ra thì thằng Tuấn mở cửa phòng kỹ thuật, mặt nó hầm hầm:
– Ông Quân lên phòng gặp tui chút!
Cứ ngỡ là thằng Quân đang làm sếp phật ý điều gì và chuẩn bị “lên dĩa” nên thằng Trưởng phòng định chút nữa sẽ thêm tí xăng vào lửa để “tiển thằng Quân lên đường luôn.”. Hắn thầm mỉm cười với dự định của mình.…
Quân vừa đóng cửa phòng giám đốc lại thì thằng Tuấn nhào tới ôm lấy cậu. Quân đẩy nhóc ra:
– Nhóc khùng hả? Người ta thấy bây giờ!- Ông sợ hả? Dám kêu giám đốc là nhóc hả? Muốn bị đuổi không? Tui kêu ông vô làm chủ yếu để gần tui thôi, làm gì mà thấy ngồi căng thẳng vậy?
Quân hừ mũi:
– Thằng quỷ trưởng phòng Kỹ thuật nó đì anh! Nhưng kệ bà nó đi! Thứ đồ con nít!- Hay tui chuyển ông qua bộ phận khác!- Bộ phận gì nữa?- Thư kí riêng của tui nè!
Hai đứa đang ôm nhau xà nẹo trong phòng thì cửa phòng bật mở. Tuấn định hét lên đứa vào vô phép đi vào mà không gõ cửa xin phép. Nhưng đứa vô phép đó là… ba nó. Thằng Quân đỏ tái cả mặt. xô nhóc Tuấn ra. Thấy ba mình thằng Tuấn càng dạn dĩ, nó kéo cổ thằng Quân lại sát hơn hung một cái chóc lên mặt cậu như thách thức. Ông Tấn hầm hầm tới đập bàn cái rầm:
– Tại sao mấy đơn hàng phòng dự án của tao đặt mà mày không chịu kí để nhập về hả?
Tuấn thở dài:
– Từ từ ba, để con về coi lại cái, hổm rày đủ thứ chuyện nhức đầu quá nè!- Mày có biết là khách hàng người ta làm áp lực như thế nào không hả? Thiệt hại mày có biết ai sẽ lãnh không?
Tuấn xua tay:
– Rồi, con biết rồi! Ba để con bàn công chuyện với ông Quân một tí!
Ông Tấn hầm hầm:
– Bàn công chuyện mà quấn lấy nhau như vậy đó hả? Đứa nào nó vô nó thấy thì sao? Mày muốn tao bỏ công ty này mà đi lắm hả?
Tuấn cười hì hì:
– Ba khéo lo, đố đứa nào dám, tụi con kín đáo mà!
Biết không thể đốp chát lại giám đốc ông Tấn chỉ còn biết nhìn thằng Quân bằng đôi mắt hình viên đạn để trút giận.…
Ông vừa đi khỏi là thằng Quân hét lên:
– Đó nhóc thấy chưa? Bị chửi như vầy vừa lòng chưa?- Kệ ông già đi! Cũng tại ông chứ ai!
Quân hỏi giật ngược:
– Cái gì tại anh hả?- Ai kêu hổm nay hổng cho tui qua mợ Tám ngủ chung chi! Hay là dọn về căn nhà ở Bình Phú với tui đi! Đi nha ông Quân!
Giọng nó nài nỉ nhưng chẳng làm thằng Quân nao núng:
– Mơ hả kưng?
Tuấn ôm xiết lấy bụng thằng Quân và giở trò nhỏng nhẻo:
– Chừng nào cho tui động phòng với ông đây?
Quân trước khi bỏ đi ra ngoài trả lời:
– Chưa cưới nhau thì chưa động phòng!…
Đang bực bội nhìn lại gói thầu của ba nó thì tên trưởng phòng Kỹ Thuật vào, hắn ton hót:
– Tuấn àh, anh thấy thằng lính mới vô nó còn yếu quá, chắc làm kỷ thuật không nổi đâu!
Tuấn mỉm cười nhìn hắn ta:
– Chắc ý anh là cần phải tuyển trưởng phòng mới mới đủ khả năng đào tạo thằng đó sao?- Ấy chết! Ý anh không phải vậy? Để anh ráng rèn nó một khóa coi sao, chứ nó là anh thấy nó… còn kém lắm!
Tuấn cúi mắt xuống sấp hồ sơ nó nói bâng quơ:
– Thế mà thằng đó từng làm IT cho Coop Mart đó! Có vẻ như anh không thích công việc hiện tại nhỉ?
