Vô luận là phụ nữ xinh đẹp hay là phụ nữ xấu xí, cũng đều muốn có được một tình yêu ngọt ngào. Tiểu Nại Tử ở thời kỳ mối tình đầu của thiếu nữ liền biết người Đằng Nguyên Quân Nhất này. Khi đó nhà Đằng Nguyên là gia tộc hắc đạo có tiếng tăm lừng lẫy, mà bà chỉ là sư phụ xăm hình trong quán xăm hình. Sư phụ xăm hình, nghề nghiệp này sẽ tiếp xúc được một chút phần tử không tốt, thường có thể nghe được cái tên Đằng Nguyên Quân Nhất từ trong miệng đám người đó. Một lần, cận vệ phụ trách bảo vệ Đằng Nguyên Quân Nhất tới quán xăm hình, Đằng Nguyên Quân Nhất cảm thấy tương đối hứng thú với xăm hình nên cũng đi theo. Đó là lần đầu tiên Tiểu Nại Tử nhìn thấy ông, một chàng trai cao lớn, sạch sẽ, xinh đẹp.
Nữ sinh bình thường đều không khỏi có cảm tình với đàn ông có vẻ bề ngoài anh tuấn, hơn nữa Đằng Nguyên Quân Nhất còn là một người đàn ông có thái độ nhã nhặn, không trông mặt mà bắt hình dong. Đằng Nguyên Quân Nhất dần dần sinh ra hứng thú với xăm hình, thường xuyên đi quán xăm hình, hai người thường xuyên qua lại nên dần dần quen biết. Tiểu Nại Tử thích Đằng Nguyên Quân Nhất, đồng thời cũng cảm thấy rất tự ti, bởi vì chính mình không đủ xinh đẹp, bởi vì thân thế của mình không đủ cao quý, bà cảm thấy đời này sẽ không có cơ hội đứng ở bên cạnh Đằng Nguyên Quân Nhất.
Chuyện Đằng Nguyên Nhất Lang tìm Cát Dã Thành - cha của Tiểu Nại Tử xây dựng thông đạo dưới đất là một cơ hội. Tiểu Nại Tử nói với cha là mình thích thiếu gia nhà Đằng Nguyên. Cát Dã Thành biết mục đích xây dựng đường hầm của Đằng Nguyên Nhất Lang và Áo Dã Tuấn Hùng, liền nói lên yêu cầu với Đằng Nguyên Nhất Lang, yêu cầu Đằng Nguyên Quân Nhất cưới Tiểu Nại Tử làm vợ. Không ngờ, Đằng Nguyên Nhất Lang lập tức đồng ý.
Cá tính Quân Nhất mềm yếu, không có lập trường, chưa bao giờ dám làm trái lời cha, cũng biết thân phận mình đặc biệt, không thể cưới con gái gia đình bình thường. Mặc dù Tiểu Nại Tử không phải người xinh đẹp, nhưng tâm địa thiện lương. Nếu như cả đời này nhất định phải ở cùng với một người xa lạ, kết hợp với cô gái mà ông không có tình yêu, như vậy Tiểu Nại Tử cũng được.
Hôn lễ cực kỳ khiêm tốn, gần như không có khách mời, Tiểu Nại Tử được gả cho Quân Nhất như mong muốn. Mặc dù sau khi cưới, tình cảm hai người rất bình thường, nhưng cũng hòa thuận, chỉ là vẫn luôn không có con, điều này khiến Đằng Nguyên Nhất Lang gấp gáp bồng cháu rất không hài lòng.
Có một lần Quân Nhất đi Trung Quốc, ông gặp được Mỹ Tuyết ở nơi đó. Ông vừa thấy đã yêu cô gái xinh đẹp dịu dàng này, lần đầu tiên nếm thử cảm giác tim đập đặc biệt kịch liệt khi đối mặt với người mình thích, sóng lòng sôi sục. Ông bị sóng tình yêu điên cuồng bao phủ, không dám nói cho Mỹ Tuyết biết sự thật rằng mình đã kết hôn, Mỹ Tuyết thiện lương thích ông, tin tưởng ông, cũng giao mình cho ông, lần đầu tiên liền mang thai đứa bé của ông.
