edit: nai
Gần đây số lần bà ngoại đái dầm nhiều, vào kỳ nghỉ Quốc khánh Châu Ngư dẫn bà đến bệnh viện tái khám, bác sĩ đổi thuốc, thời tiết đã lạnh, kiến nghị Châu Ngư vào buổi tối cho bà ngoại dùng tã giấy, phòng ngừa xảy ra hoại tử.
Châu Ngư đi xếp hàng nộp tiền lấy thuốc, bà ngoại ngồi trên ghế nghỉ ngơi, Châu Ngư mỗi một lúc trôi qua sẽ quay đầu lại nhìn, xác định bà ngoại không đi lung tung rồi mới tiếp tục xem hóa đơn thu phí, mất chút thời gian ở bên cửa sổ, chỉ có hai ba phút, trên ghế đã chẳng có ai.
Bà ngoại không đi xa, nhưng không nhớ đường, bên ngoài xe nhiều người đông, Châu Ngư vội vã chạy ra ngoài, nhìn thấy bà còn đang ở giao lộ cũng không thể thở phào nhẹ nhõm, một chiếc xe đi vào, bà không biết tránh, may là người bên cạnh kịp thời kéo bà tránh đi.
Tài xế lái xe hạ cửa sổ xe xuống mắng chửi người, bà ngoại sợ tới nỗi trốn về phía sau, Châu Ngư mới nhìn rõ người kéo bà ra là Ngôn Từ.
Bà ngoại là theo Ngôn Từ ra ngoài.
Châu Ngư vội vàng đi qua xin lỗi tài xế, bà ngoại bị doạ, hai tay túm chặt Ngôn Từ, tuy sắc mặt Ngôn Từ có hơi mất kiên nhẫn, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thật sự dùng lực đẩy bà ra.
Cho đến tận giao lộ cần phải tách ra, trong miệng vẫn còn nhắc mãi bảo Ngôn Từ đến nhà hái quả mơ.
Lá cây đều đang dần dần chuyển vàng, đâu còn quả mơ nào nữa.
Châu Ngư dỗ bà ngoại buông Ngôn Từ ra, cầm trong tay Ngôn Từ là thuốc dạ dày, trước đây anh ta không có bệnh bao tử, cả năm nay luôn ăn cơm không đúng giờ, có lúc hai ngày mới ăn một bữa, thời gian dài, cơ thể đã có vấn đề.
Trong túi áo bà ngoại chứa bánh quy, bà lấy ra muốn đút Ngôn Từ ăn, không với tới, tay lại run, vụn bánh quy rớt cả lên trên quần áo Ngôn Từ.
Một giọt nước miếng nhỏ lên mu bàn tay anh ta, Châu Ngư vội vàng lấy khăn giấy ra giúp anh ta lau, “Anh đừng so đo với bà ngoại, bà ấy cái gì cũng không nhớ rõ.”
Dĩ nhiên Ngôn Từ biết, bệnh của bà ngoại cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày.
…
Một người bạn của Trình Ngộ Chu tới Bạch Thành chơi, Trình Diên Thanh từng chơi game với cậu ta, cũng coi như là gặp mặt bạn qua mạng.
Chơi mấy ngày, mặc dù huyện nhỏ không chỗ vui chơi giải trí gì, nhưng phong cảnh đẹp, đối với Tần Nhất Minh sinh sống ở thành phố lớn mà nói chỗ nào cũng đều rất mới mẻ, Trình Diên Thanh và Trình Ngộ Chu tiễn cậu ta đến nhà ga, cậu ta còn có chút luyến tiếc.
Thời gian còn sớm, cậu ta cũng không mang hành lý, chỉ đi tới nhà ga.
Điện thoại Trình Diên Thanh reo lên, bảo bọn họ đi trước.
Gần đây cậu ấy nghe điện thoại luôn trốn tránh người khác, Trình Ngộ Chu cũng lười vạch trần, Tần Nhất Minh không biết lại thấy được thứ gì hiếm lạ, khoa trương mà la lên, Trình Ngộ Chu ngẩng đầu nhìn về phía trước, Châu Ngư đứng ở giao lộ tiến vào trong phạm vi tầm mắt, cùng với Ngôn Từ bên cạnh cô.
