" Minh Thành, sao cả ngày nay anh không đến công ty?"
Ngọc Mai cất tiếng lanh lảnh qua điện thoại, dạo này cô quan tâm Minh Thành nhiều đến mức khiến anh mệt mỏi.
" Anh đang ở bệnh viện chăm sóc cho Thanh Tú"
Cái gì? Ngọc Mai mở to mắt, chẳng phải Thanh Tú đang đi công tác sao, sao lại ở bệnh viện... hơn nữa tại sao Minh Thành lại ở bên cạnh cô ấy?
" Sao anh lại ở đó, bên cạnh cô ấy chẳng phải có giám đốc ư?
Bị Ngọc Mai chất vấn, Minh Thành khẽ thở dài cái thượt.
" Lúc nào gặp rồi nói chuyện sau".
Trước cái cúp máy đột ngột của Minh Thành, Ngọc Mai giận tím mặt, cô hậm hực trong lòng.
" Minh Thành, đã biết cô ta yêu Trần Nam, tại sao anh cứ cố chấp như vậy?"
---------
Trần Nam đến bệnh viện đã gần 9 giờ tối, một phần vì bận giải quyết nhiều việc, lí do chủ yếu hơn là không muốn Thanh Tú bị kích động khi nhìn thấy anh...
Đứng ngoài cửa, thấy cô đã ngủ say, hơi thở trầm ổn đều đều anh mới tiến vào phòng. Minh Thành lúc này đang ngồi cạnh giường, thấy anh đến thì đứng dậy.
" Anh còn đến đây làm gì?"
Trong lòng Minh Thành vô cùng khó chịu, anh đối với Trần Nam bây giờ không nể nang gì nữa, ánh mắt thể hiện rõ sự khiêu chiến của một người đàn ông.
" Minh Thành, anh có nói chuyện lí lẽ không?"
Giọng Trần Nam hạ xuống mức nhỏ nhất, tránh đánh động đến giấc ngủ của Thanh Tú.
" Lí lẽ? Anh cũng biết đến lí lẽ sao?" Minh Thành gằn giọng, mặt đỏ lên vì tức giận.
Vừa lúc đó cô y tá đi ngang qua, thấy hai người đàn ông đang sừng cồ với nhau thì nhắc nhở.
" Người nhà vui lòng giữ yên tĩnh cho bệnh nhân nghỉ ngơi".
Minh Thành đưa mắt nhìn Thanh Tú, thấy nét mặt cô cau lại nên anh ra hiệu cho Trần Nam ra ngoài. Hành lang yên tĩnh, hai người đàn ông đứng nhìn ra bầu trời đêm đen kịt, mỗi người mang một nỗi lòng riêng.
" Anh về đi, đêm nay tôi ở lại với cô ấy". Trần Nam cất tiếng.
Đôi mắt Minh Thành tối đen.
" Không được, cô ấy không muốn gặp anh".
Minh Thành nhớ đến vẻ mặt hoảng sợ của Thanh Tú đối với Trần Nam thì không thể nào đồng ý, dù chuyện gì xảy ra với cô anh chưa được rõ, nhưng điều duy nhất anh phải làm lúc này là bảo vệ cô đến cùng, không thể để người đàn ông kia khiến cô tổn thương thêm lần nữa.
" Minh Thành, tôi cho anh nghỉ làm một ngày để ở bên cô ấy là quá lắm rồi, anh còn muốn gì nữa?"
Minh Thành im lặng..., thực ra nếu không gặp phải vấn đề về tâm lí, Thanh Tú có lẽ đã không cho anh cơ hội ở gần chăm sóc như vậy. Cô đã từng nói với anh rằng " Minh Thành, anh là một người anh trai tốt nhất của em", cho nên anh mới phải giấu kín tình cảm của mình, tiếp cận cô trong cái lớp vỏ " anh trai" đó, cứ thế âm thầm, lặng lẽ.
Trần Nam thấy anh trầm tư khá lâu thì cất tiếng.
" Yên tâm đi, tôi sẽ rời đi trước khi cô ấy dậy..., anh về nghỉ ngơi, công việc còn đợi rất nhiều ở công ty".
Minh Thành không trả lời, anh quay người đi vào, ngã chiếc giường xếp ra góc phòng nằm xuống, xem ra lời của Trần Nam không có chút giá trị nào với anh lúc này.
Đem chuyện ở công ty gây áp lực ư? Dù sao năm nay anh cũng chưa nghỉ ngày nào, lần này có thể dùng toàn bộ phép năm ra nghỉ cũng được hai tuần. Minh Thành đang suy nghĩ cách đối phó thì Trần Nam bước vào, anh cởi chiếc áo khoác tùy ý vắt lên ghế rồi ngồi xuống, xem người đàn ông nằm kia như là không khí.
Trong căn phòng bệnh, có hai người đàn ông, không ai nói lời nào, nhưng trong lòng đều chất chứa nộ khí ngút trời.
