Tâm trạng của Trình Vãn Nguyệt rất phức tạp, bất kể là Trình Ngộ Chu hay là Ngôn Từ, cô ấy nghiêng về người nào cũng có chút có lỗi với người còn lại, bèn dứt khoát nghiêng về Châu Ngư, cô ấy cảm giác Ngôn Từ dạo gần đây hơi là lạ.
“Chúng mình còn phải đi hiệu sách mà, phải không Ngư?”
Châu Ngư gật đầu, “Ừ.”
“Vậy anh đi về trước.”
Bây giờ Ngôn Từ sống ở đường Trường Xuân, Trình Diên Thanh về nhà đã không còn tiện đường với anh ta nữa.
Châu Ngư và Trình Vãn Nguyệt đi về phía trường học, hôm nay trong tiệm sách rất nhiều người, ngay cả bài tập về nhà Trình Vãn Nguyệt cũng làm không hết, sẽ càng không không mua thêm sách bài tập khác, chỉ tùy tiện lật lật tiểu thuyết.
“Ngư, mình muốn nhuộm tóc.”
“Sẽ bị thầy cô phê bình đấy.”
“Đội mũ vào chắc là sẽ không nhìn thấy đâu.”
“Không nhìn thấy tại sao lại muốn nhuộm? Cậu chờ thêm chút đi, thi xong rồi là có thể muốn làm gì thì làm.”
“Cũng đúng nhỉ, thật sự muốn mau chóng thi xong, nửa năm nay mệt chết đi được.” Ý nghĩ của Trình Vãn Nguyệt đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cô ấy kéo Châu Ngư vào phía trong lén lút hỏi, “Có phải Ngôn Từ đã bị chuyện gì kích thích rồi không? Mỗi lần anh ấy nhìn cậu, mình đều tưởng là anh ấy sắp khóc đến nơi.”
Cô ấy đã từng thấy Ngôn Từ rơi nước mắt, là vào đêm ba Ngôn mẹ Ngôn cấp cứu ở bệnh viện, Ngôn Từ trước giờ không tin phật không tin thần lại khóc lóc cầu nguyện ở bên ngoài phòng cấp cứu.
Advertisement
Nhưng cũng chẳng có ích gì.
Châu Ngư không biết giải thích thế nào, chỉ nói, “Chắc là anh ta ngủ không ngon.”
“Thảo nào cặp mắt đỏ ngầu. Ngư, trước khi vào học một ngày mình mới có thể quay về, chúc cậu năm mới vui vẻ trước.”“Cậu cũng vậy.”
Trình Vãn Nguyệt còn phải trở về thu dọn hành lý, nên không ở lại hiệu sách quá lâu, lúc Châu Ngư đi ngang cửa tiệm tạp hóa, nhìn thấy trên bàn có điện thoại công cộng, bèn đi vào hỏi ông chủ có thể dùng không.
Trình Ngộ Chu mới từ bệnh viện đi ra, chuẩn bị về nhà tắm rửa ăn cơm, Tần Nhất Minh còn có lòng tới đón anh.
Hai người đi về phía lối ra, điện thoại Trình Ngộ Chu rung lên, trên màn hình hiện một dãy số xa lạ.
“Mày đi đón xe trước đi.”
Tần Nhất Minh cười như không cười liếc mắt nhìn anh, “Ái chà, thẹn thùng à! Sao thế, chủ đề hai người sắp trò chuyện tao không nghe được à?”
Trình Ngộ Chu mặt không biến sắc, “Đúng đấy, không phải tất cả các cặp đôi yêu nhau cuồng nhiệt đều như thế này sao?”
“Fuck, vô nhân tính.” Tần Nhất Minh hùng hùng hổ hổ đi xa, cái tên họ Trình này sau khi lên chức thành công bao giờ cũng là vẻ mặt khó coi thế này, ngay cả ID game cũng sửa lại.
Trình Ngộ Chu ấn nghe máy.
“… Là mình.”
“Đoán được là cậu, cậu đang ở đâu gọi điện thoại vậy?”
“Ở tiệm tạp hóa gần thư viện.” Vừa rồi Châu Ngư còn lo lắng anh thấy số lạ sẽ không nghe máy, “Điện thoại của mình rớt hỏng rồi, chưa kịp sửa, có phải cậu đã gửi tin nhắn cho mình không? Mình không nhìn thấy, xin lỗi.”
Trình Ngộ Chu là đột ngột mua vé, trên đường đến nhà ga đã gọi điện thoại cho cô, không liên lạc được đã gửi tin nhắn, “Cũng chưa nói gì cả, chỉ là nói một tiếng với cậu mình về Nam Kinh sớm, mẹ mình cũng không có gì nghiêm trọng, là ba mình chuyện bé xé to hô hào muốn đi tìm người ta gây phiền phức, không ai ngăn ông ấy lại, cho dù không có gì cũng sẽ bị ông ấy gây ra cho có gì.”
“Tình cảm của chú và dì tốt thật.”
“Tháng trước còn làm ầm lên đòi ly hôn, ba mình cũng nhiều tật xấu lắm, cậu cũng sẽ từ từ nhìn thấy mặt không tốt của mình, nhát gan, ích kỷ, ghen ghét, tham lam, tính chiếm hữu… vân vân, rất nhiều.”
