Sau khi mang thai, để thuận tiện cho sinh hoạt hằng ngày, cả nhà bọn họ đã chuyển tới một khu biệt thự khác của Trác Chính Dương, biệt thự Uyển Hồ. Dù cách trung tâm thành phố một đoạn, nhưng cảnh vật khá đẹp, 'thanh sơn lục thủy', được xây dựng bên hồ.
Khi mang thai, cô đã điều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi, ngày nào cũng ngủ sớm, đề phối hợp với cô, hằng ngày Trác Chính Dương cũng tan tầm thật sớm, đi làm cũng sớm, toàn bộ nhân viên công ty anh thấy ông chủ của mình đi làm sớm như vậy cũng không dám lười biếng.
Ông bà Trác vô cùng quan tâm tới đứa trẻ trong bụng cô, đặc biệt, họ còn mời một bảo mẫu ngày xưa làm trong quân khu tới chăm sóc cô, mỗi ngày cô phải uống hai chén thuốc, không thể thiếu.
Đồng Nhan uống thuốc nhiều tới nỗi miệng đắng ngắt, nhưng vì tốt cho đứa trẻ trong bụng, cô căn bản coi các loại thuốc Đông y như đồ uống bình thường để tu hết.
Thời điểm thai nhi được 5, 6 tháng, bụng Đồng Nhan đã rất lớn, nhưng lúc đi đường cô vẫn vô cùng mạnh mẽ. Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ giới hạn trong nhà, nếu còn sống trong ngôi nhà cũ của Trác gia thì khi đi đứng, cô phải tuân theo cách đi tiêu chuẩn của phụ nữ mang thai, một tay cẩn thận đỡ ngang lưng.
Từ bé Cách Lạp đã chẳng có bạn chơi cùng, tuy nó không nói, nhưng trẻ con là loại động vật sợ cô đơn nhất, nó rất mong hai đứa trẻ trong bụng Đồng Nhan sớm chào đời.
Thậm chí, nó còn sửa sang lại đống đồ chơi Transformers trong tủ, đặt những món đồ chơi Transformers mà cu cậu đã chán vào trong một cái rổ, cu cậu nói muốn tặng những thứ này cho em trai sắp chào đời.
Đồng Nhan thầm nghĩ, Cách Lạp đã chuẩn bị quà cho em trai, nhưng lại không chuẩn bị cho em gái, chuyện này khiến cô thấy hơi sốt ruột, con gái vốn đã dễ bị bắt nạt, nếu sau này Cách Lạp dùng đống đồ chơi này ăn hiếp con gái cô, cảnh tượng kia không phải vô cùng thê thảm sao?
Vì thế, cô định tiến hành dạy dỗ Cách Lạp, cô muốn cho nó hiểu ra rằng, làm anh trai, không phải chỉ cần yêu thương em trai mà còn phải yêu thương em gái nữa. Nhất định không được trọng nam khinh nữ.
"Cách Lạp, con thích em trai hay em gái?"
Đồng Nhan vừa kiểm tra bài tập của Cách Lạp, vừa dịu dàng hỏi. Nhưng chưa kịp nghe câu trả lời của Cách Lạp thì Đồng Nhan đã nhíu mày, Cách Lạp căn bản chưa làm hết bài tập, có rất ít đề bài được cu cậu thiên vị chú ý tới.
"Vì sao con không làm bài tập?"
Cô hỏi
Cách Lạp nâng cằm, nói
"Quá đơn giản, con không muốn làm"
Giọng Đồng Nhan lập tức lạc đi
"Con đúng là đứa trẻ hư"
Cách Lạp bĩu môi, chớp chớp mắt
"Phí phạm thời gian, bài tập toàn những câu ấu trĩ, con khinh không thèm làm"
"Được!"
Đồng Nhan vỗ tay, đứng lên đi về phía thư phòng, lấy một quyển sách toán cao cấp trên giá sách xuống.
