“Tiểu tử thối, anh lặp lại lần nữa?” Hạ Trạc Dương còn chưa mở miệng, Thượng Quan Vân Thích thay ông đánh bẹp: “So với em trai, anh còn ra sớm hơn nó mấy phút đấy, anh xem, con trai của A Ngưng cũng đã bốn tuổi, còn anh ngay cả bóng dáng của vợ cũng không có, chỉ bằng chút tiền đồ đó của anh mà còn dám ghét bỏ ba mẹ anh, coi như anh...”
“Chê cười chính là chê cười, cho dù con có bà xã vẫn chê cười các người!” Hạ Ngưng Nhật nói như không có gì đáng kể: “Chỉ có điều mẹ cũng không cần lo lắng con sẽ cô đơn, chỉ là do con chưa gặp được người con thích mà thôi!” Nói xong liền xoay người đi thẳng lên lầu, đi chưa được hai bước thì ngừng lại, mở miệng nói với Tiêu Vô Hiền đang ngồi bên cạnh: “Cậu, tối nay ở lại ăn cơm, con tự mình ra tay!”
“Được!” Tiêu Vô Hiền khẽ cười nói, nhìn thoáng qua vẻ mặt tức giận đỏ bừng của Thượng Quan Vân Thích, nụ cười trên mặt càng thêm thâm thúy. Anh em nhà họ Tiêu cũng không có hứng thú ở lại ăn cơm, nhìn diễn kịch một lát liền xoay người tạm biệt.
“Được rồi, được rồi, biết rõ nó nói đùa mà ầm ĩ nới nó làm gì, đã bao nhiêu tuổi rồi!” Hạ Trạc Dương ôm Thượng Quan Vân Thích, không để cho bà lao ra băm con trai, dù nói thế nào cũng là con trai bảo bối của mình, băm rồi sau đó lại hối hận, cho nên lui một bước trời cao biển rộng!
“Được rồi, lần này không băm lần sau nhất định sẽ băm, rõ ràng hồi nhỏ dễ thương hơn A Ngưng, sao sau khi lớn lên lại khó ưa như vậy chứ?” Thượng Quan Vân Thích khó hiểu tự hỏi.
“Đó là do A Ngưng cho em ôm cháu nội, nên ở trong lòng em Ngưng Nhật không bằng rồi!”
“Làm gì có?”
“Có!”
“Hai người còn có thể trẻ con hơn được nữa không?” Tiêu Vô Hiền nhịn không được hỏi.
Bên này ấm áp hòa thuận, bên kia hai mẹ con cũng chơi đùa quên cả trời đất. Lúc đầu, Tiêu Hòa Nhã còn lo lắng số tiền để dành trong ví sẽ không đủ cho hai mẹ con bọn họ chơi đùa, sau này mới phát hiện cái túi Thượng Quan Ngưng cho như có ma lực vậy, dùng hết bao nhiều sẽ tự động bù vào, đáng lẽ còn lo lắng cái này, bây giờ chẳng còn gì để lo nữa rồi, ha ha ha... Hiệu trưởng nhất định không tin chuyện thần kỳ như vậy lại xảy ra trên người cô, thật sự là quá thần kỳ.
Sau khi cô kể chuyện thần kỳ này lại cho Tiểu Bảo nghe còn đắc ý cười đến hai tiếng đồng hồ, nhưng Tiểu Bảo chỉ là bất đắc dĩ liếc cô một cái, sau đó nói một câu khiến cô rất lo lắng, Tiểu Bảo nói, có lẽ người nào đó bị hỏng đầu mới có thể để cho bản thân thích cô.
Tiêu Hòa Nhã rất muốn hỏi rõ ràng xem đên cùng là câu nói của cậu có ý gì, nhưng Tiêu Tiểu Bảo lại bắt đầu ngậm miệng không nói, cứ thế khiến những lời này trở thành lịch sử.
Tiêu Hòa Nhã dùng hết tất cả thủ đoạn mà vân không lừa gạt thành công, kẹo que, đồ chơi, gấu bông,... cuối cùng không có cách nào đành phải buông tha.
