Thanh Tú đến bệnh viện và nhanh chóng tìm được Ngọc Mai tại phòng cấp cứu. Lúc này cô đang ngồi bệch cạnh chiếc băng ca, mắt sưng húp vì khóc nhiều. Còn ông Hoàng- bố cô thì nằm đó bất tỉnh nhân sự, trên người gắn nhiều loại dây nhợ y tế.
Sự xuất hiện của Thanh Tú làm Ngọc Mai choàng đứng dậy, nét mặt hiện rõ sự vui mừng.
" Thanh Tú".
Thanh Tú giữ chặt lấy đôi vai của Ngọc Mai, gấp gáp hỏi.
" Tình hình thế nào?"
" Tất cả đã được chuẩn bị, giờ chỉ cần đóng tiền các bác sĩ sẽ tiến hành mổ".
Thanh Tú vội vã lấy từ trong túi xách ra số tiền vừa rút được.
" Đây, cậu đi đóng nhanh đi".
Ngọc Mai nhận tiền mà bàn tay run run, chạy thật nhanh về phía quầy thu ngân của bệnh viện.
Sau khi xong mọi thủ tục và ông Hoàng được đưa đến phòng phẫu thuật, hai người ngồi đợi ngoài hành lang.
" Mai à, cậu yên tâm đi, bác sĩ của bệnh viện này rất giỏi, ca phẫu thuật nhất định sẽ thành công".
Ngọc Mai được Thanh Tú động viên thì tinh thần đã phấn chấn hơn, không còn bộ dạng chán chường như ban đầu. Nhưng trong lòng vẫn lo sợ một chuyện.
" Số tiền đó ở đâu cậu có?"
Thanh Tú khẽ thở nhẹ, đối với Ngọc Mai cô cũng không muốn giấu, chiếc thẻ tín dụng được móc từ trong túi đưa ra trước mặt.
" Của giám đốc".
Thanh âm nhẹ như vậy lại làm Ngọc Mai sửng sốt đến đơ cả người. Tuy đối với Trần Nam số tiền đó không đáng gì nhưng cô hiểu anh không phải là người tùy tiện. Anh trước giờ trong công ty vốn rất lạnh lùng và hiếm khi quan tâm đến nhân viên cấp dưới.
Ngọc Mai vẫn còn hoài nghi nên hỏi lại một lần nữa.
" Tú, giám đốc dễ dàng cho chúng ta mượn vậy sao?"
Thanh Tú thu lại tầm mắt, cất tiếng động viên Ngọc Mai.
" Ừ, cậu đừng suy nghĩ nhiều".
" Nhưng số tiền này lớn quá, biết bao giờ mình mới trả được? Nếu giám đốc trừ lương hàng tháng thì lấy gì sống?"
Thanh Tú xoa nhẹ mu bàn tay của Ngọc Mai.
" Yên tâm đi, giám đốc sẽ không làm khó vậy đâu".
Không nói ra Ngọc Mai cũng hiểu ông chủ của cô là vì Thanh Tú mới đưa ra số tiền như vậy.
" Tú, cậu với giám đốc là đang... có quan hệ tình cảm?"
Thanh Tú lườm Ngọc Mai một cái, nhưng khuôn mặt lại vì câu nói kia làm cho ửng hồng.
" Cậu nói vớ vẩn cái gì vậy?"
" Mình nhìn ra được là giám đốc đối xử với cậu rất đặc biệt. Nếu không đã mấy lần anh ấy đưa cậu về nhà chăm sóc lúc cậu say rượu và bị sốt là ý gì? Nhân viên trong công ty này đến nhà của anh ấy ở đâu còn không được biết chứ đừng nói đến chuyện được đến đó..."
Thanh Tú huých nhẹ tay vào người Ngọc Mai ra hiệu cho cô ấy đừng nói nữa.
" Tóm lại mình với anh ấy không có gì hết, cậu nên nhớ Ái Lệ mới là vợ tương lai của anh ấy".
Đó là sự thật, không thay đổi được...
