Ross tức giận nhìn cô gái nhỏ trước mặt không che giấu chút nhạo báng nào, giận đến mức nghiến răng.
Nhìn thấy vẻ mặt buồn cười của Mạc Bảo Bối, Ross chỉ có thể lựa chọn vươn tay, yêu thương siết chặt khuôn mặt nhỏ bé của Mạc Bảo Bối, cũng cười theo. Không có cách nào, bị chính vợ mình chế nhạo có thể nói gì đây.
Nằm trên giường ba ngày, cũng phải truyền nước ba ngày. Lúc này Mạc Bảo Bối mới từ từ khoẻ lại, vết thương sau lưng cũng tốt đến không khác biệt lắm.
Ba ngày nay, Mạc Bảo Bối vẫn ở trong cung điện hoàng gia, mặc dù không hề ra khỏi phòng, nhưng ngắm nhìn phong cảnh và đủ loại danh gia trân quý trong nhà cũng đủ để Mạc Bảo Bối giết thời gian rồi.
Một tối ngày kia, Ross vừa hết hội nghị trong cung vua trở lại.
Mạc Bảo Bối đã nằm lỳ trên giường nhắm mắt dưỡng thần rồi.
Nhỏ giọng hỏi thăm Louise tình hình Mạc Bảo Bối hôm nay thế nào, biết được Mạc Bảo Bối đã có thể bắt đầu ăn thức ăn nửa lỏng, lúc này Ross mới an tâm một chút.
Kéo cà vạt, nhanh chóng sửa sang mình cho sạch sẽ, Ross rón rén đến gần Mạc Bảo Bối.
- Uh, đã về rồi. - Mắt Mạc Bảo Bối không mở ra, quen thuộc ôm Ross, sau đó từ từ cọ xát chọn vị trí tốt, thoải mái nằm trên người Ross. Một tuần lễ tới nay, sau lưng Mạc Bảo Bối không thể đụng vào đồ, nằm ngủ thiếp đi nếu như sau đó không ai thấy sẽ lật người trong giấc ngủ, cho nên chỉ có thể nằm ngủ trên người Ross.
Vừa bắt đầu, Mạc Bảo Bối rất không quen, một là cảm thấy hô hấp không thông thuận, cái khác chính là tiếp xúc thân thể thân mật làm cho cô ngượng ngùng, nhưng hiện tại cô tập mãi thành thói quen rồi.
- Về rồi, hôm nay tốt hơn nhiều, trước khi về anh đã hỏi bác sĩ, ngày mai có thể về nhà. - Thật ra thì cũng không phải Mạc Bảo Bối sinh bệnh gì nặng, chỉ là mất cân bằng vi khuẩn đường dạ dày thôi, để sát trùng hoàn toàn nên chuyền thuốc tiêu viêm ba ngày.
Ba ngày nay, nguyên tắc gần đây của Ross là phải mau xử lý tốt tất cả mọi chuyện, sau đó có thể đưa Mạc Bảo Bối trở về nhà mình.
- Về nhà? - Mạc Bảo Bối kinh ngạc nhìn Ross.
- Uh, về nhà. - Anh thích nhà của mình, ấm áp, hạnh phúc.
- À, em cho rằng anh ở đây. Em thấy Louise các chị ấy đối với anh đều rất quen thuộc, thì ra anh còn có nhà của anh. - Mạc Bảo Bối tự lẩm bẩm, cô thật sự không nghĩ tới.
- Cũng là nhà của em. - Ross dịu dàng vuốt ve tóc Mạc Bảo Bối. Nhà, đó là hạnh phúc và khát vọng anh theo đuổi cả đời, rốt cuộc bây giờ anh đã tìm được.
Nhẹ nhàng hôn xuống mặt Mạc Bảo Bối một nụ hôn, Ross yêu thích không buông tay nắm lấy gương mặt của Mạc Bảo Bối, tiếp tục hôn nhẹ hoặc hôn sâu.
Mạc Bảo Bối giống như một con mèo nhỏ, thoải mái mặc cho Ross khẽ hôn nụ hôn ấm nóng xuống, cô thích loại cảm giác này.
- Đồ ăn khuya của tiểu thư tới. - Có người làm nữ bưng một chén tổ yến đi vào, Louise nhẹ nhàng kêu lên.
Ở khung cảnh yên tĩnh êm dịu này, một tiếng đã đủ kéo thần chí Mạc Bảo Bối về, khẽ đẩy Ross.
Ross ảo não nhìn Mạc Bảo Bối, anh đang hôn hăng say cứ như vậy bị đẩy ra, nhưng lại không nỡ tức giận.
Cầm tạp chí địa lý đang xem dở lên, Mạc Bảo Bối lóe lên một tia sáng ở trước mặt Ross.
- Em muốn đi một nơi. - Mạc Bảo Bối chỉ vào một bức ảnh, đó là một cái hồ, chung quanh đều là quần đảo, nước hồ màu xanh lam và xanh biếc, nhìn cực kỳ xinh đẹp.
Mạc Bảo Bối vẫn tình hữu độc chung(*) đối với sơn thủy, thích các quang cảnh tự nhiên khác nhau, cho nên cô thích du lịch, mà lần này tới một đất nước giống như mộng ảo, làm sao cô có thể bỏ qua cái hồ nhất xinh đẹp chứ.
(*) Tình hữu độc chung: hàm ý tiếp xúc lâu ngày nảy sinh tình cảm
Hồ nước vì chảy ngược chậm chạp khác thường mà không giống với con sông, lại vì không phát sinh liên hệ trực tiếp với biển cả mà không phải giống biển. Dưới ảnh hưởng điều kiện tự nhiên ở lưu vực sông hình thành hồ nước. Nước hồ và vật chất trong nước hỗ trợ lẫn nhau, tương tác lẫn nhau, khiến cho hồ không ngừng phát sinh thay đổi.
Hồ đẹp nhất Mạc Bảo Bối từng đi là ở Trung Quốc, cũng là hồ lớn nhất Trung Quốc. Lúc ấy là ở hồ Namtso Tây Tạng. Độ cao mực nước là 4718 mét, diện tích toàn mặt hồ từ 1000 mét vuông trở lên, là hồ cao nhất so với mực nước biển.
Nhưng hồ trước mắt này hiển nhiên xinh đẹp và lãng mạn hơn.
Hơn nữa các cùng lân cận có rất nhiều quần đảo, cô còn có thể thuận tiện lên một hòn đảo ở vài ngày, cảm nhận sự dung hợp của thiên nhiên và nước.
- Được. - Ross nhìn một chút, đồng ý.
Bất luận Mạc Bảo Bối muốn đi nơi nào, anh đều sẽ đồng ý.
Mạc Bảo Bối mang theo ánh mắt mong đợi nhìn Ross, giống như một con mèo con đáng thương.
- Sao vậy? - Ross vuốt đầu Mạc Bảo Bối, dịu dàng hỏi, trong lời nói đều là ý cưng chìu.
- Chúng ta có thể đi vào ngày mai không? - Mạc Bảo Bối đã không thể chờ đợi.
- Em còn chưa về nhà mà, về nhà trước đi. - Ross muốn cho Mạc Bảo Bối xem nhà mình, so sánh cẩn thận nhà của anh, anh muốn cùng Mạc Bảo Bối chia sẻ không khí một gia đình.
Mạc Bảo Bối tính toán thời gian, làm sao còn chờ được, cô sẽ rất nhanh phải đi học, không đi chơi nữa cũng không có thời gian, dù sao nhà vẫn ở đó, lúc nào trở về cũng được, nhà cũng sẽ không mọc chân mà chạy.
Mạc Bảo Bối để thuyết phục được Ross, không nói hai lời, bò dậy, giạng chân trên người Ross, hung hăng hôn xuống môi Ross.
Ross bị động chống hai tay trên giường, ngước đầu cùng với Mạc Bảo Bối hôn kích tình.
Cạy hàm răng Ross ra, Mạc Bảo Bối không kịp chờ đợi duỗi đầu lưỡi đi vào, giống như một con cá con nhỏ linh hoạt, bơi qua bơi lại trong khoang miệng Ross.
