Nó đặt thằng Quân lên giường, dưới cái nhìn chăm chú đầy ngạc nhiên của con Duy Linh và chú mèo vàng, Tuấn dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau mặt, mũi, tay, chân của thằng Quân. Bây giờ thì những chuyện này có lẽ nó đã làm khá thuần thục. Nó đở thằng Quân dậy và đút một ly chanh nóng cho giải rượu. Xong nó lại lau mặt thằng này thêm một lượt nữa, nó nằm bên cạnh thằng Quân và bắt đầu say sưa nhìn, trước mặt nó là một thiên thần thật sự, thiên thần đã làm nó phát điên lên trong bao lâu nay…. một cảm giác thèm khát trỗi dậy không thể cưỡng lại trong người nó, trước đôi môi quá mức gợi cảm của thằng Quân.
Tay nó vuốt ve mặt thằng Quân mấy lượt, từng tế bào da chạm vào khuôn mặt mềm mại và mát lạnh, nó khẽ chồm tới, chạm môi mình vào môi thằng Quân. Toàn bộ giác quan gần như tê dại, chết điếng. Nó ôm chầm lấy thằng Quân, nước mắt nó bắt đầu rơi, vị ngọt từ nơi chạm nhau ấy thấu lên tận não. Nó nhẹ nhàng đưa lưỡi mình vào sâu hơn, nó ngấu-ghiến-một-cách-thận-trọng-và-rất-đỗi-nhẹ-nhàng như thể ngày mai nó không bao giờ còn có cơ hội làm chuyện đó nữa. Nó phó mặc cuộc đời nó trong cái hôn môi đầu tiên đem đến cho nó nhiều cảm xúc đến như vậy. Với nó đây mới chính là một nụ hôn thật sự mà nó đang trăn trở đi kiếm tìm bây lâu nay. Thằng Quân vẫn nằm yên đó không hay biết gì cả, Quân chỉ cảm thấy một cái gì đó nhột nhột, ngọt ướt, dễ chịu, đang len lõi trong khoang miệng nó… nhưng nó mệt lắm. Không cách nào gượng dậy nổi!…
Cái đầu đang đau buốt, Quân thấy tay mình tê rần, nó mở mắt ra, chình ình trước mắt nó là một gương mặt của ai đó, nó suýt la lên vì giật mình bởi gương mặt đó đang bao trùm tầm nhìn của nó và cách nó không quá một xăng ti mét. Nó tin rằng chuyện hai cái môi đụng nhau là điều chắc chắn đã xãy ra. Nó nhận ra đó là thằng Tuấn. Nó nhăn mặt, đặt cái đầu thằng Tuấn lên gối và gồi dậy. Quân thấy mình vẫn còn đang xốc xếch trong bộ quần áo đi đám cưới. Nó tắm, nước trút xuống mặt nó đều đều làm nó nhận ra rằng: thằng Tài đã có vợ. Chuyện của nó và thằng Tài tới đây là coi như là chấm dứt. Nó thề nó sẽ không mở cửa trái tim mình một lần nữa, nó sẽ khóa trái tim lại, rồi đi đến một nơi nào đó thật xa, thật tận cùng, nơi sẽ không có ai và nó sẽ vứt cái chìa khóa xuống vực thẳm sâu nhất trong đất trời. Nó thoáng cảm thấy lại những cảm giác ngọt ngào, êm dịu nơi đầu môi, hình như đã có gì đó xãy ra thì phải. Chịu thôi, nó không tài nào nhớ nổi.
Nó bước ra phòng, trước mặt nó là nhóc Tuấn đang ngủ say sưa trên giường, tên nhóc đáng yêunhưng cũng đáng ghét này, nó cũng còn chút cảm tình đấy, nhưng nghĩ tới cảnh lầy lội và bản tính háu thắng của nhóc này Quân chỉ biết lắc đầu thở dài ngao ngán. Quân ghét cái túyp con trai như vậy lắm. Nói chính xác hơn là sợ. Nó sợ mình phải lòng những tên chơi bời như thế này lắm, bởi lẽ dính vô là đau khổ chắc, những kỉ niệm đã có với tên nhóc này lẽ ra có thể đã đánh gục những người vốn dĩ khá yếu đuối và dễ xiêu lòng như nó nhưng cũng hên: Cuộc sống đã qua với những đau khổ mà nó đã từng nếm trãi dạy cho nó biết đâu là điểm dừng thích hợp trước tên nhóc Tuấn có đôi mắt đa tình chết người này.
