: Không Phải Kết Thúc
Có lẽ là vì bị cảnh sinh đẻ của Tiểu Thảo hù dọa, Chu Tuấn Dương đã trộm biện pháp tránh thai từ chỗ thái y.
Vì thế mà cho đến lúc Tiểu Bao Tử năm tuổi trong vương phủ vẫn chỉ có một mình cậu bé.Tĩnh vương phi lại sốt ruột.
Sao người nhà bà ấy cứ bị vậy nhỉ? Con dâu cả cũng là sinh con đầu xong rất nhiều năm sau đều không mang thai, may mà có Tiểu Thảo điều dưỡng cho nên mới liên tiếp sinh ba cháu trai và một cháu gái.
Con dâu thứ hai thì mẹ mất sớm, bên cạnh lại không có nữ trưởng bối trông nom chỉ bảo, bị cung hàn nghiêm trọng.
Sau khi thành thân điều dưỡng hai năm mới có tin vui, liên tiếp sinh ba bé trai.Nhưng chuyện này không đúng! Bản thân con dâu út là đại phu, cho dù lúc đầu sinh Tiểu Bao Tử cơ thể bị thương thì nhiều năm như vậy cũng nên điều dưỡng tốt rồi mới đúng nhỉ? Đằng này lại năm năm liền không có tin vui gì.
Không lẽ là “Thầy thuốc không tự chữa cho bản thân được”? Tĩnh vương phi tâm sự với chồng mình mấy lần, cuối cùng vẫn không nhịn được tìm con trai út nói: “Dương Nhi, con có muốn tìm thái y khám cho vợ con không?”Chu Tuấn Dương vừa dẫn binh lính Tây Sơn đại doanh đi diệt thổ phỉ chiến thắng trở về, nghe mẫu phi nói vậy thì kinh hãi hỏi liên tục: “Tiểu Thảo nha đầu xảy ra chuyện gì à? Chỗ nào không thoải mái? Vừa nãy con thấy nàng rủ tên nhóc kia chơi trốn tìm mà? Không lẽ là nàng cố gắng chống đỡ chơi cùng để nhóc kia vui vẻ?”Chu Vân Hiến rất bất đắc dĩ: Phụ vương, ngài chắc chắn không phải là vì muốn vợ ngài vui vẻ nên con mới chơi trốn tìm với vợ ngài chứ?Tiểu Bao Tử năm tuổi lại khá trưởng thành, có cảm giác giống ông cụ non.
Cậu bé đã sớm chán ngán với mấy kiểu trò chơi “ngây thơ” như trốn tìm, ném vòng sắt, ném bao cát được không? Bây giờ thứ cậu bé khá hứng thú là học văn, cưỡi ngựa bắn cung và luyện võ.
Cậu bé cảm thấy hứng thú với mấy thứ này nhưng mẹ cậu bé lại không cảm thấy thế.
Mẹ cậu bé cảm thấy cậu bé quá đáng thương, còn nhỏ đã bị phụ vương “Ép” học văn học võ.Cậu bé nhỏ như vậy mà lại phải đứng tấn dưới ánh mặt trời chói chang, một lần đứng tấn là hơn nửa canh giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn phơi nắng đỏ bừng, mồ hôi rơi như mưa.
Người làm mẹ như nàng đương nhiên đau lòng rồi! Vì không muốn phá hủy tuổi thơ êm đẹp của con, Dư Tiểu Thảo thấy con rảnh là kéo con chơi trò chơi cùng mình.
Nhưng mà nàng không biết những trò chơi thú vị trong mắt nàng lại là ngây thơ trong mắt con nàng.Mà Tiểu Bao Tử cũng thương mẫu phi mình.
Phụ vương bận việc triều đình phải thường xuyên ra ngoài, một lần đi rất nhiều ngày.
Cậu bé cảm thấy mẫu phi cô đơn muốn cậu bé chơi cùng nàng.
Cậu bé hiếu thuận, dù chán ghét chơi mấy trò trẻ con này nhưng vẫn kiên nhẫn chơi cùng mẫu phi chọc nàng vui vẻ.
Lão Lai nhà người ta đã hơn tám mươi tuổi mà còn quần áo lòe loẹt tự tìm chọc vui cha mẹ.