10 giờ, rồi 11 giờ...
Căn phòng yên ắng, tiếng máy điều hòa thỉnh thoảng phát ra âm thanh nhè nhẹ, Trần Nam vẫn kiên nhẫn ngồi đó, đôi mắt âm trầm nhìn ngắm Thanh Tú. Bỗng nhiên anh cảm thấy mình bây giờ chẳng khác gì một tên trộm, chỉ dám lén lút nhìn khi cô đã ngủ say, bởi khi tỉnh dậy trong mắt cô anh chỉ là một tên ác ma không hơn không kém.
Minh Thành nằm đó, mắt vẫn đang hướng về bóng lưng của Trần Nam, thực sự không tài nào ngủ được. Ngày hôm nay lúc Thanh Tú vui vẻ, anh đã khéo léo hỏi dò cô đã xảy ra chuyện gì trong chuyến công tác vừa rồi nhưng cô không trả lời, chỉ một mực nói không muốn gặp người đàn ông kia.
1 giờ sáng, Trần Nam không thể chịu được tư thế ngồi trên ghế nữa, anh đi ra ngoài hành lang ngó dáo dác nhằm tìm kiếm ghế xếp hoặc chiếc chiếu nào đó để ngã lưng nhưng không có, đành quay vào trong. Anh đưa mắt nhìn chiếc giường, lúc này Thanh Tú nằm co ro một góc sát tường, anh đánh liều nằm xuống khoảng trống bên cạnh cô.
Anh thực ra không ngủ, sợ đụng phải người cô nên nằm sát mép giường, một chân thò xuống gác lên ghế, mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà, trong đầu vây quanh những lo lắng, suy tư.
----------
Thanh Tú ngủ không được yên, cô thấy mình đang vùng vẫy gào thét dưới thân của một tên đàn ông bẩn thỉu, gã nhe răng ra cười khiến cô tởm đến tận cổ họng.
" Bố mày sẽ cho mày biết mùi vị của sung sướng, nằm yên nào".
" Không, không..."
Cô giãy dụa, nhưng toàn thân không còn chút sức lực vì trước đó đã bị đánh cho tả tơi, chiếc đầm trắng tinh khôi cũng bị xé toạc ra rồi, khắp da thịt đầy rẫy vết bầm tím.
Đầu cô bị gã khốn túm tóc giữ chặt, hắn ngồi lên, cởi quần ra. Cô nhân cơ hội đó, dùng chút sức lực cuối cùng vung chân đạp vào hạ bộ hắn.
" Á, con chó cái, mày dám".
Toàn thân cô đau buốt nhưng cũng ráng gồng mình lên bỏ chạy, đôi chân liêu xiêu đạp lên mặt đất lạnh buốt tận xương tủy.
" Con đĩ...đứng lại cho tao".
Nghe tiếng bước chân sau lưng, chân cô run lên cầm cập, bằng cách nào cũng phải cố thoát được tình huống này, cô vừa chạy vừa hét trong đầu mình.
" Cố lên.., Thanh Tú ơi, phải cố lên, mạnh mẽ lên.."
Cô tiếp tục chạy, cổ họng đã khô đến mức đau rát, hơi thở qua lỗ mũi nặng như chì.
" Đứng lại cho tao..."
Cô nhắm mắt lại, lấy hết sức bình sinh mà chạy.. bỗng..
" Rầm.."
Đôi chân vấp phải cục đá, cô té lăn ra đường, vừa lúc đó, chiếc ô tô lao tới.
" Két.."
" Á...."
Một cảm giác đau đến tận cùng tâm can truyền tới.
" Trần Nam.. Trần Nam".
Tiếng hét của cô làm cho Minh Thành ngồi bật dậy, anh vội vã đi đến bên giường. Thanh Tú mắt vẫn nhắm nghiền, đầu lắc liên tục, lúc này Trần Nam đang nằm bên cạnh nên lập tức ôm cô vào lòng vỗ về, đôi mắt thâm trầm của anh khẽ liếc Minh Thành một cái.
Mi mắt Minh Thành cụp xuống, dù anh có tốt với cô thế nào, có chăm sóc ra sao, người mà cô gọi tên, cũng chỉ là người đàn ông kia...
Sáng hôm sau...
" Minh Thành, tối qua anh nằm cạnh em hả?"
Minh Thành đang đứng pha sữa gần đó, nghe Thanh Tú hỏi vậy thì không biết phải trả lời thế nào, anh ngập ngừng giây lát, đương nhiên không thể nói sự thật, nếu không anh không dám chắc cô sẽ có biểu hiện gì, đành gật đầu.
" Nhưng anh có cái giường xếp kia rồi mà".
Thanh Tú đưa tay chỉ về góc phòng.
" Ờ.. thì.. nửa đêm muỗi chích quá anh lên nằm ké với em xíu mà.."
