Mãi tới khi Trần Mặc về tới nhà thì Xuân Hương đã chờ ở cửa một canh giờ rồi. Thấy Trần Mặc trở về nàng lập tức ra đón, thanh âm có chút lo lắng hỏi, “Tiểu thư, ngày hôm nay người đã đi đâu vậy? Ngay cả cơm trưa người cũng không về ăn, buổi chiều nô tì đi khắp thôn tìm người cũng không thấy, mau vào nhà thôi, bây giờ chắc người cũng đói bụng rồi, nô tì đều đã chuẩn bị tốt cơm tối”.
Trần Mặc cũng tự biết là mình sai, khó có được tốt tính mà nghe lời Xuân Hương, nếu không phải nàng ấy nhắc nhở thì nàng cũng không phát hiện bây giờ bụng của mình rỗng tuếch.
Ánh sáng đèn dầu trong phòng chỉ nhỏ bằng hạt đậu, nến lẳng lặng chảy xuống trên bàn cơm, trên bàn chỉ bày ra hai phần đồ ăn đơn giản, một bên là rau xào, một chén trứng luộc nhỏ, một chén cơm tẻ bé bé, một bên là cái chén nhỏ có hai cái bánh ngô. Trần Mặc vừa nhìn là biết bên có cơm tẻ là của mình, bên bánh ngô là cua Xuân Hương. Hai người yên lặng trong chốc lát, Trần Mặc mới ngồi vào chỗ của mình, “Ngồi xuống cùng ăn đi”
Trần Mặc cúi đầu mà nói nên toàn bộ khuôn mặt chôn trong bòng tối, Xuân Hương không thể thấy được biểu cảm của nàng, nhưng bản năng lại cho Xuân Hương biết Trần Mặc đang không vui. Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại âm thanh ăn cơm của hai người, Trần Mặc không mở miệng nên Xuân Hương cũng không dám mở miệng trước, giữa hai người bây giờ chỉ tồn tại trầm mặc.
Vì nhịn đói cả ngày nên Trần Mặc xử lý mấy món trước mặt rất nhanh, nhưng dĩa rau xào và trứng luộc thì một đũa nàng cũng chưa động vào. Xuân Hương cắn đũa buồn bã nghĩ, chẳng lẽ tiểu thư không thích ăn trứng luộc? Không đúng, hôm trước có ăn mà! Không lẽ hôm nay nàng làm rất khó ăn sao? Cũng không đúng, nãy giờ tiểu thư còn chưa đưa đũa vào món đó thì sao mà biết khó ăn chứ? Nhưng mà xưa nay tiểu thư luôn rất kén ăn, chắc hôm này người không muốn ăn rồi.
Trần Mặc lấy khăn lau sạch khóe miệng xong liền trực tiếp trở về phòng mình tiếp tục nghiên cứu sách thuốc.
Lúc Xuân Hương thu thập bát đũa nhìn đến cái bát trứng vẫn chưa được ăn qua kia thì trầm ngâm nửa ngày, rốt cục nhịn không được mà cầm thìa lên ăn. Mãi tới khi ăn hết bát trứng nàng mới giật mình nhớ ra hôm nay tiểu thư chỉ mới ăn có chút điểm tâm đã đi rồi, sao mà không đói bụng được chứ? Nhưng nhìn cái trứng kia nàng lại cảm động không thôi, cái này không phải là tiểu thư kén ăn mà là muốn nàng ăn đây mà!
Xuân Hương cảm thấy có chút nghẹn ngào, miệng vẫn còn vươn mùi vị của bát trứng đó, rõ ràng mềm mại thơm ngon như vậy nhưng yết hầu lại giống như bị cái gì chặn lại khiến nàng không thể nuốt trôi được. Xuân Hương biết nàng không phải là một nha hoàn tốt!
Ở Trình phủ mọi người đều ghét tiểu thư, nói tiểu thư trời sinh ngu ngốc, vừa không có tài cầm kì thi họa không biết gì, đừng nói là nhà quan, ngay cả nữ nhi của một nông dân bình thường còn tốt hơn nàng gấp trăm lần.