Cậu bé hy sinh chút thời gian chơi mấy trò chơi tẻ nhạt đó với mẫu phi thì đã sao?Nhưng mà phụ vương cậu bé lại không nhìn ra tấm lòng hiếu thảo của cậu bé, chỉ cảm thấy vợ mình bị mệt bị ốm là do chơi cùng đứa con trai tinh lực dồi dào nên cảm thấy rất giận! Trong lòng mắng đứa con “Không hiểu chuyện” của mình một trận!Tĩnh vương phi thấy con trai nghĩ sai thì vội kéo hắn lại, do dự hỏi: “Không phải, mẫu phi muốn hỏi con, sức khỏe của vợ con...!không có vấn đề gì chứ?”“Có thể có vấn đề gì?” Chu Tuấn Dương biết vợ mình giỏi y thuật, bản lĩnh chế thuốc xuất sắc vượt trội đứng đầu Đại Minh, nếu có chút bệnh nhỏ thì uống thuốc là xong.
Mẫu phi nói vậy không biết là có ý gì đây?“Nó...!không có vấn đề gì...!vậy...” Tĩnh vương phi do dự nửa ngày, nhìn con trai muốn nói lại thôi.
Không lẽ là do con trai bà ấy có vấn đề? Lòng tự ái của đàn ông đều rất mạnh, không muốn chấp nhận sự thật, giấu bệnh sợ thầy cũng không phải không có khả năng.“Mẫu phi, rốt cuộc người muốn nói cái gì? Có thể đừng nói nửa nói nửa không được không?” Tĩnh vương phi ấp a ấp úng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn đánh giá này nọ.
Chu Tuấn Dương bị bà ấy nhìn mà lạnh cả người, lập tức hỏi thẳng.Tĩnh vương phi nói thẳng vấn đề bà ấy đang lo lắng.
Chu Tuấn Dương dở khóc dở cười nói: “Mẫu phi, sức khỏe của con rất tốt! Người đó, để tâm chăm sóc con của nhị ca đi, nhị tẩu không giống người biết chăm trẻ con, người nên ở bên cạnh giúp đỡ nhiều hơn!”“Nếu sức khỏe của cả hai con đều không có vấn đề gì, vậy....!sao Hiên Nhi năm tuổi rồi mà còn không có thêm đệ đệ muội muội nào?” Cuối cùng Tĩnh vương phi cũng nói ra ý đồ của mình.Chu Tuấn Dương dở khóc dở cười trấn an bà ấy: “Người cứ yên tâm đi! Sang năm người nhất định sẽ có thêm một cháu trai hoặc cháu gái, vậy đã được chưa?”“Con nói có thì có à! Đâu phải chuyện con có thể khống chế.” Tĩnh vương phi lẩm bẩm trở về phủ Tĩnh vương, lại kéo ông chồng đã “Về hưu” của mình phàn nàn nửa ngày, phiền đến mức Tĩnh vương không chịu nổi, ngày nào cũng chạy sang phủ Quốc công tìm bạn già đánh cờ uống trà.Húc vương bị mẫu phi nghi ngờ “Năng lực”, cả kỳ nghỉ đều lôi kéo vợ mình để chứng minh thực lực.
Tiểu Thảo mỗi ngày eo đau chân mỏi, không nhịn được mắng chồng mình là đồ thần kinh, không biết phát điên chuyện gì nữa.
Tiểu Bao Tử hiếu thuận thấy mẫu phi thường xuyên đỡ eo thì tưởng nàng bị bệnh, rất săn sóc giúp nàng đấm lưng mát xa eo, nghiêm túc nhắc nàng nên nghỉ ngơi nhiều hơn.Dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của Húc Vương, rốt cuộc thì phủ Húc vương cũng truyền ra tin tốt vương phi mang thai.
Đúng lúc này vừa khéo là sản lượng năm trăm cân của giống lúa mì vụ Đông đã ổn định.
Các bách tính đều nói đứa con này của Húc vương phi vừa xuất hiện đã mang theo may mắn.Đại Minh lúc này đúng thật là dân giàu nước mạnh, quốc thái dân an.
Ở Giang Nam, giống lúa nước lai đạt sản lượng hơn năm trăm cân đã được trồng trên diện rộng.
Căn cứ gây giống lúa nước lai mở rộng hơn mười nghìn mẫu, cung cấp hạt giống tốt cho phần lớn ruộng lúa nước ở Giang Nam.Vũ đại nhân có công nghiên cứu thành công giống lúa lai, được thăng ba cấp liền.
Nhưng mà ông ta bỏ qua cơ hội tốt đến làm việc ở Kinh thành, kiên trì ở lại nông trường gây giống ở Kim Lăng, tiếp tục cải tạo giống lúa lai.
Bởi vì Trì túc nội sử từng nói, giống lúa nước lại siêu cấp có thể đạt được sản lượng một nghìn cân! Cả đời Vũ đại nhân đều phấn đấu vì mục tiêu này! Công lao của Vũ đại nhân được ghi vào sử sách, trở thành “Cha lúa nước” mà sử sách ca ngợi...Mấy loại hạt giống tiểu mạch, ngô, khoai tây sản lượng cao được trồng trên diện rộng ở phía Bắc.