Nhưng mà sao dạo này Quân thấy tên này lạ lạ, chẳng lẽ nó muốn ăn thua đủ đến như vậy sao? Nó không nghĩ đến những cảm nhận của Quân sao? Nếu không phải là Quân, nếu như Quân không tình cờ nghe được những chuyện nó cá cược với tụi trong lớp thì sao? Không chừng Quân đã chết dưới tay nó từ lâu. Không lẽ phải cho tên nhóc này một bài học về chuyện không nên đùa giỡn với tình cảm của người khác một cách tàn nhẫn quá đáng như vậy nữa.
Thật ra mà nói thì con người có đôi lúc cũng hay lừa dối lòng mình lắm, nếu chịu khó ngẫm nghĩ lại thì bạn sẽ biết lời tôi nói cũng có phần nào chính xác… Có bao giờ bạn mang cảm giác giống như vầy không: Đúng ra Quân rất ghét và sợ tên Tuấn này, nhưng mà sợ là sợ mình sẽ bị ngã quỵ trước tên này cho nên Quân luôn cố gắng tạo một bức tường thành ngăn cách giữa hai đứa. Tuy nhiên trong những trường hợp bất khả kháng thì lý trí không phải lúc nào cũng là người chiến thắng. Nghĩa là có những lúc người ta cũng yếu lòng, cũng để phó mặc cuộc đời thử coi trái tim nó hướng bản thân đi về đâu: lần đầu tiên rủ tên nhóc Tuấn đi uống nước, rồi để nhóc ấy ngủ lại phòng, rồi nhậu trong kén, rồi ngủ chung thêm một lần nữa và hôm nay trong lúc xỉn trái tim của thằng Quân đã thừa cơ hội qua mặt lý trí: điện thoại cho thằng Tuấn và không biết lý do gì… chính là một số minh chứng cho sự yếu lòng của bản thân tên Quân.
Hay là việc bước ra đường bạn gặp một tên con trai má ơi, nó đẹp trời gầm hổng nhả luôn, dù có người yêu rồi nhưng mà cũng có một số bạn sẽ vẫn thấy rất thích tên con trai đó, có người thì mê mẫn tìm cách làm quen, có người thì biết nhanh chóng xây ngay một bức tường để trái tim không có cơ hội bước qua. Cuộc đấu tranh của lý trí và trái tim là những cuộc chiến không bao giờ có sự kết thúc trong mỗi con người…..
Tay nó vuốt ve mặt thằng Quân mấy lượt, từng tế bào da chạm vào khuôn mặt mềm mại và mát lạnh, nó khẽ chồm tới, chạm môi mình vào môi thằng Quân. Toàn bộ giác quan gần như tê dại, chết điếng. Nó ôm chầm lấy thằng Quân, nước mắt nó bắt đầu rơi, vị ngọt từ nơi chạm nhau ấy thấu lên tận não. Nó nhẹ nhàng đưa lưỡi mình vào sâu hơn, nó ngấu-ghiến-một-cách-thận-trọng-và-rất-đỗi-nhẹ-nhàng như thể ngày mai nó không bao giờ còn có cơ hội làm chuyện đó nữa. Nó phó mặc cuộc đời nó trong cái hôn môi đầu tiên đem đến cho nó nhiều cảm xúc đến như vậy. Với nó đây mới chính là một nụ hôn thật sự mà nó đang trăn trở đi kiếm tìm bây lâu nay. Thằng Quân vẫn nằm yên đó không hay biết gì cả, Quân chỉ cảm thấy một cái gì đó nhột nhột, ngọt ướt, dễ chịu, đang len lõi trong khoang miệng nó… nhưng nó mệt lắm. Không cách nào gượng dậy nổi!…
Cái đầu đang đau buốt, Quân thấy tay mình tê rần, nó mở mắt ra, chình ình trước mắt nó là một gương mặt của ai đó, nó suýt la lên vì giật mình bởi gương mặt đó đang bao trùm tầm nhìn của nó và cách nó không quá một xăng ti mét. Nó tin rằng chuyện hai cái môi đụng nhau là điều chắc chắn đã xãy ra. Nó nhận ra đó là thằng Tuấn. Nó nhăn mặt, đặt cái đầu thằng Tuấn lên gối và gồi dậy. Quân thấy mình vẫn còn đang xốc xếch trong bộ quần áo đi đám cưới. Nó tắm, nước trút xuống mặt nó đều đều làm nó nhận ra rằng: thằng Tài đã có vợ. Chuyện của nó và thằng Tài tới đây là coi như là chấm dứt. Nó thề nó sẽ không mở cửa trái tim mình một lần nữa, nó sẽ khóa trái tim lại, rồi đi đến một nơi nào đó thật xa, thật tận cùng, nơi sẽ không có ai và nó sẽ vứt cái chìa khóa xuống vực thẳm sâu nhất trong đất trời. Nó thoáng cảm thấy lại những cảm giác ngọt ngào, êm dịu nơi đầu môi, hình như đã có gì đó xãy ra thì phải. Chịu thôi, nó không tài nào nhớ nổi.
