"Cậu nói là, mẹ cậu biết cậu đưa tôi về nước, cũng không có dựa theo suy nghĩ loạn luân trong lòng bà có phải bà cảm thấy cực kì không thoải mái hay không?" Trên máy bay, Tiêu Hòa Nhã đang đắp một tấm chăn mỏng rất tò mò hỏi Đông Phương Lỗi bên cạnh.
Đông Phương Lỗi liếc cô một cái, giọng điệu lạnh lùng mở miệng: "Bằng không cậu muốn chiếu theo ý nguyện của bà ngoan ngoãn sống ở Nhật Bản rồi loạn luân cùng với tớ sao?"
"À . . . . ." Tiêu Hòa Nhã ngẩn người, sau đó lập tức lắc đầu. "Hay là thôi đi, hai ta vẫn là làm anh em thôi, cậu xem đi dáng dấp hai chúng ta có chút giống nhau đúng không?"
Đông Phương Lỗi nhắm mắt lại giả vờ ngủ say không để ý tới cô nữa. Tiêu Hòa Nhã cảm thấy không thú vị, cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, lại nói nhiều ngày như vậy cô vẫn chưa có một giấc ngủ ngon nào cả, chỉ sợ tỉnh một cái lại phát hiện mình bị người ta giải phẫu.
Đến bây giờ Đông Phương Lỗi cũng không biết ba mình đi đâu, miễn là ở Nhật Bản thì sẽ không gặp nguy hiểm, còn ngược lại nếu Tiêu Hòa Nhã vẫn sống ở Nhật Bản thì cuối cùng sẽ lộ ra sơ hở, để cho người mẹ thông minh của cậu phát hiện ra vậy thì nguy rồi, cho nên quan trọng nhất vẫn là đưa cô trở về Trung Quốc, đưa đến trong tay Thượng Quan Ngưng. Những chuyện khác cậu sẽ từ từ tra rõ.
Nhưng không nghĩ ở sân bay quốc tế thành phố Hoa, có người đang đợi cậu, người kia có thể nói rõ chân tướng của tất cả mọi chuyện cho cậu biết.
"Hiệu trưởng!" Vừa xuống sân bay liền nhìn thấy người đàn ông đang nhìn mình mỉm cười, Tiêu Hòa Nhã kích động một cái, vội vàng nhào tới. "Hiệu trưởng. . . . . . Hiệu trưởng, rốt cuộc em lại được nhìn thấy anh, em còn tưởng rằng em sẽ không còn được gặp lại anh nữa? Hu hu hu. . . . . . Làm em sợ muốn chết."
"Không có việc gì không có việc gì rồi!" Thượng Quan Ngưng vỗ nhẹ phía sau lưng cô, không ngừng dịu dàng an ủi, rốt cuộc cô đã trở lại thế giới của anh.
"Tiểu Lỗi!" Tiêu Vũ ngồi ở trên xe lăn sau khi nhìn thấy Đông Phương Lỗi bỗng nhiên rơi nước mắt. "Tiểu Lỗi!"
Nghe thấy giọng nói xa lạ, Đông Phương Lỗi đột nhiên chấn động nhìn về phía người phụ nữ lệ rơi đầy mặt, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp, dường như tảng băng lạnh ngàn năm rốt cuộc thấy được ánh mặt trời, có dấu vết từ từ tan ra. "Bà biết tôi ư?" Đông Phương Lỗi đi từ từ tới, trong giọng nói cũng trở nên hoảng hốt không thôi.
"Tiểu Lỗi, con của mẹ!" Tiêu Vũ khóc rống, vào thời điểm cậu đi về phía mình đột nhiên đứng lên nhào về phía cậu, đôi chân hai mươi mấy năm chưa từng chạm đất dường như đã thoái hóa, còn chưa tới trước mặt cậu người đã chuẩn bị ngã nhào trên mặt đất.
"Cẩn thận!" Dường như cơ thể càng quyết định trước nhanh hơn lý trí, thấy bà sắp ngã nhào trong nháy mắt đó vội vàng vọt tới đỡ bà ấy. "Bà không sao chứ?"
"Tiểu Lỗi!" Tiêu Vũ nhìn cậu, con của bà, không có bà ở bên người dáng dấp vẫn tốt như vậy. Không tồi, không tồi. . . . . .
"Tiểu Nhã!" Bên kia lại đột nhiên truyền đến tiếng la hoảng sợ của Thượng Quan Ngưng.
