Anh đi vào một căn phòng ở tầng hai, phòng này dành riêng cho trẻ con, một loạt đồ chơi hoạt hình được bày trên chiếc giường màu xanh nhạt, trên tường treo một bức tranh ném phi tiêu dành cho trẻ em, thảm trải nhà rất dày và nặng, trên thảm đặt một con ngựa gỗ, xe đạp trẻ con, ván trượt....
Đối mặt với căn phòng này, anh rốt cục không chịu đựng nổi, ngồi xổm xuống, tay ôm lấy mặt, bật lên nghẹn ngào. Đôi mắt anh quằn quại đau khổ, cơ thể dường như đang phải chịu đựng đau đớn mãnh liệt.
Ngắm nhìn những thứ mà 5 năm qua anh đã chuẩn bị, anh cảm thấy mình thật sự nực cười, tại sao lại có thể làm một chuyện nực cười như thế?
Trước kia, anh đã làm gì? Đầu tiên, anh tự tay phá nát hạnh phúc của mình, rồi anh lại chắp vá chúng lại, nhưng chúng quá hỗn loạn, giống hệt như tâm tình của anh.
Anh yêu cô, điều này không thể phủ nhận, nhưng dường như anh chưa bao giờ đối xử tốt với cô, từ đầu đến cuối, có vẻ trông anh giống một kẻ chiến thắng, luôn ngồi trên cao nhìn xuống phía dưới, có thể định đoạt số phận của cô trong lòng bàn tay anh. Anh thờ ơ đối với những nỗ lực cô bỏ ra, bởi vì anh sợ mình sẽ bị hãm sâu vào trong đó, anh sợ mình sẽ trầm luân trong cái hạnh phúc giả tạo mà anh dành cho cô.
Khi mọi chuyện được hạ màn, nhìn cô thảm hại rời khỏi anh, anh không hề có cảm giác vui mừng của kẻ chiến thắng mà ngược lại, anh thấy trái tim anh vô cùng trống rỗng. Lúc ấy, anh thừa nhận bản thân anh yêu cô, nhưng anh lại không thể thừa nhận anh yêu cô như vậy, yêu một người chẳng qua là một thói quen, anh tin mình có thể quên cô, chỉ cần có đủ thời gian mà thôi.
Có lẽ, anh chẳng thể nào tìm được một người vợ giống như cô, nhưng anh có thể tìm được một người phụ nữ tốt hơn cô, rất nhiều chuyện đều phải bù đắp lẫn nhau, mất đi thứ này nhưng anh lại có thể đạt được điều anh mong muốn. Không phải anh không nỡ rời bỏ cô, anh chỉ thấy mình không quen cảm giác khi không có cô ríu rít bên cạnh, anh không quen cảm giác lúc anh làm việc, cô lại tới giúp anh bóp trán, anh không quen cảm giác mỗi đêm tỉnh giấc không thấy cô bên cạnh, chỉ là anh không quen khi cô hoàn biến mất trong cuộc sống của anh....
Cô đã dung nhập vào từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của anh, mấy ngày ấy, anh giống như đang cố giải độc, anh loại bỏ từng thứ có quan hệ với cô khỏi cuộc sống của mình.
Cô đã hoàn toàn rời đi, hoàn toàn tuyệt tình. Anh cố gắng đè nén những cảm giác sợ hãi trong lòng, anh không thể để thứ cảm giác ấy bùng lên, anh tự nói với bản thân mình rằng : Không sao, tương lại sẽ tốt thôi.
Có điều, cuối cùng anh vẫn chỉ tự lừa dối bản thân, đúng là tương lai thật sự tốt hơn, nhưng lại không hề phù hợp với anh.
Thứ cảm xúc mà cô để lại cho anh như một loại chất độc gây nghiện, anh không thể cai nó được.
Vào đêm cô và anh ngả bài với nhau, Tống Tử Khâm đã tới tìm anh, cô ta nói với anh rằng:
"Tần Nhiên, thứ Đồng gia có thể cho anh, Tống gia cũng có thể, anh biết không, ba em cũng có quyền có thế...."
Trong lòng anh vô cùng chán ghét, bỗng nhiên anh hiểu ra, vì sao lúc còn học đại học, cô lại ghét Tống Tử Khâm tới vậy. Nhưng cuối cùng, anh vẫn ôm người phụ nữ kia, anh ngửi mùi nước hoa vương trên âu phục của mình, rồi bật cười.
Anh giống như một đứa trẻ xấu xa muốn diễn một vở kịch độc ác cuối cùng cho cô xem, nếu cô đã hận anh, vậy thì không bằng để cô càng hận anh hơn nữa.
Quả nhiên, đêm ấy, cô bỏ đi, trước khi cô đi, cô vẫn chuẩn bị cho anh một bữa cơm cuối cùng, anh làm gì còn lòng dạ nào để ăn, nhưng những món ăn trông cũng khá đẹp mắt, thời gian gần đây, cô nấu ăn rất tiến bộ, đáng tiếc sau này anh không còn cơ hội thưởng thức nữa. Cô và anh đã đi tới nước’ gương vỡ khó lành’, không còn thứ gì có thể giữ cô lại nữa, hơn nữa việc cô rời đi vốn nằm trong dự đoán của anh, anh không cần thiết giữ cô ở lại.
Một thời gian dài sau đó, anh mới hiểu được, khi ấy, không phải anh không cần thiết giữ cô ở lại, mà do anh hèn nhát, anh sợ trông thấy ánh mắt khinh bỉ của cô. Anh vừa hy vọng cô hận anh, nhưng lại vừa sợ chứng kiện nỗi hận ấy.
-
Sau khi cô đi, anh rất muốn đi du lịch một chuyến, cuối cùng, anh quyết định đi Hokkaido, Nhật Bản. Khi kết hôn, cô và anh tới nơi này vài ngày, vì công ty xảy ra sự cố yêu cầu anh đích thân quay về xử lý, vì thế anh và cô không có tuần trăng mật, hai người đành tranh thủ vài ngày trước khi kết hôn để đi du lịch.
Buổi tối, anh đi chân trần trên bờ cát lạnh như băng. Ánh trăng ở Hokkaido rất đẹp, lần trước khi hai người tới đây, cô đã từng cười, trêu đùa anh
"Ánh trăng nơi này quả thực sáng hơn ở thành phố A nhiều..."