Thanh Tú vẫn luôn tự nhắc nhở chính mình...
Một tiếng sau ca phẫu thuật cuối cùng cũng thành công, ông Hoàng được đẩy đến phòng hồi sức. Thanh Tú đưa thêm một ít tiền cho Ngọc Mai rồi dặn dò.
" Mai, chăm sóc bác cho tốt nhé. Giờ mình phải về để đi dự tiệc ở công ty Phát Đạt, lúc nào rảnh mình đến".
" Ừ, cảm ơn cậu".
Thanh Tú thở phào rời đi, không biết ở sau lưng ánh mắt Ngọc Mai vẫn còn dõi theo mình.
" Thanh Tú, giám đốc quả thực có tình cảm với cậu, anh ấy không tiếc gì với cậu cả. Cậu thật là may mắn".
Đôi mắt Ngọc Mai u buồn thấy rõ, cô cùng Thanh Tú đều có hoàn cảnh rất khó khăn. Nhưng may mắn chỉ mỉm cười với Thanh Tú, cô đã xinh đẹp, tài giỏi lại có vị trí không tồi trong lòng người đàn ông cao quý kia.
Thanh Tú đi đến gần cuối hành lang thì bất ngờ chạm phải một người, lại không nghĩ gặp anh ở đây.
" Quốc Đại..."
" Sao... anh ở đây?"
Đôi mắt mệt mỏi của người đàn ông cũng ánh lên tia nhìn ngạc nhiên.
" Mẹ anh nằm viện, còn em?"
Thanh Tú nhìn được đôi mắt thâm quầng của anh, có lẽ đã thức mấy đêm liền rồi. Râu lún phún đầy cằm chưa được cạo, lẽ nào tình hình bác gái rất nặng.
Cô không trả lời anh mà nhanh chóng hỏi lại.
" Bác bị thế nào?"
Cô tuy trong lòng không muốn dây dưa với Quốc Đại, nhưng nói về mẹ anh cô không thể vô tình. Trước đây bà đối với cô rất tốt, đương nhiên bây giờ phải hỏi han một chút.
" Bà bị tắc mạch máu não nhưng phát hiện muộn quá nên đã bị liệt nửa người rồi".
Hơi thở Quốc Đại nặng nề, giọng anh vốn đã trầm khàn, nay lại vì mệt mỏi lại càng khản đặc.
" Sao đến nông nỗi như vậy, em muốn thăm bác một lát".
Quốc Đại đắn đo giây lát rồi cũng gật đầu.
" Được, đi theo anh".
Quốc Đại dẫn cô lên khu phòng bệnh vip ở tầng trên, không gian khá yên tĩnh và sạch sẽ. Khi Thanh Tú bước vào bà Lan đang nằm lim dim ngủ, nhưng cảm nhận được có người vào phòng bà liền mở mắt ra.
" Tú.. Tú phải... không?"
" Bác, là con đây".
Thanh Tú ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay đã nhăn nheo, chai sần của bà Lan. Vì bị liệt nửa người nên khuôn mặt bà cũng bị biến dạng một chút, một bên miệng hơi méo qua một bên, thành ra nói năng cũng không được rành mạch lắm.
Hai người trò chuyện được vài câu thì Quốc Đại ra nghe điện thoại, sau khi cúp máy anh khẽ gọi Thanh Tú ra ngoài.
" Anh hiện giờ có việc rất gấp ở công ty, em có thể ở lại đây một lúc không?"
" Quốc Đại, Ánh Hân không đến sao?"
Ánh mắt Quốc Đại không nhìn cô mà lơ đãng chỗ khác như đang giấu giếm điều gì.
" Có, nhưng mẹ anh ngại nên... không tiện để cô ấy chăm sóc. Em gái anh thì vừa sinh con nên anh đành chạy đi chạy lại".
