"A. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã lần đầu nhìn thấy trường hợp chân thật đến vậy, không khỏi hét lớn lanh lảnh. Nhưng sau đó nhìn thấy có người ngã nhào lên người mình giọng nói của cô bất giác giảm lại.
"Này, này, này. . . . . . Anh làm sao vậy? Này, anh đừng làm tôi sợ!" dien⊹dan⊹lee*qd Tiêu Hòa Nhã đẩy Tống Phúc ra khỏi người mình nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống ."Sao anh ngu ngốc thế? Tại sao lại đỡ đạn giùm tôi?"
Tống Phúc mở mắt nhìn Tiêu Hòa Nhã khóc nức nở, miễn cưỡng khẽ động khóe miệng: “Cô nhóc, tôi còn chưa có chết ! Hãy đỡ tôi đứng lên mau chóng rời khỏi chỗ này thôi, lqdonn, nghe được tiếng súng khẳng định ngay lập tức sẽ có rất nhiều người tới đây!" Giọng nói của Tống Phúc hơi suy yếu.
Tiêu Hòa Nhã nghe vậy, lập tức lau sạch nước mắt, cố gắng đỡ Tống Phúc đứng dậy, phát súng kia vừa đúng trúng bụng của anh ta, máu tươi đang chảy ra. Bộ âu phục màu đen sớm đã bị máu tươi thấm ướt, nếu không phải mùi máu tanh nồng đậm, người khác còn tưởng rằng chỉ là bị hắt nước ướt áo mà thôi.
Tiêu Hòa Nhã cố kềm nước mắt, vất vả đỡ anh ta đi từng bước, " Bây giờ chúng ta phải đi hướng nào?" Cô không hiểu.
Đúng lúc này có một chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ, Tống Phúc một tay che bụng, một tay cầm súng hướng về phía tài xế vừa mở cửa xe, âm thanh lạnh lùng nói: "Xuống xe!"
Người nọ vừa nhìn thấy tình cảnh này, nhất thời bị sợ đến đầu toát đầy mồ hôi, hơn nữa sau khi nhìn thấy cây súng lục kia, vội vàng lăn một vòng đi ra ngoài, "Đừng giết tôi, đừng giết tôi. . . . . ."
"Cút!" Tống Phúc gằn giọng đẩy người nọ tới trước, sau đó nhìn về phía Tiêu Hòa Nhã nghiêm nghị mở miệng: "Nhanh chóng lên xe!"
Tiêu Hòa Nhã ngẩn ra, vội vàng chạy qua vị trí kế bên tài xế.
"Lão đại. . . . . . Hiện tại Tiêu Hòa Nhã đang ở bên cạnh tôi, tôi đang lái một chiếc Chevrolet màu đỏ!" Tống Phúc lái xe, sắc mặt bởi vì chảy máu quá nhiều mà trở nên tái nhợt.
"Bây giờ anh chạy qua hướng sân bay thủ đô!" Tống Duật Minh vừa lái xe vừa phân phó, anh ta mới vừa nhận được điện thoại của Đại Nhị, xác nhận Thượng Quan Ngưng đang trên máy bay tư nhân đến đây. Chỉ cần đưa Tiêu Hòa Nhã đến tận tay Thượng Quan Ngưng sẽ vạn vô nhất thất (không còn phải lo lắng nữa). Anh tin tưởng, mặc dù Mộ Linh Dược người có thể lực lớn hơn nữa cũng không đấu lại Thượng Quan Ngưng. "Đúng rồi, người của Thượng Quan Ngưng đang trên đường tiếp ứng, chỉ cần trên xe có dán biểu hiện Thanh Hoa thì đều là người của anh ta, bọn họ là người mình! Bọn họ sẽ che chở anh!"
"Hiểu!" Tống Phúc gật đầu, cố sức lái xe vội vã đi về hướng sân bay thủ đô.
"Anh. . . . . . Anh nói xem có chịu nổi không, hay là chúng ta đến bệnh viện trước đi!" Tiêu Hòa Nhã không yên tâm, dáng vẻ anh ta bây giờ không đến bệnh viện chắc chết! Chảy nhiều máu như vậy làm sao có thể chịu được?
