Trong bệnh viện.
Sở Tâm Nhi ngồi bên giường nhìn mẹ an tĩnh ngủ, bất giác trong lòng dâng lên cảm giác tủi thân.
Nhớ lại năm xưa, thời đỉnh cao của nhà họ Sở đêm giao thừa người đến nhà tặng quà chúc Tết đếm không xuể, cô luôn là nàng công chúa được mọi người tung hô chào đón. Ngày hôm nay hai mẹ con cô côi cút ở trong phòng bệnh lạnh lẽo này không một ai biết, không một ai hỏi han...
"Bùm...bùm..."
Tiếng pháo hoa báo hiệu thời khắc giao thừa đã đến.
Sở Tâm Nhi đi đến bên cửa sổ ngẩng đầu ngắm pháo hoa, những chùm pháo hoa sáng rực cả bầu trời cũng không làm cảm giác phiền muộn trong lòng cô vơi bớt.
"Hạ Minh, anh có đang ngắm pháo hoa như em không?"
Cô lẩm bẩm trong miệng. Điện thoại trong túi rung lên Sở Tâm Nhi thò tay lấy điện thoại nhìn thấy tên người gọi liền mỉm cười "Alo".
"Em đang ở bệnh viện à?"
Ở đầu dây bên kia giọng nói trầm ấm dịu dàng của Hạ Minh như đường mật vậy khiến cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
"Vâng".
"Em nhìn xuống dưới đi".
Như lời anh nói Sở Tâm Nhi cúi đầu nhìn thì vẻ ngạc nhiên và hạnh phúc hiện rõ trên mặt.
Cô tắt điện thoại chạy ra khỏi phòng bệnh. Đến trước thang máy vì bên trong có người liền nhất thời không thể mở ngay Sở Tâm Nhi sốt ruột đi đến cầu thang bộ không hề do dự chạy nhanh xuống.
Hạ Minh đứng dưới sân đợi cô, thấy cô chạy xuống liền tươi cười dang rộng hai tay.
Sở Tâm Nhi thấy anh liền phấn khích không thôi từ xa lấy đà nhảy một phát hai tay ôm chặt lấy cổ anh còn hai chân thì quặp chặt lấy bắp đùi anh không tách rời
"A...Em tưởng anh về rồi cơ mà? Sao anh lại ở đây? Có phải anh nhớ em không, hay anh sợ em buồn?..."
Sở Tâm Nhi hỏi như súng liên thanh vậy, giọng nói ngọt ngào như chim hót líu lo bên tai anh khiến Hạ Minh bật cười "Em hỏi nhiều như vậy, sao anh tiêu hóa hết được?"
"Ừ ha. Không cần hỏi em cũng biết chắc chắn là anh nhớ em rồi. Đúng không?"
Sở Tâm Nhi vênh mặt dương dương tự đắc trả lời, bàn tay nhỏ nhắn không kiêng nể gì bóp hai má anh.
"Đúng. Nhưng em xuống trước đã được không?"
Sở Tâm Nhi lúc này mới nhớ ra mình như con gấu bám chặt lấy người anh nhất thời hai má đỏ ửng ngượng ngùng từ từ tụt xuống khỏi anh. Nhưng chỉ được một lúc cô lại bám lấy cánh tay anh lắc tới lắc lui
"Anh không biết em vui thế nào đâu".
"Ừ. Lại đây, anh muốn ôm em". Hạ Minh vòng tay ôm trọn cô vào lòng.
Anh về đến nhà sau khi dỗ dành bà Hạ liền ngoan ngoãn giúp bà dọn cơm, đi quanh xóm chúc Tết mọi người rồi nói dối là cùng bạn bè gặp mặt thì mới thoát khỏi. Lại sợ cô tủi thân khi phải đón Tết một mình liền không quản đêm tối đường xá đông đúc lái đến đây để gặp cô, được ôm cô vào lòng.
"Cảm ơn anh vì đã ở đây với em"
Sở Tâm Nhi hưởng thụ vòng tay ấm áp của anh kiễng chân hôn lên môi anh khẽ nói. Hạ Minh siết chặt tay cùng cô trao nụ hôn dưới bầu trời pháo hoa rực rỡ.
-------
Qua Tết mọi người lại quay trở về với cuộc sống thường ngày, Sở Tâm Nhi đã bắt tay vào chuẩn bị cho đợt ra mắt sản phẩm mới xuân hè của năm 2018.
"Chị Tâm Nhi, chị xem em chọn đoạn nhạc này cho buổi ra mắt chị nghe xem có được không?"
Trợ lý Tiểu Đại được Thịnh Vượng điều sang để giúp cô trong buổi ra mắt sản phẩm cho cô nghe một đoạn nhạc rồi hỏi thăm ý kiến.
