"Tí —" "Tách —" "Tí tách —" Nước chảy xuống từ ống trúc, đập vào tảng đá phát ra tiếng vang thanh thúy.
Bên trong trang viên vẫn giữ nguyên phong cách đình viện thời xưa và kiến trúc theo lối cổ điển Âu châu kết hợp với nhau, thiếu nữ Hạ Nguyệt mặc trang phục của nữ nô bộc đang cúi xuống sửa sang lại khuê phòng của đại thiểu thư Đằng Nguyên Ái Hương. Điện thoại di động trong lòng rung động, Hạ Nguyệt lấy điện thoại ra, "Alo, cái gì? Được, tôi trở về ngay." Vẻ mặt Hạ Nguyệt hốt hoảng, để công việc trong tay xuống, chạy ra khỏi phòng.
Đại quản gia Cao Mộc Thanh Sa của trang viên Đằng Nguyên là một người phụ nữ trung niên có vóc người cường tráng giống như vận động viên, mặt của cô ta kéo căng như một tờ giấy, đung đưa thân thể chắc nịch như cây cột đi trên hành lang liền đụng phải thị nữ thiếp thân Hạ Nguyệt của đại tiểu thư sải bước chạy trốn. Mặt Cao Mộc Thanh Sa hung dữ giật giật, hét lớn một tiếng: "Vội vàng hấp tấp chạy đi đâu?"
"Đại nhân Thanh Sa, cha tôi gọi điện thoại tới, mẹ tôi đang bệnh nặng, muốn tôi mau đi trở về." Lòng Hạ Nguyệt như lửa đốt, một bộ dáng sắp khóc lên.
"Bao lâu thì trở lại? Cô không có ở đây, ai chăm sóc đại tiểu thư." Mặt của Cao Mộc Thanh Sa không có bất kỳ biểu tình gì.
"Bệnh tình của mẹ chuyển biến tốt, tôi sẽ lập tức trở về ." Hạ Nguyệt nói.
Cao Mộc Thanh Sa do dự mấy giây mới nói: "Đi đi."
"Đa tạ đại nhân."
. . . . . .
Hạ Nguyệt chạy về nhà, thấy mẹ vẫn bình thường ngồi ở trên sô pha trong phòng khách liền hỏi: "Mẹ, đây là xảy ra chuyện gì?"
Sau khi mẹ Hạ Nguyệt mang theo Hạ Nguyệt đến trước cửa phòng, nói: "Có hai vị khách muốn gặp con."
"Mẹ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Hạ Nguyệt lại càng không hiểu.
"Aizz!" Mẹ Hạ Nguyệt lộ vẻ mặt u sầu, bất đắc dĩ nói: "Con đi vào sẽ biết."
Hạ Nguyệt đẩy cửa ra, nhìn thấy hai vị xa lạ khách.
Đó là Lạc Tiểu Anh và Hạ Thiệu Nhiên, tại sao hai người bọn họ lại xuất hiện ở đây? Chuyện xưa phải nói từ năm ngày trước. . . . . .
********************************
Phòng dưới đất của nhà họ Hạ làm một nơi cấm kỵ.
Nơi đó chỉ thuộc về một mình Hạ Thiệu Nhiên.
Hôm nay, Lạc Tiểu Anh vô cùng buồn chán đi xuống phòng ở dưới đất. Luyện súng để giải tỏa, chơi đã liền nằm trên ghế sa lon nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đủ rồi lại dạo bước đến trước bàn đọc sách trong phòng, nghiêng đầu nhìn laptop thật mỏng màu đen đến ngây người. Máy này có mật mã, cô đã biết lúc ở Thanh Mai.
Ngày đó bàn tay Hạ Thiệu Nhiên đánh cực nhanh, chỉ trong nháy mắt liền nhập một chuỗi chữ cái thật dài vào đó. Tốc độ như vậy, người bình thường không mở to mắt nhìn chăm chú ba lần thì chưa chắc có thể nhớ được, mà cô lại nhìn rõ ràng.
Thị lực và trí nhớ tuyệt vời, ưu điểm đáng giá kiêu ngạo.
Lòng ngứa ngáy, ngứa tay.
Tiểu Anh cẩn thận mở máy tính ra, ngón tay đặt ở trên bàn phím, dựa vào trí nhờ nhìn Hạ Thiệu Nhiên mở máy vi tính ra ở phòng khách của khách sạn Thanh Mai, bắt chước tốc độ của ngón tay hắn đánh bàn phím.
Sau khi nhập một chuỗi ký tự vào, máy vi tính liền hoạt động. Tiểu Anh che môi lại, hưng phấn đến dậm chân, không kịp chờ đợi bắt lấy con chuột. Cô gái trong màn hình, khiến cô an tĩnh lại trong nháy mắt.
Đó là tấm ảnh cô gái cột tóc đuôi ngựa, ở trong một rừng hoa anh đào lộ ra nụ cười với ống kính. Cô gái nhỏ rất trẻ tuổi, bộ dáng mười bảy hoặc mười tám tuổi, thanh xuân, ngây thơ, tinh thần phấn chấn bồng bột, một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, trên chóp mũi còn có mồ hôi hột, chắc là hình được chụp sau khi vừa chạy loạn trong rừng một hồi.
