Lúc Lạc Phỉ đi ngủ, hắn ta đã uống tới hơi say say rồi.
Gần đây hắn ta ngày càng khó ngủ, mỗi ngày trước khi đi ngủ mà không uống chút rượu thì sẽ rất khó ngủ được.
Lúc nằm lên giường, Lê Phi lại gửi ảnh mới chụp được sang.
Là ảnh Tần Tịch cập nhật trạng thái mới.
Lạc Phỉ không có wechat của Tần Tịch, hắn ta cũng không bảo Lê Phi lúc nào cũng báo cáo hướng đi của Tần Tịch.
Bao gồm cả những bức ảnh và ảnh màn hình, dưới tình huống không ảnh hưởng gì đến toàn cục, thỉnh thoảng sẽ gửi cho hắn ta.
Ảnh chụp trong status của Tần Tịch, là một đĩa táo được cắt thành hình những chú thỏ con đáng yêu.
Thật ra nói giống cũng không phải rất giống.
Nhưng mà rất đáng yêu, vừa một miếng cắn.
Ngón tay Lạc Phỉ mơn trớn trên màn hình.
Hắn ta của sau này, sẽ không bao giờ được ăn những miếng táo vừa ấu trĩ lại đáng yêu như này nữa.
Có lẽ do tác dụng của cồn làm cho suy nghĩ của Lạc Phỉ trong đêm này không theo sự khống chế của hắn nữa.
Hắn ta nhịn không được lại mở ra mấy bức ảnh mà gần đây Lê Phi gửi cho hắn ta ra coi.
Từng tấm từng tấm, tỉ mỉ coi xem.
Giống như hơi gầy rồi.
Lạc Phỉ nhìn cô gái mặc áo blouse trắng trên màn hình.
Quần áo rộng rãi mặc trên cơ thể đơn bạc của cô, càng phác thảo tinh tế hơn thân hình mảnh mai của cô.
Hơi hơi giống, lúc bọn họ mới gặp mặt nhau.
Lúc đó, Tần Tịch học luật pháp, nghe nói là nữ sinh thiên tài chăm chỉ nhất cũng nỗ lực nhất học viện luật đại học A.
Nhìn qua gầy gầy ốm ốm, lại có thể dành giải nhất tất cả những cuộc thi có thể tham gia.
Ba năm đã hoàn thành hết những chương trình cần học rồi tốt nghiệp, chứng chỉ thi được cả chồng dày.
Lúc bị thư ký của hắn ta dẫn đến trước mặt hắn ta, Tần Tịch vừa mới tròn tuổi.
Trẻ tuổi, đôi mắt càng trong veo sạch sẽ, làm cho Lạc Phỉ từ lâu đã ngâm mình trong thế giới hắc ám cảm thấy vô cùng không quen.
Không một ai biết, bắt đầu từ lúc đó, có một ý nghĩ bí mật điên cuồng tra tấn hắn ta, dụ hoặc hắn ta.
--- Hắn ta hy vọng có thể lôi kéo chủ nhân đôi mắt này, cũng rơi vào địa ngục cùng với hắn ta.
Giống như cự long tàn ác thích thu thập châu báu sáng lấp lánh, hắn ta cũng muốn bắt lấy chủ nhân đôi mắt này, trở thành vật trân quý của hắn ta.
Làm cho cô chỉ có thể bị hắc ám trong thế giới của hắn ta, ăn mòn đi.
Sau đó hắn ta thành công.
Lạc Phỉ trở mình, cánh tay đặt lên trên đôi mắt.
Phòng ngủ trên lầu hai của biệt thự, được thiết kế rất đặc biệt.
Trần nhà cũng giống như nhà ăn trong vườn hoa, có thể đổi thành trần pha lê trong suốt.
Như thế, vào ban đêm lúc thời tiết tốt, nằm trên giường cũng có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Đêm nay cũng có ngôi sao.
Khu biệt thự cách trung tâm thành phố A một khoảng, tình trạng ô nhiễm tốt hơn nhiều lắm.
Trên bầu trời đêm xanh thẫm, có vài ba ngôi sao rải rác.
Lạc Phỉ không có tâm trạng ngắm sao.
Cồn từ từ phát huy tác dụng của nó, hô hấp của hắn ta từ từ trở nên vững vàng, đều đặn.
Từ rất lâu rồi, hắn ta không chỉ khó đi vào giấc ngủ mà cũng rất lâu rồi không có nằm mơ.
Nhưng mà đêm nay, hắn lại nằm mơ.
Chung quanh đều là bóng đêm hắc ám, hắn ta chỉ nhìn thấy Tần Tịch ngã nằm trên mặt đất.
Hai mắt nhắm chặt, bộ dạng không còn sức sống.
Chỉ có mái tóc dài như rong biển không còn sức sống, tản mạn dưới thân côỞ trong mộng, Lạc Phỉ thấy bản thân mình kinh hoàng lúng túng.
Giống như người điên, sắc mặt tái nhợt chạy ngược trở lại.
Hắn ta không dám động vào Tần Tịch đang nằm trên mặt đất, cô nhìn qua yếu ớt như vậy, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, giống như búp bê sứ không có sinh mệnh, giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái thì sẽ vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
“Tịch……” Hắn lẩm bẩm kêu cô, lấy tay chạm vào gương mặt cô.
