Vườn hoa anh đào trong công viên lớn Tân Túc. Hoa rơi lả tả, hương thơm phiêu dật trong thời tiết tốt. Khắp nơi trong công viên Tân Túc đều là nam nữ mặc ki-mô-nô kiểu Nhật, ngắm hoa anh đào.
Ái Hương và Tiểu Anh, quản gia Cao Mộc Thanh Sa cùng đi ra ngoài ngắm hoa. Tiểu Anh mặc một thân ki-mô-nô màu hồng do Hạ Thiệu Nhiên tặng, bên hông buộc đai lưng rộng tãi, bộ ngực bị siết đến nổi lên, rất là hùng vĩ. Cổ áo ki-mô-nô to lớn làm lộ ra đường cong cổ đẹp đẽ và xương quai xanh xinh đẹp,.Tiểu Anh cảm thấy quá lộ, liền buộc một cái khăn lụa màu hồng nhạt lên, Hạ Thiệu Nhiên đưa cô khăn lụa có ý nghĩa đặc thù ở Thanh Mai.
Hai chị em Ái Hương và Tiểu Anh cao giọng hô lên đường, cảnh sát mặc thường phục xen lẫn trong du khách, bảo vệ người nhà Đằng Nguyên. Tiểu Ngũ Lang ngậm lấy tẩu thuốc, đôi mắt nhỏ sáng loáng quét nhìn từng người trong đám người, ngửi mùi người chuyên làm chuyện xấu.
Quản gia Cao Mộc đi cùng hai vị tiểu thư trẻ tuổi đến lại không thoải mái, Cao Mộc đặt an toàn của tiểu thư ở vị trí thứ nhất, không dám buông lỏng, đề phòng người xa lạ muốn đến gần các tiểu thư.
Tiểu Ngũ Lang đi tới bên cạnh Cao Mộc, thanh thanh cổ họng nói: "Quản gia Cao Mộc."
"Hả?" Cao Mộc xoay người, kinh ngạc: "Cảnh quan Tùng Bổn."
"Quản gia Cao Mộc không nên quá khẩn trương, nơi này đã được chúng tôi khống chế, trên người hai vị tiểu thư cũng được cài đặt máy nghe lén, hơi có gió thổi cỏ lay, tôi liền sẽ biết được. Cho nên giao chuyện bảo vệ các tiểu thư cho cảnh sát chúng tôi là tốt rồi, cô cứ thưởng hoa đi, xem một chút phong cảnh. Hiếm khi ra ngoài, thả lỏng đi."
Cao Mộc lộ ra nụ cười hiếm thấy: "Cảnh quan Tùng Bổn nói đúng lắm, vậy chuyện bảo vệ các tiểu thư liền giao cho ngài."
Tiểu Ngũ Lang nói: "Xin yên tâm, tất cả đã có tôi." . . . . . .
Ái Hương và Tiểu Anh bèn nhìn nhau cười, nói thầm: "Hai người bọn họ nói chuyện rất tốt, chúng ta không nên quấy rầy người ta."
Hai người bỏ mặc Cao Mộc đi tới bên kia. Dưới cây anh đào cao lớn chật ních tình nhân trẻ tuổi, Lý Khuynh Tâm mặc ki-mô-nô màu đen điểm đóa hoa màu đỏ rúc vào trong ngực Dạ Cảnh Triệt, duỗi cánh tay dài đụng vào đóa hoa đầu cành. Cánh tay ngọc trắng nõn, tay áo màu đen trượt xuống, sự chênh lệch rõ ràng.
Tiểu Anh cầm máy ảnh, chụp hình cho hai người.
Nhắm ngay một mảnh phấn hồng, khuôn mặt không giống như vậy, nụ cười lại giống nhau. Khóe môi ZA¬CK giương nhẹ, để súng bắn tỉa gác trên vai xuống
Trong nháy mắt nguy hiểm đến gần, ống kính đột nhiên bị ngăn trở, khuôn mặt anh tuấn với màu sắc khỏe mạnh, mạnh mẽ rõ ràng, tinh thần sảng khoái. Hả!
"Hải Tặc. . . . . ." Đại nhân! Hải Tặc đại nhân!
Tiểu Anh để máy chụp hình xuống, che miệng của mình, mắt to tròn mở lớn, khẩn trương nhìn chung quanh.
"Chung quanh có hai súng bắn tỉa nhắm ngay đầu cô và đại tiểu thư, dám phát ra một tiếng. . . . . ." ZA¬CK vô lương nháy mắt mấy cái.
Tiếng Anh kiểu Mỹ nói ra từ trong miệng người đàn ông cường tráng này cực kỳ dễ nghe. Đầu óc Tiểu Anh ngày ngày bị tiếng Nhật quang quác tẩy não trở nên cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái. Cô thả tay xuống, nghiêng người sang, đối mặt cây hoa anh đào lớn, bình tĩnh liếc về ZA¬CK một cái, hỏi: "Sao anh lại ở chỗ này?"
"Bắt cô."
Tiểu Anh không sợ, nở nụ cười, "À...! Thật đúng là thành thực."
ZA¬CK cúi đầu, lại gần, "Thành thực, có phần thưởng chứ?"
Tiểu Anh giương cằm, bĩu môi: "Muốn phần thưởng? Nói cho tôi biết Sâm Xuyên Minh Trí ở đâu trước."
ZA¬CK nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, ánh mắt tĩnh mịch: "Hình như có chỗ nào không giống lúc trước?"
Tiểu Ngũ Lang đứng ở xa nhìn khoảng cách hai người quá gần, ấn máy nghe lén bên tai, tùy thời chuẩn bị hành động.
Trong bãi đỗ xe, ở trong một chiếc xe có cửa sổ tối đen, Thạch Nam khống chế máy nghe lén Tiểu Ngũ Lang cài đặt ở trên người Tiểu Anh, đổi trắng thay đen, truyền qua một phần nội dung râu ria của đoạn đối thoại. Thạch Nam nghe đối thoại truyền từ trong tai nghe, cau mày, lắc đầu, "Ai nha nha nha! Hai người kia rõ ràng là đang liếc mắt đưa tình mà!"
Nhiệt độ quanh mình lập tức giảm xuống mười mấy độ, Thạch Nam khẽ run quay đầu. Chỉ thấy Hạ Thiệu Nhiên đã đen mặt, Thạch Nam thầm kêu không ổn. Hạ Thiệu Nhiên nghiêm mặt mở cửa xe, chân mang guốc gỗ giẫm mặt đất. Xuống xe, sửa sang lại cổ áo ki-mô-nô, tiến về nơi ngắm hoa.
Tiểu Anh và ZA¬CK vẫn còn ở dưới đại thụ, trinh thám Tiểu Ngũ Lang quan sát từng cử động của hai người, nghe được đối thoại từ trong máy nghe lén giấu ở trên người Tiểu Anh đều là về thời tiết, hoa anh đào, ....
Cây hoa anh đào, ZA¬CK nhìn Tiểu Anh như có điều suy nghĩ. Tiểu Anh bị nhìn đến không được tự nhiên, giơ cằm nhỏ lên hỏi: "Thế nào, không giống trước ở đâu ? Là trở nên đẹp hơn ư?"
Bộ dáng đáng yêu chọc cười ZA¬CK, "Một chút xíu."
ZA¬CK khoa tay múa chân miêu tả một chút, "Chỉ là. . . . . ." Anh nói: "Nếu bỏ khăn lụa này đi thì sẽ xinh đẹp hơn."
Khăn lụa bị rút đi trong nháy mắt, đường cong cổ đẹp đẽ, xương quai xanh xinh đẹp và một mảng lớn da thịt trắng noãn lộ ra trong không khí.
ZA¬CK nhìn chằm chằm da thịt trắng noãn này đến âm trầm, Tiểu Anh che cổ áo, "Sắc lang."
ZA¬CK thu hồi tầm mắt, để khăn lụa tới chóp mũi hít hà, ánh mắt quét qua bốn phía, nói: "Tâm tình rất tốt, buổi tối lại tới tìm cô, chơi vui vẻ, cô gái nhỏ!"
Tiểu Anh gọi: "Khăn lụa của tôi."
