Hai người cứ thế tự nhiên nói chuyện về đề tài này, Tô Nhiễm không thể nào chen miệng vào bè quanh cô ấy đều thích quần áo xinh đẹp, túi xách hàng hiệu các nhiên có bàn tán về giới giải trí cũng sẽ là những món ngon trong nhà hàng cao cấp Michelin, hoặc là những hải đảo giải trí nghỉ phép cảm thấy hứng phút này Tô Nhiễm nghe Đường Lăng với Tần Tịch tán gẫu, khác xa so với thế giới thường ngày mà cô ấy tiếp không biết vì lý do gì, sự tủi thân trong lòng cô ấy từ từ cũng tiêu tán mới là cuộc sống hằng ngày của một sinh viên bình Nhiễm giống như mới ý thức được, Tần Tịch chẳng qua chỉ mới là sinh viên năm hai đại ấy còn nghe thấy anh trai mình nói qua một lần, hình như em ấy là một cô biết là bị cha mẹ vứt bỏ hay đã qua đời rồi, dù sao cũng nói là để lại cũng đủ nhiều tiền cho em ấy, có thể đủ để em ấy học xong đại mà không có người nhà ấm áp, cho dù có tiền nhiều cũng sẽ có nhiều tiếc Nhiễm từ nhỏ đã được cưng chiều mà lớn mẹ với anh trai cho cô ấy tình yêu nhiều đến mức tràn này đây, vẫn là lần đầu tiên nếm trải hương vị người thân không đứng về phía mình vô điều kiện ấy cảm thấy rất là tủi thân khó chịu vô cùng!Cảm thấy bạn bè xa lánh, mọi thứ trên thế giới này đều trở nên lạnh như này ngồi trên xe, nghe Tần Tịch tự nhiên tán gẫu với Đường nhiên cô ấy cảm thấy, bản thân tùy hứng yêu cầu đàn em không mấy thân thiết này cho mình dũng khí, rồi còn muốn em ấy đi cùng mình đến tập đoàn Lạc phải là hơi quá đáng hay không?Tô Nhiễm hơi ngẩn ngơ nhìn Tần Tịch, đối phương đã trả lại điện thoại cho Đường người không tiếp tục nói chuyện nữa, cái vị đàn em này của cô ấy thậm chí đã lấy điện thoại ra, mở một luận văn ra bắt đầu chuyên chú mắt Tô Nhiễm nhanh chóng lướt qua màn hình di động của Tần Tịch, cuối cùng dừng lại ở sườn mặt nghiêm túc của đối em ấy vẫn là sinh viên, gần đây sắp tới cuối học kì nói thi cuối kỳ của sinh viên y rất là khủng bố, cũng bận rộn vô là do ánh mắt cô ấy quá chuyên chú, rốt cuộc Tần Tịch cũng quay đầu nhìn về phía cô hơi cười cười với Tô Nhiễm: “Đàn chị, còn có việc gì ạ?”“….Ừ.” Tâm trạng Tô Nhiễm phức tạp gật gật ấy không biết phải biểu đạt như thế nào, ký ức từ từ khép lại.
Cô ấy nhớ rõ lần trước xém tí nữa đã kể về chuyện giữa mình và Tạ Liên Thành, cũng bị em ấy lễ phép kiên định từ chối là bây giờ không nói câu gì, Tô Nhiễm cảm thấy trong người nghẹn đến khó lòng chịu ấy thật sự rất sợ Lạc phương chưa bao giờ làm chuyện gì tổn thương đến cô ấy nhưng cô ấy vẫn sợ hãi lắm.“Đàn chị.” Tần Tịch cất di động đi, “Tối qua em đi tham gia một buổi tọa đàm do một vị giáo sư rất nổi tiếng thuyết trình.”“Ặc…….” Tô Nhiễm vội vàng nói: “Xin lỗi em nha Tiểu Tịch, hôm qua chị không biết……”“Không có gị ạ không có gì ạ.
Đàn chị không cần xin lỗi vì chuyện này.” Tần Tịch xua xua tay, “Hơn nữa chị cũng không làm ảnh hưởng đến thời gian toạ đàm.”Cô dừng lại một chút, giọng nói ôn hoà hơn nữa: “Vị giáo sư kia thực sự rất giỏi, là người đứng đầu trong ngành.
Một vài nội dung thầy ấy nói, bây giờ em nghe vẫn chưa hiểu lắm.
Sau đó đàn anh dẫn em đi gặp thầy ấy, em căng thẳng lắm luôn.”“Ừm.” Tô Nhiễm gật gật đầu, cô ấy có thể hiểu được tâm trạng của Tân ấy nhớ đến chuyện lúc mình mới học đàn không được bao lâu.
Tuy là những người xung quanh đều khen cô ấy có thiên thú kể cả là những giáo viên dạy cô ấy thanh nhạc, dạy cô ấy đàn hạc cũng đều khen cô ấy không dứt ấy thực sự rất rất thích đàn nên lần đầu tiên gặp được nghệ sĩ chơi đàn nhạc nổi tiếng quốc tế, cô ấy cũng vô cùng căng thẳng.“Lúc đó trong đầu em trống rỗng luôn.” Tần Tịch nói tiếp: “Nhưng mà không ngờ giáo sư tốt tính lắm, rất gần gũi cũng thân thiết với kiên nhẫn nữa.
Cho dù em nói năng lung tung lộn xộn cái nhìn của em.
Thầy ấy cũng không hề tức giận xíu nào.
Còn khen em rất chân thành, bảo em cố gắng lên.
Thầy ấy còn nói rất tin tưởng và mong chờ sự phát triển của em trong tương lai.”“Ừm.” Tô Nhiễm lại gật đầu thật ấy cũng hiểu rõ cảm giác này.“Cho nên, những người bằng lòng bao dung chị, sẽ không vì chị nói mấy câu này kia mà lạnh mặt với chị.” Tần Tịch duỗi tay vuốt vuốt tóc, giọng nói nhàn nhạt: “Người không muốn che chở cho chị, chỉ có nói xuôi tai đến mấy cũng sẽ cảm thấy chói tai vô cùng.”“Đàn chị.” Tần Tịch nhìn cô ấy, “Chị không cần phải căng thẳng,”.