Tên trưởng phòng đang ngồi thừ ra và tìm cách chống chế thì thằng Quân bước vào thấy thằng Tuấn nó bực dọc:
– Chuyện gì mà kêu hoài vậy thằng kia?
Trời thằng này láo nhỉ? Giám đốc mà nó dám xưng hô như vậy luôn? Tên trưởng phòng nhìn thằng Quân mà tròn xoe con mắt. Trái lại tưởng tượng của hắn thằng Tuấn lại cười giả lã, nói như thiếu điều năn nỉ:
– Hay là ông qua bên kinh doanh làm nha, tui thấy ông mồm mép lắm! Chắc thích hợp với ông hơn!- Mồm mép cái đầu nhóc áh? Chửi xéo anh hả? Có tin là… anh đồng ý hôn?
Nói xong Quân mỉm cười, còn Tuấn phẩy tay ra hiệu cho tên trưởng phòng rút lui, hắn thầm nghĩ: « Chắc thằng Quân là bà con gần gì của hắn đây mà! Xui ghê! Đụng nhầm thứ dữ. »…
– Tuấn nè xuống ăn cơm đi con!
Dạo này bà Tấn thấy thằng Tuấn cứ nằm lì trong phòng mỗi khi đi làm về mà chả chịu ăn uống gì hết khiến bà lo lắng. Ông Tấn thì đang cay cú vụ nó vẫn chưa chịu kí duyệt cho dự án của ông. Bà Tấn thở dài:
– Bộ công việc lúc này căng thẳng lắm hay sao mà tui thấy thằng Tuấn dạo này cứ như người mất hồn vậy ông?- Kệ nó đi!- Chắc có liên quan tới chuyện thằng Quân! Hay là…
Bà Tấn hy vọng lời nói lấp lửng của mình sẽ khiến cho chồng suy nghĩ nhưng bây giờ trong đầu ông Tấn chỉ có những con số nhảy múa mà thôi….
– Mày coi đi!
Ông Tấn đập sấp hồ sơ trước bàn thằng Tuấn la lên:
– Mày làm ăn kiểu gì vậy? Tháng này tao mất mấy cái hợp đồng lớn rồi kìa!
Tuấn ôn tồn:
– Cái đó là do bên phòng của ba thiếu năng lực thôi, mấy dự án đó phòng kinh doanh của anh Thái đang tiến hành đấu thầu rồi!- Cái gì? Bữa nay mày tính cho mấy thằng bên đó cạnh tranh với tao nữa àh? Mày dám đạp đổ chén cơm của ba mày hả?
Tuấn nhăn mặt:
– Ba, ba nói gì kỳ vậy? Tất cả là vì lợi ích của công ty thôi mà… phòng dự án của ba cứ ra cạnh tranh công bằng với phòng kinh doanh của người ta đi. Quyết định là phía bên kia với của bên tổng công ty nữa chứ phải là của riêng con đâu.- Mày.. mày…
Ông Tấn hầm hầm bỏ đi một nước. Quả thật tháng này phòng kinh doanh của thằng Thái úm hết mấy dự án ráp máy từ bệnh viện tới trường học thật là đau…
Lại một lần nữa ông Tấn tìm tới thằng Tuấn:
– Tại sao bên tao đưa ra gói thầu thấp hơn mà bên trường Trung Học Kinh Tế vẫn chọn của nó là sao?
Tuấn mệt mỏi, gục đầu xuống bàn:
– Ba ơi! Cái đó sao ba hỏi con, ba phải hỏi ổng chứ? Ba không thấy công việc con đang chất thành núi sao mà ba còn hỏi nữa? Hay là ba cứ nghĩ cho khỏe đi, mọi chuyện để con điều người khác lo!- Mày.. mày ăn nói với ba mày như vậy mà nghe được hả? Tao đâu có tàn phế tới mức nhờ vào đồng tiền của mày…
Tuấn chậc lưỡi:
– Ba ơi! Con cũng đang căng thẳng như ba nè… đừng làm mọi chuyện rối lên nữa.
Phòng dự án của ông Tấn rơi vào trạng thái khủng hoảng thực sự. Đám nhân viên trong phòng ông Tấn vì thế bị cắt bớt nhiều khoản lợi nên đâm ra khá chán nản và mất niềm tin với sếp. Ông Tấn thì ê mặt với cấp dưới tới nổi đỗ bệnh chưa kể chuyện mất đi không biết bao nhiêu là thu nhập loài lề từ các dự án lớn.