"Hiệu trưởng, em thật sự rất nhớ. . . . . ." Bị Thượng Quang Ngưng gắt gao ôm vào trong ngực, Tiêu Hòa Nhã được ôm, sắc mặt lại không ngừng trắng bệch, cơ thể cũng run không ngừng, hô hấp cũng dồn dập, toàn thân co rút, "Hiệu trưởng. . . . . . Em. . . . . . Em còn khó chịu hơn, em. . . . . ." Hàm răng không ngừng va vào nhau, cơ thể không ngừng lạnh run lại rỉ ra những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.
"Tiểu Nhã!" Thượng Quan Ngưng khổ sở không chịu nổi, anh nên làm như thế nào mới có thể giảm bớt đau đớn cho cô đây?
"Hiệu trưởng. . . . . ."
"Lão đại, nhanh lên xe, chúng ta đi bệnh viện!" Đại Nhị nhìn thấy tình huống như thế vội vàng xuống xe vừa mở cửa xe vừa nói với Thượng Quan Ngưng.
Lúc này không biết làm sao người nào đó rốt cuộc cũng tìm về một chút lý trí, ánh mắt âm u nhìn lướt qua Đông Phương Lỗi, lúc này mới vội vàng ôm Tiêu Hòa Nhã lên xe. Đại Nhị hỗ trợ đóng cửa xe lại, vội vàng chạy nhanh tới bệnh viện.
"Tiểu Nhã, đừng sợ, không có việc gì đâu, em yên tâm, anh nhất định sẽ không để cho em có chuyện!" Thượng Quan Ngưng ôm cô ở trong ngực mình, dường như không nói một câu tim anh sẽ đau thêm một phần, anh cho rằng mình có năng lực ngập trời, nhưng cuối cùng lại để cho người mình quan tâm bị thương tổn nhiều lần, là anh vô năng.
Hiệu trưởng. . . . . . Tại sao có thể như vậy? Có phải cô sẽ chết hay không, chết như vậy cũng tốt, tốt xấu gì cô cũng được chết ở trong ngực của anh. Cơ thể chợt như rơi vào hầm băng vậy, mà anh chính là mặt trời của cô, hai tay Tiêu Hòa Nhã ôm chặt cổ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch dán thật chặt vào người anh.
Đột nhiên một chất lỏng ấm áp rơi vào trên mặt của cô, Tiêu Hòa Nhã cả kinh, nhịn xuống khó chịu tràn đầy trong lòng, khẽ cọ xát vào mặt Thượng Quan Ngưng, "Hiệu trưởng. . . . . ." Vừa mới mở miệng lại nghe thấy giọng nói của mình khàn khàn cực kỳ, lập tức ngậm miệng lại, hiệu trưởng, em không sao, em thật sự không có việc gì, anh đừng khổ sở. . . . . .
Làm thế nào cho phải đây? Thượng Quan Ngưng ôm cô thật chặt dường như muốn khảm cô vào trong cơ thể của mình. Đáng chết, anh sẽ lấy lại công đạo cho em, em phải sống thật tốt mới được chứ?
Bệnh viện đã sớm nhận được thông báo, nhân viên cứu hộ đã chờ ở cửa, vừa nhìn thấy bọn họ xuống xe lập tức vội vàng đẩy xe đi tới.
"Chú, chú chăm sóc cô ấy!" Viện trưởng Lạc Trạch Dương, lần này chú của Thượng Quan Ngưng tự mình ra tay. Tiêu Hòa Nhã đã được nhân viên cứu hộ đẩy vào phòng cứu cấp, Thượng Quan Ngưng thấy được Lạc Trạch Dương như bắt được cọng cỏ cứu mạng.
"Chú sẽ cố hết sức!" Lạc Trạch Dương thản nhiên nói xong liền trực tiếp xoay người đi vào.
Nghe tin Tiêu Mặc Tinh chạy tới sững sờ nhìn cửa phòng cứu cấp đóng chặt, qua thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, hung dữ đi tới bên người Thượng Quan Ngưng, trực tiếp đấm một quả đấm, chưa bao giờ tức giận như vậy nói với Thượng Quan Ngưng: "Cậu không xứng với em ấy, cậu mang cho em ấy nhiều tổn thương hơn em ấy bị tai nạn trong cả cuộc đời này, sao cậu lại nhẫn tâm như thế, cậu. . . . . ."
"Chăm sóc cô ấy thật tốt!" Thượng Quan Ngưng không quan tâm một đấm kia, nếu như Tiêu Hòa Nhã có thể tốt lên, coi như mười đấm một trăm đấm anh đều vui lòng chấp nhận. Nhưng không có, mà anh phải đi đòi công đạo về cho cô, người nào đả thương cô đều phải trả giá gấp mười lần gấp trăm lần.