Hai người bọn họ ở lại Rô-ma chơi vài ngày, sau đó liên tục chiến đấu ở các chiến trường khác đến Paris, Tiêu Hòa Nhã suy nghĩ, đã có nhiều tiền như vậy thì có thể mua cho Tiểu Bảo một vài bộ quần áo xinh đẹp!
“Tiểu Bảo, địa điểm tiếp theo chúng ta nên đi đâu?” Tiêu Hòa Nhã nắm tay Tiêu Tiểu Bảo hỏi.
“Con muốn đi thành phố Venice*! Hoặc là thành phố âm nhạc Vienna cũng được**!” Tiêu Tiểu Bảo nói.
[*]: thường gọi "thành phố của các kênh đào" và La Serenissima, là thủ phủ của vùng Veneto và của tỉnh Venezia ở Ý.
[**]: Thủ đô của Áo. Do không khí âm nhạc cổ điển của thành phố, thu hút các nghệ sĩ Hoa tụ tập ở đây, với "Thế giới Âm nhạc Capital" và "Ledu" danh tiếng.
“Vì sao con lại biết nhiều chỗ như vậy?” Tiêu Hòa Nhã khó hiểu hỏi. Giống như còn biết nhiều hơn mình.
“Là cậu ba đã từng nói cho con nghe về bản đồ thế giới!” Tiêu Tiểu Bảo nói, “Đúng rồi, mẹ, vòng cổ của mẹ rất lạ, mua lúc nào sao con không biết?”
“Ơ...” Tiêu Hòa Nhã ngẩn ngơ, trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào. Nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được lý do, “Cái này hả, không phải là vòng cổ, mà là nhẫn, là trước kia mẹ mua cùng kiểu nhẫn nam với hiệu trưởng. Vốn nghĩ sẽ đưa cho anh ấy đeo, nhưng đây là của mẹ, mẹ mang theo là để dự định khi không đủ tiền thì có thể lấy ra dùng, nhưng hiện giờ nhiều tiền như vậy, dĩ nhiên là không cần, cất đi cũng thấy phiền, nên mẹ đã bảo bọn họ xuyên vào thành dây chuyền đeo lên cổ!
“Dạ! Tiêu Tiểu Bảo không thể nào tin gật gật đầu.
“Thật sự chính là cái này!” Tiêu Hòa Nhã sợ cậu không tin, vội vàng nghiêm túc lặp lại lần nữa.
“Con cũng chưa nói là không phải cái này nha!” Tiêu Tiểu Bảo ngẩng đầu, vô cùng ngây thơ nhìn cô.
“Được rồi!”
Buổi tối, Tiêu Hòa Nhã dẫn Tiêu Tiểu Bảo đi ăn cơm, rất không khéo gặp hai người. Tiêu Hòa Nhã nghĩ bản thân mình và cô ta thật là có duyên phận, thế nhưng ở chỗ này mà cũng có thể gặp nhau. Quả thật là hiếm thấy.
Lúc đầu, Tiêu Hòa Nhã và Tiêu Tiểu Bảo coi như không nhìn thấy, chỉ lo đi đường của mình, nhà ăn cũng không phải là của mình, mình cũng không thể không cho người ta tới ăn cơm không phải sao? Vì thế, lôi kéo Tiêu Tiểu Bảo đi lướt qua bên cạnh cô ta.
Nhưng mà cô muốn dàn xếp ổn thỏa cũng không có nghĩa là người khác cũng nghĩ vậy, nhất là người đã coi cô như là kẻ của mình, là kẻ thù làm khuynh gia bại sản, nhà cửa tan nát, như vậy hình như càng không thể cho đi.
Một cánh tay lạnh lùng chặn đường đi của cô.
Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, mỉm cười nhìn người phụ nữ vẫn cao quý, thanh lãnh(trong trẻo nhưng lạnh lùng) như trước, Mộ Linh Dược, đại tiểu như nhà họ Mộ, thiếu chút nữa là vợ của Thượng Quan Ngưng, là người đã giết chết đứa con thứ hai của cô và cũng là người khiến cô không thể nào sinh con được nữa.