- Ưm. . . . . . - Ross nắm chặt ga giường, một tay đỡ hông của Mạc Bảo Bối.
Cho đến khi Mạc Bảo Bối cảm giác Ross đã bị mình khơi dậy dục vọng nóng bỏng trong cơ thể, lúc này mới độc ác đẩy Ross ra, nhảy ra xa.
Ross kinh ngạc nhìn thẳng Mạc Bảo Bối, nện giường một cái, cắn răng nghiến lợi nhìn Mạc Bảo Bối.
- Tới đây! - Ross ngoắc ngoắc tay về phía Mạc Bảo Bối.
- Không muốn, ăn khuya em còn chưa ăn đấy, đói bụng rồi. - Mạc Bảo Bối nhàn nhã đi về phía đồ ăn khuya của cô, không để ý tới Ross khổ sở.
- Ngoan, đợi lát nữa anh cho em ăn. – Giọng Ross đã bắt đầu nặng nề rồi, anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, sau khi trải qua một phen cô gái mình yêu cố ý dẫn dụ, làm sao anh có thể như không có việc gì coi chuyện gì cũng chưa hề xảy ra?
Không thể!
- Em sẽ không, anh muốn để em cho anh ăn no không kém chứ gì? - Mạc Bảo Bối cầm thìa, từ từ uống tổ yến của cô.
- Em. . . . . . – Sao Ross lại không biết cô gái nhỏ chơi trò gì, đơn giản chính là vì chơi.
- Được, ngày mai sẽ đi chơi. - Khẽ cắn răng, Ross nói.
- Hì hì. - Mạc Bảo Bối mừng rỡ để tổ yến xuống. Cô vốn cũng không đói, một ngày ăn bảy bữa ăn, chuyện gì cũng không phải làm nằm lỳ trên giường chuyền thuốc, cô mới không cần ăn khuya.
Vừa đúng, tối hôm nay để cô làm chút vận động đi.
Nhìn xuống nước hồ thanh khiết trong veo, gió kích sóng gợn lăn tăn, giống như từng đường viền hoa lúc ẩn lúc hiện, nghe tiếng gió thổi, trầm thấp uyển chuyển tựa như truyền thuyết làm người ta mơ mộng.
Phong cảnh màu sắc nơi này là kỳ tích tự nhiên lớn, bởi vì nước trong hồ hàm chứa khoáng chất phong phú, vì vậy trong hồ không có cá, chỉ có một số rong rêu màu tím bầm lấp lánh trong nước. Bên bờ có đến 10 nguồn suối, suối nước trong suốt cuồn cuộn mạo hiểm chảy ra ngoài. Giống như trước tiên suối nước muốn dừng lại nghỉ ngơi chốc lát ở nơi này sau đó gầm thét chảy vào hồ Ohrid.
Đây là một cái hồ xinh đẹp, so với trong sách viết chỉ có hơn chứ không kém.
Mạc Bảo Bối tận hưởng phong cảnh sắc màu tự nhiên, nhắm mắt lại, cảm thụ nước hồ nhẹ nhàng uyển chuyển dưới lòng bàn chân, nước nhẹ nhàng đụng vào lòng chân của cô, sau đó lại từ từ chậm rãi rút về.
Cả ngày này Mạc Bảo Bối có được sự kết hợp của người và thiên nhiên.
Ban đêm, Ross đưa Mạc Bảo Bối đi tới một cái tòa thành nhỏ lân cận.
Bề ngoài tòa kiến trúc này huy hoàng tươi đẹp khác thường. Làm người ta không tưởng được chính là, trong kiến trúc cổ xưa này còn giữ một tảng đá văn vật cổ xưa —— điêu khắc thời La Mã cổ đại.
- Wow, cả đất nước của anh giống như truyện cổ tích vậy. Ở trong toà thành, hưởng thụ đất nước lãng mạn, đây nhất định là mơ ước của tất cả nữ sinh. - Mạc Bảo Bối ca tụng.
Dọc đường tới đây, Mạc Bảo Bối phát hiện, bất luận nghèo khó giàu sang, nhà ở quốc gia này đều là kiểu kiến trúc tòa thành, có lớn có nhỏ, nhưng đều là các tòa thành cực kỳ đặc sắc và đủ loại mộng ảo.
- Nếu như em thích, em muốn ở bao lâu cũng được. - Ross mở một cánh cửa khác ra, bên trong là một căn phòng chừng hai trăm mét vuông, được bài trí xa hoa, cực kỳ xa hoa.
Từ lúc bắt đầu vào cửa, Mạc Bảo Bối nhìn thấy các dụng cụ kim loại và dụng cụ đá cẩm thạch khai quật từ Pompeii Italy, cho đến nhiều chân ghế nghề tiện có thể nhìn thấy được từ tranh vẽ trên tường, ghế nằm, bàn, hộc tủ các loại, tất cả đều như nói tới xa hoa lãng phí, nhưng thông qua xử lý của nhà thiết kế vẫn còn có một loại cảm giác lãng mạn ở trong đó.
Ở bên trong phòng, nhà thiết kế dùng hội họa, điêu khắc, thủ công mỹ nghệ tập trung vào trang trí và trang trí nghệ thuật, trang trí mặt tường chính là thảm treo tường nước Pháp tinh xảo, gắn với mặt kính lớn hoặc đá cẩm thạch, đường gỗ trùng điệp quý giá khảm trên tường. Màu sắc lộng lẫy hơn nữa phối hợp màu vàng kim cho hài hòa, sử dụng đường cong đường thẳng và các loại thủ công khác để phối hợp sắp xếp, tạo thành khí trang trọng, hào hoa trong phòng.
- Đây không phải là nơi chuyên dụng mà quốc gia các anh chiêu đãi khách quý hoặc là thành viên hoàng gia? - Mạc Bảo Bối chắc lưỡi, khí phái này, so với nơi ở của hoàng đế Trung Quốc cổ đại cô nhìn thấy còn xa hoa hơn, không chỉ gấp mấy chục lần.
- Uh, chuyên dụng đón khách. - Ross gật đầu một cái, đây chính là nơi ở của hoàng gia, khách nước ngoài.
- Xa xỉ. - Mạc Bảo Bối chỉ có thể cho lời bình này.
Đây là một quốc gia quần đảo, hoàn toàn thỏa mãn yêu thích đối với núi rừng biển hồ của Mạc Bảo Bối. Trước khi đi, Hans Petersen đặc biệt mời Mạc Bảo Bối chờ đến mùa xuân sau lại du ngoạn nữa, hơn nữa lấy thời điểm mùa đông, tuyết rơi xuống trắng ngần, ngâm mình ở suối nước nóng đã đi qua miệng núi lửa mà đến, nhìn cả vùng đất mênh mông mặc cho suy nghĩ rong chơi trong thế giới đóng băng trắng như tuyết làm mồi nhử, Mạc Bảo Bối lập tức mắc câu.
Trong bốn tháng cuộc sống sinh viên, mỗi ngày Mạc Bảo Bối đều mong đợi nghỉ đông lại mau tới.
Về cuộc đánh cược một năm trước của Mạc Bảo Bối và Ross, cuối cùng ai thua ai thắng đều không quan trọng, quan trọng là Mạc Bảo Bối lấy được chồng như ý, còn Ross cưới được cô gái mình yêu làm vợ.
ĐH năm 3 học tập rất nhẹ nhàng, Mạc Bảo Bối bởi vì là cán bộ hội học sinh cộng thêm có quan hệ với người phụ trách xã đoàn, ít đi lớp phụ hơn so với phần lớn những bạn học khác, cho nên ĐH năm 3 của cô gần như là sống một nửa ở miền nam một nửa ở miền bắc, thỉnh thoảng cùng Tề Giai, Viên Tử, Lộ Bán Hạ đi du lịch trong nước, có lúc cùng Hàn Kì, Cố Thiếu Thông và Lôi Lợi tiệc tùng. Cuộc sống của Mạc Bảo Bối quả thật rất phong phú.
