Lưu Mẫn Quý cực kì không tình nguyện dắt thủ hạ trở lại nơi phát hiện xác chết, hắn hạ quyết tâm tìm kiếm sơ một chút rồi trở về nha môn để kết thúc trò khôi hài này, không ngờ họ chỉ tìm một chút thì một thuộc hạ mang vẻ mặt vừa hoảng sợ vừa khâm phục chạy tới trước mặt Lưu Mẫn Quý, “Đại… đại nhân, vị Trần cô nương đúng là thần mà, cái đầu của thi thể thật sự ở trên cây!”
Đồng tử của Lưu Mẫn Quý co rút lại, cái này… cái này đúng là thần mà!
“Mang cái đầu kia về nha môn” Lưu Mẫn Quý bỏ lại một câu rồi vội vàng trở về, đã tìm được đầu rồi, không chừng Liễu công tử có thể nhanh chóng phá được án, hơn nữa còn có một thần y như Trần cô nương trợ giúp thì không còn gì phải lo nữa, vị quan lớn nào đó hoàn toàn không quan tâm thuộc hạ của mình đang đau đầu rằng làm sao có thể mang cái đầu về được.
Phủ nha.
Lưu Mẫn Quý thấy Trần Mặc không ngừng chơi đùa với cái đầu lâu trên tay (thiệt ra là chị đang làm việc) thì thấy da gà trên người đều nổi hết lên, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà tò mò hỏi, “Trần cô nương, sao ngươi lại biết đầu của người chết ở trên cây vậy?”
Nghe Lưu Mẫn Quý hỏi vấn đề như thế thì ngay cả người luôn lạnh nhạt như Liễu Thừa Phong cũng phải nghiêng người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mặc, chờ nghe kết quả.
Trần Mặc cũng không vùi đầu quan sát hộp sọ kia, chỉ nói một chữ, “Đoán”.
Mặt Lưu Mẫn Quý nhất thời xanh mét, hắn hận không thể lập tức đứng lên lay mạnh bả vai của Trần Mặc mà lớn tiếng hỏi, “Sao ngươi có thể phán đoán như thần thế?! Nếu là đoán tại sao lão tử lại không đoán được! Ngươi còn dám nói thế à, có ngon thì lại tiếp tục đoán tiếp nữa đi!!!” đáng tiếc nhìn thấy ánh mắt như dao găm của Liễu Thừa Phong phóng qua, hắn chỉ có thể tự kỉ trong lòng.
“Tiểu Mặc có thể nói cho ta biết làm sao mà đoán không?” Liễu Thừa Phong biết từ ‘đoán’ của Trần Mặc là có hàm ý khác, không phải là một câu trả lời lấy lệ.
Trần Mặc vừa ngắm nghía cái đầu lâu kia, vừa đáp, “Cũng đơn giản thôi, tốc độ biến mất của thịt thối trên thân thể so với thực tế là quá nhanh, hẳn là cái xác được vất ở nơi có nhiều động vật. Vào thời gian này có rất nhiều quạ thường lui tới, trên tử thi cũng có dấu vết bị ăn một phần, xương cổ của người chết không có dấu hiệu bị vật sắc bén như dao cắt đi, vết rách ở cổ có chút thô ráp, hẳn là do động vật gây ra. Cho nên ta đoán cái đầu ở gần cái cây phát hiện tử thi” Trần Mặc cũng không ngẩng đầu lên, vẫn bình tĩnh như không nghiên cứu cái đầu lâu trong tay.
Nhưng Lưu Mẫn Quý lại không bình tĩnh như thế, cái này… cái này đúng là thần kì. Con mắt quan sát tinh tế như vậy, kiến thức uyên bác như vậy, phỏng đoán lớn mật như vậy, lời nói cô nương kia vừa nói ra thật thần kì, thậm chí ‘thiên hạ đệ nhất thần thám’ đứng bên cạnh nàng cũng bị lu mờ.
Đúng là không thể thấy tiểu cô nương này còn nhỏ mà khinh thường!
“Xin hỏi Trần cô nương, gia sư là ai?” tuổi còn nhỏ đã có kiến thức uyên bác như thế, nhất định là có sư phụ lợi hại, nếu có thể làm quen thì…
Trái tim của Trần Mặc nhảy lên một cái, may là mặt của nàng xưa nay không có cảm xúc nên người khác cũng không phát hiện gì, “Gia sư đã quy ẩn rồi, sớm không màng thế sự”.
