Nhạn Uyên Các.
Hương Cẩm Lan: “…”
Liễu Nguyệt đang ngồi ăn ngước mặt lên nhìn nàng.
“Người nhìn gì vậy?”
“Tiểu Dã…sao thằng bé lại đứng đó?” Hương Cẩm Lan khó hiểu chỉ tay ra ngoài sân hỏi.
Nếu hai đứa đang chiến tranh lạnh, ta sẽ đứng ra giải quyết giúp.
Liễu Nguyệt chẹp miệng nói: “Không có gì đâu, chẳng qua là, hắn thua nên con định phạt hắn tí thôi.”
“Phạt thằng bé? Con nhìn xem, người gợm Tiểu Dã trầy xước hết rồi, ta còn thấy có mấy vết thương trên người.
Ta bảo mà nó còn không chịu đi xử lí, cứ đứng nhìn con từ lúc về phủ tới giờ đó.” Hương Cẩm Lan nói.
Liễu Nguyệt hơi sửng sốt nói: “Thật ạ?” Nói thật cô cũng có hơi bất ngờ, cô tưởng Tiêu Dã hắn phải đi băng bó vết thương hay thay quần áo rồi chứ.
Cũng tại hắn đứng xa quá mà cô cũng không tiện nhìn kĩ, nghĩ một lúc rồi buông bát đũa xuống đi đến chỗ Tiêu Dã.
Thấy cô tới, Tiêu Dã như gà con lạc mẹ đáy mắt lóe lên tia vui mừng sau đó liền ấp úng nói: “Tiểu…tiểu thư..”
Liễu Nguyệt không câu lệ nói thẳng:“Đánh bại Nhất Minh thì ngươi có thể xuất hiện trước mặt ta”
“Dạ?”
Tiêu Dã còn đang ngơ ngác vì câu nói vừa nãy, Liễu Nguyệt đã trực tiếp bỏ đi chỉ để lại một câu: “Đi băng bó vết thương rồi thay bộ đồ mới đi, trông ngươi rách rưới quá!”
Bóng lưng Liễu Nguyệt đã biến mất không thấy nhưng Tiêu Dã vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm nơi người rời đi.
Khóe môi bỗng cong lên, một loại xúc cảm ngọt ngào như có như không chảy trong lòng, Tiêu Dã nhìn về phía người đó biến mất, ánh mắt như si mê mà khẽ nói: “Nghe người hết”
Sáng sớm tỉnh dậy, có lẽ vì quen miệng mà vô thức gọi “A Dã”.
Ngay sau đó cô bị hệ thống thông báo.
[ Cảnh báo: Kí chủ vừa bị trừ điểm nhiệm vụ ]
Liễu Nguyệt: “…” Lỡ mồm thôi mà.
Cuộc sống không có Tiêu Dã khó hơn Liễu Nguyệt tưởng.
Sáng vì ghét chải đầu nên cô chỉ chải qua qua rồi buộc bừa lên, để Hương Cẩm Lan thấy được thì nàng lắc đầu ngao ngắn rồi lại phải tự tay buộc cho cô.
Vì không có ai đi cùng ra ngoài chơi nên Liễu Nguyệt cũng chỉ có thể ngồi trong nhà luyện thư pháp, đã thế tối còn quen mồm gọi “A Dã gắp cho ta…” Nói được một nửa thì chợt nhận ra, làm Hương Cẩm Lan cũng phải nhìn cười trêu chọc.
“Con đó, không có Tiểu Dã là không được đâu.” Hương Cẩm Lan cười nói.
Liễu Nguyệt hơi xấu hổ hừ một tiếng rồi nói: “Sao không có không được, người chờ đấy, con sẽ cho người thấy, nếu không có hắn thì cuộc sống con vẫn không bị ảnh hưởng gì hết.”
“Ta tin con” Hương Cẩm Lan cười cười gật đầu nói.
Sáng hôm sau.
Hương Cẩm Lan: “…”
“Sao đầu con còn rối hơn hôm qua thế?”
Liễu Nguyệt đen mặt tường thuật lại chuyện diễn ra suốt lúc cô cố buộc kiểu tóc như thường ngày.
“Con cố làm suốt hơn nửa canh giờ nhưng nó còn rối hơn.” Liễu Nguyệt nói.
Nghĩ lại lời tối qua của Hương Cẩm Lan nói với cô, chả nhẽ thật sự nếu không có Tiêu Dã thì không được ư? Ngẫm lại thì có vẻ cô hơi ỷ lại vào hắn rồi.
Liễu Nguyệt quyết định sẽ thay đổi để không ỷ lại vào bất kì ai nữa vì có thể nó sẽ là nhược điểm của cô sau này.
Hơn một canh giờ sau.
Hương Cẩm Lan: “…”
Tiêu Dã đứng xa lặng lẽ nhìn: “…”
Phụt!!!
“Cười gì chứ! Không cho người cười!!” Liễu Nguyệt trực tiếp nổi đóa, con mẹ nó việc gì mà khó vậy chứ, sao cái đầu của mình khó ưa vậy!
Bỏ đi! Quá vớ vẩn!!!
Hương Cẩm Lan vừa cười vừa ôm bụng nói: “Không cười, không cười.
Ôi! Chết ta mất.
Nguyệt Nhi, con xem ta nói có đúng không, giờ không có Tiểu Dã bên cạnh thì không được đâu.