"Bây giờ là của tôi." ZA¬CK cất khăn lụa vào trong túi quần, xoay người đi trở về.
Xông tới trước mặt chính là một người đàn ông lãnh khốc mặc ki-mô-nô, vóc dáng người đàn ông rất cao. Nhìn so với ZA¬CK, chiều cao hai người không phân cao thấp. Địch ý mãnh liệt bắn ra từ trong ánh mắt người đàn ông, làm cho người ta có một cỗ cảm giác bị áp bức vô hình.
Một đám người bạn nhỏ trong vườn trẻ được các thầy giáo tổ chức đi ngắm hoa anh đào tập thể, người lớn và trẻ con líu ríu đi tới, chặn lại tầm mắt Tiểu Ngũ Lang. "Đáng chết, tình huống thế nào rồi?"
Bên này ZA¬CK và Hạ Thiệu Nhiên dần dần đến gần, trong nháy mắt lướt qua nhau, khóe miệng Hạ Thiệu Nhiên cong lên một đường cong giễu cợt, bỗng chốc đôi mắt của ZA¬CK mở thật lớn.
Tại sao lòng bàn tay ở trong túi quần tây đã trở nên trống không, khăn lụa còn chưa cầm nóng tay cứ như vậy bị rút khỏi bàn tay anh trong nháy mắt. Tốc độ đó không khỏi quá nhanh, quá lưu loát đi.
Tiểu Anh xoay người lại thấy Hạ Thiệu Nhiên, kinh ngạc che miệng. Trong lòng kinh hô: "Oh! Trời ơi! Hai người xảy ra chuyện gì vậy? Muốn làm gì? Nhiên, anh mặc kimônô, rất đẹp trai! Người ta sắp bị anh mê chết rồi! Ai yêu! Tại sao có thể đẹp trai như vậy chứ!"
Hạ Thiệu Nhiên mặc ki-mô-nô màu xanh thẩm cùng một thân trang phục nhanh nhẹn của ZA¬CK, đứng đưa lưng lại với nhau, bằng thủ pháp cực nhanh trộm đi khăn lụa. ZA¬CK đã biết thân phận của anh, mặc dù chưa từng gặp qua gương mặt này.
"BLACK."
"Hừ!" Hạ Thiệu Nhiên buông mí mắt xuống, hừ một tiếng, ngón cái vuốt ve một góc khăn lụa nói: "Không thuộc về mình, vĩnh viễn đừng hy vọng xa vời, tiếp tay làm việc xấu chắc chắn sẽ không lấy được một chỗ tốt."
Mắt lạnh ZA¬CK nhìn anh. Hạ Thiệu Nhiên lạnh lùng nói: "Cách xa cô ấy một chút." Thân thể hai người tách ra, Hạ Thiệu Nhiên đi về phía Tiểu Anh.
ZA¬CK cực kỳ khinh thường "Chậc" một tiếng.
Nhìn tức giận chưa giảm trong mắt người đàn ông đang đi về phía mình, Tiểu Anh chột dạ, chu môi giả bộ đáng yêu. Hạ Thiệu Nhiên dừng bước, đứng ở trước mặt cô.
Cách đó không xa, Tiểu Ngũ Lang vạch đám người ra, lại bị một đứa bé cuốn lấy. Đứa bé khóc cuốn lấy anh ta, nói không thấy mẹ. Tiểu Ngũ Lang dựng thẳng lông mày, trợn mắt trong lòng, hung hăng oán trách, cùng Cao Mộc Thanh Sa giúp đỡ đứa trẻ tìm mẹ.
Dưới tàng cây hoa anh đào lớn, Tiểu Anh nhìn lên Hạ Thiệu Nhiên, ki-mô-nô xanh thẩm khiến đôi chân dài kia có vẻ cực kỳ thon dài, người cũng có hình. Ở trong mắt Hạ Thiệu Nhiên, hôm nay Tiểu Anh cũng cực kỳ dịu dàng, xinh đẹp, là hấp dẫn mà thiếu nữ và phái nữ thành thục khó cản. Hạ Thiệu Nhiên thu hồi ánh mắt, ánh mắt giống như lơ đãng, lại luôn chú ý tình huống chung quanh, nói với Tiểu Anh: "Làm một kẻ trộm, thất bại lớn nhất chính là để cho thứ ở trên người mình rơi vào trong tay người khác." Tiểu Anh xấu hổ, cúi đầu. "Mèo nhỏ đần."
Khăn lụa màu hồng nhạt như cánh hoa đào nhẹ nhàng trượt ra từ ống tay áo lớn, Hạ Thiệu Nhiên thắt khăn lụa ở trên cổ của Tiểu Anh. Tiểu Anh cúi thấp đầu, mím môi cười, cho đến khi ngón tay thon dài của Hạ Thiệu Nhiên buộc khăn lụa thành một cái nơ xinh đẹp mới ngẩng đầu lên, nén cười, ra vẻ nói: "Còn không biết xấu hổ mà nói em, anh chưa từng làm mất vật gì sao?"
Hạ Thiệu Nhiên nhíu mày, nhìn cô.
Tiểu Anh đưa tay phải ra, khoa tay múa chân vỗ một trận lên trước ngực anh, áp vào vị trí trái tim mình, vỗ nhẹ nhẹ.
Tại sao tim của thần trộm lại dễ dàng bị người khác trộm đi, trừ phi đối phương cũng là trộm, còn phải là kẻ trộm lợi hại hơn cả mình.
Hạ Thiệu Nhiên mỉm cười: "Rất đắc ý?" Đâu chỉ là hài lòng, quả thực là lòng tràn đầy vui mừng, vô cùng cao hứng. Tiểu Anh giương cằm thị uy. "Giữ kỹ, anh chỉ có một trái tim này." Hạ Thiệu Nhiên nói xong, giơ cánh tay lên, ngón tay chạm được đầu cành hoa anh đào. Tay áo ki-mô-nô to lớn chặn đầu Tiểu Anh lại, anh cúi đầu, in môi lên môi cô
Sau nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước, Hạ Thiệu Nhiên để lại cho Tiểu Anh một bóng lưng cực kỳ tiêu sái.
Tiểu Anh đùa nghịch khăn lụa, cúi thấp đầu, mím môi cười. Bỗng chốc, bên hông căng thẳng, Tiểu Anh vừa ngẩng đầu muốn gọi, một bàn tay to bưng kín môi của cô. Hải Tặc đại nhân đi rồi mà quay lại!
"Ưmh!" Tiểu Anh phát ra tiếng ưm ưm về phía cái ót Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên cảm nhận được một luồng hơi thở không tầm thường, từ từ quay đầu, chống lại ánh mắt khiêu khích của ZA¬CK.
ZA¬CK động động môi, im lặng nói: "Khăn lụa và người thuộc về tôi."
"Á --" Ái Hương cầm điện thoại di động chơi đùa chụp ảnh, thấy Tiểu Anh bị người đàn ông xa lạ ôm lấy liền bị sợ đến lớn giọng kêu to, giọng nói cũng làm kinh động tất cả người mai phục. Tiểu Ngũ Lang bỏ lại Cao Mộc Thanh Sa, mang theo thủ hạ xông tới. Mấy viên đạn khói bị người của ZA¬CK vứt trên mặt đất, khói mù nổi lên bốn phía, đám người hốt hoảng, đều cho rằng gặp phải phần tử kinh khủng tập kích, chạy loạn thét chói tai, khói mù và đám người ngăn cản Tiểu Ngũ Lang.
Hạ Thiệu Nhiên đứng ở trong đám người, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp, không biến sắc nhìn Tiểu Anh bị ZA¬CK bắt đi, không có một chút ý định ra tay cứu giúp.
ZA¬CK người cao ngựa lớn kẹp Tiểu Anh ở dưới nách, cánh tay tựa như thanh thép siết đau eo Tiểu Anh, bị anh mang tới sau xe mới khôi phục tự do.