Đặc biệt là vùng Tây Bắc nghèo nàn và vùng Đông Bắc một năm chỉ có thể gieo trồng một vụ lương thực.
Mấy loại cây trồng sản lượng cao này đã cứu vớt bọn họ khỏi cuộc sống đói nghèo.Sở vũ khí Tây Sơn của Húc vương càng ngày càng sản xuất ra vũ khí hoàn hảo.
Dù là vũ khí lạnh chắc bền hay vũ khí nóng như súng kíp, đại pháo, sản lượng đều tăng lên theo từng năm.
Sở vũ khí còn cải tiến súng, chế ra súng kíp cho thể bắn liên tục, tầm bắn và độ chính xác cũng được cải tiến không ít.Tóm lại, Đại Minh giống như một con rồng lớn chiếm cứ phía đông.
Các quốc gia nhỏ ở xung quanh, dân tộc hiếu chiến ở phía Bắc không thể không ngoan ngoãn, sợ bị cái đuôi của con rồng lớn này quất trúng.
May mắn là Hoàng thượng không phải phần tử hiếu chiến dã tâm bừng bừng, không có ý định đánh chiếm các nước nhỏ xung quanh.
Nếu không...!bản đồ Đại Minh sẽ to đến mức khó mà tưởng tượng!Vợ chồng Húc Vương – công thần trong mắt dân chúng và quan viên trong triều, lúc này một người bị thai nghén hành hạ, một người xót vợ, ở bên cạnh rối đến mức không biết làm gì.“Sao lại thế này? Lúc mang thai Hiên Nhi có xảy ra chuyện gì đâu, sao lần này ăn gì nôn đó? Lần này mới có mấy ngày thôi mà nàng đã gầy đi vài cân rồi!” Chu Tuấn Dương thấy tôm xào trứng ngày thường nàng thích ăn, nay vừa ngửi mùi đã nôn thốc nôn tháo thì rất lo.
Hắn mau chóng cho người làm lui xuống, bưng một ly nước đến tự mình giúp nàng xúc miệng.Dư Tiểu Thảo nôn hết cả sức lực, nước mắt lưng tròng nhìn chồng mình, trông rất tủi thân.
Rõ ràng rất đói mà ăn cái gì lại nôn cái đó.
Mấy ngày này may mà có nước linh thạch chống đỡ nếu không sức khỏe của nàng đã sớm suy yếu.Chu Tuấn Dương xót vợ lại không biết nên làm gì, hắn trợn mắt nhìn bụng vợ mình nói: “Đứa nhỏ này sao lại khác anh nó như vậy, rất biết hành hạ mẹ mình.
Sau này khi nó chào đời không thể không dạy dỗ một trận.”Bạn nhỏ Chu Vân Hiên ngồi bên cạnh mẫu phi đang nước mắt đầy mặt, cậu bé chưa từng thấy mẫu phi phải chịu khổ như vậy.
Nghe cha mình nói vậy thì cậu bé cũng trừng đôi mắt phượng giống hệt cha về phía bụng mẫu phi mình: Em trai em gái không ngoan, sau này cậu bé phải dạy em giúp mẫu phi, tránh cho mẫu phi phải hao tâm tốn sức vì em.Sau này, thế tử Chu Vân Hiên phát huy rất tốt vai trò anh cả, nghiêm khắc dạy dỗ em trai em gái.
Các em không sợ phụ vương mặt lạnh, không sợ mẫu phi hiền lành mà chỉ sợ người anh cả luôn mang nụ cười hiền trên mặt này.
Đây cũng là chuyện sau này.Ba tháng đầu mang thai Dư Tiểu Thảo gần như ăn gì nôn đó.
Kể cả khi Dương Liễu giao việc kinh doanh cho thuộc hạ, tự mình nấu dược thiện thơm ngon cho chủ tử cũng không thể thay đổi tình trạng này.Thời gian đầu mang thai Tiểu Thảo cực kỳ vất vả, thường xuyên nôn cả mật ra ngoài.
Vì đảm bảo dinh dưỡng cho cơ thể mẹ và thai nhi, nàng không thể không ép bản thân ăn.
Ăn lại nôn, nên lại ăn.
Nàng vốn không béo gì nên nhanh chóng gầy thành que củi.Mẹ ruột, mẹ nuôi và mẹ chồng đều rất lo cho nàng.
Ba người chuyển đến ở trong phủ Húc vương, tiện cho việc chăm sóc nàng.