Bên kia điện thoại chỉ có tiếng còi, Trình Ngộ Chu cười, “Sao cậu không nói lời nào, sợ rồi à?”
“Không đâu, gan mình lớn lắm.” Chỉ là Châu Ngư không tưởng tượng nổi những điều anh nói đó ở trên người anh sẽ như thế nào.
“Vậy nếu như mình hi vọng cậu không được một mình đến nhà anh ta, cậu có tức giận không?” Anh nói xong lại giải thích, “Biết là hai người từ nhỏ đã quen biết, cũng hiểu đối phương rất rõ, nhưng… nhỡ đâu?”
Châu Ngư thầm nghĩ, cái này sao có thể là mặt không tốt.
Mặc dù trong nhà toàn là phụ nữ, nhưng cũng không phải là chưa từng trải qua chuyện đàn ông độc thân uống rượu say chạy vào nhà bao giờ, nếu như không phải Lưu Phân sau khi phát bệnh cư xử cay nghiệt thô bạo với người ngoài cầm dao đuổi người ra ngoài, lần đó khó tránh khỏi sẽ phải chịu chút thiệt thòi.
“Mình biết rồi, có việc sẽ tìm hàng xóm hỗ trợ.”
Kỳ nghỉ chưa đến nửa tháng, rồi sẽ trôi qua rất nhanh.
“Vào học gặp.”
Advertisement
“Ừ.”
…
Trước Tết trong nhà vẫn giống như bình thường, Châu Ngư ra ngoài mua câu đối, tiện thể tìm chỗ sửa điện thoại, nhưng phải hôm sau mới có thể đi lấy.
Trên đường mỗi ngày đều có rất nhiều người, người bán đồ Tết, người mua đồ Tết, người bán hàng mãi cho đến ngày 30 Tết mới đóng cửa.
Mùng Một phải ăn sủi cảo, sập tối, Ngôn Từ gọi điện thoại hỏi Châu Ngư, sủi cảo phải gói như thế nào.
Ngay cả bước đầu tiên nhào bột mì anh ta cũng không biết, không đến được bước gói sủi cảo này.
Bà ngoại và Lưu Phân ngủ sớm, em gái nhà hàng xóm đi qua gọi Châu Ngư ra ngoài đốt pháo hoa, Châu Ngư đi chơi với cô bé một lát, hằng năm 0 giờ chính quyền huyện sẽ tổ chức bắn pháo hoa ở quảng trường, bỏ cũ đón mới, đến lúc đó sẽ rất ầm ĩ, cô bèn dứt khoát không ngủ.
Mấy đứa trẻ tranh giành đồ chơi, Châu Ngư ở bên cạnh cười nhìn, quay đầu lại nhìn đến Ngôn Từ ngẩn người chốc lát, cũng không biết anh ta đã đứng ở đó bao lâu.
Người nào cũng im lặng, Châu Ngư vào nhà nấu một bát sủi cảo bưng ra, Ngôn Từ lặng lẽ ăn hết, sau cùng thật ra cũng có hơi nguội mất, nhưng ngay cả nước anh ta cũng không chừa lại một giọt.
Có một cậu bé to gan nghịch ngợm, ném dây pháo đang cháy đến bên cạnh Châu Ngư, Ngôn Từ duỗi chân đá dây pháo ra xa.
Trong tình cảnh giằng co này Châu Ngư có chút thở không nổi, “Ngôn Từ, tôi không có năng lực chịu trách nhiệm với cuộc sống của anh, rất nhiều lúc tôi cũng bất lực với chính cuộc sống của mình.”
“Không phải em nói ở trong lòng em tôi và Trình Vãn Nguyệt, Trình Diên Thanh giống nhau sao?”
Cô quen biết Khanh Hàng muộn, Khanh Hàng có tính cách trầm tĩnh kiệm lời, hơi thu mình, cho dù là bạn cùng bàn, quan hệ cũng không thân lắm.
“… Đúng là giống nhau.”
“Thế tại sao lại muốn bỏ tôi sang một bên?” Anh ta bình tĩnh nói, “Tôi chỉ là muốn nói cho em, hôm nay tôi đã nấu một nồi mì rất thành công, không có bảo em làm chuyện gì cho tôi.”
Châu Ngư cúi đầu nhìn dây pháo trên đất, “Tôi thích Trình Ngộ Chu.”
Ngôn Từ ngừng một giây, như thể không nghe thấy gì cả, tự mình nói tiếp, “Mới vừa bắt đầu không chín, lại đổ vào trong nồi nấu lại lần nữa, nếm ngụm đầu tiên phát hiện bỏ muối quá nhiều, sau khi thêm nước vào lại thành lạt”
“Tôi thích cậu ấy từ rất lâu rồi, anh không cần so đo với cậu ấy.”
“Quá lạt ăn chẳng có mùi vị gì, anh bèn bỏ một ít tất cả gia vị ở trong nhà có vào, ăn không hết, đổ đi lại cảm thấy lãng phí…”
“Ngôn Từ.” Châu Ngư ngắt lời anh ta lần thứ hai, “Tôi chỉ xem anh là bạn, vậy nên lúc đối mặt với anh mãi mãi sẽ không đau khổ giống anh.”