12 giờ đêm tại bệnh viện...
Trần Nam thất thần đứng trước cửa phòng cấp cứu, tâm trạng anh chưa lúc nào nặng nề như bây giờ, mắt liên tục dán vào cánh cửa, chỉ mong nó được đẩy ra càng nhanh càng tốt. Hoàng Hải bên cạnh nhìn anh mà nuốt tiếng thở dài vào trong, giám đốc của anh xưa nay trầm tĩnh lạnh lùng đến mức ít khi nào có thể đoán được suy nghĩ qua nét mặt, nay vì lo cho Thanh Tú mà thần sắc hoang mang như vậy.
" Giám đốc... theo thông tin ngay tại hiện trường thì tài xế không sai, anh ta chạy đúng phần đường và tốc độ cho phép".
Trần Nam mệt mỏi day hai thái dương, anh kì thực không muốn nghe bất cứ chuyện gì, điều đáng bận tâm duy nhất lúc này là người con gái nằm trong kia, nhưng dù sao cũng phải làm cho sáng tỏ mọi việc, nếu không mọi tổn thương Thanh Tú gánh chịu là quá oan ức.
" Gì nữa?" Anh cất tiếng khàn khàn.
" Tên tài xế đó thực ra không bỏ chạy mà đã dừng xe gọi người dân giúp đỡ..."
"... Hắn nói là Thanh Tú tự ngã ra đường đột ngột nên không thắng kịp, bánh xe đã cán lên cánh tay cô ấy... còn những dấu vết trên người thì không phải do hắn gây ra..."
Người đàn ông nhìn vào khoảng không vô định, anh cố gắng liên tưởng đến sự việc, có thể cô bị một tên khốn nạn nào đó giở trò, chuyện đã cưỡng hiếp hay chưa bây giờ chưa thể khẳng định, nhưng có thể do lúc hoảng sợ bỏ chạy, đã vô ý ngã ra đường... nghĩ đến bóng dáng nhỏ bé của cô trong đêm tối, sẽ sợ hãi, sẽ đau khổ đến thế nào mà tim gan anh quặn lên.
Lúc đó anh đang làm gì? Nghĩ đến chuyện này Trần Nam vẫn không thể tha thứ cho bản thân được, còn Ái Lệ... khi thực sự tỉnh táo rồi anh bắt đầu đặt ra rất nhiều nghi vấn về sự xuất hiện của cô ở cái thành phố xa xôi này, du lịch ư? Vô tình ở cùng khách sạn ư?
" Chúng ta có nên báo cảnh sát không?"
Hoàng Hải thấy anh mãi suy tư nên cất tiếng hỏi.
Đôi con ngươi nâu trầm của Trần Nam khẽ dao động.
" Khoan đã, mọi việc còn quá mơ hồ, hơn nữa trước mắt xem sức khỏe cô ấy thế nào..."
" Vâng..."
Hoàng Hải gật đầu hiểu ý, sau đó im lặng.
Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở, Trần Nam lập tức tiến lại chỗ vị bác sĩ tuổi tầm trung niên đang đi ra.
" Bác sĩ, cô ấy thế nào?"
Ông tháo khẩu trang xuống, nhìn anh bằng một ánh mắt buồn bã lẫn dò xét.
" Các vết trầy xước và bầm tím trên người thực ra không đáng ngại, bệnh nhân bất tỉnh thực ra là do quá sợ hãi, điều tôi lo lắng nhất chính là cánh tay của cô ấy".
" Tay cô ấy thế nào?"
Trần Nam không giấu được căng thẳng, lúc bế Thanh Tú lên anh đã vô cùng lo sợ bởi cánh tay phải của cô bị dập rất nhiều. Bây giờ nghe bác sĩ nói như vậy, anh bất an đến nỗi mồ hôi trên trán túa ra muốn ướt cả mặt.
Vị bác sĩ ôn tồn giải thích.
" Bây giờ sẽ tiến hành phẫu thuật xếp lại xương, nhưng vì vị trí bị tổn thương gồm cả dây thần kinh chính của cánh tay, chỉ sợ rằng sau này không hồi phục được, coi như tàn phế".
Tàn phế? Người đàn ông hầu như bàng hoàng đến mức chân không đứng vững, lời của bác sĩ không khác nào sét đánh ngang tai. Nỗi đau khổ cùng dằn vặt lại ùa tới, khiến cho tâm trí anh càng thêm bấn loạn.
Bác sĩ giải thích xong thì bỏ đi.
" Thế nào, người thân đồng ý mổ thì kí vào đây".
Một cô y tá đưa tờ giấy cam kết ra trước mặt Trần Nam, anh cầm cây bút lên, nghĩ đến cảnh một ngày không xa, một người giỏi như cô lại trở thành một người tàn phế, không biết cô sẽ sốc như thế nào trước sự thật phũ phàng đó.
" Có kí không thì nhanh đi để các bác sĩ tiến hành phẫu thuật".
Cô y tá nhìn thái độ lưỡng lự của anh thì cất tiếng thúc giục. Bỗng anh vứt cây bút sang một bên, nhìn cô bằng đôi mắt vô cùng lạnh lẽo.
