: Vô Cùng Tận Tâm
Vũ đại nhân không phải kẻ đọc sách chết cứng nhắc, trước khi thi tiến sĩ ông ta vẫn luôn đi cùng những tá điền, tự mình xử lý ruộng lúa nước của gia đình.
Bốn mươi tuổi năm ấy ông đã tự định ra mục tiêu cho bản thân.
Nếu như không thi đỗ ông ta sẽ không thi thêm lần nào nữa, toàn tâm toàn ý nghiên cứu cách tăng gia trồng lúa nước.
Khi làm quan rồi ông ta cũng rất chú ý nông nghiệp, thường xuyên đến nông thôn ăn ở cùng nông dân, tích lũy được không ít kinh nghiệm gieo trồng phong phú.
Cũng vì thế mà ông mới được quản lý ruộng thí nghiệm của Kim Lăng, chức quan cũng thăng lên hai cấp.
Nhìn thấy phương pháp gieo trồng mà Tiểu Thảo đưa, ông ta rất say mê, nhận ra vấn đề mấu chốt còn vỗ bàn khen ngợi.
Rất nhiều vấn đề trước đây nghĩ không thông, nay có những gợi ý này của Khâm sai đều đã được giải quyết dễ dàng.
Bảo sao Hoàng thượng lại trọng dụng một nữ quan như vậy, đúng là nàng có chỗ hơn người thật! Hoàng thượng có con mắt tinh tường thật!! Dư Tiểu Thảo mà biết Vũ đại nhân sùng bái mình như vậy sẽ rất ngượng ngùng.
Mấy thứ nàng viết chỉ là vài kinh nghiệm gieo trồng vụn vặt nàng thấy ở kiếp trước mà thôi.
Nàng chỉ là chú lùn nhỏ bé đứng trên vai người khổng lồ! Nào có vĩ đại như thế.Sau khi Tiểu Thảo đến Kim Lăng, ngoài việc thưởng thức đồ ăn ngon ra tất cả thời gian đều tập trung vào việc “Lai tạo giống lúa”.
Phải biết kiếp trước giống lúa nước lại siêu cấp đạt được cân sản lượng! Dù dùng nước linh thạch nuôi trồng thì trước mắt sản lượng mới chỉ đạt hơn cân! Nghe nói nghiên cứu về việc lai giống lúa do Viên Long Bình phụ trách, ban đầu phát hiện từ một cây lúa nước lai trong tự nhiên.
Dư Tiểu Thảo quyết định, vì giấu tai mắt người khác, trước tiên cũng tìm một câu lúa nước lại trong tự nhiên như vậy rồi cũng nghiên cứu theo cách này.
Dựa theo đề nghị của Tiểu Thảo, Hoàng thượng ra lệnh cho Giang Nam bắt đầu thử trồng hai vụ lúa.
Thế nên bên ruộng thí nghiệm của Kim Lăng trồng lúa khá sớm.
Vũ đại nhân vốn sợ đầu xuân nhiệt độ thấp ảnh hưởng đến việc ươm mầm nhưng không ngờ rằng hạt giống lúa nước vận chuyển từ Kinh thành đến lại chất lượng như vậy.
Nhưng mà, hạt giống bình thường, khi ươm mầm có tỷ lệ nảy mầm và tỷ lệ sống sót ngang nhau.
Sau khi sao chép một phần “Phương pháp trồng lúa nước” từ chỗ Khâm sai, Vũ đại nhân dứt khoát cắm rễ luôn ở ruộng thí nghiệm không chịu về nhà, tận tâm tận lực gia nhập đội ngũ nghiên cứu.
Không nói chứ cây lúa trồng theo cách Khâm sai đại nhân gợi ý lớn lên đẹp hơn, khi trổ đòng cũng lớn gấp đôi bông lúa bình thường, lại còn đầy hạt, Thời gian sinh trưởng của lúa hình như cũng ngắn hơn, chắc là đến tháng Sáu là có thể thu hoạch được rồi.Khi bông lúa dần dần trổ bông, Dư Tiểu Thảo càng chuyên cần đến ruộng thí nghiệm.
Trước đây dăm ba ngày đến hướng dẫn công việc một lần, nay gần như cứ cách một ngày là đến một lần.
Trong ruộng thí nghiệm có nhiều cây như vậy nàng không thể kiểm tra từng cây được.