Thanh Tú bỗng cảm thấy một vật gì đè nặng trong lồng ngực. Thực ra anh bây giờ là tổng giám đốc tập đoàn CENX to lớn như vậy, có thể hô mưa gọi gió nhưng khi gia đình xảy ra chuyện, lại chỉ đơn độc một mình. Trong hoàn cảnh này mà Ánh Hân lại không thể thay anh chăm sóc cho mẹ, cô ấy còn đối với mẹ anh xa lạ như vậy, dù gì cũng đã đính hôn...
Nhìn anh cô có chút không nỡ, nên chần chừ liếc xuống đồng hồ.
" Một tiếng sau quay lại được không? Em có việc không thể ở lâu hơn"
" Được, nhờ em".
Sau khi Quốc Đại đi khuất, Thanh Tú quay vào phòng. Cô tranh thủ loay hoay dọn dẹp, giặt giũ ít đồ đạc cá nhân cho bà Lan. Dù sao Quốc Đại cũng là đàn ông, anh không thể tỉ mỉ như phụ nữ được.
Khi thấy bà chăm chú nhìn mình đang phơi khăn mặt ngoài lan can, cô quay lại mỉm cười.
" Bác có muốn ngồi dậy một lát cho khuây khỏa không?"
" Được, làm phiền con".
Thanh Tú bước lại giường lấy chiếc gối ra, nhấn nút để chiếc giường tự động nâng lên. Sau đó cô ngồi bên cạnh gọt trái cây đưa cho bà.
Bà Lan nhận lấy miếng cam từ tay cô, việc ăn uống đối với bà gặp rất nhiều khó khăn vì một bên miệng đã bị liệt. Bã cam rớt xuống, vương vãi khắp người, ánh mắt bà liền buồn phiền, hoang mang.
" Bác đừng lo, sau này chịu khó châm cứu sẽ từ từ phục hồi lại".
Nhìn Thanh Tú lấy khăn lau miệng cho mình và nhặt thức ăn vừa rơi vãi, đáy mắt bà Lan rưng rưng không nói nên lời. Cô đối với bà không khác gì như một đứa con chăm sóc mẹ mình, chỉ tiếc là... đã từng nghĩ cô sẽ trở thành con dâu, cuối cùng lại không được.
" Tú...bác muốn hỏi con chuyện này từ rất lâu rồi nhưng... không có cơ hội?"
" Dạ?"
" Con... với thằng Đại nhà bác...đang yêu nhau, tại... sao lại chia tay?"
Bà dĩ nhiên đã từng nghe Quốc Đại nói hai người chia tay vì cảm thấy không hợp, nhưng lại không tin cho lắm. Bởi vì sau đó không lâu, con trai bà liền công khai với Ánh Hân, lại lập tức đính hôn và được bố của Ánh Hân giao cho chiếc ghế giám đốc. Bà đã từng hơn một lần đoán già đoán non Quốc Đại bỏ rơi cô, vậy thì thằng con trai của bà thật đáng trách.
Nếu đó là sự thật mà Thanh Tú còn xuất hiện ở đây chăm sóc ân cần với bà như vậy, một chữ hổ thẹn thôi cũng không thể nói hết cảm giác của bà.
Thanh Tú cầm chiếc khăn giấy trong tay, không hiểu sao vò nó đến mức nhăn nhúm.
Lý do chia tay? Chắc hẳn một người khôn ngoan như Quốc Đại đã nghĩ được lí do hợp tình hợp lí nào đó để nói với bà rồi.
" Cũng chẳng có gì nghiêm trọng đâu bác, con với anh ấy có duyên mà không có nợ, bây giờ con cũng rất vui khi anh ấy đã đính hôn với Ánh Hân".
Nói đến đây mặc dù đã cố mỉm cười, một cỗ chua xót ở đâu lại dâng lên tới mũi.
Còn bà Lan, hai chữ Ánh Hân khiến bà thêm thất vọng, cô cơ bản con nhà quyền thế nên coi bà chẳng ra cái gì. Thậm chí bà nằm viện gần cả tuần còn chưa thấy cô xuất hiện, không biết sau này Quốc Đại sống có được hạnh phúc với một người hời hợt như vậy không.