Biết được nàng có thể ăn một ít hoa quả tươi, vườn hoa quả, lều lớn, kho lạnh đều thay đổi nhiều cách khác nhau đưa hoa quả trong mùa, trái mùa, ướp lạnh đến phủ Húc vương.Nhưng đứa nhỏ trong bụng Tiểu Thảo lại thay đổi khẩu vị liên tục.
Hôm nay ăn được mấy miếng táo ngày hôm sau chưa ăn được miếng nào đã nôn, cũng may là có thể ăn mấy quả nho...!Không biết tin tức này truyền ra bên ngoài kiểu gì, người ngoài nghe thấy đều nói Húc vương phi có nhiều sản nghiệp, hoa quả phong phú.
Chứ nếu đổi thành người khác thì đúng là bó tay chịu chết.Sự tra tấn đầy đau khổ này vẫn luôn kéo dài suốt ba tháng đầu, sau đó tất cả triệu chứng đều biến mất.
Việc ăn uống của Tiểu Thảo cũng dần dần thuận lợi hơn.
Dương Liễu và nữ đầu bếp của phủ Húc vương mau chóng vỗ béo lại chủ tử đã gầy như cái sào.Dư Tiểu Thảo cảm thấy đứa nhỏ trong bụng tương lai nhất định là loại kén ăn.
Hôm nay ăn cay, món cá hấp mặt trên có hẳn một tầng ớt cay đỏ, miệng ăn đến mất cả vị giác mà nàng vẫn ăn rất hăng say.
Món gà xào cay bên trong có ớt cay đỏ, xào vô cùng thơm, chỉ mỗi ớt cay thôi mà nàng có thể ăn được nửa đ ĩa.
Tĩnh vương phi vui vẻ nói: “Trai chua gái cay, đứa nhỏ này chắc chắn là một tiểu quận chúa đáng yêu.
Một nam một nữ, vừa khéo hợp thành chữ “Tốt.”Nhưng mà sang ngày khác nàng lại thích ăn chua.
Mận xanh chua đến ê răng nàng có thể mặt không đổi sắc ăn một đ ĩa.
Chanh vận chuyển từ Nam Dương về nàng có thể ăn hai ba quả mà không chớp mắt.
Mẹ nuôi và mẹ chồng sợ nàng ăn nhiều đồ chua ê răng, thay phiên nhau canh chừng nàng không cho nàng ăn nhiều.Có đôi lúc nàng lại thích ăn đồ ăn nặng mùi.
Ví dụ như đậu phụ thối thối hoắc hoặc sầu riêng mùi hương nồng nặc nàng đều ăn rất ngon miệng.Được khoảng năm sáu tháng, bụng nàng to như một quả bóng bị bơm căng, to hơn hẳn những thai phụ bình thường.
Nhưng mà vì có “Tiền sử” của lần sinh đầu tiên nên mọi người không quá để ý chuyện này.
Nhưng mà còn chưa đủ bảy tháng bọn họ đã chuẩn bị tốt phòng sinh, bà mụ cũng mời sẵn vào ở trong phủ.
Sợ lại giống như lần sinh đầu tiên, loạn đến mức trở tay không kip.Nhưng mà cái thai này lại không như anh trai nó gấp không chờ nổi ra trước, nó vẫn luôn ở trong bụng Tiểu Thảo hơn chín tháng mới chịu ra ngoài.
Lúc sắp sinh, bụng nàng to đến kỳ lạ, cái bụng mỏng sắp thành trong suốt khiến mọi người lo lắng nó sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
Chân nàng sưng to như củ cải trắng, dí một cái là lõm thành hố sâu.
Nàng không thể xỏ giày của mình, chỉ có thể xỏ giày của Chu Tuấn Dương để đi lại.
Giày phòng thêu may riêng cho nàng nàng lại không thích đi.Khi thai nhi được bảy tháng Chu Tuấn Dương đã xin nghỉ ở nhà, ngày nào cũng quanh quẩn bên vợ mình.
Nhất là lúc nàng xỏ giày của hắn đi dạo, hắn chỉ sợ giày rộng khiến nàng bị vấp nên cẩn thận đỡ nàng như Lý Liên Anh hầu hạ Lão Phật Gia vậy.Nửa đêm Tiểu Thảo bị chuột rút, đau đến nước mắt đầy mặt, hắn sẽ nhẹ nhàng mát xa giúp nàng để thuyên giảm cơn đau.
Bụng nàng quá to, buổi tối ngày nào cũng đi tiểu đêm, đều là hắn ôm nàng đi.