Tiêu Hòa Nhã nghĩ, tại sao cô ta lại hận cô như vậy chứ? Hiện tại, cô ta vẫn không hối hận vì những chuyện mình đã làm sao? Tại sao cô ta có thể cho rằng tất cả mọi người đều nợ cô ta chứ? Tiêu Hòa Nhã nghĩ, trên thế gian này, người có trái tim nhân hậu như cô thật sự là quá ít.
“Tiêu Hòa Nhã, cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi? Còn mang theo tên nghiệt chủng này? Cô kẻ tiện nhân này...”
“Bốp!”
Trong lúc Tiêu Hòa Nhã còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đứng bên cạnh cô ta đã không chút lưu tình mà tát cô ta một cái.
Mộ Linh Dược quay đầu, không thể tin trừng mắt nhìn người đàn ông này, Dương An, anh...
Tiêu Hòa Nhã cũng trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt này, nói như thế nào đây? Người này rất tuấn tú, không phải là kiểu xinh đẹp như hiệu trưởng, mà là kiểu đẹp trai mạnh mẽ. Dáng người cao thẳng, tỏa ra một cỗ hương vị kiên cường. Chỉ là toàn thân bao phủ khí thế nham hiểm, khiến cho người ta nhìn thấy mà sợ.
Ở trong lòng Tiêu Hòa Nhã, mặc kệ phụ nữ không đúng như thế nào, đàn ông mà đánh phụ nữ thì không được tốt lắm, làm tổn hại hình tượng, chỉ có điều, hôm nay, một cái tát của người đàn ông này hình như có thâm ý khác, chỉ là bộ óc của cô quá mức đơn thuần, không suy nghĩ đến những chuyện phức tạp như thế. Cho nên chỉ có thể tha thiết mong đợi nhìn động tác tiếp theo của anh ta.
“Hãy xin lỗi cô gái này ngay!” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mà tràn đầy từ tính, chẳng qua là thâm độc nhiều hơn.
“Em...” Mộ Linh Dược trừng lớn hai mắt nhìn anh ta chằm chằm, vốn dĩ lời từ chối đã đến miệng, nhưng nhìn hai con ngươi đen ẩn chứa tàn nhẫn và độc ác, sau đó cứng rắn nuốt trở về, Mộ Linh Dược biết, từ ngày rơi vào trong tay anh ta, về sau cô ta chẳng có gì cả, bao gồm tất cả tự tôn và kiêu ngạo. Anh ta nói anh ta có thể bảo vệ ba cô ta, anh ta có thể khiến ba cô ta không cần ngồi tù, không để ba cô ta thân bại danh liệt. Mà thù lao của anh ta chỉ có một, đó chính là cô ta phải trở thành Con Rối của anh ta. Lấy anh ta làm trời cho đến khi anh ta chơi đủ.
Cô ta nghĩ điều Thượng Quan Ngưng muốn cũng chính là điều anh ta muốn thôi, còn có gì khác nhau đâu! Đều là giống nhau, thành đồ chơi của người khác, không có cảm xúc của bản thân, không phải chỉ đóng giả thành một con búp bê không có cảm xúc thôi sao? Việc này thì có gì mà khó?
“Thật xin lỗi!” Cuối cùng, Mộ Linh Dược cúi xuống 90 độ nói lời xin lỗi. Giọng nói không mang theo một chút tình cảm.
Tiêu Hòa Nhã có chút nghi ngờ, người này làm như thế nào vậy nhỉ? Có thể khiến cho một người cao cao tại thượng trở nên ăn nói khép nép như vậy. Cuối cùng, cô cũng không thèm tìm tòi nghiên cứu, lôi kéo Tiểu Bảo trực tiếp chạy lấy người, chỉ hi vọng từ đây về sau sẽ không gặp lại nhau nữa. Như vậy bản thân cô có thể mau chóng quên mất những tổn thương trong lòng.
