Thoáng môt cái đã đến cuối đông chỉ 8 giờ tối là ngoài đường đã vắng bóng người, giờ này Hạ Minh mới bắt đầu tan làm anh rẽ vào quán khoai nướng mua cho Sở Tâm Nhi. Nhìn củ khoai trên tay trong lòng cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đạp xe nhanh về nhà mở cửa phòng trọ ra Sở Tâm Nhi đang nằm trên ghế ngủ ngon lành. Hạ Minh rón rén đi vào phòng ngủ lấy tấm chăn mỏng đắp ngang người cô. Anh ngồi xuống để cô gối đầu lên chân mình rồi im lặng ngắm nhìn Sở Tâm Nhi đang say giấc. Cô nằm đó với chiếc váy len màu xanh ngọc giờ này trong mắt Hạ Minh Sở Tâm Nhi như một nàng công chúa trong truyện cổ tích, còn anh không dám hôn lên đôi môi hồng đào của cô vì anh không phải là một hoàng tử.
Hạ Minh biết trong cuộc tình này mọi người đều nghĩ anh là một con người tâm cơ khó dò bám lấy cô để đổi đời. Nhưng anh bỏ ngoài tai tất cả những lời nói đó giờ đây điều mà anh có thể làm là ra sức làm việc để có thể khẳng định được mình trong xã hội này.
Sáng hôm sau Sở Tâm Nhi vội vàng chạy vào lớp học giữa đường lại gặp phải Diệu Thiên. Cô ta mặc chiếc váy dài qua đầu gối màu vàng nhạt đứng trước mặt Sở Tâm Nhi nhìn cô với ánh mắt chán ghét.
"Sở Tâm Nhi, cô có biết mình làm người khác chán ghét thế nào không?"
"Người khác nghĩ thế nào tôi không quan tâm, tôi chỉ biết chị không cam tâm khi Hạ Minh đã thuộc về tôi mà thôi." Vốn đã không còn thời gian để chạy đến lớp lại còn gặp tình địch làm cô càng không vui.
"Không cam tâm? Cô chỉ là một người ích kỷ không quan tâm đến tương lai của người mình yêu mà thôi."
Diệu Thiên nắm chặt bàn tay nhìn vào gương mặt của Sở Tâm Nhi cô chỉ muốn cào nát nó để xem cô còn kiêu ngạo được nữa không.
"Không quan tâm sao? Chị thì biết cái gì chứ?". Thật đúng là một con người đáng ghét, lại dám nói cô như vậy. Sở Tâm Nhi bực bội cao giọng.
"Sở Tâm Nhi, cô mãi mãi không bao giờ biết vì ở bên cô Hạ Minh đã phải hi sinh những gì. Cô còn ở đây mở miệng nói yêu sao, vậy thì tình yêu của cô thật đáng xấu hổ".
Dứt lời Diệu Thiên bước qua cô để lại Sở Tâm Nhi đằng sau vẫn không hiểu tại sao cô lại nói như vậy.
Nằm trên giường trong kí túc xá Sở Tâm Nhi trằn trọc không thể ngủ được, trong đầu cô vẫn còn vang vọng lời nói của Diệu Thiên lúc sáng.
"Ah, phiền chết mất!."
Tâm tình bực tức Sở Tâm Nhi chỉ muốn ngửa mặt lên trời chửi thề.
"Sao thế? Cãi nhau à?"
Lưu Hà đang viết bài thấy cô than ngắn thở dài thì hỏi.
"Không có, chỉ là thấy khó chịu trong người."
Hai mắt vẫn dính vào chiếc laptop Lưu Hà nhăn mày "Khó chịu thì ra ngoài hít thở không khí đi, bày đặt than thở".
"Cậu... Đồ đáng ghét..." Sở Tâm Nhi bực bội đứng dậy ra ngoài đk qua chỗ Lưu Hà vẫn không quên ấn nút off của laptop.
"Á...con nhỏ chết tiệt. Trời đất ơi, bài viết của mình... "
Xuống dưới sân Sở Tâm Nhi vẫn còn nghe thấy tiếng gầm rú điên cuồng của bạn thân.
***
Phòng hiệu trưởng trường đại học A.
"Bạn học Hạ Minh, tôi khuyên em nên suy nghĩ kỹ trước khi đưa ra quyết định." Hiệu trưởng nhìn chàng trai trẻ trước mặt mà hết lời khuyên nhủ.
Hạ Minh nghiêm túc đứng trước ông lễ phép nói "Em đã quyết định rồi, suất học bổng này để cho những bạn khác đi ạ."
"Em nên biết rằng học bổng này 5 năm mới có một, đi Mĩ đối với em là một con đường đã trải sẵn hoa hồng rồi tại sao em cứ muốn tự mình đi con đường mà chính em không biết là có đến đích được hay không cơ chứ?" Thầy hiệu trưởng nói khô cả họng mà anh vẫn không thay đổi quyết định khiến ông cảm thấy tiếc cho tài năng của anh.
"Em không cần con đường đã trải sẵn hoa hồng dù cho con đường em chọn có khó khăn thế nào thì em sẽ cố gắng vượt qua vì cạnh em luôn có một người ủng hộ em hết lòng. Cả đời em chỉ cần ở bên cô ấy là đủ, em xin phép thầy."
Anh cúi chào rồi rời khỏi phòng hiệu trưởng, quyết định này anh đã dành cả đêm để suy nghĩ. Anh sẽ không hối hận.
