Căn phòng tràn ngập không khí nặng nề, tiếng khóc của Thanh Tú khiến cho cả ba người đàn ông ở đây lúng túng, nhưng bây giờ người cô tin tưởng chỉ có Minh Thành, Trần Nam căng thẳng đưa mắt sang Phương Hùng đang đứng ở cửa, kéo tay anh ra ngoài.
" Việc tôi nhờ cậu thế nào?"
Phương Hùng nhét hai tay vào túi quần, bước ra hành lang nhìn xuống dưới sân bệnh viện, đăm chiêu giây lát. Trần Nam cũng bước theo, cả người anh mệt mỏi dựa lưng vào lan can, chỉ mong nhận được câu trả lời tốt đẹp.
Khoảng im lặng bao trùm hai người đàn ông, mãi một lúc sau Phương Hùng mới mở miệng.
" Rất may.. cô ấy chưa bị hãm hại ".
Chân mày Trần Nam giãn nhẹ, nhưng trong lòng vẫn băn khoăn, Phương Hùng như đoán được suy nghĩ trong lòng anh nên cất tiếng.
"... Xem ra, cô ấy đang gặp phải vấn đề về tâm lí..."
Ánh nắng xuyên qua những tán lá, chiếu loang lỗ lên khuôn mặt trầm tư của người đàn ông, một đêm mất ngủ cộng với lo lắng khiến anh già đi thêm mấy tuổi, vài cọng tóc lòa xòa trước trán anh cũng không buồn hất lên. Thực ra anh chỉ ước khi tỉnh lại, Thanh Tú chửi mắng, cào cấu anh thì tốt biết mấy, biểu hiện này của cô khiến tâm tư anh càng rối rắm, cô sốc đến nỗi không còn nhận ra anh nữa, hay sự thất vọng trong tiềm thức khiến cô hận anh đến như vậy?
Phương Hùng nhìn người bạn đứng thẩn thờ, chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ dính đầy máu khô, râu lún phún nham nhở khắp cằm, trông thật chẳng ra một vị giám đốc oai phong...
" Bây giờ cô ấy đang kích động, cậu tạm thời về nghỉ ngơi chút đi, ở đây đã có y tá và bác sĩ lo..."
Trần Nam không trả lời, anh đưa mắt nhìn vào giường bệnh qua ô cửa kính, lúc này Thanh Tú đã thôi khóc, cô đang ngồi trên giường, thân hình nhỏ nhắn lọt thỏm trong bộ đồ bệnh viện rộng thùng thình. Minh Thành ngồi bên cạnh, dịu dàng đút từng muỗng sữa cho cô, cô có vẻ rất ngoan ngoãn, còn nói gì đó với anh, biểu hiện khá thoải mái không còn hoảng sợ như lúc nãy.
Anh nén tiếng thở dài, suy nghĩ gì đó rồi quay lại nói với Phương Hùng.
" Cậu sắp xếp cho cô ấy một bác sĩ tâm lí được không?"
" Đương nhiên...Đây cũng là điều tôi nghĩ đến đầu tiên".
" Vậy tôi đi đây".
Người đàn ông nhìn vào trong phòng một lần nữa rồi rời đi, ánh nắng chiếu vào bóng lưng anh đổ dài trên hành lang bệnh viện.
Về đến nhà, anh tắm rửa rồi nhanh chóng đến công ty, hàng đống giấy tờ văn kiện đang chờ xử lí, đến trưa khi đã gần xong, chợt nhớ ra điều gì, anh bấm số gọi cho Hoàng Hải.
" Thế nào rồi?"
"....."
" Đúng như tôi dự đoán phải không?"
"...."
" Được rồi, cậu tiếp tục thu thập cho đủ đi..."
"...."
" Chuyện đó không cần, cô ấy không bị cưỡng hiếp.."
Cúp máy, Trần Nam vứt cây viết xuống bàn, cả người ngã ra sau ghế, mắt nhắm nghiền suy nghĩ điều gì đó, chiếc ghế xoay một vòng, hai vòng, đến lần thứ ba thì anh ngồi bật dậy, lập tức nhấc điện thoại.
