Ánh mắt Ngô Hi Ngạn đảo qua hai quyển sách giáo trình, ánh mắt hơi ảm đạm.
“Chương trình học học kỳ sau.
”“Dạ vâng.
” Tần Tịch lấy sổ ghi chép ra sẵn, ngồi xuống ghế sô pha.
Cô đặt vở lên bàn trà, lấy bút viết ra, mở di động lên, điều chỉnh sang chế độ ghi âm.
Sau đó ngẩng đầu nhìn Ngô Hi Ngạn, ngoan ngoãn kỷ cương y như học sinh tiểu học vậy.
“Đàn anh Ngô, em chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể bắt đầu ạ.
”Ngô Hi Ngạn ngồi xuống một ghế sô pha đơn khác đối diện với cô, lấy một quyển sách qua, lật lật vài trang.
Những giáo trình này anh không thể quen thuộc hơn được nữa, cơ sở nền tảng của anh rất vững chắc, lúc còn đi học ở học viện y anh cũng là một người tiếng tăm lẫy lừng.
Ngô Hi Ngạn nhìn nhìn Tần Tịch, lại nhìn giáo trình mới tinh trong tay mình.
Đây chắc là cuốn giáo trình bản tái bản mới Tần Tịch cố ý mua, thậm chí còn có thể ngửi được mùi mực sách nhàn nhạt.
“Muốn học nhanh cho xong học phần, nhảy lớp à?” Ngô Hi Ngạn không có giảng bài ngay, ngược lại thả sách xuống lại bàn trà.
Ngón tay thon dài của anh gõ nhịp nhàng mấy cái lên tay vin sô pha, nhìn vào mắt Tần Tịch, “Cảm thấy tiến độ bây giờ quá chậm?”Cơ chế của đại học A, cho phép sinh viên hoàn thành học phần trong khoảng thời gian ngắn hơn quy định.
Mấy chuyên ngành khác số người làm như vậy thật ra không hề ít.
Học viện bên cạnh học viện y bọn họ, thậm chí có người chỉ dùng thời gian năm để hoàn thành chương trình hệ chính quy phải học năm, là người đầu tiên nhận được bằng tốt nghiệp trong cùng khóa.
Ngay cả dược học, cũng có người dùng ba năm học xong, có thể bảo vệ đề tài hoặc là trực tiếp đi du học.
Nhưng mà học viện y học lâm sàng, rất ít.
Mỗi một học kỳ chương trình phải học thực sự quá nhiều, nhiều đến mức phần lớn sinh viên đều cảm thấy thời gian không đủ dùng.
Cho dù là chương trình sắp xếp học bây giờ, rất nhiều người đều cảm thấy thi cuối kỳ thực sự chả khác gì hỏa ngục.
Hoàn thành chương trình học sớm như thế này….
.
Vẫn không phải là chuyện không thể được!Chỉ là nghĩ lại sẽ cảm thấy vô cùng tàn bạo.
“Không phải là em cảm thấy tiến độ quá chậm.
” Tần Tịch nói: “Nhưng mà em muốn thử xem có thể hoàn thành chương trình học sớm hơn được không.
”Cô lấy thẳng ra một file excel đã được làm dấu rõ ràng, trên đó liệt kê hết những học phần mà cô cần phải học trong chương trình học sắp tới.
Tần Tịch ghé vào bàn trà, những học phần phải yêu cầu thí nghiệm, thời gian sẽ tương đối nhiều được cô khoanh tròn ra hết.
Những môn còn lại chỉ học mỗi lý thuyết không thôi, cô dùng màu bút highlight khác đánh dấu lại.
“Đàn anh Ngô.
” Tần Tịch vẽ vẽ viết viết trên đó một lát, ngẩng đầu lên hỏi Ngô Hi Ngạn, “Anh xem em sắp xếp như thế này có vấn đề gì không ạ?”Cô trực tiếp đẩy những môn học của năm tư lên trước, một vài môn của năm ba thì bảo lưu lại học sau.
Sắp xếp lại thời khóa biểu một lần nữa, nhìn qua lịch học kín mít, buổi tối ngày thường với cuối tuần không có chút xíu thời gian trống nào.
Ngô Hi Ngạn: “……”Cho dù ý chí cứng cỏi như anh, cũng cảm thấy có chút ăn không tiêu nổi.
Anh cầm bảng biểu nhìn một cái, lại ngước mắt lên nhìn về phía Tần Tịch: “Em rất sốt ruột hả?”“Sốt ruột.
” Tần Tịch gật gật đầu.
“Vì sao?” Ngô Hi Ngạn hỏi.