Một đôi vợ chồng Nhật già đi ngang qua anh, ông cụ cầm dụng cụ đánh bắt cá trong tay, còn bà cụ thay ông xách giày...Khi đó, anh chợt nghĩ, về sau, anh và cô cũng có bộ dạng như thế nhỉ. Nhưng anh nhanh chóng tự mình nở nụ cười chế giễu, người cũng đã đi rồi, anh còn suy nghĩ gì nữa.
Anh tới quán rượu cạnh chân núi, làm vài ly lót dạ, anh cảm thấy cơ thể trở nên ấm áp hơn. Anh chợt nhớ hồi học đại học, cô có một cái túi chườm nóng màu đỏ, vào mùa đông, cô thích đổ nước nóng đầy túi chườm rồi đặt trên ngực anh, sau đó, cô ngẩng đầu hỏi anh
"Ấm không?"
Giữa mi tâm cô có một nốt ruồi rất nhỏ, khi cô cười híp mắt, nốt ruồi nhỏ màu đỏ kia sẽ hơi nhếch lên, cực kỳ giống ánh lửa đang nhảy múa. Trở về biệt thự ven biển, anh nhận được tài liệu mật ở trong nước gửi tới, tài liệu này liên quan tới tình trạng gần đây của Đồng Kiến Quốc, Tống Hà Kiến đã nhúng tay vào khiến ông ta bị phán tội danh tham nhũng. Anh liếc nhìn tập tài liệu trước mặt, đây là toàn bộ chứng cớ về việc năm ấy Đồng Kiến Quốc vì muốn che giấu sai sót chính trị của mình mà hãm hại Tần Thiên Lăng.
Động cơ của anh và Tống Hà Kiến không hề giống nhau, nhưng lại cùng một kết quả.
Sau khi cô đi, anh đã tập thành thói quen ngủ muộn, đến tận nửa đêm, anh vẫn nhìn về đống tài liệu, trằn trọc không ngủ nổi, sau đó anh móc chiếc bật lửa trong túi áo sơ mi ra. Chiếc bật lửa phát ra tiếng 'tạch, tạch', ngọn lửa màu đỏ thoáng bùng lên, rồi lại vụt tắt. Cuối cùng, anh vẫn lựa chọn đốt tập tài liệu ấy. Ngọn lửa bùng lên rất cao, ánh lửa bốc cháy, thoáng lay động trong đôi mắt anh, anh cười khẽ, đột nhiên cảm thấy vô cùng tốt, dù cô tin hay không, anh chưa từng nộp những chứng cứ mà anh đã thu thập.
Anh thực sự quá ích kỷ, anh không thể buông tay việc báo thù, nhưng cũng không thể bỏ được cô, vì vậy anh đã dụ Tống Hà Kiến, mượn tay ông ta lật đổ Đồng Kiến Quốc. Kể từ khi Đồng Kiến Quốc rớt đài, anh quyết định lựa chọn buông tay.
Anh không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, có thể anh muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng chăng, hay có lẽ chính anh cũng cảm thấy việc báo thù quá mệt mỏi, trong lòng anh có một ý niệm, anh muốn dựa vào điều này để có thể níu kéo thứ gì đó. Anh tự mình ôm ấp hy vọng, người phụ nữ kia yêu anh như vậy, có lẽ cô và anh còn có thể quay lại với nhau, cô yêu anh như thế cơ mà. Nhưng anh và cô còn có thể không, giữa anh và cô đã có quá nhiều điều ngăn trở.
Anh cứ sống với những mâu thuẫn như vậy, tiến cũng khó mà lùi cũng không xong, do dự, lưỡng lự, cuối cùng anh quyết định tự mình hành hạ bản thân mình, duỗi tay trái tự tát vào bên má phải.
-
Từ Hokkaido về, Đồng Kiến Quốc đã sợ tội, tự sát trong tù. Cô lo việc hậu sự cho ba xong xuôi rồi mất tích. Anh thấy hơi nực cười, bởi vì trước khi chết, Đồng Kiến Quốc để lại cho anh một câu: Ta tình nguyện chết, là ta có lỗi với ba con, hy vọng con có thể nể tình, đối xử tốt hơn với Nhan Nhan.
Cô ấy có một người cha thật tốt, nhưng Đồng Kiến Quốc cả đời khôn ngoan, tại sao cuối cùng lại hồ đồ xử sự như thế. Ông ta không biết rằng, ông ta như vậy chỉ càng khiến cho con gái ông càng hận anh sao, làm sao anh có cơ hội đối xử tốt với cô được nữa đây?
Thật ra, lúc ở trên máy bay, anh đã nghĩ, nếu mình đã buông tay tất cả mọi thứ, ngay cả bằng chứng cũng đã bị hủy, có phải chỉ cần như thế thì anh có thể nói với cô rằng " hãy quay lại bên anh" được không?
Đáng tiếc, Đồng Kiến Quốc vừa mất, cô và anh dường như đã đi tới mức 'gương vỡ khó lành'...
-
Cô đi đã được 5 năm, đợi đến lúc anh nhớ lại hết những ký ức tồi tệ của hai người thì cô đã trở lại, hơn nữa còn dắt theo một đứa trẻ. Đêm ấy, anh bảo cô bỏ đứa bé đi, anh nói rất hững hờ, nhưng trong lòng anh lại nặng như đá tảng. Cô quyết đinh ra đi, vô cùng tuyệt tình, còn anh giống như một đứa trẻ bốc đồng, khi nói những lời này, gạt bỏ một số nguyên nhân thì anh thậm chí còn vô cùng tức giận.
Anh nói một đằng, nghĩ một nẻo, những lời trong lòng mà anh thực sự muốn nói khi đến miệng lại thành một ý khác.
Đêm đó, anh lái xe tới chỗ cô ở, nhìn ánh đèn căn phòng cô bật sáng, anh thầm nghĩ: Trở về cũng tốt, trở về rồi thì hai người có thể tiếp tục dây dưa, dù cô và anh chẳng thể có kết quả, có lẽ cứ mãi dây dưa như thế cũng tốt.
5 năm, anh không thể quên được cô, vì vậy có lẽ cả đời này anh cũng không thể.
5 năm, anh vẫn chẳng thể tìm được người phụ nữ phù hợp với mình, vì vậy có lẽ sau này cũng thế thôi.
5 năm, anh phát hiện mình nhớ cô phát điên lên, vì vậy bây giờ cô đã quay về, nếu anh giở vờ như không thấy, có lẽ anh sẽ điên thật.