Ross như cũ vẫn ở thành phố X làm thủ trưởng đại sứ quán, nhưng lại thường trở về nước mình. Rất nhiều lần Mạc Bảo Bối cũng rất muốn đi cùng, nhưng nghĩ đến châu Âu cách mình nửa vòng trái đất xa như vậy, cho dù Ross ngồi máy bay quân dụng, sử dụng lối đi quân dụng giảm bớt thời gian bay, nhưng phải mười mấy giờ, chỉ nghĩ đến phải bay trên không trung hơn hai mươi giờ, Mạc Bảo Bối đã cảm thấy khiếp đảm, nhất là nghĩ tới ngộ nhỡ sang bên đó vẫn sẽ có triệu chứng không quen môi trường, cô lập tức từ bỏ, bằng không thì vừa mới đến bên đó, bệnh tình vừa mới chuyển biến tốt, cô lại phải bắt đầu đi học, vậy chẳng phải là rất buồn bực.
Có điều cho dù phần lớn thời giờ Mạc Bảo Bối và Ross bị tách ra, nhưng nó làm sâu thêm rất nhiều tình cảm giữa hai người, thậm chí Mạc Bảo Bối bắt đầu học được nhớ nhung, học được làm nũng, học được ỷ lại và nhu mì của con gái.
Khi Cố Thiếu Thông nhạo báng cô và Ross là chồng người lai vợ lưu manh, Mạc Bảo Bối lập tức giả bộ dáng vẻ nghìn mềm trăm dịu, làm nũng muốn Hàn Kì chủ trì công đạo.
Tất cả mọi người đều cảm khái, chẳng bao lâu sau, nữ mafia trong trường học Mạc Bảo Bối, một ngày kia vậy mà lại dịu dàng nũng nịu như vậy, chẳng qua mọi người vẫn rất yêu thích cô, nhất là Tiểu Ngoan, có lúc nhìn Mạc Bảo Bối làm nũng còn có thể đỏ mặt, điều này làm cho Mạc Bảo Bối cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Tình cảm của Lộ Bán Hạ và Lâm Thiên Vũ cũng không lạc quan như Mạc Bảo Bối tưởng tượng. Hai người thành bạn tốt, tâm tư Lâm Thiên Vũ tất cả mọi người hiểu, chỉ là mọi người không chọc thủng tầng giấy đó mà thôi, mọi người đang nghĩ với tính tình của Lâm Thiên Vũ, đến tột cùng có thể nhịn tới khi nào.
Có lúc Lộ Bán Hạ bị hỏi gấp gáp đã nói: "Quan hệ chúng tôi là nhiều một chút so với bạn bè, ít một chút so với tình yêu", nhưng ai cũng hiểu được, Lộ Bán Hạ là vì lòng tự ái đang tác quái, cô nhất định phải chứng minh thực lực của mình, sau mới có thể đối mặt tình yêu của mình.
Kế sau Mạc Bảo Bối đi vào cung điện tình yêu chính là Viên Tử, tất cả mọi người kinh ngạc vì tốc độ của cô, nhưng khi hỏi cô bạn trai bí ẩn đó là ai, Viên Tử luôn cười thần bí. Viên Tử dù bình thường thích nhiều chuyện thế nào, dù không nhịn được nói chuyện tình yêu thế nào, lần này lại có thể kín miệng như bình không chịu tiết lộ.
Lúc kết thúc ĐH năm 3, việc học của Mạc Bảo Bối coi như hoàn thành phần lớn, kế tiếp chính là tìm kiếm thực tập trực tiếp. Tất cả bạn học cùng lớp đều bận rộn tìm bệnh viện lớn tốt, nhưng Mạc Bảo Bối cũng không gấp gáp.
Vẫn nhàn nhã dưới ánh mặt trời sau trưa, Mạc Bảo Bối một thân trang phục hoàng gia nhẹ nhàng, trên đỉnh đầu đội cái mũ gần như không xê xích cây dù bao nhiêu, nghiêng người dựa vào ghế dựa trong hoa viên.
Louise theo đúng trách nhiệm hỗ trợ gọt vỏ trái cây, cắt thành từng miếng cho vào trong miệng Mạc Bảo Bối, còn có một cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh pha trà hoa, trong gió nhẹ, Mạc Bảo Bối có phần mệt rã rời.
Louise thấy bộ dạng Mạc Bảo Bối khốn quẫn, buông trái cây trong tay, nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu thư, muốn về phòng ngủ không?
Mạc Bảo Bối mở mắt, nửa híp, nhìn ánh mặt trời cũng không phải là mãnh liệt, nói:
- Chuyển giường ra đi, đặt ở trong vườn hoa, tôi muốn ngủ chung với hoa tươi.
Nhà Ross là một tòa thành màu trắng, không khác biệt lắm với trong chuyện cổ tích, bài trí thiết kế bên trong không hề xa hoa giống như cung điện cô ở lúc trước, mà là lấy thanh nhã tự nhiên làm chủ.
Diện tích tòa thành vô cùng lớn, bên trong hoa cỏ trái cây cây cối phong phú, khiến thời tiết tháng bảy mà vẫn rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Trang phục hoàng gia trên người Mạc Bảo Bối mặc dù đã giản lược hết sức rồi, nhưng so sánh với váy áo trung quốc cô mặc thì vẫn còn quá phức tạp.
Trang phục Mạc Bảo Bối mặc chính là một bộ đồ hoàng gia cổ áo mở rất rộng, lộ ra nửa phần ngực trên, trên váy không có tay, phơi bày cánh tay, đai lưng nâng rất cao, cái mũ trên đầu là cái mũ cực lớn còn có thể rút lại, đây là một loại mũ dệt, rút lại tựa như xe mui kín, được gọi là "mũ mui xe".
Không biết thân váy dưới dùng thứ gì chống đỡ váy hay là váy lót gì cứng rắn khiến cho váy nổi lên cao, tựa như khung bóng rỗ, theo Louise nói, cái này gọi là ‘váy vòng’. Sau lưng có nếp gấp gấp nhẹ nhàng từ cổ lướt xuống dưới, cảm giác bước đi tự nhiên, linh hoạt, là kiểu mới thịnh hành nhất cả nước hiện nay.
Mặc quần áo này, Mạc Bảo Bối chỉ có thể nửa nằm nghiêng, căn bản không có cách nào nằm ngang xuống, bởi vì cô muốn nằm ngang mà nói cũng sẽ bị mớ vòng nhô lên, thoạt nhìn rất khôi hài tức cười.
Thử mấy lần, Mạc Bảo Bối luôn sẽ bị váy vòng mềm mại có co dãn làm cho như con lật đật.
Trong lúc bất chợt Mạc Bảo Bối mặc kệ, nổi giận nói:
- Lão nương không mặc nữa, thứ quần áo rách rưới! - Dứt lời, chạy ‘thịch thịch thịch’ về phòng cô.
Không hề sai, ở cái nơi này Mạc Bảo Bối chạy đích xác là ‘thịch thịch thịch’, bởi vì giày Mạc Bảo Bối mang cũng không giống với bình thường.
Louise gắt gao đi theo phía sau, khẩn trương gọi:
- Tiểu thư, đừng chạy, nhấc cao váy một chút, cẩn thận. - Louise được Quốc vương Hans Petersen sai khiến đến với Mạc Bảo Bối, cho nên từ đó về sau Louise sẽ luôn theo sau Mạc Bảo Bối, tương tự với một kiểu nhân vật nha hoàn của hồi môn Trung Quốc cổ đại.
Khi Mạc Bảo Bối biết ý nghĩa Louise đi theo mình, thật ra thì cảm thấy rất khôi hài, chẳng qua cô cũng không từ chối.
Trở về phòng mình tìm vali hành lý mình mang lúc mới tới, Mạc Bảo Bối lấy quần áo ra khỏi, tìm một cái váy hoa nhỏ mặc vào, sau đó mang đôi giày cao nới lỏng, vui vẻ mà thẳng bước đi.