Đôi mắt bà rũ xuống một tia nhìn buồn bã...
***
Tại sân nhà của Thanh Tú...
Trần Nam trong bộ vest đen lịch lãm đứng cạnh chiếc BMW, mắt anh liên tục liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Bên cạnh anh còn có chiếc xe khác của thư kí Linh, cô cũng đã cùng anh đứng đây đợi nửa tiếng rồi mà ngôi nhà vẫn im lìm chưa có chủ nhân trở về. Nhìn bộ dạng u ám của anh cô không dám hé răng nói một câu, chỉ thỉnh thoảng thở hắt ra.
Bóng dáng cao lớn của anh bắt đầu tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, mũi giày hất hất mấy viên sỏi nhỏ dưới nền gạch. Trước khi cô cầm chiếc thẻ tín dụng rời đi anh đã dặn rõ cô phải trở về đúng giờ để đi dự tiệc của công ty Phát Đạt, một điều kiện đơn giản như vậy lẽ nào cô không thực hiện được.
Cuối cùng, điện thoại cũng được rút ra.
" Alô, chào giám...".
Giọng nói nhỏ nhẹ cất lên chưa hết câu đã bị anh cắt ngang.
" Thanh Tú có chỗ cô không?".
Ngọc Mai nghe thấy tiếng anh thì hồn xiêu phách lạc, cô cứ nghĩ đến chuyện tiền bạc nhưng khi định thần lại mới biết anh đang hỏi Thanh Tú.
" Dạ, cô ấy đã đi cách đây hơn một tiếng rồi,... hình như là đi với..."
" Với ai?"
Lồng ngực Trần Nam khẽ phập phồng, đuôi mắt anh nheo lại.
" Dạ... hình như là giám đốc tập đoàn CENX..."
" Quốc Đại?"
Trần Nam đột nhiên gằn lên tên người đàn ông kia khiến thư kí Linh giật nảy người, âm thanh nghe như muốn chôn sống ai đó.
" Quốc Đại... Quốc Đại, vẫn còn mặt mũi để đi với tên khốn đó".
Người đàn ông cúp máy, chiếc điện thoại bị anh vứt lăn lóc vào trong xe. Bàn tay sau đó cuộn chặt, còn nghe rõ tiếng " răng rắc" của các khớp ngón, gương mặt điển trai cách đó ít phút đã bị thay thế bằng một biểu cảm dọa người.
" Đặng Thanh Tú, cô giỏi lắm. Tôi xem ra dung túng cô quá rồi, muốn tiền tôi liền đưa tiền. Rốt cuộc lại coi thường tôi như vậy ".
Thư kí Linh thấy anh kéo cửa xe ra thì cất tiếng hỏi.
" Giám đốc...không đợi nữa sao?"
Trần Nam quay lại nhìn cô, ánh mắt vì giận dữ mà đục ngầu.
" Mặc kệ cô ta".
"Còn cô, về luôn không cần đợi nữa".
" Rầm..."
Cánh cửa xe bị lực mạnh kéo vào, người đàn ông đạp mạnh chân cho xe lao vút đi, để lại ngỡ ngàng lẫn sợ hãi cho thư kí Linh.
Làm việc với anh nhiều năm như vậy, cô chưa từng thấy anh nổi giận với ai đến mức đó. Cô vội vàng lên xe của mình, nói với nhân viên trang điểm còn ngồi trong xe.
" Không có người, chúng ta về thôi?"
" Sao vậy?"
" Cô đừng hỏi nhiều nữa, tôi cũng là làm theo mệnh lệnh thôi".
Người thợ trang điểm này là do Trần Nam yêu cầu thư kí Linh đưa đến để chuẩn bị cho Thanh Tú trước khi đi dự tiệc. Cô có nằm mơ cũng không nghĩ anh lại chu đáo với Thanh Tú như vậy, cũng không biết nguyên nhân gì khiến anh đùng đùng nổi giận bỏ đi...