"Không sao. . . . . . Không có chuyện gì! Tôi có thể chịu được!" Giọng nói Tống Phúc thật trầm.
Tiêu Hòa Nhã cảm thấy hoảng kinh hồn vía. Trong lòng không ngừng cầu nguyện, cầu mong cho anh ta còn sống, đừng bởi vì mình mà mất đi tánh mạng, cô trả lại không nổi! Trong khi cô nhắm mắt lại cầu nguyện, đã có mấy chiếc xe lặng yên không tiếng động nhích tới gần chiếc Chevrolet tầm thường này.
Tống Phúc trong lòng cũng phát run, có hai chiếc xe có dán biểu hiện Thanh Hoa, nhưng lại bị một xe khác hoàn toàn ngăn cản ở phía ngoài, không có cách nào đến gần một bước.
Ngay vào lúc này, một chiếc xe cố gắng tăng tốc vọt tới, sắc mặt Tống Phúc càng thêm trắng bệch, liếc mắt nhìn Tiêu Hòa Nhã, cuối cùng lựa chọn xả thân bảo vệ cô! Tay lái nhanh chóng đánh sang bên phải, sau đó “ầm” một tiếng, hai xe va chạm vào nhau!
Bên tai Tiêu Hòa Nhã nghe “ầm” một tiếng, sau đó liền mất đi ý thức, cảm thấy một loại đau đớn không thể chịu nổi từ từ gia tăng trên người của mình, cơn đau không biết từ đâu.
"Tiêu Hòa Nhã. . . . . . Tiêu Hòa Nhã. . . . . ." Giọng nói bao hàm đau xót không ngừng vang vọng ở bên tai, cái giọng nói này thật quen thuộc, thật ấm áp cực kỳ giống ánh mặt trời ngày xuân.
Tiêu Hòa Nhã chậm rãi mở mắt, nhìn thấy mờ mờ gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Ngưng thế mà có chút suy sụp, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, có thể khiến cho hiệu trưởng bình tĩnh như vậy biến thành bộ dáng này.
"Hiệu trưởng, dáng vẻ hiện giờ của anh nhiều nhất chỉ có thể được bảy điểm!" Tiêu Hòa Nhã vươn tay nhẹ nhàng vuốt cái cằm đẹp đẽ nhưng mọc đầy râu ria của Thượng Quan Ngưng, giọng nói mềm nhũn.
"Có thật không?" Thượng Quan Ngưng hỏi, giọng nói cũng mềm nhũn giống cô, không đề cập đến chuyện trước đó.
"Ừm!" Tiêu Hòa Nhã nhẹ nhàng gật đầu, lúc này mới phát hiện mình đang chỗ nào, đập vào mắt đều là màu trắng, cả người đều đau đớn, "Hiệu trưởng, sao em lại ở. . . . . ." Lời nói chưa dứt đã nuốt lại vào trong miệng, trước khi hôn mê một khắc hình ảnh truyền vào đầu, trong lúc bất chợt cảm thấy hơi khó thừa nhận, tay nắm thật chặt áo của Thượng Quan Ngưng, "Hiệu trưởng. . . . . . Hiệu trưởng. . . . . . Người kia như thế nào? Anh ta. . . . . ." Hai mắt Tiêu Hòa Nhã đẫm lệ sương mù, cũng không dám hỏi ra câu trong lòng kia: sống hay chết? Sau này cô làm thế nào?
"Anh ta. . . . . . Tánh mạng không bị nguy hiểm!" Thượng Quan Ngưng hơi chần chừ một chút, ôn hòa nói.
"Thật sao?" Tiêu Hòa Nhã hình như không tin tưởng lắm, lúc ấy gay cấn như vậy, nếu như anh ta quặt qua bên trái có cơ hội còn sống, tuy nhiên anh ta vì cô chuyển hướng sang bên phải."Anh ta thật không có việc gì sao? Anh dẫn em đi thăm anh ta có được không?" Tiêu Hòa Nhã nói xong, muốn đứng dậy, lại cảm giác toàn thân một hồi đau nhói.
