Khu nhà cấp cao của Sâm Xuyên Minh Trí bị cảnh sát bao vây. Tiểu Ngũ Lang ngậm tẩu thuốc tìm kiếm dấu vết từng gian phòng. Cửa tủ sắt mở toang hoác, tiền tài bên trong đều bị cướp hết sạch, vách tường trắng như tuyết viết mấy chữ BLACK to lớn phách lối. Sâm Xuyên Minh Trí - người bị đâm vết đao nghiêm trọng sau khi biết cảnh sát tiến vào trang viên, không để ý bác sĩ ngăn cản chạy vào trong nhà. Hắn ngồi trên xe lăn, trên thân thể quấn băng vải màu trắng rậm rạp chằng chịt, bưng một cánh tay giống như xác ướp ra khỏi quan tài nhìn chằm chặp Tiểu Ngũ Lang. Tiểu Ngũ Lang đi tới chỗ nào, hắn cũng theo tới chỗ đó, dáng vẻ khẩn trương lo lắng giống như rất sợ Tiểu Ngũ Lang tra ra cái gì.
Điều này khiến Tiểu Ngũ Lang rất là nghi hoặc.
Lúc này Tiểu Ngũ Lang nhìn khóa mật mã tủ bảo hiểm một chút, nhả khói thuốc, nhíu mày hỏi: "Mất cái gì?"
Sâm Xuyên suy yếu đáp: "Đô-la, châu báu cùng một chút tài liệu quan trọng của tập đoàn Sâm Xuyên."
"Chỉ có những thứ này sao?" Tiểu Ngũ Lang chống nạnh hỏi. "Đúng, chỉ có những thứ này." Sâm Xuyên nói.
Tiểu Ngũ Lang tính đứng lên: Đô-la, châu báu bị thần trộm coi là đồ bỏ đi, không phù hợp tác phong trước sau như một của thần trộm, trừ phi châu báu là tuyệt thế trân bảo, tài liệu là tài liệu tuyệt mật.
Tiểu Ngũ Lang ra khỏi gian phòng, đi lên lầu. Thuộc hạ của Sâm Xuyên Minh Trí đẩy xe lăn đuổi theo Tiểu Ngũ Lang, hai tủ bảo hiểm của nhà Sâm Xuyên đều bị mở ra. Tiểu Ngũ Lang đi dọc theo cầu thang lên trên, Sâm Xuyên Minh Trí ngăn trở, "Cảnh quan, phía trên đều là phòng trống và nhà kho đựng đồ linh tinh, không có gì để xem đâu."
Không muốn bỏ qua dù là một chút dấu vết, Tiểu Ngũ Lang không có nghe lời của hắn, lên tầng cao nhất. Ban ngày lại kéo rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề, khoảng không gian trên hành lang tối đen, Tiểu Ngũ Lang cau mày phân phó thuộc hạ: "Kéo rèm cửa sổ ra."
"Ôi!" Sâm Xuyên không thể ngăn cản được, chỉ nghe "xoẹt" mấy tiếng, rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề bị cảnh sát kéo ra. Đã thật lâu không có ai đi lên, màn cửa bị vén lên mang theo một cỗ mùi bụi bậm sặc người, vẻ mặt bọn cảnh sát ghét bỏ che miệng mũi.
Sâm Xuyên Minh Trí nói: "Nơi này đã lâu không có người tới, cũng không có thứ gì đáng giá, ăn trộm chắc sẽ không đi lên đâu. Sĩ quan cảnh sát, vẫn là đi xuống đi."
"Nếu đã lên liền tra xét một chút, giá trị quan của thần trộm BLACK rất quỷ dị, có lúc thứ anh cho là có giá trị nhất, nhưng đối với BLACK lại có thể không đáng giá một đồng. Mà thứ anh cảm thấy không bao nhiêu tiền, ở trong mắt BLACK lại có thể sẽ biến thành bảo vật vô giá."