Đôi mắt trong sáng cong thành trăng lưỡi liềm, lúm đồng tiền nhỏ bên má lún sâu, cười lên đặc biệt đẹp mắt, khiến hoa anh đào trắng mịn ở sau lưng đang tranh đua nở rộ chói lọi trong ngày xuân nắng ấm cũng ảm đạm phai mờ, cảm thấy không bằng. Cô gái này không phải Lạc Tiểu Anh cô thì là ai.
Tiểu Anh nằm ở bên cạnh bàn, con chuột hoạt động đến gương mặt giống mình, thổn thức cảm thán. Khi đó mình bao nhiêu tuổi, thật sự rất ngốc nghếch! Lần đầu tiên đi Nhật Bản, lần đầu tiên thấy biển hoa anh đào, hưng phấn vui mừng chạy thật lâu ở bên trong, chạy hết nổi rồi mới giơ máy chụp hình lên nhắm ngay mình, chụp ảnh chung với hoa anh đào.
Tấm hình này được lưu trong thẻ ở trên phi thuyền Nguyệt Thần, bị cô dùng để thay thế còn có tấm hình khoa trương kia của Hạ Thiệu Nhiên, len lén cài đặt ở trong máy ảnh, còn tưởng rằng bị đại nhân hải tặc trộm đi, không thể nghĩ đến lại ở trong tay Hạ Thiệu Nhiên.
Tiểu Anh lẩm bẩm: "Nhìn, mình đúng là đầu đần, sao không nghĩ tới là là bị anh trộm đi ....!" Nghĩ đến mình ở trên thuyền nhỏ từng nói qua câu nguyền rủa uống nước lạnh tê răng, mặc quần chạy trối chết kia liền không khỏi bật cười.
"Hạ Thiệu Nhiên, em thật yêu anh nha! Đem hình em làm ảnh nền, anh thật đáng yêu. Hiện tại để cho em kiểm tra một chút máy vi tính của anh, xem thử bên trong có cái gì không để người thấy được không? Nói thí dụ như, hình cô gái khác, chứng cớ anh làm chuyện xấu, Còn nữa, hắc hắc, phim đen gì đó, hoặc là hình mỹ nữ không mặc quần áo, hắc hắc!" Tiểu Anh phát ra tiếng cười bỉ ổi quái gở, lần lượt tìm tòi trong các file.
Máy vi tính của Hạ Thiệu Nhiên rất sạch sẽ, không có phim đen, không có hình mỹ nữ khỏa thân, nhưng tài liệu lại không ít, giới thiệu các tác phẩm chân chính cao nhất của viện bảo tàng, giới thiệu hệ thống bảo an mới nhất, vân vân, đều có liên quan việc trộm đạo. Tiểu Anh phát hiện tấm ảnh thú vị, có một nhà thủy tinh hình cầu, phòng thủy tinh sáng người, bên trong đủ loại hoa anh đào màu hồng, xuyên qua nóc pha lê chiếu rọi vào, đặc biệt đẹp. Trời ơi! Đó là một nhà thủy tinh anh đáp ứng xây dựng cho cô! Tiểu Anh vui sướng đến nhảy dựng, "Đã nói anh là lọ mật của em mà!"
Sau khi xem qua toàn bộ, tay tùy tiện nhấn vào file bị che giấu, đều là một chút tài liệu được cài mật mã."A! Thì ra đồ tốt ở chỗ này." Loại mật mã này chỉ cần dùng trình tự giải mã tự động do Thạch Nam biên soạn là có thể dễ dàng phá giải, nhưng làm như vậy sẽ bị Hạ Thiệu Nhiên phát hiện, Tiểu Anh suy nghĩ một chút, vẫn có phương pháp ngốc nhất, dùng vận may thử mật mã.
Bình thường mà nói, mọi người đều thích sử dụng những số ngày sinh hoặc là kỷ niệm có ý nghĩa đặc biệt của mình hoặc là người một nhà làm mật mã, dĩ nhiên cũng có không thiếu một vài người ngu ngốc sẽ dùng số điện thoại di động và số chứng minh làm mật mã.
Hạ Thiệu Nhiên chắc chắn sẽ không dùng số di động, số chứng minh, số ngày sinh làm mật mã. Vậy anh sẽ dùng gì đây? Tiểu Anh chẳng biết xấu hổ gõ một dãy số sinh nhật, chứng minh của mình, ngày viện trưởng Tô nhặt được cô ở dưới hoa anh đào.
Nhắc nhở: mật mã sai.
Aizz! Thử lại, ngày cô tỏ tình với anh, NO. Đổi thành, ngày anh thổ lộ với cô, NO. Ai u! Rốt cuộc mật mã là gì!
Tiểu Anh nóng lòng, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Thử một lần cuối cùng, không được sẽ dùng trình tự giải mã, chính là. . . . . . chính là. . . . . . chính là ngày chúng ta gặp mặt lần đầu ở Phi Thuyền Nguyệt Thần."
Tiểu Anh không nháy mắt nhìn chằm chằm màn ảnh. Mật mã nhắc nhở, thành công.
Quá xuất sắc rồi!