" Chuyển viện."
Nói rồi anh mặc kệ cô đứng ngẩn người, rút điện thoại trong túi ra, tay nhanh chóng tìm ra dãy số quen thuộc của người bạn thân.
" Phương Hùng, sắp xếp cho tôi một bệnh viện tốt nhất, những bác sĩ giỏi nhất trong thành phố".
Phương Hùng bị gọi nửa đêm thì vẫn đang ngái ngủ, áp điện thoại vào tai nhưng mắt vẫn nhắm tịt, miệng ngáp một cái rõ to.
" Chuyện gì lại gọi cho tôi giờ này, còn có... cái gì mà bệnh viện tốt nhất, bác sĩ giỏi nhất...?"
" Thanh Tú, cô ấy bị tai nạn... tôi muốn đưa cô ấy trở về Sài Gòn điều trị".
" Hả? Cái gì, Thanh Tú bị tai nạn?"
Phương Hùng tung chăn ngồi bật dậy, lời nói vừa rồi không khác gì ca nước đá dội vào người anh khiến cho cảm giác buồn ngủ lập tức biến mất. Anh biết thằng bạn thân chí cốt đang đi công tác ngoài Đà Nẵng, giờ gọi bảo tai nạn là thế nào.
" Cậu có bị sao không đấy?" Anh lo lắng hỏi.
Trần Nam bên này chau mày, anh hiện tại lòng nóng như lửa đốt mà Phương Hùng lại cứ vòng vo tam quốc.
" Tôi không việc gì"
" Thế tại sao cô ấy bị tan nạn?"
" Tóm lại cậu có giúp không? Trần Nam quát lên.
Phương Hùng nghe âm giọng ấy thì biết chắc chắn sự việc không đơn giản, lại đoán tình huống vô cùng cấp bách nên Trần Nam mới khẩn trương như vậy.
" Phải biết tình hình cô ấy bị cái gì tôi mới nhờ được đúng bác sĩ chuyên khoa giỏi chứ?"
Chân mày Trần Nam giãn ra, anh kể sơ qua tình hình của Thanh Tú, anh biết với mối quan hệ rộng lớn và uy tín của Phương Hùng trong giới y khoa, cậu ta sẽ làm được, dù sao anh cũng không tin được trình độ bác sĩ cùng trang thiết bị nơi này.
Anh cúp máy, nhìn cô y tá vẫn còn đứng chăm chăm nhìn mình thì không kiềm chế được bản thân.
" Cô còn đứng đó làm gì?"
Nói rồi anh quay sang Hoàng Hải.
" Cậu liên hệ với bên hãng hàng không, nhờ họ giúp cho chúng ta một chuyến bay về Sài Gòn nhanh nhất".
" Anh... anh muốn chuyển đi bệnh viện nào?"
Cô y tá lắp bắp hỏi, không ngờ Trần Nam điên tiết hét to.
" Làm thủ tục xuất viện cho tôi, không cần biết chuyển đến bệnh viện nào".
Cô y tá nọ bị dọa cho xanh mặt, lập tức chạy đi làm giấy tờ.
Hoàng Hải đi ra ngoài gọi điện liên lạc, rất nhanh sau đó trở lại với sắc mặt rất khó coi.
" Họ nói quy định muốn đưa bệnh nhân lên máy bay phải đặt chỗ trước 24 tiếng".
Hai ấn đường Trần Nam cau chặt, đôi mắt nâu trầm mỗi lúc một âm u.
" Thôi được rồi, việc này để tôi".
Anh mở điện thoại, lướt danh bạ một vòng nhằm tìm kiếm những người thân quen có mối quan hệ với bên hãng hàng không, sau đó đi ra ngoài gọi điện rất lâu.
Hoàng Hải mặc dù mặt mũi lạnh như tiền, đôi mắt chim ưng trông rất ngầu nhưng thực ra trong lòng lúc này cũng vô cùng áy náy. Gần đây... mọi việc rắc rối cứ xảy đến khiến anh bao lần trở tay không kịp... Lần này do anh chủ quan cho rằng Thanh Tú sẽ vào phòng Trần Nam nên mới lơ là cảnh giác mà đi tắm, ai ngờ cô ấy lại bỏ chạy đi đâu dẫn đến sự việc đáng tiếc này, tuy Trần Nam không mở miệng trách cứ anh nhưng bản thân luôn khó chịu trong lòng.
Hoàng Hải còn đang suy nghĩ thì đã thấy Trần Nam quay lại, thần sắc rất mệt mỏi, những vệt máu dính trên chiếc áo sơ mi giờ đã khô chuyển sang một màu đỏ thẫm.
" Thế nào, có được không giám đốc?"
Người đàn ông khẽ gật đầu, Hoàng Hải thở nhẹ một cái, anh luôn có niềm tin rằng giám đốc của mình sẽ xoay chuyển được tình thế.
" Hoàng Hải, tôi sẽ đưa cô ấy về Sài Gòn, còn cậu ở lại đây làm cho tôi một việc..."