Sau đó, Quân Nhất mang Mỹ Tuyết về Nhật Bản, nói rõ chuyện này với cha, muốn ly hôn với Tiểu Nại Tử. Đằng Nguyên Nhất Lang gần như không do dự đồng ý, bởi vì vừa bắt đầu, ông ta cũng không thích Tiểu Nại Tử làm con dâu của mình, hơn nữa đã lâu như vậy mà cũng không thấy bụng Tiểu Nại Tử có động tĩnh.
Không có phụ nữ nào có thể chịu được phản bội như vậy, vào lúc Tiểu Nại Tử đau lòng muốn chết, nhà Đằng Nguyên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn khiến bà oán hận. Trước một đêm chuẩn bị đả thông con đường trộm kho bạc ngân hàng, Áo Dã Tuấn Hùng thấy sắc quên nghĩa, hại chết người vợ Cầm Tử của Đằng Nguyên Nhất Lang. Đằng Nguyên Nhất Lang cực kỳ bi thương. Dưới cơn nóng giận, đã giết chết Áo Dã Tuấn Hùng và cha của Tiểu Nại Tử, phong tỏa mật thất dưới đất. May nhờ Tiểu Nại Tử chạy trốn nhanh, không thì cũng đã thành một vong hồn trong tầng hầm dưới đất.
Về tình cảm gặp phải phản bội, lại bị hại chết người thân duy nhất, thù hận của Tiểu Nại Tử đối với nhà Đằng Nguyên đã sâu như biển, ghen tỵ và căm hận vặn vẹo tâm linh, dùng tiền cha để lại thuê được sát thủ âm thầm ám sát Quân Nhất, Mỹ Tuyết và Đằng Nguyên Nhất Lang. Đáng giận là, người nhà Đằng Nguyên tốt số, nhiều lần trốn được nguy hiểm. Cho đến khi Mỹ Tuyết mang theo đứa bé mới vừa tròn một, hai tuổi đi Trung Quốc, Tiểu Nại Tử mới tìm được cơ hội xuống tay, trói nhầm người phụ nữ giống Mỹ Tuyết như đúc và đứa bé của bà ta. Tiểu Nại Tử xăm bản đồ mật đạo dưới đất mà cha bà ta đã lưu lại trên lưng của đứa bé, hơn nữa tuyên bố với bên ngoài là kho báu khổng lồ của nhà Đằng Nguyên được giấu ở trên lưng đại tiểu thư Đằng Nguyên. Bà muốn cho tất cả người tham lam sẽ tới dòm ngó kho báu nhà Đằng Nguyên, khiến cuộc đời này của Đằng Nguyên Quân Nhất và Mỹ Tuyết không được bình an. Bà phóng hỏa, cho là người đã chết cháy chính là Đằng Nguyên Mỹ Tuyết, bà bắt đầu thay đổi suy nghĩ, ghen tỵ và hâm mộ gương mặt xinh đẹp của Mỹ Tuyết, bà tốn rất nhiều tiền làm mặt nạ người giống mặt Mỹ Tuyết như đúc để mang lên trên mặt, biến mình thành người Quân Nhất thích nhất.
Sau này, khi bà biết được người chết không phải là Mỹ Tuyết, hận ý lại tăng thêm, bà thề sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giết chết Mỹ Tuyết. Nhưng tất cả tiền đều dùng ở trên mặt nạ da người, bà đã sớm không còn đồng nào. Đúng lúc này, Tiểu Nại Tử gặp được Sâm Xuyên Chính Cương, thương nhân có tâm địa thiện lương, trong lúc vô tình gặp Mỹ Tuyết một lần, vẫn nhớ mãi không quên bà ấy.
Sâm Xuyên Chính Cương thấy Tiểu Nại Tử và Mỹ Tuyết giống nhau như đúc, liền cưới bà ta, lại thu dưỡng một đứa con trai, đứa bé trai kia chính là Sâm Xuyên Minh Trí. Cuối cùng, Tiểu Nại Tử bị ghen tỵ và thù hận làm cho choáng váng đầu giết chết người đàn ông hiền lành này, cũng phong bế thi thể ở trong vách tường. . . . . . . "Ha ha!" Tiểu Nại Tử cười khi nói hết chuyện xưa.
Tiểu Anh nghe xong chuyện xưa thì cả người đều lạnh lẽo, người phụ nữ trước mắt này hẳn là người đã xăm bản đồ hoa anh đào ở trên lưng cô, hung thủ giết chết mẹ ruột cô, làm hại cô mất đi người thân, bị người nhét vào cô nhi viện.
