Ăn trưa xong, Tiểu Thất ngoan ngoãn xuống núi trở về, hắn còn có rất nhiều bài tập phải làm, hôm nay ở trên núi ăn cơm trưa đã coi là phá lệ, nhưng không thể để cho Lạc lão đầu lợi dụng được, cái thuốc đáng chết kia quá khó uống.
Đến lúc chạng vạng, tỷ muội Lộ Tiểu Vân tính toán một chút thành quả đào ba ngày, có chừng gần hai trăm cân măng mùa đông, cũng coi là thu hoạch tràn đầy, ngày mai trước đem những thứ này bán, kiếm ít bạc.
"Chị, măng nhiều như vậy, chúng ta làm sao chở đến trấn trên bán." Lộ Tiểu Linh nhìn măng xếp thành núi nhỏ, chân mày nhíu thật chặt.
"Đừng lo lắng, tỷ có biện pháp." Lộ Tiểu Vân thần bí cười một tiếng, đem Tiểu Mao Cầu ở một bên khò khò ngủ say ôm lên, nhẹ nhàng vuốt da lông mềm mại của nó.
“Tiểu Mao Cầu, phải xem ngươi rồi.”
Tiểu Mao Cầu vươn vai một cái, bất đắc dĩ mở mắt ra, phơi nắng ngủ thật là thoải mái.
Chi chi chi chi.
"Ngày mai kiếm bạc, mua thịt làm món ăn ngon cho ngươi."
Chi chi chi chi, cái này còn được.
Sau khi nhìn chằm chằm và chớp mắt ba lần, tất cả măng đã được thu vào trong không gian.
Lộ Tiểu Linh đột nhiên kêu to lên: "Tỷ, măng mất rồi, măng mà chúng ta tân tân khổ khổ đào mất rồi."
Măng không có mất, chẳng qua là bị tiểu mao cầu thu lại." Lộ Tiểu Vân cười giải thích, phản ứng này của nàng cùng mình ban đầu cũng không sai biệt lắm.
"Thu, thu đi nơi nào."
"Muội xem, tiểu mao cầu nơi này có một cái không gian rất lớn, có thể chứa rất nhiều rất nhiều thứ." Lộ Tiểu Vân chỉ vào mắt Tiểu Mao Cầu nói.
"Trong mắt còn có thể chứa đồ, tỷ chớ lừa gạt muội."
"Thật, Tiểu Mao Cầu, biểu diễn một chút." Vừa mới dứt lời, Tiểu Mao Cầu liền chớp mắt đem măng nhả ra ngoài, lại dám hoài nghi năng lực của nó, hừ.
Sự ngạc nhiên quá lớn khiến Lộ Tiểu Linh một lúc lâu mới phản ứng được, tung tăng hướng phía nhà chạy đi, vừa chạy vừa la hét: "Ta phải đi nói cho nương biết."
Lộ Tiểu Vân ôm Tiểu Mao Cầu chậm rãi xuống núi đi về nhà, mới vừa bước vào cửa nhà, nghe thấy Lộ Tiểu Linh sống động cùng Tĩnh nương nói về khả năng thần kỳ của Tiểu Mao Cầu, Tĩnh nương một bộ biểu tình không tin.
"Tỷ, tỷ mau nói cho mẫu thân biết, muội nói đều là sự thật." Lộ Tiểu Linh sốt ruột kêu lên, nàng tận mắt nhìn thấy, vì sao nương lại không tin.
Tiểu Mao Cầu lại biểu diễn một lần, Tĩnh nương cũng sợ đến ngây dại.
Cái này, cái này cũng quá thần kỳ đi.
"Nương, Linh nhi, Tiểu Mao Cầu là linh thú, đây là tác dụng đặc biệt của nó.
Chuyện này phải giữ bí mật, không thể nói cho bất kỳ người nào."