Xuân Hương tuy không hùa theo bọn họ nói xấu tiểu thư nhưng cũng chưa một lần phản đối, trong lòng nàng cũng đồng tình với bọn họ. Tiểu thư nhà người ta thì người người chói lọi, đánh đàn vẽ tranh cái gì cũng siêu quần, còn tiểu thư nhà nàng thì sao? Suốt ngày chỉ biết ngẩn người với mấy quyển sách thuốc, người khác nói gì nàng cũng không thèm để ý giống như kẻ ngốc vậy, nếu không phải trước kia Tôn di nương đau khổ cầu xin nàng chăm sóc tốt cho tiểu thư thì nói không chừng nàng đã sớm bỏ mặt rồi.Đi theo một chủ tử như thế thì làm gì có tiền đồ chứ, đây là chuyện thường tình, cũng không thể trách ai được.
Nhưng hôm nay trái tim thiện lương của Xuân Hương giống như được một bàn tay to mơn trớn, cảm giác ủy khuất bị tích tụ từ ngày về làm nô tỳ Trình phủ nhiều năm nay giống như được phóng thích, lầm đầu tiên nàng có cảm giác này, nó ấm áp giống như được người nhà thương yêu chăm sóc vậy.
Tuy Trần Mặc rất ít nói, nhưng loại ít nói này so với suốt ngày chỉ dùng lời nói để thể hiện quan tâm càng khiến người ta cảm động.
Xuân Hương đứng dậy, lau nước mắt nơi khóe mi, đang muốn dọn chén ra phía sau rửa thì nghe thấy ngoài cửa viện có tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?” Xuân Hương bước nhanh tới trước cửa, trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái, bình thường nàng và tiểu thư cũng không tiếp xúc nhiều với những người trong thôn, sao trễ thế này lại có người tới tìm chứ?
Vừa nghĩ vừa mở cửa lớn ra, nương theo ánh trăng có thể thấy được người đứng bên ngoài, bà lão kia thì nàng không biết, nhưng nàng nhận ra người phụ nhân mặt nũi thanh tú mặc xiêm y tố sắc, đây là Vân đại nương ở thôn Đông, không biết bọn họ tới đây làm gì.
“Vị này hẳn là Xuân Hương cô nương?” bà Trương có vẻ vui sướng khi nhìn thấy Xuân Hương, sau khi bọn họ trở về liền dỗ Cẩu Tử ngủ rồi mang một giỏ trứng chim tới đây, không chỉ vậy còn mang các loại nông sản của nhà mình tới. Đây chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ, lúc ấy quá hỗn loạn nên không thể cảm ơn Trình tiểu thư một cách đàng hoàng, cho nên bây giờ bọn họ muốn tới nhà nói lời cảm tạ.
Xuân Hương cũng không biết chuyện xảy ra khi chạng vạng, nàng kì quái hỏi, “Đúng vậy thưa bà, ta là Xuân Hương, bà muốn tìm tiểu thư nhà tôi sao?” nói xong cũng xoay người nhường đường, ý bảo bọn họ vào nhà nói chuyện.
Bà Trương và Vân đại nương đi theo một bên Xuân Hương mà bước vào nhà, một bên kể toàn bộ chuyện xảy ra cho nàng nghe. Xuân Hương nghe xong liền sửng sốt, tiểu thư nhà nàng lợi hại thế sao? Có thể cứu người chết sống lại luôn cơ đấy! Trước kia nàng chỉ thấy tiểu thư thích xem sách thuốc thôi, thì ra tiểu thư lại siêu quần như vậy!
Nhất thời, địa vị của Trần Mặc trong lòng Xuân Hương bay lên một tầm cao mới.
Xuân Hương mời người vào nhà xong liền vào phòng gọi Trần Mặc, bà Trương và Vân đại nương cũng không được tự nhiên đứng tại chỗ chứ không dám ngồi xuống, tuy Xuân Hương có bảo hai người ngồi xuống trước nhưng hai người cũng không hiểu quy củ của đại gia tộc lắm, nhưng họ thấy chủ nhà còn chưa ngồi mà mình đã ngồi trước thì có chút không ổn.