Tiểu Ngũ Lang bắt đầu lại từ đầu, kiểm tra từng thứ một, phòng cất trữ, bộ sách bị vứt bỏ, vật dụng cũ trong nhà. Tiểu Ngũ Lang nói với Sâm Xuyên: "Thật không nhìn ra, công ty gia đình có tiền như anh lại cố chấp tiết kiệm, còn giữ những thứ đồ cũ này."
"A, những thứ kia đều là vật lúc cha tôi còn sống lưu lại, sau khi ông đi, tôi vẫn giữ chúng lại." Sâm Xuyên hơi khẩn trương nói: "Phía sau và trước gian phòng đều là đồ cũ, không có gì để xem."
"Càng là đồ cũ thì càng đáng tiền, không chừng BLACK chạy tới chính là vì những thứ đồ cũ này! Tôi thấy, mỗi một gian gian phòng ở đây đều phải kiểm tra rõ ràng." Tiểu Ngũ Lang mang theo bao tay màu trắng, khoác tay lên trên tay nắm cửa phủ đầy bụi bậm.
"Chờ một chút!" Sâm Xuyên đột nhiên gọi anh ta lại, "Đây là..là...là phòng trống."
Ánh sáng trong khóe mắt nhỏ của Tiểu Ngũ Lang lóe lên, thân thể Sâm Xuyên bị mấy đao giùng giằng, khẩn cấp giải thích: "Thật không có gì cả, hay là đi lầu dưới xem một chút đi."
Sâm Xuyên biểu hiện quá kỳ quái rồi. Tiểu Ngũ Lang nghiêng đầu sang chỗ khác, nói về phía cánh cửa tràn đầy bụi bậm: "Cha anh chính là Sâm Xuyên Chính Cương mất tích hai năm rồi đúng không?"
Nghe xong lời này, đầu Sâm Xuyên Minh Trí 'ong' một tiếng, ngã ngồi ở trên xe lăn. Tiểu Ngũ Lang quả quyết mở cửa phòng.
"Két --" cửa phòng từ từ mở ra.
Âm thanh chấn động, trùng tử có giác quan bén nhạy nhanh chóng trốn vào trong vách tường.
Giày da Tiểu Ngũ Lang bước vào phòng tối đen, hai người cảnh sát đi tới phía trước kéo màn cửa sổ ra, ngày xuân nắng ấm chiếu vào. Gian phòng lớn trống trải, vắng lạnh, yên tĩnh, vách tường trắng toát, căn phòng này quỷ dị không nói lên lời, Tiểu Ngũ Lang đứng ở trong phòng nhìn một vòng, không có phát hiện thứ gì.
Sâm Xuyên ở trên xe lăn thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tôi đã nói này trong phòng không có gì cả, tôi thấy chúng ta vẫn là đi xuống đi." Tiểu Ngũ Lang đứng ở bên cửa lại liếc mắt nhìn căn phòng trống trải, không tìm được điểm khả nghi mới xoay người đi tiếp. Tâm tình buông lỏng của Sâm Xuyên lần nữa căng thẳng, lần này hắn không có ngăn cản.
Tiểu Ngũ Lang vặn mở cửa, gian phòng tối đen. Sau khi kéo rèm cửa sổ ra mới nhìn rõ, bên trong phòng trưng bày toàn bộ đồ có liên quan đến xâm mình. Cái ghế xâm mình, vật liệu màu sắc, máy xâm người hình. . . . . . Phòng này rất sạch sẽ, giống như thường có người tới. Tiểu Ngũ Lang hỏi: "Trong nhà có người xâm hình sao?"
Sâm Xuyên trả lời: "Trước kia cha yêu thích xâm hình."
"Ồ!" Lòng của Tiểu Ngũ Lang đều buộc ở trên người đạo tặc BLACK, hứng thú nồng đậm với địa phương viết chữ BLACK trên vách tường, những chuyện khác cũng không quá để ở trong lòng.