Tiểu Anh mang theo một tâm trạng hưng phấn không thôi nhấn vào file đó. Tất cả đều là tài liệu thần bí nhất của gia tộc Đằng Nguyên, còn có giới thiệu, bản đồ và thành viên gia tộc.
Hình của đại tiểu thư Đằng Nguyên Ái Hương đặc biệt nhiều, mặc kimônô, che ô, dùng cơm ở phòng ăn, thậm chí có cả hình tắm. Nếu không phải lúc trước cô từng nghe Lý Khuynh Tâm nói qua chuyện một nhà Đằng Nguyên, Tiểu Anh nhất định sẽ hoài nghi Hạ Thiệu Nhiên thầm mến đại tiểu thư.
Khi Tiểu Anh thấy ảnh chụp tấm lưng Đằng Nguyên Ái Hương thì như bị sấm sét giữa trời bổ xuống, cả người đều ngu.
Bức tranh hoa anh đào, giống như đúc bức tranh hoa anh đào của cô. Tại sao lại như vậy, trên người của cô cũng có xâm bức tranh hoa anh đào như vậy. Tại sao hai người sẽ có hình xâm giống nhau như đúc? Tại sao?
Lý Khuynh Tâm từng nói qua, toàn bộ bí mật của nhà Đằng Nguyên giấu ở trên người đại tiểu thư Ái Hương, như vậy hình xâm hoa anh đào trên người mình có ý nghĩa gì?
Trong lòng Tiểu Anh rất không thoải mái, sợ, khủng hoảng, cực kỳ thấp thỏm, tay nắm con chuột đều đang khẽ run. Vì tìm được đáp án, cô nhìn tỉ mỉ từ đầu tới cuối tài liệu cả nhà Đằng Nguyên một lần. Khi thấy người phụ nữ trung niên trong tư liệu có mấy phần tương tự với mình, theo họ chồng là Đằng Nguyên Mỹ Tuyết thì Tiểu Anh liền đỏ vành mắt.
Người phụ nữ xinh đẹp đó vào hai mươi ba năm trước đã từng đi qua cô nhi viện Bình Sơn, thời gian phù hợp với viện trưởng Tô nhặt được mình, cô có thể là. . . . . . có thể là. . . . . . có thể là mẹ. . . . . . mẹ của mình?
Một vị trí nào đó ở lồng ngực co rút đau, Tiểu Anh không thể tin được tin tức chân thật hiện ra ở trước mắt, cắn chặt cánh môi lắc đầu, nội tâm hỗn loạn đến rối tinh rối mù, con chuột nắm đến vang lên "kẽo kẹt".
Khóa cửa vang lên một âm thanh hơi nhỏ, là Hạ Thiệu Nhiên tới.
Tiểu Anh nhanh chóng tắt máy, đóng laptop lại, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, đứng ở trước bàn làm việc, tận lực làm bộ dáng như không có việc gì cầm máy cắt bỏ túi chạy bằng điện lên. Hạ Thiệu Nhiên đi tới phía sau cô, ôm cô vào lòng.
Tâm tình Tiểu Anh không tốt, khống chế không được lòng đã sớm hỗn loạn của mình, cúi đầu nhỏ bất động thật lâu. Hạ Thiệu Nhiên nắm tay nhỏ bé của cô, đặt ở bên môi hôn. Bình thường tay nhỏ bé mang đến ấm áp cho anh, vào giờ phút này lại không có một chút nhiệt độ, lạnh lẽo giống như là nắm một khối băng ở trong tay. Hạ Thiệu Nhiên xoay thân thể nhỏ bé của cô lại, nâng cằm của cô lên, hai mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm.
Người đàn ông trước mặt, thân phận hiển hách, là môn chủ nhà họ Hạ, là thần trộm BLACK cực kỳ nổi tiếng trong giới trộm đạo. Anh đã sớm biết rõ cô có thể có liên quan với nhà Đằng Nguyên, đã sớm biết trên lưng cô có bức tranh hoa anh đào, anh là thuần túy thích cô ư? Trong này không có trộn lẫn những nhân tố khác sao?
Tiểu Anh nghi ngờ, do dự, bàng hoàng rồi sợ hãi.
Anh yêu em, Tiểu Anh.
Giúp em thực hiện nguyện vọng chính là nguyện vọng của anh.
Anh muốn xây một tòa nhà thủy tinh thật to ở hậu viện cho em, bên trong đủ loại cây hoa anh đào, ánh nắng ấm áp, cánh hoa nhẹ nhàng bay tán loạn xuống, em có thể ở bên trong nhảy dây, ngủ trưa, chụp hình, ngắm những vì sao, làm bất kỳ chuyện gì em muốn làm.
Anh ở đâu, nhà ở đó.
Nhắm mắt lại, tất cả trong đầu đều là cánh tay anh quấn khăn lụa cho cô, làm một mâm nhỏ sủi cảo nhân hải sản, trời tuyết lớn không sợ rét lạnh đưa tới hộp giữ nhiệt anh thích nhất, còn có hình của cô, tất cả chứng cớ có liên quan tới việc anh đối tốt với cô. . . . . .