Nhưng, anh lại quên mất một việc, anh không quên được cô, không có nghĩa cô phải nhớ anh; anh không thể tìm được người thích hợp với mình, không có nghĩa cô không thể; anh không thể giả vờ thản nhiên nhưng cô có thể hoàn toàn bình thản đối diện với anh.
Vì thế, anh vô cớ gây sự, anh vô liêm sỉ, anh là kẻ gây chuyện.....Anh ích kỷ, sử dụng hết những lợi thế của mình , để có thể tiếp tục dây dưa cùng cô.
Tống Tử Khâm cũng được, mà công việc ở Vĩ Đạt cũng tốt, chẳng qua chỉ là một vở kịch của anh, dù anh cố gắng biểu diễn ra sao, đến màn cuối cùng, người đã giải tán, nhưng cô vẫn ở cách anh rất xa, hơn nữa lại là càng ngày càng xa.
Cho nên, cuối cùng, anh không biết mệt mỏi làm phiền cô, không ngờ, cô vẫn quyết định gả cho Trác Chính Dương.
Sau khi cô kết hôn, anh hy vọng cô không hạnh phúc. Anh cầu mong cho cuộc hôn nhân của cô gặp phải điều bất hạnh, anh chờ đợi cô phát hiện ra rằng Trác Chính Dương không phải là người mà cô mong muốn.....Anh tính toán từng li từng tí tất cả những gì liên quan tới cô.
Trước đây, anh có một lợi thế, đó là cô yêu anh, anh dựa vào điều này ' làm mưa làm gió'. tùy tiện chà đạp tình yêu nơi cô, đợi đến lúc cô đã mệt mỏi, kiệt sức, thì anh lại không thể buông tay. Bây giờ, anh đã mất đi cái lợi thế lớn nhất này, những khi ở bên cô, từ ‘làm mưa làm gió ‘ nay đã trở thành ‘làm việc gì cũng khó’.
Thậm chí, hiện tại, anh rất muốn dùng vụ án Tống Hà Kiến để ép buộc cô, anh không quan tâm mình hèn hạ thế nào, anh chỉ thầm mong có thể níu kéo được bước chân của cô mà thôi.
Cô nói, những hành động này của anh chẳng qua vì anh thấy cô sống tốt, nên anh không can tâm.
Quả thực đúng là như vậy, anh sao có thể can tâm được đây, cô sống hạnh phúc như thế cơ mà, nhưng niềm hạnh phúc ấy, lại không phải do anh đem đến.
Nhưng giờ đây, anh phải làm sao, anh không cam lòng thì thế nào, nghe những chuyện cô vừa kể, ngay cả tư cách dây dưa với cô anh cũng chẳng còn nữa. Hơn nữa, dù anh không cam lòng ra sao, không chấp nhận thế nào, thì Trác Chính Dương chăm sóc cô rất tốt. Cô không giỏi nói dối, nên gương mặt hạnh phúc của cô cũng không thể là giả tạo được.
Trước đây, anh rất ghét những giả thuyết, nhưng nếu cuộc đời anh còn có thể dùng chữ 'nếu' này thì 5 năm đã trôi qua sẽ thế nào?
Anh sẽ có một đứa con trai đáng yêu, vợ của anh ở nhà đợi anh về, hoặc có thể có một đứa con trai và một đưa con gái xinh đẹp như cô. Dưới ánh nắng chiều, anh ngồi đọc báo ngoài vườn, cô con gái rượu ngồi trong lòng anh chọc ghẹo vào người anh, cậu con trai thì tự mình chơi mô hình máy bay ở trong vườn.
Còn cô thì sao? Có lẽ, cô sẽ nhàm chán, lười biếng lật xem tạp chí bát quái, rồi chống đầu, ngẫm nghĩ: Tần Nhiên, tối chúng ta ra ngoài ăn hay ở nhà nấu cơm?
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, nơi khóe mắt anh có cảm giác lành lạnh.
Nếu anh có thể làm lại, nếu anh có thể làm lại......Đáng tiếc cuộc sống không có 'nếu như', đáng tiếc anh đã đánh mất cô, đáng tiếc anh đã đánh mất hạnh phúc lớn nhất của đời mình!!
Anh đi vào một căn phòng ở tầng hai, phòng này dành riêng cho trẻ con, một loạt đồ chơi hoạt hình được bày trên chiếc giường màu xanh nhạt, trên tường treo một bức tranh ném phi tiêu dành cho trẻ em, thảm trải nhà rất dày và nặng, trên thảm đặt một con ngựa gỗ, xe đạp trẻ con, ván trượt....
Đối mặt với căn phòng này, anh rốt cục không chịu đựng nổi, ngồi xổm xuống, tay ôm lấy mặt, bật lên nghẹn ngào. Đôi mắt anh quằn quại đau khổ, cơ thể dường như đang phải chịu đựng đau đớn mãnh liệt.
Ngắm nhìn những thứ mà năm qua anh đã chuẩn bị, anh cảm thấy mình thật sự nực cười, tại sao lại có thể làm một chuyện nực cười như thế?
Trước kia, anh đã làm gì? Đầu tiên, anh tự tay phá nát hạnh phúc của mình, rồi anh lại chắp vá chúng lại, nhưng chúng quá hỗn loạn, giống hệt như tâm tình của anh.
Anh yêu cô, điều này không thể phủ nhận, nhưng dường như anh chưa bao giờ đối xử tốt với cô, từ đầu đến cuối, có vẻ trông anh giống một kẻ chiến thắng, luôn ngồi trên cao nhìn xuống phía dưới, có thể định đoạt số phận của cô trong lòng bàn tay anh. Anh thờ ơ đối với những nỗ lực cô bỏ ra, bởi vì anh sợ mình sẽ bị hãm sâu vào trong đó, anh sợ mình sẽ trầm luân trong cái hạnh phúc giả tạo mà anh dành cho cô.
Khi mọi chuyện được hạ màn, nhìn cô thảm hại rời khỏi anh, anh không hề có cảm giác vui mừng của kẻ chiến thắng mà ngược lại, anh thấy trái tim anh vô cùng trống rỗng. Lúc ấy, anh thừa nhận bản thân anh yêu cô, nhưng anh lại không thể thừa nhận anh yêu cô như vậy, yêu một người chẳng qua là một thói quen, anh tin mình có thể quên cô, chỉ cần có đủ thời gian mà thôi.