Mỗi ngày ngâm chân, xoa bóp chân đều do người chồng hai mươi tư tốt hắn làm, không cần người khác làm thay.Viện chính của Thái Y viện từng nhắc nhở bọn họ, cái thai này có lẽ không chỉ có một đứa bé, tất cả đồ dùng dành cho trẻ con phải chuẩn bị đầy đủ.
Khi sinh cũng không đến mức trở tay không kịp.Nhưng mà lần sinh này của Tiểu Thảo không thuận lợi như lần đầu, lăn lộn ba bốn tiếng hai đứa nhóc mới chịu chui ra.
Vì sinh đủ tháng nên cân nặng của Tiểu Màn Thầu và Tiểu Quả Quả không khác anh trai chúng nó là bao, một đứa , kilogam, một đứa , kilogam.
Tiếng khóc rung trời đủ để chứng minh hai đứa nhỏ vô cùng khỏe mạnh.Sau này hai đứa nhỏ lớn lên, người không biết chuyện sẽ thường xuyên nhận nhầm giới tính của hai anh em.
Cũng khó tránh, anh trai Tiểu Màn Thầu lớn lên giống mẫu phi nó đến tám phần.
Mắt hạnh to tròn, lông mi dài đậm, không khác Tiểu Thảo là bao.
Mà em gái Tiểu Quả Quả lại di truyền mắt phượng của phụ vương, nhất là cặp lông mày anh tuấn kia càng khiến người khác nhận nhầm giới tính.Chu Tuấn Dương đương nhiên thích đứa con trai thứ hai lớn lên giống mẫu phi chúng nó này, rảnh rỗi là ôm con không chịu buông tay.
Mà Tĩnh vương phi lại càng thích cháu gái hơn, bà ấy thường xuyên nghĩ nếu con gái có được ngũ quan của con trai út sẽ như thế nào.
Mà cháu gái nhỏ này đúng là thỏa mãn tưởng tượng của bà ấy - giống con trai út mặc quần áo nữ khi còn nhỏ như đúc.Lúc Dư Tiểu Thảo sinh con suýt bị mất máu quá nhiều ảnh hưởng đến tính mạng, bị chồng nàng bắt ở cữ hai tháng liền.
Mà Chu Tuấn Dương cũng bị lần sinh này của nàng dọa sợ, trong lòng thầm quyết định từ nay về sau không sinh thêm nữa.
Hắn len lén cho vợ hắn ăn “Thuốc vô sinh”.Sử sách ghi lại, Húc vương và Húc vương phi, hai trai một gái, sống qua trăm tuổi, chết già cùng ngày...
: Cuộc Sống Thường Ngày Của Cục Cưng Đáng Yêu
Tiểu Màn Thầu, Tiểu Quả Quả, cậu đến thăm các con đây... Ấy? Các con đang làm gì thế?” Dư Phàm đi qua "Thoa viên, khi đi tới hồ sen thì nhìn thấy hai đứa nhóc đang ngồi xổm bên cạnh hồ nước, trong lòng lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Tiểu Màn Thầu có đôi mắt giống mẫu phi mở to mắt, nở nụ cười đáng yêu: “Cậu Thạch Đầu, chúng con đang dạy gà bơi.”
Tiểu Quả Quả ở một bên híp đôi mắt phường hẹp dài, vẻ mặt khinh bỉ: “Nhị ca thật ngốc! Đã nói với huynh con gà không biết bơi rồi, con vịt mới biết bơi!”
“Không biết mới cần chúng ta dạy nó chứ! Học không phải sẽ biết sao?” Tiểu Màn Thầu cầm một con gà con mềm mại trên tay, nhìn dáng vẻ như muốn ném gà con vào trong nước. Gà con đáng thương như đoán được vận mệnh của mình, run rẩy trong tay cậu bé.
Tiểu Quả Quả trợn trắng mắt cực kỳ đáng yêu, chói tai nói: “Huynh biết sao? Cả huynh cũng không biết bơi thì dạy gà con thế nào? Nếu huynh muốn dạy gà con bơi phải biết bơi trước đã!"
Dư Phàm cảm thấy hai đứa cháu ngoại đáng yêu chết đi được, sao có thể đáng yêu đến mức đó chứ? Nhất là cháu gái nhỏ, dáng vẻ nghiêm túc nói đạo lý không khác gì Nhị tỷ lúc còn nhỏ chút nào. Nhưng đạo lý trong miệng cô bé cũng chẳng có bao nhiêu lý lẽ. Cho dù Tiểu Màn Thầu biết bơi cũng có thể dạy cho gà con được đâu.
“Chu Vân Tiêu! Đệ lại chạy tới chuồng gà của Đông Khoa viện trộm gà con hả?!” Húc vương Thế tử Chu Vân Hiên trở về từ bên ngoài, bạn nhỏ đã được chín tuổi, dáng vẻ lúc không cười chẳng khác nào phụ vương của bé.
