9 giờ sáng..
Giấy tờ xuất viện đã có nhưng Thanh Tú còn chưa thấy Minh Thành đâu, cô sốt ruột gọi điện cho anh. Một hồi... rồi hai hồi chuông cũng không thấy người bắt máy, cô đặt điện thoại lên bàn rồi bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Tay trái không thuận nên loay hoay mãi cũng chưa làm được việc gì cho nên hồn, Thanh Tú đánh liều đưa cánh tay phải lên cầm cái khăn định gấp lại.
" Ui.. da".
Cô đánh rơi nó xuống sàn, mặt nhăn nhó vì đau, xem ra lần này ra viện không biết cô phải tự sinh hoạt thế nào với cái tay đau này, trong khi đó bác sĩ nói ít nhất một tháng chăm chỉ tập vật lí trị liệu mới hồi phục được, nghĩ tới đây cô thở dài bất lực.
Người đàn ông bước đến, anh nhặt cái khăn lên rồi nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò.
" Tay còn đau, em cố làm gì?"
Thanh Tú cứ vậy mở to mắt nhìn anh, giây phút đó khiến Trần Nam muốn nín thở vì không biết phản ứng của cô sẽ thế nào. Nhưng anh lại không biết chính bộ dạng thảm hại vừa đánh nhau xong của mình khiến cô đơ ra như vậy.
" Anh đến đây làm gì?"
Thanh Tú cất tiếng lạnh nhạt, biểu hiện này của cô khiến Trần Nam có phần nhẹ nhõm, vì ít ra cô đã nhận ra anh.
" Đón em".
Thanh Tú không buồn nhìn anh, cô tiến lại chiếc giường ngồi phịch xuống, tay vân vê vạt áo.
" Không cần, tôi về với Minh Thành".
Nhắc đến Minh Thành, mặt Trần Nam tối đen.
" Anh ta giờ còn không lết nổi chứ nói đến chuyện đưa em về".
Thanh Tú bật dậy, cô lờ mờ nhận ra tại sao mặt mũi anh đầy vết bầm tím, quần áo nhàu nhĩ xộc xệch như vậy.
" Anh đánh anh ấy?"
Trần Nam im lặng, sự im lặng đó đối với Thanh Tú như một lời xác nhận. Cô chạy lại bàn cầm điện thoại lên, phải hỏi cho rõ Minh Thành có bị sao hay không, nhưng bàn tay vừa chạm vào màn hình, đã bị người đàn ông kia nhanh hơn giật mất, anh rống vào mặt cô.
" Thân mình không lo, lo cho tên khốn đó làm gì?"
Minh Thành là người tốt, tại sao Trần Nam lại đánh anh ta, xem ra người đàn ông này càng lúc càng quá đáng, không xem ai ra cái gì cả. Cô mím chặt môi, chỉ hận không thể cho anh một cái tát.
" Tôi lo cho anh ta đó, việc gì đến anh?"
Nói rồi cô quay mặt bỏ đi, trong lòng đinh ninh sẽ tự mình xuống cổng bệnh viện mà bắt taxi về, nhưng vừa chạy đến cửa, vai đã bị một bàn tay to lớn tóm lại.
" Chạy đi đâu?"
Trần Nam tức điên xiết chặt đến mức cô không nhúc nhích nổi, vì cái tật bỏ chạy đi lung tung khi chưa biết rõ sự việc của cô mà đã gây ra hậu quả tệ hại như thế, từ bây giờ anh nhất định không thể để cô lặp lại lần nữa.
" Buông ra..."
" Muốn tôi buông thì đừng có nháo".
" Tôi tự mình về được". Thanh Tú hét lên.
" Phòng này bệnh nhân được xuất viện sao không về mà ồn ào gì đó?"
Một cô hộ lí đi qua, nghe tiếng cãi cọ thì đi lại nhắc nhở.
Trần Nam lập tức buông vai cô, còn Thanh Tú, cô hậm hực đi vào phòng.
---------
Chiếc xe từ từ lăn bánh khỏi bệnh viện, không còn cách nào chống cự được Trần Nam, Thanh Tú đành phải để anh đưa về, nhưng trong lòng chồng chất bao sự bực tức, nặng nề...
Nghĩ lại chuyện đã qua trong đợt công tác vừa rồi, cô không khỏi rùng mình sợ hãi, đêm đó nếu không bị xe tông, chắc chắn cô đã bị gã đàn ông đó cưỡng hiếp, có thể nói là trong cái họa cũng có cái may. Còn người đàn ông ngồi bên cạnh, từ đêm nhìn thấy hai người họ trên giường, cô biết mình chỉ là một kẻ ngốc, lồng ngực cho đến tận bây giờ vẫn còn bị thắt lại khi hình ảnh ấy cứ lẩn quẩn trong đầu.