"A! Anh làm tôi đau". Tiểu Anh nhíu lông mày nhỏ kháng nghị, tay nhỏ bé xoa xoa eo thon nhỏ. Bàn tay ZA¬CK tập kích tới ngực Tiểu Anh, "Anh muốn làm gì?" Tiểu Anh khoanh hai tay ngăn cản ở trước ngực. ZA¬CK nhìn vẻ mặt phòng vệ của cô một chút, nói: "Tôi làm, hay cô tự mình làm?"
Tiểu Anh trừng mắt nhìn anh, thu tay lại, lấy máy nghe lén cảnh sát giấu ở cổ áo xuống, giao vào trong tay anh. Thật ra thì từ khi mang theo đồ chơi này thì vẫn luôn bị Thạch Nam quấy nhiễu băng tần âm thanh, hoàn toàn không tạo ra tác dụng.
Mười phút sau, Tiểu Anh bị ZA¬CK mang tới tầng hai một biệt thự cũ kỹ, gặp được Sâm Xuyên Minh Trí. Sâm Xuyên Minh Trí nhìn thấy Tiểu Anh từ xa, nhìn thấy cô giống như nhìn thấy chìa khóa cửa chính kho vàng, mắt lộ ra vẻ tham lam, làm cho người ta sinh ra cảm giác chán ghét.
Tiểu Anh núp ở sau lưng ZA¬CK, nhỏ giọng nói: "Người thông mình như anh cũng tin tưởng lời đồn kho báu sao?"
"Đạo thánh đều đã tới, tôi không có lý do không tin." ZA¬CK ôm lấy tay, chuẩn bị giao cô ra. "Vậy anh có tin Sâm Xuyên anh ta không trả nổi anh nửa xu không?" ZA¬CK trầm mặc.
"Aha! Đây là người nào nha! Xem tôi có phát hiện gì, thì ra thị nữ đê tiện vẫn dấu kín ở bên cạnh Đằng Nguyên Ái Hương mới thật sự là đại tiểu thư nhà Đằng Nguyên, ha ha!" Sâm Xuyên Minh Trí đưa tay tới bắt Tiểu Anh, Tiểu Anh trốn đến bên ZA¬CK, ZA¬CK mắt lạnh nhìn hai người, bộ dáng việc không liên quan đến mình.
Tiểu Anh níu lấy ống tay áo của anh nói: "Anh ta đang lợi dụng anh."
Sâm Xuyên Minh Trí thấy Tiểu Anh khích bác quan hệ của mình và ZA¬CK, trừng mắt rống giận, "Nói nhăng gì đó, cô tới đây cho tôi!" Tiểu Anh lắc mình né tránh cánh tay duỗi dài ra của Sâm Xuyên, bị Sâm Xuyên đuổi theo chạy khắp phòng. Một đấng mày râu lại không đối phó được một cô gái, ngay cả Tạp Uy ở bên trong bọn lính đánh thuê cũng lộ ra cười nhạo với Sâm Xuyên Minh Trí.
"Cô, tiểu tiện nhân!" Sâm Xuyên Minh Trí mới vừa mắng xong, hốc mắt trái liền bị một quyền mạnh mẽ.
"Á!" Sâm Xuyên che hốc mắt gào lên.
"Ha ha ha!" Đám đàn ông cười ra tiếng. Trên mặt Sâm Xuyên Minh Trí không nhịn được, móc súng lục bên hông ra, nhắm vào Tiểu Anh, "Tiện nhân, mày dám đánh tao, không để cho ăn chút đau khổ, tao liền không phải Sâm Xuyên. . . . . . Ưmh!" Không đợi nói xong liền bị Tiểu Anh bắt được cánh tay, đánh xương sườn, vô cùng hung mãnh ném qua vai một cái, quật ngã trên mặt đất. Tư thế Sâm Xuyên ngã xuống đất vừa khó coi lại bật ra một tiếng hô đau từ trong cổ họng.
Tiểu Anh nhìn chằm chằm, đôi mắt phẫn hận nói: "Còn dám vũ nhục người, liền đánh lệch mặt của anh, Hừ!"
Lúc gặp ở đảo hải tặc, cô nhóc đến súng cũng cầm không chắc, thân thủ lại có thể trở nên nhanh nhẹn, là ai huấn luyện cô? Người đàn ông kia sao? ZA¬CK sờ lên cằm, tự nhủ: "Thì ra là như vậy!"
Tiểu Anh nhìn anh, "Này, tôi còn đang đợi quyết định của anh đây?"
"Quyết định gì?" ZA¬CK giả vờ ngây ngốc.
"Pằng --" đột nhiên vang lên tiếng súng, Tiểu Anh sợ hãi ôm đầu giơ chân, đạn sượt qua sát người. Sâm Xuyên Minh Trí cầm súng lục nhắm ngay Tiểu Anh, Tiểu Anh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Rơi vào trong tay tao, phản kháng thế nào đều là phí công." Sâm Xuyên Minh Trí trừng mắt kéo lấy Tiểu Anh, lôi thân thể của cô qua, một tay đè lên tường, một tay dùng súng nhắm ngay đầu của cô, một tay xé rách ki-mô-nô trên người cô. Tiểu Anh quay đầu về ZA¬CK lớn tiếng kêu: "Cứu em, em muốn rời khỏi đây, em muốn trở về!"
Lời này thật ra là nói cho Hạ Thiệu Nhiên nghe. Lúc này Hạ Thiệu Nhiên đang ở bên trong ngân hàng Mitsui, anh mặc âu phục đè thấp âm lượng nói: "Tự mình trở về." Cái gì! Tự mình trở về! Giở trò quỷ gì!
Tiểu Anh nhướng mày lên, khóc không ra nước mắt. Cổ áo bị kéo tới đầu vai, lộ ra da thịt trắng nõn trơn bóng, ánh mắt Sâm Xuyên Minh Trí tỏa sáng, một giây kế tiếp cả người cứng đờ, một thanh chủy thủ sắc bén chống đỡ ở trên cổ của anh.
Sâm Xuyên Minh Trí không thể không buông Tiểu Anh ra, cẩn thận từng li từng tí quay đầu, hỏi: "Làm gì đấy?"
ZA¬CK nói: "Làm gì? Không phải trước tiên chúng ta nên tính toán nợ nần sao, hử?"
Tình thế thay đổi trong nháy mắt, Tiểu Anh kéo cổ áo lên, trốn sau lưng ZA¬CK. Sâm Xuyên Minh Trí nhìn hai người một chút, mồ hôi lạnh chảy xuống, run rẩy nói: "Không phải đã nói rồi sao? Bắt được cô ta, tìm được mật đạo dưới đất sẽ chuyển tiền cho anh."
"Tôi không có hứng thú với kho báu dưới mật đạo, hiện tại liền chuyển tiền." Tiểu Anh chen vào nói, "Tên lường gạt, anh làm gì có tiền." Sâm Xuyên Minh Trí giơ súng trợn mắt, Tiểu Anh nhanh chóng cúi đầu, thân thể nhỏ bé trốn ở sau lưng ZA¬CK. Tay ZA¬CK dùng lực, lưỡi dao ở trên cổ Sâm Xuyên Minh Trí ép ra máu."Không muốn mất đầu, lập tức chuyển tiền."
"Được, tôi chuyển." Sâm Xuyên Minh Trí từ từ rời khỏi lưỡi dao, nói: "Hiện tại tôi liền chuyển." Sâm Xuyên Minh Trí lấy điện thoại di động ra, điền mật mã vào, kiểm tra số còn lại. Hả! Mắt choáng váng, tay chân luống cuống, lời nói không mạch lạc: "Không thể nào, làm sao lại như vậy. A! Không, không thể nào!"
Nhìn bộ dáng hoang mang sợ hãi của anh cũng biết không có tiền rồi.
"Sâm Xuyên Minh Trí, biết trêu chọc tôi sẽ có kết quả gì không?" ZA¬CK bất đắc dĩ ngửa đầu mở miệng, thu hồi chủy thủ, hung hăng trợn mắt nhìn Sâm Xuyên Minh Trí một cái, xốc cổ áo của Tiểu Anh lên.
