Châu Ngư dẫn Trình Ngộ Chu đi đến căn tin, kiểu đầu của Trình Ngộ Chu khiến cho Trần Hoan tưởng rằng anh từng vào tù, liên tưởng từ cướp bóc cho đến đến án mạng, càng suy xét càng giống sự thật, cô ấy không dám đến gần nhìn mà đi dạo thư viện một vòng.
Thư viện có điều hòa, thời điểm này khó tìm được chỗ ngồi, chiếm chỗ ngồi rồi mà không đến, đồ đạc đều sẽ bị cất đi.
Thời gian Trần Hoan nghiêm túc theo đuổi Ngôn Từ chỉ có hai tuần, mặc dù cuối cùng cũng không theo đuổi được, nhưng cũng coi như là đã thăm dò được thói quen sinh hoạt của anh ta.
Cô ấy đi ra khỏi thư viện, tìm thấy Ngôn Từ ở sân bóng.
Tuần thi cuối kỳ, mọi người đều đang ôn tập, sân thể dục buổi sáng rất vắng vẻ, phóng tầm mắt nhìn tới cũng chỉ có một mình anh ta, tiếng trái bóng rổ va đập mặt đất và khung giỏ bóng rổ tạo thành tiếng vọng ở sân bóng trống trải.
Sao lại có người cô độc đến vậy chứ?
Câu hỏi không có lời giải đáp này xuất hiện trong đầu Trần Hoan vô số lần.
Anh ta có thiên phú rất cao, có ngũ quan được Nữ Oa nương nương thiên vị nhào nặn, lại đang là độ tuổi phong nhã hào hoa, chắc hẳn phải không kiêng dè gì, hăng hái hăm hở, tại sao lại cô độc đến như vậy chứ?
Châu Ngư vốn đã cực kỳ lạnh nhạt với anh ta, chàng trai cô ấy chờ giờ đã xuất hiện rồi, sau này có lẽ sẽ càng không để ý đến anh ta.
Gió lạnh kèm theo mưa bụi, từ những khe hở nhỏ giữa các sợi vải ngấm vào trong người, Trần Hoan đột nhiên cảm thấy Ngôn Từ thật đáng thương, nhưng thật ra chính bản thân cô ấy càng đáng thương hơn, cô ấy quay đầu đi, nhìn vũng nước phản chiếu ra bộ dạng run bần bật của mình trong gió lạnh, còn bẩn thỉu hơn cả con chó hoang trong sân trường.
Lạnh thật đấy.
Trần Hoan khịt mũi, quấn áo lông che kín người, dùng hết sức lực đá văng xa trái bóng rổ lăn đến, nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ với Ngôn Từ, đội mũ lên quay đầu bước đi.
Cô ấy cố tình thả chậm bước chân, nhưng đi đến ngoài sân thể dục rồi Ngôn Từ vẫn không đuổi theo.Chỉ nhìn một chút thôi, Trần Hoan tự thuyết phục mình, cô ấy giả vờ như dây giày bị lỏng, lúc ngồi xổm xuống buộc dây giày lẳng lặng quay đầu lại nhìn, bóng lưng mờ nhạt bên trong sương mù mờ mịt cách cô ấy rất xa.
Anh ta đuổi theo trái bóng rổ rách kia.
Một người lớn thế này như cô, một người sống sờ sờ, ngay cả trái bóng rổ rách đó cũng không sánh bằng.
Bên trong đáng thương lại có thêm vài phần xót xa.
Đây là kết cục của người đàn ông đáng thương! Trần Hoan lại lấy máu và nước mắt cảnh cáo bản thân một lần nữa, lấy bánh bao nóng hổi được bọc bên trong áo lông ra, rưng rưng cắn một miếng lớn, thề sau này đồ ăn dư cho chó ăn cũng không để lại cho cẩu nam nhân.
Trình Ngộ Chu đúng là thật sự đói bụng, anh cũng thật sự không kén ăn, Châu Ngư nhìn gương mặt gầy đi trông thấy của anh, hệt như vừa ăn một quả mơ vừa đắng vừa chát, cô ngoảnh mặt đi không nhìn thêm nữa, viện cớ nói lại đi mua một hộp sữa bò nữa.