Sau đó Thượng Quan Ngưng giao Tiêu Hòa Nhã cho người trong nhà, chính anh là mang theo Nhất - Nhị - Tam - Tứ đi Nhật Bản, đồng thời Thượng Quan Vân Thích cũng mang theo Cung Đằng Ngọc Lưu trở lại thành phố Hoa.
Mặc kệ gia tộc Cung Đằng thần bí thế nào khổng lồ thế nào, cuối cùng anh vẫn dẫn người đi tìm Tộc trưởng của gia tộc thần bí đó. Nếu như lúc trước thì anh không dám hành động bởi vì Tiêu Hòa Nhã còn ở trong tay bọn họ, anh dè dặt cẩn trọng thì như thế nào chứ? Còn không phải là để cho cô vết thương chồng chất, bây giờ anh còn có gì để lo trước lo sau nữa đâu, hơn nữa con trai bảo bối của vị tộc trưởng kia hiện đang ở trong tay của anh.
"Không biết Thượng Quan thiếu gia tìm tôi làm gì?" Trong ngôi đền kiến trúc xưa, có một ông lão tóc trắng phơ nhưng tinh thần vẫn sáng quắc ngồi ở trên ghế, nhìn khách phương xa không mời mà đến.
"Đòi nợ!" Thượng Quan Ngưng cũng dứt khoát không dài dòng cùng với ông ta.
"Ha ha ha. . . . . . Thượng Quan thiếu gia thật ngông cuồng nhỉ?" Ông lão Cung Đằng điên cuồng bất chấp mọi thứ cười nói, phóng tầm mắt nhìn cả dân tộc Đại Hòa ai dám bất kính với gia tộc Cung Đằng?
"Ha ha ha. . . . . . Ngông cuồng chưa nói tới, chỉ là, có chút nợ cứ để người ta thiếu tôi sẽ nhức đầu mỗi ngày!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói: "Tuy rằng bây giờ đều nói có nợ chính ông lớn, nhưng mà tôi người chủ nợ này cũng không phải là chỉ luôn biết ra vẻ đáng thương ông nói có đúng không?"
"Đừng có vòng tới vòng lui, tôi đường đường là gia tộc Cung Đằng khi nào thì thiếu nợ các cậu rồi hả?" Ông lão Cung Đằng thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói.
Thượng Quan Ngưng không thèm để ý, khẽ cười mở miệng nói: "Mấy ngày trước con dâu cả của ngài trói vợ của tôi, tự mình giam cầm mười ngày, còn tự tiện tiến hành thôi miên cô ấy cưỡng ép thay đổi trí nhớ của cô ấy, không chỉ có như thế còn tiêm thuốc phiện cho cô ấy, ngài nói đi khoản nợ này có tính là thiếu hay không?" Thượng Quan Ngưng chưa nói xong một câu, trên người đã hiện nồng đậm sát khí.
Ông lão Cung Đằng sững sờ, không ngờ con dâu của mình sẽ làm ra loại chuyện như vậy, lúc đầu ông khăng khăng một mực hại ông mất đi con trai của mình, mà ông cũng hối hận hai mươi mấy năm, sao con dâu lại dám?
"Cậu muốn tôi trả nợ thế nào?" Ông lão Cung Đằng hỏi.
"Giao con dâu của ngài ra đây!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói.
"Không có khả năng! Tôi. . . . . ."
"Đúng rồi, quên nói cho ngài một chuyện, con trai bảo bối của ngài hôm qua đã chấp nhận lời mời của chúng tôi đến Trung Quốc, có thể sẽ ở lại Trung Quốc vài ngày, đã quên nói cho ngài biết không biết ngài có lo lắng hay không, lần này tới đây tôi thay Quý công tử truyền một câu nói, còn xin ngài chớ lo lắng, hiện tại ông ta rất tốt!" Thượng Quan Ngưng rất là vân đạm phong kinh* nói, dường như không hề để tâm ông ta vừa mới cự tuyệt.
(*Vân đạm phong kinh: nhẹ nhàng thản nhiên như gió)
"Cậu nói cái gì?" Trong nháy mắt sắc mặt của ông lão Cung Đằng trở xám tro, dường như một chút tức giận của bản thân đã biến mất, mềm nhũn tê liệt trên ghế ngồi, con ông, bọn họ lại ở dưới mí mắt của ông cướp con ông đi một ngày rồi mà ông vẫn không có phát hiện ra.
"Lão tiên sinh, thời gian của tôi không nhiều lắm, tôi hi vọng có thể sớm lấy được đáp án!" Thượng Quan Ngưng không mặn không nhạt nhắc nhở.