Tiểu Anh giãy giụa, "Anh làm gì thế à? Buông tôi ra?" Sâm Xuyên Minh Trí bị sợ đến sống lưng bốc lên khí lạnh, nóng nảy, bắt lấy ống tay áo của ZA¬CK, cầu khẩn giải thích: "Đợi chút, nhất định là bên ngân hàng có sai sót, tôi gọi điện thoại qua kiểm tra một chút." ZA¬CK hất hắn ta ra, mang theo Tiểu Anh rời đi, trong phòng lớn như vậy chỉ còn dư Sâm Xuyên Minh Trí sợ hãi đến tay chân run rẩy và Tạp Uy cùng mấy lính đánh thuê hung thần ác sát.
ZA¬CK xách Tiểu Anh đi lên lầu, Tiểu Anh dĩ nhiên sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, vừa kêu loạn, chân vừa đá lung tung.
"Á --" lầu dưới đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm, là tiếng của Sâm Xuyên Minh Trí.
Tiểu Anh dừng lại, khiếp đảm nhìn ZA¬CK, "Anh muốn làm gì tôi?"
"Muốn làm gì?" ZA¬CK lặp lại lời của cô..., cười như không cười nhìn cặp mắt tròn sáng ngời kia nói: "Cho làm phu nhân của hải tặc đại nhân thì như thế nào?"
Cái gì? "Tôi mới không cần ....!"
Vô luận là phụ nữ xinh đẹp hay là phụ nữ xấu xí, cũng đều muốn có được một tình yêu ngọt ngào. Tiểu Nại Tử ở thời kỳ mối tình đầu của thiếu nữ liền biết người Đằng Nguyên Quân Nhất này. Khi đó nhà Đằng Nguyên là gia tộc hắc đạo có tiếng tăm lừng lẫy, mà bà chỉ là sư phụ xăm hình trong quán xăm hình. Sư phụ xăm hình, nghề nghiệp này sẽ tiếp xúc được một chút phần tử không tốt, thường có thể nghe được cái tên Đằng Nguyên Quân Nhất từ trong miệng đám người đó. Một lần, cận vệ phụ trách bảo vệ Đằng Nguyên Quân Nhất tới quán xăm hình, Đằng Nguyên Quân Nhất cảm thấy tương đối hứng thú với xăm hình nên cũng đi theo. Đó là lần đầu tiên Tiểu Nại Tử nhìn thấy ông, một chàng trai cao lớn, sạch sẽ, xinh đẹp.
Nữ sinh bình thường đều không khỏi có cảm tình với đàn ông có vẻ bề ngoài anh tuấn, hơn nữa Đằng Nguyên Quân Nhất còn là một người đàn ông có thái độ nhã nhặn, không trông mặt mà bắt hình dong. Đằng Nguyên Quân Nhất dần dần sinh ra hứng thú với xăm hình, thường xuyên đi quán xăm hình, hai người thường xuyên qua lại nên dần dần quen biết. Tiểu Nại Tử thích Đằng Nguyên Quân Nhất, đồng thời cũng cảm thấy rất tự ti, bởi vì chính mình không đủ xinh đẹp, bởi vì thân thế của mình không đủ cao quý, bà cảm thấy đời này sẽ không có cơ hội đứng ở bên cạnh Đằng Nguyên Quân Nhất.
Chuyện Đằng Nguyên Nhất Lang tìm Cát Dã Thành - cha của Tiểu Nại Tử xây dựng thông đạo dưới đất là một cơ hội. Tiểu Nại Tử nói với cha là mình thích thiếu gia nhà Đằng Nguyên. Cát Dã Thành biết mục đích xây dựng đường hầm của Đằng Nguyên Nhất Lang và Áo Dã Tuấn Hùng, liền nói lên yêu cầu với Đằng Nguyên Nhất Lang, yêu cầu Đằng Nguyên Quân Nhất cưới Tiểu Nại Tử làm vợ. Không ngờ, Đằng Nguyên Nhất Lang lập tức đồng ý.
Cá tính Quân Nhất mềm yếu, không có lập trường, chưa bao giờ dám làm trái lời cha, cũng biết thân phận mình đặc biệt, không thể cưới con gái gia đình bình thường. Mặc dù Tiểu Nại Tử không phải người xinh đẹp, nhưng tâm địa thiện lương. Nếu như cả đời này nhất định phải ở cùng với một người xa lạ, kết hợp với cô gái mà ông không có tình yêu, như vậy Tiểu Nại Tử cũng được.
Hôn lễ cực kỳ khiêm tốn, gần như không có khách mời, Tiểu Nại Tử được gả cho Quân Nhất như mong muốn. Mặc dù sau khi cưới, tình cảm hai người rất bình thường, nhưng cũng hòa thuận, chỉ là vẫn luôn không có con, điều này khiến Đằng Nguyên Nhất Lang gấp gáp bồng cháu rất không hài lòng.
Có một lần Quân Nhất đi Trung Quốc, ông gặp được Mỹ Tuyết ở nơi đó. Ông vừa thấy đã yêu cô gái xinh đẹp dịu dàng này, lần đầu tiên nếm thử cảm giác tim đập đặc biệt kịch liệt khi đối mặt với người mình thích, sóng lòng sôi sục. Ông bị sóng tình yêu điên cuồng bao phủ, không dám nói cho Mỹ Tuyết biết sự thật rằng mình đã kết hôn, Mỹ Tuyết thiện lương thích ông, tin tưởng ông, cũng giao mình cho ông, lần đầu tiên liền mang thai đứa bé của ông.
Sau đó, Quân Nhất mang Mỹ Tuyết về Nhật Bản, nói rõ chuyện này với cha, muốn ly hôn với Tiểu Nại Tử. Đằng Nguyên Nhất Lang gần như không do dự đồng ý, bởi vì vừa bắt đầu, ông ta cũng không thích Tiểu Nại Tử làm con dâu của mình, hơn nữa đã lâu như vậy mà cũng không thấy bụng Tiểu Nại Tử có động tĩnh.
Không có phụ nữ nào có thể chịu được phản bội như vậy, vào lúc Tiểu Nại Tử đau lòng muốn chết, nhà Đằng Nguyên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn khiến bà oán hận. Trước một đêm chuẩn bị đả thông con đường trộm kho bạc ngân hàng, Áo Dã Tuấn Hùng thấy sắc quên nghĩa, hại chết người vợ Cầm Tử của Đằng Nguyên Nhất Lang. Đằng Nguyên Nhất Lang cực kỳ bi thương. Dưới cơn nóng giận, đã giết chết Áo Dã Tuấn Hùng và cha của Tiểu Nại Tử, phong tỏa mật thất dưới đất. May nhờ Tiểu Nại Tử chạy trốn nhanh, không thì cũng đã thành một vong hồn trong tầng hầm dưới đất.
Về tình cảm gặp phải phản bội, lại bị hại chết người thân duy nhất, thù hận của Tiểu Nại Tử đối với nhà Đằng Nguyên đã sâu như biển, ghen tỵ và căm hận vặn vẹo tâm linh, dùng tiền cha để lại thuê được sát thủ âm thầm ám sát Quân Nhất, Mỹ Tuyết và Đằng Nguyên Nhất Lang. Đáng giận là, người nhà Đằng Nguyên tốt số, nhiều lần trốn được nguy hiểm. Cho đến khi Mỹ Tuyết mang theo đứa bé mới vừa tròn một, hai tuổi đi Trung Quốc, Tiểu Nại Tử mới tìm được cơ hội xuống tay, trói nhầm người phụ nữ giống Mỹ Tuyết như đúc và đứa bé của bà ta. Tiểu Nại Tử xăm bản đồ mật đạo dưới đất mà cha bà ta đã lưu lại trên lưng của đứa bé, hơn nữa tuyên bố với bên ngoài là kho báu khổng lồ của nhà Đằng Nguyên được giấu ở trên lưng đại tiểu thư Đằng Nguyên. Bà muốn cho tất cả người tham lam sẽ tới dòm ngó kho báu nhà Đằng Nguyên, khiến cuộc đời này của Đằng Nguyên Quân Nhất và Mỹ Tuyết không được bình an. Bà phóng hỏa, cho là người đã chết cháy chính là Đằng Nguyên Mỹ Tuyết, bà bắt đầu thay đổi suy nghĩ, ghen tỵ và hâm mộ gương mặt xinh đẹp của Mỹ Tuyết, bà tốn rất nhiều tiền làm mặt nạ người giống mặt Mỹ Tuyết như đúc để mang lên trên mặt, biến mình thành người Quân Nhất thích nhất.