Anh nói, nhớ, bất luận sau này xảy ra chuyện gì, anh đều đáng giá để em tin cậy, vĩnh viễn sẽ đứng ở trước mặt em, thay em che gió che mưa, người bảo vệ em vĩnh viễn.
Anh đối với cô tốt như vậy, cô thật sự không nên hoài nghi anh.
Tiểu Anh mở mắt ướt ra, dựa vào ngực của anh. "Thế nào?" Phát hiện không đúng, Hạ Thiệu Nhiên vuốt ve gương mặt của cô hỏi. "Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi."
"Vậy đi lên đi!"
"Ừ." .
Cơm tối chỉ ăn có mấy hạt, cũng như chưa ăn. Không chỉ có cơm ăn không vô, ngay cả nói cũng không muốn nói, xảy ra chuyện lớn như vậy, Tiểu Anh không cách nào bỏ qua. Tựa như Hạ Thiệu Nhiên không cách nào bỏ qua tâm tình không tốt của cô. Hạ Thiệu Nhiên đóng cửa phòng dưới đất, từ phòng quyền anh đến phòng bắn súng, rồi đến phòng cất giữ đầy công cụ, quỹ bảo hiểm, đại sảnh. Trước bàn đọc sách, Hạ Thiệu Nhiên dừng lại, nghiêng đầu, mắt liếc nhìn laptop, mấy chỉ tay rõ ràng rơi vào tầm mắt.
Hạ Thiệu Nhiên ngẩng đầu lên, trầm mặc hồi lâu.
Ban đêm lại tới, Tiểu Anh ở trên giường, không cách nào ngủ, trằn trọc trở mình. Trong đầu đều là hình ảnh nhìn lén từ tài liệu trong laptop của Hạ Thiệu Nhiên, tim bị chặn đến hốt hoảng.
Hạ Thiệu Nhiên không một tiếng động đi vào phòng, lên giường, ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô vào ngực, đổi lại thường ngày, cô nhất định sẽ vụt một cái giống như mèo con chui vào trong ngực anh, nhưng bây giờ vừa lạnh lẽo lại cứng ngắc, Hạ Thiệu Nhiên không thích cô như vậy chút nào.
Hạ Thiệu Nhiên buông cô ra, nằm lại vị trí của mình. "Anh sắp xếp hai vé máy bay đi Nhật Bản."
Giọng nói trầm thấp giống như là một ánh rạng đông chợt lóe trong bóng tối, đánh thẳng vào lòng người. Anh nói anh không phải là chúa cứu thế, nhưng theo Tiểu Anh, Hạ Thiệu Nhiên chính là chúa cứu thế của mình, đứng ở trước mặt cô, người đàn ông có thể thay cô giải quyết tất cả mọi chuyện, tồn tại như một vị thần.
Tiểu Anh cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay len lén lau đi nước mắt, giọng nói gần như nghẹn ngào nói: "Em không đi."
Trong bóng tối, lời nói thâm trầm của lực của người đàn ông vang lên lần nữa: "Không phải em muốn biết đáp án ư? Hạ Thiệu Nhiên tồn tại chỉ vì trợ giúp Lạc Tiểu Anh thực hiện từng nguyện vọng."
Nước mắt tùy ý chảy xuống, Tiểu Anh khóc, nức nở nói: "Em không muốn đi, em thật sự sợ, thật sự sợ trong tư liệu viết đều sự thật, em bị bọn họ vứt bỏ, không quan tâm hơn hai mươi năm, em không tiếp nhận nổi sự thật đó."
Tiểu Anh chui vào trong ngực Hạ Thiệu Nhiên, nức nở không ngừng, Hạ Thiệu Nhiên ôm lấy thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy, tròng mắt đen nhìn chăm chú như là màn đêm đen nhánh. Anh chưa từng an ủi người nên không biết an ủi cô như thế nào, anh nói: "Không nói cho em biết, một là sợ sau khi em biết sẽ chịu không nổi, hai là sợ mang tới cho em phiền toái không cần thiết. Em nên biết, hình xâm sau lưng Đằng Nguyên Ái Hương có liên quan chặt chẽ với kho báu nhà Đằng Nguyên, có bao nhiêu người đang có ý đồ với cô ta. Chuyện của nhà Đằng Nguyên rất phức tạp, trong phần tài liệu kia cũng không có đầy đủ chứng cớ chứng minh Đằng Nguyên Quân Nhất và Đằng Nguyên Mỹ Tuyết là cha mẹ ruột của em. Bọn họ có thể đúng, cũng có thể không đúng. Nếu như phải, vậy thì trên đời có thêm hai người thân để cho mình nhớ nhung, nếu như không phải. . . . . . em, còn có anh."
"Nhưng!" Từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, mang theo một bụng uất ức, làm bộ đáng thương, giọng nói mềm nhũn khiến Hạ Thiệu Nhiên nghe đến rất đau lòng, bàn tay thay cô lau đi nước mắt, nói: "Đừng cho mình áp lực quá lớn, coi như là một chuyến trộm đạo kích thích căng thẳng đi."
"Một chuyến trộm đạo ư?" Tiểu Anh giương mắt, kinh ngạc hỏi: "Vậy chúng ta muốn trộm cái gì?"
"Chân tướng." Chân tướng sao!