" Thanh Tú... cô đúng là có phúc mà không biết hưởng. Bao nhiêu cô gái ước được như vậy mà giám đốc còn không thèm liếc lấy một cái. Lần này thì cô nguy to rồi".
Sự xuất hiện của Thanh Tú làm Ngọc Mai choàng đứng dậy, nét mặt hiện rõ sự vui mừng.
" Thanh Tú".
Thanh Tú giữ chặt lấy đôi vai của Ngọc Mai, gấp gáp hỏi.
" Tình hình thế nào?"
" Tất cả đã được chuẩn bị, giờ chỉ cần đóng tiền các bác sĩ sẽ tiến hành mổ".
Thanh Tú vội vã lấy từ trong túi xách ra số tiền vừa rút được.
" Đây, cậu đi đóng nhanh đi".
Ngọc Mai nhận tiền mà bàn tay run run, chạy thật nhanh về phía quầy thu ngân của bệnh viện.
Sau khi xong mọi thủ tục và ông Hoàng được đưa đến phòng phẫu thuật, hai người ngồi đợi ngoài hành lang.
" Mai à, cậu yên tâm đi, bác sĩ của bệnh viện này rất giỏi, ca phẫu thuật nhất định sẽ thành công".
Ngọc Mai được Thanh Tú động viên thì tinh thần đã phấn chấn hơn, không còn bộ dạng chán chường như ban đầu. Nhưng trong lòng vẫn lo sợ một chuyện.
" Số tiền đó ở đâu cậu có?"
Thanh Tú khẽ thở nhẹ, đối với Ngọc Mai cô cũng không muốn giấu, chiếc thẻ tín dụng được móc từ trong túi đưa ra trước mặt.
" Của giám đốc".
Thanh âm nhẹ như vậy lại làm Ngọc Mai sửng sốt đến đơ cả người. Tuy đối với Trần Nam số tiền đó không đáng gì nhưng cô hiểu anh không phải là người tùy tiện. Anh trước giờ trong công ty vốn rất lạnh lùng và hiếm khi quan tâm đến nhân viên cấp dưới.
Ngọc Mai vẫn còn hoài nghi nên hỏi lại một lần nữa.
" Tú, giám đốc dễ dàng cho chúng ta mượn vậy sao?"
Thanh Tú thu lại tầm mắt, cất tiếng động viên Ngọc Mai.
" Ừ, cậu đừng suy nghĩ nhiều".
" Nhưng số tiền này lớn quá, biết bao giờ mình mới trả được? Nếu giám đốc trừ lương hàng tháng thì lấy gì sống?"
Thanh Tú xoa nhẹ mu bàn tay của Ngọc Mai.
" Yên tâm đi, giám đốc sẽ không làm khó vậy đâu".
Không nói ra Ngọc Mai cũng hiểu ông chủ của cô là vì Thanh Tú mới đưa ra số tiền như vậy.
" Tú, cậu với giám đốc là đang... có quan hệ tình cảm?"
Thanh Tú lườm Ngọc Mai một cái, nhưng khuôn mặt lại vì câu nói kia làm cho ửng hồng.
" Cậu nói vớ vẩn cái gì vậy?"
" Mình nhìn ra được là giám đốc đối xử với cậu rất đặc biệt. Nếu không đã mấy lần anh ấy đưa cậu về nhà chăm sóc lúc cậu say rượu và bị sốt là ý gì? Nhân viên trong công ty này đến nhà của anh ấy ở đâu còn không được biết chứ đừng nói đến chuyện được đến đó..."
Thanh Tú huých nhẹ tay vào người Ngọc Mai ra hiệu cho cô ấy đừng nói nữa.
" Tóm lại mình với anh ấy không có gì hết, cậu nên nhớ Ái Lệ mới là vợ tương lai của anh ấy".
Đó là sự thật, không thay đổi được...
Thanh Tú vẫn luôn tự nhắc nhở chính mình...