Tâm trạng quá đau khổ, thật sự hận, thật sự muốn báo thù thay mẹ, giết bà ta. Đúng, giết chết bà ta, báo thù cho mẹ. Tiểu Anh, báo thù cho mẹ. Giết chết bà ta, giết chết bà ta.
Có một giọng nói không ngừng thúc giục ở trong đầu Tiểu Anh. Tiểu Anh nhìn chằm chằm Tiểu Nại Tử vùi ở trong góc tường, trong mắt nhảy ra hận ý đủ để giết chết một con voi, cô nhìn thấy khẩu súng Glock ở bên hông Lý Khuynh Tâm, tránh thoát Hạ Thiệu Nhiên, tiến lên cướp khẩu súng vào trong tay, họng súng nhắm ngay người trong góc tường.
Tiểu Nại Tử bị sợ đến không dám động, Lý Khuynh Tâm ngăn lại nói: "Tiểu Anh, mau để súng xuống."
"Bà ta giết chết mẹ tôi, tôi muốn báo thù cho mẹ." Lý Khuynh Tâm nhíu lông mày quát lớn cô: "Giết người là phạm pháp, Tiểu Anh đừng xúc động, để cảnh sát tới xử lý chuyện này."
Tay cầm súng của Tiểu Anh đang run rẩy, tâm cũng đang run rẩy, muốn giết Tiểu Nại Tử báo thù cho mẹ, lại không dám nổ súng, do dự. "Sư huynh, mau ngăn cô ấy lại." Lý Khuynh Tâm trợn mắt nhìn về phía Hạ Thiệu Nhiên không nói lời nào.
Tay cầm súng lúc nắm chặt, lúc lại nới lỏng, Tiểu Anh nói: "Nhiên, anh đừng khuyên em, để em báo thù cho mẹ đi!"
Mí mắt Hạ Thiệu Nhiên không nhúc nhích chút nào, đứng ở nơi đó, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Muốn báo thù, em liền nổ súng đi."
Không ngờ, Hạ Thiệu Nhiên lại không ngăn cản. Tiểu Anh cắn răng, hạ quyết tâm, nhắm ngay đầu Tiểu Nại Tử. Tiểu Nại Tử nỉ non: "Không... không muốn."
Tay Tiểu Anh run rẩy, hoàn toàn không dám nổ súng, Hạ Thiệu Nhiên đi lên, ôm cô vào long. Lồng ngực nở nang dán chặt sống lưng cứng ngắc khẽ run của cô, tay trái che ánh mắt cô, tay phải cầm tay cầm súng của cô, ngón trỏ đè trên ngón trỏ của cô, từ từ ấn xuống. Sau đó, nói ở bên tai cô: "Nhớ anh đã dạy em gì không, làm việc phải tập trung chú ý, đừng phân tâm để cho người ta thừa cơ lợi dụng. Lúc gặp phải quả đấm thì nhớ né tránh, thời điểm nổ súng, mắt phải nhanh, tay không do dự."
"Pằng --"
Sau khi tiếng súng vang lên là yên tĩnh đáng sợ.
Tiểu Nại Tử không có động tĩnh, cả phòng đều im ắng.
Mắt bị che, trừ tối đen, chính là tối đen, cũng không nhìn thấy cái gì, Tiểu Anh bị sợ đến chảy mồ hôi lạnh, nhịp tim đặc biệt chậm chạp, cô cà lăm hỏi: "Bà... bà ta đã chết rồi sao?"
"Ừ." Giọng nói Thiệu Nhiên truyền tới bên tai.
"Em giết người rồi sao?" Tiểu Anh run giọng nói, "Em giết người, thật sợ hãi, em lại giết người, em giết người." Tâm tình Tiểu Anh kích động, xoay người nhào tới trong ngực Hạ Thiệu Nhiên, khóc nói:"Em giết người."
Hạ Thiệu Nhiên ném khẩu súng lục cho Lý Khuynh Tâm, ôm cô vào trong ngực thật chặt, hỏi: "Sợ?"
"Ừ."
"Hối hận."
"Ừ, thật hối hận."
"Sau này có còn dám không hả?"
"Hu hu. . . . . ." Tiểu Anh lắc đầu nức nở nghẹn ngào.