"Tí —" "Tách —" "Tí tách —" Nước chảy xuống từ ống trúc, đập vào tảng đá phát ra tiếng vang thanh thúy.
Bên trong trang viên vẫn giữ nguyên phong cách đình viện thời xưa và kiến trúc theo lối cổ điển Âu châu kết hợp với nhau, thiếu nữ Hạ Nguyệt mặc trang phục của nữ nô bộc đang cúi xuống sửa sang lại khuê phòng của đại thiểu thư Đằng Nguyên Ái Hương. Điện thoại di động trong lòng rung động, Hạ Nguyệt lấy điện thoại ra, "Alo, cái gì? Được, tôi trở về ngay." Vẻ mặt Hạ Nguyệt hốt hoảng, để công việc trong tay xuống, chạy ra khỏi phòng.
Đại quản gia Cao Mộc Thanh Sa của trang viên Đằng Nguyên là một người phụ nữ trung niên có vóc người cường tráng giống như vận động viên, mặt của cô ta kéo căng như một tờ giấy, đung đưa thân thể chắc nịch như cây cột đi trên hành lang liền đụng phải thị nữ thiếp thân Hạ Nguyệt của đại tiểu thư sải bước chạy trốn. Mặt Cao Mộc Thanh Sa hung dữ giật giật, hét lớn một tiếng: "Vội vàng hấp tấp chạy đi đâu?"
"Đại nhân Thanh Sa, cha tôi gọi điện thoại tới, mẹ tôi đang bệnh nặng, muốn tôi mau đi trở về." Lòng Hạ Nguyệt như lửa đốt, một bộ dáng sắp khóc lên.
"Bao lâu thì trở lại? Cô không có ở đây, ai chăm sóc đại tiểu thư." Mặt của Cao Mộc Thanh Sa không có bất kỳ biểu tình gì.
"Bệnh tình của mẹ chuyển biến tốt, tôi sẽ lập tức trở về ." Hạ Nguyệt nói.
Cao Mộc Thanh Sa do dự mấy giây mới nói: "Đi đi."
"Đa tạ đại nhân."
. . . . . .
Hạ Nguyệt chạy về nhà, thấy mẹ vẫn bình thường ngồi ở trên sô pha trong phòng khách liền hỏi: "Mẹ, đây là xảy ra chuyện gì?"
Sau khi mẹ Hạ Nguyệt mang theo Hạ Nguyệt đến trước cửa phòng, nói: "Có hai vị khách muốn gặp con."
"Mẹ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Hạ Nguyệt lại càng không hiểu.
"Aizz!" Mẹ Hạ Nguyệt lộ vẻ mặt u sầu, bất đắc dĩ nói: "Con đi vào sẽ biết."
Hạ Nguyệt đẩy cửa ra, nhìn thấy hai vị xa lạ khách.
Đó là Lạc Tiểu Anh và Hạ Thiệu Nhiên, tại sao hai người bọn họ lại xuất hiện ở đây? Chuyện xưa phải nói từ năm ngày trước. . . . . .
********************************
Phòng dưới đất của nhà họ Hạ làm một nơi cấm kỵ.
Nơi đó chỉ thuộc về một mình Hạ Thiệu Nhiên.
Hôm nay, Lạc Tiểu Anh vô cùng buồn chán đi xuống phòng ở dưới đất. Luyện súng để giải tỏa, chơi đã liền nằm trên ghế sa lon nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đủ rồi lại dạo bước đến trước bàn đọc sách trong phòng, nghiêng đầu nhìn laptop thật mỏng màu đen đến ngây người. Máy này có mật mã, cô đã biết lúc ở Thanh Mai.
Ngày đó bàn tay Hạ Thiệu Nhiên đánh cực nhanh, chỉ trong nháy mắt liền nhập một chuỗi chữ cái thật dài vào đó. Tốc độ như vậy, người bình thường không mở to mắt nhìn chăm chú ba lần thì chưa chắc có thể nhớ được, mà cô lại nhìn rõ ràng.
Thị lực và trí nhớ tuyệt vời, ưu điểm đáng giá kiêu ngạo.
Lòng ngứa ngáy, ngứa tay.
Tiểu Anh cẩn thận mở máy tính ra, ngón tay đặt ở trên bàn phím, dựa vào trí nhờ nhìn Hạ Thiệu Nhiên mở máy vi tính ra ở phòng khách của khách sạn Thanh Mai, bắt chước tốc độ của ngón tay hắn đánh bàn phím.
Sau khi nhập một chuỗi ký tự vào, máy vi tính liền hoạt động. Tiểu Anh che môi lại, hưng phấn đến dậm chân, không kịp chờ đợi bắt lấy con chuột. Cô gái trong màn hình, khiến cô an tĩnh lại trong nháy mắt.
Đó là tấm ảnh cô gái cột tóc đuôi ngựa, ở trong một rừng hoa anh đào lộ ra nụ cười với ống kính. Cô gái nhỏ rất trẻ tuổi, bộ dáng mười bảy hoặc mười tám tuổi, thanh xuân, ngây thơ, tinh thần phấn chấn bồng bột, một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, trên chóp mũi còn có mồ hôi hột, chắc là hình được chụp sau khi vừa chạy loạn trong rừng một hồi.