Mặc váy hoa nhỏ, sau đó nằm trên giường giữa vườn hoa lớn, nhìn nhiều loài hoa rực rỡ tranh đua sắc đẹp trong hoa viên, tiện tay hái đóa hoa bên cạnh, đây là chuyện Mạc Bảo Bối cảm thấy vui vẻ nhất rồi.
Cô vẫn chưa từng hòa làm một thể với thực vật tự nhiên như thế này.
Trong mộng, Mạc Bảo Bối tốt nghiệp.
Vào ngày cô lĩnh bằng tốt nghiệp đó, tất cả bạn tốt và người thân của cô đều có mặt.
Ross mở ra cửa máy bay từ trên không trung hạ xuống, Ross từ chiếc cầu thang máy bay chậm rãi hạ xuống, đưa Mạc Bảo Bối đi, tất cả mọi người đều chúc phúc, hoan hô.
Một tay Ross cố định, một cái tay khác ôm eo của Mạc Bảo Bối, ôm hôn trên không trung với Mạc Bảo Bối.
Một ngày kia, đêm động phòng hoa chúc.
- Tới đây.
- Không muốn.
- Nghe lời.
- Em không phải bé gái điều khiển từ xa, nghe lời cái gì?
- Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, ngoan, tới đây.
- Em rất yêu nước, em sẽ không sà vào lồng ngực người ngoại quốc.
- Anh đã có quốc tịch Trung Quốc rồi, chỉ là con lai mà thôi.
- Vậy anh biến con ngươi mắt màu xanh này thành màu đen cho em, buổi tối em thấy giống như sói.
- Được. - Người nào đó xuống giường, đi mang kính sát tròng đổi màu mắt.
- Đợi chút, em vừa mới ngủ quên, có lẽ là trước kia chúng ta đã sớm làm chuyện đêm động phòng hoa chúc này rồi. - Mạc Bảo Bối mơ mơ màng màng dụi mắt, cô cho rằng đính hôn cũng đã đủ mệt mỏi, không ngờ kết hôn còn mệt mỏi hơn, mệt mỏi đến mức cô không đợi Ross đến, chính nàng trước hết ngủ thiếp đi.
- Mơ thấy cái gì? - Ross vừa hôn Mạc Bảo Bối, vừa nói, tay vừa bắt đầu cởi váy Mạc Bảo Bối ra.
- Sao tôi lại nguyền rủa cô gái đáng yêu, xinh đẹp thế này. Đến đây đi, để tôi giúp cô chườm lạnh một chút, giảm bớt đau đớn của cô được không? - Ross giống như không nhìn thấy ngón tay ra sức đâm trên ngực anh, cười híp mắt chạm túi chườm nước đá lên trên trán Mạc Bảo Bối, nhẹ giọng hỏi.
Tề Giai nhìn một màn trước mắt, cười thầm.
Viên Tử vẫn ở một bên kinh ngạc không dứt nhìn Ross, cảm thấy anh là một người đàn ông tốt biết quan tâm, dịu dàng, hai mắt phát ra tình yêu nhìn chằm chằm thẳng vào Ross.
Đang lúc này, tiếng thét chói tai của Mạc Bảo Bối vang lên:
- Á. . . . . . anh muốn mưu sát!
Tề Giai và Viên Tử không giải thích được liếc mắt nhìn nhau, sau đó cúi đầu nhìn Mạc Bảo Bối, chỉ thấy tay Ross cầm túi chườm nước đá đặt trực tiếp trên trán Mạc Bảo Bối, vì không để cho đỉnh đầu Mạc Bảo Bối lộn xộn, một cái tay khác còn giữ thật chặt ót Mạc Bảo Bối.
Đột nhiên lạnh lẽo tới làm cho Mạc Bảo Bối quát to lên, mới vừa muốn phản kháng, lại bị Ross giữ chặt đầu. Mạc Bảo Bối từ trước đến giờ toàn vênh mặt hất hàm sai khiến đột nhiên bị áp bức, hơn nữa còn là một người khác phái cô không thích, càng khiến cô tràn đầy hỏa khí.
- Cô đừng lộn xộn, ngoan một chút. - Ross tính cách dịu dàng nói, trong giọng nói có nụ cười thản nhiên, nghe được ra tâm tình tốt của anh. Trên thực tế phản ứng của Mạc Bảo Bối đúng là làm anh cảm thấy rất thú vị.
- Đừng lộn xộn cái gì, anh như vậy tôi không lộn xộn mới là đứa ngu đấy, anh không nói trước được một tiếng hả? Miệng dài bị câm hay là cố ý lựa chọn câm thế? - Thích ứng cảm giác lạnh lẽo này, giọng của Mạc Bảo Bối hòa hoãn đi một ít, nhưng vẫn hùng hổ dọa người như cũ.
- Tôi vừa mới nói. - Ross vô tội nhìn Mạc Bảo Bối.
Tề Giai và Viên Tử liếc mắt, tiếp tục nhàn hạ thoải mái uống nước, không có ý định can dự vào giữa hai người này. Chẳng qua Viên Tử thỉnh thoảng vẫn nhìn lén Ross mấy cái, cảm thán ba không thương yêu mình, sao lại không tìm mặt hàng cao cấp cho cô cùng xem mặt.
- Anh! - Mạc Bảo Bối bị một câu nói vô tội của Ross chọc tức, nói không ra lời, bởi vì trên thực tế Ross đích thực đã nói qua muốn giúp cô chườm đá.
- Sao rồi, có thấy khá hơn chút nào không? - Ross giống như không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Mạc Bảo Bối, tiếp tục dịu dàng nói, trong đôi mắt phát ra ý cười nhu hòa. Chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng đầy sức sống của cô bé này, anh đã cảm thấy tâm tình rất tốt.
- Không có, nhanh như vậy đã tốt rồi thì chẳng phải bác sĩ đều phải nghỉ việc sao. Tiếp tục chườm, anh đã thích, cô nương tôi sẽ không nói gì, anh cứ tiếp tục chườm như vậy đi. Đúng rồi, tôi muốn đọc sách, anh đứng qua bên cạnh một chút, chớ cản trở ánh sáng của tôi. - Trong lúc bất chợt Mạc Bảo Bối cười híp mắt nhìn Ross, cũng không tức giận, giọng điệu ôn hòa nói.
Ross bất đắc dĩ cười cười, biết hôm nay mình chọc phải cái bà cô nhỏ này rồi, cảm thấy mình đã nhận được sự chèn ép của bà cô này.
Dịch một vị trí, nhường ánh sáng lại, Ross khom thân hình cao lớn, giúp Mạc Bảo Bối chườm lạnh vết sưng đỏ trên trán. Trên mặt Mạc Bảo Bối không có một chút không vui vẻ, nhận lấy ánh mặt trời người khác khác thường chẳng những không xấu hổ, ngược lại tự nhiên ung dung mỉm cười với mọi người.
Tề Giai nhìn tình cảnh của Ross, đưa tay lấy tạp chí trong tay Mạc Bảo Bối đi, ánh mắt cảnh cáo Mạc Bảo Bối không được quá mức.
- Nhìn tớ làm gì, anh ta tự nguyện, chẳng lẽ các cậu nhìn thấy tớ lấy dao ép anh ta sao? - Mạc Bảo Bối cực kỳ vô tội nói, hai mắt to trong veo như nước nhìn Tề Giai.
Mạc Bảo Bối từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, lại thêm vợ chồng Mạc Trường Thắng cưng chiều con gái lên trời, hận không thể nâng niu trong tay, càng dưỡng Mạc Bảo Bối thành tính cách quen nuông chiều, duy chỉ có lời nói sắp xếp hợp lý mới nghe được mấy phần, cũng chỉ có Tề Giai sẽ tức thời chỉ điểm Mạc Bảo Bối. Một thành thục chững chạc, một xinh đẹp thích gây chuyện, tính cách hai người bù trừ, từ nhỏ đã rất tốt.
Mạc Bảo Bối nói xong, Ross lập tức cười cười thân thiện với Tề Giai, không tiếng động cảm kích Tề Giai.