Hai người đàn ông ngồi xuống dãy ghế ngoài hành lang, ánh điện sáng trắng chiếu xuống khuôn mặt đầy căng thẳng của Trần Nam, Hoàng Hải lắng nghe anh với thái độ vô cùng tập trung, thỉnh thoảng chân mày anh cau nhẹ.
" Vâng, tôi hiểu rồi thưa giám đốc".
" Nhớ, việc này vô cùng quan trọng, cậu phải hết sức khéo léo".
Lời nói ngắn gọn nhưng đặt hết tâm tư vào đó khiến cho Hoàng Hải cảm thấy trách nhiệm của anh lần này là vô cùng lớn.
" Tôi nhất định sẽ làm được". Anh cất giọng đầy cương quyết.
---------------
3 giờ sáng...
Chuyến bay từ Đà Nẵng đến Thành phố Hồ Chí Minh đã hạ cánh, Thanh Tú nhanh chóng được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện quốc Tế A mà Phương Hùng đã sắp xếp, Trần Nam vừa xuống xe đã thấy Phương Hùng cùng vài vị bác sĩ đứng đợi sẵn, trong lòng anh một sự yên tâm lẫn cảm kích truyền tới.
Băng ca đẩy Thanh Tú vào phòng cấp cứu, thực ra vết thương trên người và tay cô đã được bác sĩ ở bệnh viện Đà Nẵng sơ cứu, bây giờ các bác sĩ ở đây sẽ tiến hành chụp cánh tay gãy rồi hội chẩn phương pháp.
Phương Hùng cùng Trần Nam đứng đợi bên ngoài, anh đưa mắt nhìn thằng bạn thân cao ngạo giờ đang ưu tư phiền muộn, trong lòng cũng cảm thấy nặng nề theo.
Chỉ vài phút sau bác sĩ đã bước ra, vị bác sĩ này tên Đăng Khoa, là bạn cùng trường y của Phương Hùng lúc trước, hiện là trưởng khoa chỉnh hình, anh đưa mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt.
" Bây giờ sẽ tiến hành phẫu thuật, nhưng tôi tiên lượng sau này di chứng để lại là không hề nhỏ".
Đôi mắt Trần Nam tối đi, anh cũng đã nghe bác sĩ ngoài Đà Nẵng giải thích việc này, bàn tay anh nắm chặt, cất giọng trầm trầm.
" Xin anh cố gắng giúp đỡ..."
Phương Hùng nghe thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, cái tên Trần Nam kiêu căng này xưa giờ chưa hề xin xỏ ai, nay mở miệng nói câu đó cũng gần giống như trời sắp sập.
" Tôi đương nhiên sẽ cố gắng hết sức, bạn của Phương Hùng cũng coi như bạn của tôi".
Nói rồi vị bác sĩ rời đi chuẩn bị ca phẫu thuật. Trên hành lang, hai người đàn ông ngồi trầm tư, Phương Hùng ôm một bụng thắc mắc trong lòng nhưng nhìn thấy gương mặt âm u của Trần Nam thì không biết phải mở lời thế nào.
" Yên tâm đi, đây là bác sĩ giỏi nhất, cậu đừng quá lo lắng".
Trần Nam đương nhiên không phải không tin tưởng tay nghề bác sĩ ở đây, người Phương Hùng nhờ cậy đương nhiên không phải tầm thường, nhưng trong lòng anh vẫn còn nhiều sự lo lắng khác.
" Rốt cuộc là thế nào?"
Phương Hùng không thể giấu được sự tò mò nữa.
"......."
Sau khi nghe Trần Nam kể lại, anh nhíu mày.
" Nghĩa là khi cô ấy thấy cậu và Ái Lệ... cô ấy bỏ đi và bị xe cán?"
Trần Nam mắt nhìn mông lung vô định, anh cũng ước gì sự việc chỉ đơn giản như vậy thì lúc này tâm trạng anh đã không tệ như thế. Anh thở dài, thức trắng gần một đêm khiến giọng anh khản đặc.
" Thực ra lúc tìm được cô ấy, đồ trên người cô ấy rách tả tơi, người có nhiều dấu vết giống như là..."
Nói đến đây mắt Trần Nam nhắm chặt lại, anh đưa tay lên bóp trán, hình ảnh đó cho đến giờ vẫn khiến anh chấn động.
" Ý cậu... có phải là... cưỡng hiếp?"
Trần Nam gật đầu, cái xác nhận này của anh khiến Phương Hùng vô cùng sửng sốt, nếu như vậy Thanh Tú sao có thể chịu được cú sốc này.
" Cậu có chắc không?"
" Tôi không rõ, vì vậy muốn nhờ cậu..."
" Được, tôi hiểu rồi".
Phương Hùng rất nhạy bén, nghe Trần Nam nói như vậy anh đã biết phải làm gì, bản thân anh chuyên khoa nội nên không thể tự tay làm những việc đó, nhưng anh sẽ nhờ một bác sĩ sản khoa kiểm tra cho Thanh Tú.
Ca phẫu thuật kết thúc một tiếng sau đó, bác sĩ Đăng Khoa tháo chiếc khẩu trang bước ra ngoài.
Nét mặt Trần Nam căng lên, quan sát từng chữ được phát ra chậm rãi từ vị bác sĩ kia.