Một tiếng sau ca phẫu thuật cuối cùng cũng thành công, ông Hoàng được đẩy đến phòng hồi sức. Thanh Tú đưa thêm một ít tiền cho Ngọc Mai rồi dặn dò.
" Mai, chăm sóc bác cho tốt nhé. Giờ mình phải về để đi dự tiệc ở công ty Phát Đạt, lúc nào rảnh mình đến".
" Ừ, cảm ơn cậu".
Thanh Tú thở phào rời đi, không biết ở sau lưng ánh mắt Ngọc Mai vẫn còn dõi theo mình.
" Thanh Tú, giám đốc quả thực có tình cảm với cậu, anh ấy không tiếc gì với cậu cả. Cậu thật là may mắn".
Đôi mắt Ngọc Mai u buồn thấy rõ, cô cùng Thanh Tú đều có hoàn cảnh rất khó khăn. Nhưng may mắn chỉ mỉm cười với Thanh Tú, cô đã xinh đẹp, tài giỏi lại có vị trí không tồi trong lòng người đàn ông cao quý kia.
Thanh Tú đi đến gần cuối hành lang thì bất ngờ chạm phải một người, lại không nghĩ gặp anh ở đây.
" Quốc Đại..."
" Sao... anh ở đây?"
Đôi mắt mệt mỏi của người đàn ông cũng ánh lên tia nhìn ngạc nhiên.
" Mẹ anh nằm viện, còn em?"
Thanh Tú nhìn được đôi mắt thâm quầng của anh, có lẽ đã thức mấy đêm liền rồi. Râu lún phún đầy cằm chưa được cạo, lẽ nào tình hình bác gái rất nặng.
Cô không trả lời anh mà nhanh chóng hỏi lại.
" Bác bị thế nào?"
Cô tuy trong lòng không muốn dây dưa với Quốc Đại, nhưng nói về mẹ anh cô không thể vô tình. Trước đây bà đối với cô rất tốt, đương nhiên bây giờ phải hỏi han một chút.
" Bà bị tắc mạch máu não nhưng phát hiện muộn quá nên đã bị liệt nửa người rồi".
Hơi thở Quốc Đại nặng nề, giọng anh vốn đã trầm khàn, nay lại vì mệt mỏi lại càng khản đặc.
" Sao đến nông nỗi như vậy, em muốn thăm bác một lát".
Quốc Đại đắn đo giây lát rồi cũng gật đầu.
" Được, đi theo anh".
Quốc Đại dẫn cô lên khu phòng bệnh vip ở tầng trên, không gian khá yên tĩnh và sạch sẽ. Khi Thanh Tú bước vào bà Lan đang nằm lim dim ngủ, nhưng cảm nhận được có người vào phòng bà liền mở mắt ra.
" Tú.. Tú phải... không?"
" Bác, là con đây".
Thanh Tú ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy bàn tay đã nhăn nheo, chai sần của bà Lan. Vì bị liệt nửa người nên khuôn mặt bà cũng bị biến dạng một chút, một bên miệng hơi méo qua một bên, thành ra nói năng cũng không được rành mạch lắm.
Hai người trò chuyện được vài câu thì Quốc Đại ra nghe điện thoại, sau khi cúp máy anh khẽ gọi Thanh Tú ra ngoài.
" Anh hiện giờ có việc rất gấp ở công ty, em có thể ở lại đây một lúc không?"
" Quốc Đại, Ánh Hân không đến sao?"
Ánh mắt Quốc Đại không nhìn cô mà lơ đãng chỗ khác như đang giấu giếm điều gì.
" Có, nhưng mẹ anh ngại nên... không tiện để cô ấy chăm sóc. Em gái anh thì vừa sinh con nên anh đành chạy đi chạy lại".
Thanh Tú bỗng cảm thấy một vật gì đè nặng trong lồng ngực. Thực ra anh bây giờ là tổng giám đốc tập đoàn CENX to lớn như vậy, có thể hô mưa gọi gió nhưng khi gia đình xảy ra chuyện, lại chỉ đơn độc một mình. Trong hoàn cảnh này mà Ánh Hân lại không thể thay anh chăm sóc cho mẹ, cô ấy còn đối với mẹ anh xa lạ như vậy, dù gì cũng đã đính hôn...