Đôi mắt trong sáng cong thành trăng lưỡi liềm, lúm đồng tiền nhỏ bên má lún sâu, cười lên đặc biệt đẹp mắt, khiến hoa anh đào trắng mịn ở sau lưng đang tranh đua nở rộ chói lọi trong ngày xuân nắng ấm cũng ảm đạm phai mờ, cảm thấy không bằng. Cô gái này không phải Lạc Tiểu Anh cô thì là ai.
Tiểu Anh nằm ở bên cạnh bàn, con chuột hoạt động đến gương mặt giống mình, thổn thức cảm thán. Khi đó mình bao nhiêu tuổi, thật sự rất ngốc nghếch! Lần đầu tiên đi Nhật Bản, lần đầu tiên thấy biển hoa anh đào, hưng phấn vui mừng chạy thật lâu ở bên trong, chạy hết nổi rồi mới giơ máy chụp hình lên nhắm ngay mình, chụp ảnh chung với hoa anh đào.
Tấm hình này được lưu trong thẻ ở trên phi thuyền Nguyệt Thần, bị cô dùng để thay thế còn có tấm hình khoa trương kia của Hạ Thiệu Nhiên, len lén cài đặt ở trong máy ảnh, còn tưởng rằng bị đại nhân hải tặc trộm đi, không thể nghĩ đến lại ở trong tay Hạ Thiệu Nhiên.
Tiểu Anh lẩm bẩm: "Nhìn, mình đúng là đầu đần, sao không nghĩ tới là là bị anh trộm đi ....!" Nghĩ đến mình ở trên thuyền nhỏ từng nói qua câu nguyền rủa uống nước lạnh tê răng, mặc quần chạy trối chết kia liền không khỏi bật cười.
"Hạ Thiệu Nhiên, em thật yêu anh nha! Đem hình em làm ảnh nền, anh thật đáng yêu. Hiện tại để cho em kiểm tra một chút máy vi tính của anh, xem thử bên trong có cái gì không để người thấy được không? Nói thí dụ như, hình cô gái khác, chứng cớ anh làm chuyện xấu, Còn nữa, hắc hắc, phim đen gì đó, hoặc là hình mỹ nữ không mặc quần áo, hắc hắc!" Tiểu Anh phát ra tiếng cười bỉ ổi quái gở, lần lượt tìm tòi trong các file.
Máy vi tính của Hạ Thiệu Nhiên rất sạch sẽ, không có phim đen, không có hình mỹ nữ khỏa thân, nhưng tài liệu lại không ít, giới thiệu các tác phẩm chân chính cao nhất của viện bảo tàng, giới thiệu hệ thống bảo an mới nhất, vân vân, đều có liên quan việc trộm đạo. Tiểu Anh phát hiện tấm ảnh thú vị, có một nhà thủy tinh hình cầu, phòng thủy tinh sáng người, bên trong đủ loại hoa anh đào màu hồng, xuyên qua nóc pha lê chiếu rọi vào, đặc biệt đẹp. Trời ơi! Đó là một nhà thủy tinh anh đáp ứng xây dựng cho cô! Tiểu Anh vui sướng đến nhảy dựng, "Đã nói anh là lọ mật của em mà!"
Sau khi xem qua toàn bộ, tay tùy tiện nhấn vào file bị che giấu, đều là một chút tài liệu được cài mật mã."A! Thì ra đồ tốt ở chỗ này." Loại mật mã này chỉ cần dùng trình tự giải mã tự động do Thạch Nam biên soạn là có thể dễ dàng phá giải, nhưng làm như vậy sẽ bị Hạ Thiệu Nhiên phát hiện, Tiểu Anh suy nghĩ một chút, vẫn có phương pháp ngốc nhất, dùng vận may thử mật mã.
Bình thường mà nói, mọi người đều thích sử dụng những số ngày sinh hoặc là kỷ niệm có ý nghĩa đặc biệt của mình hoặc là người một nhà làm mật mã, dĩ nhiên cũng có không thiếu một vài người ngu ngốc sẽ dùng số điện thoại di động và số chứng minh làm mật mã.
Hạ Thiệu Nhiên chắc chắn sẽ không dùng số di động, số chứng minh, số ngày sinh làm mật mã. Vậy anh sẽ dùng gì đây? Tiểu Anh chẳng biết xấu hổ gõ một dãy số sinh nhật, chứng minh của mình, ngày viện trưởng Tô nhặt được cô ở dưới hoa anh đào.
Nhắc nhở: mật mã sai.
Aizz! Thử lại, ngày cô tỏ tình với anh, NO. Đổi thành, ngày anh thổ lộ với cô, NO. Ai u! Rốt cuộc mật mã là gì!
Tiểu Anh nóng lòng, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Thử một lần cuối cùng, không được sẽ dùng trình tự giải mã, chính là. . . . . . chính là. . . . . . chính là ngày chúng ta gặp mặt lần đầu ở Phi Thuyền Nguyệt Thần."
Tiểu Anh không nháy mắt nhìn chằm chằm màn ảnh. Mật mã nhắc nhở, thành công.
Quá xuất sắc rồi!