Có lẽ, anh chẳng thể nào tìm được một người vợ giống như cô, nhưng anh có thể tìm được một người phụ nữ tốt hơn cô, rất nhiều chuyện đều phải bù đắp lẫn nhau, mất đi thứ này nhưng anh lại có thể đạt được điều anh mong muốn. Không phải anh không nỡ rời bỏ cô, anh chỉ thấy mình không quen cảm giác khi không có cô ríu rít bên cạnh, anh không quen cảm giác lúc anh làm việc, cô lại tới giúp anh bóp trán, anh không quen cảm giác mỗi đêm tỉnh giấc không thấy cô bên cạnh, chỉ là anh không quen khi cô hoàn biến mất trong cuộc sống của anh....
Cô đã dung nhập vào từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của anh, mấy ngày ấy, anh giống như đang cố giải độc, anh loại bỏ từng thứ có quan hệ với cô khỏi cuộc sống của mình.
Cô đã hoàn toàn rời đi, hoàn toàn tuyệt tình. Anh cố gắng đè nén những cảm giác sợ hãi trong lòng, anh không thể để thứ cảm giác ấy bùng lên, anh tự nói với bản thân mình rằng : Không sao, tương lại sẽ tốt thôi.
Có điều, cuối cùng anh vẫn chỉ tự lừa dối bản thân, đúng là tương lai thật sự tốt hơn, nhưng lại không hề phù hợp với anh.
Thứ cảm xúc mà cô để lại cho anh như một loại chất độc gây nghiện, anh không thể cai nó được.
Vào đêm cô và anh ngả bài với nhau, Tống Tử Khâm đã tới tìm anh, cô ta nói với anh rằng:
"Tần Nhiên, thứ Đồng gia có thể cho anh, Tống gia cũng có thể, anh biết không, ba em cũng có quyền có thế...."
Trong lòng anh vô cùng chán ghét, bỗng nhiên anh hiểu ra, vì sao lúc còn học đại học, cô lại ghét Tống Tử Khâm tới vậy. Nhưng cuối cùng, anh vẫn ôm người phụ nữ kia, anh ngửi mùi nước hoa vương trên âu phục của mình, rồi bật cười.
Anh giống như một đứa trẻ xấu xa muốn diễn một vở kịch độc ác cuối cùng cho cô xem, nếu cô đã hận anh, vậy thì không bằng để cô càng hận anh hơn nữa.
Quả nhiên, đêm ấy, cô bỏ đi, trước khi cô đi, cô vẫn chuẩn bị cho anh một bữa cơm cuối cùng, anh làm gì còn lòng dạ nào để ăn, nhưng những món ăn trông cũng khá đẹp mắt, thời gian gần đây, cô nấu ăn rất tiến bộ, đáng tiếc sau này anh không còn cơ hội thưởng thức nữa. Cô và anh đã đi tới nước’ gương vỡ khó lành’, không còn thứ gì có thể giữ cô lại nữa, hơn nữa việc cô rời đi vốn nằm trong dự đoán của anh, anh không cần thiết giữ cô ở lại.
Một thời gian dài sau đó, anh mới hiểu được, khi ấy, không phải anh không cần thiết giữ cô ở lại, mà do anh hèn nhát, anh sợ trông thấy ánh mắt khinh bỉ của cô. Anh vừa hy vọng cô hận anh, nhưng lại vừa sợ chứng kiện nỗi hận ấy.
-
Sau khi cô đi, anh rất muốn đi du lịch một chuyến, cuối cùng, anh quyết định đi Hokkaido, Nhật Bản. Khi kết hôn, cô và anh tới nơi này vài ngày, vì công ty xảy ra sự cố yêu cầu anh đích thân quay về xử lý, vì thế anh và cô không có tuần trăng mật, hai người đành tranh thủ vài ngày trước khi kết hôn để đi du lịch.
Buổi tối, anh đi chân trần trên bờ cát lạnh như băng. Ánh trăng ở Hokkaido rất đẹp, lần trước khi hai người tới đây, cô đã từng cười, trêu đùa anh
"Ánh trăng nơi này quả thực sáng hơn ở thành phố A nhiều..."
Một đôi vợ chồng Nhật già đi ngang qua anh, ông cụ cầm dụng cụ đánh bắt cá trong tay, còn bà cụ thay ông xách giày...Khi đó, anh chợt nghĩ, về sau, anh và cô cũng có bộ dạng như thế nhỉ. Nhưng anh nhanh chóng tự mình nở nụ cười chế giễu, người cũng đã đi rồi, anh còn suy nghĩ gì nữa.
Anh tới quán rượu cạnh chân núi, làm vài ly lót dạ, anh cảm thấy cơ thể trở nên ấm áp hơn. Anh chợt nhớ hồi học đại học, cô có một cái túi chườm nóng màu đỏ, vào mùa đông, cô thích đổ nước nóng đầy túi chườm rồi đặt trên ngực anh, sau đó, cô ngẩng đầu hỏi anh
"Ấm không?"
Giữa mi tâm cô có một nốt ruồi rất nhỏ, khi cô cười híp mắt, nốt ruồi nhỏ màu đỏ kia sẽ hơi nhếch lên, cực kỳ giống ánh lửa đang nhảy múa. Trở về biệt thự ven biển, anh nhận được tài liệu mật ở trong nước gửi tới, tài liệu này liên quan tới tình trạng gần đây của Đồng Kiến Quốc, Tống Hà Kiến đã nhúng tay vào khiến ông ta bị phán tội danh tham nhũng. Anh liếc nhìn tập tài liệu trước mặt, đây là toàn bộ chứng cớ về việc năm ấy Đồng Kiến Quốc vì muốn che giấu sai sót chính trị của mình mà hãm hại Tần Thiên Lăng.
Động cơ của anh và Tống Hà Kiến không hề giống nhau, nhưng lại cùng một kết quả.
Sau khi cô đi, anh đã tập thành thói quen ngủ muộn, đến tận nửa đêm, anh vẫn nhìn về đống tài liệu, trằn trọc không ngủ nổi, sau đó anh móc chiếc bật lửa trong túi áo sơ mi ra. Chiếc bật lửa phát ra tiếng 'tạch, tạch', ngọn lửa màu đỏ thoáng bùng lên, rồi lại vụt tắt. Cuối cùng, anh vẫn lựa chọn đốt tập tài liệu ấy. Ngọn lửa bùng lên rất cao, ánh lửa bốc cháy, thoáng lay động trong đôi mắt anh, anh cười khẽ, đột nhiên cảm thấy vô cùng tốt, dù cô tin hay không, anh chưa từng nộp những chứng cứ mà anh đã thu thập.