Tức nhiên ông chỉ biết đem nổi ấm ức đó về kể cho vợ nghe mà thôi. Ba Tấn nghe chồng kể mà lắc đầu:
– Ông lớn rồi mà sanh nạnh với đứa con con nít như thằng Thái sao?- Con nít cái gì? Mấy thằng đó nó già như trái cà chứ ở đó mà con nít! Nhất định tôi không thể thua cái lũ nít ranh được!
Bà Tấn mỉm cười khi thấy chồng cứ thích ăn thua đủ mấy người trẻ. Rồi bà lại chợt buồn vì dạo này bộ dạng thằng Tuấn nó thất thểu sao sao ấy mỗi khi đi làm về….
Sắp tới đây trường đại học Kỹ Thuật Công Nghệ Long An cũng đang cần ráp mấy trăm bộ máy để đưa vào giảng dạy mà ngặt một nổi thằng Quân nó lại rành đường đi nước bước ở Long An nữa mới đau. Mà ông lại nghe phong thanh thằng Tuấn sắp chuyển thằng Quân về phòng kinh doanh.
Phòng kinh doanh của thằng Thái với Phòng dự án của ông vốn có một mối thâm từ rất lâu. Hai bên đang cạnh tranh rất quyết liệt phen này ông không thể để thua thêm nữa nếu như không muốn phòng dự án bị giải tán.
Ông Tấn thổ lộ mối trăn trở đó với vợ thì bà nói:
– Thì có gì khó đâu! Ông kêu thằng Tuấn chuyển thằng Quân từ phòng Kỹ Thuật qua phòng dự án của ông!- Làm vậy coi sao được? Chả lẽ tui phải quỳ lụy thằng đó sao?
Bà Tấn nhăn mặt nhìn chồng tóc càng ngày càng bạc vì lo lắng cho công việc….
– Quân nè, tối mai con qua nhà cô dùng cơm tối nha!
Bà Tấn đánh tiếng với thằng Quân trong buổi ăn với gia đình. Tuấn thì mừng rỡ ra mặt, còn ông Tấn vẫn lầm lầm lì lì im lặng….
Tuấn chạy qua bùng binh Phú Lâm và đón thằng Quân về nhà mình dùng cơm tối. Trên đường đi nó mè nheo:
– Tối nay tui qua ông ngủ nha!
Quân lầm bầm:
– Có câu gì khác để nói không vậy? Hình như nhóc gặp anh chỉ có duy nhất câu đó để xài thôi sao? Bộ « quả » lắm rồi hả?
Tuần buồn thiu:
– Dạo này ông sao sao đó nha! Buổi tối ông bận đi đâu chơi với ai thì phải, sao tui gọi chả bao giờ bắt máy, mấy lần qua kiếm cũng không có ở nhà… hình như sau một năm gặp lại tui thấy ông có vẻ kỳ kỳ!- Kỳ kỳ cái gì đâu! Anh đi công chuyện nhóc chả biết đâu!- Vậy tối nay qua ngủ chung nha!
Quân ngồi sau ôm nó vào lòng giữa phố xá đông đúc, một lần nữa cậu trách yêu nó:
– Lại nữa rồi! Khổ quá! Ngủ thôi nha! Không được giở trò đó!- Yeah! Ông Quân muôn năm!…
Trong buổi ăn bà Tấn là người chủ động hỏi thăm thằng Quân nhiều nhất, từ chuyện gia đình tới sinh hoạt đi lại của nó. Có ông Tấn ở đó Quân tỏ ra rất thận trọng trong khâu trả lời. Ông Tấn thì đang bị chi phối nặng bởi cái dự án dàn máy tính ở Long An nên cũng không mấy tập trung. Thằng Tuấn giả vờ vô tư bàn với thằng Quân:
– Ông Quân nè, anh Thái phòng kinh doanh mới xin tui chuyển ông qua bên đó với ảnh đó, ông thấy sao?
Ông Tấn nghe thức ăn nghẹn ở cổ vì thằng Thái kia đúng là mưu mô thiệt, chưa chi đã tính tới chuyện lôi thằng Quân để hốt gói thầu đợt này đây mà…
Quân lén nhìn ông Tấn rồi nhỏ nhẹ:
– Anh thì tính xin ba Tuấn cho anh qua phòng dự án vì anh nghĩ làm việc với chú Tấn thì sẽ học hỏi được nhiều kinh nghiệm cũng như cơ hội cọ xát thực tế sẽ cao hơn…
Bà Tấn hiểu ý hai thằng con nên mỉm cười nói thúc vào:
– Ông Tấn, thằng Quân nó xin qua phòng của ông kìa, ông thấy có được không?