" Thư kí Linh, vào phòng tôi".
----------
Buổi chiều, khi Trần Nam cầm chiếc áo vest mặc vào người chuẩn bị rời khỏi phòng thì Ái Lệ xuất hiện, gương mặt cô lấm lét nhìn anh.
" Đi du lịch về sớm vậy sao?"
Anh cất giọng lạnh nhạt đầy mỉa mai, tay đưa lên chỉnh chiếc cà vạt trên cổ, mắt không buồn nhìn cô.
Ái Lệ bước đến gần anh, ấp úng mở lời.
" Trần Nam, em xin lỗi chuyện tối qua..."
Cánh môi Trần Nam nhếch lên, anh nhìn thẳng vào mắt cô.
" Xin lỗi? Em làm sai chuyện gì mà phải xin lỗi?".
Ái Lệ bị đôi mắt nâu trầm của anh nhìn như muốn thấu tâm can thì lúng túng, cô cụp mắt xuống không dám đối diện với anh, mở lời như thú nhận.
" Thực ra, tối qua em cũng có uống rượu với bạn, có chút hơi men.. nên mới đến phòng anh..."
Nét mặt Trần Nam vẫn trầm tĩnh, anh tiến một bước, đưa tay nắm lấy chiếc cằm của cô.
" Chỉ như vậy?"
" Á..."
Ái Lệ bị anh siết đau nên hoảng sợ, những việc cô làm giống như bị anh nhìn thấy tất cả, nhưng cô tự trấn an mình rằng bản thân đã làm rất khéo léo và kín đáo, Trần Nam không thể phát giác ra được.
" Vâng... chỉ.. như vậy..."
Cô lắp bắp, đầu gật liên tục nhằm xác nhận câu trả lời.
" Nam nữ ở bên nhau là lẽ thường, hơn nữa...". Cô cố gắng biện hộ.
" Em im đi".
Trần Nam gằn lên, một phát buông tay ra, anh chậm rãi đi đến bên cửa sổ, đôi mắt âm u nhìn ra bầu trời đầy mây xám xịt. Ái Lệ cảm nhận được khắp người anh toát ra vẻ lạnh lẽo nên không dám đến gần, chỉ nhìn anh từ xa, anh cứ đứng như vậy rất lâu khiến cô mất hết kiên nhẫn, cuối cùng cất tiếng.
" Ba em nói, qua tết sẽ tổ chức đám cưới, ngày thì ông muốn để anh quyết định. Cũng không còn bao lâu đâu, anh sắp xếp thời gian cùng em đi chụp hình cưới, còn chọn mẫu thiệp mời nữa".
Đáy mắt Ái Lệ ánh lên niềm vui khi nói đến việc này, trái ngược với tâm trạng vui vẻ của cô, người đàn ông trầm tư rất lâu, dường như anh đang thả hồn bồng bềnh ngoài ô cửa sổ kia.
Anh đang nghĩ về cái hôn ước được định sẵn này, dù anh không muốn nhưng cũng thể phản bác, bởi nó không đơn giản là một hôn ước thông thường, trong đó còn chứa đựng ơn nghĩa của gia đình anh với gia đình Ái Lệ.
Khi còn trẻ ba anh cùng ông Châu ( ba của Ái Lệ) là bộ đội cùng đơn vị đã nhiều lần cùng nhau vào sinh ra tử, trong một trận càn quét của địch, ông Châu đã đưa mình ra đỡ cho ba anh một viên đạn, nếu không anh có lẽ đã trở thành trẻ mồ côi từ khi còn nằm trong bụng mẹ. Vì việc đó mà ông Châu đã phải mất nhiều năm để chữa trị, ba anh mang ơn và luôn lấy làm áy náy với ơn cứu mạng kia. Đến khi bà Châu sinh ra một cô con gái nhỏ, ông Châu liền ngỏ ý muốn hai gia đình sau này sẽ trở thành thông gia vì ông lúc đó rất quý Trần Nam, mới là một đứa trẻ hai tuổi nhưng vô cùng khôi ngô và thông minh.