Minh Thành cố mở miệng cười, để đánh trống lãng anh cầm li sữa đến trước mặt Thanh Tú.
" Em uống đi kẻo nguội này".
Thanh Tú nhận lấy, vừa uống cô vừa ngẫm nghĩ, thực ra cảm giác quen thuộc đó không phải Minh Thành, nhưng ai lại có thể vào đây nằm với cô được?
Sau một tuần nằm viện, sức khỏe của Thanh Tú đã dần bình phục, chỉ còn cánh tay là còn đau và chưa hoạt động được, cũng trong tuần đó Minh Thành xin nghỉ làm để lo cho cô. Còn Trần Nam, anh chỉ đến vào buổi tối lúc cô đã ngủ, đến rạng sáng là nhanh chóng rời đi.
Sáng nay, trong lúc Minh Thành đi mua thức ăn, Thanh Tú nằm mãi cũng chán nên đứng dậy đi bộ ngoài hành lang, cô đưa mắt nhìn xuống sân bệnh viện, những tia nắng ấm áp đáp lên những gọt sương đọng trên tán lá khiến chúng thật long lanh, phía xa xa là bóng người qua lại bận rộn, cô dõi mắt nhìn như tìm kiếm một dáng hình nào đó, lồng ngực nén tiếng thở dài.
Một nữ bệnh nhân tiến đến đứng cạnh Thanh Tú, người này nhập viện cùng ngày với cô và ở ngay phòng bệnh đối diện.
" Trông cô đã khá hơn rồi nhỉ, khi nào được ra viện?"
" Ngày mai...". Thanh Tú mỉm cười trả lời.
" Người hằng đêm đến đây là gì của cô thế?"
Cô gái này không giấu được tò mò bởi đêm nào cô cũng thấy một người đàn ông tuấn tú đến, nhưng trời chưa sáng đã vội vã rời đi. Cô không hiểu chỉ một cô gái sao lại có đến hai người đàn ông cùng chăm sóc?
Mắt Thanh Tú hiện lên tia nhìn ngạc nhiên, một tuần qua chỉ có Minh Thành ở cùng cô chứ làm gì có người nào.
" Cô nói ai?"
" Thì tôi nói cái người đàn ông cao lớn, đẹp trai ấy, đêm nào anh ta cũng đến".
Vừa lúc đó Minh Thành quay lại, anh cũng phần nào nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, anh đưa mắt dò xét thái độ của Thanh Tú, nhưng khuôn mặt cô bình thản không có biểu hiện gì cả.
" Anh mua cháo cá lóc em thích đây..."
Minh Thành giơ hộp đựng thức ăn lên, kéo Thanh Tú vào phòng.
" Minh Thành, mai em được xuất viện, anh đưa em về nhé".
" Ừ, đương nhiên rồi".
Minh Thành tươi cười xoa đầu cô, xem ra tâm trạng cô đã khá hơn rất nhiều, có điều... tại sao không nghe cô nói gì về Trần Nam, hay cô quên mất người đàn ông kia rồi?
Trần Nam nghe Phương Hùng nói Thanh Tú sằp xuất viện liền yêu cầu Hoàng Hải đi thuê một căn hộ sạch sẽ, thoáng mát gần công ty. Sáng ngày hôm sau anh đích thân đến bệnh viện đón Thanh Tú, mặc dù đã nghe bác sĩ tâm lí nói qua rằng tinh thần cô đã ổn định, trong lòng anh vẫn cảm thấy bất an, không biết cô sẽ phản ứng như thế nào khi gặp anh, có còn hoảng hốt sợ hãi như trước đó nữa hay không?
Bước ra khỏi bãi đỗ xe của bệnh viện, Trần Nam hướng dãy lầu nơi Thanh Tú đang điều trị mà bước đến, khi đi qua một góc rẽ của sân bệnh viện, đã thấy bóng dáng của Minh Thành bước đến. Hiểu được mục đích của người trước mặt đến đây làm gì, Minh Thành cất tiếng dõng dạc.
" Tôi sẽ là người đưa cô ấy về".
Trần Nam nhét hai tay vào túi quần, khẽ nâng khuôn mặt cao ngạo lên.
" Tại sao?"
" Cô ấy không muốn gặp anh, lẽ nào anh không hiểu điều đó?"
Một tia nắng rọi thẳng vào mặt khiến Trần Nam nheo mắt lại, cả thân người anh rực rỡ dưới ánh mặt trời, hai người đàn ông nhìn nhau, sự tranh giành hiện rõ trong ánh mắt.
" Anh không biết cô ấy đang gặp phải vấn đề về tâm lí nên mới như vậy sao?"
Minh Thành tiến tới một bước, mắt anh đỏ ngầu, đưa tay túm lấy cổ áo của Trần Nam, đồng thời nghiến răng.
" Vậy ai là người đã khiến cô ấy trở nên như vậy, hả?"