Ghế và màu sắc để xâm hình, ống kính máy theo dõi ở trên nút cài lớn nhỏ của áo sơ mi truyền hình ảnh bên trong phòng đến một chỗ khác trong thành phố. Trước màn hình ti vi tinh thể lỏng cực lớn, Thạch Nam vùi ở trong ghế, chân dài khoác lên trên bàn dài, siết hộp điều khiển ti vi, theo dõi tình huống cả nhà Sâm Xuyên.
Lý Khuynh Tâm cầm ly chocolate nóng, ngồi trên cái ghế trượt đến bên cạnh Thạch Nam, nhìn Tiểu Ngũ Lang trong màn ảnh lớn, cười mỉa mai một tiếng, "Xem ra đại trinh thám của chúng ta còn chưa có phát hiện ra gì hết!"
Thạch Nam nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Thiện Nhiên, "Bước tiếp theo, chúng ta nên đi như thế nào?" Hạ Thiện Nhiên cài lại khuy tay áo sơ mi, nói: "Thả ra tin tức, người nhà Sâm Xuyên biết bí mật bảo tàng nhà Đằng Nguyên."
Thạch Nam huýt sáo một tiếng, nhìn quái nhân áo khoác màu đen chui ra từ sàn nhà trong màn hình. Lý Khuynh Tâm cắn ống hút cười khúc khích: "Lão vu bà kéo sợi ở trên gác xếp?"
Lý Khuynh Tâm cầm ly chocolate nóng rời đi, Thạch Nam nghĩ đến cái gì liền đuổi theo, ngăn cô lại, "Khuynh Tâm, đưa địa chỉ Cảnh Triệt ở Nhật Bản cho tôi."
"Tìm anh ấy làm gì?" Lý Khuynh Tâm đưa mắt nhìn anh. "Cô biết, sư huynh đang điều tra chuyện chị em Đằng Nguyên Mỹ Tuyết, tình báo tập đoàn K luôn luôn mau lẹ chính xác, tìm Cảnh Triệt dễ dàng hơn." Thạch Nam cho Lý Khuynh Tâm một ánh mắt cô hiểu mà, Lý Khuynh Tâm nhìn anh một chút, nói ra địa chỉ. Nguyên nhân Thạch Nam muốn tìm Dạ Cảnh Triệt, thật ra là muốn tìm được tiểu Ái giả mạo anh.
Đình viện vào ban ngày, nước chảy từ ống trúc phát ra tiếng vang tí tách. Dạ Cảnh Triệt mặc kimono ngồi trong đình, bộ dáng cô gái thị nữ pha trà, rửa trà. Thạch Nam tìm tới nơi này, Dạ Cảnh Triệt nói anh ngồi xuống. Thạch Nam liếc mắt nhìn cô gái biểu diễn trà đạo, để xuống tư thái ngồi ở trên đệm.
Đại đa số bộ dạng phụ nữ Nhật Bản mặc kimônô đều rất nhu mỹ. Cổ áo thật to lộ ra đường cong cổ mỹ lệ và da thịt trơn bóng nơi bả vai, đai lưng rộng rãi siết chặt eo thon, khiến cho ngực có vẻ đặc biệt đầy đặn, đi bước nhỏ khiến các phụ nữ có vẻ đặc biệt khéo léo mềm mại.
Nhưng cô gái trước mắt này, bộ dạng bình thường lại quê mùa. Hai cái bím tóc, trên mắt đeo kính cận thị kiểu dáng cũ kĩ, cổ áo ki-mô-nô buộc cực kỳ chặt chẽ, da thịt từ cổ trở xuống đều không lộ ra chút nào, động tác ngâm lá trà vào nước cũng không đẹp, cứng rắn, lực lớn, Thạch Nam thật sợ lá trà bay ra từ trong bình.