Anh thực sự quá ích kỷ, anh không thể buông tay việc báo thù, nhưng cũng không thể bỏ được cô, vì vậy anh đã dụ Tống Hà Kiến, mượn tay ông ta lật đổ Đồng Kiến Quốc. Kể từ khi Đồng Kiến Quốc rớt đài, anh quyết định lựa chọn buông tay.
Anh không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, có thể anh muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng chăng, hay có lẽ chính anh cũng cảm thấy việc báo thù quá mệt mỏi, trong lòng anh có một ý niệm, anh muốn dựa vào điều này để có thể níu kéo thứ gì đó. Anh tự mình ôm ấp hy vọng, người phụ nữ kia yêu anh như vậy, có lẽ cô và anh còn có thể quay lại với nhau, cô yêu anh như thế cơ mà. Nhưng anh và cô còn có thể không, giữa anh và cô đã có quá nhiều điều ngăn trở.
Anh cứ sống với những mâu thuẫn như vậy, tiến cũng khó mà lùi cũng không xong, do dự, lưỡng lự, cuối cùng anh quyết định tự mình hành hạ bản thân mình, duỗi tay trái tự tát vào bên má phải.
-
Từ Hokkaido về, Đồng Kiến Quốc đã sợ tội, tự sát trong tù. Cô lo việc hậu sự cho ba xong xuôi rồi mất tích. Anh thấy hơi nực cười, bởi vì trước khi chết, Đồng Kiến Quốc để lại cho anh một câu: Ta tình nguyện chết, là ta có lỗi với ba con, hy vọng con có thể nể tình, đối xử tốt hơn với Nhan Nhan.
Cô ấy có một người cha thật tốt, nhưng Đồng Kiến Quốc cả đời khôn ngoan, tại sao cuối cùng lại hồ đồ xử sự như thế. Ông ta không biết rằng, ông ta như vậy chỉ càng khiến cho con gái ông càng hận anh sao, làm sao anh có cơ hội đối xử tốt với cô được nữa đây?
Thật ra, lúc ở trên máy bay, anh đã nghĩ, nếu mình đã buông tay tất cả mọi thứ, ngay cả bằng chứng cũng đã bị hủy, có phải chỉ cần như thế thì anh có thể nói với cô rằng " hãy quay lại bên anh" được không?
Đáng tiếc, Đồng Kiến Quốc vừa mất, cô và anh dường như đã đi tới mức 'gương vỡ khó lành'...
-
Cô đi đã được năm, đợi đến lúc anh nhớ lại hết những ký ức tồi tệ của hai người thì cô đã trở lại, hơn nữa còn dắt theo một đứa trẻ. Đêm ấy, anh bảo cô bỏ đứa bé đi, anh nói rất hững hờ, nhưng trong lòng anh lại nặng như đá tảng. Cô quyết đinh ra đi, vô cùng tuyệt tình, còn anh giống như một đứa trẻ bốc đồng, khi nói những lời này, gạt bỏ một số nguyên nhân thì anh thậm chí còn vô cùng tức giận.
Anh nói một đằng, nghĩ một nẻo, những lời trong lòng mà anh thực sự muốn nói khi đến miệng lại thành một ý khác.
Đêm đó, anh lái xe tới chỗ cô ở, nhìn ánh đèn căn phòng cô bật sáng, anh thầm nghĩ: Trở về cũng tốt, trở về rồi thì hai người có thể tiếp tục dây dưa, dù cô và anh chẳng thể có kết quả, có lẽ cứ mãi dây dưa như thế cũng tốt.
năm, anh không thể quên được cô, vì vậy có lẽ cả đời này anh cũng không thể.
năm, anh vẫn chẳng thể tìm được người phụ nữ phù hợp với mình, vì vậy có lẽ sau này cũng thế thôi.
năm, anh phát hiện mình nhớ cô phát điên lên, vì vậy bây giờ cô đã quay về, nếu anh giở vờ như không thấy, có lẽ anh sẽ điên thật.
Nhưng, anh lại quên mất một việc, anh không quên được cô, không có nghĩa cô phải nhớ anh; anh không thể tìm được người thích hợp với mình, không có nghĩa cô không thể; anh không thể giả vờ thản nhiên nhưng cô có thể hoàn toàn bình thản đối diện với anh.
Vì thế, anh vô cớ gây sự, anh vô liêm sỉ, anh là kẻ gây chuyện.....Anh ích kỷ, sử dụng hết những lợi thế của mình , để có thể tiếp tục dây dưa cùng cô.
Tống Tử Khâm cũng được, mà công việc ở Vĩ Đạt cũng tốt, chẳng qua chỉ là một vở kịch của anh, dù anh cố gắng biểu diễn ra sao, đến màn cuối cùng, người đã giải tán, nhưng cô vẫn ở cách anh rất xa, hơn nữa lại là càng ngày càng xa.
Cho nên, cuối cùng, anh không biết mệt mỏi làm phiền cô, không ngờ, cô vẫn quyết định gả cho Trác Chính Dương.
Sau khi cô kết hôn, anh hy vọng cô không hạnh phúc. Anh cầu mong cho cuộc hôn nhân của cô gặp phải điều bất hạnh, anh chờ đợi cô phát hiện ra rằng Trác Chính Dương không phải là người mà cô mong muốn.....Anh tính toán từng li từng tí tất cả những gì liên quan tới cô.
Trước đây, anh có một lợi thế, đó là cô yêu anh, anh dựa vào điều này ' làm mưa làm gió'. tùy tiện chà đạp tình yêu nơi cô, đợi đến lúc cô đã mệt mỏi, kiệt sức, thì anh lại không thể buông tay. Bây giờ, anh đã mất đi cái lợi thế lớn nhất này, những khi ở bên cô, từ ‘làm mưa làm gió ‘ nay đã trở thành ‘làm việc gì cũng khó’.
Thậm chí, hiện tại, anh rất muốn dùng vụ án Tống Hà Kiến để ép buộc cô, anh không quan tâm mình hèn hạ thế nào, anh chỉ thầm mong có thể níu kéo được bước chân của cô mà thôi.