Đông Khoa viện vốn là một hoa viên rất lớn, sau đó bị đổi thành phong cảnh điền viên, đình cỏ tạo hình rất khác biệt, nhà cỏ tranh tường đất nóc rơm, hồ cá sóng xanh dập dờn, vườn rau xanh tươi, ruộng lúa mì sắp thu hoạch... Lý do Húc vương làm những chuyện này chỉ đơn giản vì một câu nói lo lắng “thật sợ mấy đứa nhỏ tay chân chẳng siêng năng, không phân biệt được ngũ cốc” của vương phi, vì thế, hoa viên bị san bằng, vườn rau được mở ra, trồng cấy cả lúa mạch. Mặc dù ba đứa nhỏ của Húc Vương phủ có hai đứa chỉ mới hơn bốn tuổi, nhưng cũng phải tham gia làm ruộng. Đương nhiên lúc hai đứa nhỏ giúp còn thêm phiền khá nhiều.
Vì bồi dưỡng trái tim yêu thương của mấy đứa nhỏ, bên cạnh vườn hoa còn đặc biệt làm một cái chuồng gà, ấp ra một đám gà con để bọn nhỏ nuôi. Nói là để bọn nhỏ nuôi thật ra cũng chỉ là mỗi ngày bớt thời gian cho thêm một ít lương thực, đút chút nước mà thôi. Việc quét dọn chuồng gà đã có hạ nhân chuyên phụ trách.
Hôm nay, sau khi Chu Vân Hiên đi đua ngựa cùng người ta ở trường đua trở về thì đến chuồng gà cho đám gà con ăn gạo kê, lại phát hiện mất một con. Xét theo tiền án giống vậy của tiểu đệ trước đây, cậu bé trực tiếp chạy tới hồ sen bên này. Quả nhiên đã phát hiện gà con mất tích trong lòng bàn tay của tiểu đệ.
“Không phải đã nói với đệ rồi sao? Gà con không biết bơi! Đệ ném nó xuống chỉ làm hại đến mạng sống của nó thôi. Đệ quên Tiểu Hắc Chuỷ rồi à? Không phải cũng bị đệ làm chết đuối ư?” Chu Vân Hiên sắp bị sự ngốc nghếch của tiểu đệ làm phát khóc rồi.
“Nhưng mà…” Tiểu Màn Thầu bĩu môi, còn muốn nói gì đó.
“Không có nhưng mà! Bây giờ, lập tức, nhanh chóng, đưa Tiểu Đoàn Tử trở về cho huynh!!! Sau này cũng không được bắt gà con đi chơi nữa! Có nghe thấy không?” Chu Vân Hiến nhấn mạnh từng chữ, đôi môi căng mọng mím thành một đường.
Tiểu Màn Thầu biết đại ca thế này là không vui, mặc dù rất không muốn, nhưng lại sợ uy thế của đại ca, chỉ đành lên tiếng: “Nghe thấy rồi...”
Vì cậu bé biết nếu mình cãi lời đại ca, cuối cùng người có hại chính là mình. Cậu bé sẽ phát hiện một con sâu mập mạp dưới đáy bát cháo của mình sau khi ăn xong; phía sau quần áo sẽ xuất hiện một chỗ rách, thịt trên mông trắng nõn lộ ra, bị các bạn nhỏ trêu cười; lúc luyện chữ, chữ đã viết xong sẽ “không cẩn thận” bị dính mực, sau đó phải viết lại...
Loại chuyện như thế đã có rất nhiều rồi. Lúc cậu bé đến tố cáo đại ca với phụ vương mẫu phi, đại ca còn được khen một trận. Dần dà, sự dạy dỗ đầy máu và nước mắt nói với cậu bé, không thể đắc tội với đại ca, lời của đại ca cũng không thể không nghe, nếu không sẽ rất thảm.
Mặc dù cậu bé rất muốn dạy cho gà con một kỹ năng mới, nhưng kế hoạch không thể không thất bại giữa chừng, con gà con được đặt tên là Tiểu Đoàn Tử cũng tránh được một kiếp.
Thấy tiểu đệ ngoan ngoãn như thế, đánh một gậy lại cho một quả táo ngọt: “Nếu gần đây đệ viết chữ có tiến bộ, học thuộc lòng Thiên Tự Văn, đứng tấn có thể kiên trì được nửa canh giờ, huynh sẽ thuyết phục mẫu phi giúp đệ, đồng ý cho đệ nuôi vịt như thú cưng. Nhưng đệ phải tự mình chăm sóc con vịt này, không thể cho người khác giúp đỡ.”