Thạch Nam dùng tiếng Trung nói với Dạ Cảnh Triệt: "Tìm đâu ra cực phẩm này vậy."
Cô gái biểu diễn trà đạo cau mày. Dạ Cảnh Triệt cười cười nói: "Uống trà còn nhìn phụ nữ sao?"
Thạch Nam cười: "Uống trà cũng phải nhìn phụ nữ chứ!"
"Phụ nữ đều nguy hiểm." Dạ Cảnh Triệt nói: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
Thạch Nam: "Tôi muốn biết tiểu Ái ở đâu." Dạ Cảnh Triệt nhướng mày, "Cái vấn đề này, tôi không nói cho được anh."
"Anh không biết, nhưng anh là ông chủ của cô ta." Thạch Nam không tin. "Tôi cũng không hỏi tới hành tung của thuộc hạ mình, chỉ cần họ làm tốt chuyện nên làm của mình. Trừ Hoả Tinh, tôi đều không quản."
Thạch Nam nhíu lông mày hỏi: "Tiểu Ái lấy danh hiệu của tôi làm chuyện xấu khắp nơi, cũng là chuyện cô ta nên làm sao? Tôi nói này Cảnh Triệt, có phải anh quên rồi đúng không? Vào cái ngày anh và Khuynh Tâm kết hôn, nếu không phải là tôi ngăn cản, Khuynh Tâm đã đạp lên gương mặt này của anh. Hắc, ai cũng không thể hãm hại lừa gạt người trong nhà của mình."
Dạ Cảnh Triệt lập tức tỏ rõ trong sạch: "Đây là chuyện của anh và Tiểu Ái, không liên quan với tập đoàn K."
Thạch Nam mắng: "Con nhóc chết tiệt kia quay phim!"
Cô gái trà đạo rót trà xong, đôi tay dâng lên. Thạch Nam nhận lấy nước trà, ngón áp út tay phải của cô gái thắt bím lơ đãng chạm vào tay Thạch Nam, đầu ngón tay mềm mại lướt qua bàn tay xương cốt rõ ràng của phái nam, dòng điện kỳ lạ theo đầu ngón tay đánh thẳng đến trái tim. Thạch Nam ngước mắt nhìn cô gái quê mùa này, uống hết nước trà.
Để ly trà trống không xuống đất, Thạch Nam nói: "Mua chút tình báo của anh."
". . . . . ."
"Về Đằng Nguyên Mỹ Tuyết ."
Dạ Cảnh Triệt hiểu rõ, kêu một tiếng "Bích La." Tiếng nói rơi xuống, mỹ nữ Bích La mặc ki-mô-nô nhảy xuống từ đỉnh đình, "BOSS, có gì phân phó." Dạ Cảnh Triệt giương cằm về phía Thạch Nam, Bích La sáng tỏ, nói với Thạch Nam: "Mời đi theo tôi."
Thạch Nam đi theo Bích La ra ngoài, quay đầu lại nhìn bím tóc quê mùa một cái.
Bím tóc quê mùa rót đầy nước trà vào ly không của Cảnh Triệt, Dạ Cảnh Triệt mở miệng nói: "Tiểu Ái." Bím tóc quê mùa nói: "Ông chủ." Dạ Cảnh Triệt nhàn nhã tự đắc thưởng thức nước trà nói: "Không thể theo đuổi đàn ông như vậy, đừng làm cho anh ta chán ghét, lập tức dừng lại vở kịch ác của cô đi." Cô gái bím tóc quê mùa suy nghĩ một chút, vẻ mặt đau khổ nói: "Nhưng mà ông chủ, vừa rồi tôi đã bỏ thuốc tiêu chảy vào trong ly của anh ấy rồi."
". . . . . ."