Không nói gì, nhưng bầu không khí kỳ lạ.
Tầm mắt Trình Ngộ Chu dời xuống, sao cô lại kéo tay Ngôn Từ?Tần Nhất Minh hỏi hồi lâu cũng chẳng có ai để ý đến cậu ta, mới phát hiện Trình Ngộ Chu đang nhìn phía đối diện chằm chằm, hệt như hiện trường bắt gian, lúc cậu ta nhìn qua thì ánh mắt sáng lên.
“Xinh đẹp thật, còn đẹp hơn trong video.”
Trình Ngộ Chu nhăn mày, “Video gì?”
“Thì là video trong điện thoại mày đó.” Tần Nhất Minh cười nói, “Người ta lấy điện thoại của mày làm gương dùng lại bị mày quay lại thành video góc nhìn của bạn trai, mày ánh mắt gì đấy? Tao cũng không phải cố tình xem đâu, điện thoại hai chúng ta giống nhau như đúc, ngày hôm qua đã cầm nhầm.”
Trong nhà không có trẻ con, điện thoại của Trình Ngộ Chu trước giờ đều là tiện tay thì để, mấy ngày nay Tần Nhất Minh ở phòng anh, không chỉ lấy nhầm một lần, nhưng cũng là đêm qua điện thoại không khóa màn hình, sau khi nhấn vào album mới phát hiện đã lấy nhầm.
Trình Ngộ Chu nói, “Không cẩn thận quay lại thôi, mày bớt suy đoán ác ý đi.”
“Không cẩn thận quay lại, thế sao vẫn chưa xóa? Tao xem thời gian, đã quay hai ba tháng trước rồi,” Tần Nhất Minh trêu chọc xong, cười nhìn về phía Ngôn Từ, “Mày là người thứ ba hay là tên kia? Có thể chặn tao nửa tháng, chậc chậc, xem ra là mày có vấn đề à, huyện nhỏ giản dị chất phác người đẹp tâm thiện, không thích hợp với người đạo đức suy đồi như mày, vẫn là mau mau thi xong trở về đi.”
Trình Ngộ Chu không để ý đến cậu ta, từ bên đường đi qua.
Tần Nhất Minh nhìn về phía đối diện thêm vài lần, rồi lại nhìn biểu cảm một lời khó nói hết trên mặt Trình Ngộ Chu, càng khẳng định suy đoán của mình, trong album điện thoại anh ngoại trừ ảnh phong cảnh thì là video buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân, không có khả năng sẽ vô duyên vô cớ lưu lại một video cô gái.
“Không phải là đau lòng thật rồi chứ?” Tần Nhất Minh cười trêu ghẹo, “Hai người họ hình như xích mích rồi, thật sự không được thì mày thừa vắng mà vào (*), dùng gương mặt này của mày quyến rũ cô ấy, dù sao mày vốn cũng không biết xấu hổ.”
(*) Thừa trống mà vào (趁虚而入): nhắm vào chỗ thế yếu mà xâm nhập.
Mặt Trình Ngộ Chu không cảm xúc, “Câm miệng được không?”
“Tao đây không phải đưa ra chủ ý cho mày sao, yêu đơn phương ấm ức cỡ nào, bây giờ thiệt thòi một chút không sao, chờ mày lên chức thành công, tên kia sẽ là người thứ ba.”
Lúc này Trình Diên Thanh mới đuổi theo tới, “Nói chuyện gì đấy?”
Tần Nhất Minh chỉ về phía chếch đối diện, Châu Ngư xoay đi, quay lưng về phía này, không chú ý tới bọn họ.
Ngôn Từ đội mũ, vành nón che khuất nửa khuôn mặt, anh ta hơi cận thị, không phải là giả ngầu giả soái cố tình không chào hỏi, là thật sự không nhìn rõ, Trình Diên Thanh không cảm thấy kinh ngạc, “Bạn cùng bàn của anh ấy đấy.”