Theo ta thấy thì hay là tha cho thằng bé đi, để nó chăm con giống bảo mẫu chăm trẻ như hồi trước có vẻ ổn hơn đấy.
Nhìn đầu con kìa, đừng hành hạ nó thế chứ, thành tổ quạ mất rồi.”
Nói xong Hương Cẩm Lan như ẩn ý mà ngón tay chỉ chỉ về phía Tiêu Dã đằng xa.
Tiêu Dã lại xấu hổ núp sau cây, đôi mắt cún con nhìn cô.
Liễu Nguyệt: “…”
“Đừng hòng!!!” Nói xong cô lập tức quay đi.
Trời ơi đâu phải ta không muốn đâu, là tại cái nhiệm vụ chết tiệt chứ bộ!
Liễu Nguyệt khóc trong lòng.
Thấy cô bỏ đi, Hương Cẩm Lan đành thở dài nhìn Tiêu Dã, mà Tiêu Dã, thấy cô bỏ đi như vậy thì trong lòng có chút hụt hẫng, hắn nghĩ phải chăm chỉ luyện kiếm rồi nhanh đánh bại Nhất Minh để được cô tha thứ thôi.
Nghĩ thế Tiêu Dã liền chạy đi luyện kiếm ngay.
Vì Hương Cẩm Lan từ chối chải đầu cho Liễu Nguyệt nên cô chỉ có có thể chải qua loa chứ không buộc lên.
Liễu Hạo học theo thói quen của Liễu Nguyệt, vào cửa không cần chào hỏi lập tức đá cửa luôn.
"Ê Tiểu Nguyệt, rảnh không? Cha vừa cho ta xem một bản Thiên Chi tuyệt kiếm khá hay."
Y vẫn chưa để ý đến tóc của Liễu Nguyệt, một lúc sau mới nói: "Mới dậy hả, sao chưa buộc tóc?"
"Không có người buộc."
"Hả? Hạ nhân trong phủ chết hết rồi sao?" Liễu Hạo nói.
"Ta không thích người lạ chạm vào tóc." Liễu Nguyệt chậm rãi nói.
Liễu Hạo như gần đoán ra, nói: "Bình thường đều là tên bám váy kia chải cho ngươi?"
"Ừm."
"Vậy để hôm nay bổn thiếu gia cho nhà ngươi thấy tài buộc tóc của ta."
Nghe vậy hai mắt Liễu Nguyệt lóe sáng, nhưng vẫn có chút nghi ngờ nói: "Nếu ngươi dám làm gì với mái tóc của ta, thì đừng mong còn sống sót ra khỏi đây."
Khóe mắt Liễu Hạo cong lên, tự tin nói: "Đợi đến tí nữa chắc ngươi sẽ phải quỳ xuống cảm tạ ta đó."
Liễu Nguyệt: "..." Nằm mơ giữa ban ngày.
...
“Con buộc được rồi.” Liễu Nguyệt hất cằm ngạo nghễ nói.
Hương Cẩm Lan lúc đầu còn bị sự tự tin này đánh lừa, một lúc sau sực nhớ ra nói: “Nãy ta có thấy Liễu Hạo, không phải con nhờ thằng bé đấy chứ? Ta nhớ thằng bé khá khéo tay.
Đúng rồi! Hồi nhỏ vì quậy hăng quá mà tóc con rối như tơ vò, chẳng phải thằng bé buộc cho con thì ai, công nhận thằng bé khéo tay thật, cái đầu này là thằng bé chải cho con đúng không? Đừng hòng lừa ta.”
Liễu Nguyệt vì lộ mánh mà ỉu xìu thừa nhận.
Hương Cẩm Lan nghe xong thì nói: “Sau này không được làm phiền thằng bé thế, có Tiểu Dã làm bảo mẫu cho con thì thôi đi, giờ con định lôi cả Tiểu Hạo vào đội bảo mẫu à?”
Mặc dù Tuệ Mẫn luôn tràn đầy địch ý với nàng và con gái, nhưng Liễu Hạo thì khác, tuy luôn mồm nói ghét Liễu Nguyệt, nhưng từ bé tới giờ đều là chạy theo cô.
Dù gì cuộc chiến của người lớn không nên lôi trẻ con vào, mà nàng cảm thấy Liễu Hạo cũng không có ý định làm hại Nguyệt Nhi của nàng.
Vẫn nên là để hai đứa chơi vui vẻ với nhau, chuyện sau này để sau này tính.
Liễu Nguyệt gật đầu cho có rồi ngồi ăn nho mà không biết có người đang đứng ngoài cửa nghe được cuộc trò chuyện.
Tiểu Dã hắn chẳng qua là cố tình đi qua để được nhìn Liễu Nguyệt, ai ngờ lại nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Hương Cẩm Lan.
Hắn…bị Liễu Hạo thay thế ư? Nếu không có hắn, thì cô sẽ nhờ y, cái tên đệ đệ đó sao?
Tay cầm kiếm bất giác siết chặt, ánh mắt dần trở nên âm u.
Cô chỉ được ỷ lại vào một mình hắn, ai khác cũng không được!!!
Nghĩ vậy, Tiêu Dã luyện kiếm cả buổi giờ lại xoay người ra sân luyện tiếp.
“Sao Tiểu Dã cứ thích làm khổ bản thân vậy, ta thấy thằng bé luyện từ sáng sớm, giờ đã gần trưa rồi đó”
Hương Cẩm Lan nói.
Liễu Nguyệt không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát y.
...----------------...
Bố và con gái..