" Phẫu thuật thành công, sau này tập thêm vật lí trị liệu thì chức năng vận động sẽ từ từ hồi phục".
Lồng ngực Trần Nam như được gỡ bỏ một tảng đá ngàn cân, anh thở phào một cái, đáy mắt ánh lên một niềm vui khôn xiết.
" Cảm ơn rất nhiều".
--------
Lúc Thanh Tú được đẩy từ phòng hồi sức xuống phòng bệnh đã 6 giờ sáng, Trần Nam thấm ướt một chiếc khăn và nhẹ nhàng lau mặt cho cô, khi chạm vào những vết bầm tím trên má, bàn tay anh khựng lại. Cô ngủ dường như không yên giấc, hai hàng chân liên tục cau lại, trán rịn một lớp mồ hôi mỏng. Anh cứ đứng như vậy nhìn cô rất lâu, thỉnh thoảng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn kia, hận bản thân đã không thể che chở cho cô.
Khi cảm thấy Thanh Tú ngủ đã thoải mái hơn và hơi thở đều hơn, Trần Nam tranh thủ ngã người ra chiếc giường xếp trong góc phòng, thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi đồng hồ điểm 8 giờ, mặt trời len lỏi những tia nắng qua cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt lún phún râu của anh thì mới giật mình ngồi dậy.
Anh nhìn sang chiếc giường bệnh, lúc này Thanh Tú đã dậy, mắt cô đang nhìn chăm chăm lên trần nhà. Khi anh bước đến, nghĩ rằng cô sẽ giận dỗi hoặc hỏi anh chuyện tối qua ở khách sạn, nhưng không ngờ cô chỉ im lặng, nhìn anh bằng một đôi mắt vô cùng lạ lẫm.
" Em thấy trong người thế nào?"
Anh ân cần cất tiếng, nhưng Thanh Tú không đáp lại, hốc mắt bỗng dưng hồng lên, cô muốn ngồi dậy nhưng sức quá yếu không thể gượng được, nhận ra cánh tay phải đã bị băng bó và được treo lên bởi một sợi dây nhỏ vòng qua cổ, đành dùng cánh tay khỏe còn lại để chống lên, vì gắng sức mà đôi môi trắng bệch.
Trần Nam vội cúi người xuống đỡ, nhưng khi cánh tay anh chạm vào người, cô hoảng sợ hét lên.
" Đừng... đừng đụng vào người tôi.."
Phản ứng của cô khiến anh nghĩ cô giận chuyện anh và Ái Lệ nên tỏ ra xa cách, nhưng khi nhìn vào đôi mắt vô hồn của cô, lại cảm giác không phải như vậy, hình như cô bị ám ảnh bởi chuyện kia...
" Là tôi.. đây".
Anh nhìn bằng ánh mắt hết sức trìu mến, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng như vậy, cả người co rúm lại, lùi vào trong góc giường bệnh.
Trần Nam đưa bàn tay ra, một lần nữa muốn chạm lên vai cô.
" Đừng sợ...mọi chuyện ổn rồi..."
" Đừng... "
Tiếng thét thất thanh của cô làm bàn tay anh rụt lại, vừa lúc đó Minh Thành và Phương Hùng cùng xuất hiện ở cửa phòng.
Minh Thành một giây đi rất nhanh đến bên giường.
" Minh Thành... Minh Thành".
Thanh Tú òa lên khóc nức nở, nắm lấy vạt áo của anh.
Minh Thành nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô thì đau còn hơn bị dao cắt, anh đưa mắt nhìn Trần Nam đang đứng bên cạnh, cất tiếng chất vấn.
" Chẳng phải cô ấy đi cùng anh sao? Tại sao ra nông nỗi này?"
" Minh Thành... em không muốn gặp người này, em không muốn gặp người này".
Thanh Tú bấu chặt vạt áo anh hơn, đôi mắt hoang mang tột độ, tay chỉ về phía Trần Nam, biểu tình giống như một đứa trẻ đang núp vào lòng mẹ khi thấy kẻ hãm hại mình đang đứng trước mặt. Minh Thành liếc nhìn Trần Nam, không biết anh đã gây ra chuyện gì nhưng với biểu hiện hoảng sợ này của Thanh Tú, nguyên nhân chắc chắn đến từ đó. Anh liền đưa tay vén vài cọng tóc lòa xòa trước mặt cô, vỗ về.
" Anh đây... em đừng sợ.."
Nói rồi anh ôm lấy đôi vai đang run rẩy của cô, tiếng nấc trong cổ họng vẫn chưa có dấu hiệu giảm.
" Minh Thành... anh ở đây với em, đừng bỏ em..."
Trần Nam nghe cô thút thít trong lòng Minh Thành mà đứng bất động, khóe mắt khẽ giật giật, trong lòng bỗng nhiên có một đợt thủy triều vô cùng mạnh, đập vào mọi ngóc ngách... nước cuồn cuộn dâng lên nhấn chìm anh xuống đáy vực.
" Anh không bỏ em đâu... đừng sợ...".
Minh Thành cất giọng âm trầm, kiên nhẫn dỗ dành.
