Tùng! Tùng! Tùng!
Ba hồi trống đã được đánh lên, xung quanh quan phủ lúc này bên ngoài đã chật kín người đứng xem.
Một phần vì tò mò, một phần khác cũng vì muốn được nhìn thấy diện mạo của người hiện nay đang được đồn là kẻ git chết viên quan đại thần Quất Kiếm Hoa.
Nhật Hy nghiêm chỉnh ngồi xuống ghế quan, hướng ánh mắt ra bên ngoài đợi người đưa Liễu Nguyệt bước vào.
Tiếng xích sắt va vào nhau từ đằng xa vọng tới, ánh mắt của đám người quần chúng xung quanh cũng bắt đầu dần bị thu hút hết về một phía.
Trong đó có người nhà của Quất Kiếm Hoa, nước mắt lưng tròng đầy căm phẫn nhìn Liễu Nguyệt.
Liễu Nguyệt lúc này mặc một bộ đồ trông tàn tạ vô cùng, nhưng như thế cũng chẳng thể làm át đi phong thái kiêu ngạo luôn nhìn xuống kẻ khác vốn đã ăn sâu vào trong xương máu của cô.
Làn da trắng muốt cùng mái tóc đen láy tuỳ tiện xoã ra, ánh mắt hờ hững nhìn cũng lười nhìn những kẻ đáng khinh xung quanh đang hướng sự tò mò về phía mình.
Chỉ khi nhìn thấy Nhật Hy ngồi trên ghế quan xử án thì may ra Liễu Nguyệt lúc này mới có biểu lộ chút sắc thái trên mặt.
Kế hoạch hao tổn mất bao công sức giờ cũng gần đạt được đích đến cuối cùng, cô tuyệt nhiên không cho phép xảy ra chút sai sót nào.
Nhật Hy được sắp xếp làm quan xử án cũng do một tay cô nhúng vào.
Tiến trình xử án vốn đã được Liễu Hạo bí mật tới gặp và bàn bạc qua cho Nhật Hy nghe, người cũng đã bị thuyết phục, giờ việc cần làm chỉ có diễn theo đúng kế hoạch thôi.
Vật cản đáng quan ngại duy nhất lần này chính là Tiêu Dã, nhưng rồi cô sẽ có cách đối phó với hắn.
Cô bị đưa tới trước mặt Nhật Hy rồi ép phải quỳ xuống.
Liễu Nguyệt ngước mắt nhìn người trước mặt, biểu cảm có thể nói là khá vô tư.
“Liễu Nguyệt, bổn quan hỏi ngươi, Quất Kiếm Hoa có phải do ngươi hạ sát không?” Nhật Hy nghiêm giọng hỏi.
“Phải.” Liễu Nguyệt đáp.
“Nguyên nhân là gì?”
“Ông ta đáng chết, chỉ vậy thôi.”
Rầm!
“To gan, nhà ngươi dám trả lời qua loa với bổn quan.”
Một đập xuống bàn lập tức làm cả quan trường giật thót.
Nhật Hy thường ngày hiền lành là thế nhưng lúc đã ngồi xuống ghế mặc quan phục thì chỉ có thể nói là quá nghiêm túc, nghiêm túc tới mức đáng sợ.
Nhưng Liễu Nguyệt lại nhếch miệng cười, cảm giác như việc này làm cô vô cùng hứng thú vậy.
Tiêu Dã cao lớn đứng giữa đám đông bên ngoài, ai cũng không dám động vào, cho dù có đang xô nhau chật cứng người nhưng bọn họ tuyệt nhiên không kẻ nào dám đứng quá gần hắn.
Tiêu Dã không có tâm trạng để mà quan tâm tới mấy thứ vặt vãnh này, ánh mắt của hắn từ đầu vẫn luôn dõi theo tình hình bên trong.
Khi nghe Liễu Nguyệt không chút lưỡng lự thừa nhận tội mưu sát, hắn đã suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Điên rồi!
Sao cô bảo với hắn là không giết ông ta mà lại đi thừa nhận.
Cái này cũng nằm trong kế hoạch cô bảo hắn sao?
Bàn tay không biết từ bao giờ đã siết lại thành nắm đấm.
Bầu không khí u ám lạnh sống lưng khiến cho mấy tên yếu vía xung quanh mất luôn đi tính tò mò, âm thầm mà lặng lẽ chuồn đi.
Xử án có thể nghe thuật lại chứ để Cửu vương tức giận thì cái mạng hèn này sao giữ nổi.
“Yêu cầu thuật lại tất cả quá trình gây án.” Nhật Hy ở trong đó nói.
Liễu Nguyệt phối hợp kể lại, nghe nó hợp lí tới mức như cô đúng là kẻ gây án vậy.
Nói xong câu cuối cùng bên ngoài đã xôn xao hết cả.