Hạ Thiệu Nhiên xoay mặt của cô lại, ngón cái lau nước mắt, từ từ xoay thân thể của cô qua, nhắm ngay người trong góc tường. Tiểu Anh thấy Tiểu Nại Tử còn hoàn hảo ngồi ở trong góc tường, không có chảy máu cũng không còn bị thương, chỉ là bị tiếng súng dọa đến vẻ mặt ngốc trệ.
"Bà ta không có chết sao?" Tiểu Anh hít hít mũi yếu ớt hỏi. Hạ Thiệu Nhiên cúi đầu, nói ở bên tai cô: "Chúng ta là trộm mà, chỉ trộm vật, không lấy mạng người. Coi như gặp phải người hết sức muốn giết, cũng ngàn vạn lần đừng làm dơ tay của mình."
"Ừ." Tiểu Anh nặng nề gật đầu, cô gái nhỏ bị sợ đến tách tách .. rơi lệ. Hạ Thiệu Nhiên nâng tay phải của cô thả vào bên môi hôn, trìu mến vò rối tóc của cô, "Mèo đần!"
Lý Khuynh Tâm dắt Tiểu Nại Tử đi ra ngoài, lưu lại không gian cho hai người.
Hé ra một khuôn mặt giống Đằng Nguyên Mỹ Tuyết như đúc. Trẻ tuổi, xinh đẹp, dịu dàng, không có bị năm tháng tàn phá lưu lại một chút dấu vết. Ống kính phóng đại khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ, chiếm hết cả màn ảnh. Trong mắt Hạ Thiệu Nhiên và Ái Hương đều tràn đầy khiếp sợ. "Hạ Lâm - mẹ của Tiểu Anh?" Lý Khuynh Tâm kêu lên, Hạ Thiệu Nhiên quay đầu nhìn cô một cái."Chuẩn bị một chút." Lý Khuynh Tâm lập tức trở về thay quần áo.
Lão Vu Bà thậm chí có khuôn mặt giống Đằng Nguyên Mỹ Tuyết y như đúc, đây thật là làm cho người ta kinh hãi. Nhìn gương mặt này, Ái Hương nỉ non: "Mẹ!" Nghĩ lại liền lắc đầu nói: "Bà không phải, không phải. . . . . ."
"Không phải?" Khuôn mặt xinh đẹp của lão vu bà lại gần. Giọng điệu Ái Hương kiên định: "Bà không phải là mẹ tôi."
"Hắc hắc! Đúng, ta không phải, ta là người lưu lại vết xâm trên lưng của cô, Cát Dã Tiểu Nại Tử. Bảo bối ngoan, cho ta xem hình xăm trên người của cô." Lão Vu Bà phát ra tiếng cười quái dị, bàn tay y hệt cành cây khô đưa về phía Ái Hương. Ái Hương giãy giụa tránh né, Lão Vu Bà gầy yếu, hơi sức lại lớn kinh người, hai ba cái liền cởi áo Ái Hương xuống, để cho cô lộ ra sống lưng.
Ái Hương giùng giằng hỏi: "Tại sao bà muốn xăm hình hoa anh đào lên sau lưng tôi, rốt cuộc bà có mục đích gì? Bà có biết hình xăm này khiến cho tôi gặp phải bao nhiêu nguy hiểm không? Nó tựa như một loại nguyền rủa vẫn đi theo tôi, tất cả mọi người nói hình xăm có liên quan với kho báu của nhà Đằng Nguyên. Bà nói đi, đến tột cùng là có đúng như vậy không?"
Hình xăm hoa anh đào hiện ra ở trước mắt, Tiểu Nại Tử đắc ý cười to, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, bà giễu cợt nói: "Cái gì mà kho báu nhà Đằng Nguyên, chó má! Kho báu nhà Đằng Nguyên bất quá chỉ là hai tờ tranh chữ, ngay từ lúc hai mươi năm trước đã bị đào ra rồi. Trên người cô là bản đồ đường hầm dưới đất nhà Đằng Nguyên, là đường hầm dưới đất do Đằng Nguyên Nhất Lang và Áo Dã Tuấn Hùng cùng cha ta Cát Dã Thành tự tay xây dựng, là đường hầm dưới đất! Cô hiểu không?"
"Vậy tại sao bà lại vẽ bản đồ ở trên lưng tôi?" Ái Hương hỏi.