"Tại sao a!" Lộ Tiểu Linh nháy mắt to ngây thơ hỏi, nàng còn suy nghĩ khi nào đi trong thôn cùng mấy người bạn nhỏ khoe khoang.
"Tài không thể lộ ra ngoài, nếu không sẽ đưa tới họa sát thân."
“Tỷ ngươi nói đúng, chúng ta cô nhi quả mẫu, nếu để cho người ta biết chúng ta có con linh thú như vậy, chỉ sợ các nàng sẽ suy nghĩ biện pháp tới hại chúng ta.
Chuyện này nhất định phải giấu giếm, không thể để cho người khác biết."
"Linh nhi biết, Linh nhi tuyệt không tiết lộ nửa chữ." Lộ Tiểu Linh trịnh trọng bảo đảm, nàng cũng không muốn thân nhân của mình bị thương tổn.
"Vân nhi, ngươi cũng phải cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn ra." Tĩnh nương dặn dò.
"Vâng, nương.”
"Đúng rồi, thịt thăn buổi trưa là chuyện gì xảy ra, ta cũng không tin cái gì ông trời thưởng."
"Đó là Tiểu Thất phái người đưa tới."
"Chúng ta thiếu bọn họ ân tình càng ngày càng nhiều, lúc nào mới có thể trả hết nợ a!" Tĩnh nương thở dài, phiền muộn nói.
“Cứ từ từ, rồi sẽ trả hết thôi.”
Phiêu Hương lâu, Khẩu Vị trai, Mỹ Vị các là ba tửu lâu lớn của trấn Lâm Hà, mỗi một tửu lâu lại chuyên về các món khác nhau.
Phiêu Hương Lâu lấy món ăn gia đình làm chủ, Khẩu Vị trai điểm tâm nhất tuyệt, Mỹ Vị các chủ yếu tập trung vào tiệc rượu.
Mỗi tửu lâu lại có một điểm đặc sắc riêng.
Lộ Tiểu Vân lựa chọn Phiêu Hương lâu lấy món ăn gia đình làm chủ, hỏi thăm xong vị trí, đi qua hẻm nhỏ không người, để cho Tiểu Mao Cầu nhả ra ba cây măng, ôm măng hăng hái hướng Phiêu Hương lâu đi tới.
Phiêu Hương lâu, một tửu lâu rất bình thường, trang trí không có gì đặc sắc, chẳng qua là so với những cửa hàng bán đồ ăn khác thì lớn hơn mấy lần, chia ra hai tầng trên dưới.
Người lui tới ngược lại rất nhiều, có chút cảm giác giống như tiệm bán đồ ăn nhanh ở hiện đại.
"Tiểu nhị, chưởng quỹ nhà các ngươi có ở đây không?" Lộ Tiểu Vân đi vào đại sảnh, tìm được một tiểu nhị hỏi.
"Ngươi là muốn bán đồ sao? Ra cửa đi hướng bên trái, có cánh cửa, Bạch tổng quản thu mua đồ ở nơi đó." Điếm tiểu nhị thấy Lộ Tiểu Vân ôm đồ, tốt bụng đề nghị.
"Ta muốn tìm chưởng quỹ của các ngươi, ta có món mới đề cử cho hắn." Lộ Tiểu Vân cảm kích cười một tiếng.
“Món mới gì?” Một tiểu công tử bàn bên cạnh đột nhiên đứng ra, hắn tò mò nhìn Lộ Tiểu Vân, nói chính xác, hắn là tò mò nhìn đồ Lộ Tiểu Vân ôm trong ngực, từ sau khi nàng đi vào cửa, hắn liền chú ý tới.
"Thiếu đông gia." Điếm tiểu nhị cúi người gật đầu.
"Ngươi đi làm việc đi, ta cùng vị cô nương này nói một chút." Điếm tiểu nhị cúi người một cái, liền cầm giẻ lau đi làm việc.
"Cô nương, ta là thiếu đông gia của tửu lâu này, gọi là Kỳ Bảo Ngọc, không biết cô nương có món mới gì, có thể hay không nói chi tiết."
