Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng. Chỉ tiếc là Úc Phi Tuyết đối với việc này hoàn toàn không hiểu.
Điều này cũng rất bình thường, bởi vì từ nhỏ nàng đã không có mẹ, sớm đã sống cùng nha hoàn ở hậu viện, nhiều lúc, nàng chuồn ra ngoài chơi, cũng kết bạn với không ít người bên ngoài. Ví dụ như lão ăn mày, Tiểu Tam ở gánh xiếc, cậu bạn côn đồ Hồ Bảo.
Làm gì có ngườ nào nói cho nàng biết mấy việc nam nữ này chứ. Mà cha nàng còn ném nàng cho Thuận vương gia như ném rác, một lời giải thích cũng không có. Ngược lại bà vú giúp nàng trang điểm lại lôi thôi dài dòng nói những điều mà nàng không thể nào hiểu được.
Ví dụ như, nàng phải nghe lời phu quân. Phu quân làm việc gì nàng cũng phải nhẫn nhịn, không được kêu đau không được phản kháng không được nói tục.
Không thể kêu đau, không thể phản kháng? Chẳng lẽ đây là tên tướng công tàn bạo thích đánh nữ nhân trong truyền thuyết ? Muốn nàng phải nhẫn nhục chịu đựng sao ?
Dù sao nàng cũng là Úc Phi Tuyết không sợ trời không sợ đất, muốn bắt nạt nàng sao ? Không có cửa đâu ! Phải biết rằng, từ nhỏ nàng đã không có mẹ, nếu sợ bị bắt nạt, đã sớm không sống nổi đến ngày hôm nay rồi.
Lúc Úc Phi Tuyết còn đang suy nghĩ miên man, đột nhiên, một bóng đen từ trên trời lao xuống, mang theo một tiếng kêu kinh người, phá ngói nhà mà vào, đập vỡ một lỗ hổng lớn trong phòng cưới, sau đó bịch một tiếng, rơi xuống trước mặt Úc Phi Tuyết.
“Kẻ nào!” – Úc Phi Tuyết đứng lên, tránh sang bên cạnh, bỏ khăn xoan xuống. Trợn mắt nhìn hắc y nhân từ trên trời rơi xuống.
Tên hắc y nhân kia đeo một cái mặt nạ ác quỷ đáng sợ, giơ nanh múa vuốt với Úc Phi Tuyết. Nhưng từ lúc Úc Phi Tuyết bỏ tấm khăn voan xuống, toàn bộ động tác của hắn đơ lại. Cuối cùng hóa đá toàn thân.
Lãnh Dịch Tiêu vô cùng hoài nghi những gì hắn thấy trước mắt — hắn phụng mệnh đến dọa cô chị dâu quốc sắc thiên hương, dịu dàng hiền thục, nào ngờ trò vui mới bắt đầu, hắn đã bị đối phương đánh đòn phủ đầu.
Hắc y nhân nhìn khuôn mặt xấu kinh người trước mặt mà nói không ra lời :
“Ta……ta……ta là…… là……tân lang……” đệ đệ.
Quốc ? Sắc ? Thiên ? Hương ?
Rõ ràng là xấu kinh người mới đúng ! Nữ nhân này dáng người khô quắt như một cây đỗ xanh, cho dù trang phục tân nương lộng lẫy mặc trên người nàng cũng không hề có vẻ gì gọi là cao quý, ngược lại còn trùm kín cả người, làm cho nàng càng thêm quắt lại. Thứ làm cho hắn không chịu nổi nhất là, trên mặt nàng có nếp nhăn làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.
Đáng sợ quá !
“Oa! Xấu quá !” – Lời còn chưa dứt, Lãnh Dịch Tiêu đã nhảy dựng lên, lui ra hướng cửa.
Phản ứng của hắc y nhân hiển nhiên đã chọc giận Úc Phi Tuyết, nàng tiện tay ném khăn hỷ đi, vơ lấy châu báu phía sau gương trang điểm ném về phía hắc y nhân.
Cùng với tiếng rơi lách tách của châu báu, bóng Úc Phi Tuyết bay nhanh tới, sau vài chiêu đã đánh ngã hắc y nhân, vô cùng bất nhã đạp một chân lên người hắn:
“Nói mau, ngươi là ai!”
Dám mặc y phục dạ hành chui vào phòng của nàng sao !
Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng. Chỉ tiếc là Úc Phi Tuyết đối với việc này hoàn toàn không hiểu.
Điều này cũng rất bình thường, bởi vì từ nhỏ nàng đã không có mẹ, sớm đã sống cùng nha hoàn ở hậu viện, nhiều lúc, nàng chuồn ra ngoài chơi, cũng kết bạn với không ít người bên ngoài. Ví dụ như lão ăn mày, Tiểu Tam ở gánh xiếc, cậu bạn côn đồ Hồ Bảo.
Làm gì có ngườ nào nói cho nàng biết mấy việc nam nữ này chứ. Mà cha nàng còn ném nàng cho Thuận vương gia như ném rác, một lời giải thích cũng không có. Ngược lại bà vú giúp nàng trang điểm lại lôi thôi dài dòng nói những điều mà nàng không thể nào hiểu được.
Ví dụ như, nàng phải nghe lời phu quân. Phu quân làm việc gì nàng cũng phải nhẫn nhịn, không được kêu đau không được phản kháng không được nói tục.
Không thể kêu đau, không thể phản kháng? Chẳng lẽ đây là tên tướng công tàn bạo thích đánh nữ nhân trong truyền thuyết ? Muốn nàng phải nhẫn nhục chịu đựng sao ?
Dù sao nàng cũng là Úc Phi Tuyết không sợ trời không sợ đất, muốn bắt nạt nàng sao ? Không có cửa đâu ! Phải biết rằng, từ nhỏ nàng đã không có mẹ, nếu sợ bị bắt nạt, đã sớm không sống nổi đến ngày hôm nay rồi.
Lúc Úc Phi Tuyết còn đang suy nghĩ miên man, đột nhiên, một bóng đen từ trên trời lao xuống, mang theo một tiếng kêu kinh người, phá ngói nhà mà vào, đập vỡ một lỗ hổng lớn trong phòng cưới, sau đó bịch một tiếng, rơi xuống trước mặt Úc Phi Tuyết.
“Kẻ nào!” – Úc Phi Tuyết đứng lên, tránh sang bên cạnh, bỏ khăn xoan xuống. Trợn mắt nhìn hắc y nhân từ trên trời rơi xuống.
Tên hắc y nhân kia đeo một cái mặt nạ ác quỷ đáng sợ, giơ nanh múa vuốt với Úc Phi Tuyết. Nhưng từ lúc Úc Phi Tuyết bỏ tấm khăn voan xuống, toàn bộ động tác của hắn đơ lại. Cuối cùng hóa đá toàn thân.
Lãnh Dịch Tiêu vô cùng hoài nghi những gì hắn thấy trước mắt — hắn phụng mệnh đến dọa cô chị dâu quốc sắc thiên hương, dịu dàng hiền thục, nào ngờ trò vui mới bắt đầu, hắn đã bị đối phương đánh đòn phủ đầu.
Hắc y nhân nhìn khuôn mặt xấu kinh người trước mặt mà nói không ra lời :
“Ta……ta……ta là…… là……tân lang……” đệ đệ.
Quốc ? Sắc ? Thiên ? Hương ?
Rõ ràng là xấu kinh người mới đúng ! Nữ nhân này dáng người khô quắt như một cây đỗ xanh, cho dù trang phục tân nương lộng lẫy mặc trên người nàng cũng không hề có vẻ gì gọi là cao quý, ngược lại còn trùm kín cả người, làm cho nàng càng thêm quắt lại. Thứ làm cho hắn không chịu nổi nhất là, trên mặt nàng có nếp nhăn làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.
Đáng sợ quá !
“Oa! Xấu quá !” – Lời còn chưa dứt, Lãnh Dịch Tiêu đã nhảy dựng lên, lui ra hướng cửa.
Phản ứng của hắc y nhân hiển nhiên đã chọc giận Úc Phi Tuyết, nàng tiện tay ném khăn hỷ đi, vơ lấy châu báu phía sau gương trang điểm ném về phía hắc y nhân.
Cùng với tiếng rơi lách tách của châu báu, bóng Úc Phi Tuyết bay nhanh tới, sau vài chiêu đã đánh ngã hắc y nhân, vô cùng bất nhã đạp một chân lên người hắn:
“Nói mau, ngươi là ai!”
Dám mặc y phục dạ hành chui vào phòng của nàng sao !