"Dù sao cô cũng sẽ chết, nói cho cô biết cũng không sao." Tiểu Nại Tử nói: "Năm đó Đằng Nguyên Nhất Lang và Áo Dã Tuấn Hùng hợp mưu muốn cướp bóc ngân hàng Mitsui, bọn họ tìm đến cha ta, thỉnh cầu ông xây dựng một đường hầm. Sau khi xây xong đường hầm, Áo Dã Tuấn Hùng thấy sắc quên nghĩa, giết chết vợ Đằng Nguyên Nhất Lang. Sau khi Đằng Nguyên Nhất Lang biết được liền hành động vào tối hôm đó, báo thù cho vợ, kết thúc tánh mạng Áo Dã Tuấn Hùng, phong tỏa tin tức. Đằng Nguyên Nhất Lang sợ cha ta để lộ tin tức nên cũng giết hại ông, bản đồ duy nhất được cha ta lưu lại, đã bị ta khắc ở trên người của cô."
Ái Hương không thể tin những gì nghe được, "Tại sao? Tại sao phải làm như vậy, bà không cảm thấy bà rất tàn nhẫn sao?"
"Ai biểu mày là đứa bé của Đằng Nguyên Quân Nhất và Mỹ Tuyết, ai biểu mày là đứa bé của bọn chúng? Hả?" Vẻ mặt Tiểu Nại Tử hung ác, như muốn ăn thịt người hừ hừ nói: "Có biết không, ta mới đúng là vợ của Đằng Nguyên Quân Nhất, ta mới đúng. Cũng bởi vì ta không sinh được đứa bé, không cách nào giúp nhà Đằng Nguyên nối dõi tông đường, bọn họ mới đối với ta như vậy, đuổi ta ra cửa, sát hại cha ta." Tiểu Nại Tử càng nói càng kích động, bà đến gần sát Ái Hương, ngón tay y hệt cành khô hung hăng nhéo khuôn mặt của Ái Hương, vẻ mặt dữ tợn: "Ta muốn làm đứa bé của Quân Nhất và Mỹ Tuyết bị nguyền rủa, không chiếm được hạnh phúc, trọn đời không được bình an. Ha ha ha ha!"
Tiểu Nại Tử cười điên cuồng, cười đến nước mắt cũng chảy xuống, xuyên thấu qua nước mắt nhìn hình xăm hoa anh đào rất sống động. Bỗng dưng, bà ta tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm hình xăm xinh đẹp, mắt lộ ra nghi ngờ.
Ái Hương bị trói chặt tay chân phản kháng, nức nở: "Người phụ nữ này, trong lòng đúng là có bệnh?" Tiểu Nại Tử đè lại đầu vai không nghe lời của cô, trợn to hai mắt lại gần nhìn kỹ. Đường đi giấu ở trong thân cành hoa anh đào đã thay đổi.
"Tại sao lại như vậy?" Tiểu Nại Tử tự lẩm bẩm, phỏng đoán nguyên do. Là do đứa trẻ năm đó trưởng thành nên hình xâm phát sinh biến hóa, hay bức họa này không phải hoa văn của bà. Cuối cùng Tiểu Nại Tử cho ra kết luận, bức hình xăm này không phải hình bà xăm lên. Giống như là bị kích thích, Tiểu Nại Tử tự lẩm bẩm: "Không thể nào, cái này không thể nào, người phụ nữ chết đi là giả, chẳng lẽ mày cũng là giả sao?" (mình xin giải thích chỗ này, người phụ nữ chết đi là giả ở đây chỉ Hạ Lâm - chị em song sinh với Mỹ Tuyết)
Tiểu Nại Tử bị kích thích, níu lấy tóc Ái Hương, chất vấn. Lá gan Ái Hương vốn rất nhỏ, bị dọa đến khóc lớn lên."Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi không biết gì hết."
Diện mạo dữ tợn, Tiểu Nại Tử đè Ái Hương xuống đất, "Nếu mày là giả, lưu lại mày cũng không có chỗ dùng, đi chết đi!" Tiểu Nại Tử lấy ra dao găm mang theo bên người, mủi dao bén nhọn tiến tới gần cặp mắt to biết nói - chỗ duy nhất lớn lên giống Mỹ Tuyết. Mũi nhọn tiến tới gần, Ái Hương kêu to: "Đừng, á --"
"Rầm --" Cửa phòng bị đụng vỡ, dao nhọn sắc bén dừng lại cách tròng mắt vài milimet. Sâm Xuyên Minh Trí xông vào, thở hồng hộc nói: "Mẹ, cảnh sát đến rồi!"