Sau này, khi bà biết được người chết không phải là Mỹ Tuyết, hận ý lại tăng thêm, bà thề sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giết chết Mỹ Tuyết. Nhưng tất cả tiền đều dùng ở trên mặt nạ da người, bà đã sớm không còn đồng nào. Đúng lúc này, Tiểu Nại Tử gặp được Sâm Xuyên Chính Cương, thương nhân có tâm địa thiện lương, trong lúc vô tình gặp Mỹ Tuyết một lần, vẫn nhớ mãi không quên bà ấy.
Sâm Xuyên Chính Cương thấy Tiểu Nại Tử và Mỹ Tuyết giống nhau như đúc, liền cưới bà ta, lại thu dưỡng một đứa con trai, đứa bé trai kia chính là Sâm Xuyên Minh Trí. Cuối cùng, Tiểu Nại Tử bị ghen tỵ và thù hận làm cho choáng váng đầu giết chết người đàn ông hiền lành này, cũng phong bế thi thể ở trong vách tường. . . . . . . "Ha ha!" Tiểu Nại Tử cười khi nói hết chuyện xưa.
Tiểu Anh nghe xong chuyện xưa thì cả người đều lạnh lẽo, người phụ nữ trước mắt này hẳn là người đã xăm bản đồ hoa anh đào ở trên lưng cô, hung thủ giết chết mẹ ruột cô, làm hại cô mất đi người thân, bị người nhét vào cô nhi viện.
Tâm trạng quá đau khổ, thật sự hận, thật sự muốn báo thù thay mẹ, giết bà ta. Đúng, giết chết bà ta, báo thù cho mẹ. Tiểu Anh, báo thù cho mẹ. Giết chết bà ta, giết chết bà ta.
Có một giọng nói không ngừng thúc giục ở trong đầu Tiểu Anh. Tiểu Anh nhìn chằm chằm Tiểu Nại Tử vùi ở trong góc tường, trong mắt nhảy ra hận ý đủ để giết chết một con voi, cô nhìn thấy khẩu súng Glock ở bên hông Lý Khuynh Tâm, tránh thoát Hạ Thiệu Nhiên, tiến lên cướp khẩu súng vào trong tay, họng súng nhắm ngay người trong góc tường.
Tiểu Nại Tử bị sợ đến không dám động, Lý Khuynh Tâm ngăn lại nói: "Tiểu Anh, mau để súng xuống."
"Bà ta giết chết mẹ tôi, tôi muốn báo thù cho mẹ." Lý Khuynh Tâm nhíu lông mày quát lớn cô: "Giết người là phạm pháp, Tiểu Anh đừng xúc động, để cảnh sát tới xử lý chuyện này."
Tay cầm súng của Tiểu Anh đang run rẩy, tâm cũng đang run rẩy, muốn giết Tiểu Nại Tử báo thù cho mẹ, lại không dám nổ súng, do dự. "Sư huynh, mau ngăn cô ấy lại." Lý Khuynh Tâm trợn mắt nhìn về phía Hạ Thiệu Nhiên không nói lời nào.
Tay cầm súng lúc nắm chặt, lúc lại nới lỏng, Tiểu Anh nói: "Nhiên, anh đừng khuyên em, để em báo thù cho mẹ đi!"
Mí mắt Hạ Thiệu Nhiên không nhúc nhích chút nào, đứng ở nơi đó, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Muốn báo thù, em liền nổ súng đi."
Không ngờ, Hạ Thiệu Nhiên lại không ngăn cản. Tiểu Anh cắn răng, hạ quyết tâm, nhắm ngay đầu Tiểu Nại Tử. Tiểu Nại Tử nỉ non: "Không... không muốn."
Tay Tiểu Anh run rẩy, hoàn toàn không dám nổ súng, Hạ Thiệu Nhiên đi lên, ôm cô vào long. Lồng ngực nở nang dán chặt sống lưng cứng ngắc khẽ run của cô, tay trái che ánh mắt cô, tay phải cầm tay cầm súng của cô, ngón trỏ đè trên ngón trỏ của cô, từ từ ấn xuống. Sau đó, nói ở bên tai cô: "Nhớ anh đã dạy em gì không, làm việc phải tập trung chú ý, đừng phân tâm để cho người ta thừa cơ lợi dụng. Lúc gặp phải quả đấm thì nhớ né tránh, thời điểm nổ súng, mắt phải nhanh, tay không do dự."
"Pằng --"
Sau khi tiếng súng vang lên là yên tĩnh đáng sợ.
Tiểu Nại Tử không có động tĩnh, cả phòng đều im ắng.
Mắt bị che, trừ tối đen, chính là tối đen, cũng không nhìn thấy cái gì, Tiểu Anh bị sợ đến chảy mồ hôi lạnh, nhịp tim đặc biệt chậm chạp, cô cà lăm hỏi: "Bà... bà ta đã chết rồi sao?"
"Ừ." Giọng nói Thiệu Nhiên truyền tới bên tai.
"Em giết người rồi sao?" Tiểu Anh run giọng nói, "Em giết người, thật sợ hãi, em lại giết người, em giết người." Tâm tình Tiểu Anh kích động, xoay người nhào tới trong ngực Hạ Thiệu Nhiên, khóc nói:"Em giết người."
Hạ Thiệu Nhiên ném khẩu súng lục cho Lý Khuynh Tâm, ôm cô vào trong ngực thật chặt, hỏi: "Sợ?"
"Ừ."
"Hối hận."
"Ừ, thật hối hận."
"Sau này có còn dám không hả?"
"Hu hu. . . . . ." Tiểu Anh lắc đầu nức nở nghẹn ngào.
Hạ Thiệu Nhiên xoay mặt của cô lại, ngón cái lau nước mắt, từ từ xoay thân thể của cô qua, nhắm ngay người trong góc tường. Tiểu Anh thấy Tiểu Nại Tử còn hoàn hảo ngồi ở trong góc tường, không có chảy máu cũng không còn bị thương, chỉ là bị tiếng súng dọa đến vẻ mặt ngốc trệ.
"Bà ta không có chết sao?" Tiểu Anh hít hít mũi yếu ớt hỏi. Hạ Thiệu Nhiên cúi đầu, nói ở bên tai cô: "Chúng ta là trộm mà, chỉ trộm vật, không lấy mạng người. Coi như gặp phải người hết sức muốn giết, cũng ngàn vạn lần đừng làm dơ tay của mình."
"Ừ." Tiểu Anh nặng nề gật đầu, cô gái nhỏ bị sợ đến tách tách .. rơi lệ. Hạ Thiệu Nhiên nâng tay phải của cô thả vào bên môi hôn, trìu mến vò rối tóc của cô, "Mèo đần!"
Lý Khuynh Tâm dắt Tiểu Nại Tử đi ra ngoài, lưu lại không gian cho hai người.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vườn hoa anh đào trong công viên lớn Tân Túc. Hoa rơi lả tả, hương thơm phiêu dật trong thời tiết tốt. Khắp nơi trong công viên Tân Túc đều là nam nữ mặc ki-mô-nô kiểu Nhật, ngắm hoa anh đào.
Ái Hương và Tiểu Anh, quản gia Cao Mộc Thanh Sa cùng đi ra ngoài ngắm hoa. Tiểu Anh mặc một thân ki-mô-nô màu hồng do Hạ Thiệu Nhiên tặng, bên hông buộc đai lưng rộng tãi, bộ ngực bị siết đến nổi lên, rất là hùng vĩ. Cổ áo ki-mô-nô to lớn làm lộ ra đường cong cổ đẹp đẽ và xương quai xanh xinh đẹp,.Tiểu Anh cảm thấy quá lộ, liền buộc một cái khăn lụa màu hồng nhạt lên, Hạ Thiệu Nhiên đưa cô khăn lụa có ý nghĩa đặc thù ở Thanh Mai.