Mãi cho đến khi tiếng bước chân của bọn họ đã đi xa, Mộ Linh Dược mới ngẩng đầu, lưng ưỡn thẳng tắp, bướng bỉnh không để cho nước mắt mình rơi xuống, chỉ là ánh mắt vẫn chứa đầy thù hận như cũ, Tiêu Hòa Nhã, đều do cô phá hủy tất cả của tôi, đều do cô phá hủy tất cả của tôi, tôi nguyền rủa cô sống không được vui vẻ, chết không được dễ dàng. Đột nhiên cánh tay bị người ta lôi kéo, Lộ Linh Dược lảo đảo một cái ngã vào trong ngực người đàn ông.
Mộ Linh Dược khép mi giấu đi tia chán ghét, Dương An, tôi cũng nguyền rủa anh sống không được yên ổn.
“Mộ Linh Dược, cô đừng quên, tôi mất bao nhiêu công sức mới khiến Thượng Quan Ngưng tha cho cô một con đường sống, nếu cô không biết tốt xấu tôi cũng không ngại giúp cô một tay!” Dương An lạnh lùng nói bên tai cô ta.
Mộ Linh Dược cũng không nói chuyện, cuối cùng cô ta không thừa nhận vì đó là lòng tốt của anh ta, chẳng qua anh ta cũng đang tốt với một món đồ chơi mà thôi, chẳng lẽ còn trông chờ cô cảm kích hay sao?
“Mộ Linh Dược, cô đừng tìm đường chết, nếu để liên lụy đến tôi thì tôi sẽ khiến cho ông Mộ cùng xuống địa ngục với cô!” Giọng nói càng ngày càng rét lạnh vang lên bên tai cô ta, khiến cô ta không nhịn được mad rùng mình một cái, vì sao... Cả đám đều muốn tới tổn thương cô ta?
“Con Rối không có tình cảm, tốt nhất cô nên xứng danh hiệu của mình một chút, nếu không thì... Hừ!” Lạnh lùng hừ một tiếng, Dương An không nói nữa, xoay người đi vào bên trong.
“Còn không đi theo!” Chưa nghe thấy tiếng bước chân đi theo. Dương An cũng không quay đầu lại nói.
Ánh mắt Mộ Linh Dược nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta, nhưng vẫn phải nghiêng ngã, chao đảo đi tới. Cho dù móng tay bấm vào trong lòng bàn tay những vẫn không thấy đau, giống như đã chết lặng vậy.
“Tiểu Lục, cậu hãy nhanh chóng báo cáo chuyện vừa rồi cho lão đại, xem lão đại có chỉ thị gì!” Một bàn ăn bên cạnh, Tiểu Ngũ nói với Tiểu Lục.
“Dạ!”
“Mẹ, mẹ không hận người phụ nữ đó sao?” Ngồi ở phía sau, Tiêu Tiểu Bảo nhẹ giọng hỏi Tiêu Hòa Nhã.
Nhóm người bọn họ chỉ ở lại Sơn trang Liệt Diễm hơn nửa ngày, sau khi ăn xong bữa trưa thì lên máy bay trở về Hoa thị, Tiêu Hòa Nhã cũng không biết rốt cuộc bọn họ xử lý hai người kia như thế nào. Dù sao, biết mọi chuyện đã được giải quyết xong, cô cũng muốn nghe thử một chút, thế nhưng người ta chẳng qua chỉ nhìn cô một cái bằng vẻ mặt cổ quái, làm thế nào cũng không chịu nói cho cô biết, về phần người phụ nữ mà cô vô tình gặp được kia, cũng không lưu lại được lâu với cái đầu không nhanh nhẹn lắm của cô, cũng chẳng phải là cô vô tâm, chẳng qua, cô cho rằng sau này sẽ không có cơ hội gặp lại, cho nên dù có quên cũng không quan trọng, không ảnh hưởng gì tới bà ấy, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mình. Thượng Quan Ngưng nói, hiện tại bà ấy rất tốt, bệnh tình đã được khống chế, mà anh cũng đã cho người trông nom bà ấy thật tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì mà. Như vậy là tốt rồi, không phải sao?