"Cái gì!" Tiểu Nại Tử hung ác nhìn một cái, thu hồi dao găm, đứng lên. "Cô ta thì sao?" Sâm Xuyên Minh Trí nhìn ra sau lưng bà một chút.
"Giấu đi."
"Giấu nơi nào? Cảnh sát lập tức lên đây." Sâm Xuyên Minh Trí gấp đến độ sau đầu đầy đổ mồ hôi.
"Sát vách!"
"Hả!" Sâm Xuyên Minh Trí lạnh sống lưng.
Tiểu Nại Tử dùng vải bố che miệng Ái Hương, mẹ con hai người hợp lực kéo cô đến phòng trống sát vách.
Trinh thám Tiểu Ngũ Lang và trợ thủ Robin đi tới nhà Sâm Xuyên. Trong khi truy đuổi đạo tặc BLACK, Tiểu Ngũ Lang tìm được tấm hình chụp chung của Sâm Xuyên Chính Cương và một vị phu nhân. Người phụ nữ mặc ki-mô-nô trong tấm ảnh có dáng dấp gần như giống Đằng Nguyên Mỹ Tuyết.
Đạo tặc BLACK vì nhà Sâm Xuyên nên mới đến Tokyo sao? Đáp án dĩ nhiên là tuyệt đối không chỉ có thế. Vì vậy, Tiểu Ngũ Lang kết luận nhà Sâm Xuyên nhất định có quan hệ mật thiết không thể nói cho ai biết với nhà Đằng Nguyên. Đằng Nguyên Ái Hương mất tích, có lẽ cũng có liên quan với nhà Sâm Xuyên.
Lúc Sâm Xuyên Minh Trí đi xuống từ trên lầu, Tiểu Ngũ Lang đã đợi đến không còn bình tĩnh. Sâm Xuyên Minh Trí giả bộ trấn định, nói: "Đợi lâu, cảnh quan tiên sinh."
"Sâm Xuyên tiên sinh, chúng tôi nhận được tin tức, tối nay đạo tặc BLACK sẽ lần nữa viếng thăm biệt thự, cho nên chúng tôi muốn nhìn một chút, có phải anh ta lại để lại dấu hiệu phách lối không?" Tiểu Ngũ Lang lắc đầu với thuộc hạ sau lưng, bọn cảnh sát bắt đầu tìm kiếm. "Đợi chút, cảnh sát tiên sinh, tôi nghĩ có phải là tình báo sai hay không? Ngài cũng biết trong này đã không còn gì tốt để trộm." Sâm Xuyên nói.
"Tôi nói rồi, người thường rất khó mà lý giải được giá trị quan của BLACK." Tiểu Ngũ Lang lấy cái tẩu ra, ngậm lên miệng, "Tôi còn muốn xem tầng chót một chút." Sâm Xuyên muốn ngăn cản thì Tiểu Ngũ Lang đã giẫm lên cầu thang, đi tới lầu cuối. Sâm Xuyên Minh Trí sải bước lớn đuổi theo, "Lần trước đã kiểm tra qua, phía trên đều là vật lưu lại của cha."
Tiểu Ngũ Lang: "Có lẽ BLACK muốn trộm đúng là vật lưu lại của cha anh."
Ở lầu cuối tối đen, Tiểu Ngũ Lang ra lệnh thuộc hạ kéo màn cửa sổ ra, bật tất cả đèn lên, lần lượt lục soát tìm kiếm từng gian phòng - nơi có thể cất giấu người. Đang lúc anh đi tới phòng trống thứ hai đếm ngược lên, tiểu trùng tử nghe được âm thanh đã sớm núp vào cửa. Tiểu Ngũ Lang vẫn cảm thấy bốn vách tường trắng bệch trong gian phòng lớn trống trải này có chút kỳ quái, nhưng cụ thể kỳ quái ở nơi nào lại không nói ra được. Vẫn đi theo phía sau anh, tim Sâm Xuyên Minh Trí khẩn trương thót lên tới cổ họng. Bên trong phòng cách vách ,Tiểu Nại Tử giẫm lên hộc tủ, nhìn thấy tất cả xuyên qua lỗ nhỏ trên vách tường.