Tiểu Anh cười đùa đưa tay khoác vào trong khuỷu tay của Hạ Thiệu Nhiên, đầu nhỏ dựa vào ngực anh, cọ rồi cọ giống như mèo con làm nũng lấy lòng chủ nhân. Vẻ mặt Hạ Thiệu Nhiên vẫn nghiêm túc như cũ, rút tay ra, ôm Tiểu Anh đến trong ngực, môi rơi vào cái trán trơn bóng của cô."Đi."
Tiểu Anh hỏi: "Đi đâu?"
Hạ Thiệu Nhiên: "Đi dạo phố."
Hạ Thiệu Nhiên ôm cả bả vai nhỏ của Tiểu Anh đi dạo các cửa hàng nhãn hiệu lớn trong trung tâm thương mại Ginza Tokyo. Hai mươi hai năm trước, Tiểu Anh chưa bao giờ mua đồ trong trung tâm thương mại như thế này, bây giờ tìm được một vị bạn trai có thân phận có địa vị giống như Hạ Thiệu Nhiên, Tiểu Anh cũng hoàn toàn không có cảm giác phất lên biến thành Phượng Hoàng, cũng không có biến thành nữ bại gia vung tay quá trán. Hạ Thiệu Nhiên đặt cằm ở trên đỉnh đầu cô nói: "Có thích gì không? Anh mua cho em."
"Không có." Tiểu Anh lắc đầu một cái, nói: "Nếu anh muốn làm em vui vẻ, không bằng theo em đi Thiệp Cốc, em thích đi vơ vét những hàng hóa đặc sắc mới mẻ trong cửa hàng nhỏ hơn, hì hì!"
". . . . . ."
"Có được hay không?"
"Hôm nay, tất cả nghe theo em."
"Vạn tuế!" Tiểu Anh nhảy dựng lên, đầu nhỏ đụng vào cằm Hạ Thiệu Nhiên. Hạ Thiệu Nhiên nửa hé tròng mắt vuốt vuốt.
"Thật xin lỗi!" Tiểu Anh cười nói xin lỗi, nhón chân lên, môi hồng rơi vào trên cằm xinh đẹp của Hạ Thiệu Nhiên, "Hôn một chút sẽ không đau nữa."
Đầu đường náo nhiệt, cần loại hàng hóa gì cũng đều có, người mua hàng hóa xẹt vai, sát gót chân với nhau. Tới đây, Tiểu Anh giống như là cắn thuốc lắc, bóng người nhỏ bé một lát chạy đến cửa hàng này, một lát chạy đến tiệm kia, không phải nhìn chỗ này một chút, chính là nhìn chỗ kia một chút. Hạ Thiệu Nhiên đi theo phía sau cô, chỉ khi có cảm giác gặp được đồ hứng thú mới có thể dừng bước lại.
Trong tiệm đồ trang sức, một kẹp tóc hoa anh đào màu đỏ bằng nhựa đập vào tầm mắt Hạ Thiệu Nhiên.
"Nhìn cái gì á?" Tiểu Anh lại gần. Hạ Thiệu Nhiên cầm kẹp tóc từ trên giá lên, kẹp lên trên đầu của cô, nói: "Tặng cho em."
Tiểu Anh cười xinh đẹp: "Em rất thích."
"Sinh nhật vui vẻ."
"Hả?" Tiểu Anh ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thiệu Nhiên, nói: "Em cho là anh không nhớ rõ, không có ý định nói ra."
Sau khi Hạ Thiệu Nhiên trả tiền xong, ngón trỏ vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn, cong khóe môi lên, "Sinh nhật của em, sao anh có thể quên?"
"Nhiên!" Tiểu Anh nhào vào trong ngực anh, đặc biệt thõa mãn nói: "Hôm nay em rất vui."