“Bạn cùng bàn?” Tần Nhất Minh trợn to mắt, giật mình nhìn Trình Ngộ Chu, “Không ngờ mày là loại người như vậy.”
Trình Diên Thanh mờ mịt, “Sao tôi không hiểu cậu ta nói gì vậy?”
Trình Ngộ Chu chỉ muốn nhanh chóng đưa Tần Nhất Minh lên xe, “Đừng để ý đến nó, mắc bệnh tâm thần rồi.”
Đến nhà ga, sau khi chờ Tần Nhất Minh kiểm vé lên xe xong, Trình Diên Thanh gọi xe taxi, ý nghĩ gấp gáp đi về của cậu ta đều viết hết lên trên mặt, Trình Ngộ Chu bị cậu ta túm lên xe.
Châu Ngư rất vất vả mới dỗ dành bà ngoại về nhà, họ đứng ở ven đường, có xe taxi chạy qua.
Xe taxi ở khúc rẽ giảm tốc độ, cửa sổ xe mở ra, Châu Ngư thấy Trình Ngộ Chu bên trong, ánh mắt hai người đối diện nhau, xe rất nhanh đã chạy qua trước mặt cô.
Châu Ngư ngẩn người nhìn đuôi xe đi xa, hồi lâu mới thu tầm mắt về.
Phải rồi, anh sẽ không ở lại nơi này quá lâu, dù sao cũng phải đi.
…
Buổi sáng Ngôn Từ đến trễ nửa tiếng, tiết thứ ba mới phát hiện trong ngăn kéo có một lọ anh đào đóng hộp, là anh đào bản xứ, rất nhiều hộ gia đình đều có cây anh đào, mùa anh đào chín ăn không hết, thì ngâm để trong tủ lạnh, đợi thời tiết lạnh lại lấy ra ăn, rất kích thích thèm ăn.
Lúc anh ta lấy cái lọ ra, Trình Ngộ Chu cũng thấy.
Thứ Trình Ngộ Chu thấy quen không phải là anh đào, mà là cái lọ đó, giống hệt với lọ thủy tinh sợi đu đủ dầm Châu Ngư cho anh trước đây.
Hiển nhiên, Ngôn Từ cũng biết là ai để vào trong ngăn kéo của anh ta.
Châu Ngư mới vừa lấy nước xong trở về đi từ cửa sau vào lớp, Ngôn Từ đột nhiên duỗi một chân ra chặn đường, Châu Ngư xuýt chút nữa bị vấp ngã, may là được Trình Ngộ Chu đỡ.
Không đợi cô nói, Trình Ngộ Chu đã đạp ghế Ngôn Từ một cái, “Anh làm gì đấy? Không thấy cô ấy đi vào à?”
“Thấy.”
Ngôn Từ rút chân về, đạp lại một đạp y hệt vào vị trí ghế của Trình Ngộ Chu, Trình Ngộ Chu còn đang đỡ Châu Ngư, anh vốn dĩ đã không ngồi vững, bị một đạp này trực tiếp ngã xuống đất, tiếng bọn họ nói chuyện không lớn, nhưng âm thanh chiếc bàn rung chuyển ma sát mặt đất phát ra chói tai, mấy bạn học xung quanh đang thảo luận câu hỏi, nghe thấy động tĩnh phía sau cũng không nói nữa, tất cả đều nhìn sang.
Châu Ngư đỡ Trình Ngộ Chu dậy, ngăn cản anh.
Có lẽ trước đây cô chưa bao giờ gặp phải tình huống tương tự, hoặc là thật sự tin lời nói bậy của Trình Vãn Nguyệt cảm thấy anh có thể dễ dàng một đánh mười, lo lắng không cản được anh, dưới tình thế cấp bách hai tay ôm lấy eo anh, Trình Ngộ Chu cúi đầu nhìn cặp mắt trong veo đó của cô, đột nhiên không còn tức giận nữa.
Trình Diên Thanh chạy tới đứng giữa lối đi, xoa dịu bầu không khí bất thường này, “Hai người các anh là phải đốc thúc lẫn nhau tiến bộ, tuyệt đối đừng đánh nhau.”