Nhưng mà nàng có thần khí ăn gian, không phải để trưng bày.
Nàng để Tiểu Bổ Thiên Thạch phóng linh khí ra cảm nhận xem trong số lúa này có cây nào có sức sống mạnh mẽ, sau đó bảo Vũ đại nhân và trợ thủ của ông ta ghi chép lại.
Ở trong ruộng lúa nước đúng là có một cây lúa nước là “Hạc trong bầy gà”.
Nó lớn lên to khỏe, bông lúa nhiều hạt.
Nàng cẩn thận đếm, thế mà có hơn hai trăm hạt, vượt xa những cây lúa khác trong ruộng.
Được rồi, cứ lấy nó làm đòn bẩy, vẽ sẵn hướng đi cho Vũ đại nhân vậy.
Lai giống lúa, trọng điểm là “Lai giống”.
Kiếp trước Tiểu Thảo từng là người mê lúa nước, mê nguyên lý tạo ra giống lúa nước lại.
Nhưng mà dù sao nàng cũng là người ngoài nghề nên chỉ học được một ít trên bề nổi.
Nàng biết nếu muốn lại giống thành công phải có ba loại giống.
Một loại không có nhị đực, một loại là giống lúa bình thường, hai loại lúa trồng chung, hoàn thành quá trình lai giống.
Tuy loại lúa lai này đạt sản lượng cao nhưng nó lại giống với giống lúa nàng dùng nước linh thạch nuôi trồng, chỉ duy trì được một vụ, vụ tiếp theo không thể dùng nữa.
Phải tiếp tục dùng giống lúa không có nhị đực lai với loại lúa khác để tiếp tục gây giống, sinh ra đời sau là lúa nước lai.Nếu là vậy thì cần phải có một ruộng lai giống một ruộng trồng.
Trong ruộng trồng lúa chỉ trồng loại lúa nhị đực thoái hóa kia.
Bên ruộng lai giống thì lai giống để phục vụ việc trồng giống lúa lai.
Sau khi Dư Tiểu Thảo tìm thấy giống lúa nhị đực thoái hóa từ trong ruộng lúa thì đánh dấu từng cây, giữ lại để dùng cho vụ sau.
Sau khi trở về biệt viện nàng quên ăn quên ngủ viết ra cách gây giống “Lúa lai”, cố gắng dùng từ dễ hiểu nhất để chuốt xuôi nó, chuẩn bị giao cho Vũ đại nhân để ông ta sai người nghiên cứu.
Nói đến làm ruộng, người chỉ biết nửa vời như nàng thật sự kém hơn Vũ đại nhân đã lăn lộn trong đồng ruộng mấy chục năm.
Húc vương cảm thấy rất buồn vì bị người vợ chăm chỉ cần cù công tác của mình bỏ lơ.
Đi du lịch chung như đã hứa hẹn đâu? Còn có cùng nhau thưởng thức đồ ăn ngon khắp thành Kim Lăng nữa? Muốn đến khắp nơi trên đất Giang Nam thưởng thức cảnh đẹp “Trên trời có thiên đường dưới đất có Tô Hàng” đâu? Đêm khuya thanh vắng nhìn bóng lưng làm việc quên ăn quên ngủ của vợ mình, hắn chỉ có thể cắn khăn tủi thân! Ai bảo hắn cưới một cô vợ cuồng công việc chứ! Còn có tên Tô Nhiên kia nữa, sau khi đến Giang Nam lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Nghe nói y đã đi qua rất nhiều ngọn núi lớn xung quanh Kim Lăng.
Thỉnh thoảng lại quay về tìm độ tồn tại, khoe khoang với hắn y nhìn gì ăn gì.
Đáng ghét nhất là đồ ăn vặt y mang về thành công thu mua dạ dày của vợ hắn.
Mỗi ngày rảnh rỗi ở chung với hắn sẽ nhiệt tình khen Tô Nhiên thế nào thế nào.