"Hừ, coi như cậu bắt cóc con trai tôi, nhưng cậu đừng quên hiện tại cậu đang ở trên địa bàn của ai, nếu như cậu không thể quay về, tôi không tin người nhà của cậu không ngoan ngoãn trả con trai tôi lại?" Đột nhiên nghĩ đến một đối sách tương tự như bọn họ, ông lão Cung Đằng đột nhiên bật cười, chậm rãi vỗ tay một cái, trong lúc nhất thời rất nhiều võ sĩ mặc ki-mô-nô xuất hiện, trong nháy mắt bao vây anh lại.
"Ha ha ha. . . . . ." Thượng Quan Ngưng chỉ cười khẽ, sau lưng bốn người Nhất - Nhị - Tam - Tứ vẫn trấn định như thường, dường như không để những võ sĩ này trong mắt.
"Lão tiên sinh, ngài không có vinh hạnh lưu tôi ở lại đây, tôi được chính phủ quý quốc mời xúc tiến trao đổi văn hóa giữa hai nước, nếu như các ông thật sự muốn giữ tôi lại, ông nên nói chuyện với Thị trưởng của các ông trước đi! Tôi ngược lại không để ý chút nào, chẳng qua lịch trình của tôi đã đầy rồi, trò chuyện vui vẻ với ông thì tôi sẽ không có nhiều thời gian trò chuyện với Thị trưởng, tôi không ngại đối tượng nói chuyện với tôi là ai, các ông quyết định thế nào cho tốt đi, đúng rồi, tôi quên nói cho ông biết, tôi là được Thị trưởng phái người đưa tới, bọn họ vẫn còn chờ ở bên ngoài!" Thượng Quan Ngưng nói xong, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, bộ dạng như tất cả đều nắm ở trong tay.
"Cậu . . . . ." Ông lão Cung Đằng đột nhiên không phản bác được, dù ông lợi hại thế nào cuối cùng cũng không thể đối kháng với chính phủ, giỏi, thật sự giỏi! Thật đúng là hổ phụ vô khuyển tử!
"Tôi không quấy rầy nữa, nếu như buổi tối hôm nay ngài không thể quyết định, tôi sẽ thay ngài quyết định, khi đó đừng trách vãn bối vô lễ!" Thượng Quan Ngưng cúi người chào cung kính cáo từ.
"Lão gia!" Võ sĩ cầm đầu vừa chặn bọn họ vừa nhìn về phía chủ nhân của mình.
"Lui ra!"
"Ha ha ha. . . . . ." Trong phòng làm việc lớn như vậy, Tùng Hạ Mai Tuệ rất là hưng phấn cười. "Con trai tốt của mẹ, cám ơn con giúp mẹ đưa cô nhóc về. Ngược lại mẹ muốn thấy bọn họ sẽ đau lòng thế nào khi bảo bối của họ mất trí nhớ lại dính cơn nghiện, ha ha ha. . . . . . Đây là các người tự chuốc phiền, đều là các người biến tôi thành như vậy, ha ha. . . . . ."
Tiêu Hòa Nhã ngủ mấy tiếng đồng hồ, lúc tỉnh lại xe đã đứng trước cổng Sướng viên. Mà cô đã ở trong lòng Thượng Quan Ngưng.
“Ưm, đã về đến nhà rồi hả?” Tiêu Hòa Nhã dụi dụi mắt, mắt kính không biết đã để ở chỗ nào, nhìn qua nhìn lại có chút mơ hồ.
“Tỉnh rồi?” Thượng Quan Ngưng cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống người trong lòng, chữ nhà trong miệng cô làm anh rất hài lòng, cuối cùng Sướng viên đã trở thành nhà của cô rồi sao?
“Dạ!” Tiêu Hòa Nhã gật đầu, nhưng không có ý định muốn xuống, ở trong lòng anh tìm một vị trí thoải mái tiếp tục nhắm mắt lại, “Hiệu trưởng, Tiểu Bảo đâu?” Tiêu Hòa Nhã hỏi, cô cho là Tiểu Bảo biết cô về nhất định sẽ rất kích động! Sao đến bây giờ vẫn không thấy đâu?
Thượng Quan Ngưng cúi đầu nhìn Tiêu Tiểu Bảo đang im lặng đứng bên cạnh mình, thì ra Tiểu Bảo không lên tiếng là vì nhìn thấy cô đang ngủ cho nên mới không nỡ lòng mở miệng đánh thức cô, bây giờ không mở miệng cũng là muốn trêu đùa cô một chút.