Trần Hoan đã ăn bữa sáng xong lại đi đến căn tin, cô ấy bị nghẹn bánh bao đến nỗi mặt đỏ bừng cả lên, cầm lấy sữa bò trong tay Châu Ngư mở ra uống hơn phân nửa hộp mới hồi phục lại, “Thật ngại quá, vừa nãy mình xuýt chút nữa nghẹn chết rồi, mình sẽ mua lại một hộp nữa cho cậu.”
“Không sao đâu…”
Châu Ngư còn chưa dứt lời, Trần Hoan đã chạy tới cửa hàng mua lại một hộp giống như đúc, cô ấy nhìn Trình Ngộ Chu suy tư vài giây, đưa hai tay tới, chỉ thiếu điều cắm ống hút vào đút tới bên miệng anh rồi gọi tiếng ‘Đại ca’ thôi.
Trình Ngộ Chu thầm giễu cợt, “Bạn học này của em còn rất lễ độ.”
Châu Ngư cũng không biết Trần Hoan rốt cuộc xảy ra chuyện gì, “Bình thường cô ấy không như vậy.”
Trần Hoan muốn chui xuống đất nhưng lại không nhịn được tò mò, người này vừa mới xuất hiện nhìn có vẻ cũng không hề kém cạnh Ngôn Từ, chỉ là trông có chút dáng vẻ của đàn ông đểu cáng, “Chào cậu, tôi là bạn cùng phòng của Châu Ngư, nhắc nhở các cậu một chút, bên ngoài trời đang mưa. Cái này… cậu là bạn học của Châu Ngư hay là…?”
Ánh mắt của Trình Ngộ Chu có phần hết sức thản nhiên, “Bạn trai.”
“Ồ ồ.” Trần Hoan gật đầu như giã tỏi, thật ra cô ấy có cặp mắt có thể nhìn thấu gian tình rất nhanh, úi, chân tình.
“Chia tay rồi.” Châu Ngư bình tĩnh nói, “Anh ăn no rồi chứ? Chưa ăn no vẫn có thể mua thêm cái khác, đây là thẻ sinh viên, em về ký túc xá lấy dù giúp anh.”
Ý tứ đuổi anh đi.
Thời tiết cũng đang giữ anh lại, vậy mà cô lại đẩy anh ra ngoài.
Nụ cười trên mặt Trình Ngộ Chu dần dần chìm xuống.
“Ở chỗ mình có dư một cây dù, cho các cậu mượn dùng.” Trần Hoan lại lấy một cây dù từ bên trong chiếc áo lông rộng thùng thình ra đặt lên bàn, cô ấy nhìn Châu Ngư, rồi lại nhìn Trình Ngộ Chu phía đối diện, cảm giác bầu không khí không bình thường, lúc ở gần thư viện ôm nhau cảm động lòng người còn là gương vỡ lại lành, bây giờ chỉ còn lại gương vỡ.
“Cái này, bạn trai của Châu Ngư… bạn trai cũ, cậu đừng nóng giận, con gái ở trước mặt người thân thiết đều sẽ cảm thấy tủi thân, tủi thân rồi thì sẽ giận dỗi, khoảng thời gian mới vừa nhập học sức khỏe Châu Ngư vô cùng kém, huấn luyện quân sự cũng té xỉu, vừa sốt cao nôn mửa không ngừng, uống rất nhiều thuốc. Người theo đuổi cậu ấy cũng chưa bao giờ ngừng, cô ấy không hề mập mờ với các nam sinh, ngay cả Wechat cũng không cho. Con người Châu Ngư chính là… quá lý trí rồi, còn chịu đựng rất giỏi. Trước đó có phải là cậu ở Nam Kinh đúng không? Tôi cũng là suy đoán, vì cô ấy lúc nào cũng lén lút xem dự báo thời tiết ở Nam Kinh, mấy lời lung tung lộn xộn tôi nói này đơn thuần chỉ là tùy tiện tìm chủ đề làm dịu bầu không khí thôi, dù sao thì… cậu không được động thủ,” đừng lại đi vào tù nữa.