Tiểu Anh mang theo một tâm trạng hưng phấn không thôi nhấn vào file đó. Tất cả đều là tài liệu thần bí nhất của gia tộc Đằng Nguyên, còn có giới thiệu, bản đồ và thành viên gia tộc.
Hình của đại tiểu thư Đằng Nguyên Ái Hương đặc biệt nhiều, mặc kimônô, che ô, dùng cơm ở phòng ăn, thậm chí có cả hình tắm. Nếu không phải lúc trước cô từng nghe Lý Khuynh Tâm nói qua chuyện một nhà Đằng Nguyên, Tiểu Anh nhất định sẽ hoài nghi Hạ Thiệu Nhiên thầm mến đại tiểu thư.
Khi Tiểu Anh thấy ảnh chụp tấm lưng Đằng Nguyên Ái Hương thì như bị sấm sét giữa trời bổ xuống, cả người đều ngu.
Bức tranh hoa anh đào, giống như đúc bức tranh hoa anh đào của cô. Tại sao lại như vậy, trên người của cô cũng có xâm bức tranh hoa anh đào như vậy. Tại sao hai người sẽ có hình xâm giống nhau như đúc? Tại sao?
Lý Khuynh Tâm từng nói qua, toàn bộ bí mật của nhà Đằng Nguyên giấu ở trên người đại tiểu thư Ái Hương, như vậy hình xâm hoa anh đào trên người mình có ý nghĩa gì?
Trong lòng Tiểu Anh rất không thoải mái, sợ, khủng hoảng, cực kỳ thấp thỏm, tay nắm con chuột đều đang khẽ run. Vì tìm được đáp án, cô nhìn tỉ mỉ từ đầu tới cuối tài liệu cả nhà Đằng Nguyên một lần. Khi thấy người phụ nữ trung niên trong tư liệu có mấy phần tương tự với mình, theo họ chồng là Đằng Nguyên Mỹ Tuyết thì Tiểu Anh liền đỏ vành mắt.
Người phụ nữ xinh đẹp đó vào hai mươi ba năm trước đã từng đi qua cô nhi viện Bình Sơn, thời gian phù hợp với viện trưởng Tô nhặt được mình, cô có thể là. . . . . . có thể là. . . . . . có thể là mẹ. . . . . . mẹ của mình?
Một vị trí nào đó ở lồng ngực co rút đau, Tiểu Anh không thể tin được tin tức chân thật hiện ra ở trước mắt, cắn chặt cánh môi lắc đầu, nội tâm hỗn loạn đến rối tinh rối mù, con chuột nắm đến vang lên "kẽo kẹt".
Khóa cửa vang lên một âm thanh hơi nhỏ, là Hạ Thiệu Nhiên tới.
Tiểu Anh nhanh chóng tắt máy, đóng laptop lại, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, đứng ở trước bàn làm việc, tận lực làm bộ dáng như không có việc gì cầm máy cắt bỏ túi chạy bằng điện lên. Hạ Thiệu Nhiên đi tới phía sau cô, ôm cô vào lòng.
Tâm tình Tiểu Anh không tốt, khống chế không được lòng đã sớm hỗn loạn của mình, cúi đầu nhỏ bất động thật lâu. Hạ Thiệu Nhiên nắm tay nhỏ bé của cô, đặt ở bên môi hôn. Bình thường tay nhỏ bé mang đến ấm áp cho anh, vào giờ phút này lại không có một chút nhiệt độ, lạnh lẽo giống như là nắm một khối băng ở trong tay. Hạ Thiệu Nhiên xoay thân thể nhỏ bé của cô lại, nâng cằm của cô lên, hai mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm.
Người đàn ông trước mặt, thân phận hiển hách, là môn chủ nhà họ Hạ, là thần trộm BLACK cực kỳ nổi tiếng trong giới trộm đạo. Anh đã sớm biết rõ cô có thể có liên quan với nhà Đằng Nguyên, đã sớm biết trên lưng cô có bức tranh hoa anh đào, anh là thuần túy thích cô ư? Trong này không có trộn lẫn những nhân tố khác sao?
Tiểu Anh nghi ngờ, do dự, bàng hoàng rồi sợ hãi.
Anh yêu em, Tiểu Anh.
Giúp em thực hiện nguyện vọng chính là nguyện vọng của anh.
Anh muốn xây một tòa nhà thủy tinh thật to ở hậu viện cho em, bên trong đủ loại cây hoa anh đào, ánh nắng ấm áp, cánh hoa nhẹ nhàng bay tán loạn xuống, em có thể ở bên trong nhảy dây, ngủ trưa, chụp hình, ngắm những vì sao, làm bất kỳ chuyện gì em muốn làm.
Anh ở đâu, nhà ở đó.
Nhắm mắt lại, tất cả trong đầu đều là cánh tay anh quấn khăn lụa cho cô, làm một mâm nhỏ sủi cảo nhân hải sản, trời tuyết lớn không sợ rét lạnh đưa tới hộp giữ nhiệt anh thích nhất, còn có hình của cô, tất cả chứng cớ có liên quan tới việc anh đối tốt với cô. . . . . .
Anh nói, nhớ, bất luận sau này xảy ra chuyện gì, anh đều đáng giá để em tin cậy, vĩnh viễn sẽ đứng ở trước mặt em, thay em che gió che mưa, người bảo vệ em vĩnh viễn.