Vân nương tinh tế đánh giá căn nhà này, đồ trong nhà rất đon giản, chỉ có hai cái ghế dựa, giữa phòng có một cái bàn, xung quanh có bốn cái ghế, trong một góc sáng sủa có một ít thức ăn, đồ đạc cũng giống nhà bà như đúc, cũng sạch sẽ chỉnh tề như thế, cũng đều nghèo rớt mồng tơi!
Vân nương không tự giác than thở một tiếng, cùng bà Trương liếc mắt một cái, xem ra vị Trình tiểu thư này đúng là bị gia tộc đuổi đi, hơn nữa cuộc sống còn không bằng nông hộ bình thường!
Thời điểm Trần Mặc bị Xuân Hương lôi ra ngoài thì có chút khó chịu. Chỉ cần thấy được sách thuốc hay dược vật gì khiến nàng cảm thấy hứng thú thì nàng sẽ lao vào nghiên cứu bất kể ngày đêm, thử hỏi một người khi đang lâm vào trạng thái tập trung cao độ lại bị làm phiền thì sẽ khó chịu thế nào chứ, nàng mang một bụng oán giận ra ngoài, gặp Vân đại nương cũng không chào mà trực tiếp ngồi phịch xuống, rầu rĩ không nói tiếng nào.
Xuân Hương đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Tuy rằng người khác nói mặt tiểu thư không có biểu cảm nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy tiểu thư nhà nàng cũng có biểu hiện cảm xúc mà, chỉ là đại bộ phận thời gian là không thèm để ý thôi, trừ khi gặp được chuyện liên quan tới y học. Bây giờ không phải cũng vậy sao, bị nàng làm phiền việc nghiên cứu thì mặt mày liền ủ ê giống như đứa con nít giận dỗi vậy. Cũng may bình thường Trần Mặc cũng không biểu hiện cảm xúc quá nhiều, bà Trương và Vân nương cũng không cảm thấy bị vắng vẻ.
Vân nương thấy Trần Mặc xuất hiện thì liền kích động quỳ thẳng xuống đất, Trần Mặc bị hù cho nhảy dựng, một chút bất mãn vừa rồi cũng tan thành mây khói, lập tức tiến lên muốn nâng bà dậy. Nhưng Vân nương vẫn không chịu đứng dậy, bà dập đầu trước Trần Mặc ba cái mới đứng lên.
Trần Mặc cũng luống cuống đứng trước mặt Vân nương, không biết nên làm gì cho phải.
Bà Trương lại tiến lên nắm lấy tay Trần Mặc, vẻ mặt cảm kích nói, “Trình tiểu thư, ngươi cho nó dập đầu đi, đây là điều tất nhiên! Nếu không có ngươi, Vân gia chúng ta đã tuyệt hậu rồi! Cái này phải nói mạng của ta thật khổ, phu quân mất sớm, cực khổ nuôi lớn hai đứa con, cũng không sợ ngươi chê cười, Vân gia chúng ta cũng rất nghèo, chỉ đủ tiền cưới một đứa con dâu. Đưá con dâu này cái gì cũng tốt chỉ là cái bụng kém người ta, gả cho hai đứa con của ta tận năm năm mới có một đứa con nhỏ, nếu không phải hôm nay ngươi cứu Cẩu Tử, Vân gia chúng ta đúng là tuyệt hậu. Đây là một chút tâm ý nhỏ của chúng ta, mong Trình tiểu thư không ghét bỏ…”
Bà lão thao thao bất tuyệt cũng không biết rằng mình đã cung cấp cho Trần Mặc một tin tức chấn động, thế giới này rốt cục là gì vậy, một người phụ nữ có thể cùng lúc gả cho hai người đàn ông sao?
Trần Mặc cẩn thận nhìn thoáng qua Vân nương và Xuân Hương, thời điểm bị bà Trương nói ra chuyện đó nàng thấy rõ ràng Vân nương có chút quẫn bách, mà Xuân Hương lại có chút đồng tình nhìn Vân Nương, hình như bà Trương không hề nói bậy chút nào, ở đây ngoại trừ Trần Mặc không thể tin được chuyện này thì những người còn lại đều đồng tình nhìn Vân nương.
Trời ạ! Không lẽ chỗ này có tập tục cộng thê? Không lẽ nàng xuyên tới thế giới nữ tôn?