Tức chết hắn mất, rốt cuộc thì ai mới là chồng nàng?Khi vợ hắn ăn hồng khô tên Tô Nhiên thối kia mang về, lại bắt đầu khen y, Chu Tuấn Dương “Không nhịn nổi nữa” nhào đến đè vợ mình, hung hăng cho nàng biết thế nào là ghen tuông, nhất là người đã nghẹn ghen rất lâu này “Hung hăng” đến mức nào!! Được rồi, thật ra hắn chỉ mượn cớ “Kiếm lợi” cho bản thân mà thôi! Ngày hôm sau, Dư Tiểu Thảo đến trưa mới đỡ eo bò dậy, cầm “Phương pháp gây giống lúa nước” nàng đã soạn xong đưa cho Vũ đại nhân rồi lại tốn nửa ngày giải thích những nguyên lý trong đó cho ông ta.
Sau đó vứt hết công việc để an ủi ông xã đã bị hắt hủi khá lâu của mình.
Vũ đại nhân như nhặt được bảo vật, tháng Bảy đã làm xáo trộn hết cả ruộng gây giống lẫn ruộng trồng lúa.
Mà lúc này Khâm sai đại nhân và chồng nàng đã rời khỏi Kim Lăng đi đến Dương Châu, ăn đài sen ngon ngọt, che ô ngồi thuyền ở Tây Hồ hái sen! Tháng Bảy, ruộng thí nghiệm của Kim Lăng đón nhận vụ thu hoạch đầu tiên.
Sản lượng đạt bốn trăm cân khiến Vũ đại nhân nước mắt đầy mặt vì hạnh phúc.
Nửa năm này ông ta dồn hết sức lực vào ruộng thí nghiệm.
Đúng là cố gắng sẽ mang lại thành quả, bọn họ thành công trồng được giống lúa nước cho sản lượng cao.
Sản lượng còn vượt qua ruộng thí nghiệm ở Kinh thành năm ngoái, thật đáng mừng! Vũ đại nhân muốn chia sẻ tin tốt này với Khâm sai nhưng ông ta cũng không biết hiện tại Khâm sai đang bay nhảy ở phương trời nào.
Có khi là Tô Châu, hoặc Hàng Châu, có khi còn xuôi về phía Nam...!ai mà biết được!Vũ đại nhân lại nhanh chóng vùi đầu vào nghiên cứu giống lúa.
Khâm sai đại nhân nói nếu ông ta có thể trồng được loại lúa lai này sản lượng còn có thể cao hơn nữa.
Cao hơn là sao? Là sản lượng có thể đạt được hơn cân! Trời ạ! Không phải ông ta đang nằm mơ chứ? Hay là Khâm sai đại nhân khoác lác? Không! Sao ông ta lại có thể nghi ngờ Khâm sai đại nhân không gì không làm được trong lĩnh vực trồng trọt đây? Nếu không có nàng sản lượng lúa nước chỉ đạt khoảng – cân.
Trước đây ai nói lúa nước có thể cho sản lượng cân Vũ đại nhân nhất định sẽ mắng người đó một trận.
Nhưng bây giờ thì sao, không phải việc đó đã thành thật rồi sao? Khâm sai đại nhân nói sản lượng lúa nước có thể đạt được cân vậy nhất định là có thể! Nếu không thể thì là do ông chưa đủ cố gắng, không thể hoàn thành trọng trách Khâm sai đại nhân giao cho! Vũ đại nhân đã hơn sáu mươi tuổi, lúc này đã trở thành fan trung thành của Dư Tiểu Thảo!! Khi lúa trong ruộng gây giống và ruộng trồng bắt đầu lớn lên thì vợ chồng Dư Tiểu Thảo đã đi được rất nhiều nơi ở Giang Nam.
Trên đường du lịch bọn họ còn không hẹn mà gặp thương đội đến biên giới mua phỉ thúy của “Trí ngọc trai”.
Dư Tiểu Thảo tỏ vẻ rất hứng thú với việc khai thác phỉ thúy, Húc vương điện hạ chiều vợ không giới hạn đương nhiên sẽ không để nàng thất vọng.
Vì thế mà hai vợ chồng cùng đi đến tỉnh Nam Đoan với thương đội.Nơi đó núi non trập trùng, rừng rậm rộng lớn, người dân dũng mãnh.
Cũng may thương đội của Húc vương đã có danh tiếng ở nơi này, dù là dân tộc thiểu số ở xung quanh hay và một vài thủ lĩnh của Miến quốc cũng không dám coi thường bọn họ.
Hơn nữa nơi này còn có quân đội Tây Nam chống lưng cho bọn họ, muốn ra tay với bọn họ cũng phải suy nghĩ kĩ trước đã! Sau khi tham gia hôn lễ của Tiểu Thảo và Chu Tuấn Dương, Chu Tuấn Hi và Hàn Tiểu Mộc nhanh chóng đính hôn rồi trở về biên ải Tây Nam.