Mãi mê suy nghĩ mà Thanh Tú không nhận ra rằng chiếc xe đã rẽ sang hướng khác thay vì về nhà cô, đến lúc giật mình phát giác thì nó đang chạy xuống tầng hầm của một khu chung cư cao cấp.
" Anh đưa tôi đi đâu đây?"
" Về nhà".
Trần Nam cởi dây an toàn bước xuống xe, không quên đi vòng sang bên cạnh mở cửa cho cô.
Cô không biết được là Trần Nam đã âm thầm sai Hoàng Hải dọn hết đồ của cô sang căn hộ này khi vừa khi nghe tin cô sắp xuất viện, ban đầu anh muốn đưa cô về nhà mình nhưng anh biết với tính cách bướng bỉnh đó cô sẽ không đời nào chịu ở, căn nhà cô đang thuê thì quá xa công ty và nó cũng rất xuống cấp rồi.
" Xuống xe đi".
Thanh Tú không bước xuống, cô nhìn anh chằm chằm.
" Tôi muốn về nhà của tôi".
Trần Nam đứng hơi nghiêng người, nửa khuôn mặt đầy vết bầm, nhưng vẫn nở một nụ cười cao ngạo.
" Nhà đó họ lấy lại rồi".
Lấy lại? Rõ ràng cô đã ở đó bình yên cả năm nay, lại đóng tiền nhà đầy đủ, việc gì bị lấy lại.
" Anh đang giở trò gì?"
Trần Nam không trả lời, anh đứng dựa người vào xe, các ngón tay gõ gõ lên cửa kính.
" Thực ra khu chung cư này là của bạn tôi, anh ấy cho thuê với giá rất rẻ, em nên sống ở một nơi an toàn như thế này, lại gần công ty".
Khóe môi Thanh Tú nhếch lên, thực ra đó là một nụ cười chua xót, là anh quan tâm đến cô? Anh càng như vậy càng khiến trái tim cô đau đớn, giữa hai người rốt cuộc là mối quan hệ gì, cô còn nhận được sự thương hại như vậy đến bao giờ?
" Trần Nam, anh thôi đi có được không?"
Mắt Trần Nam tối sầm.
" Ý em là gì?"
" Người cần anh lo hiện giờ không phải là tôi đâu".
Mà đó chính là Ái Lệ, vợ sắp cưới của anh, người đó mới có quyền nhận sự quan tâm từ anh, còn cô...
" Thanh Tú, thực ra giữa tôi và cô ấy chưa xảy ra việc như em nghĩ đâu".
Giây phút đang mê man trong biển khát tình, bỗng nghe câu nói " Trần Nam, anh đương nhiên là người em yêu nhất" khiến người đàn ông bừng tỉnh, bởi trong tiềm thức của anh về Thanh Tú, cô sẽ không bao giờ trả lời như vậy.
Nhưng xảy ra hay chưa xảy ra lúc này đối với Thanh Tú chẳng còn ý nghĩa gì nữa, vì cô biết không sớm thì muộn họ cũng sẽ là của nhau mà thôi. Cô không nhìn anh, cất giọng lạnh lẽo.
" Vấn đề là tôi chán anh đến tận cổ, muốn anh biến khỏi mắt tôi càng nhanh càng tốt".
Vừa dứt câu, cô đã cảm thấy một luồng khí phẫn nộ ở đâu xộc tới, eo cô đã bị bàn tay của Trần Nam kéo ra khỏi xe, một động tác vác cô lên vai mà bước đi. Cô bực tức trong lòng muốn đấm vào lưng anh mấy cái, mới nhận ra cánh tay phải của mình đang bị cố định bởi một sợi dây, cố gắng nhúc nhích chỉ thêm đau buốt.
" Thả xuống, thả.. tôi xuống".
Lời nói của cô cũng như gió thoảng mây bay, chẳng có tác dụng gì với Trần Nam, anh đã rất nhanh đi vào thang máy lên lầu 3, trước cửa phòng số 2, nhanh chóng mở cửa bước vào.
Anh đặt cô xuống, đáy mắt đỏ ngầu.
" Em cứ ở đây mà thưởng thức cảm giác chán tôi cho đến già đi".
Nói rồi anh xoay người ra ngoài, cánh cửa nhanh chóng được khóa lại.