- Anh cười cái gì, sao hả, mệt mỏi à, tốt thôi, tốt nhất anh nghỉ ngơi đi hoặc anh có chuyện có thể đi trước, tôi cũng không có ép buộc anh lao lực. Tôi không muốn bị đội lên cái mũ tiếng xấu cô gái độc ác. - Mạc Bảo Bối vặn vặn cổ, vươn đôi tay nhìn móng tay màu hồng sơn thành trong suốt, không quan tâm nói.
- Phục vụ giúp cô gái đáng yêu là vinh hạnh của tôi. - Ross thành khẩn nói, bàn tay rối ren đắp túi chườm nước đá lên trán Mạc Bảo Bối, không để Mạc Bảo Bối giãy dụa làm cho túi chườm nước đá rơi khỏi trán cô.
- Giai Giai cậu nghe đi, không phải tớ ép anh ta, cậu ngàn vạn lần đừng dùng cái loại ánh mắt đó nhìn tớ, không cẩn thận tớ sẽ cho rằng mình có tội ác. - Mạc Bảo Bối nhún nhún vai, bày tỏ sự trong sạch của mình.
- Haiz, tột nghiệp một chàng trai đẹp tốt như vậy, còn là một người lai, thế mà lại bị cậu làm hại, thật là khiến cho người ta thấy không đành lòng. - Viên Tử bùi ngùi nói, thương tiếc thêm một người đàn ông tốt bị Mạc Bảo Bối hành hạ.
- Viên Tử, ngoan ngoãn ăn bánh ngọt của cậu. - Mạc Bảo Bối nhìn chằm chằm Viên Tử, cảnh cáo cô không được nói nhiều.
- Được, tớ ăn bánh ngọt, cậu đừng nghe vào lời của tớ, tớ cũng chỉ hơi thương tiếc một chút mà thôi, dù sao có thể bị cậu sai bảo như vậy cũng là phúc khí của anh ấy. Bao nhiêu người thắp nhang xếp hạng cũng chưa để cậu thấy được đấy đúng không, Giai Giai. - Viên Tử nhanh mồm nhanh miệng quay về phía Tề Giai nói, câu nói có hàm ý khác.
- Viên Tử, ăn cho tốt, ăn không nói ngủ không nói, quan trọng nhất là chớ chọc Mạc đại tiểu thư mất hứng, nếu không cẩn thận cậu ấy cũng đối đãi với cậu như anh trai nhà cậu, đến lúc đó cậu có cơ hội đốt nhang thơm rồi. - Tề Giai phụ họa theo lời nói của Viên Tử, trên mặt cười ung dung, giống như đây là một đề tài rất tốt.
- Cậu nói vậy, tớ ngược lại có thể đề nghị anh trai nhà tớ thắp nhang thơm cầu nguyện, không chừng ngày nào đó Mạc đại tiểu thư có tâm tình tốt, cũng đi ức hiếp anh trai nhà tớ. - Viên Tử nói thật, gật đầu một cái.
"Rầm" một tiếng, hai tay Mạc Bảo Bối đập lên trên mặt bàn, giận đến lớn tiếng nói:
- Các cậu đủ chưa, một đáp một hát công lực càng ngày càng tốt rồi, không biết sẽ cho rằng hai người hát đôi đấy, thật sự cho rằng tớ là đồ vô lại mắc mười tội tày trời, chuyên môn làm những chuyện ức hiếp kẻ yếu!
- Chẳng lẽ không phải bây giờ cậu đang làm sao? - Viên Tử hỏi.
- Anh ấy hẳn không phải, đối với cậu ấy mà nói đây cũng không là gì, cấp bậc này vẫn chưa tới. - Tề Giai nhìn Mạc Bảo Bối, không nhanh không chậm nói, làm Mạc Bảo Bối đã tức giận càng thêm buồn bực thêm giận dữ.
Ross có chút hứng thú nhìn các cô gái trẻ tuổi này ngươi một lời ta một câu chế nhạo lẫn nhau.
- Hai người các cậu "lấy tay bắt cá" (hơi khó hiểu), cũng đừng để tớ thấy một mặt đen trắng của các cậu, đến lúc đó tớ nhất định hại các cậu nhốn nháo không chịu nổi. - Tay Mạc Bảo Bối chỉ hai người, cắn răng nghiến lợi nói.
- Tớ thấy cơ hội có thể không nhiều lắm, cậu phải nắm chặt thật tốt mới được. - Tề Giai cười tươi như hoa nhìn Mạc Bảo Bối.
Nhìn Tề Giai phúc hắc, Mạc Bảo Bối chỉ đành phải buồn bực đưa tay lên trán, gạt bàn tay của Ross xuống.
Ross thuận theo hạ tay xuống khỏi trán Mạc Bảo Bối.
- Ba vị tiểu thư đáng yêu, tình bạn của các cô thật sự khiến người ta hâm mộ, không biết tôi có không có vinh hạnh được quen biết các cô không, tôi tên là Jane Ross.
- Tề Giai.
- Viên Tử
- Tên của các cô rất êm tai, tên tuổi người Trung Quốc cũng rất đặc biệt. - Ross tự đáy lòng than thở.
- Cám ơn anh, rất hân hạnh được biết anh, hi vọng anh không bị cô nàng Bảo Bối của chúng tôi dọa sợ. Cậu ấy khá nhiệt tình một chút, hi vọng anh nhanh chóng thích ứng. - Tề Giai trang nhã nói.
Viên Tử mới vừa muốn mở miệng nói chuyện, Mạc Bảo Bối lại nói một câu không rõ ràng:
- Đúng vậy, chúng ta cũng chẳng còn cơ hội gặp mặt nữa, chẳng qua tôi lại rất mong đợi anh bị tôi hù ngã. Dù sao, tôi chính là một cô gái hư mắc mười tội tày trời đấy!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ross tức giận nhìn cô gái nhỏ trước mặt không che giấu chút nhạo báng nào, giận đến mức nghiến răng.
Nhìn thấy vẻ mặt buồn cười của Mạc Bảo Bối, Ross chỉ có thể lựa chọn vươn tay, yêu thương siết chặt khuôn mặt nhỏ bé của Mạc Bảo Bối, cũng cười theo. Không có cách nào, bị chính vợ mình chế nhạo có thể nói gì đây.
Nằm trên giường ba ngày, cũng phải truyền nước ba ngày. Lúc này Mạc Bảo Bối mới từ từ khoẻ lại, vết thương sau lưng cũng tốt đến không khác biệt lắm.
Ba ngày nay, Mạc Bảo Bối vẫn ở trong cung điện hoàng gia, mặc dù không hề ra khỏi phòng, nhưng ngắm nhìn phong cảnh và đủ loại danh gia trân quý trong nhà cũng đủ để Mạc Bảo Bối giết thời gian rồi.
Một tối ngày kia, Ross vừa hết hội nghị trong cung vua trở lại.
Mạc Bảo Bối đã nằm lỳ trên giường nhắm mắt dưỡng thần rồi.
Nhỏ giọng hỏi thăm Louise tình hình Mạc Bảo Bối hôm nay thế nào, biết được Mạc Bảo Bối đã có thể bắt đầu ăn thức ăn nửa lỏng, lúc này Ross mới an tâm một chút.
Kéo cà vạt, nhanh chóng sửa sang mình cho sạch sẽ, Ross rón rén đến gần Mạc Bảo Bối.
- Uh, đã về rồi. - Mắt Mạc Bảo Bối không mở ra, quen thuộc ôm Ross, sau đó từ từ cọ xát chọn vị trí tốt, thoải mái nằm trên người Ross. Một tuần lễ tới nay, sau lưng Mạc Bảo Bối không thể đụng vào đồ, nằm ngủ thiếp đi nếu như sau đó không ai thấy sẽ lật người trong giấc ngủ, cho nên chỉ có thể nằm ngủ trên người Ross.
Vừa bắt đầu, Mạc Bảo Bối rất không quen, một là cảm thấy hô hấp không thông thuận, cái khác chính là tiếp xúc thân thể thân mật làm cho cô ngượng ngùng, nhưng hiện tại cô tập mãi thành thói quen rồi.