Ba anh đương nhiên vui mừng đồng ý, hơn nữa khi đến thời hòa bình, ông Châu đã năm lần bảy lượt dựa vào chức quyền của mình mà giúp ba anh mở rộng cái công ty Trần Minh này. Khi ông còn sống, anh luôn được nhắc nhở rằng, ơnnghĩa đối với gia đình họ Châu là rất lớn, anh sau này nhất định phải cưới Ái Lệ và chăm sóc cho cô ấy thật tốt để đền đáp. Cho đến khi hấp hối, ông vẫn luôn căn dặn như vậy...
Trần Nam xoay người, trong căn phòng rộng lớn im ắng, âm thanh trầm ấm từ cổ họng anh phát ra, chậm rãi, từng chữ một...
" Ái Lệ, em thật sự muốn kết hôn với anh?"
Ái Lệ mở to mắt, tại sao anh có thể hỏi cô như vậy, bao nhiêu năm qua cô vẫn luôn chờ đợi cái ngày hạnh phúc đó.
" Vâng, em thật sự muốn.."
Trần Nam bước đến gần cô, đôi con ngươi âm trầm nhìn khuôn mặt đẹp sắc nước hương trời trước mặt, đường nét hoàn mĩ này quả thực khiến đàn ông không thể không si mê.
" Em cũng thừa hiểu hôn sự này là do người lớn sắp đặt".
Ái Lệ nhìn anh dò xét, lẽ nào anh không muốn kết hôn với cô, lẽ nào muốn chối bỏ hôn ước, lẽ nào những năm tháng đợi chờ của cô sẽ tan như bong bóng xà phòng?
" Em hiểu, nhưng em thật lòng yêu anh".
Hàng lông mi của Ái Lệ run nhẹ, cô kì thực bên ngoài kiêu kì như vậy nhưng tính khí khó kiềm chế, mau nổi nóng và cũng rất dễ xúc động, không mấy chốc đáy mắt đã hồng lên, bởi cô rất sợ Trần Nam sẽ nói ra hai chữ "hủy hôn".
Trần Nam nhìn cô, vẻ mặt anh thoáng chút bối rối, nhưng rồi cũng nhanh chóng khôi phục vẻ trầm tĩnh.
" Em chấp nhận lấy một người mà biết rõ người đó không hề dành tình cảm cho mình?"
Lúc này thì Ái Lệ không dồn nén bản thân được nữa, nước mắt bắt đầu lăn dài hai bên gò má trắng nõn, câu này của Trần Nam khác nào thừa nhận anh yêu Thanh Tú chứ không phải cô, nhưng giọng nói cô vẫn kiên quyết.
" Em chấp nhận, em tin khi sống cùng nhau rồi anh cũng sẽ từ từ yêu em".
Trần Nam nhìn đôi mắt đỏ hoe của Ái Lệ, có chút nặng nề trong lòng. Người con gái này, tuy anh không yêu nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua, hai người cứ như vậy lớn lên cạnh nhau, anh cũng chưa từng yêu ai khác và nghĩ rằng cuối cùng sẽ vâng lời sắp đặt và cưới cô, tình cảm sẽ từ từ đến... Nhưng đó là khi Thanh Tú chưa xuất hiện, còn bây giờ... đầu óc anh chỉ muốn vỡ tung trong cái tình thế khó xử này.
" Ái Lệ, anh không muốn em chịu tổn thương, hôn nhân không tình yêu chẳng khác gì nấm mồ..".
Lời của Trần Nam chậm rãi, nhẹ nhàng như một vết dao cứa vào lòng Ái Lệ...
"...Chi bằng em hãy là người hủy hôn đi, cứ đổ mọi tội lỗi hay tai tiếng lên người anh là được.."