Một câu thôi đã khiến Lưu Mẫn Quý từ trạng thái tràng trề hi vọng sang thất vọng não nề, nhưng ánh mắt của Liễu Thừa Phong nhìn Trần Mặc lại có chút đăm chiêu.
“Ta tìm ra nguyên nhân dẫn tới cái chết của nạn nhân rồi!” Trần Mặc hưng phấn kêu lên một tiếng, hai má ửng hồng vì kích động, tuy trên mặt vẫn chưa có quá nhiều biểu cảm nhưng khuôn mặt xinh đẹp bởi vì vui sướng mà càng thêm kiều mị, Liễu Thừa Phong ngồi một bên nhìn cũng hơi sửng sốt.
“Là cái gì? Tiểu Mặc có thể nói một chút không?” nụ cười trên mặt Liễu Thừa Phong vẫn không thay đổi nhưng ánh mắt nhìn Trần Mặc bắt đầu chuyên chú, có lẽ chính hắn cũng không phát hiện ra.
“Chỗ này” Trần Mặc chỉ vào một vết lủng trên đầu lâu, “Chỗ này rõ ràng là bị một vật cứng đánh vào, với lực này có lẽ chỉ có thể khiến một người trưởng thành hôn mê nhưng vì nạn nhân vẫn còn nhỏ tuổi, xương sọ vẫn chưa phát triển hoàn chỉnh nên mới chết tại chỗ” bởi vì tự tin và hưng phấn nên trên mặt của nàng cũng có biểu cảm, khuôn mặt bừng bừng sinh khí, thần thái dâng cao, mắt hạnh mở to khiến Liễu Thừa Phong đui mù.
Dừng một chút Liễu Thừa Phong mới nói, “Vậy Tiểu Mặc có biết hung thủ dùng hung khí gì không?”
Trần Mặc nhìn chằm chằm vào vết lõm trên đầu lâu, suy nghĩ một lát, “Chắc là một hung khí có dạng hình trứng, đại khái chắc lớn khoảng bằng cánh tay” cổ nhân không hiểu khái niệm đường kính nên Trần Mặc đành dùng từ ngữ tường hình để miêu tả.
Nghe thế thì Liễu Thừa Phong và Lưu Mẫn Quý đều lâm vào trầm mặc, hình dạng hung khí như thế quá mức bình thường, không có đặc điểm gì đặc biệt nên tìm kiếm cũng đâu phải chuyện dễ.
“Đáng tiếc, đầu của người chết chỉ còn lại hộp sọ, nếu không thì có thể biết người chết là ai rồi” Lưu Mẫn Quý nhịn không được thở dài một tiếng, tuy đã biết nhiều manh mối như thế nhưng phá an cũng rất khó a!
Trần Mặc có chút kì quái liếc về phía Lưu Mẫn Quý, “Tại sao lại không thể chứ? Không phải chúng ta có cái đầu lâu đây sao? Căn cứ vào hình dạng đầu lâu mà phát họa lại khuôn mặt là được rồi” phòng nghiên cứu của Trần Mặc đã sớm sử dụng kĩ thuật 3D để căn cứ vào hình dạng của đầu lâu mà phác họa lại khuôn mặt, nhưng khi kĩ thuật công nghệ còn chưa có thì nàng cũng đã từng mời chuyên gia về dạy rồi.
Lưu Mẫn Quý nghe thấy thế thì kích động đứng lên, “Ngươi nói thật sao?” nhưng nghĩ tới người họa sĩ có tay nghề cao thì tinh thần lại suy sụp xuống, một trấn nhỏ như Mã Liên trấn thì làm gì có ai tài hoa thế chứ.
“Nhưng mà thời gian ngắn như vậy cũng không tìm được người vẽ tranh tai năng như vậy!” người có tài năng như thế ở Tây Lam quốc đã sớm xưng thành danh thủ quốc gia luôn rồi.
Khuông mặt của Liễu Thừa Phong hơi giãn ra, ấm áp cười, “Có lẽ ta có thể giúp Tiểu Mặc” tuy thái độ của Liễu Thừa Phong rất khiêm tốn nhưng lời vào tài ai cũng cảm thấy hắn không hề tầm thường.
Lưu Mẫn Quý vừa nghe nói thế thì con mắt nhìn Liễu Thừa Phong lập tức biến thành hình ngôi sao chíu chíu, sao trước kia không nghe nói Liễu công tử có tài hội họa vậy? Nhanh chóng phân phó thuộc hạ chuẩn bị giấy bút.