Thanh Tú trợn mắt chạy lại đập cửa, nhưng không được, cô nhận ra mình đã bị người đàn ông kia giam lỏng rồi, cô điên tiết đá chân vào cánh cửa.
" Trần Nam, anh là một tên chết giẫm, đáng ghét... đáng chết..".
Chửi rủa một hồi cũng không thấy ai kia trả lời, Thanh Tú đoán anh đã đi rồi, cô ngồi thừ người ra ghế. Mãi một lúc sau mới đi dạo một vòng xem xét căn nhà, khỏi phải nói độ rộng rãi sang trọng của nó, phòng khách, phòng đọc sách, phòng ngủ, nhà bếp đầy đủ tiện nghi, lại ở lầu 3 như vậy thì không thể có giá rẻ như anh nói.
Cô bước chân vào phòng ngủ, kiến trúc đơn giản với gam trắng chủ đạo trông vô cùng sạch sẽ và tinh tế, càng bất ngờ hơn khi trong tủ đã có sẵn quần áo của cô, giày dép cũng không thiếu một đôi nào.
Bước chân xuống nhà bếp, miệng Thanh Tú phải há ra khi thấy đồ ăn đã có sẵn trên bàn, cùng với dòng chữ " khi nào đói thì cho vào lò hâm nóng lại". Nét chữ cứng rắn này chắc chắn chỉ có thể là của một người...
-----
Trong quán cà phê...
" Ái Lệ, nghe nói cậu sắp kết hôn hả?"
Một người bạn tò mò nhìn Ái Lệ.
" Ừ, mấy bồ chuẩn bị tiền mừng hậu hĩnh vào".
Ái Lệ mỉm cười, khóe mắt ánh lên tia nhìn đắc ý.
" Ái Lệ nhà ta giàu như thế còn cần tiền mừng ư?"
Một người bạn trêu trọc.
" Dù sao cũng chúc mừng cậu, lấy được một người điển trai, tài giỏi như Trần Nam, bọn mình ghen tị với cậu quá".
Câu chuyện xoay quanh vấn đề kết hôn của Ái Lệ cứ diễn ra sôi nổi như vậy, không ai biết trong một góc bàn khác, ánh mắt của người đàn ông buồn vô hạn.
Khi mọi người đã rời đi hết, Ái Lệ cũng cầm giỏ định bước đi thì trước mặt cô xuất hiện một bóng người.
" Lưu Đăng...".
" Em sắp kết hôn?"
Ánh nắng hắt qua khuôn mặt thư sinh nhưng cũng không kém phần tuấn tú của người đàn ông, đôi mắt đen láy của anh nhìn Ái Lệ đầy bất mãn.
" Vâng, đúng vậy?"
Lưu Đăng nhếch mép cười, mười năm theo đuổi cô, cuối cùng nghe được tin " tốt lành" từ chính cái miệng này.
" Trần Nam có yêu em không?"
Câu hỏi của Lưu Đăng làm Ái Lệ bối rối vài giây, nhưng rất nhanh cô đã nhướng cặp lông mày sắc sảo lên.
" Trước sau gì anh ấy cũng sẽ yêu em".
Lưu Đăng mở miệng cười chua chát.
" Vậy, chúc em hạnh phúc".
--------
Một ngày dài trôi qua, Thanh Tú hết ăn, ngủ rồi xem ti vi, chẳng mấy chốc cô đã buồn chán, muốn gọi điện ai đó cũng không được vì điện thoại đã bị Trần Nam tịch thu từ trong bệnh viện. Cô bây giờ thấy mình chẳng khác nào bị cô lập với thế giới bên ngoài, thở dài ngao ngán.
" Lẽ nào anh ta định giam mình ở đây cho đến già như đã nói?"
Bóng tối đã tràn về, Thanh Tú đưa tay bật đèn trong nhà rồi chuẩn bị đi tắm. Lúc nằm viện, vì sợ nước đụng vào vết thương nên cô chỉ được y tá lau người, cảm giác bứt rứt trong người khiến cô chỉ muốn tắm rửa cho mát mẻ.
Khi cô vào nhà tắm, ngoài cửa có người bước vào..
Thanh Tú đứng trong nhà tắm rất lâu nhưng loay hoay mãi chưa cởi được đồ, cô thực sự gặp khó khăn với cánh tay đau kia. Bỗng từ phía sau một bàn tay đặt lên vai, cô giật thót người quay lại.