"Đừng động!" Thượng Quan Ngưng đè cô nằm lại xuống giường, "Em cũng bị thương, chờ thân thể em khá hơn một chút rồi anh dẫn em đi thăm anh ta!" Thượng Quan Ngưng trầm giọng nói.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
"Em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi tắm rửa một chút, chỉ được bảy điểm trong lòng anh thật khó chịu!" Thượng Quan Ngưng nói có vẻ rất chân thành.
Tiêu Hòa Nhã bị lời nói hơi ai oán của anh chọc cười, nhưng không mở mắt ra, chỉ có khóe miệng cong cong nâng lên.
Thượng Quan Ngưng hôn nhẹ lên khóe môi cô, lúc này mới nhẹ nhàng linh hoạt xoay người rời đi, vừa ra khỏi phòng bệnh ưu nhã liền biến mất, hai tay nắm thật chặt, hận hiện tại không được giết chết người phụ nữ chết tiệt kia!
"Lão đại!" Nhất, Nhị, Tam, Tứ đứng ở cửa phòng lo lắng nhìn anh, không biết tình huống bên trong như thế nào.
"Cô ấy đã tỉnh. Nhớ kỹ, chuyện đứa bé không được nhắc tới trước mặt cô ấy!" Giọng nói Thượng Quan Ngưng âm trầm.
Trong mắt bốn người cũng tràn đầy nỗi đau, trong lòng không khỏi hận chết người phụ nữ ác độc kia.
"Đại Nhất, cậu cho gọi bác sĩ mười phút nữa tới đây gặp tôi!" Thượng Quan Ngưng xoay người tiến vào phòng khác, sau đó nhanh chóng tắm sơ, thay một bộ tây trang vừa người, ngoại trừ sắc mặt vẫn không tốt như khi ở ngoài, dáng vẻ và mọi thứ khác lại khôi phục lại.
"Sau khi cô ấy tỉnh lại, phải chú ý quan trọng cái gì?" Thượng Quan Ngưng ngồi yên ở trên ghế sa lon, mặt không vẻ gì nhìn vị bác sĩ cung kính đứng đối diện anh.
Ôn Tiểu Noãn vốn đang còn tức giận đùng đùng, nhưng nháy mắt liền mềm nhũn ra, ôm Tiêu Hòa Nhã khóc rất không có hình tượng, vừa khóc vừa mắng!
"Con bà nó, bà tới đây nhảy một bản thì thế nào? Con gái nhà Thị trưởng không phải là người à ? d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Người khác có thể tới chơi tại sao bà đây thì không thể tới ? Nhảy một bản thì thế nào? Chẳng lẽ thành phố Hoa bởi vì tớ tới nhảy một bản liền xuống cấp? Con mẹ nó, nếu để cho bà đây bắt được, thì nhất định đá cho hắn thành thái giám luôn!" Ôn Tiểu Noãn rất là uất ức, nhưng mà so với uất ức thì cô áy náy nhiều hơn, lần này phải khiến Tiểu Nhã và Tiểu Bắc cản giúm cho cô!
Aizz! Nếu là bạn thân của nhau sao lại không hiểu suy nghĩ trong lòng cô ấy, hai người: một người thì để cậu ấy tùy ý ôm thật chặt mình, một người còn lại là ôm cậu ấy thật chặt. d∞đ∞l∞q∞đ An ủi lẫn nhau như vậy, thật tốt!
Tống Duật Minh ôm Tiêu Tiểu Bảo đứng ở trước cửa lẳng lặng nhìn một màn này, sau đó xoay người đi ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Chú gọi điện thoại cho ai vậy?" Tiêu Tiểu Bảo bị Tống Duật Minh ôm, nhìn thấy anh ta gọi điện thoại liền vội vàng hỏi.
"Cho ba cháu !" Tống Duật Minh cũng không gạt cậu bé. Bản thân ở thành phố Hoa thế lực kém xa anh em Hạ thị, có một số việc còn cần phải tự mình ra tay mới được.
“Không phải khi nãy chú nói. . . . . ." Tiêu Tiểu Bảo kinh hãi, mới vừa rồi còn nói sẽ không nói cho. . . . . . Tiêu Tiểu Bảo dừng lại, nhìn Tống Duật Minh không chớp mắt.