Ái Lệ ngỡ ngàng trước những lời nói vô tình kia, vì Thanh Tú anh sẵn sàng vứt bỏ cuộc hôn nhân tốt đẹp này ư? Lấy cô, anh muốn gì mà chẳng được, một người vợ xinh đẹp, anh muốn mở rộng công ty đến mức nào ba cô cũng giúp được, chưa kể cô là con gái một, bao gia sản nhà họ Châu sau này đều sẽ là của anh. Rốt cuộc anh ăn phải bùa mê thuốc lú gì từ đứa con gái thấp kém kia?
Nghĩ đến đây, cô khóc rống lên, ôm chầm lấy Trần Nam từ phía sau, nước mắt tuôn rơi lã chã.
" Không...không, em không từ bỏ, anh phải kết hôn với em.."
Người đàn ông đứng bất động, mắt anh nhắm lại đầy mệt mỏi, anh gỡ tay cô ra, xoay người lại.
" Vì cuộc hôn nhân này, em đã âm thầm gây ra những chuyện gì sau lưng anh? "
Ái Lệ lùi ra sau vài bước, mặt bày ra vẻ ngơ ngác vô tội.
" Em.. không gây ra chuyện gì hết, em sẽ không hủy hôn đâu..."
Trần Nam nén tiếng thở dài, nhìn cô đầy bất lực.
" Tại sao em lại cố chấp như vậy?"
Ái Lệ lau nước mắt, cô biết Trần Nam đang tìm cách khuyên nhủ cô chứ bản thân anh không đời nào dám đứng ra tuyên bố cái chuyện động trời kia, nhưng cô làm sao dễ dàng từ bỏ như vậy, trên đời này Trần Nam phải là của cô, là của cô mà thôi.
" Em sẽ cố chấp đến cùng".
Nói rồi không cần biết thái độ của Trần Nam thế nào, Ái Lệ quay người bước đi, khi ra đến cánh cửa, khóe môi cô câu lên một nụ cười khiêu khích.
" Trần Nam, để em chống mắt lên xem bản lĩnh của anh thế nào? Ái Lệ này từ ngày sinh ra đến giờ, chưa từng muốn thứ gì mà không được ha...ha ha".
" Việc tôi nhờ cậu thế nào?"
Phương Hùng nhét hai tay vào túi quần, bước ra hành lang nhìn xuống dưới sân bệnh viện, đăm chiêu giây lát. Trần Nam cũng bước theo, cả người anh mệt mỏi dựa lưng vào lan can, chỉ mong nhận được câu trả lời tốt đẹp.
Khoảng im lặng bao trùm hai người đàn ông, mãi một lúc sau Phương Hùng mới mở miệng.
" Rất may.. cô ấy chưa bị hãm hại ".
Chân mày Trần Nam giãn nhẹ, nhưng trong lòng vẫn băn khoăn, Phương Hùng như đoán được suy nghĩ trong lòng anh nên cất tiếng.
"... Xem ra, cô ấy đang gặp phải vấn đề về tâm lí..."
Ánh nắng xuyên qua những tán lá, chiếu loang lỗ lên khuôn mặt trầm tư của người đàn ông, một đêm mất ngủ cộng với lo lắng khiến anh già đi thêm mấy tuổi, vài cọng tóc lòa xòa trước trán anh cũng không buồn hất lên. Thực ra anh chỉ ước khi tỉnh lại, Thanh Tú chửi mắng, cào cấu anh thì tốt biết mấy, biểu hiện này của cô khiến tâm tư anh càng rối rắm, cô sốc đến nỗi không còn nhận ra anh nữa, hay sự thất vọng trong tiềm thức khiến cô hận anh đến như vậy?
Phương Hùng nhìn người bạn đứng thẩn thờ, chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ dính đầy máu khô, râu lún phún nham nhở khắp cằm, trông thật chẳng ra một vị giám đốc oai phong...
" Bây giờ cô ấy đang kích động, cậu tạm thời về nghỉ ngơi chút đi, ở đây đã có y tá và bác sĩ lo..."