Vợ chồng Chu Tuấn Dương còn đặc biệt dừng lại ở phủ Thụy Châu gần nơi đóng quân của binh lính Tây Nam một ngày, hỏi thăm Hàn tướng quân, tặng hai người bọn họ không ít đồ ăn vặt.
Đa số đều là điểm tâm Tiểu Thảo tự làm, hoa quả sấy và thịt khô, đầy một sọt.
Hàn Tiểu Mộc rất cảm động...!ôm sọt đồ ăn lệ nóng doanh tròng không muốn buông tay.
Từ sau khi nếm thử tay nghề của Tiểu Thảo ở Kinh thành, nữ tướng quân tung hoành sa trường này lập tức bị Tiểu Thảo đốn gục.
Địa vị của Tiểu Thảo trong lòng nàng ta nhảy vọt lên cao, thậm chí còn vượt qua cả người chồng chưa cưới Chu Tuấn Hi.
Chu Tuấn Hi chỉ lắc đầu thở dài- nhà có cô vợ ham ăn, hết cách rồi! Trở về Tây Nam hơn ba tháng, đồ ăn mang về từ Kinh thành, dù ăn tiết kiệm cũng đã sớm ăn hết.
Mỗi lần trong quân ăn “Cơm heo” Hàn Tiểu Mộc lại nhớ ngay đến Dư Tiểu Thảo, miệng nói tâm niệm đều là nàng.
Chu Tuấn Hi đúng là ăn giấm của em dâu!Cũng may trước khi rời khỏi Kinh thành mẫu phi đã chuẩn bị cho hắn ta không ít gia vị để nướng thịt.
Thứ khác hắn ta không biết làm chứ nướng thịt vẫn khá ổn.
Hơn nữa gia vị bí truyền này đã chinh phục được dạ dày của Mộc tướng quân, thành công lôi kéo một phần chú ý của nàng về phía hắn ta..
: Mệt Lòng
Nhưng mà Hàn Tiểu Mộc vừa ăn thịt nướng thơm phức béo mềm vừa không quên hỏi hắn ta: “Mấy loại gia vị đó của huynh nhất định là lấy từ chỗ Tiểu Thảo muội muội rồi. Hương vị thế này chỉ có cao thủ như muội ấy mới phối được.”
Chu Tuấn Hi: “Tiểu Thảo muội muội, Tiểu Thảo muội muội! Cả ngày chỉ biết nhắc đến muội ấy, ai không biết còn tưởng đó là người nàng muốn chung sống cả đời đấy.”
Hàn Tiểu Mộc cười ha hả nói: “Nếu ta là đàn ông ta nhất định sẽ đoạt muội ấy về!!”
Chu Tuấn Hi càng ghen thêm: “Nếu nàng là đàn ông vậy còn ta thì sao? Còn nữa, nàng chắc chắn có thể đánh thắng đệ đệ ta? Nếu đệ ấy cuồng bạo cái mạng nhỏ này của nàng không giữ được đâu!”
“Không phải còn có huynh sao?” Hàn Tiểu Mộc lại cắt một đ ĩa đùi dê nướng, ăn từng miếng một!
“Bây giờ mới nghĩ đến ta? Nếu nàng là đàn ông ta mặc kệ sống chết của nàng!” Chu Tuấn Hi bực dọc nói.
Hàn Tiểu Mộc vẫn vô tư ăn thịt nướng: “Huynh giận cái gì chứ? Đàn ông đều nhỏ mọn như vậy sao? Vậy có phải cả Chu gia nhà huynh đều như vậy? Đệ đệ huynh cũng vậy, ta mới nói nhiều thêm với Tiểu Thảo mấy câu hắn đã trừng mắt nhìn ta rồi! Đôi mắt đó còn đẹp hơn mắt phụ nữ nữa, ai sẽ sợ hắn?”
“Bà nội của ta ơi, nàng bớt nói đi!” Cái gì mà cả Chu gia bọn họ đều nhỏ mọn, đừng quên rằng người đang ngồi trên vị trí cao nhất Đại Minh kia cũng họ Chu! Còn nữa, nói em trai hắn ta xinh đẹp hơn cả con gái, đây là vảy ngược của nó, nếu bị nó nghe thấy thì ai cũng không cứu được nha đầu thích gây chuyện này!
