Một đôi bốt da kiểu nữ xuất hiện ở trong tầm mắt, tâm Tiểu Nại Tử cả kinh, dừng lại, ánh mắt nhìn lên theo bốt da. Chủ nhân đôi bốt da là một cô gái mặc quần áo bó màu đen, vóc người cao gầy uyển chuyển, trên khuôn mặt xinh xắn đeo nửa mặt nạ bươm bướm màu vàng kim, con ngươi mang theo giễu cợt lóe ra ánh sáng cười nhạo.
"Nên gọi bà là Cát Dã Tiểu Nại Tử, Vũ Điền Mỹ Giai, hay là Hạ Lâm đây?"
"Sao!"
. . . . . .
Sâm Xuyên Minh Trí vẫn luôn trốn, cảnh sát vẫn luôn đuổi theo phía sau. Sâm Xuyên Minh Trí xuyên qua trang viên sau cánh rừng, leo lên sườn núi nhỏ, trượt xuống theo đồi, liền lăn một vòng vọt tới trên đường lớn đón xe.
Sâm Xuyên như không muốn sống ngăn cản xe màu xanh dương đậm dừng lại. Sâm Xuyên vội vàng mở cửa xe, sau khi thấy rõ người trong xe liền sửng sốt. Bên khóe miệng ngậm cây tăm, ZA¬CK ôm lấy tay nhìn hắn ta cười.
Bọn cảnh sát kêu gào ở trên đỉnh đồi, trước có sói, sau có hổ, Sâm Xuyên Minh Trí vẫn quyết định lên xe, ra lệnh với tài xế: "Lái xe!" Tài xế Tạp Uy vẫn không nhúc nhích.
ZA¬CK mặc áo khoác da ngắn màu đen nói: "Sâm Xuyên tiên sinh, anh thật giống như còn thiếu chúng tôi một khoản tiền."
Sâm Xuyên nhìn cảnh sát đã đuổi tới, thần tình kích động nói: "Tôi sẽ gửi một khoản tiền kia cho anh, hiện tại lập tức chở tôi đi." ZA¬CK nhổ cây tăm trong miệng ra, nhíu mày nói: "Tôi chán ghét nhất loại người không giữ lời hứa như anh, muốn biết đùa giỡn chúng tôi sẽ có hậu quả gì không?"
Sâm Xuyên Minh Trí sợ hãi, nhưng hắn đã từng tận mắt thấy thủ đoạn hung tàn của những lính đánh thuê này, hắn đứng ngồi không yên nhìn ngoài cửa sổ, "Tôi bị chuyện khác làm trễ nãi mới không chuyển khoản qua, hiện tại chở tôi đi, tôi sẽ lập tức trả tiền cho anh, đi mau!"
Cảnh sát lao xuống đồi, giơ súng lên nhắm ngay Sâm Xuyên Minh Trí. "Gấp đôi, tôi trả anh gấp đôi, mau lái xe." Sâm Xuyên Minh Trí nhanh chóng hô to, tài xế Tạp Uy vẫn không nhúc nhích.
ZA¬CK thay đổi tư thế ngồi, dựa vào thành ghế, lười biếng mở miệng: "Lái xe!" Tạp Uy dẫm chân ga, bánh xe xoay nhanh, bỏ rơi bọn cảnh sát.
Sâm Xuyên Minh Trí nhìn bọn cảnh sát từ từ cách xa mình, biến thành những chấm nhỏ, thở dài một hơi, buông lỏng thân thể. Hắn hơi trầm mặc, nói với ZA¬CK: "Anh giúp tôi làm một chuyện." ZA¬CK đưa mắt nhìn hắn. Sâm Xuyên Minh Trí nói: "Giúp tôi bắt một người, bắt một cô gái."
Cảnh sát tìm được thi thể Sâm Xuyên Chính Cương, toàn bộ tài sản dưới tên Sâm Xuyên Minh Trí đều bị đóng băng, hắn ta hoàn toàn không lấy tiền ra được. ZA¬CK hỏi: "Anh còn có tiền gửi sao?"
Sâm Xuyên Minh Trí đắc ý nói: "Tôi đã mở tài khoản ở quần đảo Cayman(1), chỉ cần bắt được cô gái kia, chúng ta sẽ nhận được một số tiền lớn." ZA¬CK cũng không trả lời chắc chắn với hắn.