Giống như những đôi tình nhân trong tình yêu cuồng nhiệt khác, hai người tay nắm tay đi dạo ở trên đường, ăn vặt. Hạ Thiệu Nhiên chắc chắn sẽ không phải là loại đàn ông có thể đứng ở bên đường ăn gì đó, Tiểu Anh cầm một chuỗi bạch tuộc chiên năn nỉ anh mọi cách, anh mới bất đắc dĩ ăn một miếng. Tiểu Anh hài lòng biểu hiện của anh, dùng miệng dính mỡ của mình đi hôn anh.
Rời khỏi Thiệp Cốc thì đã hơn một giờ chiều, Hạ Thiệu Nhiên lái xe chở cô đi núi Yoshino, khoảng cách từ Tokyo đến núi Yoshino không tính là gần, Tiểu Anh ngủ thiếp đi ở trên xe, lần nữa mở mắt ra, hình ảnh nhìn thấy chính là một biển phấn hồng.
Hoa anh đào đã nở khắp núi, trong không khí tràn đầy mùi thơm trong veo, nhiều nụ hoa nhỏ mềm mại ở khắp đầu cành. Tiểu Anh chạy cười đùa ở trong rừng hoa anh đào, níu lấy cành hoa, nhón chân lên tiến chóp mũi tới ngửi mùi hoa. Cô nhặt cánh hoa bị gió thổi rơi lên, đặt ở trong lòng bàn tay, ném vào Hạ Thiệu Nhiên, sau đó nhìn anh ở trong mưa cánh hoa.
Hạ Thiệu Nhiên đưa tay tiếp được cánh hoa cuối cùng trong không trung, nắm tay nhỏ bé của cô lên, đặt ở trong lòng bàn tay của cô, cúi đầu hôn cô. Nụ hôn rất nhẹ, rất dịu dàng, phát ra thương yêu triều mến từ trong đáy lòng. Cánh hoa rơi xuống từ trong bàn tay nhỏ, Tiểu Anh ôm cổ của anh, chủ động đáp lại. Nhiệt tình càng không thể ngăn cản, nam nữ vẫn nhớ nhung nhau tách ra trong lúc thở dốc kịch liệt, nhìn nhau, tìm được bộ dáng động tình nhất ở trong mắt của nhau.
Mắt nước to trơn bóng không hề chớp mắt nhìn anh, cái lưỡi mềm mại liếm cánh môi ẩm ướt phía dưới. Bộ dáng nhỏ rất mê người, Hạ Thiệu Nhiên kích động áp cô trên tàng cây, nghiêng đầu, lần nữa hôn lên môi cô. Nụ hôn lần này kịch liệt, nhiệt tình, dữ dội, hôn đến đại não Tiểu Anh thiếu dưỡng khí, bắp chân như nhũn ra, dựa vào đại thụ mặc anh muốn làm gì thì làm. Bàn tay cởi nút cài váy ra, áo ngực cotton màu trắng thuần khiết của thiếu nữ bị mở ra, giắt phía bên cánh tay phải, tuyết nhũ màu trắng hoàn toàn hiện ra ở trước mắt anh. Hơi thở Hạ Thiệu Nhiên rối loạn, ôm lấy ngực bên trái, môi ngậm nụ phấn hồng bên phải.
Tròng mắt có thể nhìn thấy bộ dáng anh hôn mình, mặt của Tiểu Anh đỏ hết lên, cảm giác xao động khó nhịn kỳ diệu chạy khắp nơi trong thân thể. Giữa ban ngày trong rừng hoa anh đào, cô không dám phát ra một tiếng ngâm rên, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, dùng ngón tay thổ lộ cảm giác của mình, siết chặt vạt áo của anh.
Gió núi thổi qua, cánh hoa màu hồng xào xạc bay xuống xuống. Hạ Thiệu Nhiên ngồi dậy, mắt đen tĩnh mịch nhìn một chút mảnh ẩm ướt tỏa sáng do bị nước miếng xâm nhiễm. Một mảnh cánh hoa anh đào trên không trung bay xuống, rơi ở trên ngực đẹp, cánh hoa nhỏ màu hồng vểnh lên, một chút đỏ tươi, da thịt trắng như tuyết, ba thứ tập trung vào nhau liền có một loại cảm giác xinh đẹp không nói ra được.