Cô cho là, ngoài trừ lần gặp mặt ngày hôm nay, hai người bọn họ sẽ chẳng còn dính dáng gì đến nhau nữa, lại không nghĩ đến, người phụ nữ thanh tao, mỹ lệ như bà, bị nhốt trong một sơn trang lớn như vậy lại sẽ trở thành số kiếp lớn nhất trong cuộc đời cô, gần như nhà tan cửa nát. Chuyện này đối với Thượng Quan Ngưng mà nói, không tính là chuyện khó lường, chẳng qua đối với Tiêu Hòa Nhã mà nói, hai mươi mấy năm cuộc đời trôi qua thuận lợi, chỉ vì một chút đối lập nho nhỏ, liền bị tổn thương đến kinh thiên động địa.
"Này, còn đang nghĩ tới hai tên cặn bã, tán tận lương tâm kia hả?" Ôn Tiểu Noãn đẩy cô nàng đang ngẩn ngơ một cái, rất hứng thú hỏi!
Tiêu Hòa Nhã hồi hồn, nhìn cái bản mặt thiếu đòn của cô bạn thật là khó chịu, nếu như không phải lương tâm cô không quá ngoan độc, đã sớm đá cô nàng xuống, để cho cô rơi tự do từ trên máy bay xuống mà ôm lấy đất mẹ vào lòng. Đúng là, lúc hỏi thì không nói, lúc không hỏi thì lại hấp ta hấp tấp chạy tới quyến rũ người ta, thật đúng là đáng ăn đòn mà.
"Muốn biết sự tình, đến nói một câu dễ nghe đi!" Cố Ngộ Bắc ngoắc ngoắc ngón tay, vẻ mặt lôi cuốn.
"Chị, em muốn nghe kể chuyện, cám ơn!" Cuối cùng khí thế không địch được nổi sự tò mò, Tiêu Hòa Nhã rất không có chí khí mà hướng về phía Cố Ngộ Bắc cười nói, bộ dáng rất là chân chó.
"Cậu nói gì? Mình không nghe thấy, nói lại lần nữa đi!" Cố Ngộ Bắc nghẹo đầu, cố ý lớn tiếng nói, trên mặt tràn đầy vui vẻ, bình tĩnh ngồi chờ phản ứng của Tiêu Hòa Nhã!
"Chị, em muốn nghe kể chuyện, cám ơn!" Tiêu cô nương rất không cam lòng mà nói lại lần nữa, lần này so với lần trước có vẻ lớn tiếng hơn. Rõ ràng đang ngồi ở bên cạnh, cũng không phải là lão bà chín mươi tuổi, lại cũng không bị điếc, làm sao có thể không nghe được. Người này giống Ôn Tiểu Noãn cùng một dạng thiếu ăn đòn!
"Từ khi nào lại giống muỗi kêu thế rồi hả? Không có nghe thấy, nói to lên!" Cô Ngộ Bắc nhướng mi, thật giống như chơi đến nghiện, càng làm tới. Hiển nhiên không nghĩ tới, cô gái nhỏ dù tính khí có tốt hơn nữa cũng có lúc phải bộc phát, quá tam ba bận mà, cậu nha, nếu đã thích đùa giỡn như vậy, cũng cần phải có người chơi cùng với cậu mới được, phải không?
"Cố Ngộ Bắc, cậu nha, đã điếc còn già nua, ngu ngốc!" Tiêu Hòa Nhã rống to, còn hướng tới gần bên tai Cố Ngộ Bắc mà rống! Âm thanh chói tai có thể so với Lí Na của cao nguyên Tây Tạng, nhất định có thể xuyên thủng màng nhĩ của cô nàng mấy lần.