Trần Nam thất thần đứng trước cửa phòng cấp cứu, tâm trạng anh chưa lúc nào nặng nề như bây giờ, mắt liên tục dán vào cánh cửa, chỉ mong nó được đẩy ra càng nhanh càng tốt. Hoàng Hải bên cạnh nhìn anh mà nuốt tiếng thở dài vào trong, giám đốc của anh xưa nay trầm tĩnh lạnh lùng đến mức ít khi nào có thể đoán được suy nghĩ qua nét mặt, nay vì lo cho Thanh Tú mà thần sắc hoang mang như vậy.
" Giám đốc... theo thông tin ngay tại hiện trường thì tài xế không sai, anh ta chạy đúng phần đường và tốc độ cho phép".
Trần Nam mệt mỏi day hai thái dương, anh kì thực không muốn nghe bất cứ chuyện gì, điều đáng bận tâm duy nhất lúc này là người con gái nằm trong kia, nhưng dù sao cũng phải làm cho sáng tỏ mọi việc, nếu không mọi tổn thương Thanh Tú gánh chịu là quá oan ức.
" Gì nữa?" Anh cất tiếng khàn khàn.
" Tên tài xế đó thực ra không bỏ chạy mà đã dừng xe gọi người dân giúp đỡ..."
"... Hắn nói là Thanh Tú tự ngã ra đường đột ngột nên không thắng kịp, bánh xe đã cán lên cánh tay cô ấy... còn những dấu vết trên người thì không phải do hắn gây ra..."
Người đàn ông nhìn vào khoảng không vô định, anh cố gắng liên tưởng đến sự việc, có thể cô bị một tên khốn nạn nào đó giở trò, chuyện đã cưỡng hiếp hay chưa bây giờ chưa thể khẳng định, nhưng có thể do lúc hoảng sợ bỏ chạy, đã vô ý ngã ra đường... nghĩ đến bóng dáng nhỏ bé của cô trong đêm tối, sẽ sợ hãi, sẽ đau khổ đến thế nào mà tim gan anh quặn lên.
Lúc đó anh đang làm gì? Nghĩ đến chuyện này Trần Nam vẫn không thể tha thứ cho bản thân được, còn Ái Lệ... khi thực sự tỉnh táo rồi anh bắt đầu đặt ra rất nhiều nghi vấn về sự xuất hiện của cô ở cái thành phố xa xôi này, du lịch ư? Vô tình ở cùng khách sạn ư?
" Chúng ta có nên báo cảnh sát không?"
Hoàng Hải thấy anh mãi suy tư nên cất tiếng hỏi.
Đôi con ngươi nâu trầm của Trần Nam khẽ dao động.
" Khoan đã, mọi việc còn quá mơ hồ, hơn nữa trước mắt xem sức khỏe cô ấy thế nào..."
" Vâng..."
Hoàng Hải gật đầu hiểu ý, sau đó im lặng.
Khi cánh cửa phòng cấp cứu mở, Trần Nam lập tức tiến lại chỗ vị bác sĩ tuổi tầm trung niên đang đi ra.
" Bác sĩ, cô ấy thế nào?"
Ông tháo khẩu trang xuống, nhìn anh bằng một ánh mắt buồn bã lẫn dò xét.
" Các vết trầy xước và bầm tím trên người thực ra không đáng ngại, bệnh nhân bất tỉnh thực ra là do quá sợ hãi, điều tôi lo lắng nhất chính là cánh tay của cô ấy".
" Tay cô ấy thế nào?"
Trần Nam không giấu được căng thẳng, lúc bế Thanh Tú lên anh đã vô cùng lo sợ bởi cánh tay phải của cô bị dập rất nhiều. Bây giờ nghe bác sĩ nói như vậy, anh bất an đến nỗi mồ hôi trên trán túa ra muốn ướt cả mặt.
Vị bác sĩ ôn tồn giải thích.
" Bây giờ sẽ tiến hành phẫu thuật xếp lại xương, nhưng vì vị trí bị tổn thương gồm cả dây thần kinh chính của cánh tay, chỉ sợ rằng sau này không hồi phục được, coi như tàn phế".
Tàn phế? Người đàn ông hầu như bàng hoàng đến mức chân không đứng vững, lời của bác sĩ không khác nào sét đánh ngang tai. Nỗi đau khổ cùng dằn vặt lại ùa tới, khiến cho tâm trí anh càng thêm bấn loạn.
Bác sĩ giải thích xong thì bỏ đi.
" Thế nào, người thân đồng ý mổ thì kí vào đây".
Một cô y tá đưa tờ giấy cam kết ra trước mặt Trần Nam, anh cầm cây bút lên, nghĩ đến cảnh một ngày không xa, một người giỏi như cô lại trở thành một người tàn phế, không biết cô sẽ sốc như thế nào trước sự thật phũ phàng đó.
" Có kí không thì nhanh đi để các bác sĩ tiến hành phẫu thuật".
Cô y tá nhìn thái độ lưỡng lự của anh thì cất tiếng thúc giục. Bỗng anh vứt cây bút sang một bên, nhìn cô bằng đôi mắt vô cùng lạnh lẽo.
" Chuyển viện."