Trình Ngộ Chu hoàn toàn không nghe mấy câu cuối cùng kia của Trần Hoan.
Khi đó Châu Ngư gọi điện thoại nói với anh ‘cứ như vậy đi’, không cho anh một chút thời gian để hòa hoãn, Trình Vãn Nguyệt đã bị bệnh, ở ICU mười tám ngày, cả gia đình đều ở bệnh viện trông coi, ngay sau đó, Trình Vãn Nguyệt chuyển bệnh viện đến Nam Kinh, bắt đầu đủ loại kiểm tra và trị liệu. Đợi đến khi anh cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, điện thoại của cô cũng không còn liên lạc được nữa, thứ cô từ bỏ không chỉ có anh, còn có chính bản thân cô.
Vậy mà lúc ấy anh hoàn toàn không biết, Lưu Phân đã qua đời, chỉ cảm thấy việc bản thân bôn ba mấy ngày nghỉ hè trở nên thật vô nghĩa.
Anh có thể nói thẳng cho cô, nửa năm qua anh sống cũng không tốt một chút nào, trong lòng thậm chí còn có phần giận cô, nhưng cô lại khác, cuộc sống có tệ đi nữa cô cũng sẽ không nói một chữ, bởi từ rất lâu cô đã học được cách tự mình tiếp nhận cảm xúc tiêu cực.
“Anh đừng nghe cậu ấy nói bậy, cô ấy là bạn cùng phòng của em, chắc chắn sẽ nghiêng về em, em thật sự sống rất tốt, cậu ấy cố tình nói em cho thật thảm, bạn học xung quanh rất tốt, giáo viên cũng tốt, đàn anh đàn chị đều tốt, ở trong trường học trái lại em mới là người được chăm sóc, thật sự rất tốt.” Châu Ngư cười gượng gạo, “Chắc là anh cũng sắp thi cuối kỳ rồi nhỉ, gặp cũng đã gặp rồi, lát nữa em tiễn anh đến xe…”
Trình Ngộ Chu quay đầu đi, giọng khàn khàn, “Anh vẫn chưa ăn no.”
“… Vậy thì ăn thêm chút nữa, anh muốn ăn đồ ngọt hay là đồ mặn?” Châu Ngư duỗi tay lấy thẻ sinh viên, cô quen dùng tay phải, còn chưa lấy được, cổ tay đã bị Trình Ngộ Chu bắt lấy.
Trên tay cô quấn hai lớp băng gạc, bác sĩ nói có thể đề phòng nhiễm trùng.
Trình Ngộ Chu cẩn thận cởi băng gạc ra, vết phồng rộp trên mu bàn tay đã tan đi, nhưng da vẫn rất đỏ, “Anh dẫn em đến bệnh viện khám thử.”
“Không nghiêm trọng, bác sĩ ở trường đã kê cho em vài loại thuốc mỡ, bôi mấy ngày là không sao rồi.” Cô muốn rút tay về, Trình Ngộ Chu không hề buông ra.
“Buổi sáng bôi thuốc rồi chứ?”
“Bôi rồi.”
“Bây giờ một câu nói thật của em với anh cũng không có, anh không tin.”
Châu Ngư lấy một chai thuốc mỡ trị phỏng từ trong túi ra, “Em mang theo bên người, không gạt anh.”
Da rất khô, rõ ràng là chưa hề từng bôi thuốc, chính cô cũng quên mất, tưởng là đã bôi rồi.
Trình Ngộ Chu vặn nắp ra, bóp một ít thuốc mỡ lên ngón tay, chầm chậm bôi lên mu bàn tay cô, rõ ràng thuốc mỡ chẳng có mùi vị gì, vậy mà khóe mắt anh lại phiếm hồng.
Châu Ngư không nhìn anh, “Đã hết đau lâu rồi, chỉ là trông dọa người mà thôi.”
Trình Ngộ Chu cúi đầu xuống, đôi môi se lạnh nhẹ nhàng dán lên ngón tay cô, “Ừ, em nói thêm mấy câu nữa, là có thể làm anh tức khóc rồi đấy.”