Có kẻ la hét ầm ĩ đòi công đạo, có kẻ chửi rủa loài ác ôn.
Một đám người ồn ào nhưng ngay sau đó bỗng dưng im bặt.
Đơn giản vì bọn họ không hẹn mà đều bắt gặp được ánh mắt gần như sắp giết người tới nơi của Tiêu Dã.
Người nhà của Quất Kiếm Hoa thì ngã lên ngã xuống, khóc lóc có, nhìn Liễu Nguyệt với đôi mắt thù hận sâu sắc có.
Chỉ là không một ai để ý, trong lời khai của cô có lỗ hổng, một lỗ hổng rất lớn.
Liễu Nguyệt thẳng lưng quỳ gối bên trong, yên lặng nhìn Nhật Hy làm việc đến bước cuối cùng, nhắm mắt dưỡng thần, quả thực không quá để tâm tới xung quanh.
“Bên ngoài trật tự!” Nhật Hy lạnh giọng quát khiến khung cảnh chẳng mấy chốc đã im ắng trở lại.
“Bằng chứng đã có, nhân chứng cũng khai báo hoàn toàn ăn khớp với nhau.
Hung thủ đã thừa nhận tội ác trời đất khó dung của bản thân.
Bảy ngày sau lập tức hành án, xử trảm công khai!”
Tiêu Dã ở ngoài trừng lớn mắt, dường như không thể tiếp nhận nổi chuyện đang xảy ra trước mắt.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Sao mới chốc đã kết án rồi? Cái kế hoạch chết tiệt của cô đâu, đây là muốn chết sớm sao?
“Còn gì muốn nói không?” Nhật Hy hạ mắt hỏi Liễu Nguyệt.
Cô bình tĩnh đáp: “Không.”
“Kết thúc xét xử.”
“Đưa phạm nhân trở lại nhà giam chờ đến ngày thi hành.”
Nhật Hy dõng dạc nói.
Liễu Nguyệt sau đó được hai binh lính áp giải trở lại nhà lao.
Cả quá trình xử án lẫn kết án tất cả đều diễn ra chưa đầy một tiếng.
Trong lúc cô đang ngồi ngẩn ngơ trong nhà lao thì tiếng bước chân cùng xích sắt va vào nhau vang lên vừa hay thu hút sự chú ý của Liễu Nguyệt.
Cô hướng ánh mắt ra ngoài, đúng lúc bắt gặp vẻ mặt tầng tầng nộ khí của Tiêu Dã.
Xích sắt được mở ra, hắn bước chân vào trong.
Liễu Nguyệt ngước lên nhìn hắn, nói: “Chẳng phải đã bảo ngươi đừng tới sao.”
“Ta đã làm đúng lời ngươi nói, không hề nhúng tay vào, cho ngươi tuỳ ý hành động lần này.” Tiêu Dã lạnh giọng nói, “Để bây giờ mọi chuyện thành cái thể thống gì rồi.
Bảy ngày nữa ra pháp trường, xử trảm trước toàn dân.
Ngươi cảm thấy chuyện này giống đùa sao.”
Hắn nhìn Liễu Nguyệt, ánh mắt không giấu nổi nỗi sợ hãi cùng sự oán trách.
Nếu hắn không sớm nghĩ ra cách giải quyết, chẳng phải cô sẽ…
Điều là hắn giận hơn nữa chính là thái độ từ đầu tới cuối chẳng có chút biến động gì lớn của cô, nhìn thế nào cũng thấy nhàn nhã vô cùng.
“Có chuyện Liễu Nguyệt ta sẽ chết sao?” Liễu Nguyệt nói, “Ta biết ngươi đây là đang lo lắng cho ta, nhưng e rằng phải nói nó thừa thãi rồi.”
Liễu Nguyệt đứng lên, mắt đối mắt với Tiêu Dã, đáy mắt không giấu nổi sự kiêu ngạo chỉ mình cô có được.
“Ta sẽ không chết, ngươi phải tin ở ta.” Cô nói, “Thay vì lo lắng cho ta thì ngươi nên để ý tới mấy kẻ xung quanh mình đi, dạo giờ có mấy kẻ bắt đầu rục rịch rồi đấy.”
Tiêu Dã nghe vậy lập tức nhíu mày: “Ta tới đây để nói chuyện của ngươi, không phải chuyện của ta.”
“Rốt cuộc khi nào ngươi mới chịu ra khỏi cái nơi rách nát này?”
Liễu Nguyệt: “Không vội, ta sắp lên pháp trường còn không sợ ngươi lo đến mức đấy làm gì.”
Tiêu Dã đen mặt nhìn cô, cảm thấy người này có khi xuống suối vàng vẫn có thể thảnh thơi thốt ra câu: “Chết thôi mà, có gì đâu.”