Lúc ấy tang sự của Lưu Phân làm đơn giản, người ở thị trấn đều là sau này mới nghe nói, người nhà họ Trình không biết cũng là chuyện bình thường.
Còn là vì người nhà của người phụ trách mỏ than muốn gặp vợ của người bị hại một lần, Châu Ngư mới nói Lưu Phân đã qua đời, nếu không cô cũng sẽ không chủ động nhắc đến, nhất là ở trước mặt Lương Điềm.
Năm nhất lịch học xếp rất kín, trước thi cuối kỳ có thời gian ôn tập nửa tháng.
Mỗi lần Châu Ngư đến thư viện đều phải mang rất nhiều sách và tài liệu, tay cô bị phỏng, làm việc gì cũng không tiện.
Trần Hoan sau khi nói rõ với Ngôn Từ trái lại còn hòa hợp một cách tự nhiên hơn trước một chút, mỗi lần Châu Ngư chuẩn bị đi ôn tập, cô ấy sẽ gửi tin nhắn trước cho Ngôn Từ, Châu Ngư xuống lầu là có thể nhìn thấy Ngôn Từ ở cổng ký túc xá.
Anh ta cũng không nói lời nào, lẳng lặng mà nhận lấy tất cả đồ của Châu Ngư bỏ vào giỏ xe, đợi cô ngồi lên ghế sau xe đạp.
“Ngôn Từ, một mình tôi cũng có thể, anh đừng đến ký túc xá của tôi nữa.”
“Đợi đến lúc em thật sự có thể, cho dù em không nói, tôi cũng sẽ không tới.” Ngôn Từ thoáng nhìn qua tay cô vẫn còn quấn băng gạc, “Thư viện chỉ có thể giữ chỗ nửa tiếng, em muốn đi bộ cũng được, tôi mang đống sách này qua trước.”
Cổng ký túc xá người nhiều, ra ra vào vào đều sẽ nhìn về phía bên này, mặc dù Châu Ngư không quan tâm, nhưng dù sao nếu cứ truyền tới truyền lui thì cũng rất phiền phức.
“Tôi không đến thư viện nữa, chỉ ở ký túc xá ôn tập… Ngôn Từ!”
Cô còn chưa dứt lời, Ngôn Từ đã đeo tai nghe lên, một chân giẫm lên bàn đạp chạy đi rất xa, trời lạnh nhưng anh ta ăn mặc rất phong phanh, gió thổi vào trong chiếc áo khoác mỏng, tóc ngắn cũng bị thổi đến mức rất bù xù.
Châu Ngư đi theo phía sau, chạy chậm cũng không đuổi kịp.
Cô nhớ tới Trình Vãn Nguyệt.Năm đó lớp 8 Trình Vãn Nguyệt mua một chiếc xe đạp, mới đầu không biết chạy, bèn bảo Ngôn Từ dạy cô ấy, cảm giác mới mẻ đối với một chuyện gì đó của cô ấy rất ngắn ngủi, học một lúc đã không muốn học nữa, khi ấy gan lớn, Ngôn Từ chở cô ấy đi chơi, đến bờ sông có một đoạn đường đi xuống rất dốc, thắng xe không thắng lại được, cũng may Ngôn Từ phản ứng nhanh, đâm đầu xe vào đống cát, cuối cùng xe không bị gì, Ngôn Từ cũng không sao, chỉ có Trình Vãn Nguyệt té rách đầu gối, mặt cũng sưng lên, buổi tối về nhà cô ấy sợ bị mắng, bèn nói dối là leo cây hái quả mơ ở nhà Châu Ngư bị té. Sau này, Ngôn Từ làm bài tập Toán cả một tuần cho cô ấy, cô ấy mới tha thứ cho anh ta.
Còn chưa đến thư viện, điện thoại trong túi vang lên, Châu Ngư tưởng là bạn cùng phòng sáng sớm đi trước chiếm chỗ nhờ cô mang bữa sáng đến, tay quấn băng gạc hết sức vụng về, lúc lấy điện thoại từ trong túi ra đã nghe máy.
Năm lớp Mười hai đó, cô và Trình Ngộ Chu đã gửi rất nhiều tin nhắn, cô sợ Lưu Phân nhìn thấy nên không có lưu biệt hiệu, số điện thoại này của Trình Ngộ Chu, cô đã sớm thuộc nằm lòng.
Châu Ngư nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình, phản ứng đầu tiên là muốn cúp máy.
Nghe thấy giọng của anh lập tức sẽ mềm lòng.
Cũng sẽ cảm thấy tủi thân.
Đau cũng được, mệt cũng được, cô đều có thể chịu đựng được, nhưng tủi thân sẽ khiến cho con người ta trở nên yếu đuối.
Rõ ràng là cô rất nhớ anh, trước khi mở lời vẫn là lý trí đã chiến thắng chút lưu luyến đó ở trong lòng, “Có chuyện gì sao?”
“Có.” Anh hỏi, “Vừa rồi định cúp điện thoại của anh phải không?”
“… Không có.” Lần trước anh cũng đã nói, cho dù cắt đứt với anh, cô cũng vẫn là bạn của Trình Vãn Nguyệt và Trình Diên Thanh.
“Anh đang ở ngay cửa thư viện trường bọn em.” Trình Ngộ Chu lật tẩy cô, “Em nhìn sang bên trái đi, người đứng ở bên cạnh hồ chính là anh.”