Trần Mặc nhíu mày nhìn một đống màu vẽ bút nước trước mắt, lập tức ngăn cản, “Vẽ đầu tượng không giống vẽ tranh phong cảnh, chỉ cần vẽ phác thảo sơ hình dáng khuôn mặt để phân biệt là được rồi” Lưu Mẫn Quý xấu hổ cười ra tiếng, sai người dọn dẹp, chỉ để lại những công cụ cơ bản.
Liễu Thừa Phong thành thục trải thẳng giấy ra, bàn tay trắng nõn như ngọc cầm bút lên nhất thời khiến người ta có cảm giác thị giác bị gây ấn tượng mạnh, chỉ cảm thấy hai bàn tay kia chính là kiệt tác mà thượng đế tạo thành.
“Lông mi đột ra, lông mày hẳn là rất rầm, hai má hơi cao, có chút gầy mà hóp vào trong, dưới mũi lõm xuống, mũi cao, môi hơi dày,…” từ trước tới nay Trần Mặc đã xem qua rất nhiều đầu lâu nên hiên tại nàng có thể nhìn đặc điểm trên xương sọ mà phán đoán nên khuông mặt khi người đó còn sống.
Sau khi miêu tả khuôn mặt người chết cho Liễu Thừa Phong nghe, hắn múa bút như bay, dựa vào miêu tả của nàng mà họa nên khuôn mặt người chết. Hai người một người nói một người vẽ, phối hợp vô cùng ăn ý giống như đã từng làm trăm ngàn lần rồi vậy.
Mãi tới khi tiếng nói của Trần Mặc vừa dứt thì Liễu Thừa Phong cũng hạ bút, một thiếu niên sôi nổi hiên ra trên mặt giấy tuyên thành, quả nhiên đúng theo lời của Trần Mặc, thiến niên này thoạt nhìn chỉ khoảng mười lăm tuổi, dám dấp cỏ vẻ nhỏ gầy, còn có một chút hàm hậu.
Lưu Mẫn Quý tiếp nhận tờ giấy Tuyên Thành, quan sát một hồi cũng không nhận ra thiếu niên trong tranh là ai, đang muốn phân phó thuộc hạ đi tìm thì đột nhiên một nha dịch kinh ngạc lên tiếng, “Đây không phải là con trai của nhà Hà Trường Phát sao?”
Lưu Mẫn Quý cực kì không tình nguyện dắt thủ hạ trở lại nơi phát hiện xác chết, hắn hạ quyết tâm tìm kiếm sơ một chút rồi trở về nha môn để kết thúc trò khôi hài này, không ngờ họ chỉ tìm một chút thì một thuộc hạ mang vẻ mặt vừa hoảng sợ vừa khâm phục chạy tới trước mặt Lưu Mẫn Quý, “Đại… đại nhân, vị Trần cô nương đúng là thần mà, cái đầu của thi thể thật sự ở trên cây!”
Đồng tử của Lưu Mẫn Quý co rút lại, cái này… cái này đúng là thần mà!
“Mang cái đầu kia về nha môn” Lưu Mẫn Quý bỏ lại một câu rồi vội vàng trở về, đã tìm được đầu rồi, không chừng Liễu công tử có thể nhanh chóng phá được án, hơn nữa còn có một thần y như Trần cô nương trợ giúp thì không còn gì phải lo nữa, vị quan lớn nào đó hoàn toàn không quan tâm thuộc hạ của mình đang đau đầu rằng làm sao có thể mang cái đầu về được.
Phủ nha.
Lưu Mẫn Quý thấy Trần Mặc không ngừng chơi đùa với cái đầu lâu trên tay (thiệt ra là chị đang làm việc) thì thấy da gà trên người đều nổi hết lên, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà tò mò hỏi, “Trần cô nương, sao ngươi lại biết đầu của người chết ở trên cây vậy?”
Nghe Lưu Mẫn Quý hỏi vấn đề như thế thì ngay cả người luôn lạnh nhạt như Liễu Thừa Phong cũng phải nghiêng người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mặc, chờ nghe kết quả.
Trần Mặc cũng không vùi đầu quan sát hộp sọ kia, chỉ nói một chữ, “Đoán”.
Mặt Lưu Mẫn Quý nhất thời xanh mét, hắn hận không thể lập tức đứng lên lay mạnh bả vai của Trần Mặc mà lớn tiếng hỏi, “Sao ngươi có thể phán đoán như thần thế?! Nếu là đoán tại sao lão tử lại không đoán được! Ngươi còn dám nói thế à, có ngon thì lại tiếp tục đoán tiếp nữa đi!!!” đáng tiếc nhìn thấy ánh mắt như dao găm của Liễu Thừa Phong phóng qua, hắn chỉ có thể tự kỉ trong lòng.