Tiểu Màn Thầu vừa nghe thấy thế lập tức có tinh thần: “Đại ca, Thiên Tự Văn đệ đã học thuộc rồi, huynh nghe... Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương... Mỗi ngày đệ đều nghiêm túc luyện chữ, phụ vương còn khen đệ có thiên phú đó. Còn nữa, còn nữa... hôm nay đứng tấn đệ đã kiên trì được nửa canh giờ rồi, không tin huynh hỏi Tiểu Ngũ Tử đi.” Tiểu Ngũ Tử là sai vặt thiếp thân của cậu bé, một cậu nhóc mười tuổi rất thông minh.
Tiểu Màn Thầu rất hâm mộ mẫu phi của mình nuôi hai con “chó lớn” làm thú cưng, luôn muốn có được thú cưng thuộc về mình, chủng loại gì cũng được.
Dư Phàm đứng một bên nhìn hai cháu trai nói chuyện qua lại, thầm cười lăn lộn trong lòng. Nuôi thú cưng gì không nuôi cứ phải nuôi vịt. Thật ra cậu có chút chờ mong vẻ mặt lo lắng giậm chân của cháu trai đứng bên hồ sau khi vịt nhảy vào trong nước.
“Cậu Thạch Đầu, cậu đến gặp mẫu phi sao? Lúc này, có lẽ mẫu phi đang ở trong phòng sách nhỏ của Gia Nhạc đường.” Mỗi ngày vào lúc này, chỉ cần phụ vương ở trong phủ, mẫu phi đều sẽ “hồng tụ thiêm hương”, vừa mài mực vừa luyện chữ.
Luyện chữ là giả, bồi dưỡng tình cảm là thật. Ba đứa nhỏ của Húc Vương phủ đã quen với việc phụ vương dính lấy mẫu phi rồi. Lúc đầu, Tiểu Màn Thầu và Tiểu Quả Quả còn tỏ vẻ kháng nghị vì phụ vương thường xuyên giành mẫu phi với bọn họ. Nhưng sau nhiều lần kháng nghị không có hiệu quả, bọn nhỏ cũng chỉ có thể cam chịu số phận.
Dư Phàm gật đầu, vỗ lên bả vai cháu trai, xoa đầu Tiểu Màn Thầu, véo má Tiểu Quả Quả, cười nói: “Cậu đi nói chính sự với mẫu phi của các con trước, lát nữa lại đến chơi với các con. Tiểu Bao Tử, chăm sóc đệ đệ muội muội thật tốt nhé!”
Nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ giống Húc vương của Chu Vân Hiên nhăn lại, Dư Phàm thầm cười trộm trong lòng. Cậu cố ý đấy, biết rõ cháu trai lớn không thích người khác gọi nhũ danh của mình, cậu là muốn nhìn gương mặt giống với tên cướp đi nhị tỷ tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Cậu Thạch Đầu lại đến giành mẫu phi với phụ vương, phụ vương thật đáng thương!” Tiểu Quả Quả ăn một viên kẹo cậu út đem từ tiệm kẹo tới, thở dài. Nhưng vẻ mặt kia của con rõ ràng là đang xem kịch vui, có thể giấu đi một chút không?
Tiểu Màn Thầu há miệng để muội muội đưa kẹo vào miệng mình, mơ hồ nói: “Phụ vương luôn giành mẫu phi với chúng ta, bây giờ báo ứng tới rồi đúng không?” Đứa nhỏ chết tiệt này, nếu như bị phụ vương nghe thấy ngươi nói hắn như vậy, không biết báo ứng sẽ rơi xuống người ai đây?
“Hai đứa, đến giờ ôn bài rồi, đến thư phòng ngoài với đại ca. Cẩn thận đến trễ bị tiên sinh khẽ vào tay đấy!” Chu Vân Hiên xách đệ đệ muội muội muốn đi xem náo nhiệt đi thẳng ra ngoại viện.
Tiểu Quả Quả đảo qua đảo lại tròng mắt, để lộ vẻ mặt đáng thương: “Đại ca, hôm nay Tiểu Màn Thầu kéo muội, ép muội nhìn huynh ấy dạy gà bơi. Điểm tâm buổi chiều muội còn chưa ăn nữa, thật là đói...”
“Không phải trong tay muội có kẹo à? Ăn hai viên lót dạ trước đi, buổi tối cùng nhau ăn!” Chu Vân Hiên thấy muội muội diễn trò đã quen, thờ ơ nói.
