Trong khoảng thời gian ngắn, cô đột nhiên phát hiện ra bản thân thực sự không biết nên nói cái gì mới tốt.
Trong nháy mắt, khả năng ngôn ngữ không đủ đến sử dụng.
Có lẽ nguyên nhân là hệ thống sưởi trong xe mở quá ấm.
Không chỉ mặt cô thôi, khắp người cô, kể cả là trái tim đang đập thình thịch ngày càng nhanh trong lồng ngực, đều chậm rãi trở nên ấm áp.
“Đàn anh Ngô….
.
” Tần Tịch hơi há miệng, lẩm bẩm kêu, ngơ ngẩn nhìn một bên mặt tuấn mỹ như tượng khắc của thanh niên ngồi bên cạnh mình.
Ngô Hi Ngạn vội vàng về nước, vẻ mặt nhìn qua rất mệt mỏi.
Nhưng mà vì thế, ngũ quan sắc bén của anh cảm giác cũng trở nên dịu dàng không ít.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào, Tần Tịch đột nhiên nhớ đến chuyện ngày đó anh dẫn cô đi gặp giáo sư Trương.
Rồi lại nghĩ đến chuyện hai người trên đường sóng vai đi về ký túc xá, dưới ánh trăng, đàn anh vô địch thiên hạ kia, cũng chỉ biết nói đi nói lại một câu “không cần để ý” với mình.
Cô thật sự….
.
muốn để ý đấy.
Tần Tịch biết bản thân mình sẽ không bị mấy người như Triệu Vệ Hoa, Nghiêm Tử Khâm đạp đổ.
Cô cũng biết bản thân có thể vượt qua phong ba bọn họ gây ra một cách vững vàng.
Nhưng như thế cũng không có nghĩa lạ, khi có người từ ngàn dặm xa xôi, phong trần mệt mỏi chạy về đến bên cạnh cô, muốn cùng cô đối mặt vượt qua sóng gió, cô sẽ thờ ơ.
Loại cảm giác được người quan tâm đến này, thật sự thích quá đi!Hơn nữa……Còn không hề có một xíu xiu lợi dụng, lừa gạt và dối trá!Tần Tịch lại chớp chớp mắt.
Đôi mắt vốn dĩ sáng ngời, to tròn giờ cong lên, cứ như hai mảnh trăng non vậy.
Khóe môi cô nhếch lên rõ cao, trên gò má hai má lúm đồng tiền cứ như đựng mật ngọt ngào vậy.
“Em biết rồi.
” Tần Tịch cười cười đáng yêu vô cùng, “Cảm ơn đàn anh.
”Ngô Hi Ngạn : “……”Hai bàn tay đặt bên cạnh cơ thể hiếm khi căng thẳng nắm chặt lại, sau đó lại thả ra.
“Anh thấy trên diễn đàn.
” Anh nhỏ giọng giải thích, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ: “Vấn đề của em đã được giải quyết.
”“Dạ.
” Tần Tịch nghiêng đầu nhìn Ngô Hi Ngạn, cười càng ngọt ngào hơn.
Ngô Hi Ngạn quay đầu đi: “….
.
Làm đẹp lắm.
”“Cảm ơn đàn anh khích lệ ạ.
” Tần Tịch giòn giã đáp lại.
Ngô Hi Ngạn : “……”Ngón tay anh theo bản năng nhẹ nhàng cong lại: “Anh còn nhìn thấy em reply bình luận nữa.
”Ánh mắt anh lướt qua vai Tần Tịch, giống như tìm thấy được cọng rơm cứu mạng khiến cho anh không cần phải canh thẳng như vậy nữa: “Kinh nghiệm của luật sư Tăng rất phong phú, sẽ hết lòng giúp đỡ em.
”“Vâng.
” Tần Tịch lại ngoan ngoãn gật đầu.
Cô còn quay đầu lại cười với luật sư Tăng: “Cảm ơn luật sư Tăng.
”“Ừm, khụ khụ.
” Luật sư Tăng ho nhẹ hai tiếng, “Tôi sẽ dốc sức làm.
”“Thi cử có tốt không?” Ánh mắt Ngô Hi Ngạn cuối cùng cũng quay lại trên người Tần Tịch nhưng vẫn lịch sự chỉ nhìn tóc cô.
Nhưng anh vẫn có thể nhìn ra trên mặt cô gái nhỏ, đuôi mắt lông mày đầu ngập tràn ý cười vui vẻ không che giấu chút nào.
“Nỗ lực đọc sách một tháng.
” Tần Tịch cười, “Cách đàn anh gần hơn một bước rồi nha.
”“Ừ….
Khụ khụ….
.
” Ngô Hi Ngạn cũng ho.
Anh rõ ràng cảm nhận được đàn em hôn nay khác hoàn toàn với người thường anh biết.
Nhưng mà thay đổi như vậy khiến cho anh cảm thấy xa lạ mà chân tay luống cuống ra thì cũng không có cảm giác ghét bỏ gì.
“Quà sinh nhật.
” Ngô Hi Ngạn chần chờ, nhớ tới một chuyện khác.
Với tính cách của anh, từ sớm đã nên gửi tin nhắn wechat cảm ơn Tần Tịch rồi.
Nhưng mà sau lúc đó, vì đủ loại duyên cớ, hai người đúng là không có gặp mặt nhau nữa.
Nhoáng một cái, đã ngày trôi qua rồi.
“Anh rất thích, cảm ơn em.
” Anh lại nói cảm ơn với Tần Tịch lần nữa, ngữ khí chân thành tha thiết.
“Đàn anh thích là được rồi ạ.
” Tần Tịch vẫn cứ cười tủm tỉm.
Ngô Hi Ngạn cảm thấy bản thân đang nhấp nhổm ngồi cũng không yên.
Theo bản năng anh nhìn về phía luật sư Tăng, trong anh mắt hiện lên vẻ xin nhờ giúp đỡ mà chính bản thân anh cũng không phát hiện ra.
“Khụ…… Khụ khụ……” Luật sư Tăng ho nhẹ hai tiếng, bình thản ung dung quay đâu tiếp tục xem phong cảnh ngoài cửa sổ.
Thời tiết thành phố A vừa đến mùa đông sương mù đã mênh mông khắp chốn, thành thị nhà lầu đường phố ông đã quen thuộc từ lâu.
Không có gì đẹp.
Trên mặt luật sư Tăng có vẻ nhẹ nhàng thích ý mỉm cười, giống như cảm thấy vẻ đẹp vô hạn.
“Anh nghĩ, em chắc là cần một vài trợ giúp về pháp lý.
” Bên ngoài lĩnh vực chuyên môn của mình, ngôn ngữ Ngô Hi Ngạn cũng bắt đầu trở nên thiếu thốn.
Anh lại nói với Tần Tịch lần nữa: “Luật sư Tăng sẽ hết lòng giúp em.
”“Dạ.
” Tần Tịch ngoan ngoãn gật đầu, “Em biết, cảm ơn đàn anh, cảm ơn luật sư Tăng.
”Hai người đã có xu hướng nói chuyện thiếu muối rồi, cô lại không hề cảm thấy không kiên nhẫn chút nào.
“Ừm.
” Ngô Hi Ngạn cũng gật đầu, “Lúc trước anh không để ý đến diễn đàn, không biết chuyện này sớm.
”Anh hỏi Tần Tịch: “Có ảnh hưởng thi cử không?”“Không ạ.
” Tần Tịch lắc đầu.
Cô lấy thẳng di động ra, đăng nhập vào website trường, cho Ngô Hi Ngạn xem thành tích mà cô đạt được.
.