Hai chị em Ái Hương và Tiểu Anh cao giọng hô lên đường, cảnh sát mặc thường phục xen lẫn trong du khách, bảo vệ người nhà Đằng Nguyên. Tiểu Ngũ Lang ngậm lấy tẩu thuốc, đôi mắt nhỏ sáng loáng quét nhìn từng người trong đám người, ngửi mùi người chuyên làm chuyện xấu.
Quản gia Cao Mộc đi cùng hai vị tiểu thư trẻ tuổi đến lại không thoải mái, Cao Mộc đặt an toàn của tiểu thư ở vị trí thứ nhất, không dám buông lỏng, đề phòng người xa lạ muốn đến gần các tiểu thư.
Tiểu Ngũ Lang đi tới bên cạnh Cao Mộc, thanh thanh cổ họng nói: "Quản gia Cao Mộc."
"Hả?" Cao Mộc xoay người, kinh ngạc: "Cảnh quan Tùng Bổn."
"Quản gia Cao Mộc không nên quá khẩn trương, nơi này đã được chúng tôi khống chế, trên người hai vị tiểu thư cũng được cài đặt máy nghe lén, hơi có gió thổi cỏ lay, tôi liền sẽ biết được. Cho nên giao chuyện bảo vệ các tiểu thư cho cảnh sát chúng tôi là tốt rồi, cô cứ thưởng hoa đi, xem một chút phong cảnh. Hiếm khi ra ngoài, thả lỏng đi."
Cao Mộc lộ ra nụ cười hiếm thấy: "Cảnh quan Tùng Bổn nói đúng lắm, vậy chuyện bảo vệ các tiểu thư liền giao cho ngài."
Tiểu Ngũ Lang nói: "Xin yên tâm, tất cả đã có tôi." . . . . . .
Ái Hương và Tiểu Anh bèn nhìn nhau cười, nói thầm: "Hai người bọn họ nói chuyện rất tốt, chúng ta không nên quấy rầy người ta."
Hai người bỏ mặc Cao Mộc đi tới bên kia. Dưới cây anh đào cao lớn chật ních tình nhân trẻ tuổi, Lý Khuynh Tâm mặc ki-mô-nô màu đen điểm đóa hoa màu đỏ rúc vào trong ngực Dạ Cảnh Triệt, duỗi cánh tay dài đụng vào đóa hoa đầu cành. Cánh tay ngọc trắng nõn, tay áo màu đen trượt xuống, sự chênh lệch rõ ràng.
Tiểu Anh cầm máy ảnh, chụp hình cho hai người.
Nhắm ngay một mảnh phấn hồng, khuôn mặt không giống như vậy, nụ cười lại giống nhau. Khóe môi ZA¬CK giương nhẹ, để súng bắn tỉa gác trên vai xuống
Trong nháy mắt nguy hiểm đến gần, ống kính đột nhiên bị ngăn trở, khuôn mặt anh tuấn với màu sắc khỏe mạnh, mạnh mẽ rõ ràng, tinh thần sảng khoái. Hả!
"Hải Tặc. . . . . ." Đại nhân! Hải Tặc đại nhân!
Tiểu Anh để máy chụp hình xuống, che miệng của mình, mắt to tròn mở lớn, khẩn trương nhìn chung quanh.
"Chung quanh có hai súng bắn tỉa nhắm ngay đầu cô và đại tiểu thư, dám phát ra một tiếng. . . . . ." ZA¬CK vô lương nháy mắt mấy cái.
Tiếng Anh kiểu Mỹ nói ra từ trong miệng người đàn ông cường tráng này cực kỳ dễ nghe. Đầu óc Tiểu Anh ngày ngày bị tiếng Nhật quang quác tẩy não trở nên cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái. Cô thả tay xuống, nghiêng người sang, đối mặt cây hoa anh đào lớn, bình tĩnh liếc về ZA¬CK một cái, hỏi: "Sao anh lại ở chỗ này?"
"Bắt cô."
Tiểu Anh không sợ, nở nụ cười, "À...! Thật đúng là thành thực."
ZA¬CK cúi đầu, lại gần, "Thành thực, có phần thưởng chứ?"
Tiểu Anh giương cằm, bĩu môi: "Muốn phần thưởng? Nói cho tôi biết Sâm Xuyên Minh Trí ở đâu trước."
ZA¬CK nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, ánh mắt tĩnh mịch: "Hình như có chỗ nào không giống lúc trước?"
Tiểu Ngũ Lang đứng ở xa nhìn khoảng cách hai người quá gần, ấn máy nghe lén bên tai, tùy thời chuẩn bị hành động.
Trong bãi đỗ xe, ở trong một chiếc xe có cửa sổ tối đen, Thạch Nam khống chế máy nghe lén Tiểu Ngũ Lang cài đặt ở trên người Tiểu Anh, đổi trắng thay đen, truyền qua một phần nội dung râu ria của đoạn đối thoại. Thạch Nam nghe đối thoại truyền từ trong tai nghe, cau mày, lắc đầu, "Ai nha nha nha! Hai người kia rõ ràng là đang liếc mắt đưa tình mà!"
Nhiệt độ quanh mình lập tức giảm xuống mười mấy độ, Thạch Nam khẽ run quay đầu. Chỉ thấy Hạ Thiệu Nhiên đã đen mặt, Thạch Nam thầm kêu không ổn. Hạ Thiệu Nhiên nghiêm mặt mở cửa xe, chân mang guốc gỗ giẫm mặt đất. Xuống xe, sửa sang lại cổ áo ki-mô-nô, tiến về nơi ngắm hoa.
Tiểu Anh và ZA¬CK vẫn còn ở dưới đại thụ, trinh thám Tiểu Ngũ Lang quan sát từng cử động của hai người, nghe được đối thoại từ trong máy nghe lén giấu ở trên người Tiểu Anh đều là về thời tiết, hoa anh đào, ....
Cây hoa anh đào, ZA¬CK nhìn Tiểu Anh như có điều suy nghĩ. Tiểu Anh bị nhìn đến không được tự nhiên, giơ cằm nhỏ lên hỏi: "Thế nào, không giống trước ở đâu ? Là trở nên đẹp hơn ư?"
Bộ dáng đáng yêu chọc cười ZA¬CK, "Một chút xíu."
ZA¬CK khoa tay múa chân miêu tả một chút, "Chỉ là. . . . . ." Anh nói: "Nếu bỏ khăn lụa này đi thì sẽ xinh đẹp hơn."
Khăn lụa bị rút đi trong nháy mắt, đường cong cổ đẹp đẽ, xương quai xanh xinh đẹp và một mảng lớn da thịt trắng noãn lộ ra trong không khí.
ZA¬CK nhìn chằm chằm da thịt trắng noãn này đến âm trầm, Tiểu Anh che cổ áo, "Sắc lang."
ZA¬CK thu hồi tầm mắt, để khăn lụa tới chóp mũi hít hà, ánh mắt quét qua bốn phía, nói: "Tâm tình rất tốt, buổi tối lại tới tìm cô, chơi vui vẻ, cô gái nhỏ!"
Tiểu Anh gọi: "Khăn lụa của tôi."
"Bây giờ là của tôi." ZA¬CK cất khăn lụa vào trong túi quần, xoay người đi trở về.
Xông tới trước mặt chính là một người đàn ông lãnh khốc mặc ki-mô-nô, vóc dáng người đàn ông rất cao. Nhìn so với ZA¬CK, chiều cao hai người không phân cao thấp. Địch ý mãnh liệt bắn ra từ trong ánh mắt người đàn ông, làm cho người ta có một cỗ cảm giác bị áp bức vô hình.
Một đám người bạn nhỏ trong vườn trẻ được các thầy giáo tổ chức đi ngắm hoa anh đào tập thể, người lớn và trẻ con líu ríu đi tới, chặn lại tầm mắt Tiểu Ngũ Lang. "Đáng chết, tình huống thế nào rồi?"
Bên này ZA¬CK và Hạ Thiệu Nhiên dần dần đến gần, trong nháy mắt lướt qua nhau, khóe miệng Hạ Thiệu Nhiên cong lên một đường cong giễu cợt, bỗng chốc đôi mắt của ZA¬CK mở thật lớn.