“Tiểu Mặc có thể nói cho ta biết làm sao mà đoán không?” Liễu Thừa Phong biết từ ‘đoán’ của Trần Mặc là có hàm ý khác, không phải là một câu trả lời lấy lệ.
Trần Mặc vừa ngắm nghía cái đầu lâu kia, vừa đáp, “Cũng đơn giản thôi, tốc độ biến mất của thịt thối trên thân thể so với thực tế là quá nhanh, hẳn là cái xác được vất ở nơi có nhiều động vật. Vào thời gian này có rất nhiều quạ thường lui tới, trên tử thi cũng có dấu vết bị ăn một phần, xương cổ của người chết không có dấu hiệu bị vật sắc bén như dao cắt đi, vết rách ở cổ có chút thô ráp, hẳn là do động vật gây ra. Cho nên ta đoán cái đầu ở gần cái cây phát hiện tử thi” Trần Mặc cũng không ngẩng đầu lên, vẫn bình tĩnh như không nghiên cứu cái đầu lâu trong tay.
Nhưng Lưu Mẫn Quý lại không bình tĩnh như thế, cái này… cái này đúng là thần kì. Con mắt quan sát tinh tế như vậy, kiến thức uyên bác như vậy, phỏng đoán lớn mật như vậy, lời nói cô nương kia vừa nói ra thật thần kì, thậm chí ‘thiên hạ đệ nhất thần thám’ đứng bên cạnh nàng cũng bị lu mờ.
Đúng là không thể thấy tiểu cô nương này còn nhỏ mà khinh thường!
“Xin hỏi Trần cô nương, gia sư là ai?” tuổi còn nhỏ đã có kiến thức uyên bác như thế, nhất định là có sư phụ lợi hại, nếu có thể làm quen thì…
Trái tim của Trần Mặc nhảy lên một cái, may là mặt của nàng xưa nay không có cảm xúc nên người khác cũng không phát hiện gì, “Gia sư đã quy ẩn rồi, sớm không màng thế sự”.
Một câu thôi đã khiến Lưu Mẫn Quý từ trạng thái tràng trề hi vọng sang thất vọng não nề, nhưng ánh mắt của Liễu Thừa Phong nhìn Trần Mặc lại có chút đăm chiêu.
“Ta tìm ra nguyên nhân dẫn tới cái chết của nạn nhân rồi!” Trần Mặc hưng phấn kêu lên một tiếng, hai má ửng hồng vì kích động, tuy trên mặt vẫn chưa có quá nhiều biểu cảm nhưng khuôn mặt xinh đẹp bởi vì vui sướng mà càng thêm kiều mị, Liễu Thừa Phong ngồi một bên nhìn cũng hơi sửng sốt.
“Là cái gì? Tiểu Mặc có thể nói một chút không?” nụ cười trên mặt Liễu Thừa Phong vẫn không thay đổi nhưng ánh mắt nhìn Trần Mặc bắt đầu chuyên chú, có lẽ chính hắn cũng không phát hiện ra.
“Chỗ này” Trần Mặc chỉ vào một vết lủng trên đầu lâu, “Chỗ này rõ ràng là bị một vật cứng đánh vào, với lực này có lẽ chỉ có thể khiến một người trưởng thành hôn mê nhưng vì nạn nhân vẫn còn nhỏ tuổi, xương sọ vẫn chưa phát triển hoàn chỉnh nên mới chết tại chỗ” bởi vì tự tin và hưng phấn nên trên mặt của nàng cũng có biểu cảm, khuôn mặt bừng bừng sinh khí, thần thái dâng cao, mắt hạnh mở to khiến Liễu Thừa Phong đui mù.
Dừng một chút Liễu Thừa Phong mới nói, “Vậy Tiểu Mặc có biết hung thủ dùng hung khí gì không?”
Trần Mặc nhìn chằm chằm vào vết lõm trên đầu lâu, suy nghĩ một lát, “Chắc là một hung khí có dạng hình trứng, đại khái chắc lớn khoảng bằng cánh tay” cổ nhân không hiểu khái niệm đường kính nên Trần Mặc đành dùng từ ngữ tường hình để miêu tả.
Nghe thế thì Liễu Thừa Phong và Lưu Mẫn Quý đều lâm vào trầm mặc, hình dạng hung khí như thế quá mức bình thường, không có đặc điểm gì đặc biệt nên tìm kiếm cũng đâu phải chuyện dễ.