Nói rồi anh mặc kệ cô đứng ngẩn người, rút điện thoại trong túi ra, tay nhanh chóng tìm ra dãy số quen thuộc của người bạn thân.
" Phương Hùng, sắp xếp cho tôi một bệnh viện tốt nhất, những bác sĩ giỏi nhất trong thành phố".
Phương Hùng bị gọi nửa đêm thì vẫn đang ngái ngủ, áp điện thoại vào tai nhưng mắt vẫn nhắm tịt, miệng ngáp một cái rõ to.
" Chuyện gì lại gọi cho tôi giờ này, còn có... cái gì mà bệnh viện tốt nhất, bác sĩ giỏi nhất...?"
" Thanh Tú, cô ấy bị tai nạn... tôi muốn đưa cô ấy trở về Sài Gòn điều trị".
" Hả? Cái gì, Thanh Tú bị tai nạn?"
Phương Hùng tung chăn ngồi bật dậy, lời nói vừa rồi không khác gì ca nước đá dội vào người anh khiến cho cảm giác buồn ngủ lập tức biến mất. Anh biết thằng bạn thân chí cốt đang đi công tác ngoài Đà Nẵng, giờ gọi bảo tai nạn là thế nào.
" Cậu có bị sao không đấy?" Anh lo lắng hỏi.
Trần Nam bên này chau mày, anh hiện tại lòng nóng như lửa đốt mà Phương Hùng lại cứ vòng vo tam quốc.
" Tôi không việc gì"
" Thế tại sao cô ấy bị tan nạn?"
" Tóm lại cậu có giúp không? Trần Nam quát lên.
Phương Hùng nghe âm giọng ấy thì biết chắc chắn sự việc không đơn giản, lại đoán tình huống vô cùng cấp bách nên Trần Nam mới khẩn trương như vậy.
" Phải biết tình hình cô ấy bị cái gì tôi mới nhờ được đúng bác sĩ chuyên khoa giỏi chứ?"
Chân mày Trần Nam giãn ra, anh kể sơ qua tình hình của Thanh Tú, anh biết với mối quan hệ rộng lớn và uy tín của Phương Hùng trong giới y khoa, cậu ta sẽ làm được, dù sao anh cũng không tin được trình độ bác sĩ cùng trang thiết bị nơi này.
Anh cúp máy, nhìn cô y tá vẫn còn đứng chăm chăm nhìn mình thì không kiềm chế được bản thân.
" Cô còn đứng đó làm gì?"
Nói rồi anh quay sang Hoàng Hải.
" Cậu liên hệ với bên hãng hàng không, nhờ họ giúp cho chúng ta một chuyến bay về Sài Gòn nhanh nhất".
" Anh... anh muốn chuyển đi bệnh viện nào?"
Cô y tá lắp bắp hỏi, không ngờ Trần Nam điên tiết hét to.
" Làm thủ tục xuất viện cho tôi, không cần biết chuyển đến bệnh viện nào".
Cô y tá nọ bị dọa cho xanh mặt, lập tức chạy đi làm giấy tờ.
Hoàng Hải đi ra ngoài gọi điện liên lạc, rất nhanh sau đó trở lại với sắc mặt rất khó coi.
" Họ nói quy định muốn đưa bệnh nhân lên máy bay phải đặt chỗ trước 24 tiếng".
Hai ấn đường Trần Nam cau chặt, đôi mắt nâu trầm mỗi lúc một âm u.
" Thôi được rồi, việc này để tôi".
Anh mở điện thoại, lướt danh bạ một vòng nhằm tìm kiếm những người thân quen có mối quan hệ với bên hãng hàng không, sau đó đi ra ngoài gọi điện rất lâu.
Hoàng Hải mặc dù mặt mũi lạnh như tiền, đôi mắt chim ưng trông rất ngầu nhưng thực ra trong lòng lúc này cũng vô cùng áy náy. Gần đây... mọi việc rắc rối cứ xảy đến khiến anh bao lần trở tay không kịp... Lần này do anh chủ quan cho rằng Thanh Tú sẽ vào phòng Trần Nam nên mới lơ là cảnh giác mà đi tắm, ai ngờ cô ấy lại bỏ chạy đi đâu dẫn đến sự việc đáng tiếc này, tuy Trần Nam không mở miệng trách cứ anh nhưng bản thân luôn khó chịu trong lòng.
Hoàng Hải còn đang suy nghĩ thì đã thấy Trần Nam quay lại, thần sắc rất mệt mỏi, những vệt máu dính trên chiếc áo sơ mi giờ đã khô chuyển sang một màu đỏ thẫm.
" Thế nào, có được không giám đốc?"
Người đàn ông khẽ gật đầu, Hoàng Hải thở nhẹ một cái, anh luôn có niềm tin rằng giám đốc của mình sẽ xoay chuyển được tình thế.
" Hoàng Hải, tôi sẽ đưa cô ấy về Sài Gòn, còn cậu ở lại đây làm cho tôi một việc..."
Hai người đàn ông ngồi xuống dãy ghế ngoài hành lang, ánh điện sáng trắng chiếu xuống khuôn mặt đầy căng thẳng của Trần Nam, Hoàng Hải lắng nghe anh với thái độ vô cùng tập trung, thỉnh thoảng chân mày anh cau nhẹ.