Lạnh như thế, mềm mại như vậy.
Cô vẫn mặc quần áo màu tím nhạt, lồng ngực còn có tảng lớn máu đang lan dần ra.
Màu đỏ tươi, vô cùng chói mắt.
“Tịch! Tần Tịch!”Lúc bác sĩ mặc áo blouse trắng nâng Tần Tịch đặt lên cáng, trong não Lạc Phỉ trống rỗng một mảnh.
Hắn ta không biết làm thế nào mà bản thân mình lên xe cứu thương ngồi đi chung được.
Cũng không biết sao mình có thể theo đến phòng giải phẫu.
Chỉ biết có người ngăn hắn lại, không cho phép hắn vào cũng Tần Tịch nữa.
Nhìn vô số bóng dáng áo blouse trắng đong đưa trước mặt hắn, mãi đến khi bên ngoài phòng phẫu thuật, trên hành lang, tất cả đều trở nên an tĩnh.
Tần Tịch sẽ không sao đâu.
Sẽ không!Em ấy không có khả năng……Em ấy ……Đó là một khoảng thời gian chờ đợi rất dài, cũng rất khủng bố.
Lạc Phỉ không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
Trợ lý đắc lực nhất của hắn ta cũng tới.
Người đã cùng tranh đoạt với hắn đến bây giờ, anh em đã giã từ sự nghiệp ngay lúc đứng trên đỉnh vinh qian của hắn cũng tới.
Bọn họ đều biết Tần Tịch hết.
Biết cô gái nhỏ này, là người đi cùng hắn trong những năm tháng gian nan nhất kia.
Theo cách nói của những người anh em từng vào sinh ra tử với hắn mà nói, có Tần Tịch làm bạn với hắn, cuối cùng cũng có chút tính người rồi.
Trợ lý tìm được viện trưởng bệnh viện đại học A, nói rõ dù tốn nhiều tiền hơn nữa cũng không thành vấn đề, nhất định phải giữ được tính mạng của Tần Tịch.
Sau đó đối phương vội vàng theo ba bác sĩ tiến vào phòng giải phẫu.
Trong đó có một bác sĩ nhìn qua rất trẻ tuổi, vóc dáng rất cao.
Trợ lý quay lại nói với hắn, người này là Ngô Hi Ngạn, thiên tài ngoại khoa trẻ tuổi, đã từng dưới tình huống chảy máu quá nhiều không có cách nào cầm máu được, tự mình mò mẫm khâu lại trái tim một cách hoàn mỹ, giải phẫu thành công mỹ mãn.
Bọn họ đều nói, Tần Tịch sẽ không có việc gì.
Có bác sĩ tốt nhất, điều kiện tốt nhất.
Nhất định sẽ cứu được.
Nhưng mà Lạc Phỉ, đã hoàn toàn mất đi ngôi sao của hắn rồi.
Hũ tro cốt của Tần Tịch được đưa đến mộ địa ngày hôm đó, bác sĩ phẫu thuật chính cho cô là Ngô Hi Ngạn cũng tới.
Anh ta mặc áo khoác màu đen, vẻ ngoài anh tuấn, chỉ là nhìn qua có vẻ hơi dữ dằn.
Lạc Phỉ không biết vì sao đối phương lại đến.
Hắn ta đứng dầm trong mưa thu liên miên, vẻ mặt chết lặng, ánh mắt trống rỗng.
Đối phương cúi người, đặt xuống một bông cúc trắng non trước bia mộ.
Rồi anh ngước mắt lên nhìn chằm chằm cô gái có nụ cười rạng rỡ và đôi mắt trong veo sáng ngời trên tấm ảnh đen trắng trong giây lát.
Ngô Hi Ngạn xoay người, đi đến bên cạnh Lạc Phỉ.
“Rất xin lỗi.
” Không thể cứu sống người bệnh, cũng vĩnh viễn là sự tiếc nuối của bác sĩ.
Anh hơi chần chờ một lát, vẫn trầm giọng nói: “Cô ấy tỉnh lại trong vài giây, hỏi qua, anh có ổn không?”Ngô Hi Ngạn vỗ vỗ vai hắn.
Có lẽ anh cho rằng mình đang đang an ủi người đang thương tâm vì mất đi người mình yêu.
Lại không biết……Lạc Phỉ bỗng nhiên mở to mắt, bừng tỉnh mộng.
Cho nên là Ngô Hi Ngạn sao?Hắn ta chôn mặt vào sâu trong lòng bàn tay.
Mỗi một lần, người cuối cùng ở bên cạnh cô, đều là Ngô Hi Ngạn.
Chỉ có anh ta mới vô dục vô cầu, dốc hết tất cả sức lực muốn cứu sống cô.
Lạc Phỉ xuống giường rót cho mình một ly nước lạnh.
Hắn ta đi chân trần trên lớp thảm mềm mại.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm vô tận, đám mây che khuất mấy ngôi sao đêm trên bầu trời kia.
Ánh trăng phủ khắp nơi nơi.
Đêm lạnh như nước.
.