Bắt gặp ánh mắt người đàn ông âm trầm nhìn, cô lấy tay che lên nửa người đang xộc xệch của mình, miệng lắp bắp.
" Anh... anh... sao lại vào đây?"
" Để tôi giúp em".
Trần Nam lúc này đã cởi áo vest ra, trên người là chiếc áo sơ mi trắng vô cùng ưu nhã, bộ dạng đã không còn thảm như lúc sáng, có lẽ anh mới vừa ở công ty về.
" Không, anh điên ư, tôi tự làm được". Thanh Tú hoảng hốt nhìn anh.
Trần Nam đẩy cô vào góc tường, một tay giữ vai, tay còn lại cởi vài chiếc cúc còn sót lại trên áo cô.
" Tự làm được? Em đã đứng trong đây 15 phút rồi còn chưa cởi được áo, để em tự tắm chắc đến sáng cũng chưa xong".
Thấy cả người Thanh Tú gồng lên, anh trấn an.
" Thấy cũng thấy rồi, cởi cũng cởi rồi, em còn mắc cỡ cái gì?"
Hai má Thanh Tú càng đỏ hơn, tưởng chừng nóng muốn phỏng da, nhưng cô thực sự không còn lựa chọn nào khác, đành cắn răng đứng im.
Cuối cùng quần áo trên người cũng được trút xuống, giây phút Trần Nam dùng vòi nước ấm xối lên lưng, Thanh Tú bỗng chốc rùng mình.
" Lạnh ư?"
Trần Nam nhìn vào nhiệt độ của máy nước trên tường xem có phải là thấp quá hay không.
" Không lạnh, nhưng anh nhanh nhanh đi..."
Cảm giác bị anh nhìn như thế này khiến cô chỉ muốn độn thổ.
" Một tuần chưa tắm, giờ bảo nhanh là thế nào?"
Vừa nói anh vừa đưa tay xoa tấm lưng mềm mại kia, khéo léo để tránh dây nước vào cánh tay đau, thực ra trong người anh lúc này đang nóng như lửa đốt khi nhìn thấy cô trong trạng thái eva, nhưng phải cố tỏ ra vẻ bơ như không có chuyện gì.
Thanh Tú đứng bất động khi anh nhẹ nhàng chà xát trên người mình, một xúc cảm ở đâu truyền tới khiến tay chân cô mềm nhũn, nhìn anh cúi xuống ân cần kì cọ bàn chân cho mình mà Thanh Tú cảm thấy trong lòng như có mũi dao nhọn đâm thủng.
" Anh đừng tốt như vậy nữa có được không?"
" Gội đầu chứ?"
Cô đang nghĩ vẩn vơ thì bị câu hỏi của anh làm cho giật mình, cô đưa mắt nhìn anh.
" Ừm".
Anh lấy chân đẩy một chiếc ghế nhỏ tới, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
" Nhắm mắt lại, cúi đầu nào".
Thanh Tú không thể ngờ được một người cao quý như anh lại có ngày kiên nhẫn mà tắm cho mình, động tác lại vô cùng thành thục và tỉ mỉ. Rồi mai đây, anh cũng sẽ làm những việc này cho Ái Lệ chứ? Tim cô bỗng quặn lên khi nghĩ đến điều đó, một giọt nước mắt ở đâu chảy ra, hòa cùng dòng nước ấm kia.
Sau khi được tắm và gội đầu sạch sẽ, Thanh Tú cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm trong người, cô còn được Trần Nam cẩn thận sấy tóc cho.
" Anh đưa điện thoại cho tôi đi".
" Lại định gọi cho cái tên Minh Thành đó chứ gì?"
Trần Nam tay vẫn cầm máy sấy, mặt anh tối đen, Thanh Tú ngồi dưới ghế liếc anh.
" Tôi gọi cho mẹ".
Người đàn ông tắt máy sấy, anh rút điện thoại từ trong túi mình ra đưa cho cô.
" Gọi bằng điện thoại này đi, cái của em hết pin rồi".
Nói rồi anh mở cửa sau đi ra ngoài ban công.
Thanh Tú trò chuyện với mẹ, cô đương nhiên giấu việc mình bị tai nạn vì sợ bà lo lắng, khoảng mười phút sau thì tắt máy.
Vừa lúc tắt thì điện thoại có tin nhắn đến, cô vô tình ấn trúng phím mở, đến lúc nhìn vào màn hình thì nội dung đã hiển thị lên, câu nói ngọt ngào đập ngay vào mắt.
" 4 giờ chiều mai đón em đi thử đồ cưới. Vợ yêu của anh, Ái Lệ".