Kỳ Bảo Ngọc, danh tự này khiến cho nàng nhớ tới Cổ Bảo Ngọc, chưa kể còn thật sự giống.
Mười ba mười bốn tuổi, tròn trịa mặt, hai mắt thật to, ăn mặc phú quý, chẳng qua là ít đi một chút khí chất thư sinh, nhiều hơn chút khí tức thương nhân.
"Kỳ công tử, thức ăn ta nói chính là cái này." Lộ Tiểu Vân giơ giơ lên măng ôm trong tay.
"Đây không phải là măng tre sao? Vật này có thể ăn?" Kỳ Bảo Ngọc có chút không tin.
"Kỳ công tử, có thể mượn phòng bếp dùng một chút hay không."
Lộ Tiểu Vân tay chân nhanh chóng bóc măng, trần qua nước, làm món măng xào thịt cùng măng om dầu.
Kỳ Bảo Ngọc thử qua từng món, không ngừng kêu ăn ngon, hắn gần đây đang suy nghĩ đẩy ra chút món mới, măng này chính là thích hợp.
"Cô nương, măng này của ngươi bán thế nào."
Lộ Tiểu Vân suy nghĩ một chút nói: "Măng này đào không dễ, lại chỉ có mùa đông mới có, hai mươi đồng một cân."
Ồ, cái giá này thực sự không rẻ, một cân thịt mỡ heo mới có giá đồng, giá của một cân măng này đều có thể mua được một cân thịt heo rồi, đám người ở trong bếp xôn xao nghị luận.
Kỳ Bảo Ngọc nhanh chóng tính toán hóa, một đĩa măng xào thịt bán giá một trăm đồng, chỉ cần hai ba lạng măng, một cân măng có thể xào ra ba đĩa, vẫn là có lời.
Hắn nhiều năm trông coi buôn bán của tửu lầu, điểm này ánh mắt vẫn là phải có.
Hơn nữa cô nương này nói đúng, măng chỉ có một mùa, mọi người đều là ăn đồ tươi mới, còn có thể thích ứng được với giá cả tăng cao.
"Cô nương, chúng ta đi sương phòng nói một chút về việc thu mua."
"Ta gọi là Lộ Tiểu Vân, công tử gọi ta Tiểu Vân là được." Cô nương, cô nương, nghe rất là không được tự nhiên.
"Tiểu Vân cô nương, ngươi có bao nhiêu măng?"
"Ta hôm nay mang theo chừng hai trăm cân, không biết công tử muốn mua bao nhiêu."
Kỳ Bảo Ngọc tính toán trong lòng, nói: “Măng này là món ăn tươi, ta còn không xác định được thị trường như thế nào.
Như vậy, ta đặt trước một trăm cân măng thử một chút trước, ngươi một hồi đem măng đưa đến bếp sau đi."
"Công tử yên tâm, măng này tươi non ngon miệng, nhất định có thể bán nhiều, ta còn có mấy cái công thức nấu măng, công tử có cảm thấy hứng thú không?"
“Có hứng thú, có hứng thú."
Lộ Tiểu Vân lại dạy đầu bếp làm măng hầm vịt cùng măng xào khô, nhận năm lượng bạc, vui mừng đi ra khỏi Phiêu Hương lâu.
Măng này chẳng qua là món ăn gia đình, nàng không có nghĩ qua dựa vào bán công thức nấu ăn kiếm bạc, có thể thuận lợi đem măng bán đi, nàng đã rất vui vẻ rồi.
Thừa dịp xung quanh không khi có người, Tiểu Mao Cầu đem măng nhả ra, chất ở trước cửa bếp sau, Lộ Tiểu Vân gõ cửa hông bếp sau, Bạch tổng quản tự mình qua cân kiểm tra số lượng.
Thiếu đông gia mới vừa phân phó qua, ngàn vạn lần không thể lơ là..