" Vâng, tôi hiểu rồi thưa giám đốc".
" Nhớ, việc này vô cùng quan trọng, cậu phải hết sức khéo léo".
Lời nói ngắn gọn nhưng đặt hết tâm tư vào đó khiến cho Hoàng Hải cảm thấy trách nhiệm của anh lần này là vô cùng lớn.
" Tôi nhất định sẽ làm được". Anh cất giọng đầy cương quyết.
---------------
3 giờ sáng...
Chuyến bay từ Đà Nẵng đến Thành phố Hồ Chí Minh đã hạ cánh, Thanh Tú nhanh chóng được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện quốc Tế A mà Phương Hùng đã sắp xếp, Trần Nam vừa xuống xe đã thấy Phương Hùng cùng vài vị bác sĩ đứng đợi sẵn, trong lòng anh một sự yên tâm lẫn cảm kích truyền tới.
Băng ca đẩy Thanh Tú vào phòng cấp cứu, thực ra vết thương trên người và tay cô đã được bác sĩ ở bệnh viện Đà Nẵng sơ cứu, bây giờ các bác sĩ ở đây sẽ tiến hành chụp cánh tay gãy rồi hội chẩn phương pháp.
Phương Hùng cùng Trần Nam đứng đợi bên ngoài, anh đưa mắt nhìn thằng bạn thân cao ngạo giờ đang ưu tư phiền muộn, trong lòng cũng cảm thấy nặng nề theo.
Chỉ vài phút sau bác sĩ đã bước ra, vị bác sĩ này tên Đăng Khoa, là bạn cùng trường y của Phương Hùng lúc trước, hiện là trưởng khoa chỉnh hình, anh đưa mắt nhìn hai người đàn ông trước mặt.
" Bây giờ sẽ tiến hành phẫu thuật, nhưng tôi tiên lượng sau này di chứng để lại là không hề nhỏ".
Đôi mắt Trần Nam tối đi, anh cũng đã nghe bác sĩ ngoài Đà Nẵng giải thích việc này, bàn tay anh nắm chặt, cất giọng trầm trầm.
" Xin anh cố gắng giúp đỡ..."
Phương Hùng nghe thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên, cái tên Trần Nam kiêu căng này xưa giờ chưa hề xin xỏ ai, nay mở miệng nói câu đó cũng gần giống như trời sắp sập.
" Tôi đương nhiên sẽ cố gắng hết sức, bạn của Phương Hùng cũng coi như bạn của tôi".
Nói rồi vị bác sĩ rời đi chuẩn bị ca phẫu thuật. Trên hành lang, hai người đàn ông ngồi trầm tư, Phương Hùng ôm một bụng thắc mắc trong lòng nhưng nhìn thấy gương mặt âm u của Trần Nam thì không biết phải mở lời thế nào.
" Yên tâm đi, đây là bác sĩ giỏi nhất, cậu đừng quá lo lắng".
Trần Nam đương nhiên không phải không tin tưởng tay nghề bác sĩ ở đây, người Phương Hùng nhờ cậy đương nhiên không phải tầm thường, nhưng trong lòng anh vẫn còn nhiều sự lo lắng khác.
" Rốt cuộc là thế nào?"
Phương Hùng không thể giấu được sự tò mò nữa.
"......."
Sau khi nghe Trần Nam kể lại, anh nhíu mày.
" Nghĩa là khi cô ấy thấy cậu và Ái Lệ... cô ấy bỏ đi và bị xe cán?"
Trần Nam mắt nhìn mông lung vô định, anh cũng ước gì sự việc chỉ đơn giản như vậy thì lúc này tâm trạng anh đã không tệ như thế. Anh thở dài, thức trắng gần một đêm khiến giọng anh khản đặc.
" Thực ra lúc tìm được cô ấy, đồ trên người cô ấy rách tả tơi, người có nhiều dấu vết giống như là..."
Nói đến đây mắt Trần Nam nhắm chặt lại, anh đưa tay lên bóp trán, hình ảnh đó cho đến giờ vẫn khiến anh chấn động.
" Ý cậu... có phải là... cưỡng hiếp?"
Trần Nam gật đầu, cái xác nhận này của anh khiến Phương Hùng vô cùng sửng sốt, nếu như vậy Thanh Tú sao có thể chịu được cú sốc này.
" Cậu có chắc không?"
" Tôi không rõ, vì vậy muốn nhờ cậu..."
" Được, tôi hiểu rồi".
Phương Hùng rất nhạy bén, nghe Trần Nam nói như vậy anh đã biết phải làm gì, bản thân anh chuyên khoa nội nên không thể tự tay làm những việc đó, nhưng anh sẽ nhờ một bác sĩ sản khoa kiểm tra cho Thanh Tú.
Ca phẫu thuật kết thúc một tiếng sau đó, bác sĩ Đăng Khoa tháo chiếc khẩu trang bước ra ngoài.
Nét mặt Trần Nam căng lên, quan sát từng chữ được phát ra chậm rãi từ vị bác sĩ kia.