Tiểu Màn Thầu cầm gà con trong tay, đưa tới trước mặt đại ca: “Đại ca, trước khi đến thư phòng phải đưa Tiểu Đoàn Tử về trước đúng không? Nếu tiên sinh phát hiện sẽ ném nó ra ngoài đấy. Đến lúc đó nó sẽ thành gà lang thang, gà ăn mày, thật là đáng thương!”
“Tiểu Ngũ Tử, đưa gà trong tay Nhị công tử về Đông Khoa viện đi!” Giọng điệu của Chu Vân Hiện không hề lên xuống, nhịp bước cũng chưa từng dừng lại, xách hai đứa nhóc đi ra ngoại viện.
Tiểu Màn Thầu giang hai tay, thảm thiết kêu lên: “Đại ca, trên tay đệ dính phân gà rồi, thối quá! Về phòng rửa sạch trước rồi đi học, có được không?”
“Thư phòng có chậu rửa tay, còn có xà phòng rửa tay nữa.” Chu Vân Hiên nói chuyện với giọng điệu không cho phép cãi lại. Đệ đệ muội muội đều rất thông minh, học tập cũng nhanh, nhưng cứ không thích học. Từ sau vỡ lòng ba tuổi, mỗi ngày đều sẽ đấu trí đấu dũng với tiên sinh, muốn lừa cho qua cửa.
Tuy tiên sinh học vấn uyên thâm, nhưng tính cách khá hiền lành, rất nhiều lúc đều bị hai đứa nhóc này trốn học thành công. Sau khi mẫu phi nghe tiên sinh khóc lóc kể lể bèn giao nhiệm vụ giám sát đệ đệ muội muội học tập cho người làm đại ca là cậu bé. Có thời gian này, còn không bằng để cậu bé đọc thêm một quyển sách hoặc luyện thêm một bộ quyền pháp với sư phụ dạy võ thì hơn.
Kết quả là mỗi ngày đều lặp lại tình huống khi nãy một lần. Hai đứa nhóc kia sẽ nghĩ đủ mọi cách muốn trốn khỏi lớp học, hoặc là kéo dài thời gian vào lớp học, cậu bé phải liên tục đánh bại mưu kế nhỏ của bọn chúng... Haiz! Làm đại ca của người ta thật mệt tim!
Chu Vân Hiên ném hai đứa nhóc vào thư phòng, đôi mắt cảnh cáo đảo qua đảo lại nhìn hai người bày mưu tính kế: “Hai đứa ngoan ngoãn một chút cho huynh! Nếu huynh nghe tiên sinh tố cáo nói hai đứa không ngoan! Buổi tối, Tiểu Màn Thầu có bữa tiệc sâu hầu hạ, Tiểu Quả Quả bị cấm ăn đồ ngọt một tháng!”
“A... đừng mà, đại ca...” Hai đứa nhóc thảm thiết kêu lên. Tuy Tiểu Màn Thầu là con trai những rất sợ mấy thứ mềm mềm như sâu, nghe nói là lúc nhỏ có một con sâu xanh nhỏ rơi trúng mũi cậu bé, từ đó bị dọa sợ.
Còn Tiểu Quả Quả thì giống những bạn nhỏ khác, thích ăn đồ ngọt, thích nhất là bánh ngọt khi mẫu phi có hứng thú tự tay làm. Sợ cô bé ăn hỏng răng, mẫu phi quy định mỗi ngày cô bé chỉ có thể ăn hai viên kẹo một miếng bánh ngọt, sau khi ăn phải đánh răng.
Chu Vân Hiên nắm lấy nhược điểm của đệ đệ muội muội, dù hai đứa có là Tề Thiên Đại Thánh cũng không thể trốn khỏi lòng bàn tay của cậu bé được. Ặc... không biết tối hôm nay lúc kể chuyện, mẫu phi có kể tiếp “Tây Du Ký” hay không nhỉ? Mong chờ quá!
“Đệ tử quy, thánh nhân huấn. Thủ hiếu đễ, thứ cẩn tín...” Trong phòng vang lên tiếng đọc sách non nớt của đệ đệ muội muội, Chu Vân Hiên đi vào phòng bên cạnh, hứng thú nghe cấp dưới của phụ vương dạy binh pháp và thao lược cho cậu bé.
Cậu bé thích đọc sách, nhưng cậu bé càng thích nghe phụ vương và Nhị thúc nói về những chuyện mưa gió trên chiến trường hơi. Phụ vương nói, đợi cậu bé đủ mười tuổi sẽ dẫn cậu bé vào doanh trại Tây Sơn trải nghiệm cuộc sống trong doanh trại. Trước lúc đó, cậu bé phải chuẩn bị đầy đủ, không thể khiến phụ vương mất mặt được..