Sâm Xuyên Minh Trí không biết mẹ có trốn ra được hay không? Hắn móc điện thoại ra, gọi cho mẹ. Trong căn hộ Thạch Nam, Tiểu Nại Tử bị Lý Khuynh Tâm dùng súng chỉ vào đầu, nghe điện thoại. Trong điện thoại Sâm Xuyên hỏi: "Mẹ, mẹ trốn ra được không? Bây giờ đang ở đâu? Con đi đón mẹ."
Tiểu Nại Tử đáp lời ở dưới ánh mắt ép buộc của Lý Khuynh Tâm: "Trốn ra được, tự chăm sóc mình, không cần đến đón mẹ...mẹ trốn đến một nơi mà ai cũng không tìm được. Mục tiêu hai người quá lớn, lúc cần thì mẹ sẽ liên lạc với con."
"Được, như vậy cũng tốt, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ bắt được người thị nữ kia."
"Ừm!" Sâm Xuyên Minh Trí quá hưng phấn, cũng không có phát giác mẹ khác thường. . . . . . .
Trinh thám Tiểu Ngũ Lang tự mình hộ tống Ái Hương trở về, Ái Hương bị kinh sợ, nhào tới trong ngực Mỹ Tuyết, hai mẹ con cùng khóc lên. Người nhà Đằng Nguyên vây quanh Ái Hương, Cao Mộc Thanh Sa cầm tay Tiểu Ngũ Lang, kích động nói: "Cảnh sát tiên sinh, rất cảm tạ ngài, cám ơn ngài tìm được đại tiểu thư của chúng tôi, cám ơn, cám ơn!"
Cao Mộc Thanh Sa trái một câu, phải một câu cảm tạ, Tiểu Ngũ Lang chống đỡ không được nhiệt tình của cô, càng không ngừng gật đầu, khách khí, "Không cần cám ơn, đây là nhiệm vụ của chúng tôi, quản gia Cao Mộc, chúng tôi nên cáo từ."
Cao Mộc cầm tay Tiểu Ngũ Lang không thả, nói: "Cảnh sát tiên sinh lưu lại ăn xong bữa ăn khuya rồi hãy đi!"
"Không được!"
"Cô. . . . . ." Tiểu Ngũ Lang mới vừa cự tuyệt, nhưng bụng không tự chủ lại kháng nghị. Robin đi theo xoa xoa bụng, nói: "Giằng co một đêm, cũng có chút cảm giác đói bụng."
Quản gia Cao Mộc nhiệt tình giữ lại: "Hai vị, dùng xong bữa ăn khuya rồi đi." . . . . . .
Ái Hương được Mỹ Tuyết dẫn trở về phòng, Mỹ Tuyết giúp cô tắm, chăm sóc cô. Trong lúc mẹ và con an ủi lẫn nhau, bất luận kẻ nào cũng không chen vào được. Tiểu Anh đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Hạ Thiệu Nhiên đứng ở trong phòng.
"Sao anh lại tới đây?" Tiểu Anh vội vàng đóng cửa.
"Dẫn em đi gặp mặt một người." Hạ Thiệu Nhiên nói.
"Ai?"
"Người biết rõ chân tướng."
Sẽ lập tức biết thân thế của mình, Tiểu Anh nhìn như lạnh nhạt, nói không khẩn trương, nhưng vẫn sẽ khẩn trương. Gần tới trước cửa, Hạ Thiệu Nhiên vuốt đầu nhỏ của cô nói: "Nhớ, em có anh."
"Ừ." Tiểu Anh cười gật đầu.
Hạ Thiệu Nhiên mở cửa một gian phòng ra, Tiểu Anh thấy Lý Khuynh Tâm ngồi trên ghế ở chính giữa đất, một áo choàng khoác lên người đang ngồi xổm, co rút thành một đoàn ở trong góc tường, không nhìn ra là nam hay là nữ .
Tiểu Nại Tử nghe được tiếng mở cửa liền ngẩng đầu, thấy gương mặt của Tiểu Anh liền kích động, thét chói tai, giương nanh múa vuốt xông tới, lại bị Lý Khuynh Tâm đẩy trở về.
"Bà ta là ai?" Tiểu Anh lui đến sau lưng Hạ Thiệu Nhiên.
Lý Khuynh Tâm nói: "Mẹ của Sâm Xuyên Minh Trí."