- Về rồi, hôm nay tốt hơn nhiều, trước khi về anh đã hỏi bác sĩ, ngày mai có thể về nhà. - Thật ra thì cũng không phải Mạc Bảo Bối sinh bệnh gì nặng, chỉ là mất cân bằng vi khuẩn đường dạ dày thôi, để sát trùng hoàn toàn nên chuyền thuốc tiêu viêm ba ngày.
Ba ngày nay, nguyên tắc gần đây của Ross là phải mau xử lý tốt tất cả mọi chuyện, sau đó có thể đưa Mạc Bảo Bối trở về nhà mình.
- Về nhà? - Mạc Bảo Bối kinh ngạc nhìn Ross.
- Uh, về nhà. - Anh thích nhà của mình, ấm áp, hạnh phúc.
- À, em cho rằng anh ở đây. Em thấy Louise các chị ấy đối với anh đều rất quen thuộc, thì ra anh còn có nhà của anh. - Mạc Bảo Bối tự lẩm bẩm, cô thật sự không nghĩ tới.
- Cũng là nhà của em. - Ross dịu dàng vuốt ve tóc Mạc Bảo Bối. Nhà, đó là hạnh phúc và khát vọng anh theo đuổi cả đời, rốt cuộc bây giờ anh đã tìm được.
Nhẹ nhàng hôn xuống mặt Mạc Bảo Bối một nụ hôn, Ross yêu thích không buông tay nắm lấy gương mặt của Mạc Bảo Bối, tiếp tục hôn nhẹ hoặc hôn sâu.
Mạc Bảo Bối giống như một con mèo nhỏ, thoải mái mặc cho Ross khẽ hôn nụ hôn ấm nóng xuống, cô thích loại cảm giác này.
- Đồ ăn khuya của tiểu thư tới. - Có người làm nữ bưng một chén tổ yến đi vào, Louise nhẹ nhàng kêu lên.
Ở khung cảnh yên tĩnh êm dịu này, một tiếng đã đủ kéo thần chí Mạc Bảo Bối về, khẽ đẩy Ross.
Ross ảo não nhìn Mạc Bảo Bối, anh đang hôn hăng say cứ như vậy bị đẩy ra, nhưng lại không nỡ tức giận.
Cầm tạp chí địa lý đang xem dở lên, Mạc Bảo Bối lóe lên một tia sáng ở trước mặt Ross.
- Em muốn đi một nơi. - Mạc Bảo Bối chỉ vào một bức ảnh, đó là một cái hồ, chung quanh đều là quần đảo, nước hồ màu xanh lam và xanh biếc, nhìn cực kỳ xinh đẹp.
Mạc Bảo Bối vẫn tình hữu độc chung(*) đối với sơn thủy, thích các quang cảnh tự nhiên khác nhau, cho nên cô thích du lịch, mà lần này tới một đất nước giống như mộng ảo, làm sao cô có thể bỏ qua cái hồ nhất xinh đẹp chứ.
(*) Tình hữu độc chung: hàm ý tiếp xúc lâu ngày nảy sinh tình cảm
Hồ nước vì chảy ngược chậm chạp khác thường mà không giống với con sông, lại vì không phát sinh liên hệ trực tiếp với biển cả mà không phải giống biển. Dưới ảnh hưởng điều kiện tự nhiên ở lưu vực sông hình thành hồ nước. Nước hồ và vật chất trong nước hỗ trợ lẫn nhau, tương tác lẫn nhau, khiến cho hồ không ngừng phát sinh thay đổi.
Hồ đẹp nhất Mạc Bảo Bối từng đi là ở Trung Quốc, cũng là hồ lớn nhất Trung Quốc. Lúc ấy là ở hồ Namtso Tây Tạng. Độ cao mực nước là 4718 mét, diện tích toàn mặt hồ từ 1000 mét vuông trở lên, là hồ cao nhất so với mực nước biển.
Nhưng hồ trước mắt này hiển nhiên xinh đẹp và lãng mạn hơn.
Hơn nữa các cùng lân cận có rất nhiều quần đảo, cô còn có thể thuận tiện lên một hòn đảo ở vài ngày, cảm nhận sự dung hợp của thiên nhiên và nước.
- Được. - Ross nhìn một chút, đồng ý.
Bất luận Mạc Bảo Bối muốn đi nơi nào, anh đều sẽ đồng ý.
Mạc Bảo Bối mang theo ánh mắt mong đợi nhìn Ross, giống như một con mèo con đáng thương.
- Sao vậy? - Ross vuốt đầu Mạc Bảo Bối, dịu dàng hỏi, trong lời nói đều là ý cưng chìu.
- Chúng ta có thể đi vào ngày mai không? - Mạc Bảo Bối đã không thể chờ đợi.
- Em còn chưa về nhà mà, về nhà trước đi. - Ross muốn cho Mạc Bảo Bối xem nhà mình, so sánh cẩn thận nhà của anh, anh muốn cùng Mạc Bảo Bối chia sẻ không khí một gia đình.
Mạc Bảo Bối tính toán thời gian, làm sao còn chờ được, cô sẽ rất nhanh phải đi học, không đi chơi nữa cũng không có thời gian, dù sao nhà vẫn ở đó, lúc nào trở về cũng được, nhà cũng sẽ không mọc chân mà chạy.
Mạc Bảo Bối để thuyết phục được Ross, không nói hai lời, bò dậy, giạng chân trên người Ross, hung hăng hôn xuống môi Ross.
Ross bị động chống hai tay trên giường, ngước đầu cùng với Mạc Bảo Bối hôn kích tình.
Cạy hàm răng Ross ra, Mạc Bảo Bối không kịp chờ đợi duỗi đầu lưỡi đi vào, giống như một con cá con nhỏ linh hoạt, bơi qua bơi lại trong khoang miệng Ross.
- Ưm. . . . . . - Ross nắm chặt ga giường, một tay đỡ hông của Mạc Bảo Bối.
Cho đến khi Mạc Bảo Bối cảm giác Ross đã bị mình khơi dậy dục vọng nóng bỏng trong cơ thể, lúc này mới độc ác đẩy Ross ra, nhảy ra xa.
Ross kinh ngạc nhìn thẳng Mạc Bảo Bối, nện giường một cái, cắn răng nghiến lợi nhìn Mạc Bảo Bối.
- Tới đây! - Ross ngoắc ngoắc tay về phía Mạc Bảo Bối.
- Không muốn, ăn khuya em còn chưa ăn đấy, đói bụng rồi. - Mạc Bảo Bối nhàn nhã đi về phía đồ ăn khuya của cô, không để ý tới Ross khổ sở.
- Ngoan, đợi lát nữa anh cho em ăn. – Giọng Ross đã bắt đầu nặng nề rồi, anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, sau khi trải qua một phen cô gái mình yêu cố ý dẫn dụ, làm sao anh có thể như không có việc gì coi chuyện gì cũng chưa hề xảy ra?
Không thể!
- Em sẽ không, anh muốn để em cho anh ăn no không kém chứ gì? - Mạc Bảo Bối cầm thìa, từ từ uống tổ yến của cô.
- Em. . . . . . – Sao Ross lại không biết cô gái nhỏ chơi trò gì, đơn giản chính là vì chơi.
- Được, ngày mai sẽ đi chơi. - Khẽ cắn răng, Ross nói.
- Hì hì. - Mạc Bảo Bối mừng rỡ để tổ yến xuống. Cô vốn cũng không đói, một ngày ăn bảy bữa ăn, chuyện gì cũng không phải làm nằm lỳ trên giường chuyền thuốc, cô mới không cần ăn khuya.
Vừa đúng, tối hôm nay để cô làm chút vận động đi.
Nhìn xuống nước hồ thanh khiết trong veo, gió kích sóng gợn lăn tăn, giống như từng đường viền hoa lúc ẩn lúc hiện, nghe tiếng gió thổi, trầm thấp uyển chuyển tựa như truyền thuyết làm người ta mơ mộng.
