Sau khi kết thúc tiết học trưa hôm đó, có mấy sinh viên đã nghe được tin tức từ cố vấn học tập.
Rất có khả năng Lâm Oánh Oánh sẽ bị xử phạt rất nặng.
Cố vấn học tập còn tìm ba người chung ký túc xá với cô ta nói chuyện, như thế càng làm cho mọi người sôi nổi bàn tán.
Mọi người vô cùng tò mò, ngày hôm qua thôi, Lâm Oánh Oánh còn rất ra vẻ đắc ý, đề tài nghiên cứu của cô ta chắc chắn sẽ trúng giải, hơn nữa thành tích đạt được nhất định sẽ khiến mọi người lau mắt mà nhìn.
Bây giờ đúng là lau mắt mà nhìn thật.
Nghe nói học viện bên này còn muốn truy xét cô ta.
Mấy người Tần Tịch hiểu rõ mọi chuyện lại ai cũng không nói gì.
Lúc ăn cơm chiều, Tạ Liên Thành đúng hẹn tới nhà ăn khu đông.
Anh ta chắc có lẽ cảm thấy mình mặc tây trang ngồi ăn với mấy người Tần Tịch sẽ không tốt lắm, còn đặc biệt thay quần áo sang kiểu bình thường.
Chẳng qua sinh ra đã đẹp, mặc cái gì lên cũng rất thu hút người khác.
Vốn dĩ Tạ Liên Thành đã đặc biệt hấp dẫn người.
Sau khi thay bộ trang phục giản dị, khoảng cách thầy trò kia giống như lập tức bị rút ngắn lại.
Một lần nữa anh ta lại biến thành nhân vật truyền kỳ trong trường, biến thành giáo thảo trong miệng Âu Dương Nguyệt.
Món cá linh kho tiêu kia bán ở lầu nhà ăn khu đông, có một sảnh riêng biệt.
Mấy người Tần Tịch gọi đồ ăn xong, bốn người, lại thêm Tạ Liên Thành, cứ thế ngồi quanh một cái bàn.
“À đúng rồi!” Đột nhiên Âu Dương Nguyệt nghĩ đến cái gì, “Tối nay còn có tiết mục độc tấu đàn hạc của đàn chị Tô Nhiễm, tớ có vé vào cửa.
”Cô hỏi Tạ Liên Thành: “Thầy, thầy đi không ạ?”Tần Tịch cầm ly trà sữa, ngồi đối diện với Tạ Liên Thành, coi như là vị trí cách anh ta xa nhất.
Cô không có ngước mắt lên nhìn đối phương, chỉ chăm chú nghe Kiều Sơ Hạ nói chuyện.
Âu Dương Nguyệt hỏi như vậy, trong lòng Tần Tịch nhịn không được thấy buồn cười.
Tạ Liên Thành sao có thể không đi?“Các em đi à?” Tạ Liên Thành không trực tiếp trả lời câu hỏi của Âu Dương Nguyệt mà hỏi ngược lại.
“Em muốn đi! Chỉ là mấy cô ấy còn đang do dự, em khó lắm mới có được vé đấy, giống như không phải em bảo mấy cô ấy đi nghe nhạc mà là đi kiểm tra tế bào sinh học ấy.
”“Vậy à?” Tạ Liên Thành nhìn Tần Tịch đầy ẩn ý.
“Tô Nhiễm này, tôi biết.
” Anh ta nghĩ nghĩ, còn nói thêm.
“Hả?” Âu Dương Nguyệt tò mò hỏi: “Là lúc đi học quen nhau ạ?”“Không phải.
” Tạ Liên Thành lắc đầu: “Nhà tôi quen biết với nhà cô ấy, chúng tôi biết nhau từ nhỏ.
”“Vậy chẳng phải là thanh mai trúc mã sao?” Tính buôn chuyện của Âu Dương Nguyệt ngo ngoe rục rịch: “Thầy Tạ, quan hệ của thầy với Tô Nhiễm rất tốt ạ?”“Cũng không tính là thanh mai trúc mã được.