Giấy tờ xuất viện đã có nhưng Thanh Tú còn chưa thấy Minh Thành đâu, cô sốt ruột gọi điện cho anh. Một hồi... rồi hai hồi chuông cũng không thấy người bắt máy, cô đặt điện thoại lên bàn rồi bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Tay trái không thuận nên loay hoay mãi cũng chưa làm được việc gì cho nên hồn, Thanh Tú đánh liều đưa cánh tay phải lên cầm cái khăn định gấp lại.
" Ui.. da".
Cô đánh rơi nó xuống sàn, mặt nhăn nhó vì đau, xem ra lần này ra viện không biết cô phải tự sinh hoạt thế nào với cái tay đau này, trong khi đó bác sĩ nói ít nhất một tháng chăm chỉ tập vật lí trị liệu mới hồi phục được, nghĩ tới đây cô thở dài bất lực.
Người đàn ông bước đến, anh nhặt cái khăn lên rồi nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò.
" Tay còn đau, em cố làm gì?"
Thanh Tú cứ vậy mở to mắt nhìn anh, giây phút đó khiến Trần Nam muốn nín thở vì không biết phản ứng của cô sẽ thế nào. Nhưng anh lại không biết chính bộ dạng thảm hại vừa đánh nhau xong của mình khiến cô đơ ra như vậy.
" Anh đến đây làm gì?"
Thanh Tú cất tiếng lạnh nhạt, biểu hiện này của cô khiến Trần Nam có phần nhẹ nhõm, vì ít ra cô đã nhận ra anh.
" Đón em".
Thanh Tú không buồn nhìn anh, cô tiến lại chiếc giường ngồi phịch xuống, tay vân vê vạt áo.
" Không cần, tôi về với Minh Thành".
Nhắc đến Minh Thành, mặt Trần Nam tối đen.
" Anh ta giờ còn không lết nổi chứ nói đến chuyện đưa em về".
Thanh Tú bật dậy, cô lờ mờ nhận ra tại sao mặt mũi anh đầy vết bầm tím, quần áo nhàu nhĩ xộc xệch như vậy.
" Anh đánh anh ấy?"
Trần Nam im lặng, sự im lặng đó đối với Thanh Tú như một lời xác nhận. Cô chạy lại bàn cầm điện thoại lên, phải hỏi cho rõ Minh Thành có bị sao hay không, nhưng bàn tay vừa chạm vào màn hình, đã bị người đàn ông kia nhanh hơn giật mất, anh rống vào mặt cô.
" Thân mình không lo, lo cho tên khốn đó làm gì?"
Minh Thành là người tốt, tại sao Trần Nam lại đánh anh ta, xem ra người đàn ông này càng lúc càng quá đáng, không xem ai ra cái gì cả. Cô mím chặt môi, chỉ hận không thể cho anh một cái tát.
" Tôi lo cho anh ta đó, việc gì đến anh?"
Nói rồi cô quay mặt bỏ đi, trong lòng đinh ninh sẽ tự mình xuống cổng bệnh viện mà bắt taxi về, nhưng vừa chạy đến cửa, vai đã bị một bàn tay to lớn tóm lại.
" Chạy đi đâu?"
Trần Nam tức điên xiết chặt đến mức cô không nhúc nhích nổi, vì cái tật bỏ chạy đi lung tung khi chưa biết rõ sự việc của cô mà đã gây ra hậu quả tệ hại như thế, từ bây giờ anh nhất định không thể để cô lặp lại lần nữa.
" Buông ra..."
" Muốn tôi buông thì đừng có nháo".
" Tôi tự mình về được". Thanh Tú hét lên.
" Phòng này bệnh nhân được xuất viện sao không về mà ồn ào gì đó?"
Một cô hộ lí đi qua, nghe tiếng cãi cọ thì đi lại nhắc nhở.
Trần Nam lập tức buông vai cô, còn Thanh Tú, cô hậm hực đi vào phòng.
---------
Chiếc xe từ từ lăn bánh khỏi bệnh viện, không còn cách nào chống cự được Trần Nam, Thanh Tú đành phải để anh đưa về, nhưng trong lòng chồng chất bao sự bực tức, nặng nề...
Nghĩ lại chuyện đã qua trong đợt công tác vừa rồi, cô không khỏi rùng mình sợ hãi, đêm đó nếu không bị xe tông, chắc chắn cô đã bị gã đàn ông đó cưỡng hiếp, có thể nói là trong cái họa cũng có cái may. Còn người đàn ông ngồi bên cạnh, từ đêm nhìn thấy hai người họ trên giường, cô biết mình chỉ là một kẻ ngốc, lồng ngực cho đến tận bây giờ vẫn còn bị thắt lại khi hình ảnh ấy cứ lẩn quẩn trong đầu.