"Hơi nhanh, em tìm nhạc chậm hơn một chút cho chị. Cảm ơn trước nha".
Sở Tâm Nhi bỏ tai nghe nghiêng đầu nói.
"Việc của em mà, chị cảm ơn gì chứ?" Tiểu Đại gật đầu nhoẻn miệng cười, bàn tay nhỏ nhắn gõ máy tính tìm nhạc.
"Chị đi trước, cố lên". Sở Tâm Nhi vỗ vai cô rồi nhanh chân rời đi.
Về chỗ ngồi lại bận rộn liên hệ với các nhà báo và lên danh sách khách mời, cô bận đến nỗi quên cả ăn cơm. Lúc cảm giác đói bụng thì đã là 2h chiều, dù mệt mỏi nhưng cô lại cảm thấy vô cùng xứng đáng.
"Xin hỏi, ai là Sở Tâm Nhi ạ?"
"Là tôi". Thấy có người hỏi mình cô ngơ ngác dơ tay lên.
"Cơm trưa của cô". Nhân viên giao hàng đưa cho cô một suất cơm hộp nóng hổi lịch sự nói.
"Nhưng tôi không gọi..."
"Tôi nhận được điện thoại là giao cơm đến và tiền cơm đã được thanh toán. Chúc cô ngon miệng". Nhân viên cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời đi.
Sở Tâm Nhi ngồi xuống tò mò nhìn hộp cơm, điện thoại rung cô nhanh chóng bắt máy
"Em nhận được cơm chưa?" Giọng nói dịu dàng của Hạ Minh bên kia truyền tới hỏi.
"Là anh gọi sao? Sao anh biết em chưa ăn cơm".
"Anh còn lạ gì còn lạ gì cái tính ăn uống thất thường của em nữa. Mau ăn cơm đi, nhớ là dù bận cũng không được bỏ ăn đâu đấy".
Hạ Minh nghiêm giọng dạy dỗ cô.
"Biết rồi, thưa sếp". Sở Tâm Nhi cười khúc khích tinh nghịch trả lời.
Tắt máy, Sở Tâm Nhi cầm đũa mở hộp cơm ra có sườn xào chua ngọt mà cô thích liền cười tít mắt. Nhanh chóng đánh chén no nê cô vỗ bụng liếm môi thầm nghĩ "Có người quan tâm mình thật là tốt"
****
Các bác ơi em bận lắm luôn ấy, các bác cmt để em có tí động lực nào:(((
Sở Tâm Nhi ngồi bên giường nhìn mẹ an tĩnh ngủ, bất giác trong lòng dâng lên cảm giác tủi thân.
Nhớ lại năm xưa, thời đỉnh cao của nhà họ Sở đêm giao thừa người đến nhà tặng quà chúc Tết đếm không xuể, cô luôn là nàng công chúa được mọi người tung hô chào đón. Ngày hôm nay hai mẹ con cô côi cút ở trong phòng bệnh lạnh lẽo này không một ai biết, không một ai hỏi han...
"Bùm...bùm..."
Tiếng pháo hoa báo hiệu thời khắc giao thừa đã đến.
Sở Tâm Nhi đi đến bên cửa sổ ngẩng đầu ngắm pháo hoa, những chùm pháo hoa sáng rực cả bầu trời cũng không làm cảm giác phiền muộn trong lòng cô vơi bớt.
"Hạ Minh, anh có đang ngắm pháo hoa như em không?"
Cô lẩm bẩm trong miệng. Điện thoại trong túi rung lên Sở Tâm Nhi thò tay lấy điện thoại nhìn thấy tên người gọi liền mỉm cười "Alo".
"Em đang ở bệnh viện à?"
Ở đầu dây bên kia giọng nói trầm ấm dịu dàng của Hạ Minh như đường mật vậy khiến cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
"Vâng".
"Em nhìn xuống dưới đi".
Như lời anh nói Sở Tâm Nhi cúi đầu nhìn thì vẻ ngạc nhiên và hạnh phúc hiện rõ trên mặt.
Cô tắt điện thoại chạy ra khỏi phòng bệnh. Đến trước thang máy vì bên trong có người liền nhất thời không thể mở ngay Sở Tâm Nhi sốt ruột đi đến cầu thang bộ không hề do dự chạy nhanh xuống.
Hạ Minh đứng dưới sân đợi cô, thấy cô chạy xuống liền tươi cười dang rộng hai tay.
Sở Tâm Nhi thấy anh liền phấn khích không thôi từ xa lấy đà nhảy một phát hai tay ôm chặt lấy cổ anh còn hai chân thì quặp chặt lấy bắp đùi anh không tách rời
"A...Em tưởng anh về rồi cơ mà? Sao anh lại ở đây? Có phải anh nhớ em không, hay anh sợ em buồn?..."