Cô nói, những hành động này của anh chẳng qua vì anh thấy cô sống tốt, nên anh không can tâm.
Quả thực đúng là như vậy, anh sao có thể can tâm được đây, cô sống hạnh phúc như thế cơ mà, nhưng niềm hạnh phúc ấy, lại không phải do anh đem đến.
Nhưng giờ đây, anh phải làm sao, anh không cam lòng thì thế nào, nghe những chuyện cô vừa kể, ngay cả tư cách dây dưa với cô anh cũng chẳng còn nữa. Hơn nữa, dù anh không cam lòng ra sao, không chấp nhận thế nào, thì Trác Chính Dương chăm sóc cô rất tốt. Cô không giỏi nói dối, nên gương mặt hạnh phúc của cô cũng không thể là giả tạo được.
Trước đây, anh rất ghét những giả thuyết, nhưng nếu cuộc đời anh còn có thể dùng chữ 'nếu' này thì năm đã trôi qua sẽ thế nào?
Anh sẽ có một đứa con trai đáng yêu, vợ của anh ở nhà đợi anh về, hoặc có thể có một đứa con trai và một đưa con gái xinh đẹp như cô. Dưới ánh nắng chiều, anh ngồi đọc báo ngoài vườn, cô con gái rượu ngồi trong lòng anh chọc ghẹo vào người anh, cậu con trai thì tự mình chơi mô hình máy bay ở trong vườn.
Còn cô thì sao? Có lẽ, cô sẽ nhàm chán, lười biếng lật xem tạp chí bát quái, rồi chống đầu, ngẫm nghĩ: Tần Nhiên, tối chúng ta ra ngoài ăn hay ở nhà nấu cơm?
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, nơi khóe mắt anh có cảm giác lành lạnh.
Nếu anh có thể làm lại, nếu anh có thể làm lại......Đáng tiếc cuộc sống không có 'nếu như', đáng tiếc anh đã đánh mất cô, đáng tiếc anh đã đánh mất hạnh phúc lớn nhất của đời mình!!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Anh đi vào một căn phòng ở tầng hai, phòng này dành riêng cho trẻ con, một loạt đồ chơi hoạt hình được bày trên chiếc giường màu xanh nhạt, trên tường treo một bức tranh ném phi tiêu dành cho trẻ em, thảm trải nhà rất dày và nặng, trên thảm đặt một con ngựa gỗ, xe đạp trẻ con, ván trượt....
Đối mặt với căn phòng này, anh rốt cục không chịu đựng nổi, ngồi xổm xuống, tay ôm lấy mặt, bật lên nghẹn ngào. Đôi mắt anh quằn quại đau khổ, cơ thể dường như đang phải chịu đựng đau đớn mãnh liệt.
Ngắm nhìn những thứ mà 5 năm qua anh đã chuẩn bị, anh cảm thấy mình thật sự nực cười, tại sao lại có thể làm một chuyện nực cười như thế?
Trước kia, anh đã làm gì? Đầu tiên, anh tự tay phá nát hạnh phúc của mình, rồi anh lại chắp vá chúng lại, nhưng chúng quá hỗn loạn, giống hệt như tâm tình của anh.
Anh yêu cô, điều này không thể phủ nhận, nhưng dường như anh chưa bao giờ đối xử tốt với cô, từ đầu đến cuối, có vẻ trông anh giống một kẻ chiến thắng, luôn ngồi trên cao nhìn xuống phía dưới, có thể định đoạt số phận của cô trong lòng bàn tay anh. Anh thờ ơ đối với những nỗ lực cô bỏ ra, bởi vì anh sợ mình sẽ bị hãm sâu vào trong đó, anh sợ mình sẽ trầm luân trong cái hạnh phúc giả tạo mà anh dành cho cô.
Khi mọi chuyện được hạ màn, nhìn cô thảm hại rời khỏi anh, anh không hề có cảm giác vui mừng của kẻ chiến thắng mà ngược lại, anh thấy trái tim anh vô cùng trống rỗng. Lúc ấy, anh thừa nhận bản thân anh yêu cô, nhưng anh lại không thể thừa nhận anh yêu cô như vậy, yêu một người chẳng qua là một thói quen, anh tin mình có thể quên cô, chỉ cần có đủ thời gian mà thôi.
Có lẽ, anh chẳng thể nào tìm được một người vợ giống như cô, nhưng anh có thể tìm được một người phụ nữ tốt hơn cô, rất nhiều chuyện đều phải bù đắp lẫn nhau, mất đi thứ này nhưng anh lại có thể đạt được điều anh mong muốn. Không phải anh không nỡ rời bỏ cô, anh chỉ thấy mình không quen cảm giác khi không có cô ríu rít bên cạnh, anh không quen cảm giác lúc anh làm việc, cô lại tới giúp anh bóp trán, anh không quen cảm giác mỗi đêm tỉnh giấc không thấy cô bên cạnh, chỉ là anh không quen khi cô hoàn biến mất trong cuộc sống của anh....
Cô đã dung nhập vào từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống của anh, mấy ngày ấy, anh giống như đang cố giải độc, anh loại bỏ từng thứ có quan hệ với cô khỏi cuộc sống của mình.
Cô đã hoàn toàn rời đi, hoàn toàn tuyệt tình. Anh cố gắng đè nén những cảm giác sợ hãi trong lòng, anh không thể để thứ cảm giác ấy bùng lên, anh tự nói với bản thân mình rằng : Không sao, tương lại sẽ tốt thôi.
Có điều, cuối cùng anh vẫn chỉ tự lừa dối bản thân, đúng là tương lai thật sự tốt hơn, nhưng lại không hề phù hợp với anh.
Thứ cảm xúc mà cô để lại cho anh như một loại chất độc gây nghiện, anh không thể cai nó được.
Vào đêm cô và anh ngả bài với nhau, Tống Tử Khâm đã tới tìm anh, cô ta nói với anh rằng:
"Tần Nhiên, thứ Đồng gia có thể cho anh, Tống gia cũng có thể, anh biết không, ba em cũng có quyền có thế...."
Trong lòng anh vô cùng chán ghét, bỗng nhiên anh hiểu ra, vì sao lúc còn học đại học, cô lại ghét Tống Tử Khâm tới vậy. Nhưng cuối cùng, anh vẫn ôm người phụ nữ kia, anh ngửi mùi nước hoa vương trên âu phục của mình, rồi bật cười.