Mãi mê suy nghĩ mà Thanh Tú không nhận ra rằng chiếc xe đã rẽ sang hướng khác thay vì về nhà cô, đến lúc giật mình phát giác thì nó đang chạy xuống tầng hầm của một khu chung cư cao cấp.
" Anh đưa tôi đi đâu đây?"
" Về nhà".
Trần Nam cởi dây an toàn bước xuống xe, không quên đi vòng sang bên cạnh mở cửa cho cô.
Cô không biết được là Trần Nam đã âm thầm sai Hoàng Hải dọn hết đồ của cô sang căn hộ này khi vừa khi nghe tin cô sắp xuất viện, ban đầu anh muốn đưa cô về nhà mình nhưng anh biết với tính cách bướng bỉnh đó cô sẽ không đời nào chịu ở, căn nhà cô đang thuê thì quá xa công ty và nó cũng rất xuống cấp rồi.
" Xuống xe đi".
Thanh Tú không bước xuống, cô nhìn anh chằm chằm.
" Tôi muốn về nhà của tôi".
Trần Nam đứng hơi nghiêng người, nửa khuôn mặt đầy vết bầm, nhưng vẫn nở một nụ cười cao ngạo.
" Nhà đó họ lấy lại rồi".
Lấy lại? Rõ ràng cô đã ở đó bình yên cả năm nay, lại đóng tiền nhà đầy đủ, việc gì bị lấy lại.
" Anh đang giở trò gì?"
Trần Nam không trả lời, anh đứng dựa người vào xe, các ngón tay gõ gõ lên cửa kính.
" Thực ra khu chung cư này là của bạn tôi, anh ấy cho thuê với giá rất rẻ, em nên sống ở một nơi an toàn như thế này, lại gần công ty".
Khóe môi Thanh Tú nhếch lên, thực ra đó là một nụ cười chua xót, là anh quan tâm đến cô? Anh càng như vậy càng khiến trái tim cô đau đớn, giữa hai người rốt cuộc là mối quan hệ gì, cô còn nhận được sự thương hại như vậy đến bao giờ?
" Trần Nam, anh thôi đi có được không?"
Mắt Trần Nam tối sầm.
" Ý em là gì?"
" Người cần anh lo hiện giờ không phải là tôi đâu".
Mà đó chính là Ái Lệ, vợ sắp cưới của anh, người đó mới có quyền nhận sự quan tâm từ anh, còn cô...
" Thanh Tú, thực ra giữa tôi và cô ấy chưa xảy ra việc như em nghĩ đâu".
Giây phút đang mê man trong biển khát tình, bỗng nghe câu nói " Trần Nam, anh đương nhiên là người em yêu nhất" khiến người đàn ông bừng tỉnh, bởi trong tiềm thức của anh về Thanh Tú, cô sẽ không bao giờ trả lời như vậy.
Nhưng xảy ra hay chưa xảy ra lúc này đối với Thanh Tú chẳng còn ý nghĩa gì nữa, vì cô biết không sớm thì muộn họ cũng sẽ là của nhau mà thôi. Cô không nhìn anh, cất giọng lạnh lẽo.
" Vấn đề là tôi chán anh đến tận cổ, muốn anh biến khỏi mắt tôi càng nhanh càng tốt".
Vừa dứt câu, cô đã cảm thấy một luồng khí phẫn nộ ở đâu xộc tới, eo cô đã bị bàn tay của Trần Nam kéo ra khỏi xe, một động tác vác cô lên vai mà bước đi. Cô bực tức trong lòng muốn đấm vào lưng anh mấy cái, mới nhận ra cánh tay phải của mình đang bị cố định bởi một sợi dây, cố gắng nhúc nhích chỉ thêm đau buốt.
" Thả xuống, thả.. tôi xuống".
Lời nói của cô cũng như gió thoảng mây bay, chẳng có tác dụng gì với Trần Nam, anh đã rất nhanh đi vào thang máy lên lầu 3, trước cửa phòng số 2, nhanh chóng mở cửa bước vào.
Anh đặt cô xuống, đáy mắt đỏ ngầu.
" Em cứ ở đây mà thưởng thức cảm giác chán tôi cho đến già đi".
Nói rồi anh xoay người ra ngoài, cánh cửa nhanh chóng được khóa lại.