Mãi tới khi Trần Mặc về tới nhà thì Xuân Hương đã chờ ở cửa một canh giờ rồi. Thấy Trần Mặc trở về nàng lập tức ra đón, thanh âm có chút lo lắng hỏi, “Tiểu thư, ngày hôm nay người đã đi đâu vậy? Ngay cả cơm trưa người cũng không về ăn, buổi chiều nô tì đi khắp thôn tìm người cũng không thấy, mau vào nhà thôi, bây giờ chắc người cũng đói bụng rồi, nô tì đều đã chuẩn bị tốt cơm tối”.
Trần Mặc cũng tự biết là mình sai, khó có được tốt tính mà nghe lời Xuân Hương, nếu không phải nàng ấy nhắc nhở thì nàng cũng không phát hiện bây giờ bụng của mình rỗng tuếch.
Ánh sáng đèn dầu trong phòng chỉ nhỏ bằng hạt đậu, nến lẳng lặng chảy xuống trên bàn cơm, trên bàn chỉ bày ra hai phần đồ ăn đơn giản, một bên là rau xào, một chén trứng luộc nhỏ, một chén cơm tẻ bé bé, một bên là cái chén nhỏ có hai cái bánh ngô. Trần Mặc vừa nhìn là biết bên có cơm tẻ là của mình, bên bánh ngô là cua Xuân Hương. Hai người yên lặng trong chốc lát, Trần Mặc mới ngồi vào chỗ của mình, “Ngồi xuống cùng ăn đi”
Trần Mặc cúi đầu mà nói nên toàn bộ khuôn mặt chôn trong bòng tối, Xuân Hương không thể thấy được biểu cảm của nàng, nhưng bản năng lại cho Xuân Hương biết Trần Mặc đang không vui. Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại âm thanh ăn cơm của hai người, Trần Mặc không mở miệng nên Xuân Hương cũng không dám mở miệng trước, giữa hai người bây giờ chỉ tồn tại trầm mặc.
Vì nhịn đói cả ngày nên Trần Mặc xử lý mấy món trước mặt rất nhanh, nhưng dĩa rau xào và trứng luộc thì một đũa nàng cũng chưa động vào. Xuân Hương cắn đũa buồn bã nghĩ, chẳng lẽ tiểu thư không thích ăn trứng luộc? Không đúng, hôm trước có ăn mà! Không lẽ hôm nay nàng làm rất khó ăn sao? Cũng không đúng, nãy giờ tiểu thư còn chưa đưa đũa vào món đó thì sao mà biết khó ăn chứ? Nhưng mà xưa nay tiểu thư luôn rất kén ăn, chắc hôm này người không muốn ăn rồi.
Trần Mặc lấy khăn lau sạch khóe miệng xong liền trực tiếp trở về phòng mình tiếp tục nghiên cứu sách thuốc.
Lúc Xuân Hương thu thập bát đũa nhìn đến cái bát trứng vẫn chưa được ăn qua kia thì trầm ngâm nửa ngày, rốt cục nhịn không được mà cầm thìa lên ăn. Mãi tới khi ăn hết bát trứng nàng mới giật mình nhớ ra hôm nay tiểu thư chỉ mới ăn có chút điểm tâm đã đi rồi, sao mà không đói bụng được chứ? Nhưng nhìn cái trứng kia nàng lại cảm động không thôi, cái này không phải là tiểu thư kén ăn mà là muốn nàng ăn đây mà!
Xuân Hương cảm thấy có chút nghẹn ngào, miệng vẫn còn vươn mùi vị của bát trứng đó, rõ ràng mềm mại thơm ngon như vậy nhưng yết hầu lại giống như bị cái gì chặn lại khiến nàng không thể nuốt trôi được. Xuân Hương biết nàng không phải là một nha hoàn tốt!
Ở Trình phủ mọi người đều ghét tiểu thư, nói tiểu thư trời sinh ngu ngốc, vừa không có tài cầm kì thi họa không biết gì, đừng nói là nhà quan, ngay cả nữ nhi của một nông dân bình thường còn tốt hơn nàng gấp trăm lần.