Cô ném quyển sách tới trước mặt Cách Lạp, sau đó cầm bút chì lên viết vài đề hình học
"Tối nay còn phải làm xong mấy đề này rồi mới được ra ngoài"
Cách Lạp lật xem quyển sách dày cộp, im lặng
Sau đó cu cậu cúi đầu nói
"Mấy cái đề này dài thế, giống như đang làm bài đọc hiểu vậy, nhưng con đọc lại không hiểu"
Đồng Nhan gập sách lại, sau đó hài lòng cười, cô xoa đầu Cách Lạp
"Con nhất định đừng học theo ba Trác Chính Dương, ba con ngày bé cũng không thích làm bài tập, nên chẳng có mấy lần đạt tiêu chuẩn khi đi thi"
Cách Lạp hỏi
"Không phải ba Trác thi tốt nghiệp trung học rất khá sao?"
Đồng Nhan suy nghĩ rồi nói
"Đó là do nếu ba con không qua kỳ kiểm tra này, ông nội sẽ bẻ gãy thẻ tín dụng của ba con, ba con đành rời xa cuộc sống sa đọa, bật đèn đọc sách mà thôi"
Cách Lạp bĩu môi
"Vậy chờ con lớn hơn một chút sẽ làm bài tập nhé"
"Không được"
"Tại sao?"
"Bởi vì con là anh trai, con phải làm gương cho em trai và em gái chứ"
Cách Lạp tủi thân
"Con không muốn làm anh trai..."
Đồng Nhan xoa đầu Cách Lạp
"Ngoan nào, sau này bài tập của em trai em gái còn phải nhờ con hướng dẫn mà"
Cách Lạp nước mắt lưng tròng
"Em trai thì được, nhưng em gái thì không thể"
Đồng Nhan
"Tại sao?"
"Ba Trác nói, bé trai trong bụng mẹ giống ba, còn bé gái lại giống mẹ, vì thế con nghĩ nếu em gái giống mẹ không phải là rất thảm sao, em gái sẽ rất ngốc đúng không!"
Đồng Nhan cười dịu dàng
"Không sao"
Một ngày nọ, Đồng Nhan hỏi Cách Lạp
"Con yêu, con không cần lo lắng rằng sau này tình yêu của mẹ sẽ phân chia một phần cho em trai em gái con đâu"
Cách Lạp không cần suy nghĩ, trả lời ngay
"Con không sợ, có thêm vài người gánh thay nỗi khổ của con, đúng là chuyện tốt mà"
Đồng Nhan bi thương, con trai không thích cô.
Đồng Nhan đi vào thư phòng tìm Trác Chính Dương, anh đang ngồi phía sau bàn chuyên tâm đọc một quyển sách sinh sản, thỉnh thoảng, giữa chân mày hơi nhíu lại, thỉnh thoảng lại biến mất khi anh cười.
Thấy cô bước vào, anh gọi cô tới, rồi để cô ngồi lên đùi mình
"Hình như lại nặng hơn rồi"
Đồng Nhan
"Hai đứa cơ mà, nặng hơn là chuyện bình thường"
Trác Chính Dương bật cười, sau đó thò tay xoa bụng cô theo thói quen
"Anh mong hai đứa chúng nó mau chóng chào đời quá"
"Vâng"
Đồng Nhan thở dài
"Mang thai quá cực khổ, nhất là song thai"
"Ừ, em mang thai, anh cũng khổ lắm"
Trác Chính Dương nói xong, chỉ trỏ ngón tay.
Nghe thấy Trác Chính Dương nói thế, cô chợt cảm thấy bên dưới cơ thể anh có phản ứng, cô vội vàng đứng lên
"Em ra chỗ khác ngồi...."
Trác Chính Dương không cho phép, kéo tay cô
"Bác sĩ nói có thể mà, với lại, anh đã xem sách sinh sản rồi, sách cũng nói không có vấn đề gì..."