"Á!" Tiểu Nại Tử phát ra tiếng thét phẫn hận chói tai, Lý Khuynh Tâm mạnh mẽ gạt cái mũ áo choàng che kín nửa gương mặt. Âm thanh chói tai nhất thời ngưng lại, Tiểu Nại Tử hung dữ nhìn tới Tiểu Anh.
Dung mạo đằng sau áo choàng làm Tiểu Anh nghẹn họng nhìn trân trối, tay nhỏ bé đặt ở bên môi, một lúc lâu sau vẫn không nói lời nào. Cặp mắt kia cười một tiếng sẽ cong thành hình trăng lưỡi liềm, lúc này đã nhiễm đầy nước mắt, bả vai nho nhỏ run rẩy, bất lực giống như cánh hoa anh đào nhỏ yếu ớt, run lẩy bẩy ở trong gió rét.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thiệu Nhiên, dùng giọng nói run rẩy khàn khàn cẩn thận hỏi từng li từng tí: "Là mẹ. . . . .em sao?" Hạ Thiệu Nhiên nhìn cô, trầm mặc.
Tiểu Nại Tử vừa nghe chữ ‘mẹ’ này, ánh mắt hung ác lập tức chuyển hóa thành tất cả từ ái và nhu tình, giọng nói thô két kêu một tiếng: "Con ơi!" Á!
Một tiếng gọi này làm Tiểu Anh than thở khóc lóc, tay nhỏ bé che miệng nức nở nghẹn ngào khóc lên, "Thật là mẹ sao?"
"Là mẹ nha, con của mẹ, mẹ tìm con thật vất vả!" Tâm tình Tiểu Nại Tử kích động, nhào về phía Tiểu Anh.
Lúc này, Hạ Thiệu Nhiên động thân đứng ở trước mặt Tiểu Anh, chặn Tiểu Nại Tử lại, lạnh như băng mở miệng: "Tìm được con gái ruột thịt thất lạc nhiều năm của mình, phải rất cao hứng chứ?"
Con ngươi sắc bén có thể nhìn rõ tất cả khiến Tiểu Nại Tử sinh lòng e ngại, tay y hệt cành khô lo lắng thu lại, Tiểu Nại Tử nói: "Dĩ nhiên vui mừng, tâm tình vui mừng không cách nào hình dung."
"Quá vui nên khóc ư?" Hạ Thiệu Nhiên lạnh lùng nói.
"Đúng, đúng, quá vui nên khóc, ha ha!" Tiểu Nại Tử nặn ra nét mặt cười giống như không cười, khóc giống như không khóc.
Hạ Thiệu Nhiên cười lạnh, "Chỉ bằng bà, xứng sao."
"Có ý tứ gì?" Tiểu Nại Tử vừa mới ngây ngẩn. Tay lạnh lẽo không nhiệt độ nâng cằm của bà ta lên, "Xoạt" một tiếng kéo mặt nạ da người dính vào trên mặt của bà ta ra.
Khuôn mặt xinh đẹp lúc trước biến thành khuôn mặt xấu xí ở trong ánh sáng điện. Lông mày thưa, lỗ mũi tẹt, da bị rỗ. Tiểu Anh kinh ngạc nhìn nhìn Tiểu Nại Tử đột nhiên thay đổi khuôn mặt.
Tiểu Nại Tử bị bại lộ mặt thật, thẹn quá thành giận giương nanh múa vuốt đánh về phía Hạ Thiệu Nhiên. Lý Khuynh Tâm kéo bà ta vứt qua một bên, phát ra tiếng chậc chậc khinh thường.
Tiểu Anh nhận lấy mặt nạ từ trong tay Hạ Thiệu Nhiên, đỏ mắt chất vấn: "Tại sao muốn giả mạo mẹ tôi?"
"Mẹ của mày? Mỹ Tuyết - con tiện nhân kia sao? Ha ha ha!" Tiểu Nại Tử cười to.
"Phu nhân Mỹ Tuyết không phải là mẹ của tôi." Tiểu Anh nói.
"Hả?" Đầu óc Tiểu Nại Tử xoay chuyển, bỗng dưng nhớ lại người phụ nữ chết trong biển lửa đó, "Mày nói người chết thế xui xẻo đó sao?" Nghe bà ta nói như vậy, Tiểu Anh vừa sợ vừa vội, khóc tiến lên chất vấn: "Người chết thế gì, bà nói chuyện rõ ràng đi."
"Ha ha!" Tiểu Nại Tử cười, chỉ là một giây kế tiếp liền không cười nổi nữa.