Đánh nhau là phải viết kiểm điểm đồng thời còn phải đọc nó vào buổi họp ngắn sau nghi thức kéo cờ ngày thứ hai ngay trước mặt giáo viên và học sinh toàn trường, Châu Ngư nhìn anh thấp giọng nói, “Tiết sau là giờ của thầy Lý.”
Trình Ngộ Chu khẽ trấn an, “Không sao, là mình không ngồi vững.”
Trình Ngộ Chu chỉnh thẳng lại bàn, Châu Ngư giúp nhặt sách rớt xuống đất lên, lúc chuẩn bị về chỗ ngồi của mình, bị Ngôn Từ túm lấy cổ tay.
Anh ta lấy cái lọ ra đặt lên bàn, “Cầm đi.”
Khóe mắt Trình Ngộ Chu lia qua bàn tay đang nắm lấy cổ tay Châu Ngư, cau mày ‘chậc’ một tiếng, “Nói thì nói, có thể đừng động thủ được không.”
Ngôn Từ thản nhiên nói, “Mắc mớ gì đến cậu?”
Giọng Trình Ngộ Chu cũng có phần lạnh lùng, “Tôi thấy ngứa mắt.”
Ngọn lửa vừa mới dập tắt lại có dấu hiệu sắp bốc cháy lên, Châu Ngư vội vàng lấy cái lọ đi, cô chỉ nghĩ thay đổi thời tiết Ngôn Từ ăn uống không ngon, bữa no bữa đói rất hại bao tử, cô chỉ là làm lọ anh đào đóng hộp học được từ chỗ mẹ Ngôn, hương vị không kém.
Anh ta không cần thì thôi.
Tiếng chuông vào học vang lên, Trình Diên Thanh không kịp nói gì, chỉ có thể trở lại chỗ ngồi.
Lý Chấn từng dẫn dắt mấy khoá lớp tốt nghiệp, vừa tiến vào lớp học đã cảm nhận được bầu không khí không bình thường, ai đi học thất thần không nghe giảng, ông ấy liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Ông cầm phấn gõ gõ bảng đen, “Hai người ở phía sau kia, Trình Ngộ Chu với Ngôn Từ, lên bảng làm câu hỏi vừa rồi.”
Trình Ngộ Chu lật sai số trang, Ngôn Từ vốn đã không lật sách bài tập ra.
“Lớp trưởng, nói cho bọn họ câu mấy ở trang mấy.”
Châu Ngư lặng lẽ quay đầu lại, Trình Ngộ Chu cũng liếc mắt nhìn cô.
Lý Chấn nhớ tới Khanh Hàng hai ngày trước xin nghỉ bệnh, “Cổ họng lớp trưởng không thoải mái, vậy bạn cùng bàn của lớp trưởng nói đi.”
Châu Ngư ngồi thẳng người theo bản năng, “Trang 36, câu 40 ạ.”
Lý Chấn nhìn hai nam sinh hàng cuối cùng, “Biết là câu nào rồi chứ, đều đi lên làm.”
Trình Ngộ Chu cầm sách bài tập đi lên bục giảng, đứng ở trước bảng mới bắt đầu xem đề, Ngôn Từ cũng y hệt.
Một câu hỏi trong đề thi tuyển sinh đại học năm ngoái, chưa đến ba phút đã viết xong, cách làm khác nhau, nhưng kết quả đều đúng.
Lý Chấn nói, “Đều làm đúng, thời gian làm cũng tương đương nhau, các em hãy nhận xét cho nhau về tư duy cách giải của đối phương”
Trình Ngộ Chu: “Rất hay, đáng để học hỏi.”
Ngôn Từ: “Cũng tạm, em sẽ chép vào.”
Rõ ràng đều chưa ai xem cách giải của đối phương viết trên bảng, các bạn học khác trong lớp cười rộ lên, Lý Chấn cũng cười, sau khi bảo bọn họ ngồi xuống mới tiếp tục giảng bài.