Từng lời nói mạnh mẽ của Minh Thành rơi vào tai Trần Nam, mặt đối mặt, Trần Nam đọc được sự khiêu chiến trong đôi mắt kia, quai hàm anh bạnh ra, đưa tay lên cổ áo gỡ tay Minh Thành xuống, cất tiếng nhàn nhạt.
" Anh muốn gì?"
Muốn gì ư? Minh Thành lúc này đương nhiên muốn Trần Nam biến đi càng nhanh càng tốt. Ngay từ đầu anh đã đem lòng yêu mến Thanh Tú, nhưng rồi chính Trần Nam đã " cướp" mất cô, anh là người đàn ông kiên nhẫn và bao dung, biết Thanh Tú có tình cảm với người đàn ông kia, anh đã chôn giấu nỗi lòng của mình, chỉ mong cô thực sự được vui vẻ, hạnh phúc với lựa chọn của mình. Nhưng rồi thế nào? Trần Nam đã đối xử với cô thế nào, năm lần bảy lượt khiến cô buồn, tổn thương, lần này là như vậy, liệu những lần sau nữa sẽ ra nông nỗi gì?
" Trần Nam, anh không xứng đáng với tình cảm của Thanh Tú".
Minh Thành gằn lên, từ ngày cô ấy bước chân vào công ty đã dính đến hết rắc rối này đến rắc rối khác, chung quy cũng tại người đàn ông này. Đã biết bản thân mình có hôn ước, lại còn nhùng nhằng cợt đùa tình cảm với cô ấy, Minh Thành quả thực không còn một chút tôn trọng nào dành cho vị giám đốc này nữa.
Trần Nam nhếch miệng.
" Xứng hay không, liên can gì tới anh".
" Bụp".
Câu nói vừa dứt, mặt Trần Nam đã bị Minh Thành đấm cho một cái, cảm giác đau buốt cùng bị sỉ nhục truyền đến. Anh đưa lên chùi máu miệng, đôi mắt càng u lãnh, máu nóng dồn đến mặt, mắt long lên đỏ ngầu, lập tức đấm trả lại một cái.
" Hôm nay muốn đưa cô ấy đi, thì bước qua khỏi xác tôi". Minh Thành rít giọng.
" Được, để xem ai bước qua xác ai?" Trần Nam cất tiếng đáp trả.
" Bụp... bụp.."
"... Chát.."
" Bụp..."
Hai người đàn ông lao vào nhau, bao tức giận, dồn nét bộc phát qua những cú đấm, đá vô cùng mạnh, không ai muốn nương tay với ai.
Trần Nam võ công cao cường, Minh Thành cũng không hề thua kém, hai người tung cước, ra chiêu vô cùng điêu luyện, bất phân thắng bại. Chẳng mấy chốc quần áo đẹp đẽ trên người đã nhăn nhúm, mặt người nào cũng bầm tím vì ăn đấm của nhau.
Ngọc Mai chạy tới, thấy cảnh tượng Trần Nam đang đè Minh Thành ra mà đánh thì há hốc miệng, cô thất thanh gào lên.
" Đừng, đừng đánh nữa..."
Không hỏi cũng đoán được hai người họ đánh nhau vì ai, Ngọc Mai vừa bực tức trong lòng vừa lo sợ chuyện không hay xảy ra.
" Giám đốc, Minh Thành... làm ơn đi..."
Nhưng hai người hoàn toàn để lời cô ngoài tai, Minh Thành đạp vào bụng Trần Nam một cái rồi vùng dậy, nắm lấy đầu anh, dùng khủy tay giáng liên tiếp lên vai anh hai cái. Ngọc Mai sợ hãi đến nỗi hai chân run lên bần bật, mắt mở to nhìn hai người họ mặt mũi đỏ gay như gà chọi, ra sức hạ gục đối phương. Cô chạy lại, nắm lấy cánh tay của Minh Thành.
" Đừng, xin dừng tay lại.."
" Tránh ra".
Minh Thành hất mạnh tay một cái khiến Ngọc Mai ngã nhào ra nền gạch xi măng, ma sát quá lớn khiến cho đầu gối và khuỷu tay cô trầy xước đến rướm máu, nhưng anh không quan tâm, quyết sống chết với Trần Nam.
Ngọc Mai nhìn Minh Thành đôi mắt đỏ ngầu, đẩy mạnh cô không chút lưu tình thì xót xa đến đỏ cả chóp mũi.
" Tại sao? Tại sao anh trở nên như vậy, cô ta có xứng đáng hay không?
Tâm trí cô gào lên, hai tay đưa lên ôm mặt khóc, tiếng đấm đá uỳnh uỵch của hai người kia vẫn vang bên tai, không có dấu hiệu là sẽ dừng lại.
Tác giả: Mình chính thức đăng truyện này ở Wattpad, những trang khác đều là sao chép khi chưa có sự đồng ý.