“Chu tướng quân, Mộc tướng quân, có một người tên Chu Tuấn Dương muốn gặp hai người...” Tên lính quèn đứng canh cửa quân doanh chạy như điên vào báo tin. Trong đầu gã suy nghĩ: Chu Tuấn Dương, Chu Tuấn Hi, tên chỉ khác một chữ, không lẽ là anh em của Chu tướng quân? Nhưng mà vóc dáng hai người không giống nhau. Nếu như không phải người trẻ tuổi kia cao lớn cường tráng thì gã còn tưởng đó là em gái Chu tướng quân cải trang đến tìm anh trai mình nữa!
“Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến ngay! Sao nó lại chạy đến vùng biên ải Tây Nam này nhỉ? Không lẽ Hoàng thượng giao cho nó nhiệm vụ bí mật gì?” Chu Tuấn Hi tự nhủ trong lòng, nghiêm túc cảnh cáo vợ tương lai của mình “Lát nữa gặp Húc vương nhất định không được khen nó đẹp trước mặt nó. Nói cho nàng biết, hai ta liên thủ cũng không phải đối thủ của nó đâu!”
“Giỏi như vậy sao?” Dáng vẻ phấn khích nhao nhao muốn thử của nàng ta khiến Chu Tuấn Hi đau đầu- có một người vợ hiếu chiến thật dễ mệt lòng!
Nhưng mà khi vợ tương lai của hắn ta thấy Dư Tiểu Thảo bên cạnh Chu Tuấn Dương đã lập tức quên mất việc muốn so chiêu với cao thủ, nàng ta kéo tay Tiểu Thảo lảm nhảm liên tục: “Tiểu Thảo muội muội, muội cũng đến à? Không phải muội còn phải làm việc cho triều đình sao? Sao lại rảnh rỗi rời kinh đi du lịch thế này? Muội đến đây tốt quá rồi. Thịt muối, thịt khô và hoa quả sấy muội cho ta ta đều ăn hết rồi, làm thêm cho ta một ít được không! Ta nói muội biết, bên này nhiều loại hoa quả lắm, nếu làm mứt và hoa quả sấy nhất định sẽ rất ngon!”
Chu Tuấn Hi đen mặt, áy náy nhìn em trai đang tỏ vẻ khó chịu của mình, sau đó kéo Hàn Tiểu Mộc lại nói: “Từ từ đã, nàng liên tục hỏi nhiều vấn đề như vậy sao Húc vương phi có thể trả lời kịp được? Còn nữa, bọn họ vừa đến đây, dù sao cũng phải để bọn họ nghỉ ngơi đã...”
“Đúng vậy! Tiểu Thảo muội muội muội có mệt không? Nhà ta chỉ có ta và cha ta ở chung trong một biệt viện to, hay là muội đến nhà ta ngồi chơi xơi nước ăn trái cây, nghỉ ngơi một lát. Muội đến đúng lúc lắm, măng cụt, đu đủ, xoài, chuối ở bên này đều đang đến mùa chín, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Hàn Tiểu Mộc đúng là không dừng được mồm, nói như bắn súng liên thanh khiến người khác không chen vào được.
Dư Tiểu Thảo nhịn cười, nhân lúc nàng ta nghỉ lấy hơi bảo Ngô Đồng lấy một hộp đồ ăn ra từ trong đống hành lý, bên trong là ruốc nàng tự làm. Thời tiết này phía Nam khá nóng, những đồ ăn khác không tiện bảo quản, chỉ có mấy thứ như thịt khô, ruốc có thể bảo quản lâu hơn một chút.
“Ngon!” Hàn Tiểu Mộc ăn một miếng, các loại mùi vị thơm ngon... lập tức đan xen khiến người khác mê mẩn.
“Thứ này gọi là ruốc, được làm từ thịt heo. Ngoài ra còn có thể làm từ thịt cá, thịt gà, thịt bò... Ngoài ăn trực tiếp còn có thể kẹp bánh, ăn chung với cháo, gói trong cơm nắm... Nếu có điều kiện ta sẽ làm bánh mì ruốc cho tỷ nếm thử.” Dư Tiểu Thảo thấy nàng ta ôm hộp đồ ăn, dáng vẻ muốn ăn nhưng lại tiếc không nỡ thì không nhịn được mềm lòng nói.