Khe hở vách tường thu hút sự chú ý của Tiểu Ngũ Lang, đôi mắt ti hí lóe sáng nhắm ngay khe hở, đụng phải ánh mắt quá sắc bén, tiểu trùng tử không ngừng lui về phía sau, lui về phía sau, lui về sau nữa. Sắc mặt Sâm Xuyên Minh Trí biến đổi. Ngón tay Tiểu Ngũ Lang vừa muốn chạm đến khe hở, tiếng chuông điện thoại trong túi áo vang lên mãnh liệt.
"Cái gì? Tìm được vị trí Đằng Nguyên Ái Hương rồi sao? Được, chạy tới đây." Tiểu Ngũ Lang cúp điện thoại, mang theo những người liên quan ra khỏi phòng. Sâm Xuyên Minh Trí thở dài một hơi.
Sau khi Tiểu Ngũ Lang rời đi, Sâm Xuyên Minh Trí tiến vào phòng nhỏ tối đen, hỏi thăm Tiểu Nại Tử: "Mẹ, xử lý cô ta như thế nào?"
"Một thứ sao chép, cứ để cho cô ta tự sinh tự diệt đi!" Tiểu Nại Tử vẫn còn đang tức giận.
"Nhưng. . ." Sâm Xuyên Minh Trí cảm thấy đáng tiếc cho gương mặt xinh đẹp của Ái Hương, dù sao hắn còn chưa ăn vào miệng được. Tiểu Nại Tử trợn mắt, "Thế nào, không bỏ được?"
"Không có."
"Hừ! Mỹ Tuyết - người phụ nữ hạ tiện đó lại dám bắt chước tác phẩm của ta." Tiểu Nại Tử hé nửa tròng mắt, lộ ra ánh sáng hung ác, "Minh Trí." Sâm Xuyên Minh Trí cung kính ứng tiếng: "Dạ, mẹ."
"Đi bắt thị nữ có dung mạo rất giống Mỹ Tuyết kia cho ta." .
Có người đến báo Đằng Nguyên Ái Hương đang ở trong một hội sở của Đạo Xuyên Hội. Đoàn người Tiểu Ngũ Lang lái ô-tô tới, xe đi được một nửa, điện thoại lại vang lên, người gọi nói mình đã nhìn lầm người. Đôi mắt nhỏ của Tiểu Ngũ Lang trừng mắt quang quác mắng to một trận, lúc này một chiếc xe chạy tốc độ cao lướt qua trước mặt, một đạo ngân quang lóe lên.
BLACK! Đạo tặc BLACK! Là đạo tặc BLACK!
"Nhanh, nhanh, quay đầu, theo chiếc xe kia, BLACK đến rồi!" Tâm tình Tiểu Ngũ Lang kích động, vỗ tài xế ngồi trước, lớn tiếng kêu lên. Mấy chiếc xe cảnh sát rối rít quay đầu, tăng tốc độ truy đuổi xe màu đen, trực tiếp đuổi đến trang viên Sâm Xuyên.
Mất đi bóng dáng xe màu đen, Tiểu Ngũ Lang duỗi đầu nhìn quanh. "Ở đâu rồi!" Trợ thủ Robin chỉ vào cửa sổ tối đen ở lầu cuối biệt thự Sâm Xuyên. Tiểu Ngũ Lang ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo bóng đen tiến vào phòng nhỏ lầu cuối.
"Nhanh, nhanh, bắt sống BLACK!" Tiểu Ngũ Lang móc súng lục ra, dẫn dắt một đám cảnh sát vọt vào nhà Sâm Xuyên lần thứ hai. Mới từ trên lầu xuống, Sâm Xuyên Minh Trí bị trận chiến này làm sợ hết hồn. Lắp bắp hỏi "Chuyện gì xảy ra? Tại sao các người trở lại?"
Tiểu Ngũ Lang như cưỡi trên ngựa hoang xông đến phía trước, trợ thủ của anh Robin theo ở phía sau, cả cầu thang bị giẫm đến rầm rầm vang dội. Sâm Xuyên Minh Trí liền chạy theo phía sau.
Tiểu Ngũ Lang xông vào gian phòng tối đen, cửa sổ mở toang hoác, gió đêm vù vù vào, nhấc rèm cửa sổ lên, đạo tặc BLACK lại biến mất trước mặt mọi người thêm một lần nữa.
Sâm Xuyên Minh Trí chạy tới, sắc mặt đỏ lên, tâm tình kích động, la hét kêu to lên: "Đây đến cùng là xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc các người đang tìm cái gì? Đến cuối cùng thì một căn phòng rách nát có cái gì tốt để xem, tôi muốn tố cáo các người! Tố cáo các người!"
