“Cố lên nhé.
” Tô Triệt giơ tay, giống như sờ sờ tóc cô, lúc gần chạm tới mới giật mình rụt tay về.
“Xin, xin lỗi.
” Anh hơi thấy xấu hổ: “Em gái anh cũng lớn chừng em, thiếu chút nữa anh nghĩ đang nói chuyện với nó, có lỗi quá.
”“Không sao ạ.
” Kiều Sơ Hạ ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô Triệt: “Cảm ơn anh! Chưa có ai từng nói thế với em! Hôm nay….
.
”Cô cắn cắn môi dưới, nói nhanh như gió: “Là lúc vui vẻ nhất cuộc đời em.
”Kiều Sơ Hạ nói xong một hơi, mặt đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
Cô vốn không dám nhìn Tô Triệt thêm lần nữa, xoay người, chạy nhanh về phía ký túc xá.
Mãi đến khi âm thanh náo nhiệt ở chỗ hội trường không còn truyền đến nữa, cô mới chịu dừng bước chân lại.
Đã xa lắm rồi mà cô cảm thấy vẫn còn nhìn thấy chỗ Tô Triệt còn đứng đó.
Thanh niên cao lớn anh tuấn, cô nằm mơ cũng chưa về nghĩ tới, trong cuộc đời mình là có người như vậy xuất hiện.
Tốt đẹp đến mức……Kiều Sơ Hạ chậm rãi nhắm mắt lại, tốt đẹp đến mức, khiến người ta không thể không thích.
“Hạ Hạ có phải đi xem ảnh đế Lê với Âu Dương không nhở?” Cũng sắp đến giờ cơm tối rồi, Kiều Sơ Hạ vẫn chưa về ký túc xá.
“Không biết nữa.
” Đường Lăng thu dọn sách giáo khoa lại: “Buổi tối có đứa bạn hẹn tớ ăn cơm cùng, tớ đi trước đây.
”“Ừ.
” Tần Tịch gật gật đầu.
Cô duỗi người, đọc sách cả buổi, sự hưng phấn buổi trưa khi biết được tin tức kia cũng đã phai nhạt đi rồi.
Âu Dương Nguyệt với Kiều Sơ Hạ chưa có ai về cả, sau khi Đường Lăng đi, cô cũng thu dọn đơn giản rồi chuẩn bị đi ăn cơm tối.
Ráng chiều từ từ buông xuống, trong khuôn viên trường cũng từ tự rộn rã lên.
Có một số chuyên ngành thi cuối kỳ tương đối nhẹ nhàng, có nhóm sinh viên gần năm cuối thậm chí đã thi xong mấy môn rồi, có thể chuẩn bị nghỉ đông.
Một mình Tần Tịch đi trên đường, ngẫu nhiên nghe thấy bọn họ thảo luận kế hoạch nghỉ đông sắp tới vô cùng hưng phấn.
Cô lại chả có bao nhiêu cảm giác hưng phấn khi nghỉ đông.
Nghỉ đông, sẽ có Tết Âm Lịch.
Cô không có nơi nào để đi, chỉ có thể một mình ở lại ăn Tết Âm Lịch.
Không đến mức tịch mịch nhưng cũng không quá háo hức chờ mong.
Huống chi nghỉ đông năm nay, cô đã sẵn sàng ở lại tiếp tục làm thí nghiệm.
Tần Tịch cũng không nóng nảy, cứ từ từ men theo ven đường đi về phía nhà ăn.
Đầu óc cũng cố gắng thả lỏng, đây được tính là lúc nghỉ ngơi của cô.
Chiều nay có hoạt động ở hội trường lớn, rất nhiều sinh viên tụ họp ở đó, người bên khu đông này ít đi một chút.
Lúc sắp đến nhà ăn, cũng không thấy có bao nhiêu sinh viên.
Tần Tịch đang suy nghĩ xem tối nay ăn gì mới được, một bàn tay đột nhiên nắm lấy tay cô kéo sang một bên.
Nơi đó là một rừng cây nhỏ, đi xuyên qua chính là nhà ăn.