Ông Tấn giọng vẫn nghiêm nghị ra vẻ bất cần:
– Nó thì làm được cái trò trống gì hay chỉ giỏi ôm ấp trong công ty!
Quân quê độ trước lời nói móc méo của ông Tấn, nó liếc thằng Tuấn một cái để bày tỏ sự oan ức của mình, thằng Tuấn cười hề hề:
– Ba này… có sao đâu! Ghệ con, con hổng ôm chẳng lẽ ôm ghệ người ta?
Quân giậm chân và lườm nó một cái còn ông Tấn tỏ vẻ khó chịu ra mặt, thằng Quân đành phải giải vây tình hình:
– Dạ con nghe sắp tới đây trường Đại Học Kỹ Thuật Công Nghệ Long An tổ chức đấu thầu đợt 1 gần 20 phòng máy tính lận đó. Con hy vọng sẽ được đi theo chú Tấn để trao dồi thêm kiến thức kinh doanh và giao tiếp. Với lại cũng hên là ông giám đốc của trường lại là bạn thân của một người bà con của con, nên hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn cho phía mình.
Bà Tấn reo lên:
– Oh! Được thế thì tốt quá!
Ông Tấn nghe như mở cờ trong bụng, thằng Quân này hình như cũng biết ăn nói quá đó chứ! Thôi kệ vì lợi ích của bản thân mình trước đi rồi tình sau!…
Tuấn nhìn xung quanh lại căn phòng của thằng Quân, nơi mà một năm trước đây hai đứa đã từng rất hạnh phúc với nhau. Cảnh trí có vẻ hơi thay đổi khác một tí. Ông Quân treo đầy trên tường những bức tranh vô cùng khó hiểu.
Sau khi thằng Quân từ phòng tắm đi ra Tuấn hỏi:
– Mấy bức tranh thấy ghê này ai cho ông vậy? Người ngợm gì đeo mặt nạ tùm lum, đã thế nó mấy tấm hình bút chì lòe loẹt quá!
Nó chụp lấy lá cờ trên bàn của thằng Quân nữa:
– Trời ơi, bữa này bày đặt mê đá banh nữa ta!
Quân vừa lấy khăn lau đầu vừa ngạc nhiên:
– Mê đá banh gì nhóc?
Tuấn không trả lời câu hỏi của nó mà hỏi thêm một câu khác:
– Ủa? Nước gì lá cờ ngộ vậy ta? Màu cồng vồng hay là ông theo đạo Cao Đài?
Quân lấy lá cờ nhỏ gõ đầu nó một cái rồi nói:
– Khùng quá! Biết lá cờ này là lá cờ gì không?- Cờ nước nào àh?- Lá cờ của thế giới chúng ta đó nhóc, lá cờ cầu vồng lục sắc biểu tượng của những người đồng tính.
Tuấn há hốc miệng:
– Vậy hả? Nhưng ông để trong phòng để làm gì?- Để nhắc nhở cho anh nhớ mình là ai.- Nhớ để làm gì?- Thì để cố gắng sống cho tốt, cho có ý nghĩa một chút!- Còn mấy tấm hình bút chì màu? Chắc là cũng mang ý nghĩa như vậy hả?
Quân mỉm cười:
– Ừh, anh chỉ nghĩ theo ý kiến của anh thôi, những cây bút chì màu giống như tôn vinh sự đa màu của cuộc sống, tình yêu và giới tính vậy đó!
Tuấn gật gù:
– Cũng thú vị quá hen! Nhưng sao ông biết mấy chuyện này?- Thì lên mạng tìm hiểu chứ đâu nhóc! Đầy rẫy!
Thằng Quân tính thuyết giáo thêm điều gì đó nữa nhưng Tuấn giả vờ ngáp dài:
– Hơ.. bùn ngủ quá! Thôi ngủ đi, sáng mai dậy sớm còn đi làm nữa…
Quân nhìn nó đề phòng:
– Không có âm mưu gì chứ?- Ông sao cứ nghĩ xấu cho tui không hà…
Sau đó anh chàng thòng thêm một câu:
– Chứ hổng lẽ qua đây ngủ khơi khơi sao? He he he!- Trời ơi! Cười gian quá chú ơi!- Tui có đem theo…
Thằng nhóc chưa nói hết câu thì Quân đã cướp lời:
– Không được đâu nhóc ơi! Xin lỗi anh chưa sẳn sàng!