Hàn Tiểu Mộc liên tục gật đầu, vô cùng cảm kích nói: “Được đó, được đó! Tiểu Thảo, muội quá tốt! Nếu ta là đàn ông ta nhất định sẽ cưới muội về nhà!”
“Khụ!!” Mặt Chu Tuấn Dương càng lúc càng đen. Vừa mới đến quân doanh vợ hắn đã bị người khác chiếm mất, bây giờ lại còn chui ra một kẻ muốn giành vợ với hắn. Tuyệt đối không được, dù là phụ nữ cũng không được!! Đừng tưởng bản vương không đánh phụ nữ, đó là vì bọn họ không chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn. Vợ hắn là vảy ngược to nhất của hắn!!
Hàn Tiểu Mộc cũng không sợ hắn: “Ngươi họ khan cái gì? Đau họng thì uống thuốc cam thảo!! Ta chỉ nói vậy thôi chứ cũng không cướp vợ ngươi thật!! Sao ngươi lại nhỏ mọn thế?”
“Gia nhỏ mọn thì sao! Chỉ cần liên quan đến vợ ta ta nhỏ mọn như vậy đấy! Nói không cũng không được!!” Chu Tuấn Dương hừ lạnh nói.
“Hừ! Ngang ngược!! Tiểu Thảo muội muội, chồng muội khó tính như vậy, lại còn ngang ngược, sao muội có thể chịu nổi hắn thế? Có phải mỗi ngày đều bị hắn bắt nạt không? Vậy không được! Muội không thể quá dễ dãi, quá nghe lời! Hắn sẽ không đánh phụ nữ đấy chứ? Trời ạ! Vậy sao được!!” Hàn Tiểu Mộc nhét một miếng ruốc vào miệng, sốt ruột nói. Nàng ta không đánh lại Húc vương, không thể cứu Tiểu Thảo muội muội khỏi hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng này phải làm sao bây giờ?
Dư Tiểu Thảo nín cười, trấn an ngọn núi lửa sắp bùng nổ ở bên cạnh, dịu dàng nói: “Mộc tỷ, vương gia không đánh phụ nữ, càng không đánh vợ, chàng đối xử với ta rất tốt! Đàn ông xuất thân từ phủ Tĩnh vương đều rất thương vợ. Khi nào tỷ gả đến tỷ sẽ biết.”
Chu Tuấn Hi nhìn nàng bằng ánh mắt biết ơn. Từ sau khi hai người đính hôn vào tháng Ba, mỗi lần hắn ta đề cập đến việc cưới hỏi là nàng ta lại nói tránh đi. Hàn tướng quân cũng chiều nàng ta, nói hôn sự của nàng ta do nàng ta tự quyết định. Hắn ta cảm thấy hai người đều không còn trẻ nữa, mau chóng kết hôn đi thôi. Nếu không sau này con hắn ta lại gọi con em trai là anh chị vậy thì buồn lắm!
Nha đầu này, không phải là nghe Hoàng thượng nói đến “Hội chứng sợ hãi trước hôn nhân” đấy chứ? Ôi, vậy phải làm sao đây? Vợ tương lai tin tưởng em dâu như vậy, có khi lần này em dâu đến đây đúng là một cơ hội tốt.
Hàn Tiểu Mộc nghe vậy thì nhìn người chồng tương lai đẹp trai tài giỏi của mình, nhớ lại lời cha từng nói với nàng ta. Hàn Tiểu Mộc nhận thức rất rõ bản thân, nàng ta ưu điểm không nhiều mà khuyết điểm thì có một đống lớn. Dễ kích động, không dịu dàng không chu đáo lại còn tùy tiện, không giống dáng vẻ một cô nương nên có. Khó có được một người vừa ưu tú vừa tài năng nhìn trúng nàng ta, nàng ta còn làm giá gì nữa?
Hơn nữa, lấy Húc vương làm ví dụ vậy, trong mắt người ngoài hắn chẳng khác nào ma quỷ nhưng sau khi thành thân cũng biết thương vợ, càng không phải nói người chồng chưa cưới vẫn luôn cưng chiều nàng ta này. Tiểu Thảo muội muội nói Chu gia bọn họ toàn là người biết thương vợ, điều này không sai! Ừm... lần sau huynh ấy nhắc đến việc thành thân nàng ta nên thuận theo đồng ý luôn nhỉ?