Mấy người ngồi ở bên kia, ngoại trừ Thượng Quan Ngưng, đều không nhịn được nhẹ nhàng bật cười, bạn học Đại Nhất cười rất sinh động, bạn học Đại Nhị cười thật tùy ý, Đại Nhị ngược lại theo thói quen ẩn nhẫn, chẳng qua là khóe miệng khẽ nhếch lên, cũng không có cười ra tiếng. Đại Tứ cũng cười, rất đồng tình với nhóc con nhà mình. Người bạn nhỏ này, quá không biết lượng sức mình, hành hạ bạn tốt của mình như thế! Hiển nhiên cũng quên mất bản thân mình, lúc anh em gặp rủi ro toàn muốn bỏ thêm đá xuống giếng.
Thượng Quan Ngưng chẳng qua chỉ khép hờ mắt, tựa như những ồn ào xung quanh cũng không ảnh hưởng gì tới việc anh nghỉ ngơi, chỉ là không ai biết, tâm tư của anh yên tĩnh giống như là đang xem diễn kịch, tâm trạng rất tốt. Dùng lời của Tiểu Bảo mà nói là so với lượm tiền còn hứng thú hơn. Mà có thể khiến cho anh khoái trá, vui vẻ như vậy dĩ nhiên chỉ có Tiêu cô nương đang bị người ta trêu chọc đến mức giơ tay múa chân bên kia.
"Ai....này này, mẹ Bảo, cậu muốn làm cho mình điếc thật phải không, có cần phải lớn tiếng như thế sao?"Cố Ngộ Bắc vừa xoa xoa lỗ tai, vừa buồn bã nói.
Tiêu Hòa Nhã nhìn cô nàng chằm chằm, ánh mắt kia so với Cố Ngộ Bắc không biết muốn buồn bã gấp bao nhiêu lần, "Trách mình sao? Mình dùng âm lượng bình thường nói hai lần, ai biết được là đầu óc cậu không tốt lại còn khiến cho lỗ tai không tốt theo, cho nên, không nghe thấy? Mình tự nhiên muốn hô thật lớn đấy!"
"Nhóc con, anh cho em biết, Hiệu trưởng nhà em cũng có thể kể chuyện này cho em nghe, toàn bộ quá trình anh ta đều thấy hết mà!" Đại Tứ ngồi ở bên kia rất là hảo tâm cung cấp tin tức cho Tiêu Hòa Nhã, dĩ nhiên là giọng nói rất nhỏ rất nhẹ nói cho cô biết, bằng không Lão đại sẽ ngược anh chết mất!
Tiêu Hòa Nhã quay đầu lại, ánh mắt lập tức bắn tới Thượng Quan Ngưng đang ngủ an ổn trước mặt mình, Hiệu trưởng, đúng là một tên gia hỏa không có nhân tính, nhìn mình bị người ta khi dễ ngay đến cả một ngon tay cũng không muốn giúp, còn có thể ngủ được như vậy, thật là rất rất rất.......Không có lương tâm! Đôi mắt ai oán híp lại, giống như cây phi đao mất mạng bắn về phía cái ót của người kia.
Nhìn lực chú ý của Tiêu Hòa Nhã bị xoay chuyển, Cố Ngộ Bắc im lặng lắc đầu một cái, ai, nhóc con này, không biết đầu được cấu tạo như thế nào! Sao có thể đáng yêu được như thế chứ!
Ánh mắt như vậy thật sự là quá mãnh liệt, cho dù Thượng Quan Ngưng có mạnh mẽ như thế nào cũng không thể xem nhẹ, mở mắt liếc đồng hồ trên cổ tay một cái, không tồi, lập tức sẽ về đến nhà. Vì vậy, không cần để ý tới ánh mắt ai oán của ai đó nữa, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
"Tứ sư huynh, Hiệu trưởng không nói cho em biết!" Âm thanh kéo dài, Tiêu Hòa Nhã mở to mắt, đáng thương nhìn Đại Tứ.