Lý Khuynh Tâm nâng chân lên hung hăng dẫm ở trên mặt của bà ta, mặt rỗ xấu xí bị giày da ép lên vách tường đến biến hình. Lý Khuynh Tâm nói: "Tôi khuyên bà tốt nhất là nói cho rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn chuyện năm đó đi, nếu không. . . . . ." Dưới chân dùng sức, Tiểu Nại Tử bị giẫm đến xin tha.
"Tôi nói, tôi nói." Tiểu Nại Tử bị buộc bất đắc dĩ, kể lại một chuyện xưa khá dài, chuyện xưa bắt đầu từ lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Đằng Nguyên Quân Nhất.
Chú thích:
(1) Quần đảo Cayman: Quần đảo Cayman thuộc lãnh thổ hải ngoại của Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland, nằm ở phía Tây vùng biển Caribe, bao gồm 3 đảo: Grand Cayman, Cayman Brac và đảo Little Cayman. Với điều kiện tự nhiên thuận lợi (nước biển sâu, tanhg cảnh đẹp...), nơi đây đang là điểm đến hấp dẫn cho những khách du lịch đam mê môn thể thao lặn biển.
Ngày nay, Cayman còn được biết đến như một trung tâm dịch vụ tài chính xa bờ toàn cầu; một trung tâm tài chính của quần đảo Caribe.
Sáng sớm, không khí trong lành, ánh nắng tươi sáng, cả nhà Đằng Nguyên một mảnh tốt đẹp.
Đằng Nguyên Nhất Lang thức dậy đặc biệt sớm, chuẩn bị vào hôm nay tuyên bố với người nhà quyết định quan trọng, đó chính là đồng ý hôn sự của Lương và Ái Hương.
Trước cửa phòng đại tiểu thư Ái Hương, Tiểu Anh sửa sang lại váy, thanh thanh cổ họng, gõ cửa, "Tiểu thư, rời giường thôi?"
". . . . . ."
"Muốn tôi đi vào sao!" Tiểu Anh mở cửa đi vào, xa xa nhìn thấy hình nộm công chúa trên giường lớn gồ lên, vừa đi tới trước cửa sổ, vừa nói: "Quản gia Cao Mộc nói, lão tiên sinh có chuyện quan trọng cần tuyên bố, còn chưa chịu dậy sao! Có thể là về chuyện của người đó nhé!" Tiểu Anh mỉm cười, "Ồn ào" kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời sáng rỡ lập tức xông vào.
"Nhanh một chút đi! Hôm nay thời tiết rất tốt!" Tiểu Anh đến gần giường công chúa, cúi người xuống, "Tiểu thư!"
A! Dưới chăn giấu gối đầu, trên giường hoàn toàn không có người. Tiểu Anh đột nhiên có loại dự cảm xấu, cô vội vàng chạy tới gian phòng của Lương, gian phòng của Lương cũng trống không. Bỏ trốn sao? Tiểu Anh nhớ lại thái độ Lương ngày hôm qua, lại nghĩ tới mình tự đi tìm Ái Hương thì vẻ mặt Ái Hương lóe lên một chút nói muốn nghỉ ngơi sớm, chẳng lẽ bọn họ thật. . . . . .
Tiểu Anh liền vội vàng chạy về phòng của Ái Hương, mở tủ treo quần áo ra. Vài món quần áo Ái Hương thích nhất vào thường ngày cũng bị mang đi, còn có hộp trang sức của cô cũng trống không. Tiểu Anh ngây ngốc, bị sợ đến đầu đầy mồ hôi, mở ra tai nghe nói với Hạ Thiệu Nhiên: "Không xong, Ái Hương và Lương bỏ trốn!"
Trong căn hộ tư nhân của Thạch Nam, Hạ Thiệu Nhiên ngồi ở bên cạnh bàn dài, ăn bữa sáng, thỉnh thoảng giương mắt nhìn màn ảnh lớn một chút, không nhanh không chậm mà nói với Tiểu Anh: "Biết."
"Anh biết!" Tiểu Anh nóng nảy, "Bây giờ cô ấy như thế nào?"
Hạ Thiệu Nhiên giương mắt liếc nhìn cô gái nhỏ bị trói tay chân vứt trên mặt đất ở trong màn hình, nói: "Trước mắt thì hoàn hảo."