Phong cảnh màu sắc nơi này là kỳ tích tự nhiên lớn, bởi vì nước trong hồ hàm chứa khoáng chất phong phú, vì vậy trong hồ không có cá, chỉ có một số rong rêu màu tím bầm lấp lánh trong nước. Bên bờ có đến 10 nguồn suối, suối nước trong suốt cuồn cuộn mạo hiểm chảy ra ngoài. Giống như trước tiên suối nước muốn dừng lại nghỉ ngơi chốc lát ở nơi này sau đó gầm thét chảy vào hồ Ohrid.
Đây là một cái hồ xinh đẹp, so với trong sách viết chỉ có hơn chứ không kém.
Mạc Bảo Bối tận hưởng phong cảnh sắc màu tự nhiên, nhắm mắt lại, cảm thụ nước hồ nhẹ nhàng uyển chuyển dưới lòng bàn chân, nước nhẹ nhàng đụng vào lòng chân của cô, sau đó lại từ từ chậm rãi rút về.
Cả ngày này Mạc Bảo Bối có được sự kết hợp của người và thiên nhiên.
Ban đêm, Ross đưa Mạc Bảo Bối đi tới một cái tòa thành nhỏ lân cận.
Bề ngoài tòa kiến trúc này huy hoàng tươi đẹp khác thường. Làm người ta không tưởng được chính là, trong kiến trúc cổ xưa này còn giữ một tảng đá văn vật cổ xưa —— điêu khắc thời La Mã cổ đại.
- Wow, cả đất nước của anh giống như truyện cổ tích vậy. Ở trong toà thành, hưởng thụ đất nước lãng mạn, đây nhất định là mơ ước của tất cả nữ sinh. - Mạc Bảo Bối ca tụng.
Dọc đường tới đây, Mạc Bảo Bối phát hiện, bất luận nghèo khó giàu sang, nhà ở quốc gia này đều là kiểu kiến trúc tòa thành, có lớn có nhỏ, nhưng đều là các tòa thành cực kỳ đặc sắc và đủ loại mộng ảo.
- Nếu như em thích, em muốn ở bao lâu cũng được. - Ross mở một cánh cửa khác ra, bên trong là một căn phòng chừng hai trăm mét vuông, được bài trí xa hoa, cực kỳ xa hoa.
Từ lúc bắt đầu vào cửa, Mạc Bảo Bối nhìn thấy các dụng cụ kim loại và dụng cụ đá cẩm thạch khai quật từ Pompeii Italy, cho đến nhiều chân ghế nghề tiện có thể nhìn thấy được từ tranh vẽ trên tường, ghế nằm, bàn, hộc tủ các loại, tất cả đều như nói tới xa hoa lãng phí, nhưng thông qua xử lý của nhà thiết kế vẫn còn có một loại cảm giác lãng mạn ở trong đó.
Ở bên trong phòng, nhà thiết kế dùng hội họa, điêu khắc, thủ công mỹ nghệ tập trung vào trang trí và trang trí nghệ thuật, trang trí mặt tường chính là thảm treo tường nước Pháp tinh xảo, gắn với mặt kính lớn hoặc đá cẩm thạch, đường gỗ trùng điệp quý giá khảm trên tường. Màu sắc lộng lẫy hơn nữa phối hợp màu vàng kim cho hài hòa, sử dụng đường cong đường thẳng và các loại thủ công khác để phối hợp sắp xếp, tạo thành khí trang trọng, hào hoa trong phòng.
- Đây không phải là nơi chuyên dụng mà quốc gia các anh chiêu đãi khách quý hoặc là thành viên hoàng gia? - Mạc Bảo Bối chắc lưỡi, khí phái này, so với nơi ở của hoàng đế Trung Quốc cổ đại cô nhìn thấy còn xa hoa hơn, không chỉ gấp mấy chục lần.
- Uh, chuyên dụng đón khách. - Ross gật đầu một cái, đây chính là nơi ở của hoàng gia, khách nước ngoài.
- Xa xỉ. - Mạc Bảo Bối chỉ có thể cho lời bình này.
Đây là một quốc gia quần đảo, hoàn toàn thỏa mãn yêu thích đối với núi rừng biển hồ của Mạc Bảo Bối. Trước khi đi, Hans Petersen đặc biệt mời Mạc Bảo Bối chờ đến mùa xuân sau lại du ngoạn nữa, hơn nữa lấy thời điểm mùa đông, tuyết rơi xuống trắng ngần, ngâm mình ở suối nước nóng đã đi qua miệng núi lửa mà đến, nhìn cả vùng đất mênh mông mặc cho suy nghĩ rong chơi trong thế giới đóng băng trắng như tuyết làm mồi nhử, Mạc Bảo Bối lập tức mắc câu.
Trong bốn tháng cuộc sống sinh viên, mỗi ngày Mạc Bảo Bối đều mong đợi nghỉ đông lại mau tới.
Về cuộc đánh cược một năm trước của Mạc Bảo Bối và Ross, cuối cùng ai thua ai thắng đều không quan trọng, quan trọng là Mạc Bảo Bối lấy được chồng như ý, còn Ross cưới được cô gái mình yêu làm vợ.
ĐH năm 3 học tập rất nhẹ nhàng, Mạc Bảo Bối bởi vì là cán bộ hội học sinh cộng thêm có quan hệ với người phụ trách xã đoàn, ít đi lớp phụ hơn so với phần lớn những bạn học khác, cho nên ĐH năm 3 của cô gần như là sống một nửa ở miền nam một nửa ở miền bắc, thỉnh thoảng cùng Tề Giai, Viên Tử, Lộ Bán Hạ đi du lịch trong nước, có lúc cùng Hàn Kì, Cố Thiếu Thông và Lôi Lợi tiệc tùng. Cuộc sống của Mạc Bảo Bối quả thật rất phong phú.
Ross như cũ vẫn ở thành phố X làm thủ trưởng đại sứ quán, nhưng lại thường trở về nước mình. Rất nhiều lần Mạc Bảo Bối cũng rất muốn đi cùng, nhưng nghĩ đến châu Âu cách mình nửa vòng trái đất xa như vậy, cho dù Ross ngồi máy bay quân dụng, sử dụng lối đi quân dụng giảm bớt thời gian bay, nhưng phải mười mấy giờ, chỉ nghĩ đến phải bay trên không trung hơn hai mươi giờ, Mạc Bảo Bối đã cảm thấy khiếp đảm, nhất là nghĩ tới ngộ nhỡ sang bên đó vẫn sẽ có triệu chứng không quen môi trường, cô lập tức từ bỏ, bằng không thì vừa mới đến bên đó, bệnh tình vừa mới chuyển biến tốt, cô lại phải bắt đầu đi học, vậy chẳng phải là rất buồn bực.
Có điều cho dù phần lớn thời giờ Mạc Bảo Bối và Ross bị tách ra, nhưng nó làm sâu thêm rất nhiều tình cảm giữa hai người, thậm chí Mạc Bảo Bối bắt đầu học được nhớ nhung, học được làm nũng, học được ỷ lại và nhu mì của con gái.
Khi Cố Thiếu Thông nhạo báng cô và Ross là chồng người lai vợ lưu manh, Mạc Bảo Bối lập tức giả bộ dáng vẻ nghìn mềm trăm dịu, làm nũng muốn Hàn Kì chủ trì công đạo.
Tất cả mọi người đều cảm khái, chẳng bao lâu sau, nữ mafia trong trường học Mạc Bảo Bối, một ngày kia vậy mà lại dịu dàng nũng nịu như vậy, chẳng qua mọi người vẫn rất yêu thích cô, nhất là Tiểu Ngoan, có lúc nhìn Mạc Bảo Bối làm nũng còn có thể đỏ mặt, điều này làm cho Mạc Bảo Bối cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi.
Tình cảm của Lộ Bán Hạ và Lâm Thiên Vũ cũng không lạc quan như Mạc Bảo Bối tưởng tượng. Hai người thành bạn tốt, tâm tư Lâm Thiên Vũ tất cả mọi người hiểu, chỉ là mọi người không chọc thủng tầng giấy đó mà thôi, mọi người đang nghĩ với tính tình của Lâm Thiên Vũ, đến tột cùng có thể nhịn tới khi nào.