” Tạ Liên Thành rất tốt tính cười cười, kiên nhẫn giải thích: “Chỉ là biết nhau từ nhỏ, lại đúng lúc học chung một trường học thôi.
Cho nên lúc đi học, mấy người lớn trong nhà thường bảo tôi quan tâm nhiều tới cô em gái này.
”“Là thế ạ….
” Âu Dương Nguyệt hơi hơi tiếc nuối.
“Nhưng mà bọn em đều cảm thấy Tô Nhiễm siêu đẹp siêu thoát tục ạ! Chị ấy mặc dù là sinh viên Học viện Văn học, những người học viện khác cũng rất thích chị ấy.
Vé vào cửa lần này phải tranh đến sứt đầu mẻ trán, em cực khổ lắm mới lấy được.
”Tạ Liên Thành cười cười.
Anh ta lại liếc nhìn Tần Tịch lần nữa: “Vậy tối nay các em đi không?”“Em thấy mấy bạn ấy toàn ra vẻ không muốn đi.
” Âu Dương Nguyệt thở dài, “Em cũng không thể ép buộc mọi người được.
”“Đâu có đâu.
” Tần Tịch nhanh chóng tiếp lời.
Cô duỗi tay vén tóc mái ra sau tai : “Tớ muốn đi mà.
Hơn nữa….
.
”Cô bổ sung thêm một câu: “Tớ cũng không sợ kiểm tra.
”“Bảo bối Tiểu Tịch!” Âu Dương Nguyệt hoan hô một tiếng.
Cô vốn dĩ ngồi bên cạnh Tần Tịch, duỗi tay ôm lấy tay cô, “Đúng là cậu đối xử với tớ tốt nhất.
Tần Tịch cười cười, không tiếp lời.
Cô đây là muốn đi lấy độc trị độc.
Sự thật chứng minh, này phương pháp còn không tệ chút nào.
Ít nhất hôm nay còn thấy Lạc Phỉ, còn ngồi cùng xe với hắn đến trường.
Lúc xuống xe, cô đều giữ vẻ thong dong bình tĩnh, còn nhớ rõ phải đem tiền xe trả cho người ta.
Cho nên vì sao lại không đi xem Tô Nhiễm độc tấu chứ?Đương nhiên muốn đi!Cơ thể gặp vi rút nhiều lần nếu sống được sẽ có nhiều kháng thể hơn, khả năng miễn dịch cũng mạnh hơn.
Trong khoảng thời gian này cứ bận rộn chuyện đề tài.
Hơn nữa chương trình học năm hai đại học cũng rất nhiều, đến cả cuối tuần Tần Tịch cũng không có thời gian nghỉ ngơi.
Đi nghe độc tấu âm nhạc, cũng là để bản thân mình thư giãn chút.
Căng thẳng quá cũng cần phải đi thả lỏng, đó mới là kế lâu dài.
Có Âu Dương Nguyệt ở đây, không khí lúc ăn cơm chiều với Tạ Liên Thành cũng xem như hòa hợp cho đến lúc ăn xong.
Mấy người thấy thời gian cũng gần tới, bắt đầu đi về phía hội trường.
Tần Tịch với Đường Lăng đi cuối cùng, nhìn Âu Dương Nguyệt , Kiều Sơ Hạ vừa đi vừa cười nói với Tạ Liên Thành.
Vóc dáng đĩnh đạc của người đàn ông giống như không nóng nảy, bình thản tán gẫu bước đi.
Tần Tịch hơi hơi nghiêng nghiêng đầu.
Lúc ăn cơm chiều, Tạ Liên Thành không nhận là thanh mai trúc mã với Tô Nhiễm cùng các cô, chỉ nói người lớn trong nhà bảo anh chăm sóc cho cô gái mà nhà mình quen biết.
Thật ra Tần Tịch cũng không thấy kỳ lạ.
Đời trước cũng là như thế, Tô Nhiễm vẫn luôn không chính thức nhận lời yêu đương với Tạ Liên Thành.
Những người quen biết bọn họ đều cho rằng bọn họ đã làm người yêu từ lâu rồi.
.