Nói xong, anh còn lật tới một trang, chỉ cho Đồng Nhan xem, sau đỏ tủi thân nhìn Đồng Nhan
"Người đời đều biết phụ nữ khi mang thai rất cực khổ, nhưng lại không thấy nỗi bất đắc dĩ của đàn ông"
Đồng Nhan cười đắc ý tới rung cả người, sau đó cô ngáp một cái
"Anh tự mình giải quyết đi"
Trác Chính Dương nhìn nụ cười của cô mà hận tới nỗi ngứa răng.
Đồng Nhan chìa tay ra, chỉ chỉ
"Không phải còn có "Ngũ chỉ cô nương' hay sao?"
* Ngũ chỉ cô nương: ý là năm ngón tay/ bàn tay
Trác Chính Dương híp mắt lại, đôi mắt tóe lửa, rồi chợt đứng lên, không đợi Đồng Nhan kịp phản ứng lại đã ôm cô bước về phòng ngủ.
"Ngũ chỉ cô nương nào phải một người phụ nữ chân chính"
Anh cẩn thận đặt cô lên trên giường lớn, cúi xuống thì thầm bên tai cô, để tránh đè lên cô, anh dùng một tay chống đỡ cơ thể mình, một tay tinh tế vuốt ve vóc dáng 'lồi lõm' của Đồng Nhan.
Từ lúc cô mang thai, vì nghĩ cho con, về phương diện kia, cô và anh cũng phải đè nén nhiều, hôm nay, cô bị Trác Chính Dương trêu ghẹo, gò má đã ửng hồng.
Đôi mắt Trác Chính Dương long lanh, vô cùng dịu dàng, anh khẽ nói
"Vì không muốn con bị thương, chúng ta đổi tư thế nhé"
Trong vài tháng, dù cho anh cũng đã là cha của 3 đứa trẻ, nhưng áp lực cũng khá lớn mà !
Sau khi mang thai, để thuận tiện cho sinh hoạt hằng ngày, cả nhà bọn họ đã chuyển tới một khu biệt thự khác của Trác Chính Dương, biệt thự Uyển Hồ. Dù cách trung tâm thành phố một đoạn, nhưng cảnh vật khá đẹp, 'thanh sơn lục thủy', được xây dựng bên hồ.
Khi mang thai, cô đã điều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi, ngày nào cũng ngủ sớm, đề phối hợp với cô, hằng ngày Trác Chính Dương cũng tan tầm thật sớm, đi làm cũng sớm, toàn bộ nhân viên công ty anh thấy ông chủ của mình đi làm sớm như vậy cũng không dám lười biếng.
Ông bà Trác vô cùng quan tâm tới đứa trẻ trong bụng cô, đặc biệt, họ còn mời một bảo mẫu ngày xưa làm trong quân khu tới chăm sóc cô, mỗi ngày cô phải uống hai chén thuốc, không thể thiếu.
Đồng Nhan uống thuốc nhiều tới nỗi miệng đắng ngắt, nhưng vì tốt cho đứa trẻ trong bụng, cô căn bản coi các loại thuốc Đông y như đồ uống bình thường để tu hết.
Thời điểm thai nhi được , tháng, bụng Đồng Nhan đã rất lớn, nhưng lúc đi đường cô vẫn vô cùng mạnh mẽ. Đương nhiên, chuyện này cũng chỉ giới hạn trong nhà, nếu còn sống trong ngôi nhà cũ của Trác gia thì khi đi đứng, cô phải tuân theo cách đi tiêu chuẩn của phụ nữ mang thai, một tay cẩn thận đỡ ngang lưng.
Từ bé Cách Lạp đã chẳng có bạn chơi cùng, tuy nó không nói, nhưng trẻ con là loại động vật sợ cô đơn nhất, nó rất mong hai đứa trẻ trong bụng Đồng Nhan sớm chào đời.
