Hai mắt đối bốn mắt.
“Haha…”
Liễu Nguyệt ngước lên ngượng cười với Tiêu Dã, đường đường là bề trên mà lại bị bắt quả tang đang đi nhìn lén.
Mất mặt quá!
Lại nhìn sang Tiêu Dung, vạn sự bất biến.
Từ từ đứng dậy, phủi quần áo một cách chuẩn quý tộc.
Làm xong tất cả y mới bắt đầu nhìn xuống Liễu Nguyệt, ánh mắt như muốn nói ‘đồ kém cỏi’.
Liễu Nguyệt: “…”
Còn đang ngơ ngác, bỗng một bàn tay mạnh mẽ kéo cô dậy.
Tiêu Dã mặt không cảm xúc dùng tay phủi đất bám trên quần áo cho Liễu Nguyệt, nói: “Dưới đất lạnh, không nên ngồi lâu.”
“…Ừ.”
Cả ba người không ai nói gì.
Bầu không khí rơi vào trạng thái xấu hổ.
“Ngươi không định hỏi tại sao ta ở đây à?” Liễu Nguyệt chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng đến quỷ dị này.
Tiêu Dã không nhanh không chậm nói: “Có lẽ đó là điều ta không nên biết, vì nếu muốn tiểu thư đã nói với ta.”
“Miệng lưỡi cũng ghê gớm phết.” Tiêu Dung nói.
Nếu hắn là người trong cung thì đã sớm ăn một bạt tai rồi.
Tầm mắt Tiêu Dã chuyển đến trên người Tiêu Dung, ánh mắt từ hờ hững chuyển sang cảnh cáo.
Bàn tay đó, dám tự ý cầm tay tiểu thư.
Toàn thân Tiêu Dã tỏa ra địch ý nồng nặc nhắm vào Tiêu Dung.
Tiêu Dung y cũng không mù, mắt khẽ nheo lại, khóe mắt nhếch lên đầy khiêu khích.
Muốn đánh nhau chứ gì? Lại đây.
Liễu Nguyệt đứng giữa hai người, thầm nhủ nếu mình không ngăn lại thì hai bên đều có thể lao vào đánh đối phương bất cứ lúc nào.
Thật khó thở.
Chả nhẽ Tiêu Dung vì thấy Tiêu Dã được luyện tập cùng nữ chính nên đâm ra ghen tị, tính đánh nhau vì muốn cướp vai?
Không được, tuyệt đối không thể để điều đấy xảy ra, nếu để Tiêu Dung cướp mất vai chính thì sao có thể tăng tuyến tình cảm nhân vật chính được.
Mà khả năng ta sẽ bị hệ thống trừng phạt vì không hoàn thành nhiệm vụ là rất cao.
“Hai người định đánh nhau?” Liễu Nguyệt nhướn mày, đây chính là cảnh cáo cuối cùng của cô.
Nếu một trong hai người dám nói có thì xác định đi là vừa.
Tiêu Dã thu hồi ánh mắt, nói: “Không ạ.”
“Ủa? Sao hai người lại ở đây? Không phải về kí túc xá rồi sao?” Phong Ngọc Nhi bước tới hỏi.
Tiêu Dã quay ra nhìn nàng, lông mày khẽ nhíu lại, hỏi: “Nãy giờ cậu đi đâu?”
Quan tâm nữ chính kìa!
[+ điểm nhiệm vụ]
Ít vậy thôi sao?
Liễu Nguyệt khó chịu nghĩ.
Vì vậy mà cặp lông mày lá liễu của cô khẽ nhíu lại, Tiêu Dã tưởng cô hiểu lầm liền giải thích: “Tại vừa nãy cậu ta đứng ngay đây nhưng một bây giờ mới suất hiện nên…”
“À, đó là nãy ta thấy có sư tỷ bê nhiều đồ quá nên ta tới để giúp tỷ ấy chút, giờ mới quay lại.”
Liễu Nguyệt nói: “Được rồi, bỏ đi, hai bọn ta sợ hai người không tập đàng hoàng nên mới lén lút chốn sau bụi cây quan sát.
Thấy hai người diễn ăn ý thế là ổn rồi, bọn ta về đây.”
Nói rồi cô định vươn tay túm lấy cánh tay của Tiêu Dung.
Nhưng tay chưa kịp vươn tới đã bị bàn tay khác bắt lấy, nhiệt độ ấm áp bỗng bao chùm lên bàn tay của cô, Tiêu Dã khó chịu nói: “Không cần, bọn ta vốn đã luyện tập xong.
Lần này để yên tâm người không chạy ra ngoài rình trộm nữa thì ta sẽ đưa tiểu thư về kí túc xá.”
“Ta có thể tự về.”
“Người đã nói câu này một lần rồi, sau đó thì sao?” Tiêu Dã nói.
Hắn thực sự không biết cảm xúc của mình hiện giờ ra sao, cô vì quan tâm hắn mà lén quay trở lại làm hắn rất vui.
Song điều khiến hắn khó chịu chính là tên họ Tiêu kia, liệu nếu để cô quá gần gũi với y thì có khiến cô vứt bỏ hắn không?
Nghĩ đến hai từ “vứt bỏ” làm Tiêu Dã sa sầm mặt mày, cô không được phép vứt bỏ hắn!
Tiêu Dã thường ngày vốn rất nghe lời, nhưng hôm nay đôi mắt như cún con đó lại trở lên sắc bén lạ thường, Liễu Nguyệt không biết có phải do mình tưởng tưởng ra hay không mà cô còn vô tình nhìn thấy bên trong đôi mắt tựa sâu thẳm như đáy đại dương của Tiêu Dã nhen nhóm một ngọn lửa mang tên ‘chiếm hữu’.
Ngọn lửa này vốn không sáng rực, mà nó chỉ như đang dần to lên.
^^^Còn tiếp...^^^
...----------------...
Một ngày nọ cô gái mang về một con sói nhỏ, tuy biết là sói nhưng cô vẫn muốn thuần hóa nó trở thành một chú cún con.
Hàng ngày chăm sóc, dạy dỗ nó.
Sói ta dần lớn lên trong tình yêu thương của cô, vì biết cô muốn nó trở thành một chú cún nghe lời nên nó nguyện giấu nanh vuốt của mình đi.
Nhưng rồi một hôm nó nhìn thấy cô vui cười vuốt lông của con chó khác, nó bỗng cảm thấy vô cùng tức giận.
Bản tính vốn đã ngủ yên bên trong bỗng tỉnh giấc, bảo nó nên chạy đến cắn con chó kia, để cho cô chỉ có thể vuốt lông của một mình nó.
Sói ta có thể làm như vậy, nhưng nó không muốn để cô nhìn thấy, nên đã âm thầm đứng từ xa, dùng ánh mắt đầy giận dữ của mình để cảnh cáo con chó kia.
Chó ta thấy được, cảm thấy sói như muốn lao ra xé xác nó thành trăm nghìn mảnh thì lập tức sợ hãi cụp đuôi chạy.
Cô khó hiểu, tính đuổi theo thì một loại cảm giác ấm áp mà ướt át quen thuộc ở lòng bàn tay khiến cô phải nhìn xuống.
Sói ta không biết từ bao giờ đã thu lại dáng vẻ hung dữ đó mà trở về làm một chú cún chỉ biết lấy lòng chủ.
Cô vui vẻ nựng nó, bế lên rồi đi vào nhà.
Sói chính là sói, nhưng vì cô hắn nguyện làm cún con..