Ngọc Mai cất tiếng lanh lảnh qua điện thoại, dạo này cô quan tâm Minh Thành nhiều đến mức khiến anh mệt mỏi.
" Anh đang ở bệnh viện chăm sóc cho Thanh Tú"
Cái gì? Ngọc Mai mở to mắt, chẳng phải Thanh Tú đang đi công tác sao, sao lại ở bệnh viện... hơn nữa tại sao Minh Thành lại ở bên cạnh cô ấy?
" Sao anh lại ở đó, bên cạnh cô ấy chẳng phải có giám đốc ư?
Bị Ngọc Mai chất vấn, Minh Thành khẽ thở dài cái thượt.
" Lúc nào gặp rồi nói chuyện sau".
Trước cái cúp máy đột ngột của Minh Thành, Ngọc Mai giận tím mặt, cô hậm hực trong lòng.
" Minh Thành, đã biết cô ta yêu Trần Nam, tại sao anh cứ cố chấp như vậy?"
---------
Trần Nam đến bệnh viện đã gần 9 giờ tối, một phần vì bận giải quyết nhiều việc, lí do chủ yếu hơn là không muốn Thanh Tú bị kích động khi nhìn thấy anh...
Đứng ngoài cửa, thấy cô đã ngủ say, hơi thở trầm ổn đều đều anh mới tiến vào phòng. Minh Thành lúc này đang ngồi cạnh giường, thấy anh đến thì đứng dậy.
" Anh còn đến đây làm gì?"
Trong lòng Minh Thành vô cùng khó chịu, anh đối với Trần Nam bây giờ không nể nang gì nữa, ánh mắt thể hiện rõ sự khiêu chiến của một người đàn ông.
" Minh Thành, anh có nói chuyện lí lẽ không?"
Giọng Trần Nam hạ xuống mức nhỏ nhất, tránh đánh động đến giấc ngủ của Thanh Tú.
" Lí lẽ? Anh cũng biết đến lí lẽ sao?" Minh Thành gằn giọng, mặt đỏ lên vì tức giận.
Vừa lúc đó cô y tá đi ngang qua, thấy hai người đàn ông đang sừng cồ với nhau thì nhắc nhở.
" Người nhà vui lòng giữ yên tĩnh cho bệnh nhân nghỉ ngơi".
Minh Thành đưa mắt nhìn Thanh Tú, thấy nét mặt cô cau lại nên anh ra hiệu cho Trần Nam ra ngoài. Hành lang yên tĩnh, hai người đàn ông đứng nhìn ra bầu trời đêm đen kịt, mỗi người mang một nỗi lòng riêng.
" Anh về đi, đêm nay tôi ở lại với cô ấy". Trần Nam cất tiếng.
Đôi mắt Minh Thành tối đen.
" Không được, cô ấy không muốn gặp anh".
Minh Thành nhớ đến vẻ mặt hoảng sợ của Thanh Tú đối với Trần Nam thì không thể nào đồng ý, dù chuyện gì xảy ra với cô anh chưa được rõ, nhưng điều duy nhất anh phải làm lúc này là bảo vệ cô đến cùng, không thể để người đàn ông kia khiến cô tổn thương thêm lần nữa.
" Minh Thành, tôi cho anh nghỉ làm một ngày để ở bên cô ấy là quá lắm rồi, anh còn muốn gì nữa?"
Minh Thành im lặng..., thực ra nếu không gặp phải vấn đề về tâm lí, Thanh Tú có lẽ đã không cho anh cơ hội ở gần chăm sóc như vậy. Cô đã từng nói với anh rằng " Minh Thành, anh là một người anh trai tốt nhất của em", cho nên anh mới phải giấu kín tình cảm của mình, tiếp cận cô trong cái lớp vỏ " anh trai" đó, cứ thế âm thầm, lặng lẽ.
Trần Nam thấy anh trầm tư khá lâu thì cất tiếng.
" Yên tâm đi, tôi sẽ rời đi trước khi cô ấy dậy..., anh về nghỉ ngơi, công việc còn đợi rất nhiều ở công ty".
Minh Thành không trả lời, anh quay người đi vào, ngã chiếc giường xếp ra góc phòng nằm xuống, xem ra lời của Trần Nam không có chút giá trị nào với anh lúc này.
Đem chuyện ở công ty gây áp lực ư? Dù sao năm nay anh cũng chưa nghỉ ngày nào, lần này có thể dùng toàn bộ phép năm ra nghỉ cũng được hai tuần. Minh Thành đang suy nghĩ cách đối phó thì Trần Nam bước vào, anh cởi chiếc áo khoác tùy ý vắt lên ghế rồi ngồi xuống, xem người đàn ông nằm kia như là không khí.
Trong căn phòng bệnh, có hai người đàn ông, không ai nói lời nào, nhưng trong lòng đều chất chứa nộ khí ngút trời.