Tiểu Anh gấp đến muốn dậm chân, "Trước mắt hoàn hảo là có ý tứ gì? Anh biết cô ấy ở nơi nào đúng không?" Hạ Thiệu Nhiên uống xong cà phê, nói: "Miêu nhi, nhớ thân phận của em bây giờ, làm xong chuyện em nên làm, không nên bị cảm giác con người ràng buộc."
Hạ Thiệu Nhiên cúp điện thoại, cửa chính nhà trọ liền bị người dùng lực mở ra. Là Lý Khuynh Tâm, Lý Khuynh Tâm tức giận đằng đằng. "Thạch Nam đâu?" Lý Khuynh Tâm hỏi.
Hạ Thiệu Nhiên giương cằm ý bảo còn trong phòng. Lý Khuynh Tâm sải bước đi tới, đá văng cửa phòng Thạch Nam ra, vén mạnh chăn lên, dùng giày cao gót đá một cước lên cái mông mặc quần lót tứ giác, rống: "Lập tức cút cho tôi."
Nửa đêm canh ba mới trở về, Thạch Nam thiếu ngủ, mông lung nhíu mày rống: "Lý Khuynh Tâm, cô bị điên cái gì hả?" Một tay Lý Khuynh Tâm chống nạnh, một ngón tay chỉ Thạch Nam nói: "Nói, Tiểu Ái bị anh nhốt ở chỗ nào?"
"Tôi còn tưởng rằng trời sập! Thì ra là vì bánh quai chèo quê mùa đó!" Thạch Nam ngáp, kéo chăn trở về, lại muốn nằm xuống.
Lý Khuynh Tâm nói: "Cô ấy đã xảy ra chuyện!"
"Nơi đó an toàn như vậy, cô ta có thể xảy ra chuyện gì, nhiều lắm là bị con chuột hôn mấy cái. . . . . ." Nếu như không có người khác đi vào. . . . . . Thạch Nam bỗng chốc mở mắt. Hỏng bét, sao anh lại quên trong nhà Đằng Nguyên cất giấu một nhân vật nguy hiểm khác.
Lý Khuynh Tâm nhìn anh biến sắc mặt, mí mắt trợn lên, ôm lấy tay nói: "Cuộc điện thoại cuối cùng Bích La nhận được là một cuộc điện thoại cầu cứu. Tốt nhất là Tiểu Ái không có việc gì, nếu không, anh có mười cái đầu cũng không bồi thường nổi."
Lý Khuynh Tâm sập cửa đi ra ngoài, cô đi giày cao gót, thân mình lung lay đi về phía Hạ Thiệu Nhiên trong đại sảnh."Cộc cộc" Tiếng giày cao gót khiến Hạ Thiệu Nhiên không khỏi nhìn thêm hai mắt của cô. Giày cao gót, môi đỏ mọng cao, sư muội ăn mặc như nam sinh quanh năm, gần đây đang từ từ thay đổi, càng ngày càng trở nên có vị phụ nữ rồi. Là sức mạnh tình yêu, công lao của Cảnh Triệt.
Lý Khuynh Tâm cho là ánh mắt Hạ Thiệu Nhiên chính là đang hỏi thăm chuyện tình Thạch Nam, cô đặt mông ngồi lên cái ghế trước bàn dài, cầm lấy một nắm đất, nói: "Thạch Đầu rước lấy phiền phức." Hạ Thiệu Nhiên nhíu mày, tiếp tục ăn bữa sáng.
Lý Khuynh Tâm uống cà phê, nhìn chằm chằm màn ảnh. Trong màn hình, phòng tối đen ở tầng cao nhất của nhà Sâm Xuyên, quái nhân áo choàng đen chui ra từ dưới sàn nhà góc tường, đi tới trước mặt Đằng Nguyên Ái Hương lâm vào hôn mê.
Lý Khuynh Tâm nói: "Công chúa bị nguyền rủa, rốt cuộc giẫm vào phòng nhỏ tối đen của vu bà rồi."
Trong phòng ngủ, Thạch Nam ngồi bật dậy, bàn tay bắt loạn tóc, nghĩ đi nghĩ lại mới duỗi dài cánh tay lấy di động qua. "Anh, nơi này tối quá, em rất sợ hãi, thả em ra ngoài!"
"Anh, van cầu anh, em hiểu rõ sai lầm rồi còn không được sao, anh hãy bỏ qua cho em đi!"