Thanh Tú trợn mắt chạy lại đập cửa, nhưng không được, cô nhận ra mình đã bị người đàn ông kia giam lỏng rồi, cô điên tiết đá chân vào cánh cửa.
" Trần Nam, anh là một tên chết giẫm, đáng ghét... đáng chết..".
Chửi rủa một hồi cũng không thấy ai kia trả lời, Thanh Tú đoán anh đã đi rồi, cô ngồi thừ người ra ghế. Mãi một lúc sau mới đi dạo một vòng xem xét căn nhà, khỏi phải nói độ rộng rãi sang trọng của nó, phòng khách, phòng đọc sách, phòng ngủ, nhà bếp đầy đủ tiện nghi, lại ở lầu 3 như vậy thì không thể có giá rẻ như anh nói.
Cô bước chân vào phòng ngủ, kiến trúc đơn giản với gam trắng chủ đạo trông vô cùng sạch sẽ và tinh tế, càng bất ngờ hơn khi trong tủ đã có sẵn quần áo của cô, giày dép cũng không thiếu một đôi nào.
Bước chân xuống nhà bếp, miệng Thanh Tú phải há ra khi thấy đồ ăn đã có sẵn trên bàn, cùng với dòng chữ " khi nào đói thì cho vào lò hâm nóng lại". Nét chữ cứng rắn này chắc chắn chỉ có thể là của một người...
-----
Trong quán cà phê...
" Ái Lệ, nghe nói cậu sắp kết hôn hả?"
Một người bạn tò mò nhìn Ái Lệ.
" Ừ, mấy bồ chuẩn bị tiền mừng hậu hĩnh vào".
Ái Lệ mỉm cười, khóe mắt ánh lên tia nhìn đắc ý.
" Ái Lệ nhà ta giàu như thế còn cần tiền mừng ư?"
Một người bạn trêu trọc.
" Dù sao cũng chúc mừng cậu, lấy được một người điển trai, tài giỏi như Trần Nam, bọn mình ghen tị với cậu quá".
Câu chuyện xoay quanh vấn đề kết hôn của Ái Lệ cứ diễn ra sôi nổi như vậy, không ai biết trong một góc bàn khác, ánh mắt của người đàn ông buồn vô hạn.
Khi mọi người đã rời đi hết, Ái Lệ cũng cầm giỏ định bước đi thì trước mặt cô xuất hiện một bóng người.
" Lưu Đăng...".
" Em sắp kết hôn?"
Ánh nắng hắt qua khuôn mặt thư sinh nhưng cũng không kém phần tuấn tú của người đàn ông, đôi mắt đen láy của anh nhìn Ái Lệ đầy bất mãn.
" Vâng, đúng vậy?"
Lưu Đăng nhếch mép cười, mười năm theo đuổi cô, cuối cùng nghe được tin " tốt lành" từ chính cái miệng này.
" Trần Nam có yêu em không?"
Câu hỏi của Lưu Đăng làm Ái Lệ bối rối vài giây, nhưng rất nhanh cô đã nhướng cặp lông mày sắc sảo lên.
" Trước sau gì anh ấy cũng sẽ yêu em".
Lưu Đăng mở miệng cười chua chát.
" Vậy, chúc em hạnh phúc".
--------
Một ngày dài trôi qua, Thanh Tú hết ăn, ngủ rồi xem ti vi, chẳng mấy chốc cô đã buồn chán, muốn gọi điện ai đó cũng không được vì điện thoại đã bị Trần Nam tịch thu từ trong bệnh viện. Cô bây giờ thấy mình chẳng khác nào bị cô lập với thế giới bên ngoài, thở dài ngao ngán.
" Lẽ nào anh ta định giam mình ở đây cho đến già như đã nói?"
Bóng tối đã tràn về, Thanh Tú đưa tay bật đèn trong nhà rồi chuẩn bị đi tắm. Lúc nằm viện, vì sợ nước đụng vào vết thương nên cô chỉ được y tá lau người, cảm giác bứt rứt trong người khiến cô chỉ muốn tắm rửa cho mát mẻ.
Khi cô vào nhà tắm, ngoài cửa có người bước vào..
Thanh Tú đứng trong nhà tắm rất lâu nhưng loay hoay mãi chưa cởi được đồ, cô thực sự gặp khó khăn với cánh tay đau kia. Bỗng từ phía sau một bàn tay đặt lên vai, cô giật thót người quay lại.
Bắt gặp ánh mắt người đàn ông âm trầm nhìn, cô lấy tay che lên nửa người đang xộc xệch của mình, miệng lắp bắp.