“Em muốn hoàn thành chương trình học chính quy sớm một chút.
” Tần Tịch cúi đầu ghé lên bàn trà lần nữa, chuẩn bị ghi chép lại.
Cô vén tóc hai bên gọn ra sau tai, để lộ ra chiếc cằm nhỏ xinh xắn.
Giọng nói của cô có làm ra vẻ bình thường không có chuyện gì, gương mặt trắng nõn lại ửng hồng nhàn nhạt: “Muốn nhanh chóng đuổi kịp đàn anh….
”Tần Tịch thở sâu một hơi, cười tủm tỉm nhìn về phía Ngô Hi Ngạn: “…….
Bứt phá, trở thành cộng sự tốt nhất của anh ấy!”Cô dùng chính lời nói mà cô Tiền nói với cô hôm Ngô Hi Ngạn dẫn cô đi gặp mặt.
Không thể bắt bẻ, cũng không có gì mập mờ cả.
Có lẽ là điều hòa trong văn phòng mở nhiệt độ quá cao, trên mặt Ngô Hi Ngạn vậy mà cũng bắt đầu hơi hơi nóng lên.
Đột nhiên anh thu lại tầm mắt, vậy mà lại không dám đối diện với ánh mắt trong trẻo sáng rõ của Tần Tịch ở đối diện.
“Ừm….
khụ khụ….
.
” Ngô Hi Ngạn thanh thanh giọng nói: “Bây giờ bắt đầu đi.
”“Được luôn.
” Tần Tịch nhấp miệng cười khẽ.
Cô ghé vào bàn trà, tư thế ngồi ghi chép có chút khôi hài.
Trước hết Ngô Hi Ngạn cầm lấy sách giáo trình chẩn đoán bệnh, nói lại những trọng điểm cần chú ý của từng chương một cách đơn giản.
Nói khoảng chừng đâu phút, anh mới hiếm khi hồi thần lại bộ não trống rỗng khi bị chấn động, chú ý đến tư thế không thoải mái kia của Tần Tịch.
“Em……” Ngô Hi Ngạn dừng một chút, “Đi qua cái bàn kia ngồi viết.
”“À, dạ.
” Tần Tịch gật gật đầu, cầm theo sổ ghi chép đổi vị trí.
Giờ xem như cô đang ngồi quay lưng về phía Ngô Hi Ngạn.
Mặc trên người áo lông vũ màu vàng nhạt.
Áo khoác ngoài có vẻ hơi rộng, trên cổ áo còn có một lớp lông xù xù màu trắng.
Lúc Tần Tịch cúi đầu ghi chép, đầu còn gật gù gật gù.
Khiến cho lớp lông xù kia cũng nhẹ nhàng rung động theo, như vuốt mèo cào nhẹ vào lòng Ngô Hi Ngạn.
Ngưa ngứa, giống như có cảm giác gì đó mà anh chưa từng trải qua nảy sinh dưới đáy lòng.
Đột nhiên Ngô Hi Ngạn nhớ tới, lần trước Tần Tịch cắt quả táo thành hình con thỏ.
Cô không phải nhìn qua cũng giống con thỏ sao?Trong lòng anh giống như có dòng nước ấm chảy qua, vì thế giọng nói cũng trở nên ôn hòa hơn nhiều.
Chẩn bệnh học là một trong những môn học vô cùng quan trọng của chương trình học học viện y, giáo trình cũng rất dày.
Ngô Hi Ngạn dùng hết hai tiếng cũng chỉ giúp Tần Tịch soạn ra một đại cương của toàn bộ môn học.
Sau đó lại mất một tiếng, nói với cô những yêu cầu và những điều cần chú ý thêm một vài kỹ năng nữa.
Tần Tịch ngoan ngoãn ghi chép đầy vài trang giấy, ghi âm trong điện thoại vẫn luôn mở từ bắt đầu đến lúc xong.
Sửa soạn xong môn chẩn bệnh học, thời gian buổi chiều cũng trôi qua quá nửa rồi.
Tần Tịch duỗi người, cử động cổ với bả vai có vẻ như đang cương cứng lại.
Sau đó cô quay đầu nhìn về phía Ngô Hi Ngạn.
Đột nhiên phản ứng lại: “A! Vất vả cho đàn anh quá!”Cô đứng lên chạy qua, nhanh chóng cầm lấy cái ly của Ngô Hi Ngạn, rót đầy nước mang về, ân cần đặt lên bàn trà: “Đàn anh uống nước.
”“Ừ.
” Ngô Hi Ngạn nhận lấy ly nước.
.