10 giờ, rồi 11 giờ...
Căn phòng yên ắng, tiếng máy điều hòa thỉnh thoảng phát ra âm thanh nhè nhẹ, Trần Nam vẫn kiên nhẫn ngồi đó, đôi mắt âm trầm nhìn ngắm Thanh Tú. Bỗng nhiên anh cảm thấy mình bây giờ chẳng khác gì một tên trộm, chỉ dám lén lút nhìn khi cô đã ngủ say, bởi khi tỉnh dậy trong mắt cô anh chỉ là một tên ác ma không hơn không kém.
Minh Thành nằm đó, mắt vẫn đang hướng về bóng lưng của Trần Nam, thực sự không tài nào ngủ được. Ngày hôm nay lúc Thanh Tú vui vẻ, anh đã khéo léo hỏi dò cô đã xảy ra chuyện gì trong chuyến công tác vừa rồi nhưng cô không trả lời, chỉ một mực nói không muốn gặp người đàn ông kia.
1 giờ sáng, Trần Nam không thể chịu được tư thế ngồi trên ghế nữa, anh đi ra ngoài hành lang ngó dáo dác nhằm tìm kiếm ghế xếp hoặc chiếc chiếu nào đó để ngã lưng nhưng không có, đành quay vào trong. Anh đưa mắt nhìn chiếc giường, lúc này Thanh Tú nằm co ro một góc sát tường, anh đánh liều nằm xuống khoảng trống bên cạnh cô.
Anh thực ra không ngủ, sợ đụng phải người cô nên nằm sát mép giường, một chân thò xuống gác lên ghế, mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà, trong đầu vây quanh những lo lắng, suy tư.
----------
Thanh Tú ngủ không được yên, cô thấy mình đang vùng vẫy gào thét dưới thân của một tên đàn ông bẩn thỉu, gã nhe răng ra cười khiến cô tởm đến tận cổ họng.
" Bố mày sẽ cho mày biết mùi vị của sung sướng, nằm yên nào".
" Không, không..."
Cô giãy dụa, nhưng toàn thân không còn chút sức lực vì trước đó đã bị đánh cho tả tơi, chiếc đầm trắng tinh khôi cũng bị xé toạc ra rồi, khắp da thịt đầy rẫy vết bầm tím.
Đầu cô bị gã khốn túm tóc giữ chặt, hắn ngồi lên, cởi quần ra. Cô nhân cơ hội đó, dùng chút sức lực cuối cùng vung chân đạp vào hạ bộ hắn.
" Á, con chó cái, mày dám".
Toàn thân cô đau buốt nhưng cũng ráng gồng mình lên bỏ chạy, đôi chân liêu xiêu đạp lên mặt đất lạnh buốt tận xương tủy.
" Con đĩ...đứng lại cho tao".
Nghe tiếng bước chân sau lưng, chân cô run lên cầm cập, bằng cách nào cũng phải cố thoát được tình huống này, cô vừa chạy vừa hét trong đầu mình.
" Cố lên.., Thanh Tú ơi, phải cố lên, mạnh mẽ lên.."
Cô tiếp tục chạy, cổ họng đã khô đến mức đau rát, hơi thở qua lỗ mũi nặng như chì.
" Đứng lại cho tao..."
Cô nhắm mắt lại, lấy hết sức bình sinh mà chạy.. bỗng..
" Rầm.."
Đôi chân vấp phải cục đá, cô té lăn ra đường, vừa lúc đó, chiếc ô tô lao tới.
" Két.."
" Á...."
Một cảm giác đau đến tận cùng tâm can truyền tới.
" Trần Nam.. Trần Nam".
Tiếng hét của cô làm cho Minh Thành ngồi bật dậy, anh vội vã đi đến bên giường. Thanh Tú mắt vẫn nhắm nghiền, đầu lắc liên tục, lúc này Trần Nam đang nằm bên cạnh nên lập tức ôm cô vào lòng vỗ về, đôi mắt thâm trầm của anh khẽ liếc Minh Thành một cái.
Mi mắt Minh Thành cụp xuống, dù anh có tốt với cô thế nào, có chăm sóc ra sao, người mà cô gọi tên, cũng chỉ là người đàn ông kia...
Sáng hôm sau...
" Minh Thành, tối qua anh nằm cạnh em hả?"
Minh Thành đang đứng pha sữa gần đó, nghe Thanh Tú hỏi vậy thì không biết phải trả lời thế nào, anh ngập ngừng giây lát, đương nhiên không thể nói sự thật, nếu không anh không dám chắc cô sẽ có biểu hiện gì, đành gật đầu.
" Nhưng anh có cái giường xếp kia rồi mà".
Thanh Tú đưa tay chỉ về góc phòng.
" Ờ.. thì.. nửa đêm muỗi chích quá anh lên nằm ké với em xíu mà.."