Nó bước ra phòng, trước mặt nó là nhóc Tuấn đang ngủ say sưa trên giường, tên nhóc đáng yêunhưng cũng đáng ghét này, nó cũng còn chút cảm tình đấy, nhưng nghĩ tới cảnh lầy lội và bản tính háu thắng của nhóc này Quân chỉ biết lắc đầu thở dài ngao ngán. Quân ghét cái túyp con trai như vậy lắm. Nói chính xác hơn là sợ. Nó sợ mình phải lòng những tên chơi bời như thế này lắm, bởi lẽ dính vô là đau khổ chắc, những kỉ niệm đã có với tên nhóc này lẽ ra có thể đã đánh gục những người vốn dĩ khá yếu đuối và dễ xiêu lòng như nó nhưng cũng hên: Cuộc sống đã qua với những đau khổ mà nó đã từng nếm trãi dạy cho nó biết đâu là điểm dừng thích hợp trước tên nhóc Tuấn có đôi mắt đa tình chết người này.
Nhưng mà sao dạo này Quân thấy tên này lạ lạ, chẳng lẽ nó muốn ăn thua đủ đến như vậy sao? Nó không nghĩ đến những cảm nhận của Quân sao? Nếu không phải là Quân, nếu như Quân không tình cờ nghe được những chuyện nó cá cược với tụi trong lớp thì sao? Không chừng Quân đã chết dưới tay nó từ lâu. Không lẽ phải cho tên nhóc này một bài học về chuyện không nên đùa giỡn với tình cảm của người khác một cách tàn nhẫn quá đáng như vậy nữa.
Thật ra mà nói thì con người có đôi lúc cũng hay lừa dối lòng mình lắm, nếu chịu khó ngẫm nghĩ lại thì bạn sẽ biết lời tôi nói cũng có phần nào chính xác… Có bao giờ bạn mang cảm giác giống như vầy không: Đúng ra Quân rất ghét và sợ tên Tuấn này, nhưng mà sợ là sợ mình sẽ bị ngã quỵ trước tên này cho nên Quân luôn cố gắng tạo một bức tường thành ngăn cách giữa hai đứa. Tuy nhiên trong những trường hợp bất khả kháng thì lý trí không phải lúc nào cũng là người chiến thắng. Nghĩa là có những lúc người ta cũng yếu lòng, cũng để phó mặc cuộc đời thử coi trái tim nó hướng bản thân đi về đâu: lần đầu tiên rủ tên nhóc Tuấn đi uống nước, rồi để nhóc ấy ngủ lại phòng, rồi nhậu trong kén, rồi ngủ chung thêm một lần nữa và hôm nay trong lúc xỉn trái tim của thằng Quân đã thừa cơ hội qua mặt lý trí: điện thoại cho thằng Tuấn và không biết lý do gì… chính là một số minh chứng cho sự yếu lòng của bản thân tên Quân.
Hay là việc bước ra đường bạn gặp một tên con trai má ơi, nó đẹp trời gầm hổng nhả luôn, dù có người yêu rồi nhưng mà cũng có một số bạn sẽ vẫn thấy rất thích tên con trai đó, có người thì mê mẫn tìm cách làm quen, có người thì biết nhanh chóng xây ngay một bức tường để trái tim không có cơ hội bước qua. Cuộc đấu tranh của lý trí và trái tim là những cuộc chiến không bao giờ có sự kết thúc trong mỗi con người…..