Đại Tứ sửng sốt, không chịu nổi lắc đầu một cái, lúc này mới lên tiếng nói: "Anh cũng không biết rõ lắm, dù sao thì tên Vương Nhân kia cũng bị hai người bạn của em hành hạ, sau cùng hình như bị kéo đi làm người mẫu, nghe nói bị chụp rất nhiều hình, về phần người phụ nữ kia, đột nhiên phát hiện người đàn ông của mình và người phụ nữ khác đóng vai nam nữ chính trong một đoạn phim XXX, không chịu nổi đả kích nên tinh thần có chút thất thường!"
"A...." Tiêu Hòa Nhã trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm bọn họ, trách cứ nói: "Các người....Tại sao các người có thể làm ra loại chuyện như thế được? Thế nhưng lại để bọn họ làm ra loại chuyện như vậy? Các người thật là...."
"Khoan đã!" Đại Tứ giơ tay lên cắt đứt lời Tiêu Hòa Nhã, "Xin hãy biết rõ mình đang chỉ trích ai!" Đại Tứ vô cùng nghiêm túc nói, bọn họ coi như muốn làm gì thì làm, cũng không thể nào là người chủ đạo chuyện này, bọn họ muốn xử phạt một người cần phải dùng tới thủ đoạn như vậy sao? "Chuyện người mẫu là ý tưởng của hai người bạn của em nghĩ ra, dĩ nhiên chụp hình cũng là các cô ấy, về phần cái đó....những tấm hình gì đó, đều là hình cô ta cùng chồng mình làm...., Đại Nhất ở trên web tìm ra mà thôi, cái này chẳng qua là cho cô ta một bài học, đó chính là cho dù sự nghiệp của mình có thuận buồm xuôi gió đến cỡ nào, cũng không được bỏ quên chức trách làm vợ của mình, nếu không nội bộ xảy ra mâu thuẫn, lúc đó cũng không thể trách người khác được! Thay vì vắt hết óc muốn thăng quan phát tài không bằng quan tâm chú ý đến người đàn ông của mình nhiều hơn một chút!"
Được rồi, chuyện này không trách bọn họ được, nhưng mà.... ....Phụ nữ cũng làm cùng nhau, Tiêu Hòa Nhã lạnh đến buồn nôn, trên thế giới này, thật đúng là không có gì là không thể.
"Thật ra thì phụ nữ không cần mạnh mẽ như vậy, nếu không đàn ông sẽ không chịu nổi, khẳng định có cõng cậu đi tìm Tiểu Tam tiểu Tứ còn không bằng an tâm ngồi nhà làm tiểu thư, nếu không sẽ trở thành độc nhất vô nhị, trở thành Tiểu Tam Tiểu Tứ của người khác! Cố Ngộ Bắc vô cùng bi thương nói.
"Mình nhổ vào!" Ôn Tiểu Noãn thưởng cho cô nàng một cái tát, "Đường đường là con gái của thư ký trưởng, cậu thật đúng là có chí khí nha, làm Tiểu Tam Tiểu Tứ của người khác?"
"Ha ha...." Cố NGộ Bắc cười khan, "Mình chỉ nói chơi thôi, mình làm sao có thể làm Tiểu Tam Tiểu Tứ của người khác được chứ, Lão đại mình còn không muốn làm đây!" Lão đại? Nhớ tới người nào đó, thân thể liền không nhịn được run lên, Tống Duật Minh, cô rốt cuộc đã trêu chọc hắn ta chỗ nào chứ? Trời đất chứng giám, cô coi như không phải là một người dân lương thiện cũng không thể nào chạy đến thủ đô gậy họa được!Tại sao phải ngàn dặm xa xôi đuổi tới Hoa thị tìm cô tính sổ chứ!
"Mình thật ra chỉ muốn làm con sâu gạo!" Tiêu Hòa Nhã cũng rất nghiêm túc, nhỏ giọng nói, "Có người có thể cho mình rất nhiều tiền, mình xài bao nhiêu cũng không hết, mình liền A Di Đà Phật!"
Nhìn hai tay cô tạo thành hình chưa thập rất giống một tiêu ni cô thành kính, mọi người cùng ăn ý liếc cô một cái, cậu nha, chính là sống trong phúc mà không biết hưởng, cả Hoa thị ai dám so sánh có tiền hơn nhà họ Hạ chứ! Thậm chí cô có tiêu cả đời cũng không hết.