Xuân Hương tuy không hùa theo bọn họ nói xấu tiểu thư nhưng cũng chưa một lần phản đối, trong lòng nàng cũng đồng tình với bọn họ. Tiểu thư nhà người ta thì người người chói lọi, đánh đàn vẽ tranh cái gì cũng siêu quần, còn tiểu thư nhà nàng thì sao? Suốt ngày chỉ biết ngẩn người với mấy quyển sách thuốc, người khác nói gì nàng cũng không thèm để ý giống như kẻ ngốc vậy, nếu không phải trước kia Tôn di nương đau khổ cầu xin nàng chăm sóc tốt cho tiểu thư thì nói không chừng nàng đã sớm bỏ mặt rồi.Đi theo một chủ tử như thế thì làm gì có tiền đồ chứ, đây là chuyện thường tình, cũng không thể trách ai được.
Nhưng hôm nay trái tim thiện lương của Xuân Hương giống như được một bàn tay to mơn trớn, cảm giác ủy khuất bị tích tụ từ ngày về làm nô tỳ Trình phủ nhiều năm nay giống như được phóng thích, lầm đầu tiên nàng có cảm giác này, nó ấm áp giống như được người nhà thương yêu chăm sóc vậy.
Tuy Trần Mặc rất ít nói, nhưng loại ít nói này so với suốt ngày chỉ dùng lời nói để thể hiện quan tâm càng khiến người ta cảm động.
Xuân Hương đứng dậy, lau nước mắt nơi khóe mi, đang muốn dọn chén ra phía sau rửa thì nghe thấy ngoài cửa viện có tiếng gõ cửa.
“Ai vậy?” Xuân Hương bước nhanh tới trước cửa, trong lòng không khỏi cảm thấy kì quái, bình thường nàng và tiểu thư cũng không tiếp xúc nhiều với những người trong thôn, sao trễ thế này lại có người tới tìm chứ?
Vừa nghĩ vừa mở cửa lớn ra, nương theo ánh trăng có thể thấy được người đứng bên ngoài, bà lão kia thì nàng không biết, nhưng nàng nhận ra người phụ nhân mặt nũi thanh tú mặc xiêm y tố sắc, đây là Vân đại nương ở thôn Đông, không biết bọn họ tới đây làm gì.
“Vị này hẳn là Xuân Hương cô nương?” bà Trương có vẻ vui sướng khi nhìn thấy Xuân Hương, sau khi bọn họ trở về liền dỗ Cẩu Tử ngủ rồi mang một giỏ trứng chim tới đây, không chỉ vậy còn mang các loại nông sản của nhà mình tới. Đây chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ, lúc ấy quá hỗn loạn nên không thể cảm ơn Trình tiểu thư một cách đàng hoàng, cho nên bây giờ bọn họ muốn tới nhà nói lời cảm tạ.
Xuân Hương cũng không biết chuyện xảy ra khi chạng vạng, nàng kì quái hỏi, “Đúng vậy thưa bà, ta là Xuân Hương, bà muốn tìm tiểu thư nhà tôi sao?” nói xong cũng xoay người nhường đường, ý bảo bọn họ vào nhà nói chuyện.
Bà Trương và Vân đại nương đi theo một bên Xuân Hương mà bước vào nhà, một bên kể toàn bộ chuyện xảy ra cho nàng nghe. Xuân Hương nghe xong liền sửng sốt, tiểu thư nhà nàng lợi hại thế sao? Có thể cứu người chết sống lại luôn cơ đấy! Trước kia nàng chỉ thấy tiểu thư thích xem sách thuốc thôi, thì ra tiểu thư lại siêu quần như vậy!
Nhất thời, địa vị của Trần Mặc trong lòng Xuân Hương bay lên một tầm cao mới.
Xuân Hương mời người vào nhà xong liền vào phòng gọi Trần Mặc, bà Trương và Vân đại nương cũng không được tự nhiên đứng tại chỗ chứ không dám ngồi xuống, tuy Xuân Hương có bảo hai người ngồi xuống trước nhưng hai người cũng không hiểu quy củ của đại gia tộc lắm, nhưng họ thấy chủ nhà còn chưa ngồi mà mình đã ngồi trước thì có chút không ổn.