Thậm chí, nó còn sửa sang lại đống đồ chơi Transformers trong tủ, đặt những món đồ chơi Transformers mà cu cậu đã chán vào trong một cái rổ, cu cậu nói muốn tặng những thứ này cho em trai sắp chào đời.
Đồng Nhan thầm nghĩ, Cách Lạp đã chuẩn bị quà cho em trai, nhưng lại không chuẩn bị cho em gái, chuyện này khiến cô thấy hơi sốt ruột, con gái vốn đã dễ bị bắt nạt, nếu sau này Cách Lạp dùng đống đồ chơi này ăn hiếp con gái cô, cảnh tượng kia không phải vô cùng thê thảm sao?
Vì thế, cô định tiến hành dạy dỗ Cách Lạp, cô muốn cho nó hiểu ra rằng, làm anh trai, không phải chỉ cần yêu thương em trai mà còn phải yêu thương em gái nữa. Nhất định không được trọng nam khinh nữ.
"Cách Lạp, con thích em trai hay em gái?"
Đồng Nhan vừa kiểm tra bài tập của Cách Lạp, vừa dịu dàng hỏi. Nhưng chưa kịp nghe câu trả lời của Cách Lạp thì Đồng Nhan đã nhíu mày, Cách Lạp căn bản chưa làm hết bài tập, có rất ít đề bài được cu cậu thiên vị chú ý tới.
"Vì sao con không làm bài tập?"
Cô hỏi
Cách Lạp nâng cằm, nói
"Quá đơn giản, con không muốn làm"
Giọng Đồng Nhan lập tức lạc đi
"Con đúng là đứa trẻ hư"
Cách Lạp bĩu môi, chớp chớp mắt
"Phí phạm thời gian, bài tập toàn những câu ấu trĩ, con khinh không thèm làm"
"Được!"
Đồng Nhan vỗ tay, đứng lên đi về phía thư phòng, lấy một quyển sách toán cao cấp trên giá sách xuống.
Cô ném quyển sách tới trước mặt Cách Lạp, sau đó cầm bút chì lên viết vài đề hình học
"Tối nay còn phải làm xong mấy đề này rồi mới được ra ngoài"
Cách Lạp lật xem quyển sách dày cộp, im lặng
Sau đó cu cậu cúi đầu nói
"Mấy cái đề này dài thế, giống như đang làm bài đọc hiểu vậy, nhưng con đọc lại không hiểu"
Đồng Nhan gập sách lại, sau đó hài lòng cười, cô xoa đầu Cách Lạp
"Con nhất định đừng học theo ba Trác Chính Dương, ba con ngày bé cũng không thích làm bài tập, nên chẳng có mấy lần đạt tiêu chuẩn khi đi thi"
Cách Lạp hỏi
"Không phải ba Trác thi tốt nghiệp trung học rất khá sao?"
Đồng Nhan suy nghĩ rồi nói
"Đó là do nếu ba con không qua kỳ kiểm tra này, ông nội sẽ bẻ gãy thẻ tín dụng của ba con, ba con đành rời xa cuộc sống sa đọa, bật đèn đọc sách mà thôi"
Cách Lạp bĩu môi
"Vậy chờ con lớn hơn một chút sẽ làm bài tập nhé"
"Không được"
"Tại sao?"
"Bởi vì con là anh trai, con phải làm gương cho em trai và em gái chứ"
Cách Lạp tủi thân
"Con không muốn làm anh trai..."
Đồng Nhan xoa đầu Cách Lạp
"Ngoan nào, sau này bài tập của em trai em gái còn phải nhờ con hướng dẫn mà"
Cách Lạp nước mắt lưng tròng
"Em trai thì được, nhưng em gái thì không thể"
Đồng Nhan
"Tại sao?"