Nhìn anh cô có chút không nỡ, nên chần chừ liếc xuống đồng hồ.
" Một tiếng sau quay lại được không? Em có việc không thể ở lâu hơn"
" Được, nhờ em".
Sau khi Quốc Đại đi khuất, Thanh Tú quay vào phòng. Cô tranh thủ loay hoay dọn dẹp, giặt giũ ít đồ đạc cá nhân cho bà Lan. Dù sao Quốc Đại cũng là đàn ông, anh không thể tỉ mỉ như phụ nữ được.
Khi thấy bà chăm chú nhìn mình đang phơi khăn mặt ngoài lan can, cô quay lại mỉm cười.
" Bác có muốn ngồi dậy một lát cho khuây khỏa không?"
" Được, làm phiền con".
Thanh Tú bước lại giường lấy chiếc gối ra, nhấn nút để chiếc giường tự động nâng lên. Sau đó cô ngồi bên cạnh gọt trái cây đưa cho bà.
Bà Lan nhận lấy miếng cam từ tay cô, việc ăn uống đối với bà gặp rất nhiều khó khăn vì một bên miệng đã bị liệt. Bã cam rớt xuống, vương vãi khắp người, ánh mắt bà liền buồn phiền, hoang mang.
" Bác đừng lo, sau này chịu khó châm cứu sẽ từ từ phục hồi lại".
Nhìn Thanh Tú lấy khăn lau miệng cho mình và nhặt thức ăn vừa rơi vãi, đáy mắt bà Lan rưng rưng không nói nên lời. Cô đối với bà không khác gì như một đứa con chăm sóc mẹ mình, chỉ tiếc là... đã từng nghĩ cô sẽ trở thành con dâu, cuối cùng lại không được.
" Tú...bác muốn hỏi con chuyện này từ rất lâu rồi nhưng... không có cơ hội?"
" Dạ?"
" Con... với thằng Đại nhà bác...đang yêu nhau, tại... sao lại chia tay?"
Bà dĩ nhiên đã từng nghe Quốc Đại nói hai người chia tay vì cảm thấy không hợp, nhưng lại không tin cho lắm. Bởi vì sau đó không lâu, con trai bà liền công khai với Ánh Hân, lại lập tức đính hôn và được bố của Ánh Hân giao cho chiếc ghế giám đốc. Bà đã từng hơn một lần đoán già đoán non Quốc Đại bỏ rơi cô, vậy thì thằng con trai của bà thật đáng trách.
Nếu đó là sự thật mà Thanh Tú còn xuất hiện ở đây chăm sóc ân cần với bà như vậy, một chữ hổ thẹn thôi cũng không thể nói hết cảm giác của bà.
Thanh Tú cầm chiếc khăn giấy trong tay, không hiểu sao vò nó đến mức nhăn nhúm.
Lý do chia tay? Chắc hẳn một người khôn ngoan như Quốc Đại đã nghĩ được lí do hợp tình hợp lí nào đó để nói với bà rồi.
" Cũng chẳng có gì nghiêm trọng đâu bác, con với anh ấy có duyên mà không có nợ, bây giờ con cũng rất vui khi anh ấy đã đính hôn với Ánh Hân".
Nói đến đây mặc dù đã cố mỉm cười, một cỗ chua xót ở đâu lại dâng lên tới mũi.
Còn bà Lan, hai chữ Ánh Hân khiến bà thêm thất vọng, cô cơ bản con nhà quyền thế nên coi bà chẳng ra cái gì. Thậm chí bà nằm viện gần cả tuần còn chưa thấy cô xuất hiện, không biết sau này Quốc Đại sống có được hạnh phúc với một người hời hợt như vậy không.
Đôi mắt bà rũ xuống một tia nhìn buồn bã...
***
Tại sân nhà của Thanh Tú...