"Em là vì thu hút sự chú ý của anh mới làm ra chuyện này với anh. Thật, em thề." . . . . . . Tin nhắn trong hộp thư, chất đầy tin nhắn cầu cứu của Tiểu Ái. Thạch Nam dằn tính tình xuống, trực tiếp đến tin cuối cùng."Anh, cứu em, pằng --" Đó là tiếng kêu cứu của Tiểu Ái và tiếng súng. Tiếng súng! Vân Tước tiến vào đó sao? Tiểu Ái!
Thạch Nam hốt hoảng, nghe tin nhắn lại lần nữa."Anh, cứu em, pằng --" Có người nổ súng bắn trúng Tiểu Ái.
Không thể nào, sao cô gái giảo hoạt cơ trí của tập đoàn K lại dễ dàng bị người khác tổn thương. Cô ta vừa biên vừa diễn, nhất định là như vậy. Thạch Nam tự nói với mình như vậy, nhưng trong giây lát anh lại phản bác suy nghĩ vừa rồi. Suy nghĩ một chút, mặc dù kỹ thuật đánh cắp tài liệu trên mạng của con nhóc Tiểu Ái kia là hạng nhất, nhưng bản nhân cũng là một cô gái bình thường tay trói gà không chặt. Nhớ lại một chút dáng vẻ cố hết sức trèo tường của cô, nhớ lại một chút bộ dáng vừa kém cỏi lại kinh khủng giãy giụa trong đống xương người chết của cô, gặp phải người hơi giỏi thân thủ một chút, cô liền ăn thiệt thòi.
Nghĩ tới đây, Thạch Nam nhảy xuống giường, cuống quít tròng quần áo lên người, mặc quần áo, đi ra ngoài nhanh như gió.
Thạch Nam muốn xác định Tiểu Ái có phải thật gặp nạn hay không? Tâm tình vội vàng, anh không để ý bây giờ là ban ngày hay là ban đêm, dám xông vào nhà Đằng Nguyên. Mới vừa tiến vào núi giả liền biết có người phá giải mật mã, âm thầm vào đường hầm dưới đất, lòng trầm xuống, tự lẩm bẩm: "Bánh quai chèo quê mùa, cô đừng đen đủi như vậy."
Mở cửa ngầm ra, hơi ẩm mang theo mùi máu tươi trực tiếp xông vào mũi. Thạch Nam chiếu sáng đường hầm, vết máu đông lại trên đất, bên cạnh còn có một kính cận thị quê mùa. Thạch Nam khom lưng nhặt lên, siết thật chặt mắt kính trong tay, không thể tin được tất cả những gì mình chứng kiến đều là thật, còn cố chấp cho rằng đây là vở kịch ác của Tiểu Ái.
"Con nhóc xấu xí, cô lại đang trêu chọc tôi." Thạch Nam siết kính cận thị đi tới chỗ sâu trong đường hầm, vừa đi vừa kêu, "Còn không mau ra ngoài!" Đường hầm trống không chỉ truyền đến tiếng vang.
Vở kịch ác hại chết một người, cảm giác tội ác bao quanh Thạch Nam, khiến cả người anh lâm vào trong sợ hãi thật sâu. Lúc đi tới cuối đường hầm, giọng nói của anh đều đang phát run: "Nếu không ra, tôi nhất định sẽ làm cái mông của cô nở hoa. Nhất định!"
. . . . . .
Đêm qua đầu đường Tokyo xảy ra sự kiện đấu súng, phần lớn người đều được phái ra tìm kiếm Lương và Ái Hương. Trinh thám Tiểu Ngũ Lang truy xét đạo tặc BLACK, rốt cuộc bắt được cơ hội tiến vào nhà Đằng Nguyên. Thời gian này nhà Đằng Nguyên đã sớm người ngã ngựa đổ. Tiểu Ngũ Lang và trợ thủ Robin bị đại quản gia Cao Mộc Thanh Sa ngăn trở ở đại sảnh, không cách nào gặp được Đằng Nguyên Quân Nhất. Cùng là vóc người mập lùn, hai người có khuôn mặt vòng tròn lớn nhìn thẳng vào mắt, đôi mắt nhỏ cùng phát ra tia lửa, ai cũng không nhường ai, ấn tượng cho nhau cũng thật sự không tốt.
Đám người thân tín của Đằng Nguyên Quân Nhất không có tra ra được rốt cuộc là người nào bắt đi tiểu thư Ái Hương, Quân Nhất biết tính nghiêm trọng của sự việc, biết chỉ bằng vào lực lượng nhà Đằng Nguyên thì không cách nào giải quyết chuyện này, mới ra mặt gặp Tiểu Ngũ Lang, nhờ cậy chuyện Ái Hương với cảnh sát.
