Sau khi Ngôn Từ đi vào cổng trường, Châu Ngư bị Trình Ngộ Chu kéo chạy ra khỏi ngõ nhỏ, xuôi theo con đường này đi về phía trước.
Vẫn luôn đi về phía trước.
Hóa ra cơn gió có hình dạng, thổi đồng phục của anh lên, cũng thổi tung mái tóc của cô.
Giờ phút này cô không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, tất thảy áp lực trường học nặng nề và chuyện vụn vặt lộn xộn của gia đình đều bị ném ra sau lưng.
Họ dừng lại dưới đèn đường, khom người há miệng thở dốc.
Hai chân Châu Ngư nhũn ra, ngồi xuống đất.
Con đường thông đến trạm xe lửa này buổi tối hầu như chẳng có ai, Trình Ngộ Chu cởi đồng phục ra lót trên đất, kéo Châu Ngư đứng lên, để cô ngồi lên trên áo.
Anh đứng đấy, sau khi hơi thở của Châu Ngư hơi hồi phục lại một chút thì ngẩng đầu nhìn anh, cả hai cùng bật cười thành tiếng.
Ánh sáng đèn đường tỏa ra sau lưng anh, từng sợi tóc ngắn bị gió thổi lộn xộn đều được phác họa rõ ràng, đường nét gương mặt ngược chiều ánh sáng chìm trong bóng tối, cô thậm chí chẳng hề ý thức được tiếng cười ngừng lại khi nào, xung quanh im lặng đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở.
Trong lúc mắt nhìn mắt, một sự ái muội không diễn tả được lẳng lặng nảy sinh.
Châu Ngư chống hai tay lên mặt đất được lót đồng phục ở phía sau, vài sợi tóc dính lên sống mũi, Trình Ngộ Chu chợt khom lưng sáp lại gần cô, nhẹ nhàng vén lọn tóc ra.
Trái tim vốn đang dần dần hồi phục lại nhịp đập bình thường như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, Châu Ngư không phân biệt được sự thay đổi không kì diệu lắm này là vì lọn tóc lướt qua hai má mang theo cảm giác ngứa hay là do Trình Ngộ Chu đột nhiên tới gần.
Trình Ngộ Chu mở miệng nói trước, “Biết vừa nãy ở trong ngõ mình muốn làm chuyện xấu gì không?”
Nơi này rộng rãi hơn so với ngõ nhỏ chật hẹp, nhưng cũng chẳng hề làm dịu đi bầu không khí ngày càng thân mật giữa hai người, trái lại hoàn toàn ngược lại, hoặc đây chính là mục đích của anh.
Châu Ngư muốn lắc đầu, nhưng cặp mắt đó đã phản bội cô.
Lông mi rung rung cào lên tim anh từng chút một, Trình Ngộ Chu khẽ cười như thể tự mình thỏa hiệp, “Vốn dĩ cho rằng chạy nhanh một chút sẽ có thể khiến mình xua tan đi ý nghĩ đó, nhưng hình như chẳng có tác dụng gì.”
Ngón tay cô chống trên mặt đất vì hồi hộp mà co lại, vải đồng phục nắm chặt thành một nhúm trong lòng bàn tay.
Ánh mắt từ đôi mắt từ từ hướng xuống, cuối cùng dừng ở trên môi, anh biết mình đang nói gì, cô cũng biết.
“Đếm đến ba, nếu cậu không từ chối, mình sẽ ngầm thừa nhận cậu đã đồng ý.”
Châu Ngư đã từng được lĩnh giáo anh phạm luật quang minh chính đại như thế nào, tiếng chuông cảnh báo vang lên, trước khi anh đếm con số đầu tiên đã tính mở miệng kêu ngừng.
“Ba!”
Một bóng mờ áp xuống, âm cuối biến mất giữa răng môi.Châu Ngư từng mơ một giấc mộng, mới đầu là hình ảnh bộ phim, sau đó gương mặt nhân vật nam nữ chính đã trở thành cô và Trình Ngộ Chu, sau khi thức dậy cả người cô đầy mồ hôi.
Nụ hôn này không giống với nụ hôn nhiệt liệt quyến luyến mặt đỏ tới mang tai như trong giấc mơ, nhưng cũng làm cho người ta có cảm giác thiếu oxy.
Khoảnh khắc anh hôn xuống quá vội vàng, hành động bàn tay nâng lấy mặt cô lộ ra vẻ trúc trắc, răng va chạm vào đôi môi mềm mại, chút cảm giác đau đớn này hệt như ngọn lửa đột nhiên bùng cháy lên, thế nên cho dù anh kiềm chế không tiến thêm một bước nữa, ngọn lửa này cũng chẳng thể bị cơn gió dập tắt.
Khí oxi và lượng nước còn sót lại trong cơ thể sắp bị cháy khô, một khát vọng thầm kín dần dần trỗi dậy.