Anh giống như một đứa trẻ xấu xa muốn diễn một vở kịch độc ác cuối cùng cho cô xem, nếu cô đã hận anh, vậy thì không bằng để cô càng hận anh hơn nữa.
Quả nhiên, đêm ấy, cô bỏ đi, trước khi cô đi, cô vẫn chuẩn bị cho anh một bữa cơm cuối cùng, anh làm gì còn lòng dạ nào để ăn, nhưng những món ăn trông cũng khá đẹp mắt, thời gian gần đây, cô nấu ăn rất tiến bộ, đáng tiếc sau này anh không còn cơ hội thưởng thức nữa. Cô và anh đã đi tới nước’ gương vỡ khó lành’, không còn thứ gì có thể giữ cô lại nữa, hơn nữa việc cô rời đi vốn nằm trong dự đoán của anh, anh không cần thiết giữ cô ở lại.
Một thời gian dài sau đó, anh mới hiểu được, khi ấy, không phải anh không cần thiết giữ cô ở lại, mà do anh hèn nhát, anh sợ trông thấy ánh mắt khinh bỉ của cô. Anh vừa hy vọng cô hận anh, nhưng lại vừa sợ chứng kiện nỗi hận ấy.
-
Sau khi cô đi, anh rất muốn đi du lịch một chuyến, cuối cùng, anh quyết định đi Hokkaido, Nhật Bản. Khi kết hôn, cô và anh tới nơi này vài ngày, vì công ty xảy ra sự cố yêu cầu anh đích thân quay về xử lý, vì thế anh và cô không có tuần trăng mật, hai người đành tranh thủ vài ngày trước khi kết hôn để đi du lịch.
Buổi tối, anh đi chân trần trên bờ cát lạnh như băng. Ánh trăng ở Hokkaido rất đẹp, lần trước khi hai người tới đây, cô đã từng cười, trêu đùa anh
"Ánh trăng nơi này quả thực sáng hơn ở thành phố A nhiều..."
Một đôi vợ chồng Nhật già đi ngang qua anh, ông cụ cầm dụng cụ đánh bắt cá trong tay, còn bà cụ thay ông xách giày...Khi đó, anh chợt nghĩ, về sau, anh và cô cũng có bộ dạng như thế nhỉ. Nhưng anh nhanh chóng tự mình nở nụ cười chế giễu, người cũng đã đi rồi, anh còn suy nghĩ gì nữa.
Anh tới quán rượu cạnh chân núi, làm vài ly lót dạ, anh cảm thấy cơ thể trở nên ấm áp hơn. Anh chợt nhớ hồi học đại học, cô có một cái túi chườm nóng màu đỏ, vào mùa đông, cô thích đổ nước nóng đầy túi chườm rồi đặt trên ngực anh, sau đó, cô ngẩng đầu hỏi anh
"Ấm không?"
Giữa mi tâm cô có một nốt ruồi rất nhỏ, khi cô cười híp mắt, nốt ruồi nhỏ màu đỏ kia sẽ hơi nhếch lên, cực kỳ giống ánh lửa đang nhảy múa. Trở về biệt thự ven biển, anh nhận được tài liệu mật ở trong nước gửi tới, tài liệu này liên quan tới tình trạng gần đây của Đồng Kiến Quốc, Tống Hà Kiến đã nhúng tay vào khiến ông ta bị phán tội danh tham nhũng. Anh liếc nhìn tập tài liệu trước mặt, đây là toàn bộ chứng cớ về việc năm ấy Đồng Kiến Quốc vì muốn che giấu sai sót chính trị của mình mà hãm hại Tần Thiên Lăng.
Động cơ của anh và Tống Hà Kiến không hề giống nhau, nhưng lại cùng một kết quả.
Sau khi cô đi, anh đã tập thành thói quen ngủ muộn, đến tận nửa đêm, anh vẫn nhìn về đống tài liệu, trằn trọc không ngủ nổi, sau đó anh móc chiếc bật lửa trong túi áo sơ mi ra. Chiếc bật lửa phát ra tiếng 'tạch, tạch', ngọn lửa màu đỏ thoáng bùng lên, rồi lại vụt tắt. Cuối cùng, anh vẫn lựa chọn đốt tập tài liệu ấy. Ngọn lửa bùng lên rất cao, ánh lửa bốc cháy, thoáng lay động trong đôi mắt anh, anh cười khẽ, đột nhiên cảm thấy vô cùng tốt, dù cô tin hay không, anh chưa từng nộp những chứng cứ mà anh đã thu thập.
Anh thực sự quá ích kỷ, anh không thể buông tay việc báo thù, nhưng cũng không thể bỏ được cô, vì vậy anh đã dụ Tống Hà Kiến, mượn tay ông ta lật đổ Đồng Kiến Quốc. Kể từ khi Đồng Kiến Quốc rớt đài, anh quyết định lựa chọn buông tay.
Anh không hiểu tại sao mình lại làm như vậy, có thể anh muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi trong lòng chăng, hay có lẽ chính anh cũng cảm thấy việc báo thù quá mệt mỏi, trong lòng anh có một ý niệm, anh muốn dựa vào điều này để có thể níu kéo thứ gì đó. Anh tự mình ôm ấp hy vọng, người phụ nữ kia yêu anh như vậy, có lẽ cô và anh còn có thể quay lại với nhau, cô yêu anh như thế cơ mà. Nhưng anh và cô còn có thể không, giữa anh và cô đã có quá nhiều điều ngăn trở.
Anh cứ sống với những mâu thuẫn như vậy, tiến cũng khó mà lùi cũng không xong, do dự, lưỡng lự, cuối cùng anh quyết định tự mình hành hạ bản thân mình, duỗi tay trái tự tát vào bên má phải.
-
Từ Hokkaido về, Đồng Kiến Quốc đã sợ tội, tự sát trong tù. Cô lo việc hậu sự cho ba xong xuôi rồi mất tích. Anh thấy hơi nực cười, bởi vì trước khi chết, Đồng Kiến Quốc để lại cho anh một câu: Ta tình nguyện chết, là ta có lỗi với ba con, hy vọng con có thể nể tình, đối xử tốt hơn với Nhan Nhan.