Mỹ Tuyết bởi vì chuyện con gái mà nhanh chóng té xỉu, đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường. Tiểu Anh cũng lo lắng cho Ái Hương, nhíu đầu mày nhỏ, không ngừng đi qua đi lại trước cửa sổ. Đột nhiên, một đạo bóng dáng màu đen treo ngược ở trước cửa sổ, Tiểu Anh định thần nhìn lại, là Thạch Nam. Cô quay đầu lại nhìn Mỹ Tuyết ngủ yên một chút, vội vàng lo lắng mở cửa sổ ra, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
"Ma Lý đâu?" Thạch Nam hỏi.
"Ma Lý?" Mọi người vẫn luôn gấp gáp vì chuyện của Ái Hương và Lương, hình như cũng không có ai chú ý thiếu đi người Ma Lý này.
Tiểu Anh kêu lên: "Buổi sáng đã không thấy cô ta, có phải cô ta bắt đại tiểu thư đi không?" Thạch Nam mặc áo đen bỗng chốc rời đi, anh mới mặc kệ cái gì đại với không đại tiểu thư, tìm được Tiểu Ái mới là chuyện vô cùng cấp bách.
Trong phòng Ma Lý, Thạch Nam tìm được một điện thoại di động khác của Ma Lý, mở tin nhắn mới nhất ra, gọi vào số đó. Đối phương rất nhanh nghe máy, giọng nữ mềm mại hỏi: "Như thế nào? Có thu hoạch sao?" Thạch Nam nhận ra giọng nói này, cắn răng cúp điện thoại, đi ra từ nhà Đằng Nguyên, trực tiếp đi tòa nhà của Dạ Cảnh Triệt ở Tokyo, anh cần xác định một chuyện.
.Nước chảy va chạm ống trúc phát ra tiếng vang thanh thúy, chim hót hoa thơm trong tòa nhà kiểu Nhật. Dạ Cảnh Triệt đang thử guốc gỗ, người đàn ông đốt tiền này có đam mê đặc biệt với giày. Thạch Nam bước nhanh đi vào, trừng tròng mắt hỏi: "Tiểu Ái ở đâu?"
Dạ Cảnh Triệt thong dong thử giày, không ngẩng mắt, không để ý người, ngược lại Bích La sốt ruột giơ tay bóp chặt cổ Thạch Nam, nửa hé mắt, gia tăng sức lực, "Đây chính là vấn đề tôi muốn hỏi anh."
Khi thăm dò tình báo, thủ hạ Ảnh của Bích La có thủ đoạn độc ác tuyệt đối không thua kém bất kỳ một sát thủ dưới quyền Hắc Lang nào. Thạch Nam bị năm ngón tay mảnh khảnh của cô bóp đến không thở nổi, nhíu lông mày lông hỏi: "Cô ta không có trở lại sao?"
"Tốt nhất anh hãy hy vọng cô ấy bình an vô sự, nếu không. . . . . ." Bích La cười lạnh, "Anh biết quy củ tập đoàn K." Bích La buông tay ra, Thạch Nam xoa cổ bị bóp đau, hung dữ nhìn cô.
"Cộc! Cộc! Cộc!" Truyền đến tiếng guốc gỗ. Dạ Cảnh Triệt chọn được giày thích hợp, lầm bầm lầu bầu, "Giày có thích hợp hay không, chỉ có mình mới biết."
Sau khi Thạch Nam rời đi, Bích La đi tới hậu viện. Bên cạnh cái ao, Ma Lý trọng thương, bị trói chặt tay chân, thấy Bích La liền lộ ra vẻ mặt sợ hãi, thân thể lết đất, lùi về phía sau.
Bích La ngồi chồm hổm xuống trước mặt cô ta, lấy một khẩu súng ra từ ki-mô-nô, động tác chậm rãi ấn ống hãm thanh. Họng súng vén tóc dài của Ma Lý lên, lộ ra nửa bên mặt xấu xí của cô, súng đạn trang bị đầy đủ quanh quẩn qua lại ở trên khuôn mặt tràn đầy vết sẹo, đi từ cằm tới bộ ngực cao vút của Ma Lý, chống ở đó. Ma Lý bị sợ đến toát ra mồ hôi lạnh, hết sức lo sợ. "Pằng --" tiếng súng đánh thức con chim nghỉ ngơi trên ngọn cây.