Chu Tuấn Hi nhìn người em trai tuấn tú cao hơn mình nửa cái đầu, hắn đứng ở đâu cũng giống như vương giả nhàn nhã khí phái, khí thế kia đúng là không phải thứ hắn ta có thể so được. Thần thoại bất bại trên chiến trường Tây Bắc, sát thần mặt lạnh khiến kẻ địch mới nghe tên đã sợ mất mật, thanh niên trẻ tuổi dựa vào thực lực và quân công được phong vương... Bây giờ nghĩ lại, trước kia hắn ta ghen tỵ với em trai mình đúng là trẻ con thật!
“?” Chu Tuấn Dương nhận ra anh trai đang nhìn mình chăm chú thì khó hiểu nhìn hắn ta.
Chu Tuấn Hi chỉ chỉ rừng cây nói: “Qua bên kia một lát.”
Chu Tuấn Dương khẽ gật đầu nhưng hắn lại đi đến cạnh Tiểu Thảo cúi đầu nói nhỏ với nàng mấy câu trước. Tiểu Thảo nhìn thoáng qua hai người bọn họ hơi mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Tuấn Hi lại được cảm nhận thêm một lần tình cảm em hắn dành cho vợ. Ngay cả việc rời đi một lát cũng muốn báo cáo rõ ràng. Là vì sợ nàng không nhìn thấy hắn sẽ lo lắng sao? Không ngỡ rằng người nhìn như lạnh nhạt thiếu cảm xúc nhất nhà lại là người đa tình nhất. Có lẽ nguyên nhân đến nay hắn vẫn không trị được Mộc tướng quân là đây...
“Đệ biết không? Từ nhỏ đến lớn ta vẫn luôn hâm mộ và ghen ghét đệ! Ta lựa chọn tòng quân cũng là vì muốn tránh xa đệ, sợ bản thân không khống chế được sự ghen ghét của bản thân biến thành loại người chính ta cũng ghét bỏ.” Hai anh em dần dần đi vào trong rừng cây sâu thẳm. Thật lâu sau đó Chu Tuấn Hi mới thở dài lên tiếng nói trước.
Chu Tuấn Dương kinh ngạc: “Hâm mộ ghen ghét? Đệ lúc đó chẳng khác nào một con thú đang hấp hối, cáu kỉnh, hung ác, thường xuyên mất khống chế, hơn nữa còn có xu hướng tự ngược đãi bản thân. Đệ như vậy mà huynh cũng hâm mộ sao?"
“Đúng vậy! Bời vì đệ như vậy nên tất cả tình cảm của mẫu phi đều dành cho đệ. Phụ vương cũng dồn hết tinh lực vào đệ, thậm chí còn xin Đại tổng quản đáng tin cậy bên cạnh Hoàng gia gia đến bảo vệ đệ. Mà ta lúc đó cũng chỉ lớn hơn đệ vài tuổi, lúc đó ta cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng mong được yêu thương cưng chiều, nhưng ta mãi là người bị bỏ rơi.”
Chu Tuấn Hi cười khổ nói: “Trong số bốn người chúng ta, đại ca là người kế nghiệp của phủ Tĩnh vương nên được kỳ vọng rất cao, đại tỷ lại là đứa con gái duy nhất nên được nuông chiều. Đệ thì càng không phải nói, người khác chỉ muốn nâng đệ trong lòng bàn tay cưng chiều, sợ làm đệ kích động, chỉ có ta.”
Chu Tuấn Dương nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng: “Nhị ca, người nên hâm mộ người khác là đệ mới phải! Huynh có hiểu cảm giác trong lòng huynh có một con quỷ, chỉ cần sơ sẩy là nó sẽ cắn nuốt lý trí của huynh, lúc nào cũng có nguy cơ tổn thương người thân bên cạnh mình là cảm giác gì không? Huynh có biết một đứa trẻ không dám tiếp xúc với bất cứ ai, không dám đến gần mẫu phi thân thiết nhất với mình là cảm giác gì không? Huynh có nghĩ đến một khi mất khống chế sẽ hóa ma mãi mãi không thể quay đầu là sợ giày vò đáng sợ đến mức nào không? Như thế, huynh còn hâm mộ ghen ghét với đệ sao.