"Ba Trác nói, bé trai trong bụng mẹ giống ba, còn bé gái lại giống mẹ, vì thế con nghĩ nếu em gái giống mẹ không phải là rất thảm sao, em gái sẽ rất ngốc đúng không!"
Đồng Nhan cười dịu dàng
"Không sao"
Một ngày nọ, Đồng Nhan hỏi Cách Lạp
"Con yêu, con không cần lo lắng rằng sau này tình yêu của mẹ sẽ phân chia một phần cho em trai em gái con đâu"
Cách Lạp không cần suy nghĩ, trả lời ngay
"Con không sợ, có thêm vài người gánh thay nỗi khổ của con, đúng là chuyện tốt mà"
Đồng Nhan bi thương, con trai không thích cô.
Đồng Nhan đi vào thư phòng tìm Trác Chính Dương, anh đang ngồi phía sau bàn chuyên tâm đọc một quyển sách sinh sản, thỉnh thoảng, giữa chân mày hơi nhíu lại, thỉnh thoảng lại biến mất khi anh cười.
Thấy cô bước vào, anh gọi cô tới, rồi để cô ngồi lên đùi mình
"Hình như lại nặng hơn rồi"
Đồng Nhan
"Hai đứa cơ mà, nặng hơn là chuyện bình thường"
Trác Chính Dương bật cười, sau đó thò tay xoa bụng cô theo thói quen
"Anh mong hai đứa chúng nó mau chóng chào đời quá"
"Vâng"
Đồng Nhan thở dài
"Mang thai quá cực khổ, nhất là song thai"
"Ừ, em mang thai, anh cũng khổ lắm"
Trác Chính Dương nói xong, chỉ trỏ ngón tay.
Nghe thấy Trác Chính Dương nói thế, cô chợt cảm thấy bên dưới cơ thể anh có phản ứng, cô vội vàng đứng lên
"Em ra chỗ khác ngồi...."
Trác Chính Dương không cho phép, kéo tay cô
"Bác sĩ nói có thể mà, với lại, anh đã xem sách sinh sản rồi, sách cũng nói không có vấn đề gì..."
Nói xong, anh còn lật tới một trang, chỉ cho Đồng Nhan xem, sau đỏ tủi thân nhìn Đồng Nhan
"Người đời đều biết phụ nữ khi mang thai rất cực khổ, nhưng lại không thấy nỗi bất đắc dĩ của đàn ông"
Đồng Nhan cười đắc ý tới rung cả người, sau đó cô ngáp một cái
"Anh tự mình giải quyết đi"
Trác Chính Dương nhìn nụ cười của cô mà hận tới nỗi ngứa răng.
Đồng Nhan chìa tay ra, chỉ chỉ
"Không phải còn có "Ngũ chỉ cô nương' hay sao?"
Ngũ chỉ cô nương: ý là năm ngón tay/ bàn tay
Trác Chính Dương híp mắt lại, đôi mắt tóe lửa, rồi chợt đứng lên, không đợi Đồng Nhan kịp phản ứng lại đã ôm cô bước về phòng ngủ.
"Ngũ chỉ cô nương nào phải một người phụ nữ chân chính"
Anh cẩn thận đặt cô lên trên giường lớn, cúi xuống thì thầm bên tai cô, để tránh đè lên cô, anh dùng một tay chống đỡ cơ thể mình, một tay tinh tế vuốt ve vóc dáng 'lồi lõm' của Đồng Nhan.
Từ lúc cô mang thai, vì nghĩ cho con, về phương diện kia, cô và anh cũng phải đè nén nhiều, hôm nay, cô bị Trác Chính Dương trêu ghẹo, gò má đã ửng hồng.
Đôi mắt Trác Chính Dương long lanh, vô cùng dịu dàng, anh khẽ nói
"Vì không muốn con bị thương, chúng ta đổi tư thế nhé"
Trong vài tháng, dù cho anh cũng đã là cha của đứa trẻ, nhưng áp lực cũng khá lớn mà !