Sở Tâm Nhi hỏi như súng liên thanh vậy, giọng nói ngọt ngào như chim hót líu lo bên tai anh khiến Hạ Minh bật cười "Em hỏi nhiều như vậy, sao anh tiêu hóa hết được?"
"Ừ ha. Không cần hỏi em cũng biết chắc chắn là anh nhớ em rồi. Đúng không?"
Sở Tâm Nhi vênh mặt dương dương tự đắc trả lời, bàn tay nhỏ nhắn không kiêng nể gì bóp hai má anh.
"Đúng. Nhưng em xuống trước đã được không?"
Sở Tâm Nhi lúc này mới nhớ ra mình như con gấu bám chặt lấy người anh nhất thời hai má đỏ ửng ngượng ngùng từ từ tụt xuống khỏi anh. Nhưng chỉ được một lúc cô lại bám lấy cánh tay anh lắc tới lắc lui
"Anh không biết em vui thế nào đâu".
"Ừ. Lại đây, anh muốn ôm em". Hạ Minh vòng tay ôm trọn cô vào lòng.
Anh về đến nhà sau khi dỗ dành bà Hạ liền ngoan ngoãn giúp bà dọn cơm, đi quanh xóm chúc Tết mọi người rồi nói dối là cùng bạn bè gặp mặt thì mới thoát khỏi. Lại sợ cô tủi thân khi phải đón Tết một mình liền không quản đêm tối đường xá đông đúc lái đến đây để gặp cô, được ôm cô vào lòng.
"Cảm ơn anh vì đã ở đây với em"
Sở Tâm Nhi hưởng thụ vòng tay ấm áp của anh kiễng chân hôn lên môi anh khẽ nói. Hạ Minh siết chặt tay cùng cô trao nụ hôn dưới bầu trời pháo hoa rực rỡ.
-------
Qua Tết mọi người lại quay trở về với cuộc sống thường ngày, Sở Tâm Nhi đã bắt tay vào chuẩn bị cho đợt ra mắt sản phẩm mới xuân hè của năm 2018.
"Chị Tâm Nhi, chị xem em chọn đoạn nhạc này cho buổi ra mắt chị nghe xem có được không?"
Trợ lý Tiểu Đại được Thịnh Vượng điều sang để giúp cô trong buổi ra mắt sản phẩm cho cô nghe một đoạn nhạc rồi hỏi thăm ý kiến.
"Hơi nhanh, em tìm nhạc chậm hơn một chút cho chị. Cảm ơn trước nha".
Sở Tâm Nhi bỏ tai nghe nghiêng đầu nói.
"Việc của em mà, chị cảm ơn gì chứ?" Tiểu Đại gật đầu nhoẻn miệng cười, bàn tay nhỏ nhắn gõ máy tính tìm nhạc.
"Chị đi trước, cố lên". Sở Tâm Nhi vỗ vai cô rồi nhanh chân rời đi.
Về chỗ ngồi lại bận rộn liên hệ với các nhà báo và lên danh sách khách mời, cô bận đến nỗi quên cả ăn cơm. Lúc cảm giác đói bụng thì đã là 2h chiều, dù mệt mỏi nhưng cô lại cảm thấy vô cùng xứng đáng.
"Xin hỏi, ai là Sở Tâm Nhi ạ?"
"Là tôi". Thấy có người hỏi mình cô ngơ ngác dơ tay lên.
"Cơm trưa của cô". Nhân viên giao hàng đưa cho cô một suất cơm hộp nóng hổi lịch sự nói.
"Nhưng tôi không gọi..."
"Tôi nhận được điện thoại là giao cơm đến và tiền cơm đã được thanh toán. Chúc cô ngon miệng". Nhân viên cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời đi.
Sở Tâm Nhi ngồi xuống tò mò nhìn hộp cơm, điện thoại rung cô nhanh chóng bắt máy
"Em nhận được cơm chưa?" Giọng nói dịu dàng của Hạ Minh bên kia truyền tới hỏi.
"Là anh gọi sao? Sao anh biết em chưa ăn cơm".
"Anh còn lạ gì còn lạ gì cái tính ăn uống thất thường của em nữa. Mau ăn cơm đi, nhớ là dù bận cũng không được bỏ ăn đâu đấy".
Hạ Minh nghiêm giọng dạy dỗ cô.
"Biết rồi, thưa sếp". Sở Tâm Nhi cười khúc khích tinh nghịch trả lời.
Tắt máy, Sở Tâm Nhi cầm đũa mở hộp cơm ra có sườn xào chua ngọt mà cô thích liền cười tít mắt. Nhanh chóng đánh chén no nê cô vỗ bụng liếm môi thầm nghĩ "Có người quan tâm mình thật là tốt"
****
Các bác ơi em bận lắm luôn ấy, các bác cmt để em có tí động lực nào:(((