Một gian phòng không có vật gì, vách tường phòng lớn trống trải được quét một lớp sơn màu trắng,. Tại sao BLACK không chú ý nguy hiểm, lần nữa quang lâm tới nơi này? Tại sao?
Tiểu Ngũ Lang bỗng dưng quay đầu, trên vách từng tuyết trắng in mấy chữ cái màu đen --BLACK.
Sâm Xuyên Minh Trí cũng nhìn thấy, không chỉ có Sâm Xuyên Minh Trí, ngay cả Tiểu Nại Tử trong căn phòng cách vách cũng nhìn thấy được từ trong khe hở. Bà vội vàng xuống khỏi tủ, chân đạp hụt, thiếu chút nữa té xuống, hốt hoảng đi tới cạnh góc tường, vén một góc sàn nhà lên, chui vào. . . . . .
Tiểu Ngũ Lang hỏi Sâm Xuyên: "Phía sau vách tường là cái gì?" "Tôi...tôi không biết." Chuyện không dối gạt được, Sâm Xuyên sợ đến vẻ mặt lóe lên, nói chuyện ngập ngừng.
Tiểu Ngũ Lang chỉ huy thuộc hạ: "Phả bỏ bức tường này đi!"
Bọn cảnh sát chạy ào ào xuống lầu lấy công cụ, Tiểu Ngũ Lang đứng chống nạnh. Búa luân phiên đánh lên tường vách tường, vách tường ào ào rớt xuống, lộ ra một góc vải màu xanh dương. "Chậm!" Tiểu Ngũ Lang đi đến gần, đôi mắt nhỏ nhìn kỹ, là vải jeans. Có thể là quần! Anh la ầm lên: "Sau tường có người, mọi người coi chừng." Tâm tình Tiểu Ngũ Lang rất kích động, hai tay chống nạnh càng không ngừng đông xem một chút tây xem một chút. Ở dưới sự chỉ dẫn của đạo tặc BLACK, lại có thể tìm được Đằng Nguyên Ái Hương.
BLACK đáng chết, mày lại...!
Bọn cảnh sát lấy tay móc vách tường bị vỡ ra, chân Ái Hương, thân thể, đầu, từng thứ xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người. Cô bị vô số băng dán quấn chặt niêm phong ở trên vách tường, bộ mặt bị băng dán trong suốt đè ép đến biến hình, hơi thở yếu ớt, chỉ có một đôi mắt to đang mở. Hoảng sợ, tuyệt vọng, đôi mắt này nói cho bọn cảnh sát biết cô trải qua chuyện đáng sợ nhất.
Ái Hương bị dọa đến không nhẹ, lúc được cứu đi thì chân đều đã mềm, khóc thút thít, thút thít, ngón tay út run rẩy chỉ bên cạnh vách tường, "Nơi đó. . . . ."
"Là sao?" Tiểu Ngũ Lang hỏi.
"Hu hu. . . . . ."
"Tiểu thư Đằng Nguyên, không cần sợ, bây giờ cô rất an toàn, nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì?"
"Nơi đó, có người chết!"
Tiểu Ngũ Lang biến sắc, bọn cảnh sát lần nữa vạch vách tường ra, bộ xương khô và thịt thối rửa bị ăn mòn một nửa, cùng vô số Thi Trùng không có chỗ ẩn núp, rối rít bại lộ trong tầm mắt mọi người.
Không cần nghĩ cũng biết, thi thể là ai.
"Sâm Xuyên Minh Trí!" Tiểu Ngũ Lang nổi trận lôi đình, quay đầu lại tìm kiếm Sâm Xuyên Minh Trí đã sớm chạy trốn.
Trong lối đi tối đen, Tiểu Nại Tử giẫm từng bậc thang, bò xuống dưới theo đường ống khói, đi thẳng tới trong lò sưởi đại sảnh lầu một. Bà ta cúi lưng xuống nhìn ra phía ngoài, khắp nơi trong đại sảnh đều là cảnh sát. Tiểu Nại Tử đưa tay lục lọi trong vách tường, đụng vào cái nút, mở lòng lò thông với vách tường bên ngoài biệt thự ra. Bà ta như chó mèo, co rúc thân thể bò ra ngoài. Mới vừa thở một hơi, ánh mắt lơ đãng đảo qua phía sau, quét thấy một đôi giày. . . . . .