Tại sao lòng bàn tay ở trong túi quần tây đã trở nên trống không, khăn lụa còn chưa cầm nóng tay cứ như vậy bị rút khỏi bàn tay anh trong nháy mắt. Tốc độ đó không khỏi quá nhanh, quá lưu loát đi.
Tiểu Anh xoay người lại thấy Hạ Thiệu Nhiên, kinh ngạc che miệng. Trong lòng kinh hô: "Oh! Trời ơi! Hai người xảy ra chuyện gì vậy? Muốn làm gì? Nhiên, anh mặc kimônô, rất đẹp trai! Người ta sắp bị anh mê chết rồi! Ai yêu! Tại sao có thể đẹp trai như vậy chứ!"
Hạ Thiệu Nhiên mặc ki-mô-nô màu xanh thẩm cùng một thân trang phục nhanh nhẹn của ZA¬CK, đứng đưa lưng lại với nhau, bằng thủ pháp cực nhanh trộm đi khăn lụa. ZA¬CK đã biết thân phận của anh, mặc dù chưa từng gặp qua gương mặt này.
"BLACK."
"Hừ!" Hạ Thiệu Nhiên buông mí mắt xuống, hừ một tiếng, ngón cái vuốt ve một góc khăn lụa nói: "Không thuộc về mình, vĩnh viễn đừng hy vọng xa vời, tiếp tay làm việc xấu chắc chắn sẽ không lấy được một chỗ tốt."
Mắt lạnh ZA¬CK nhìn anh. Hạ Thiệu Nhiên lạnh lùng nói: "Cách xa cô ấy một chút." Thân thể hai người tách ra, Hạ Thiệu Nhiên đi về phía Tiểu Anh.
ZA¬CK cực kỳ khinh thường "Chậc" một tiếng.
Nhìn tức giận chưa giảm trong mắt người đàn ông đang đi về phía mình, Tiểu Anh chột dạ, chu môi giả bộ đáng yêu. Hạ Thiệu Nhiên dừng bước, đứng ở trước mặt cô.
Cách đó không xa, Tiểu Ngũ Lang vạch đám người ra, lại bị một đứa bé cuốn lấy. Đứa bé khóc cuốn lấy anh ta, nói không thấy mẹ. Tiểu Ngũ Lang dựng thẳng lông mày, trợn mắt trong lòng, hung hăng oán trách, cùng Cao Mộc Thanh Sa giúp đỡ đứa trẻ tìm mẹ.
Dưới tàng cây hoa anh đào lớn, Tiểu Anh nhìn lên Hạ Thiệu Nhiên, ki-mô-nô xanh thẩm khiến đôi chân dài kia có vẻ cực kỳ thon dài, người cũng có hình. Ở trong mắt Hạ Thiệu Nhiên, hôm nay Tiểu Anh cũng cực kỳ dịu dàng, xinh đẹp, là hấp dẫn mà thiếu nữ và phái nữ thành thục khó cản. Hạ Thiệu Nhiên thu hồi ánh mắt, ánh mắt giống như lơ đãng, lại luôn chú ý tình huống chung quanh, nói với Tiểu Anh: "Làm một kẻ trộm, thất bại lớn nhất chính là để cho thứ ở trên người mình rơi vào trong tay người khác." Tiểu Anh xấu hổ, cúi đầu. "Mèo nhỏ đần."
Khăn lụa màu hồng nhạt như cánh hoa đào nhẹ nhàng trượt ra từ ống tay áo lớn, Hạ Thiệu Nhiên thắt khăn lụa ở trên cổ của Tiểu Anh. Tiểu Anh cúi thấp đầu, mím môi cười, cho đến khi ngón tay thon dài của Hạ Thiệu Nhiên buộc khăn lụa thành một cái nơ xinh đẹp mới ngẩng đầu lên, nén cười, ra vẻ nói: "Còn không biết xấu hổ mà nói em, anh chưa từng làm mất vật gì sao?"
Hạ Thiệu Nhiên nhíu mày, nhìn cô.
Tiểu Anh đưa tay phải ra, khoa tay múa chân vỗ một trận lên trước ngực anh, áp vào vị trí trái tim mình, vỗ nhẹ nhẹ.
Tại sao tim của thần trộm lại dễ dàng bị người khác trộm đi, trừ phi đối phương cũng là trộm, còn phải là kẻ trộm lợi hại hơn cả mình.
Hạ Thiệu Nhiên mỉm cười: "Rất đắc ý?" Đâu chỉ là hài lòng, quả thực là lòng tràn đầy vui mừng, vô cùng cao hứng. Tiểu Anh giương cằm thị uy. "Giữ kỹ, anh chỉ có một trái tim này." Hạ Thiệu Nhiên nói xong, giơ cánh tay lên, ngón tay chạm được đầu cành hoa anh đào. Tay áo ki-mô-nô to lớn chặn đầu Tiểu Anh lại, anh cúi đầu, in môi lên môi cô
Sau nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước, Hạ Thiệu Nhiên để lại cho Tiểu Anh một bóng lưng cực kỳ tiêu sái.
Tiểu Anh đùa nghịch khăn lụa, cúi thấp đầu, mím môi cười. Bỗng chốc, bên hông căng thẳng, Tiểu Anh vừa ngẩng đầu muốn gọi, một bàn tay to bưng kín môi của cô. Hải Tặc đại nhân đi rồi mà quay lại!
"Ưmh!" Tiểu Anh phát ra tiếng ưm ưm về phía cái ót Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên cảm nhận được một luồng hơi thở không tầm thường, từ từ quay đầu, chống lại ánh mắt khiêu khích của ZA¬CK.
ZA¬CK động động môi, im lặng nói: "Khăn lụa và người thuộc về tôi."
"Á --" Ái Hương cầm điện thoại di động chơi đùa chụp ảnh, thấy Tiểu Anh bị người đàn ông xa lạ ôm lấy liền bị sợ đến lớn giọng kêu to, giọng nói cũng làm kinh động tất cả người mai phục. Tiểu Ngũ Lang bỏ lại Cao Mộc Thanh Sa, mang theo thủ hạ xông tới. Mấy viên đạn khói bị người của ZA¬CK vứt trên mặt đất, khói mù nổi lên bốn phía, đám người hốt hoảng, đều cho rằng gặp phải phần tử kinh khủng tập kích, chạy loạn thét chói tai, khói mù và đám người ngăn cản Tiểu Ngũ Lang.
Hạ Thiệu Nhiên đứng ở trong đám người, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp, không biến sắc nhìn Tiểu Anh bị ZA¬CK bắt đi, không có một chút ý định ra tay cứu giúp.
ZA¬CK người cao ngựa lớn kẹp Tiểu Anh ở dưới nách, cánh tay tựa như thanh thép siết đau eo Tiểu Anh, bị anh mang tới sau xe mới khôi phục tự do.
"A! Anh làm tôi đau". Tiểu Anh nhíu lông mày nhỏ kháng nghị, tay nhỏ bé xoa xoa eo thon nhỏ. Bàn tay ZA¬CK tập kích tới ngực Tiểu Anh, "Anh muốn làm gì?" Tiểu Anh khoanh hai tay ngăn cản ở trước ngực. ZA¬CK nhìn vẻ mặt phòng vệ của cô một chút, nói: "Tôi làm, hay cô tự mình làm?"
Tiểu Anh trừng mắt nhìn anh, thu tay lại, lấy máy nghe lén cảnh sát giấu ở cổ áo xuống, giao vào trong tay anh. Thật ra thì từ khi mang theo đồ chơi này thì vẫn luôn bị Thạch Nam quấy nhiễu băng tần âm thanh, hoàn toàn không tạo ra tác dụng.
Mười phút sau, Tiểu Anh bị ZA¬CK mang tới tầng hai một biệt thự cũ kỹ, gặp được Sâm Xuyên Minh Trí. Sâm Xuyên Minh Trí nhìn thấy Tiểu Anh từ xa, nhìn thấy cô giống như nhìn thấy chìa khóa cửa chính kho vàng, mắt lộ ra vẻ tham lam, làm cho người ta sinh ra cảm giác chán ghét.