" Anh... anh... sao lại vào đây?"
" Để tôi giúp em".
Trần Nam lúc này đã cởi áo vest ra, trên người là chiếc áo sơ mi trắng vô cùng ưu nhã, bộ dạng đã không còn thảm như lúc sáng, có lẽ anh mới vừa ở công ty về.
" Không, anh điên ư, tôi tự làm được". Thanh Tú hoảng hốt nhìn anh.
Trần Nam đẩy cô vào góc tường, một tay giữ vai, tay còn lại cởi vài chiếc cúc còn sót lại trên áo cô.
" Tự làm được? Em đã đứng trong đây 15 phút rồi còn chưa cởi được áo, để em tự tắm chắc đến sáng cũng chưa xong".
Thấy cả người Thanh Tú gồng lên, anh trấn an.
" Thấy cũng thấy rồi, cởi cũng cởi rồi, em còn mắc cỡ cái gì?"
Hai má Thanh Tú càng đỏ hơn, tưởng chừng nóng muốn phỏng da, nhưng cô thực sự không còn lựa chọn nào khác, đành cắn răng đứng im.
Cuối cùng quần áo trên người cũng được trút xuống, giây phút Trần Nam dùng vòi nước ấm xối lên lưng, Thanh Tú bỗng chốc rùng mình.
" Lạnh ư?"
Trần Nam nhìn vào nhiệt độ của máy nước trên tường xem có phải là thấp quá hay không.
" Không lạnh, nhưng anh nhanh nhanh đi..."
Cảm giác bị anh nhìn như thế này khiến cô chỉ muốn độn thổ.
" Một tuần chưa tắm, giờ bảo nhanh là thế nào?"
Vừa nói anh vừa đưa tay xoa tấm lưng mềm mại kia, khéo léo để tránh dây nước vào cánh tay đau, thực ra trong người anh lúc này đang nóng như lửa đốt khi nhìn thấy cô trong trạng thái eva, nhưng phải cố tỏ ra vẻ bơ như không có chuyện gì.
Thanh Tú đứng bất động khi anh nhẹ nhàng chà xát trên người mình, một xúc cảm ở đâu truyền tới khiến tay chân cô mềm nhũn, nhìn anh cúi xuống ân cần kì cọ bàn chân cho mình mà Thanh Tú cảm thấy trong lòng như có mũi dao nhọn đâm thủng.
" Anh đừng tốt như vậy nữa có được không?"
" Gội đầu chứ?"
Cô đang nghĩ vẩn vơ thì bị câu hỏi của anh làm cho giật mình, cô đưa mắt nhìn anh.
" Ừm".
Anh lấy chân đẩy một chiếc ghế nhỏ tới, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
" Nhắm mắt lại, cúi đầu nào".
Thanh Tú không thể ngờ được một người cao quý như anh lại có ngày kiên nhẫn mà tắm cho mình, động tác lại vô cùng thành thục và tỉ mỉ. Rồi mai đây, anh cũng sẽ làm những việc này cho Ái Lệ chứ? Tim cô bỗng quặn lên khi nghĩ đến điều đó, một giọt nước mắt ở đâu chảy ra, hòa cùng dòng nước ấm kia.
Sau khi được tắm và gội đầu sạch sẽ, Thanh Tú cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm trong người, cô còn được Trần Nam cẩn thận sấy tóc cho.
" Anh đưa điện thoại cho tôi đi".
" Lại định gọi cho cái tên Minh Thành đó chứ gì?"
Trần Nam tay vẫn cầm máy sấy, mặt anh tối đen, Thanh Tú ngồi dưới ghế liếc anh.
" Tôi gọi cho mẹ".
Người đàn ông tắt máy sấy, anh rút điện thoại từ trong túi mình ra đưa cho cô.
" Gọi bằng điện thoại này đi, cái của em hết pin rồi".
Nói rồi anh mở cửa sau đi ra ngoài ban công.
Thanh Tú trò chuyện với mẹ, cô đương nhiên giấu việc mình bị tai nạn vì sợ bà lo lắng, khoảng mười phút sau thì tắt máy.
Vừa lúc tắt thì điện thoại có tin nhắn đến, cô vô tình ấn trúng phím mở, đến lúc nhìn vào màn hình thì nội dung đã hiển thị lên, câu nói ngọt ngào đập ngay vào mắt.
" 4 giờ chiều mai đón em đi thử đồ cưới. Vợ yêu của anh, Ái Lệ".