Minh Thành cố mở miệng cười, để đánh trống lãng anh cầm li sữa đến trước mặt Thanh Tú.
" Em uống đi kẻo nguội này".
Thanh Tú nhận lấy, vừa uống cô vừa ngẫm nghĩ, thực ra cảm giác quen thuộc đó không phải Minh Thành, nhưng ai lại có thể vào đây nằm với cô được?
Sau một tuần nằm viện, sức khỏe của Thanh Tú đã dần bình phục, chỉ còn cánh tay là còn đau và chưa hoạt động được, cũng trong tuần đó Minh Thành xin nghỉ làm để lo cho cô. Còn Trần Nam, anh chỉ đến vào buổi tối lúc cô đã ngủ, đến rạng sáng là nhanh chóng rời đi.
Sáng nay, trong lúc Minh Thành đi mua thức ăn, Thanh Tú nằm mãi cũng chán nên đứng dậy đi bộ ngoài hành lang, cô đưa mắt nhìn xuống sân bệnh viện, những tia nắng ấm áp đáp lên những gọt sương đọng trên tán lá khiến chúng thật long lanh, phía xa xa là bóng người qua lại bận rộn, cô dõi mắt nhìn như tìm kiếm một dáng hình nào đó, lồng ngực nén tiếng thở dài.
Một nữ bệnh nhân tiến đến đứng cạnh Thanh Tú, người này nhập viện cùng ngày với cô và ở ngay phòng bệnh đối diện.
" Trông cô đã khá hơn rồi nhỉ, khi nào được ra viện?"
" Ngày mai...". Thanh Tú mỉm cười trả lời.
" Người hằng đêm đến đây là gì của cô thế?"
Cô gái này không giấu được tò mò bởi đêm nào cô cũng thấy một người đàn ông tuấn tú đến, nhưng trời chưa sáng đã vội vã rời đi. Cô không hiểu chỉ một cô gái sao lại có đến hai người đàn ông cùng chăm sóc?
Mắt Thanh Tú hiện lên tia nhìn ngạc nhiên, một tuần qua chỉ có Minh Thành ở cùng cô chứ làm gì có người nào.
" Cô nói ai?"
" Thì tôi nói cái người đàn ông cao lớn, đẹp trai ấy, đêm nào anh ta cũng đến".
Vừa lúc đó Minh Thành quay lại, anh cũng phần nào nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, anh đưa mắt dò xét thái độ của Thanh Tú, nhưng khuôn mặt cô bình thản không có biểu hiện gì cả.
" Anh mua cháo cá lóc em thích đây..."
Minh Thành giơ hộp đựng thức ăn lên, kéo Thanh Tú vào phòng.
" Minh Thành, mai em được xuất viện, anh đưa em về nhé".
" Ừ, đương nhiên rồi".
Minh Thành tươi cười xoa đầu cô, xem ra tâm trạng cô đã khá hơn rất nhiều, có điều... tại sao không nghe cô nói gì về Trần Nam, hay cô quên mất người đàn ông kia rồi?
Trần Nam nghe Phương Hùng nói Thanh Tú sằp xuất viện liền yêu cầu Hoàng Hải đi thuê một căn hộ sạch sẽ, thoáng mát gần công ty. Sáng ngày hôm sau anh đích thân đến bệnh viện đón Thanh Tú, mặc dù đã nghe bác sĩ tâm lí nói qua rằng tinh thần cô đã ổn định, trong lòng anh vẫn cảm thấy bất an, không biết cô sẽ phản ứng như thế nào khi gặp anh, có còn hoảng hốt sợ hãi như trước đó nữa hay không?
Bước ra khỏi bãi đỗ xe của bệnh viện, Trần Nam hướng dãy lầu nơi Thanh Tú đang điều trị mà bước đến, khi đi qua một góc rẽ của sân bệnh viện, đã thấy bóng dáng của Minh Thành bước đến. Hiểu được mục đích của người trước mặt đến đây làm gì, Minh Thành cất tiếng dõng dạc.
" Tôi sẽ là người đưa cô ấy về".
Trần Nam nhét hai tay vào túi quần, khẽ nâng khuôn mặt cao ngạo lên.
" Tại sao?"
" Cô ấy không muốn gặp anh, lẽ nào anh không hiểu điều đó?"
Một tia nắng rọi thẳng vào mặt khiến Trần Nam nheo mắt lại, cả thân người anh rực rỡ dưới ánh mặt trời, hai người đàn ông nhìn nhau, sự tranh giành hiện rõ trong ánh mắt.
" Anh không biết cô ấy đang gặp phải vấn đề về tâm lí nên mới như vậy sao?"
Minh Thành tiến tới một bước, mắt anh đỏ ngầu, đưa tay túm lấy cổ áo của Trần Nam, đồng thời nghiến răng.
" Vậy ai là người đã khiến cô ấy trở nên như vậy, hả?"