Tiểu Anh núp ở sau lưng ZA¬CK, nhỏ giọng nói: "Người thông mình như anh cũng tin tưởng lời đồn kho báu sao?"
"Đạo thánh đều đã tới, tôi không có lý do không tin." ZA¬CK ôm lấy tay, chuẩn bị giao cô ra. "Vậy anh có tin Sâm Xuyên anh ta không trả nổi anh nửa xu không?" ZA¬CK trầm mặc.
"Aha! Đây là người nào nha! Xem tôi có phát hiện gì, thì ra thị nữ đê tiện vẫn dấu kín ở bên cạnh Đằng Nguyên Ái Hương mới thật sự là đại tiểu thư nhà Đằng Nguyên, ha ha!" Sâm Xuyên Minh Trí đưa tay tới bắt Tiểu Anh, Tiểu Anh trốn đến bên ZA¬CK, ZA¬CK mắt lạnh nhìn hai người, bộ dáng việc không liên quan đến mình.
Tiểu Anh níu lấy ống tay áo của anh nói: "Anh ta đang lợi dụng anh."
Sâm Xuyên Minh Trí thấy Tiểu Anh khích bác quan hệ của mình và ZA¬CK, trừng mắt rống giận, "Nói nhăng gì đó, cô tới đây cho tôi!" Tiểu Anh lắc mình né tránh cánh tay duỗi dài ra của Sâm Xuyên, bị Sâm Xuyên đuổi theo chạy khắp phòng. Một đấng mày râu lại không đối phó được một cô gái, ngay cả Tạp Uy ở bên trong bọn lính đánh thuê cũng lộ ra cười nhạo với Sâm Xuyên Minh Trí.
"Cô, tiểu tiện nhân!" Sâm Xuyên Minh Trí mới vừa mắng xong, hốc mắt trái liền bị một quyền mạnh mẽ.
"Á!" Sâm Xuyên che hốc mắt gào lên.
"Ha ha ha!" Đám đàn ông cười ra tiếng. Trên mặt Sâm Xuyên Minh Trí không nhịn được, móc súng lục bên hông ra, nhắm vào Tiểu Anh, "Tiện nhân, mày dám đánh tao, không để cho ăn chút đau khổ, tao liền không phải Sâm Xuyên. . . . . . Ưmh!" Không đợi nói xong liền bị Tiểu Anh bắt được cánh tay, đánh xương sườn, vô cùng hung mãnh ném qua vai một cái, quật ngã trên mặt đất. Tư thế Sâm Xuyên ngã xuống đất vừa khó coi lại bật ra một tiếng hô đau từ trong cổ họng.
Tiểu Anh nhìn chằm chằm, đôi mắt phẫn hận nói: "Còn dám vũ nhục người, liền đánh lệch mặt của anh, Hừ!"
Lúc gặp ở đảo hải tặc, cô nhóc đến súng cũng cầm không chắc, thân thủ lại có thể trở nên nhanh nhẹn, là ai huấn luyện cô? Người đàn ông kia sao? ZA¬CK sờ lên cằm, tự nhủ: "Thì ra là như vậy!"
Tiểu Anh nhìn anh, "Này, tôi còn đang đợi quyết định của anh đây?"
"Quyết định gì?" ZA¬CK giả vờ ngây ngốc.
"Pằng --" đột nhiên vang lên tiếng súng, Tiểu Anh sợ hãi ôm đầu giơ chân, đạn sượt qua sát người. Sâm Xuyên Minh Trí cầm súng lục nhắm ngay Tiểu Anh, Tiểu Anh không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Rơi vào trong tay tao, phản kháng thế nào đều là phí công." Sâm Xuyên Minh Trí trừng mắt kéo lấy Tiểu Anh, lôi thân thể của cô qua, một tay đè lên tường, một tay dùng súng nhắm ngay đầu của cô, một tay xé rách ki-mô-nô trên người cô. Tiểu Anh quay đầu về ZA¬CK lớn tiếng kêu: "Cứu em, em muốn rời khỏi đây, em muốn trở về!"
Lời này thật ra là nói cho Hạ Thiệu Nhiên nghe. Lúc này Hạ Thiệu Nhiên đang ở bên trong ngân hàng Mitsui, anh mặc âu phục đè thấp âm lượng nói: "Tự mình trở về." Cái gì! Tự mình trở về! Giở trò quỷ gì!
Tiểu Anh nhướng mày lên, khóc không ra nước mắt. Cổ áo bị kéo tới đầu vai, lộ ra da thịt trắng nõn trơn bóng, ánh mắt Sâm Xuyên Minh Trí tỏa sáng, một giây kế tiếp cả người cứng đờ, một thanh chủy thủ sắc bén chống đỡ ở trên cổ của anh.
Sâm Xuyên Minh Trí không thể không buông Tiểu Anh ra, cẩn thận từng li từng tí quay đầu, hỏi: "Làm gì đấy?"
ZA¬CK nói: "Làm gì? Không phải trước tiên chúng ta nên tính toán nợ nần sao, hử?"
Tình thế thay đổi trong nháy mắt, Tiểu Anh kéo cổ áo lên, trốn sau lưng ZA¬CK. Sâm Xuyên Minh Trí nhìn hai người một chút, mồ hôi lạnh chảy xuống, run rẩy nói: "Không phải đã nói rồi sao? Bắt được cô ta, tìm được mật đạo dưới đất sẽ chuyển tiền cho anh."
"Tôi không có hứng thú với kho báu dưới mật đạo, hiện tại liền chuyển tiền." Tiểu Anh chen vào nói, "Tên lường gạt, anh làm gì có tiền." Sâm Xuyên Minh Trí giơ súng trợn mắt, Tiểu Anh nhanh chóng cúi đầu, thân thể nhỏ bé trốn ở sau lưng ZA¬CK. Tay ZA¬CK dùng lực, lưỡi dao ở trên cổ Sâm Xuyên Minh Trí ép ra máu."Không muốn mất đầu, lập tức chuyển tiền."
"Được, tôi chuyển." Sâm Xuyên Minh Trí từ từ rời khỏi lưỡi dao, nói: "Hiện tại tôi liền chuyển." Sâm Xuyên Minh Trí lấy điện thoại di động ra, điền mật mã vào, kiểm tra số còn lại. Hả! Mắt choáng váng, tay chân luống cuống, lời nói không mạch lạc: "Không thể nào, làm sao lại như vậy. A! Không, không thể nào!"
Nhìn bộ dáng hoang mang sợ hãi của anh cũng biết không có tiền rồi.
"Sâm Xuyên Minh Trí, biết trêu chọc tôi sẽ có kết quả gì không?" ZA¬CK bất đắc dĩ ngửa đầu mở miệng, thu hồi chủy thủ, hung hăng trợn mắt nhìn Sâm Xuyên Minh Trí một cái, xốc cổ áo của Tiểu Anh lên.
Tiểu Anh giãy giụa, "Anh làm gì thế à? Buông tôi ra?" Sâm Xuyên Minh Trí bị sợ đến sống lưng bốc lên khí lạnh, nóng nảy, bắt lấy ống tay áo của ZA¬CK, cầu khẩn giải thích: "Đợi chút, nhất định là bên ngân hàng có sai sót, tôi gọi điện thoại qua kiểm tra một chút." ZA¬CK hất hắn ta ra, mang theo Tiểu Anh rời đi, trong phòng lớn như vậy chỉ còn dư Sâm Xuyên Minh Trí sợ hãi đến tay chân run rẩy và Tạp Uy cùng mấy lính đánh thuê hung thần ác sát.
ZA¬CK xách Tiểu Anh đi lên lầu, Tiểu Anh dĩ nhiên sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, vừa kêu loạn, chân vừa đá lung tung.
"Á --" lầu dưới đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm, là tiếng của Sâm Xuyên Minh Trí.
Tiểu Anh dừng lại, khiếp đảm nhìn ZA¬CK, "Anh muốn làm gì tôi?"
"Muốn làm gì?" ZA¬CK lặp lại lời của cô..., cười như không cười nhìn cặp mắt tròn sáng ngời kia nói: "Cho làm phu nhân của hải tặc đại nhân thì như thế nào?"