" Phẫu thuật thành công, sau này tập thêm vật lí trị liệu thì chức năng vận động sẽ từ từ hồi phục".
Lồng ngực Trần Nam như được gỡ bỏ một tảng đá ngàn cân, anh thở phào một cái, đáy mắt ánh lên một niềm vui khôn xiết.
" Cảm ơn rất nhiều".
--------
Lúc Thanh Tú được đẩy từ phòng hồi sức xuống phòng bệnh đã 6 giờ sáng, Trần Nam thấm ướt một chiếc khăn và nhẹ nhàng lau mặt cho cô, khi chạm vào những vết bầm tím trên má, bàn tay anh khựng lại. Cô ngủ dường như không yên giấc, hai hàng chân liên tục cau lại, trán rịn một lớp mồ hôi mỏng. Anh cứ đứng như vậy nhìn cô rất lâu, thỉnh thoảng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn kia, hận bản thân đã không thể che chở cho cô.
Khi cảm thấy Thanh Tú ngủ đã thoải mái hơn và hơi thở đều hơn, Trần Nam tranh thủ ngã người ra chiếc giường xếp trong góc phòng, thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi đồng hồ điểm 8 giờ, mặt trời len lỏi những tia nắng qua cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt lún phún râu của anh thì mới giật mình ngồi dậy.
Anh nhìn sang chiếc giường bệnh, lúc này Thanh Tú đã dậy, mắt cô đang nhìn chăm chăm lên trần nhà. Khi anh bước đến, nghĩ rằng cô sẽ giận dỗi hoặc hỏi anh chuyện tối qua ở khách sạn, nhưng không ngờ cô chỉ im lặng, nhìn anh bằng một đôi mắt vô cùng lạ lẫm.
" Em thấy trong người thế nào?"
Anh ân cần cất tiếng, nhưng Thanh Tú không đáp lại, hốc mắt bỗng dưng hồng lên, cô muốn ngồi dậy nhưng sức quá yếu không thể gượng được, nhận ra cánh tay phải đã bị băng bó và được treo lên bởi một sợi dây nhỏ vòng qua cổ, đành dùng cánh tay khỏe còn lại để chống lên, vì gắng sức mà đôi môi trắng bệch.
Trần Nam vội cúi người xuống đỡ, nhưng khi cánh tay anh chạm vào người, cô hoảng sợ hét lên.
" Đừng... đừng đụng vào người tôi.."
Phản ứng của cô khiến anh nghĩ cô giận chuyện anh và Ái Lệ nên tỏ ra xa cách, nhưng khi nhìn vào đôi mắt vô hồn của cô, lại cảm giác không phải như vậy, hình như cô bị ám ảnh bởi chuyện kia...
" Là tôi.. đây".
Anh nhìn bằng ánh mắt hết sức trìu mến, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng như vậy, cả người co rúm lại, lùi vào trong góc giường bệnh.
Trần Nam đưa bàn tay ra, một lần nữa muốn chạm lên vai cô.
" Đừng sợ...mọi chuyện ổn rồi..."
" Đừng... "
Tiếng thét thất thanh của cô làm bàn tay anh rụt lại, vừa lúc đó Minh Thành và Phương Hùng cùng xuất hiện ở cửa phòng.
Minh Thành một giây đi rất nhanh đến bên giường.
" Minh Thành... Minh Thành".
Thanh Tú òa lên khóc nức nở, nắm lấy vạt áo của anh.
Minh Thành nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô thì đau còn hơn bị dao cắt, anh đưa mắt nhìn Trần Nam đang đứng bên cạnh, cất tiếng chất vấn.
" Chẳng phải cô ấy đi cùng anh sao? Tại sao ra nông nỗi này?"
" Minh Thành... em không muốn gặp người này, em không muốn gặp người này".
Thanh Tú bấu chặt vạt áo anh hơn, đôi mắt hoang mang tột độ, tay chỉ về phía Trần Nam, biểu tình giống như một đứa trẻ đang núp vào lòng mẹ khi thấy kẻ hãm hại mình đang đứng trước mặt. Minh Thành liếc nhìn Trần Nam, không biết anh đã gây ra chuyện gì nhưng với biểu hiện hoảng sợ này của Thanh Tú, nguyên nhân chắc chắn đến từ đó. Anh liền đưa tay vén vài cọng tóc lòa xòa trước mặt cô, vỗ về.
" Anh đây... em đừng sợ.."
Nói rồi anh ôm lấy đôi vai đang run rẩy của cô, tiếng nấc trong cổ họng vẫn chưa có dấu hiệu giảm.
" Minh Thành... anh ở đây với em, đừng bỏ em..."
Trần Nam nghe cô thút thít trong lòng Minh Thành mà đứng bất động, khóe mắt khẽ giật giật, trong lòng bỗng nhiên có một đợt thủy triều vô cùng mạnh, đập vào mọi ngóc ngách... nước cuồn cuộn dâng lên nhấn chìm anh xuống đáy vực.
" Anh không bỏ em đâu... đừng sợ...".
Minh Thành cất giọng âm trầm, kiên nhẫn dỗ dành.