Ở thế giới đó, cô ấy có thể không kiêng nể gì mà vô tư thoải mái, thành người mà mình muốn làm nhất.
Rồi đến bây giờ, một nửa linh hồn kia của cô ấy cũng bắt đầu nhanh chóng trưởng thành hơn.
Âu Dương Nguyệt đứng ở trung tâm ký túc xá, ngơ ngẩn nhìn hai người bạn tốt.
Cô ấy nhìn Tần Tịch, lại nhìn nhìn Đường Lăng.
Qua vài phút đồng hồ, hai người này gần như đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới sách vở.
Âu Dương Nguyệt chớp chớp mắt, đột nhiên cũng chạy về chỗ mình ngồi xuống.
Giáo trình học kỳ sau còn chưa có tới, cô ấy rút bệnh lý học ra, chính là cái môn cô ấy học kém nhất trong học kỳ ấy, bắt đầu nghiêm túc học.
Trong ký túc xá cứ thể trở nên an tĩnh.
Chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách, hoặc là tiếng bút ghi lên giấy, sàn sạt nhè nhẹ.
Mãi tới giờ tối, Kiều Sơ Hạ mới trở về.
Khi đó mấy người Tần Tịch đã ăn cơm tối rồi, đang đi tản bộ tiêu thực, trở lại ký túc xá lại tiếp tục đọc sách.
Kiều Sơ Hạ mở cửa ra thì sửng sốt.
Tần Tịch với Đường Lăng đang xem sách thì không có gì lạ cả.
Ngay cả Âu Dương Nguyệt cũng ngoan ngoãn ngồi vào chỗ mình, ôm một quyển sách thật dày chăm chú đọc.
Ngay cả tiếng cô ấy mở cửa, tựa như cũng không làm các cô ấy phân tâm.
Trong mắt Kiều Sơ Hạ nhanh chóng hiện lên vẻ mịt mờ.
Tần Tịch vẫn luôn rất cố gắng, Đường Lăng cũng thế.
Âu Dương Nguyệt mỗi ngày đều ồn ào ca thán học hành quá mệt mỏi, thi xong nghỉ đông tuyệt sẽ không chạm vào sách giáo trình xíu xiu nào.
Thì ra vào những lúc mình không ở đây, cũng lặng lẽ cố gắng như vậy sao?!Mãi đến khi Kiều Sơ Hạ đóng cửa ký túc xá lại lần nữa, Tần Tịch mới quay đầu nhìn về phía cô ấy.
“Hạ Hạ đã về rồi?”Cô cười cười với Kiều Sơ Hạ: “Ăn cơm tối chưa?”“Ừ.
” Kiều Sơ Hạ gật gật đầu.
Đường Lăng cũng quay đầu nhìn về phía cô ấy, hỏi: “Bạn cậu đi rồi à?”“Đi rồi.
” Kiều Sơ Hạ có chút căng thẳng đứng ở cửa.
Âu Dương Nguyệt là người cuối cùng quay đầu lại.
Đôi mắt cô ấy dường như vậy còn dính trên sách giáo khoa, vừa xoay ghế vừa tranh thủ thời gian đọc hết ba hàng chữ cuối cùng của chương đó.
“Hạ Hạ….
hả?” ánh mắt Âu Dương Nguyệt sáng lên: “Quần áo mới? Đẹp quá chừng luôn!”Lúc Kiều Sơ Hạ đi ra ngoài, vẫn là mác áo bông lúc trước của cô ấy.
Màu xanh biển, nhìn qua không sáng sủa lắm.
Nghe đâu là chị họ của cô ấy mua mặc có hai lần, béo quá mặc không vừa nên cho cô ấy.
Giặt qua vài lần thì vải bị cũ đi, hơn nữa càng làm cho màu sắc cũ bị làm cho sạm đi nhiều.
Kiều Sơ Hạ ăn mặc vẫn có vẻ già hơn tuổi.
Bên trong áo bông của cô ấy, cũng là áo lông thường rộng thùng thình.
Sau đó là quần jean bình thường nhất, giặt tới hơi hơi trắng bệch rồi.
Thật ra Kiều Sơ Hạ lớn lên cũng được lắm.
Dịu dàng thanh tú, hơn nữa tính cách cô ấy cũng nhẹ nhàng, cũng có rất nhiều nam sinh thích cô ấy đấyLúc trước Âu Dương Nguyệt còn ồn ào, nói Kiều Sơ Hạ chỉ cần trang điểm đẹp đẽ, tuyệt đối không thua khí chất của mấy tiểu hoa đán trong giới giải trí đâu.
Lúc đó Kiều Sơ Hạ nghe xong chỉ cười.
Gia cảnh cô ấy bình thường, đương nhiên không thể nào giống như Âu Dương Nguyệt, có quần áo đẹp đẽ đầy tủ.
Được học bổng hơi nhiều chút, còn phải gửi về cho ba mẹ một phần.
Mỗi học kỳ bọn họ cho cô ấy giữ lại sinh hoạt phí, cũng chỉ miễn cưỡng có thể đầy đủ ăn no mặc ấm thôi.
Cô ấy mua quần áo cũng phải tính toàn tỉ mỉ như vậy, mua cũng toàn là quần áo giảm giá trái mùa.
Chỉ là cô ấy thích sạch sẽ, nhìn qua sạch sẽ gọn gàng, nhìn cũng rất đẹp.
Sau khi Âu Dương Nguyệt gào lên một lần như thế, Tần Tịch với Đường Lăng tìm cô ấy nói chuyện riêng một chút.
Sau đó cô ấy không nói những lời kiểu vậy ở ký túc xá nữa.
Nhưng mà bây giờ.
Kiều Sơ Hạ mặc một chiếc áo khoác lông trắng như tuyết.
Bên trong là một chiếc áo len dệt kim màu xám nhạt.
Trên áo lông còn điểm xuyết mấy viên trân châu oánh nhuận, nhìn như một thục nữ dịu dàng, rất hợp với Kiều Sơ Hạ.
Váy nhung màu đỏ rượu dài gần đầu gối, ngắn hơn một chút so với áo khoác.
Trên chân cô ấy còn mang một đôi boot màu đen tới mắt cá chân.
Boot cao chừng cm, nhìn qua khiến cho Kiều Sơ Hạ sáng sủa hơn nhiều lắm.
“Thật sự rất đẹp đó!” Âu Dương Nguyệt đánh giá Kiều Sơ Hạ từ đầu đến chân, ánh mắt dừng ở vành tai tinh xảo của đối phương: “Hạ Hạ cậu thật sự hợp với trân châu đấy!”Trên lỗ tai Kiều Sơ Hạ đeo một đôi khuyên tai trân châu nhỏ tinh xảo.
Sợi bạc mảnh rũ xuống, trên đó lúc lắc một viên trân châu nhỏ ánh sáng minh nhuận.
Không chói mắt, tất cả đều vừa vặn.
“Oa! Đồ trang sức cũng là mới nha!” Âu Dương Nguyệt đúng là có một đôi mắt đặc biệt nhìn ra những điều tốt đẹp của người khác: “Đáng yêu!”.