Trần Nam không trả lời, anh đưa mắt nhìn vào giường bệnh qua ô cửa kính, lúc này Thanh Tú đã thôi khóc, cô đang ngồi trên giường, thân hình nhỏ nhắn lọt thỏm trong bộ đồ bệnh viện rộng thùng thình. Minh Thành ngồi bên cạnh, dịu dàng đút từng muỗng sữa cho cô, cô có vẻ rất ngoan ngoãn, còn nói gì đó với anh, biểu hiện khá thoải mái không còn hoảng sợ như lúc nãy.
Anh nén tiếng thở dài, suy nghĩ gì đó rồi quay lại nói với Phương Hùng.
" Cậu sắp xếp cho cô ấy một bác sĩ tâm lí được không?"
" Đương nhiên...Đây cũng là điều tôi nghĩ đến đầu tiên".
" Vậy tôi đi đây".
Người đàn ông nhìn vào trong phòng một lần nữa rồi rời đi, ánh nắng chiếu vào bóng lưng anh đổ dài trên hành lang bệnh viện.
Về đến nhà, anh tắm rửa rồi nhanh chóng đến công ty, hàng đống giấy tờ văn kiện đang chờ xử lí, đến trưa khi đã gần xong, chợt nhớ ra điều gì, anh bấm số gọi cho Hoàng Hải.
" Thế nào rồi?"
"....."
" Đúng như tôi dự đoán phải không?"
"...."
" Được rồi, cậu tiếp tục thu thập cho đủ đi..."
"...."
" Chuyện đó không cần, cô ấy không bị cưỡng hiếp.."
Cúp máy, Trần Nam vứt cây viết xuống bàn, cả người ngã ra sau ghế, mắt nhắm nghiền suy nghĩ điều gì đó, chiếc ghế xoay một vòng, hai vòng, đến lần thứ ba thì anh ngồi bật dậy, lập tức nhấc điện thoại.
" Thư kí Linh, vào phòng tôi".
----------
Buổi chiều, khi Trần Nam cầm chiếc áo vest mặc vào người chuẩn bị rời khỏi phòng thì Ái Lệ xuất hiện, gương mặt cô lấm lét nhìn anh.
" Đi du lịch về sớm vậy sao?"
Anh cất giọng lạnh nhạt đầy mỉa mai, tay đưa lên chỉnh chiếc cà vạt trên cổ, mắt không buồn nhìn cô.
Ái Lệ bước đến gần anh, ấp úng mở lời.
" Trần Nam, em xin lỗi chuyện tối qua..."
Cánh môi Trần Nam nhếch lên, anh nhìn thẳng vào mắt cô.
" Xin lỗi? Em làm sai chuyện gì mà phải xin lỗi?".
Ái Lệ bị đôi mắt nâu trầm của anh nhìn như muốn thấu tâm can thì lúng túng, cô cụp mắt xuống không dám đối diện với anh, mở lời như thú nhận.
" Thực ra, tối qua em cũng có uống rượu với bạn, có chút hơi men.. nên mới đến phòng anh..."
Nét mặt Trần Nam vẫn trầm tĩnh, anh tiến một bước, đưa tay nắm lấy chiếc cằm của cô.
" Chỉ như vậy?"
" Á..."
Ái Lệ bị anh siết đau nên hoảng sợ, những việc cô làm giống như bị anh nhìn thấy tất cả, nhưng cô tự trấn an mình rằng bản thân đã làm rất khéo léo và kín đáo, Trần Nam không thể phát giác ra được.
" Vâng... chỉ.. như vậy..."
Cô lắp bắp, đầu gật liên tục nhằm xác nhận câu trả lời.
" Nam nữ ở bên nhau là lẽ thường, hơn nữa...". Cô cố gắng biện hộ.
" Em im đi".
