Lúc Tần Tịch với Âu Dương Nguyệt tiễn Kiều Sơ Hạ đến nhà ga tàu cao tốc ngày hôm đó, chỉ còn ngày nữa là đến tết.
“Ôi, Hạ Hạ, cái này cậu cầm về ăn tết nha.
”Âu Dương Nguyệt đưa bao lớn bao nhỏ biết bao thứ đồ cho đối phương: “Còn cái này nữa, cầm về cho cô chú nếm thử.
”“Cảm ơn nha.
” Kiều Sơ Hạ mỉm cười, cô ấy ôm ôm Âu Dương Nguyệt.
Sau đó cúi người ôm lấy Tần Tịch: “Tiểu Tịch, cảm ơn.
”“Tớ đi đây.
” Kiều Sơ Hạ vẫy vẫy tay với hai người.
“Đi đường cẩn thận.
” Tần Tịch dặn dò, “Nếu trong nhà có chuyện gì, trở lại trễ chút cũng không sao, không cần náo loạn với người nhà lại không vui.
Còn nữa này….
”Cô nói: “Nếu cần giúp đỡ, cứ việc mở miệng, đừng để một mình buồn bực trong lòng.
”“Ừ.
” Kiều Sơ Hạ gật đầu thật mạnh.
Cô ấy lại vẫy vẫy tay với hai người, xoay người đi vào cửa kiểm soát, xen lẫn trong đám người về quê ăn Tết, rất nhanh biến mất khỏi tầm nhìn của hai người.
“Hạ Hạ cũng về nhà.
” Lúc Âu Dương Nguyệt lái xe đưa Tần Tịch về trường học, ở trên đường, đột nhiên hỏi: “Tần Tịch, Tết cậu qua nhà tớ nhá.
”“Hửm?”“Mẹ tớ bảo tết năm nay tìm một hòn đảo nghỉ ngơi một tuần.
Mùng hai tết đi rồi.
” Âu Dương Nguyệt vừa lái xe vừa nhắc mãi, “Tuy là trước ngày mùng hai trong nhà có hơi nhiều người một chút nhưng mà qua năm bọn mình đi nghỉ lễ rồi, đợi tới mùng tám thì cùng nhau quay về trường học.
”“Cảm ơn cậu nha, Âu Dương.
” Tần Tịch mở hộp thư ra, cúi đầu xem, “Tớ không tới đâu.
”“Tớ nói này Tiểu Tịch…” Trong khoảng thời gian này Âu Dương Nguyệt đã quen với một Tần Tịch như vậy nhưng nhịn không được lại càm ràm, “Cậu gần đây làm sao thế?”“Hả?” Tần Tịch khó hiểu, thuận miệng hỏi lại: “Làm sao là làm sao?”Cô đọc sách rất nhanh, Âu Dương Nguyệt còn chưa sắp xếp ngôn ngữ xong, lúc còn chưa biết phải nói như thế nào.
Tần Tịch đã lật vài trang rồi.
Trong lúc chờ đèn đỏ đếm ngược, Âu Dương Nguyệt lại nghiêng đầu liếc nhìn bạn tốt một cái.
Đối phương vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú.
Khiến cho cô ấy ngược lại không đành lòng quấy rầy Tần Tịch“Thôi thôi.
” Âu Dương Nguyệt nhỏ giọng bĩu môi nói: “Cậu đọc đi đọc đi.
”Cô ấy mở list nhạc trong xe lên, âm nhạc nhẹ nhàng thư thái vang lên.
Thật ra cô ấy đã lặng lẽ hỏi qua Đường Lăng, cái người càng hiểu về Tần Tịch hơn kia lại hỏi ngược lại cô ấy: có thể tốt nghiệp sớm tại sao lại không làm thế?Sau đó đến Đường Lăng, ngoài thời gian làm thí nghiệm ra cũng bắt đầu đọc sách.
Âu Dương Nguyệt ca thán chết mất thôi.
Cô đây chỉ ứng phó với lịch học bình thường, trước khi thi cuối kỳ còn cảm thấy hết hơi hết sức.
Cũng không dám giống hai người sếp lịch học trước, chuẩn bị tốt nghiệp sớm.
Cuối cùng Tần Tịch nhìn ra cô ấy đang lo lắng, quay ngược lại an ủi cô ấy, nói với cô ấy không cần sốt ruột, chỉ cần có thể tới đích, sớm một ngày hay trễ một ngày cũng giống nhau thôi.
Âu Dương Nguyệt: “……”Âu Dương Nguyệt trực tiếp dừng xe dưới chân tòa nhà thí nghiệm.
Hôm nay cô ấy với Tần Tịch đi tiễn Kiều Sơ Hạ, Đường Lăng ở lại coi phòng thí nghiệm.
Đương nhiên, Lê Phi mỗi ngày đúng giờ đến báo danh cũng ở đó.
Trong khoảng thời gian này luôn ở chung với nhau, các cô với Lê Phi đều rất quen thân rồi.
Rời khỏi ánh đèn sân khấu và hào quang minh tinh, vị ảnh đế trẻ tuổi này thật ra rất dễ chung sống.
Phần lớn thời gian anh ta đều yên lặng nhìn mấy người Tần Tịch bận rộn, thỉnh thoảng sẽ chụp ảnh hoặc ghi chép lại quá trình làm thí nghiệm.
Sau khi được đồng ý thì thỉnh thoảng cũng sẽ giúp vài việc vặt không cần kỹ thuật cao.
Ví dụ như pha thuốc thử, học cách sử dụng vài dụng cụ đơn giản, hoặc là kính hiển vi.
Năng lực học tập của anh ta rất giỏi, học rất nhanh, làm cũng rất ra dáng.
Tần Tịch vốn cho rằng, Âu Dương Nguyệt là fan của Lê Phi, trong khoảng thời gian này ở chung một chỗ, hào quang thần tượng sẽ ít đi vài phần.
Ai ngờ đâu lúc tối về đến ký túc xá, lên giường nằm ngủ, tám chuyện là tám về thần tượng nhà mình, cáng tám càng hưng phấn.
Theo cách nói của cô ấy thì là: “Lớn lên đẹp như vậy, bán sắc kiếm tiền là cũng có thể sống thoải mái rồi.
Diễn xuất lại tốt như thế, thiên phú xuất chúng.
Không ngờ đâu còn nỗ lực như thế! Ngoài yêu cuồng nhiệt ra còn có thể làm gì khác chứ?!”“Aiz----” Đi vào thang máy trong tòa nhà thí nghiệm, nhìn số tầng từ từ tăng lên.
Âu Dương Nguyệt suy sụp hạ bả vai: “Lại sắp qua một năm nữa rồi.
”Ánh mắt Tần Tịch nhấc lên khỏi hộp mail, hơi hơi mỉm cười: “Lại sao đây?”.