Từng lời nói mạnh mẽ của Minh Thành rơi vào tai Trần Nam, mặt đối mặt, Trần Nam đọc được sự khiêu chiến trong đôi mắt kia, quai hàm anh bạnh ra, đưa tay lên cổ áo gỡ tay Minh Thành xuống, cất tiếng nhàn nhạt.
" Anh muốn gì?"
Muốn gì ư? Minh Thành lúc này đương nhiên muốn Trần Nam biến đi càng nhanh càng tốt. Ngay từ đầu anh đã đem lòng yêu mến Thanh Tú, nhưng rồi chính Trần Nam đã " cướp" mất cô, anh là người đàn ông kiên nhẫn và bao dung, biết Thanh Tú có tình cảm với người đàn ông kia, anh đã chôn giấu nỗi lòng của mình, chỉ mong cô thực sự được vui vẻ, hạnh phúc với lựa chọn của mình. Nhưng rồi thế nào? Trần Nam đã đối xử với cô thế nào, năm lần bảy lượt khiến cô buồn, tổn thương, lần này là như vậy, liệu những lần sau nữa sẽ ra nông nỗi gì?
" Trần Nam, anh không xứng đáng với tình cảm của Thanh Tú".
Minh Thành gằn lên, từ ngày cô ấy bước chân vào công ty đã dính đến hết rắc rối này đến rắc rối khác, chung quy cũng tại người đàn ông này. Đã biết bản thân mình có hôn ước, lại còn nhùng nhằng cợt đùa tình cảm với cô ấy, Minh Thành quả thực không còn một chút tôn trọng nào dành cho vị giám đốc này nữa.
Trần Nam nhếch miệng.
" Xứng hay không, liên can gì tới anh".
" Bụp".
Câu nói vừa dứt, mặt Trần Nam đã bị Minh Thành đấm cho một cái, cảm giác đau buốt cùng bị sỉ nhục truyền đến. Anh đưa lên chùi máu miệng, đôi mắt càng u lãnh, máu nóng dồn đến mặt, mắt long lên đỏ ngầu, lập tức đấm trả lại một cái.
" Hôm nay muốn đưa cô ấy đi, thì bước qua khỏi xác tôi". Minh Thành rít giọng.
" Được, để xem ai bước qua xác ai?" Trần Nam cất tiếng đáp trả.
" Bụp... bụp.."
"... Chát.."
" Bụp..."
Hai người đàn ông lao vào nhau, bao tức giận, dồn nét bộc phát qua những cú đấm, đá vô cùng mạnh, không ai muốn nương tay với ai.
Trần Nam võ công cao cường, Minh Thành cũng không hề thua kém, hai người tung cước, ra chiêu vô cùng điêu luyện, bất phân thắng bại. Chẳng mấy chốc quần áo đẹp đẽ trên người đã nhăn nhúm, mặt người nào cũng bầm tím vì ăn đấm của nhau.
Ngọc Mai chạy tới, thấy cảnh tượng Trần Nam đang đè Minh Thành ra mà đánh thì há hốc miệng, cô thất thanh gào lên.
" Đừng, đừng đánh nữa..."
Không hỏi cũng đoán được hai người họ đánh nhau vì ai, Ngọc Mai vừa bực tức trong lòng vừa lo sợ chuyện không hay xảy ra.
" Giám đốc, Minh Thành... làm ơn đi..."
Nhưng hai người hoàn toàn để lời cô ngoài tai, Minh Thành đạp vào bụng Trần Nam một cái rồi vùng dậy, nắm lấy đầu anh, dùng khủy tay giáng liên tiếp lên vai anh hai cái. Ngọc Mai sợ hãi đến nỗi hai chân run lên bần bật, mắt mở to nhìn hai người họ mặt mũi đỏ gay như gà chọi, ra sức hạ gục đối phương. Cô chạy lại, nắm lấy cánh tay của Minh Thành.
" Đừng, xin dừng tay lại.."
" Tránh ra".
Minh Thành hất mạnh tay một cái khiến Ngọc Mai ngã nhào ra nền gạch xi măng, ma sát quá lớn khiến cho đầu gối và khuỷu tay cô trầy xước đến rướm máu, nhưng anh không quan tâm, quyết sống chết với Trần Nam.
Ngọc Mai nhìn Minh Thành đôi mắt đỏ ngầu, đẩy mạnh cô không chút lưu tình thì xót xa đến đỏ cả chóp mũi.
" Tại sao? Tại sao anh trở nên như vậy, cô ta có xứng đáng hay không?
Tâm trí cô gào lên, hai tay đưa lên ôm mặt khóc, tiếng đấm đá uỳnh uỵch của hai người kia vẫn vang bên tai, không có dấu hiệu là sẽ dừng lại.
Tác giả: Mình chính thức đăng truyện này ở Wattpad, những trang khác đều là sao chép khi chưa có sự đồng ý.