Trần Nam trong bộ vest đen lịch lãm đứng cạnh chiếc BMW, mắt anh liên tục liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Bên cạnh anh còn có chiếc xe khác của thư kí Linh, cô cũng đã cùng anh đứng đây đợi nửa tiếng rồi mà ngôi nhà vẫn im lìm chưa có chủ nhân trở về. Nhìn bộ dạng u ám của anh cô không dám hé răng nói một câu, chỉ thỉnh thoảng thở hắt ra.
Bóng dáng cao lớn của anh bắt đầu tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, mũi giày hất hất mấy viên sỏi nhỏ dưới nền gạch. Trước khi cô cầm chiếc thẻ tín dụng rời đi anh đã dặn rõ cô phải trở về đúng giờ để đi dự tiệc của công ty Phát Đạt, một điều kiện đơn giản như vậy lẽ nào cô không thực hiện được.
Cuối cùng, điện thoại cũng được rút ra.
" Alô, chào giám...".
Giọng nói nhỏ nhẹ cất lên chưa hết câu đã bị anh cắt ngang.
" Thanh Tú có chỗ cô không?".
Ngọc Mai nghe thấy tiếng anh thì hồn xiêu phách lạc, cô cứ nghĩ đến chuyện tiền bạc nhưng khi định thần lại mới biết anh đang hỏi Thanh Tú.
" Dạ, cô ấy đã đi cách đây hơn một tiếng rồi,... hình như là đi với..."
" Với ai?"
Lồng ngực Trần Nam khẽ phập phồng, đuôi mắt anh nheo lại.
" Dạ... hình như là giám đốc tập đoàn CENX..."
" Quốc Đại?"
Trần Nam đột nhiên gằn lên tên người đàn ông kia khiến thư kí Linh giật nảy người, âm thanh nghe như muốn chôn sống ai đó.
" Quốc Đại... Quốc Đại, vẫn còn mặt mũi để đi với tên khốn đó".
Người đàn ông cúp máy, chiếc điện thoại bị anh vứt lăn lóc vào trong xe. Bàn tay sau đó cuộn chặt, còn nghe rõ tiếng " răng rắc" của các khớp ngón, gương mặt điển trai cách đó ít phút đã bị thay thế bằng một biểu cảm dọa người.
" Đặng Thanh Tú, cô giỏi lắm. Tôi xem ra dung túng cô quá rồi, muốn tiền tôi liền đưa tiền. Rốt cuộc lại coi thường tôi như vậy ".
Thư kí Linh thấy anh kéo cửa xe ra thì cất tiếng hỏi.
" Giám đốc...không đợi nữa sao?"
Trần Nam quay lại nhìn cô, ánh mắt vì giận dữ mà đục ngầu.
" Mặc kệ cô ta".
"Còn cô, về luôn không cần đợi nữa".
" Rầm..."
Cánh cửa xe bị lực mạnh kéo vào, người đàn ông đạp mạnh chân cho xe lao vút đi, để lại ngỡ ngàng lẫn sợ hãi cho thư kí Linh.
Làm việc với anh nhiều năm như vậy, cô chưa từng thấy anh nổi giận với ai đến mức đó. Cô vội vàng lên xe của mình, nói với nhân viên trang điểm còn ngồi trong xe.
" Không có người, chúng ta về thôi?"
" Sao vậy?"
" Cô đừng hỏi nhiều nữa, tôi cũng là làm theo mệnh lệnh thôi".
Người thợ trang điểm này là do Trần Nam yêu cầu thư kí Linh đưa đến để chuẩn bị cho Thanh Tú trước khi đi dự tiệc. Cô có nằm mơ cũng không nghĩ anh lại chu đáo với Thanh Tú như vậy, cũng không biết nguyên nhân gì khiến anh đùng đùng nổi giận bỏ đi...
" Thanh Tú... cô đúng là có phúc mà không biết hưởng. Bao nhiêu cô gái ước được như vậy mà giám đốc còn không thèm liếc lấy một cái. Lần này thì cô nguy to rồi".