Hạ Thiệu Nhiên khàn giọng nói: "Hiện tại anh đã biết, tại sao em lại thích chụp hình như vậy rồi."
"Hả?" Bị tình dục chiếm đoạt lý trí , ánh mắt Tiểu Anh vẫn còn mơ hồ.
Đầu lưỡi cuốn cánh hoa màu hồng lên, Hạ Thiệu Nhiên nhai mùi vị hoa anh đào ngọt lành, ngón cái vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đỏ vừa nóng của cô nói: "Lưu lại một phút tốt đẹp nhất."
Nếu như anh có máy chụp hình, nhất định sẽ chụp lại cánh hoa anh đào dính trên ngực đẹp, tròng mắt mê ly, hai gò má đỏ hồng của cô, vĩnh viễn trân quý cả đời. Đáng tiếc, anh không có, chỉ có thể in dấu một màn tốt đẹp này vào trong tim.
Nơi xa truyền đến tiếng nói chuyện với nhau, hai người đồng thời hồi hồn, Hạ Thiệu Nhiên phản ứng nhanh chóng, kéo lấy váy Tiểu Anh, khom người ôm cô lên, ôm cô chạy một hơi đến cánh rừng bên kia, lên một chiếc xe nhà di động.
Tiểu Anh bị thả vào trên bàn ăn, Hạ Thiệu Nhiên ngồi ở trên ghế nhìn cô, hai người đồng thời cười ra tiếng. "Quá mất mặt, suýt chút nữa bị người khác thấy rồi." Tiểu Anh chu cái miệng nhỏ nhắn ngượng ngùng nói.
Hạ Thiệu Nhiên nhìn quần áo xốc xếch cô, hỏi: "Kích thích?"
Tiểu Anh sửa sang lại áo, mắt to quan sát bốn phía xe nhà, phòng bếp, phòng ngủ, phòng tắm, ma tước tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đều đủ. Cô nhảy từ trên bàn xuống, nói: "Hay là chúng ta đi thôi, một lát gặp phải chủ nhân trở lại sẽ không tốt."
Hạ Thiệu Nhiên kéo tay nhỏ bé của cô vào trong ngực, để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, tuyên bố, "Chủ nhân là anh."
". . . . . ." Tiểu Anh nháy mắt mấy cái, không thể tin được.
"Chuẩn bị cho em đó, vui không?"
"Ừ." Tiểu Anh nặng nề gật đầu.
Hạ Thiệu Nhiên nâng cái mông nhỏ của cô lên, thả vào trên một cái ghế khác, tự mình đứng dậy, nói: "Chờ anh."
Hạ Thiệu Nhiên lấy bánh kem lớn ở trong ngăn tủ ra, để lên bàn, đội một cái mũ thọ tinh lên trên đầu Tiểu Anh, kiên nhẫn cắm xong cây nến đại biểu hai mươi ba tuổi. Sau khi đốt, cách ánh nến nhẹ nhàng nói với cô: "Ước nguyện đi."
"Ừm!" Tiểu Anh chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại nói: "Em chỉ cầu một nguyện vọng, hi vọng Hạ Thiệu Nhiên vĩnh viễn đều là người giúp em thực hiện nguyện vọng."
Cơm tối, hai người ăn ở trong phòng nhỏ ấm áp, anh cắt rau hẹ, băm thịt làm nhân bánh, cô gói bánh sủi cảo. Món chính là sủi cảo, rượu là sâm banh, Tiểu Anh lại xào chút thức ăn đơn giản, hai người ngồi vây quanh bàn ăn nhỏ. Từ khi đến Nhật Bản, Hạ Thiệu Nhiên đã lâu chưa ăn sủi cảo, sau khi toàn bộ bàn sủi cảo đều bị anh ăn hết, liền đốt điếu thuốc hút.