“Đáng tiếc, đầu của người chết chỉ còn lại hộp sọ, nếu không thì có thể biết người chết là ai rồi” Lưu Mẫn Quý nhịn không được thở dài một tiếng, tuy đã biết nhiều manh mối như thế nhưng phá an cũng rất khó a!
Trần Mặc có chút kì quái liếc về phía Lưu Mẫn Quý, “Tại sao lại không thể chứ? Không phải chúng ta có cái đầu lâu đây sao? Căn cứ vào hình dạng đầu lâu mà phát họa lại khuôn mặt là được rồi” phòng nghiên cứu của Trần Mặc đã sớm sử dụng kĩ thuật D để căn cứ vào hình dạng của đầu lâu mà phác họa lại khuôn mặt, nhưng khi kĩ thuật công nghệ còn chưa có thì nàng cũng đã từng mời chuyên gia về dạy rồi.
Lưu Mẫn Quý nghe thấy thế thì kích động đứng lên, “Ngươi nói thật sao?” nhưng nghĩ tới người họa sĩ có tay nghề cao thì tinh thần lại suy sụp xuống, một trấn nhỏ như Mã Liên trấn thì làm gì có ai tài hoa thế chứ.
“Nhưng mà thời gian ngắn như vậy cũng không tìm được người vẽ tranh tai năng như vậy!” người có tài năng như thế ở Tây Lam quốc đã sớm xưng thành danh thủ quốc gia luôn rồi.
Khuông mặt của Liễu Thừa Phong hơi giãn ra, ấm áp cười, “Có lẽ ta có thể giúp Tiểu Mặc” tuy thái độ của Liễu Thừa Phong rất khiêm tốn nhưng lời vào tài ai cũng cảm thấy hắn không hề tầm thường.
Lưu Mẫn Quý vừa nghe nói thế thì con mắt nhìn Liễu Thừa Phong lập tức biến thành hình ngôi sao chíu chíu, sao trước kia không nghe nói Liễu công tử có tài hội họa vậy? Nhanh chóng phân phó thuộc hạ chuẩn bị giấy bút.
Trần Mặc nhíu mày nhìn một đống màu vẽ bút nước trước mắt, lập tức ngăn cản, “Vẽ đầu tượng không giống vẽ tranh phong cảnh, chỉ cần vẽ phác thảo sơ hình dáng khuôn mặt để phân biệt là được rồi” Lưu Mẫn Quý xấu hổ cười ra tiếng, sai người dọn dẹp, chỉ để lại những công cụ cơ bản.
Liễu Thừa Phong thành thục trải thẳng giấy ra, bàn tay trắng nõn như ngọc cầm bút lên nhất thời khiến người ta có cảm giác thị giác bị gây ấn tượng mạnh, chỉ cảm thấy hai bàn tay kia chính là kiệt tác mà thượng đế tạo thành.
“Lông mi đột ra, lông mày hẳn là rất rầm, hai má hơi cao, có chút gầy mà hóp vào trong, dưới mũi lõm xuống, mũi cao, môi hơi dày,…” từ trước tới nay Trần Mặc đã xem qua rất nhiều đầu lâu nên hiên tại nàng có thể nhìn đặc điểm trên xương sọ mà phán đoán nên khuông mặt khi người đó còn sống.
Sau khi miêu tả khuôn mặt người chết cho Liễu Thừa Phong nghe, hắn múa bút như bay, dựa vào miêu tả của nàng mà họa nên khuôn mặt người chết. Hai người một người nói một người vẽ, phối hợp vô cùng ăn ý giống như đã từng làm trăm ngàn lần rồi vậy.
Mãi tới khi tiếng nói của Trần Mặc vừa dứt thì Liễu Thừa Phong cũng hạ bút, một thiếu niên sôi nổi hiên ra trên mặt giấy tuyên thành, quả nhiên đúng theo lời của Trần Mặc, thiến niên này thoạt nhìn chỉ khoảng mười lăm tuổi, dám dấp cỏ vẻ nhỏ gầy, còn có một chút hàm hậu.
Lưu Mẫn Quý tiếp nhận tờ giấy Tuyên Thành, quan sát một hồi cũng không nhận ra thiếu niên trong tranh là ai, đang muốn phân phó thuộc hạ đi tìm thì đột nhiên một nha dịch kinh ngạc lên tiếng, “Đây không phải là con trai của nhà Hà Trường Phát sao?”