Có lúc Lộ Bán Hạ bị hỏi gấp gáp đã nói: "Quan hệ chúng tôi là nhiều một chút so với bạn bè, ít một chút so với tình yêu", nhưng ai cũng hiểu được, Lộ Bán Hạ là vì lòng tự ái đang tác quái, cô nhất định phải chứng minh thực lực của mình, sau mới có thể đối mặt tình yêu của mình.
Kế sau Mạc Bảo Bối đi vào cung điện tình yêu chính là Viên Tử, tất cả mọi người kinh ngạc vì tốc độ của cô, nhưng khi hỏi cô bạn trai bí ẩn đó là ai, Viên Tử luôn cười thần bí. Viên Tử dù bình thường thích nhiều chuyện thế nào, dù không nhịn được nói chuyện tình yêu thế nào, lần này lại có thể kín miệng như bình không chịu tiết lộ.
Lúc kết thúc ĐH năm 3, việc học của Mạc Bảo Bối coi như hoàn thành phần lớn, kế tiếp chính là tìm kiếm thực tập trực tiếp. Tất cả bạn học cùng lớp đều bận rộn tìm bệnh viện lớn tốt, nhưng Mạc Bảo Bối cũng không gấp gáp.
Vẫn nhàn nhã dưới ánh mặt trời sau trưa, Mạc Bảo Bối một thân trang phục hoàng gia nhẹ nhàng, trên đỉnh đầu đội cái mũ gần như không xê xích cây dù bao nhiêu, nghiêng người dựa vào ghế dựa trong hoa viên.
Louise theo đúng trách nhiệm hỗ trợ gọt vỏ trái cây, cắt thành từng miếng cho vào trong miệng Mạc Bảo Bối, còn có một cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh pha trà hoa, trong gió nhẹ, Mạc Bảo Bối có phần mệt rã rời.
Louise thấy bộ dạng Mạc Bảo Bối khốn quẫn, buông trái cây trong tay, nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu thư, muốn về phòng ngủ không?
Mạc Bảo Bối mở mắt, nửa híp, nhìn ánh mặt trời cũng không phải là mãnh liệt, nói:
- Chuyển giường ra đi, đặt ở trong vườn hoa, tôi muốn ngủ chung với hoa tươi.
Nhà Ross là một tòa thành màu trắng, không khác biệt lắm với trong chuyện cổ tích, bài trí thiết kế bên trong không hề xa hoa giống như cung điện cô ở lúc trước, mà là lấy thanh nhã tự nhiên làm chủ.
Diện tích tòa thành vô cùng lớn, bên trong hoa cỏ trái cây cây cối phong phú, khiến thời tiết tháng bảy mà vẫn rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Trang phục hoàng gia trên người Mạc Bảo Bối mặc dù đã giản lược hết sức rồi, nhưng so sánh với váy áo trung quốc cô mặc thì vẫn còn quá phức tạp.
Trang phục Mạc Bảo Bối mặc chính là một bộ đồ hoàng gia cổ áo mở rất rộng, lộ ra nửa phần ngực trên, trên váy không có tay, phơi bày cánh tay, đai lưng nâng rất cao, cái mũ trên đầu là cái mũ cực lớn còn có thể rút lại, đây là một loại mũ dệt, rút lại tựa như xe mui kín, được gọi là "mũ mui xe".
Không biết thân váy dưới dùng thứ gì chống đỡ váy hay là váy lót gì cứng rắn khiến cho váy nổi lên cao, tựa như khung bóng rỗ, theo Louise nói, cái này gọi là ‘váy vòng’. Sau lưng có nếp gấp gấp nhẹ nhàng từ cổ lướt xuống dưới, cảm giác bước đi tự nhiên, linh hoạt, là kiểu mới thịnh hành nhất cả nước hiện nay.
Mặc quần áo này, Mạc Bảo Bối chỉ có thể nửa nằm nghiêng, căn bản không có cách nào nằm ngang xuống, bởi vì cô muốn nằm ngang mà nói cũng sẽ bị mớ vòng nhô lên, thoạt nhìn rất khôi hài tức cười.
Thử mấy lần, Mạc Bảo Bối luôn sẽ bị váy vòng mềm mại có co dãn làm cho như con lật đật.
Trong lúc bất chợt Mạc Bảo Bối mặc kệ, nổi giận nói:
- Lão nương không mặc nữa, thứ quần áo rách rưới! - Dứt lời, chạy ‘thịch thịch thịch’ về phòng cô.
Không hề sai, ở cái nơi này Mạc Bảo Bối chạy đích xác là ‘thịch thịch thịch’, bởi vì giày Mạc Bảo Bối mang cũng không giống với bình thường.
Louise gắt gao đi theo phía sau, khẩn trương gọi:
- Tiểu thư, đừng chạy, nhấc cao váy một chút, cẩn thận. - Louise được Quốc vương Hans Petersen sai khiến đến với Mạc Bảo Bối, cho nên từ đó về sau Louise sẽ luôn theo sau Mạc Bảo Bối, tương tự với một kiểu nhân vật nha hoàn của hồi môn Trung Quốc cổ đại.
Khi Mạc Bảo Bối biết ý nghĩa Louise đi theo mình, thật ra thì cảm thấy rất khôi hài, chẳng qua cô cũng không từ chối.
Trở về phòng mình tìm vali hành lý mình mang lúc mới tới, Mạc Bảo Bối lấy quần áo ra khỏi, tìm một cái váy hoa nhỏ mặc vào, sau đó mang đôi giày cao nới lỏng, vui vẻ mà thẳng bước đi.
Mặc váy hoa nhỏ, sau đó nằm trên giường giữa vườn hoa lớn, nhìn nhiều loài hoa rực rỡ tranh đua sắc đẹp trong hoa viên, tiện tay hái đóa hoa bên cạnh, đây là chuyện Mạc Bảo Bối cảm thấy vui vẻ nhất rồi.
Cô vẫn chưa từng hòa làm một thể với thực vật tự nhiên như thế này.
Trong mộng, Mạc Bảo Bối tốt nghiệp.
Vào ngày cô lĩnh bằng tốt nghiệp đó, tất cả bạn tốt và người thân của cô đều có mặt.
Ross mở ra cửa máy bay từ trên không trung hạ xuống, Ross từ chiếc cầu thang máy bay chậm rãi hạ xuống, đưa Mạc Bảo Bối đi, tất cả mọi người đều chúc phúc, hoan hô.
Một tay Ross cố định, một cái tay khác ôm eo của Mạc Bảo Bối, ôm hôn trên không trung với Mạc Bảo Bối.
Một ngày kia, đêm động phòng hoa chúc.
- Tới đây.
- Không muốn.
- Nghe lời.
- Em không phải bé gái điều khiển từ xa, nghe lời cái gì?
- Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, ngoan, tới đây.
- Em rất yêu nước, em sẽ không sà vào lồng ngực người ngoại quốc.
- Anh đã có quốc tịch Trung Quốc rồi, chỉ là con lai mà thôi.
- Vậy anh biến con ngươi mắt màu xanh này thành màu đen cho em, buổi tối em thấy giống như sói.
- Được. - Người nào đó xuống giường, đi mang kính sát tròng đổi màu mắt.
- Đợi chút, em vừa mới ngủ quên, có lẽ là trước kia chúng ta đã sớm làm chuyện đêm động phòng hoa chúc này rồi. - Mạc Bảo Bối mơ mơ màng màng dụi mắt, cô cho rằng đính hôn cũng đã đủ mệt mỏi, không ngờ kết hôn còn mệt mỏi hơn, mệt mỏi đến mức cô không đợi Ross đến, chính nàng trước hết ngủ thiếp đi.
- Mơ thấy cái gì? - Ross vừa hôn Mạc Bảo Bối, vừa nói, tay vừa bắt đầu cởi váy Mạc Bảo Bối ra.