Máu xông ra từ lỗ máu trên ngực Ma Lý, Ma Lý đau đến nhíu chặt lông mày, miệng há to hít thở không khí, vẻ mặt từ từ hốt hoảng. Bích La lộ ra nụ cười lãnh mị, họng súng lần nữa nhắm ngay Ma Lý, "Pằng" một tiếng. Trong nháy mắt, trái tim ngưng đập, bộ dáng Ma Lý rất dữ tợn, Bích La kéo váy của cô ta qua lau sạch sẽ họng súng, đứng dậy nói: "Người của tập đoàn K chúng tôi luôn luôn có ân tất trả, có thù tất báo. Người kính tôi một thước, tôi kính người một trượng, người đánh tôi một đao, tôi trả người hai phát." Dứt lời, dùng một cước đá Ma Lý vào trong ao.
Dòng máu màu đỏ khuếch tán trong nước, đám cá ăn thịt người ngửi được mùi tanh bơi thành một đoàn tiến tới thi thể, răng bén nhọn trong miệng cắm lên Ma Lý . . . . .
.
Cảnh sát, nhà Đằng Nguyên, Đạo Xuyên Hội, toàn thế giới đều đang tìm kiếm Đằng Nguyên Ái Hương. Trừ nhóm đạo thánh BLACK, không ai biết Đằng Nguyên Ái Hương bị nhốt ở địa phương nào.
Trời từ từ tối đi, Mỹ Tuyết vẫn khóc mãi, Tiểu Anh không nhịn được chạy về phòng, gọi điện thoại cho Hạ Thiệu Nhiên, nhờ anh giúp một tay tìm Ái Hương. Hạ Thiệu Nhiên vẫn không hề rời khỏi màn ảnh lớn, nhìn tình thế phát triển bên trong, anh trấn an Tiểu Anh, "Còn có vài chuyện chưa làm rõ, chờ một chút."
"Không đợi kịp nữa, phu nhân cứ khóc mãi, nhìn thấy bà ấy khóc, em cũng muốn khóc." Giọng nói Tiểu Anh nghẹn ngào, đầu ngón tay lau nước mắt nơi khóe mắt. "Đừng khóc, anh đồng ý với em, nhất định để Ái Hương không tổn hao lông tóc gì trở lại nhà Đằng Nguyên." "Nhanh lên một chút." "Anh biết rõ." Hạ Thiệu Nhiên không có nói thêm nữa, bởi vì Ái Hương từ từ tỉnh lại dưới ống kính giám thị.
Một chỗ khác của camera, trong lầu cuối nhà Sâm Xuyên, Ái Hương bị trói chặt cổ tay, sau khi mở mắt ra liền bị quái nhân áo choàng màu đen ở trước mắt dọa sợ đến nghẹn một hơi ở trong khí quản.
Bà phù thủy trong truyện cổ tích dùng giọng già nua khàn khàn nói: "Rốt cuộc lại gặp mặt, cô gái nhỏ." Ái Hương lui thân thể về phía sau, lão vu bà dùng ngón tay như cành khô đụng vào mặt của cô, Ái Hương né tránh, giọng nói run rẩy hỏi: "Bà là ai?"
"Cháu không nhớ ta sao?" Lão Vu Bà tự hỏi tự đáp, "À, đúng rồi, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cháu vẫn còn rất nhỏ ! Ha ha ha ha! Khi đó sao cháu sẽ nhớ được, để cho ta tới giúp cháu nhớ lại một chút, có được không cô gái nhỏ. . . . . ." Quái nhân áo choàng màu đen phát ra tiếng cười cổ quái, tay y hệt cành khô nhấc cái mũ lên, từ từ kéo xuống dưới. Ái Hương sợ hãi: "Không...không được! Á . . . . ."
Quái nhân áo choàng màu đen nhất định có diện mạo xấu xí, vừa khó coi vừa kinh khủng, Ái Hương thét chói tai, gắt gao nhắm mắt lại. Lão Vu Bà dùng móng vuốt y hệt cành khô nắm lấy cằm của cô, ép buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình. Ái Hương bị buộc mở mắt, một màn trước mắt khiến cô quên mất hô hấp, kinh ngạc, không thể tin, cứng nhắc động động môi, nói: "Mẹ!"