Cô ấy có một người cha thật tốt, nhưng Đồng Kiến Quốc cả đời khôn ngoan, tại sao cuối cùng lại hồ đồ xử sự như thế. Ông ta không biết rằng, ông ta như vậy chỉ càng khiến cho con gái ông càng hận anh sao, làm sao anh có cơ hội đối xử tốt với cô được nữa đây?
Thật ra, lúc ở trên máy bay, anh đã nghĩ, nếu mình đã buông tay tất cả mọi thứ, ngay cả bằng chứng cũng đã bị hủy, có phải chỉ cần như thế thì anh có thể nói với cô rằng " hãy quay lại bên anh" được không?
Đáng tiếc, Đồng Kiến Quốc vừa mất, cô và anh dường như đã đi tới mức 'gương vỡ khó lành'...
-
Cô đi đã được 5 năm, đợi đến lúc anh nhớ lại hết những ký ức tồi tệ của hai người thì cô đã trở lại, hơn nữa còn dắt theo một đứa trẻ. Đêm ấy, anh bảo cô bỏ đứa bé đi, anh nói rất hững hờ, nhưng trong lòng anh lại nặng như đá tảng. Cô quyết đinh ra đi, vô cùng tuyệt tình, còn anh giống như một đứa trẻ bốc đồng, khi nói những lời này, gạt bỏ một số nguyên nhân thì anh thậm chí còn vô cùng tức giận.
Anh nói một đằng, nghĩ một nẻo, những lời trong lòng mà anh thực sự muốn nói khi đến miệng lại thành một ý khác.
Đêm đó, anh lái xe tới chỗ cô ở, nhìn ánh đèn căn phòng cô bật sáng, anh thầm nghĩ: Trở về cũng tốt, trở về rồi thì hai người có thể tiếp tục dây dưa, dù cô và anh chẳng thể có kết quả, có lẽ cứ mãi dây dưa như thế cũng tốt.
5 năm, anh không thể quên được cô, vì vậy có lẽ cả đời này anh cũng không thể.
5 năm, anh vẫn chẳng thể tìm được người phụ nữ phù hợp với mình, vì vậy có lẽ sau này cũng thế thôi.
5 năm, anh phát hiện mình nhớ cô phát điên lên, vì vậy bây giờ cô đã quay về, nếu anh giở vờ như không thấy, có lẽ anh sẽ điên thật.
Nhưng, anh lại quên mất một việc, anh không quên được cô, không có nghĩa cô phải nhớ anh; anh không thể tìm được người thích hợp với mình, không có nghĩa cô không thể; anh không thể giả vờ thản nhiên nhưng cô có thể hoàn toàn bình thản đối diện với anh.
Vì thế, anh vô cớ gây sự, anh vô liêm sỉ, anh là kẻ gây chuyện.....Anh ích kỷ, sử dụng hết những lợi thế của mình , để có thể tiếp tục dây dưa cùng cô.
Tống Tử Khâm cũng được, mà công việc ở Vĩ Đạt cũng tốt, chẳng qua chỉ là một vở kịch của anh, dù anh cố gắng biểu diễn ra sao, đến màn cuối cùng, người đã giải tán, nhưng cô vẫn ở cách anh rất xa, hơn nữa lại là càng ngày càng xa.
Cho nên, cuối cùng, anh không biết mệt mỏi làm phiền cô, không ngờ, cô vẫn quyết định gả cho Trác Chính Dương.
Sau khi cô kết hôn, anh hy vọng cô không hạnh phúc. Anh cầu mong cho cuộc hôn nhân của cô gặp phải điều bất hạnh, anh chờ đợi cô phát hiện ra rằng Trác Chính Dương không phải là người mà cô mong muốn.....Anh tính toán từng li từng tí tất cả những gì liên quan tới cô.
Trước đây, anh có một lợi thế, đó là cô yêu anh, anh dựa vào điều này ' làm mưa làm gió'. tùy tiện chà đạp tình yêu nơi cô, đợi đến lúc cô đã mệt mỏi, kiệt sức, thì anh lại không thể buông tay. Bây giờ, anh đã mất đi cái lợi thế lớn nhất này, những khi ở bên cô, từ ‘làm mưa làm gió ‘ nay đã trở thành ‘làm việc gì cũng khó’.
Thậm chí, hiện tại, anh rất muốn dùng vụ án Tống Hà Kiến để ép buộc cô, anh không quan tâm mình hèn hạ thế nào, anh chỉ thầm mong có thể níu kéo được bước chân của cô mà thôi.
Cô nói, những hành động này của anh chẳng qua vì anh thấy cô sống tốt, nên anh không can tâm.
Quả thực đúng là như vậy, anh sao có thể can tâm được đây, cô sống hạnh phúc như thế cơ mà, nhưng niềm hạnh phúc ấy, lại không phải do anh đem đến.
Nhưng giờ đây, anh phải làm sao, anh không cam lòng thì thế nào, nghe những chuyện cô vừa kể, ngay cả tư cách dây dưa với cô anh cũng chẳng còn nữa. Hơn nữa, dù anh không cam lòng ra sao, không chấp nhận thế nào, thì Trác Chính Dương chăm sóc cô rất tốt. Cô không giỏi nói dối, nên gương mặt hạnh phúc của cô cũng không thể là giả tạo được.
Trước đây, anh rất ghét những giả thuyết, nhưng nếu cuộc đời anh còn có thể dùng chữ 'nếu' này thì 5 năm đã trôi qua sẽ thế nào?
Anh sẽ có một đứa con trai đáng yêu, vợ của anh ở nhà đợi anh về, hoặc có thể có một đứa con trai và một đưa con gái xinh đẹp như cô. Dưới ánh nắng chiều, anh ngồi đọc báo ngoài vườn, cô con gái rượu ngồi trong lòng anh chọc ghẹo vào người anh, cậu con trai thì tự mình chơi mô hình máy bay ở trong vườn.
Còn cô thì sao? Có lẽ, cô sẽ nhàm chán, lười biếng lật xem tạp chí bát quái, rồi chống đầu, ngẫm nghĩ: Tần Nhiên, tối chúng ta ra ngoài ăn hay ở nhà nấu cơm?
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, nơi khóe mắt anh có cảm giác lành lạnh.
Nếu anh có thể làm lại, nếu anh có thể làm lại......Đáng tiếc cuộc sống không có 'nếu như', đáng tiếc anh đã đánh mất cô, đáng tiếc anh đã đánh mất hạnh phúc lớn nhất của đời mình!!