Tống Duật Minh cười nhạt, hài lòng khi thấy cậu bé này thật thông minh: "Nếu không nói cho ba cháu biết , ngày mai hình mẹ cháu đang chặn trước mặt của con gái Thị trưởng sẽ xuất hiện trên tít ở trang đầu của các tờ báo lớn!" Chiều cao Tiêu Hòa Nhã tương tự với Ôn Tiểu Noãn, kiểu tóc cũng tương tự, hẳn người nọ quá đắc ý, không nói có thể nhận lầm hay không, ba người các cô ở chung một chỗ, coi như không chụp được ngay mặt Ôn Tiểu Noãn, bọn họ cũng sẽ kêu người khác chỉ ra cái bóng lưng kia chính là Ôn Tiểu Noãn, con gái Thị trưởng thành phố Hoa, còn Tiêu Hòa Nhã bị chụp trực diện thì không thể tránh khỏi bị lên mặt báo.
"Vậy chú mau gọi đi!" Tiêu Tiểu Bảo không muốn mình mẹ gặp phiền phức như vậy, có lẽ ba sẽ nghiêm nghị một chút, nhưng điểm xuất phát của cậu tất nhiên tốt. Coi như có bắt viết kiểm thảo cũng nhận.
Thật ra thì, Thượng Quan Ngưng đã sớm biết hai người bọn họ đi đến chỗ này, chỉ là nghĩ có Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc ở đây, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, đợi đến giờ anh cho xe đưa mấy người các cô trở về là được, dù sao người ta cũng là một cô gái nhỏ mới hai mươi hai mốt tuổi, không muốn chơi đó là không thể nào, anh cũng không thể xem cô giống xem tội phạm. Coi như có gây ra chút chuyện gì đi nữa, Ôn Tiểu Noãn và Cố Ngộ Bắc là cao thủ đánh nhau tự nhiên sẽ không để người ta đả thương cô. Mà anh cũng sẽ không để mặc cho cô chơi đùa quá lâu, vì thế sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng anh tính sai rồi! Khi nhận được điện thoại anh thật hối hận mình đã không xem xét kỹ.
Cho nên khi Tiêu Hòa Nhã nhìn thấy Thượng Quan Ngưng cùng với bốn vị sư huynh sau lưng anh, cô ngây người sửng sốt, nghĩ thầm phen này mình tiêu rồi, không chỉ có gạt anh len lén chạy đến loại địa phương này chơi, còn gây ra chuyện lớn như vậy, lần này khẳng định chết chắc!
Thượng Quan Ngưng chỉ lườm cô một cái, vừa muốn mở miệng nói chuyện lại bị người khác cắt ngang.
"Ba! Ôm, ôm!" Bị Tống Duật Minh ôm vào trong ngực Tiêu Tiểu Bảo quơ hai cánh tay nhỏ bé mở miệng nói giọng mềm nhũn.
Vốn đang tức giận ngút trời, Thượng Quan Ngưng dằn lại cơn thịnh nộ, vươn tay ôm con trai mình trở lại.
"Đại Nhị, đưa ba người họ về nhà!" Thượng Quan Ngưng ôm Tiêu Tiểu Bảo nhìn về phía Đại Nhị phân phó.
"Dạ!" Đại Nhị gật đầu, sau đó mời ba người các cô.
Sau đó Tống Duật Minh đưa Thượng Quan Ngưng ôm Tiêu Tiểu Bảo cùng với ba người khác ở sau lưng anh đi về phía phòng làm việc của mình.
"Có chuyện gì xảy ra?" Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt hỏi.
Tống Duật Minh ngồi ở trên ghế sa lon, không muốn rót nước mời mọi người, vì sao? Quá nhiều người, anh ta lười phải rót."Mọi người tự tiện đi, uống trà hay uống cà phê tự mình rót!"
"Chớ nói nhảm, anh là người nào tôi còn không biết sao?" Thượng Quan Ngưng trừng mắt nhìn anh ta, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Duật Minh đem mọi chuyện từ lúc mình ở ngoài cửa gặp ba người kia cho tới khi có chuyện xảy ra tỉ mỉ từng chi tiết nói cho Thượng Quan Ngưng, quả thật so với kể chuyện còn đặc sắc hơn.