Anh đối với cô tốt như vậy, cô thật sự không nên hoài nghi anh.
Tiểu Anh mở mắt ướt ra, dựa vào ngực của anh. "Thế nào?" Phát hiện không đúng, Hạ Thiệu Nhiên vuốt ve gương mặt của cô hỏi. "Không có gì, chỉ là có chút mệt mỏi."
"Vậy đi lên đi!"
"Ừ." .
Cơm tối chỉ ăn có mấy hạt, cũng như chưa ăn. Không chỉ có cơm ăn không vô, ngay cả nói cũng không muốn nói, xảy ra chuyện lớn như vậy, Tiểu Anh không cách nào bỏ qua. Tựa như Hạ Thiệu Nhiên không cách nào bỏ qua tâm tình không tốt của cô. Hạ Thiệu Nhiên đóng cửa phòng dưới đất, từ phòng quyền anh đến phòng bắn súng, rồi đến phòng cất giữ đầy công cụ, quỹ bảo hiểm, đại sảnh. Trước bàn đọc sách, Hạ Thiệu Nhiên dừng lại, nghiêng đầu, mắt liếc nhìn laptop, mấy chỉ tay rõ ràng rơi vào tầm mắt.
Hạ Thiệu Nhiên ngẩng đầu lên, trầm mặc hồi lâu.
Ban đêm lại tới, Tiểu Anh ở trên giường, không cách nào ngủ, trằn trọc trở mình. Trong đầu đều là hình ảnh nhìn lén từ tài liệu trong laptop của Hạ Thiệu Nhiên, tim bị chặn đến hốt hoảng.
Hạ Thiệu Nhiên không một tiếng động đi vào phòng, lên giường, ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô vào ngực, đổi lại thường ngày, cô nhất định sẽ vụt một cái giống như mèo con chui vào trong ngực anh, nhưng bây giờ vừa lạnh lẽo lại cứng ngắc, Hạ Thiệu Nhiên không thích cô như vậy chút nào.
Hạ Thiệu Nhiên buông cô ra, nằm lại vị trí của mình. "Anh sắp xếp hai vé máy bay đi Nhật Bản."
Giọng nói trầm thấp giống như là một ánh rạng đông chợt lóe trong bóng tối, đánh thẳng vào lòng người. Anh nói anh không phải là chúa cứu thế, nhưng theo Tiểu Anh, Hạ Thiệu Nhiên chính là chúa cứu thế của mình, đứng ở trước mặt cô, người đàn ông có thể thay cô giải quyết tất cả mọi chuyện, tồn tại như một vị thần.
Tiểu Anh cắn chặt môi dưới, đầu ngón tay len lén lau đi nước mắt, giọng nói gần như nghẹn ngào nói: "Em không đi."
Trong bóng tối, lời nói thâm trầm của lực của người đàn ông vang lên lần nữa: "Không phải em muốn biết đáp án ư? Hạ Thiệu Nhiên tồn tại chỉ vì trợ giúp Lạc Tiểu Anh thực hiện từng nguyện vọng."
Nước mắt tùy ý chảy xuống, Tiểu Anh khóc, nức nở nói: "Em không muốn đi, em thật sự sợ, thật sự sợ trong tư liệu viết đều sự thật, em bị bọn họ vứt bỏ, không quan tâm hơn hai mươi năm, em không tiếp nhận nổi sự thật đó."
Tiểu Anh chui vào trong ngực Hạ Thiệu Nhiên, nức nở không ngừng, Hạ Thiệu Nhiên ôm lấy thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy, tròng mắt đen nhìn chăm chú như là màn đêm đen nhánh. Anh chưa từng an ủi người nên không biết an ủi cô như thế nào, anh nói: "Không nói cho em biết, một là sợ sau khi em biết sẽ chịu không nổi, hai là sợ mang tới cho em phiền toái không cần thiết. Em nên biết, hình xâm sau lưng Đằng Nguyên Ái Hương có liên quan chặt chẽ với kho báu nhà Đằng Nguyên, có bao nhiêu người đang có ý đồ với cô ta. Chuyện của nhà Đằng Nguyên rất phức tạp, trong phần tài liệu kia cũng không có đầy đủ chứng cớ chứng minh Đằng Nguyên Quân Nhất và Đằng Nguyên Mỹ Tuyết là cha mẹ ruột của em. Bọn họ có thể đúng, cũng có thể không đúng. Nếu như phải, vậy thì trên đời có thêm hai người thân để cho mình nhớ nhung, nếu như không phải. . . . . . em, còn có anh."
"Nhưng!" Từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, mang theo một bụng uất ức, làm bộ đáng thương, giọng nói mềm nhũn khiến Hạ Thiệu Nhiên nghe đến rất đau lòng, bàn tay thay cô lau đi nước mắt, nói: "Đừng cho mình áp lực quá lớn, coi như là một chuyến trộm đạo kích thích căng thẳng đi."
"Một chuyến trộm đạo ư?" Tiểu Anh giương mắt, kinh ngạc hỏi: "Vậy chúng ta muốn trộm cái gì?"
"Chân tướng." Chân tướng sao!