Vân nương tinh tế đánh giá căn nhà này, đồ trong nhà rất đon giản, chỉ có hai cái ghế dựa, giữa phòng có một cái bàn, xung quanh có bốn cái ghế, trong một góc sáng sủa có một ít thức ăn, đồ đạc cũng giống nhà bà như đúc, cũng sạch sẽ chỉnh tề như thế, cũng đều nghèo rớt mồng tơi!
Vân nương không tự giác than thở một tiếng, cùng bà Trương liếc mắt một cái, xem ra vị Trình tiểu thư này đúng là bị gia tộc đuổi đi, hơn nữa cuộc sống còn không bằng nông hộ bình thường!
Thời điểm Trần Mặc bị Xuân Hương lôi ra ngoài thì có chút khó chịu. Chỉ cần thấy được sách thuốc hay dược vật gì khiến nàng cảm thấy hứng thú thì nàng sẽ lao vào nghiên cứu bất kể ngày đêm, thử hỏi một người khi đang lâm vào trạng thái tập trung cao độ lại bị làm phiền thì sẽ khó chịu thế nào chứ, nàng mang một bụng oán giận ra ngoài, gặp Vân đại nương cũng không chào mà trực tiếp ngồi phịch xuống, rầu rĩ không nói tiếng nào.
Xuân Hương đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Tuy rằng người khác nói mặt tiểu thư không có biểu cảm nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy tiểu thư nhà nàng cũng có biểu hiện cảm xúc mà, chỉ là đại bộ phận thời gian là không thèm để ý thôi, trừ khi gặp được chuyện liên quan tới y học. Bây giờ không phải cũng vậy sao, bị nàng làm phiền việc nghiên cứu thì mặt mày liền ủ ê giống như đứa con nít giận dỗi vậy. Cũng may bình thường Trần Mặc cũng không biểu hiện cảm xúc quá nhiều, bà Trương và Vân nương cũng không cảm thấy bị vắng vẻ.
Vân nương thấy Trần Mặc xuất hiện thì liền kích động quỳ thẳng xuống đất, Trần Mặc bị hù cho nhảy dựng, một chút bất mãn vừa rồi cũng tan thành mây khói, lập tức tiến lên muốn nâng bà dậy. Nhưng Vân nương vẫn không chịu đứng dậy, bà dập đầu trước Trần Mặc ba cái mới đứng lên.
Trần Mặc cũng luống cuống đứng trước mặt Vân nương, không biết nên làm gì cho phải.
Bà Trương lại tiến lên nắm lấy tay Trần Mặc, vẻ mặt cảm kích nói, “Trình tiểu thư, ngươi cho nó dập đầu đi, đây là điều tất nhiên! Nếu không có ngươi, Vân gia chúng ta đã tuyệt hậu rồi! Cái này phải nói mạng của ta thật khổ, phu quân mất sớm, cực khổ nuôi lớn hai đứa con, cũng không sợ ngươi chê cười, Vân gia chúng ta cũng rất nghèo, chỉ đủ tiền cưới một đứa con dâu. Đưá con dâu này cái gì cũng tốt chỉ là cái bụng kém người ta, gả cho hai đứa con của ta tận năm năm mới có một đứa con nhỏ, nếu không phải hôm nay ngươi cứu Cẩu Tử, Vân gia chúng ta đúng là tuyệt hậu. Đây là một chút tâm ý nhỏ của chúng ta, mong Trình tiểu thư không ghét bỏ…”
Bà lão thao thao bất tuyệt cũng không biết rằng mình đã cung cấp cho Trần Mặc một tin tức chấn động, thế giới này rốt cục là gì vậy, một người phụ nữ có thể cùng lúc gả cho hai người đàn ông sao?
Trần Mặc cẩn thận nhìn thoáng qua Vân nương và Xuân Hương, thời điểm bị bà Trương nói ra chuyện đó nàng thấy rõ ràng Vân nương có chút quẫn bách, mà Xuân Hương lại có chút đồng tình nhìn Vân Nương, hình như bà Trương không hề nói bậy chút nào, ở đây ngoại trừ Trần Mặc không thể tin được chuyện này thì những người còn lại đều đồng tình nhìn Vân nương.
Trời ạ! Không lẽ chỗ này có tập tục cộng thê? Không lẽ nàng xuyên tới thế giới nữ tôn?