Ngô Hi Ngạn nhẹ chân nhẹ tay bế Tần Tịch lên, cẩn thận đặt cô lên sô pha.
Anh lại dùng áo khoác của mình tiếp tục đắp lên người cô.
Cứ như thế, trên người Tần Tịch cũng lây nhiễm hơi thở của anh.
Hai tay Lạc Phỉ rũ xuống bên người chậm rãi nắm chặt.
Hắn dùng sức lớn, gân xanh trên mu bàn tay cũng nối hết lên.
Giống như giây tiếp theo, hắn không khống chế được mình, vọt vào cướp lấy Tần Tịch về lại bên người mình.
Để sau này cô chỉ có thể……Mắt Lạc Phỉ rơi rũ xuống, che khuất tinh quang trong mắt.
Hắn cúi đầu nhìn về phía đôi tay nắm chặt thành nắm đấm của mình.
Trên đời này chuyện khiến con người thống khổ là gì?Không phải người mình yêu thương ngã xuống trước mặt mình, mà mình chỉ có thể trơ mắt canh chừng ngoài phòng phẫu thuật, đôi tay còn dây đầy máu của cô.
Mà là……Trong mắt Lạc Phỉ hiện lên vẻ thống khổ.
Lúc ấy khi Tần Tịch được hắn đưa tới bệnh viện, tuy là đã chảy rất nhiều máu.
Tuy là đã mất đi tri giác, sắc mặt tái nhợt, đôi tay cũng lạnh như băng nhưng mà, vẫn còn hô hấp.
Lạc Phỉ không biết mình vượt qua tiếng chờ đợi ngoài phòng phẫu thuật bằng cách nào.
Trước giờ hắn chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua lại lâu như vậy.
Cũng chưa từng cảm thấy thời thời gian lại ngắn ngủi như vậy.
Hắn muốn nhanh chóng nhìn thấy Tần Tịch được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, nhanh chóng nghe được bác sĩ nói cho hắn biết, phẫu thuật rất thành công, cô sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.
Lại sợ hãi nếu như cô bị đẩy ra, bọn họ lại nói cho hắn, không cách nào cứu được.
Lạc Phỉ chỉ nhớ rõ mình ngơ ngẩn ngồi trên hành lang, trong đầu chỉ còn lại sự trống rỗng.
Thời gian không gian, ngay cả năng lực tự hỏi cũng cùng nhau dừng lại.
Viện trưởng bệnh viện trực thuộc cũng tự mình tới.
Vẻ mặt của ông nhìn qua có chút nghiêm túc, giới thiệu thanh niên tài tuấn bên người với Lạc Phỉ.
Viện trưởng nói người thanh niên này tên là Ngô Hi Ngạn, tương lai sẽ chuyên tâm với kỹ thuật cấy ghép.
Đừng nhìn cậu ấy còn trẻ tuổi như vậy, thực ra kỹ năng phẫu thuật tim mạch của cậu ấy thuộc hàng giỏi nhất bệnh viện.
Sau khi bọn họ đi vào, lại qua rất lâu rất lâu.
Thời gian rất dài, cửa phòng phẫu thuật vẫn không hề mở ra.
Lạc Phỉ lại càng ngày càng sợ hãi.
----- Cho dù là lúc mẹ hắn qua đời, hắn cũng không hề như vậy, đến cả cơ thể mình cũng không điều khiển được, cả người chỉ run lên nhè nhẹ đầy sợ hãi.
Sau đó nữa, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra.
Viện trưởng bệnh viện trực thuộc đại học A đi ra trước tiên.
Ông nhìn qua rất mệt mỏi, vẻ mặt ảm đạm, ngay cả ánh mắt cũng không sáng ngời nữa.
Ông chậm rãi đi tới trước mặt Lạc Phỉ, ngữ điệu có chút trầm trọng: “Xin lỗi nhé, Tiểu Phỉ, chúng tôi đã hết sức.
”“Vì sao?” Lạc Phỉ nghe thấy bản thân lẩm bẩm hỏi.
Không phải có bác sĩ tốt nhất sao?Không phải nói sẽ tận lực sao?Tần Tịch sao có thể chết được?!Rõ ràng cô đã nói, sẽ không bỏ lại mình, sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình!Cô không thể nào chết được!Giọng nói viện trưởng đè nén, giống như truyền đến từ một nơi xa xăm nào đó: “Bỏ lỡ thời gian cấp cứu tốt nhất, nếu có thể đến sớm hơn phút….
Hoặc là chỉ là phút….
”Trong nháy mắt đó, Lạc Phỉ cảm thấy thế giới của mình ầm ầm sụp đổ.
Vì hắn đóng kịch quá giỏi, lúc đó chạy quá xa, cách Tần Tịch cũng quá xa.
Chờ đến lúc hắn nhận ra có gì không đúng, vội vàng chạy trở lại, nhìn thấy là Tần Tịch đã ngã xuống đất.
Nếu hắn không có chạy xa như vậy!Có phải còn kịp hay không?!Kịp thời đưa Tần Tịch tới bệnh viện, các bác sĩ sẽ kịp thời cứu cô, cô có phải sẽ không chết không?!Trên đời này có chuyện gì còn đau khổ hơn so với việc nhìn người mình yêu chết trước mặt mình?Cô không chỉ vì cứu mình mà chết.
Hơn nữa nếu không phải bởi vì mình không tin tưởng.
Không phải bởi vì mình lạnh nhạt thờ ơ, thậm chí trong thâm tâm còn có ác ý cố ý trả thù.
Có phải cô sẽ bình an khỏe mạnh không.
Cửa văn phòng được Ngô Hi Ngạn đóng lại cẩn thận.
Suy nghĩ của Lạc Phỉ chìm sâu vào hồi ức vô tận cùng quay trở lại.
Hắn nhìn Ngô Hi Ngạn, đối phương ra hiệu với hắn, chủ động đi về phía bên kia hành lang.
Bước chân Ngô Hi Ngạn rất nhẹ.
Lạc Phỉ cũng thế.
Bọn họ cứ im lặng như vậy, một trước một sau đi về phía cuối hành lang cách xa văn phòng.
Ở đó sẽ không ồn đến Tần Tịch.
“Lạc Phỉ?” Ngô Hi Ngạn dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Lạc Phỉ.
Bọn họ không chỉ gặp mặt một lần.
Anh tuy là không quan tâm đến chuyện làm ăn của gia tộc nhưng cũng nghe qua Lạc Phỉ này, tuổi trẻ đã lấy thân phận con riêng đoạt quyền từ tay gia chủ tiền nhiệm Lạc gia, tiếp quản tập đoàn Lạc thị.
“Ngô Hi Ngạn.
” Lạc Phỉ lẳng lặng nhìn anh.
Từ trong miệng hắn gọi ra cái tên này, giống như đang nuốt quả trám vậy.
Nặng nề, khô cứng.
.