Trần Nam gằn lên, một phát buông tay ra, anh chậm rãi đi đến bên cửa sổ, đôi mắt âm u nhìn ra bầu trời đầy mây xám xịt. Ái Lệ cảm nhận được khắp người anh toát ra vẻ lạnh lẽo nên không dám đến gần, chỉ nhìn anh từ xa, anh cứ đứng như vậy rất lâu khiến cô mất hết kiên nhẫn, cuối cùng cất tiếng.
" Ba em nói, qua tết sẽ tổ chức đám cưới, ngày thì ông muốn để anh quyết định. Cũng không còn bao lâu đâu, anh sắp xếp thời gian cùng em đi chụp hình cưới, còn chọn mẫu thiệp mời nữa".
Đáy mắt Ái Lệ ánh lên niềm vui khi nói đến việc này, trái ngược với tâm trạng vui vẻ của cô, người đàn ông trầm tư rất lâu, dường như anh đang thả hồn bồng bềnh ngoài ô cửa sổ kia.
Anh đang nghĩ về cái hôn ước được định sẵn này, dù anh không muốn nhưng cũng thể phản bác, bởi nó không đơn giản là một hôn ước thông thường, trong đó còn chứa đựng ơn nghĩa của gia đình anh với gia đình Ái Lệ.
Khi còn trẻ ba anh cùng ông Châu ( ba của Ái Lệ) là bộ đội cùng đơn vị đã nhiều lần cùng nhau vào sinh ra tử, trong một trận càn quét của địch, ông Châu đã đưa mình ra đỡ cho ba anh một viên đạn, nếu không anh có lẽ đã trở thành trẻ mồ côi từ khi còn nằm trong bụng mẹ. Vì việc đó mà ông Châu đã phải mất nhiều năm để chữa trị, ba anh mang ơn và luôn lấy làm áy náy với ơn cứu mạng kia. Đến khi bà Châu sinh ra một cô con gái nhỏ, ông Châu liền ngỏ ý muốn hai gia đình sau này sẽ trở thành thông gia vì ông lúc đó rất quý Trần Nam, mới là một đứa trẻ hai tuổi nhưng vô cùng khôi ngô và thông minh.
Ba anh đương nhiên vui mừng đồng ý, hơn nữa khi đến thời hòa bình, ông Châu đã năm lần bảy lượt dựa vào chức quyền của mình mà giúp ba anh mở rộng cái công ty Trần Minh này. Khi ông còn sống, anh luôn được nhắc nhở rằng, ơnnghĩa đối với gia đình họ Châu là rất lớn, anh sau này nhất định phải cưới Ái Lệ và chăm sóc cho cô ấy thật tốt để đền đáp. Cho đến khi hấp hối, ông vẫn luôn căn dặn như vậy...
Trần Nam xoay người, trong căn phòng rộng lớn im ắng, âm thanh trầm ấm từ cổ họng anh phát ra, chậm rãi, từng chữ một...
" Ái Lệ, em thật sự muốn kết hôn với anh?"
Ái Lệ mở to mắt, tại sao anh có thể hỏi cô như vậy, bao nhiêu năm qua cô vẫn luôn chờ đợi cái ngày hạnh phúc đó.
" Vâng, em thật sự muốn.."
Trần Nam bước đến gần cô, đôi con ngươi âm trầm nhìn khuôn mặt đẹp sắc nước hương trời trước mặt, đường nét hoàn mĩ này quả thực khiến đàn ông không thể không si mê.
" Em cũng thừa hiểu hôn sự này là do người lớn sắp đặt".
Ái Lệ nhìn anh dò xét, lẽ nào anh không muốn kết hôn với cô, lẽ nào muốn chối bỏ hôn ước, lẽ nào những năm tháng đợi chờ của cô sẽ tan như bong bóng xà phòng?
" Em hiểu, nhưng em thật lòng yêu anh".
Hàng lông mi của Ái Lệ run nhẹ, cô kì thực bên ngoài kiêu kì như vậy nhưng tính khí khó kiềm chế, mau nổi nóng và cũng rất dễ xúc động, không mấy chốc đáy mắt đã hồng lên, bởi cô rất sợ Trần Nam sẽ nói ra hai chữ "hủy hôn".