Tiểu Anh vỗ da bụng nhỏ tròn vo, nghiêng đầu nhìn cây hoa anh đào ngoài cửa sổ, nói: "Thời gian trôi qua thực vui vẻ, thoáng một cái em đã hai mươi ba tuổi rồi, không biết lúc em ba mươi ba tuổi sẽ là dáng vẻ gì!"
Hạ Thiệu Nhiên phun vòng khói ra, nói: "Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở dưới tàng cây hoa anh đào tết tóc đuôi sam cho con gái tám tuổi của anh."
Tiểu Anh bật cười, "Nên nói là anh quá tự tin, hay là nên nói anh có thể biết coi bói đây? Con gái tám tuổi, anh thật giống như đã lên xong kế hoạch thời gian em sinh con gái cho anh rồi ấy."
Hạ Thiệu Nhiên chỉ cười không nói.
Tiểu Anh lại hỏi: "Vậy anh nói, khi nào chúng ta mới có thể trộm được chân tướng thân thế cuộc đời em đây?"
Hạ Thiệu Nhiên vẫn không lên tiếng như cũ, mắt Tiểu Anh khép hờ, nhẹ nói: "Nhiên, anh tra được chuyện gì ở Đằng Nguyên không? Nếu như tra được, có thể nói cho em biết, bây giờ em đã điều chỉnh tâm tình rất tốt rồi, kết quả như thế nào cũng có thể tiếp nhận. Quan trọng nhất, chủ yếu nhất là có anh làm bạn với em."
Hạ Thiệu Nhiên tra được một chút đầu mối, vốn không muốn nói cho Tiểu Anh biết vào ngày sinh nhật của cô, nhưng cô mở miệng hỏi rồi. Hít tàn khói vào trong phổi, anh nói: "Mẹ của em có thể là chị em của Đằng Nguyên Mỹ Tuyết."
Tiểu Anh cũng không có lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hoặc là nghi vấn, cùi chỏ chống đỡ ở bên mép bàn, đàng hoàng an tĩnh nhìn anh. Hạ Thiệu Nhiên vỗ điếu thuốc đã hút được một nửa, gọi cô, "Tới đây."
Tiểu Anh đi tới, cái mông nhỏ ngồi lên bắp đùi của anh, hai tay tự nhiên ôm cổ của anh, di0en-da14n.le9.quy76.d00n cong môi cười với anh. Hạ Thiệu Nhiên cầm một tay nhỏ đưa đến bên môi hôn, "Không muốn nói gì sao?"
"Ừ, mấy đêm trước ngủ không yên, từng phỏng đoán là quan hệ như vậy." Tiểu Anh nhíu cái mũi nhỏ nói: "Em rất hay suy nghĩ lung tung. Biết không, nhiều khi kỳ vọng càng lớn, thất vọng lại càng nhiều, cho nên em quyết định lần này cần bình tĩnh, thuận theo tự nhiên, trộm được chân tướng."
Nhếch miệng lên một độ cong rất đẹp mắt, Hạ Thiệu Nhiên khẽ chạm cái miệng nhỏ nhắn của cô một chút, khích lệ nói: "Cô gái nhỏ thông minh."
"Ừ!" Tiểu Anh cười giỡn: "Cụ ông ngài nói cực kỳ đúng....!"
Hạ Thiệu Nhiên nhướng mày, "Ai là cụ ông?"
"Anh cứ gọi người ta là cô gái nhỏ, làm như người ta thật rất nhỏ vậy."
"Anh gọi sai rồi sao?"
"Ừ."
Tầm mắt Hạ Thiệu Nhiên rơi vào trên bộ ngực nhỏ của cô, "Em lớn chỗ nào?"
Tiểu Anh cong môi, nũng nịu: "Hư hỏng!"