Chút sức lực cuối cùng bị rút đi, một giây trước khi cơ thể cô mất đi điểm tựa ngả về sau, bàn tay buông thõng ở bên hông kia của Trình Ngộ Chu ôm lấy eo cô.
Trên môi cô hiện lên vệt nước lóng lánh, sau khi Trình Ngộ Chu nhận ra đó là gì thì hai tai nóng bừng.
“Có phải cậu có một chút thích mình đúng không?”
“Không có… nhỉ?”
“Châu Ngư, cậu thích mình.”
…
Chuyện đánh nhau này đã giải quyết cả một ngày, Trình Quốc An đến trường học xin lỗi, cũng bồi thường tiền thuốc men.
Trình Ngộ Chu và Ngôn Từ từ đầu đến cuối không hề nói rõ nguyên nhân đánh nhau, tự bản thân Vương Sấm hiểu rất rõ tại sao lại bị đánh, cũng xấu hổ không nói ra ngoài.
Trình Vãn Nguyệt nhìn thấy Ngôn Từ trước, cô ấy đang muốn đi qua, Khanh Hàng đã lạnh lùng đi qua trước mặt cô.
“Anh lại giận dỗi gì đấy?”
Trình Vãn Nguyệt cũng chẳng đoái hoài gọi Ngôn Từ nữa, mấy ngày nay tâm trạng cô ấy rất tệ, sau khi đuổi theo thì nhẫn nhịn nói vài chuyện thú vị, Khanh Hàng vẫn không để ý đến cô ấy, cô ấy lập tức có chút mất hứng.
“Khanh Hàng, lúc nào anh cũng cau có với em như vậy, em thiếu nợ anh hả?”
Khanh Hàng dừng bước, “Sao em có thể nợ anh, là anh nợ nhà họ Trình bọn em.”
Tất cả mọi người thời thời khắc khắc đều đang nhắc anh phải tri ân báo đáp, làm sao anh ta dám quên.
“Em… em không có ý đó.”
Mặc dù Trình Vãn Nguyệt ý thức được mình đã nói sai, nhưng cũng không xin lỗi.
“Ai bảo anh dạo này luôn không để ý tới em, em cũng tức giận chứ, tức giận thì sẽ nói năng lung tung, lời nói trong lúc tức giận không thể coi là thật. Khanh Hàng anh đừng giận nữa, cuối tuần em có việc khác sẽ không đi bơi với nam sinh kia, thời tiết lạnh thế này, ai thích đi bơi thì đi, dù sao em cũng không đi.”
Nhìn đi, cô ấy lúc nào cũng như vậy.
Biết rõ anh nhất định sẽ để ý, sẽ ghen ghét, còn sẽ tiếp cận những nam sinh có ý đồ với cô.
Nhưng chỉ cần cô hơi thu lại tính khí đại tiểu thư một chút, nói thêm vài câu ngon ngọt, anh lập tức sẽ mềm lòng.
“Ba nói nếu em không thi đậu đại học sẽ không cần em nữa, em phải ở nhà học bài, Khanh Hàng, cuối tuần anh đến nhà em giảng bài cho em được không? Em đến nhà anh cũng được, dù sao cũng rất gần, người khác giảng em nghe không hiểu.”
Cảm xúc trên mặt Khanh Hàng đã có độ ấm, anh nhìn Trình Vãn Nguyệt, “Là chú Trình muốn anh giúp em học kèm, hay là em muốn anh giúp em học kèm?”
“Cái này khác nhau sao?” Trình Vãn Nguyệt lấy ra một viên kẹo sữa, sau khi xé ra đút tới bên môi anh, “Há miệng.”
Cô ấy ngẩng đầu nháy mắt cười, “Em cũng đã ăn, giống với vị ở trong miệng anh.”
…
Lúc Trình Ngộ Chu trở lại lớp học, Châu Ngư đã không ở đây nữa, hôm nay cả ngày đều làm kiểm tra, giờ ra chơi anh lại luôn bị gọi đến văn phòng, không có cơ hội nói chuyện với cô.
Khi mẹ gửi quần áo anh tiện thể bảo bà gửi cả đàn ghi-ta về, Trình Ngộ Chu đến văn phòng chuyển phát nhanh lấy, sau khi mở ra kiểm tra xác định không có hư hại thì đeo lên lưng đi về, trên đường đi gửi tin nhắn cho Châu Ngư.
Trình Ngộ Chu quẹo qua giao lộ, nhìn thấy Trình Diên Thanh ôm một cô gái, khẽ an ủi gì đó.
Nhà Tần Doãn hình như có người mất, nhưng người cậu ta ôm không phải là Tần Doãn, chỉ có bóng lưng với mái tóc xoăn buông xõa sau đầu, nếu như bỏ qua đôi giày cao gót kia, bóng lưng có mấy phần giống với Tần Doãn.
Trình Diên Thanh và Trình Ngộ Chu bốn mắt nhìn nhau, cũng ngẩn người.