Tiêu Hòa Nhã bị bọn họ nhìn khinh bỉ thì không giải thích được,chẳng lẽ cô lại nói sai rồi sao? Men theo tầm mắt của mọi người nhìn thấy Thượng Quan Ngưng, sắc mặt Tiêu Hòa Nha càng thêm thay đổi, ma đâu! Hiệu trưởng còn chưa có hào phóng như lão ba của cô đâu! Dầu gì, mỗi tháng ba cô còn cho cô mấy đồng tiêu vặt đấy.
Về đến nhà, Tiêu Hòa Nhã đi dạo lầu trên lầu dưới hơn nửa ngày, lại không tìm được việc gì làm, trong lòng cảm giác giống như ít đi cái gì, sau đó liếc đến đại sảnh phòng khách, bên đó treo một bức hình lớn, là ảnh của cô và Bảo! Chẳng biết từ lúc nào, Thượng Quan Ngưng đã cho người phóng lớn treo ở phòng khách này! Cô rất thích tấm hình này, là anh hai giúp bọn họ chụp, lúc đó hai người đang cười rất hoan hỉ.
"Lúc ấy đang làm gì?" Thượng Quan Ngưng đứng sau lưng cô, nhàn nhạt hỏi.
"Chờ ba phát tiền tiêu vặt!" Tiêu Hòa Nhã cười, nụ cười đó tràn ngập ánh sáng lung linh.
Mặt Thượng Quan Ngưng tối sầm, tấm hình hai người họ rõ ràng chính là bộ dạng siêu phàm thoát tục, lạ vì chút tiền tiêu vặt tầm thường đến tột đỉnh mà cười thuần khiết được như vậy.
"Em rất thích tiền?" Thượng Quan Ngưng liếc nhìn cô, suy nghĩ hỏi.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, không che giấu chút nào: "Thích! Rất thích, rất thích!" Khóe miệng vui vẻ ngập tràn, tưởng tượng cả bầu trời tiền rơi xuống, cặp mắt cũng hóa thành hình đồng tiền. Cho dù có bị chủ tịch Mao chôn trong đó cũng là một loại hạnh phúc, không phải sao?
"Vì tiền cái gì cũng có thể làm?" Khóe miệng Thượng Quan Ngưng giật giật, liều mạng hỏi lại lần nữa.
"Ách...." Tiêu Hòa Nhã chần chờ một lúc, lá gan của cô vẫn tương đối nhỏ, còn tương đối thương tiếc tính mạng mình, không sợ hãi là chuyện không thể nào: "Chỉ cần không nguy hiểm gì đến tính mạng vẫn có thể xem xét!"
Thượng Quan Ngưng gật đầu, sau đó mặt không cảm xúc xoay người lên lầu, anh bây giờ đã hiểu rõ vì sao Tiểu Bảo lại thích tiền như vậy, có một người mẹ yêu tiền như mạng không thích mới là lạ!
"Đừng mà! Hiệu trưởng!" Tiêu Hòa Nhã vội vàng đuổi theo, hai tay gắt gao kéo vạt áo anh, "Hiệu trưởng, hiệu trưởng, buổi tối chúng ta đến Thanh Hòa viên đi, được không?"
Tại sao lại muốn đi Thanh Hòa viên?" Thượng Quan Ngưng dừng lại, quay đầu nhìn cô từ trên cao xuống.
"Tiểu Bảo ở đó mà!" Tiêu Hòa Nhã đáng thương nói.
"Có thể bảo Đại Nhị đi đón về!" Thượng Quan Ngưng lạnh nhạt nói, cảm thấy không có vấn đề gì lớn cả.
"Đừng, chúng ta tự mình đi, nhân tiện ở qua đó một đêm có được không?" Tiêu Hòa Nhã tiếp tục hỏi, đôi mắt to phiếm hơi nước, khiến cho người ta muốn thương yêu.