Thầy hiệu trưởng nhìn bóng lưng anh thở dài, một con người tài năng đến thế mà không biết nắm bắt cơ hội thật là tiếc. Ông nhìn chiếc điện thoại trên bàn suy nghĩ một lúc liền ấn một dãy số gọi về vùng quê xa xôi.
Đạp xe nhanh về nhà mở cửa phòng trọ ra Sở Tâm Nhi đang nằm trên ghế ngủ ngon lành. Hạ Minh rón rén đi vào phòng ngủ lấy tấm chăn mỏng đắp ngang người cô. Anh ngồi xuống để cô gối đầu lên chân mình rồi im lặng ngắm nhìn Sở Tâm Nhi đang say giấc. Cô nằm đó với chiếc váy len màu xanh ngọc giờ này trong mắt Hạ Minh Sở Tâm Nhi như một nàng công chúa trong truyện cổ tích, còn anh không dám hôn lên đôi môi hồng đào của cô vì anh không phải là một hoàng tử.
Hạ Minh biết trong cuộc tình này mọi người đều nghĩ anh là một con người tâm cơ khó dò bám lấy cô để đổi đời. Nhưng anh bỏ ngoài tai tất cả những lời nói đó giờ đây điều mà anh có thể làm là ra sức làm việc để có thể khẳng định được mình trong xã hội này.
Sáng hôm sau Sở Tâm Nhi vội vàng chạy vào lớp học giữa đường lại gặp phải Diệu Thiên. Cô ta mặc chiếc váy dài qua đầu gối màu vàng nhạt đứng trước mặt Sở Tâm Nhi nhìn cô với ánh mắt chán ghét.
"Sở Tâm Nhi, cô có biết mình làm người khác chán ghét thế nào không?"
"Người khác nghĩ thế nào tôi không quan tâm, tôi chỉ biết chị không cam tâm khi Hạ Minh đã thuộc về tôi mà thôi." Vốn đã không còn thời gian để chạy đến lớp lại còn gặp tình địch làm cô càng không vui.
"Không cam tâm? Cô chỉ là một người ích kỷ không quan tâm đến tương lai của người mình yêu mà thôi."
Diệu Thiên nắm chặt bàn tay nhìn vào gương mặt của Sở Tâm Nhi cô chỉ muốn cào nát nó để xem cô còn kiêu ngạo được nữa không.
"Không quan tâm sao? Chị thì biết cái gì chứ?". Thật đúng là một con người đáng ghét, lại dám nói cô như vậy. Sở Tâm Nhi bực bội cao giọng.
"Sở Tâm Nhi, cô mãi mãi không bao giờ biết vì ở bên cô Hạ Minh đã phải hi sinh những gì. Cô còn ở đây mở miệng nói yêu sao, vậy thì tình yêu của cô thật đáng xấu hổ".
Dứt lời Diệu Thiên bước qua cô để lại Sở Tâm Nhi đằng sau vẫn không hiểu tại sao cô lại nói như vậy.
Nằm trên giường trong kí túc xá Sở Tâm Nhi trằn trọc không thể ngủ được, trong đầu cô vẫn còn vang vọng lời nói của Diệu Thiên lúc sáng.
"Ah, phiền chết mất!."
Tâm tình bực tức Sở Tâm Nhi chỉ muốn ngửa mặt lên trời chửi thề.
"Sao thế? Cãi nhau à?"
Lưu Hà đang viết bài thấy cô than ngắn thở dài thì hỏi.
"Không có, chỉ là thấy khó chịu trong người."
Hai mắt vẫn dính vào chiếc laptop Lưu Hà nhăn mày "Khó chịu thì ra ngoài hít thở không khí đi, bày đặt than thở".
"Cậu... Đồ đáng ghét..." Sở Tâm Nhi bực bội đứng dậy ra ngoài đk qua chỗ Lưu Hà vẫn không quên ấn nút off của laptop.
"Á...con nhỏ chết tiệt. Trời đất ơi, bài viết của mình... "
Xuống dưới sân Sở Tâm Nhi vẫn còn nghe thấy tiếng gầm rú điên cuồng của bạn thân.
***
Phòng hiệu trưởng trường đại học A.
"Bạn học Hạ Minh, tôi khuyên em nên suy nghĩ kỹ trước khi đưa ra quyết định." Hiệu trưởng nhìn chàng trai trẻ trước mặt mà hết lời khuyên nhủ.
Hạ Minh nghiêm túc đứng trước ông lễ phép nói "Em đã quyết định rồi, suất học bổng này để cho những bạn khác đi ạ."
"Em nên biết rằng học bổng này 5 năm mới có một, đi Mĩ đối với em là một con đường đã trải sẵn hoa hồng rồi tại sao em cứ muốn tự mình đi con đường mà chính em không biết là có đến đích được hay không cơ chứ?" Thầy hiệu trưởng nói khô cả họng mà anh vẫn không thay đổi quyết định khiến ông cảm thấy tiếc cho tài năng của anh.
"Em không cần con đường đã trải sẵn hoa hồng dù cho con đường em chọn có khó khăn thế nào thì em sẽ cố gắng vượt qua vì cạnh em luôn có một người ủng hộ em hết lòng. Cả đời em chỉ cần ở bên cô ấy là đủ, em xin phép thầy."
Anh cúi chào rồi rời khỏi phòng hiệu trưởng, quyết định này anh đã dành cả đêm để suy nghĩ. Anh sẽ không hối hận.
Thầy hiệu trưởng nhìn bóng lưng anh thở dài, một con người tài năng đến thế mà không biết nắm bắt cơ hội thật là tiếc. Ông nhìn chiếc điện thoại trên bàn suy nghĩ một lúc liền ấn một dãy số gọi về vùng quê xa xôi.