Trần Nam nhìn cô, vẻ mặt anh thoáng chút bối rối, nhưng rồi cũng nhanh chóng khôi phục vẻ trầm tĩnh.
" Em chấp nhận lấy một người mà biết rõ người đó không hề dành tình cảm cho mình?"
Lúc này thì Ái Lệ không dồn nén bản thân được nữa, nước mắt bắt đầu lăn dài hai bên gò má trắng nõn, câu này của Trần Nam khác nào thừa nhận anh yêu Thanh Tú chứ không phải cô, nhưng giọng nói cô vẫn kiên quyết.
" Em chấp nhận, em tin khi sống cùng nhau rồi anh cũng sẽ từ từ yêu em".
Trần Nam nhìn đôi mắt đỏ hoe của Ái Lệ, có chút nặng nề trong lòng. Người con gái này, tuy anh không yêu nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua, hai người cứ như vậy lớn lên cạnh nhau, anh cũng chưa từng yêu ai khác và nghĩ rằng cuối cùng sẽ vâng lời sắp đặt và cưới cô, tình cảm sẽ từ từ đến... Nhưng đó là khi Thanh Tú chưa xuất hiện, còn bây giờ... đầu óc anh chỉ muốn vỡ tung trong cái tình thế khó xử này.
" Ái Lệ, anh không muốn em chịu tổn thương, hôn nhân không tình yêu chẳng khác gì nấm mồ..".
Lời của Trần Nam chậm rãi, nhẹ nhàng như một vết dao cứa vào lòng Ái Lệ...
"...Chi bằng em hãy là người hủy hôn đi, cứ đổ mọi tội lỗi hay tai tiếng lên người anh là được.."
Ái Lệ ngỡ ngàng trước những lời nói vô tình kia, vì Thanh Tú anh sẵn sàng vứt bỏ cuộc hôn nhân tốt đẹp này ư? Lấy cô, anh muốn gì mà chẳng được, một người vợ xinh đẹp, anh muốn mở rộng công ty đến mức nào ba cô cũng giúp được, chưa kể cô là con gái một, bao gia sản nhà họ Châu sau này đều sẽ là của anh. Rốt cuộc anh ăn phải bùa mê thuốc lú gì từ đứa con gái thấp kém kia?
Nghĩ đến đây, cô khóc rống lên, ôm chầm lấy Trần Nam từ phía sau, nước mắt tuôn rơi lã chã.
" Không...không, em không từ bỏ, anh phải kết hôn với em.."
Người đàn ông đứng bất động, mắt anh nhắm lại đầy mệt mỏi, anh gỡ tay cô ra, xoay người lại.
" Vì cuộc hôn nhân này, em đã âm thầm gây ra những chuyện gì sau lưng anh? "
Ái Lệ lùi ra sau vài bước, mặt bày ra vẻ ngơ ngác vô tội.
" Em.. không gây ra chuyện gì hết, em sẽ không hủy hôn đâu..."
Trần Nam nén tiếng thở dài, nhìn cô đầy bất lực.
" Tại sao em lại cố chấp như vậy?"
Ái Lệ lau nước mắt, cô biết Trần Nam đang tìm cách khuyên nhủ cô chứ bản thân anh không đời nào dám đứng ra tuyên bố cái chuyện động trời kia, nhưng cô làm sao dễ dàng từ bỏ như vậy, trên đời này Trần Nam phải là của cô, là của cô mà thôi.
" Em sẽ cố chấp đến cùng".
Nói rồi không cần biết thái độ của Trần Nam thế nào, Ái Lệ quay người bước đi, khi ra đến cánh cửa, khóe môi cô câu lên một nụ cười khiêu khích.
" Trần Nam, để em chống mắt lên xem bản lĩnh của anh thế nào? Ái Lệ này từ ngày sinh ra đến giờ, chưa từng muốn thứ gì mà không được ha...ha ha".