Nghe xong, sắc mặt Thượng Quan Ngưng thật khó coi, khiến cho Tiêu Tiểu Bảo im lặng một lúc lâu không nói gì, người này nếu đi kể chuyện mà nói không chừng sẽ có nhiều người ái mộ. Choáng nha, có cần phải nói rõ ràng như thế sao? Nói thẳng phần sau không được sao!
"Bây giờ anh mau chóng nghĩ biện pháp ngăn các tòa soạn lớn ngưng phát hành báo, bằng không ngày mai gương mặt người phụ nữ của anh sẽ được trưng bày khắp các phố lớn ngõ nhỏ!" Sau cùng, Tống Duật Minh đưa ra kết luận.
Thượng Quan Ngưng nghe xong, đứng dậy đi thẳng ra.
"Này này này. . . . . . Dầu gì tôi cũng cung cấp tin tức cho anh, một tiếng cảm ơn cũng không nói?" Tống Duật Minh bất mãn, tính thế nào hắn còn giúp dỗ con trai anh kia mà, cũng có thể nói một tiếng cảm ơn chứ?
"Tôi không cho đóng cửa quán bar này đã là nể tình chúng ta là bạn bè, trong quán bar của anh, người phụ nữ của tôi bị đám chó săn chụp ảnh, anh cho là mình còn có công lao?" Thượng Quan Ngưng hí đôi mắt xếch hỏi thật là nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho người sợ đến sởn tóc gáy.
"Ha ha ha a. . . . . ." Tống Duật Minh cười gượng."Ngài đi thong thả ha, rảnh rỗi thì tới đây chơi!"
Sau đó Thượng Quan Ngưng mặt không biểu cảm ôm Tiêu Tiểu Bảo xoay người rời đi, Đại Nhất, Đại Tam, Đại Tứ vội vàng đuổi theo.
"Thông báo cho các tòa soạn báo lớn, bài viết về con gái Thị trưởng tiểu thư toàn bộ bỏ hết! Cũng không cho phép đăng bất kỳ tấm hình nào, nếu không thì chuẩn bị đóng cửa phá sản đi!" Ngoài cửa, Thượng Quan Ngưng phân phó nói với ba người ở sau lưng.
"Dạ!" Ba người gật đầu, sau đó bắt đầu người nào làm việc nấy.
Nửa giờ sau, toàn bộ các tòa soạn báo lớn trong thành phố Hoa đều nhận được một cuộc điện thoại giống nhau, phải hủy bỏ tất cả các bài viết cũng như hình ảnh của con gái ngài thị trưởng, nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Tại tòa soạn báo Ánh sao.
"Tổng biên, mới vừa có một cuộc điện thoại gọi cho chúng ta. . . . . ." Trợ lý hơi run rẩy nhìn về phía tổng biên của mình nói.
"Tôi biết rồi!" Tổng biên tập vuốt vuốt mi tâm, nhận được loại điện thoại này ông không thấy kỳ lạ, dính đến con gái thị trưởng, không chỉ là đại biểu cho thành phố, đó còn là thiên kim của thị trưởng, quan hệ lợi hại nhiều như vậy, ông không thể không suy tính, ông chỉ là một tổng biên tập nho nhỏ của tòa soạn báo, người ta muốn tiêu diệt ông quả thật dễ như trở bàn tay.
"Anh đi thông báo một tiếng, lập tức hủy bỏ bài viết của Vương Nhân! Mọi tin tức về con gái thị trưởng toàn bộ hủy bỏ!"
"Vâng!" Trợ lý nghe xong, vội vàng chạy đến phòng Biên Tập."Trưởng phòng, trưởng phòng, Tổng biên nói rồi, muốn hủy bỏ bài viết của phóng viên Vương, là người viết tin tức này, nội dung nói về con gái của thị trưởng toàn bộ hủy bỏ!"
"Tại sao? Bài lần này rất đáng xem, ngày mai nhất định sẽ bùng nổ đấy!" Trưởng phòng Biên Tập trừng mắt kính lên rất là kỳ quái hỏi, "Tại sao muốn hủy đi?”