Hai người mắt nhìn mắt trong gió lạnh vài giây, sau khi lấy lại tinh thần Châu Ngư bỏ chạy theo bản năng.
“Mặc dù anh cũng lạnh đến nỗi sắp rơi vào trong hồ cho vịt ăn rồi, nhưng khoảng cách cũng không xa, đuổi kịp em không phải là chuyện gì khó, em có chạy cũng vô ích thôi.” Trình Ngộ Chu sải bước chân, “Vậy em đến căn tin đi, anh đi theo em, bên ngoài lạnh quá, nói chuyện mà lưỡi cũng sắp đông cứng.”
Tiếng của anh ban đầu là từ trong điện thoại truyền ra, sau khi Châu Ngư cúp máy rồi, âm thanh vẫn còn vẳng bên tai.
Tay bị nắm lấy, cô bị ép dừng bước.
Trình Ngộ Chu đi tới trước mặt Châu Ngư, cầm tay cô đưa đến bên miệng hà hơi nóng, anh cũng chẳng thèm để ý xung quanh có bao nhiêu người nhìn.
“Không lừa em, anh thật sự lạnh, cả đêm không ngủ, xuống máy bay đã tới trường học của em rồi, đến chỗ này mới bốn giờ, rất muốn gọi điện thoại cho em, nhưng lại muốn để cho em ngủ thêm một lúc, nghĩ tới nghĩ lui đã tới sáu giờ, sáu giờ trời vẫn chưa sáng, vậy thì lại đợi thêm một chút, sau đó đã đến bảy giờ, bảy giờ trong trường người đã nhiều rồi, anh đi dạo một vòng, muốn xem xem có khả năng gặp được em hay không, cứ như vậy cho đến tám giờ, em xem, bị anh bắt được rồi.” Trình Ngộ Chu cố tình nói, anh chỉ là muốn để cho cô biết, “Có phải là vừa đau lòng lại vừa cảm động, muốn quay lại với anh đúng không?”
Châu Ngư lắc đầu.
Trình Ngộ Chu tức giận đến nỗi xoay người rời đi, chưa đi được bao xa lại quay trở lại.
“Không quay lại, cùng nhau ăn bữa sáng dù sao cũng không quá đáng đâu nhỉ.” Anh luôn cảm giác cô lại muốn lắc đầu, “Châu Ngư, em thử chọc giận anh thêm một lần nữa xem, làm cho anh tức no rồi thì không cần ăn sáng nữa.”
Châu Ngư bị anh chọc cười, bật cười thành tiếng.
Cô vốn đã hơi bị cảm, giọng nói mang theo chút nghẹn, “Ở trong trường, chỉ có thể đến căn tin ăn.”
“Anh cũng không kén ăn, bánh bao bánh chiên đều được.” Trình Ngộ Chu xoa xoa tay cho nóng lên rồi mới lau nước mắt cho cô, lau thế nào cũng không hết, anh dứt khoát cởi áo khoác ra, ấn mặt cô vào trong lòng, “Giờ thì tốt rồi, em còn phải đền anh một cái áo.”
Châu Ngư hờn dỗi hỏi, “Sao anh lại cạo đầu vậy?”
Mặc dù anh đội mũ, nhưng hai bên tai vẫn thấy rất rõ.
“Không nói cho em.” Vừa rồi Trình Ngộ Chu muốn xem bàn tay bị phỏng của cô, cô cũng không để cho anh xem, “Em cứ bướng bỉnh đi, có lúc em sẽ hối hận.”
Châu Ngư vừa định lùi về phía sau, giây tiếp theo lại bị anh kéo vào trong lòng lần nữa.
“Anh đừng như vậy, rất nhiều người đang nhìn.”
“Nhìn thì nhìn thôi, trông anh cũng không xấu, không đến mức sẽ làm mất mặt em.” Trình Ngộ Chu xoa xoa tóc cô, “Mắt em đỏ cả lên rồi, bị bạn học em nhìn thấy còn tưởng là anh đá em, em nghe đi, có phải các cô ấy đang mắng anh là tên đàn ông cặn bã không? Anh oan ức cỡ nào chứ.”
Trần Hoan mặc một chiếc áo lông, đứng ở đầu đường từ xa nhìn lại, đứng cùng với một bạn cùng phòng khác, hai gương mặt ngỡ ngàng.
Bởi vì sự tồn tại của Ngôn Từ, các cô ấy bèn cho rằng Châu Ngư không có bạn trai.
Hơn nữa ở trong mắt các cô ấy Châu Ngư không giống như là người sẽ yêu sớm, không xã giao, không tham gia các hoạt động, ngoại trừ đi học thì là về nhà, có nam sinh muốn xin phương thức liên lạc kết bạn cô cũng từ chối, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ muốn yêu đương.
“Mình đã nói Châu Ngư không đơn giản mà! Cậu nhìn nam sinh kia đi, khắp người đều tỏa ra khí chất chính cung, hóa ra nửa năm nay Ngôn Từ là đang đào góc tường, vậy mà mình còn giúp anh ta, sai lầm sai lầm!”
“Góc nghiêng còn rất đẹp trai, ấy? Tóc của cậu ta hình như là cạo rồi! Có khi nào là từng vào tù rồi không?”
“Không thể… nào?”
“Trời lạnh thế này, làm gì có người bình thường nào lại cạo tóc ngắn đến như thế?”
“Chậc chậc, thảo nào nửa năm qua tinh thần Châu Ngư kém như vậy, hệt như người mất hồn, kỳ nghỉ cũng luôn không ở ký túc xá.”