Lúc này tuy là đã rưỡi rồi nhưng đèn ven đường vẫn chưa được bật lên.
Ánh sáng trong rừng cây nhỏ mông lung, cô còn chưa kịp thấy rõ đã bị túm kéo đi đến sau một thân cây.
“Này….
.
” Tần Tịch vừa muốn hét lên, một bàn tay đã bụm miệng cô lại.
“Xuỵt.
” Nam thanh niên trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, trên mặt còn đeo khẩu trang màu đen.
Trong vừng cây ánh sáng vốn tối, Tần Tịch căn bản không thấy rõ bộ dáng của anh ta.
Nhưng là thanh âm……“Đừng sợ, tôi muốn nhờ cô một việc.
” Đối phương đè thấp giọng nói, nhẹ giọng nói bên tai cô.
“Anh buông tôi ra trước đi.
” Tay Tần Tịch còn đang bị đối phương nắm lấy.
Cô bị ép lên thân cây, người giam cầm cô đương nhiên là một nam sinh.
Vóc dáng cao cao, ngón tay thon dài mạnh mẽ.
Nhưng mà anh ta còn xem như lịch sự, lúc mới đầu bắt lấy tay cô cũng trườn lên trên luôn, nắm vào tay áo của cô.
Hơn nữa mặc dù anh ta ép Tần Tịch dựa vào cây nhưng cũng cách cô chừng nửa thước.
Ngoài việc túm lấy tay cô, những chỗ khác không hề chạm tới.
Ngay cả lúc ngăn cô lên tiếng, cũng là dùng ống tay áo đè lại miệng cô.
Bởi vì như thế, Tần Tịch mới không có hét lên nữa.
Nam sinh hình như cười nhẹ một tiếng.
Anh ta đúng là nghe lời thả tay Tần Tịch ra, thậm chí còn bước lùi về sau một bước.
“Anh là….
” Tần Tịch xoa xoa cánh tay, đứng thẳng người nhìn về phía đối phương.
Cứ cảm thấy giọng nói này quen quen, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi ấy.
“Tôi nhận ra cô!” Nam sinh lại cười khẽ một tiếng.
“Hả?” Tần Tịch nhướng mày, tuy biết đối phương là người lịch sự, nhìn không giống người xấu lắm.
Nhưng mà ở trong trường học, bộ dáng thần bí như vậy, cũng không thể nào là người tốt được.
“Ừm, khụ.
” Nam sinh ho nhẹ một tiếng, giống như lại cười.
Hình như anh ta rất thích cười, cho dù ánh sáng có chút mông lung, vành nón anh ta cũng kéo thấp xuống.
Tần Tịch cũng nhìn thấy cặp lông mi rất dài, đôi mắt xinh đẹp đến mức khiến người ta kinh diễm.
“Anh…” Cô mở to hai mắt, có chút không dám tin: “Lê Phi….
Không phải! Ảnh đế Lê?!”Đây dù sao cũng là nam nghệ sĩ duy nhất cô từng thích.
Trước đây đúng là Tần Tịch rất thích xem phim của Lê Phi, có vài bộ phim kinh điển thậm chí xem đi xem lại vài ba lần.
Fans của Lê Phi kiêu ngạo nhất là, thần tượng của bọn họ không chỉ hái được vòng nguyệt quế ảnh đế lúc còn rất trẻ mà còn có một khuôn mặt dù phóng lên màn hình lớn cũng đẹp không tỳ vết, không góc chết.
“Lê Phi.
” Lê Phi tháo mũ lưỡi trai xuống, vươn tay với Tần Tịch: “Bây giờ chỉ là Lê Phi thôi.
”Anh ta không có phủ nhận danh hiệu ảnh đế này, đó là danh hiệu anh ta đạt được bằng sự nỗ lực của mình.
Nhưng mà bây giờ, anh ta chỉ là Lê Phi.
“Ặc….
.
” Tần Tịch cũng duỗi tay, mờ mịt bắt tay với anh ta.
“Tôi nhớ rõ cô.
” Lê Phi lại nói chuyện.
.