Dù sao cũng còn chưa khai giảng, chờ đến lúc các cô ăn uống thỏa thuê về lại ký túc xá, đã gần giờ tối.
Rửa mặt xong lên giường nằm, Tần Tịch lại bị lời nói đùa của mọi người, chọc cho mặt đỏ lên.
Cô nghĩ nghĩ, nhịn không được lấy di động ra gửi tin nhắn cho Ngô Hi Ngạn: “Đàn anh, ngủ rồi ạ?”Bên kia không có trả lời.
Qua chừng phút, Tần Tịch đã đọc xong một chương, mới nhận được tin nhắn.
“Tối nay xuyên đêm.
”“Ơ….
” Tần Tịch ngồi dậy, “Mình anh sao?”“Ừ.
” Ngô Hi Ngạn nói: “Hai đàn em ngủ rồi, có việc có thể gọi chúng nó.
”Anh nhanh chóng gửi tin nhắn qua: “Ngủ sớm chút đi.
”Tần Tịch hít một hơi thật sâu.
Trái tim cô đập bình bịch, đột nhiên ngồi lên.
Cô nhẹ chân nhẹ tay, đổi xong quần áo, sau đó cẩn thận mở cửa ra.
Bây giờ còn chưa tới giờ.
Tới gần lúc khai giảng, tuy là đã hơi muộn, vườn trường đại học A vẫn rất náo nhiệt.
Tần Tịch nhanh chóng đi về phía phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong.
Cô đi rất nhanh, gió đêm phất qua gương mặt cô.
Có chút lạnh.
Nhưng lại không khiến cho trái tim nhảy loạn của cô bình tĩnh lại được.
Ngay cả gương mặt cũng nóng bừng bừng.
Rất nhanh đã đến tòa nhà thí nghiệm.
Ánh mắt Tần Tịch đảo qua, nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng dưới lầu.
Đó không phải là xe Ngô Hi Ngạn.
Tần Tịch không có hứng thú với xe lắm nhưng nhãn hiệu của xe kia quá nổi tiếng.
Là hãng xe dành cho những người giàu có.
Cái này thì cô vẫn có thể nhận ra được.
Đã trễ thế này còn có người lái siêu xe đến phòng thí nghiệm à?Tần Tịch hơi kinh ngạc.
Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà thí nghiệm còn sáng đèn.
Không biết có phải là giác quan thứ sáu không, theo bản năng, cô thả chậm bước châm.
Sau đó lại gửi tin nhắn cho Ngô Hi Ngạn.
Lần này đối phương không có trả lời.
Loại tình huống này kỳ thật rất nhiều.
Lúc phòng thí nghiệm bận rộn, căn bản không có thời gian nhìn tin nhắn trên di động.
Sinh viên y hay là bác sĩ, nửa ngày không để ý tới tình trạng di động thực ra không thiếu.
Tần Tịch nhanh chóng tới lầu hai.
Phòng thí nghiệm im ắng như tờ.
Tiếng mở cửa thang máy vang lên trong không gian yên tĩnh như thế có chút đột ngột.
Cô nhìn trái ngó phải, trên hành lang lầu hai không có một bóng người.
Theo bản năng Tần Tịch nhẹ chân, chậm rãi đi về phía văn phòng.
Còn chưa đi tới cửa, cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ôn nhu của đàn ông truyền đến từ bên trong: “Đương nhiên, trong lĩnh vực y học, ngài mới là chuyên gia, chúng ta chỉ là cọng lông không đáng nhắc tới.
”Tô Triệt?Tần Tịch dừng lại bước chân.
Cho nên chiếc xe dưới lầu kia, là của Tô Triệt à?Trễ thế này anh ta còn tới trường học, là có việc gì à?Thật ra Tần Tịch biết, lúc trước Tô Triệt cũng từng nói qua.
Không ít sản nghiệp của Tô gia bọn họ có liên quan tới y khoa, một công ty nghe đâu còn hợp tác với phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong.
Lúc trước cô cũng từng đụng mặt đối phương ở đây rồi.
Cô không muốn nghe lén bọn họ nói chuyện, đang chuẩn bị xoay người đi sang phòng nghỉ thay áo blouse trắng rồi lại đến phòng thí nghiệm nhìn xem.
Tần Tịch tính chờ Ngô Hi Ngạn nói chuyện xong với anh ta thì lại tới tìm anh.
Ai ngờ bước chân vừa mới nhấc lên thì nghe thấy giọng nói của người thứ hai vang lên trong phòng truyền tới.
“Chúng tôi đương nhiên tin tưởng sự chuyên nghiệp và uy tín của anh trong lĩnh vực y học, cho dù nể mặt người nào đó….
.
”Người nọ nói tới đây đột nhiên dừng lại một chút: “Tôi cũng không hề muốn làm khó anh chút nào.
”Tạ Liên Thành?Tần Tịch chớp chớp mắt.
Anh ta cũng ở đây?Tạ Liên Thành ở cạnh Tô Triệt không có gì là lạ.
Tạ gia với Tô gia vốn dĩ đã cột chặt với nhau rồi.
Cùng hội cùng thuyền chân chính.
Cả Tần Tịch cũng biết, cho dù Tạ Liên Thành với Tô Nhiễm không ở bên nhau, hai nhà bọn họ cũng có rất nhiều hạng mục hợp tác với nhau, muốn phân ra chắc chắn là không có khả năng.
Nhưng mà lời của anh ta là có ý gì?Tần Tịch hiểu Tạ Liên Thành.
Từ nhỏ anh ta đã tiếp thu giáo dục cho những tinh anh.
Vĩnh viễn galant, lịch sự, nho nhã lễ độ.
Tự xưng là một quân tử.
Không đến mức vô cùng bất đắc dĩ thì tuyệt đối không xé xuống lớp mặt nạ kia đâu.
Nói như vậy, Tạ Liên Thành nói ra những lời đó, đã có vẻ mang theo sự uy hiếp trong đó.
Tần Tịch đã muốn đi rồi.
Mày đẹp của cô nhíu lại, trái lại nhẹ bước chân, cẩn thận đi về phía trước vài bước.
Cửa văn phòng khép hờ, cô không nhìn thấy tình huống trong phòng.
Phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong vốn ở một góc trong trường, bây giờ lại là buổi tối.
Người hỗ trợ trong phòng thí nghiệm ai đi đã đi ai ngủ đã ngủ.
Bọn họ căn bản là không nghĩ tới, sẽ có người trễ như vậy còn lại đây.
.