Trình Ngộ Chu đổi đường, đi đường vòng xa hơn, đợi đến khi anh về đến nhà, Trình Diên Thanh đã chờ ở cổng nhà bà nội trước một bước.
Trình Diên Thanh rất tự giác mà giải thích, “Cái đó… Cô ấy là chị của Tần Doãn, anh hiểu mà, tuyệt đối đừng để cho Trình Vãn Nguyệt biết.”
Cậu ta vẫn luôn hết sức chăm sóc Tần Doãn, thật ra đều là vì chị cô ấy.
Trình Ngộ Chu từng nghe bà nội nói về người chị minh tinh của Tần Doãn, nghe đâu năm nhất đại học đã tham gia một cuộc thi tài năng, là ngôi sao duy nhất của thị trấn nhỏ, nhưng thật ra trong giới giải trí còn không được coi là tuyến 18 (*).
(*) dùng để ám chỉ những diễn viên kém nổi, thường chỉ đóng vai phụ, không có địa vị.
“Mỗi tháng mày nghèo đến nỗi ngay cả tiền ăn cũng phải lừa gạt từ chỗ tao, đều tiêu cho cô ấy à?”
“Cũng không phải, cô ấy lăn lộn trong giới giải trí mà, dù sao cũng phải có mấy bộ quần áo tử tế.” Trình Diên Thanh qua loa lừa gạt mấy câu, cậu ta không muốn nói nhiều lắm.
Trình Ngộ Chu cũng lười hỏi, hai người mới vừa vào nhà, ngay sau đó Trình Vãn Nguyệt cũng tới, còn xách theo một cây búa hơi.
Cô ấy là tới tìm Trình Ngộ Chu.
Kể từ sau hôm ở căn tin anh mạnh dạn thẳng thắn thừa nhận mình thích Châu Ngư, mỗi lần Trình Vãn Nguyệt nhìn thấy Ngôn Từ đều rất chột dạ, người khác không biết trước đây Ngôn Từ tốt với Châu Ngư nhường nào, cô ấy thì biết.
Chữ Y xăm trên người Ngôn Từ, không phải là họ của anh ta, mà là tên của Châu Ngư.
“Hôm nay, A Ngư ăn cơm với em, tổng cộng thất thần bốn lần, đỏ mặt ba lần.”
Trình Ngộ Chu ngồi trên ghế sô pha, Trình Vãn Nguyệt cầm búa hơi đi tới đi lui trước mặt anh, đột nhiên dừng lại chỉ vào anh, “Anh nói đi, tối hôm qua có phải anh đã làm gì rồi đúng không?”
Trình Ngộ Chu vẫn đang chờ tin nhắn của Châu Ngư, không có tâm trạng để ý đến cô ấy, “Đã làm gì?”
“Ai mà biết anh đã làm gì.” Trình Vãn Nguyệt gõ một búa lên đầu anh, “Rốt cuộc là anh có tâm tư này từ lúc nào vậy?”
Trình Ngộ Chu ngẫm nghĩ.
Sớm nhất có lẽ là lần đi hái quả mơ đó, anh ở trên cây cành lá rậm rạp nhìn xuống, Châu Ngư ở dưới tán cây, quả mơ rất ngọt, hoàng hôn cũng rất đẹp, nhưng về đến nhà trong đầu chỉ còn nhớ gương mặt vui cười của cô vì một chiếc lá rơi vào trong áo anh mà quay đầu đi cười trộm.
“Em tỏ thái độ trước, em không đồng ý.”
“Em không đồng ý thì có tác dụng gì? Anh theo đuổi rồi.”
“Vậy chúng ta cứ quy tắc cũ, thiểu số phục tùng đa số, giơ tay biểu quyết, tán thành Trình Ngộ Chu và Châu Ngư thì giơ tay.”
Tất nhiên Trình Ngộ Chu muốn giơ tay, anh liếc nhìn Trình Diên Thanh đứng bên ngoài quan sát, Trình Diên Thanh chậm rãi giơ một tay lên.
“Bỏ xuống!” Trình Vãn Nguyệt lườm Trình Diên Thanh.
Trình Diên Thanh lập tức bỏ xuống.
Trình Ngộ Chu mỉm cười, “Nguyệt Nguyệt, anh trai chia sẻ với em một chuyện hết sức thú vị…”
“Anh tán thành! Anh giơ hai tay tán thành!” Trong lòng Trình Diên Thanh lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, hận không thể giơ luôn cả hai chân.
Trình Vãn Nguyệt lực chú ý thành công bị dời đi, “Wow, hai người các anh có bí mật, em cũng muốn biết!”
Bọn họ đùa giỡn trong phòng, Trình Ngộ Chu cảm giác được tiếng điện thoại rung lên, tự nhiên mà đứng dậy đi ra ngoài xem tin nhắn.
Châu Ngư trả lời: Ở nhà.
Trình Ngộ Chu lại hỏi: Mình đến tìm cậu được không?