“Tiêu Bảo nghe nói em trở về, sợ bị em ầm ĩ nên đã gọi điện bảo người của Thanh Hòa viên đến đón qua đó rồi, ai bảo em cứ lải nhải hoài như vậy!” Thượng Quan Ngưng vô cùng nghiêm túc nói.
“Hả?” Đáng lẽ Tiêu Hòa Nhã rất hưởng thụ làm tổ trong lòng Thượng Quan Ngưng nghe nói thế lập tức ngẩng đầu l/q/d lên, vẻ mặt không thể tin nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Thượng Quan Ngưng, “Hiệu trưởng, anh gạt em, nhất định là anh đã lừa gạt Tiểu Bảo rồi, nếu không thì sao Tiểu bảo có thể biết em đã trở về còn không muốn gặp em, Hiệu trưởng...”
Nhìn bộ dạng sốt ruột của cô, Thượng Quan Ngưng cười càng xinh đẹp, ánh mặt trời ôn hòa đầu thu cũng không mê người như nụ cười của anh! Khiến Tiêu Hòa Nhã ngẩn ngơ, thiếu chút nữa đã quên chuyện quan trọng.
“Hiệu trưởng... Hiệu trưởng...” Tiêu Hòa Nhã không ngừng gọi.
Lúc này, Thượng Quan Ngưng mới đặt cô xuống, sau đó nghênh đón cô chính là cánh tay đáng giang rộng của Tiêu Tiểu Bảo, “Mẹ, ôm ôm!”
Tiêu Hòa Nhã cười, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, “Mẹ biết Tiểu Bảo sẽ không bao giờ không cần mẹ!” Sau đó, ngồi xổm xuống, giang hai cánh tay ôm cậu vào trong ngực mình, “Bảo, mẹ có thể ôm con rồi!”
“Bảo cũng vậy! Có thể ôm mẹ rồi!” Tiêu Tiểu Bảo làm tổ trong lòng cô hiếm khi thấy nũng nịu nói.
Thượng Quan Ngưng mỉm cười nhìn một màn này, bây giờ hai người này chiếm hết tám mươi phần trăm trong trái tim anh. “Được rồi được rồi, đừng dính nhau nữa, mau vào nhà ăn cơm thôi!”
“Ôi chao, này, Đại Nhị, không tệ nha, chiếc xe này ở đâu ra vậy?” Đại Nhất ôm lấy bả vai Đại Nhị vô cùng khâm phục hỏi.
“Ha ha ha...” Đại Nhị cười thật là xinh đẹp, sau đó trong nháy mắt cất kỹ rồi xoay người vào nhà, ý tứ chính là xem một chút thì được, việc gì phải nói cho cậu biết chứ!
Đại Tam bất đắc dĩ lắc đầu, trực tiếp xoay người vào nhà, ngốc nghếch thật đúng là không hay ho! Một chút tâm tư này của Đại Nhị cậu nhìn còn không hiểu?
Đại Tứ rất là hiền lành vỗ vỗ bả vai Đại Nhất, “Cậu cũng không nhìn xem đây là loại xe gì? Điều tra một chút chẳng phải sẽ biết của ai liền hay sao?”
Đại Nhất giật mình, loại xe này thật đúng là không phải ai có tiền cũng đều có thể mua được.
“Mau vào ăn cơm, còn muốn tôi mời các cậu có phải không?” Trước cửa nhà ăn, Thượng Quan Ngưng vòng tay trước ngực khó chịu nhìn bốn người Nhất, Nhị, Tam, Tứ lững thững đến chậm. Lạnh nhạt mở miệng hỏi.
Tất cả bốn người đều sửng sốt, “Ngài ăn cơm rống gì chứ?” Tuy trong lòng có thắc mắc như vậy, nhưng bốn người bọn họ là ai chứ, ở bên cạnh anh lăn lộn lâu như vậy, tính cách của anh như thế nào bọn họ còn không biết sao? Nói ra miệng nhất định sẽ không có kết quả tốt, chắc chắn có thể bị anh chơi đùa đến chết!
“Có phải bốn người các cậu...” Thượng Quan Ngưng âm trầm mở miệng, còn chưa uy hiếp xong, đã bị Tiêu Hòa Nhã thò đầu ra đánh gãy.
“Hiệu trưởng, từ từ nói, rống lên như vậy làm gì chứ!” Tiêu Hòa Nhà nói anh xong, lúc này mới cười hì hì nhìn bốn người bọn họ: “Bốn sư huynh, mau vào đây ăn cơm đi! Sau này, chúng ta đều là người một nhà nên hãy ăn cùng nhau, nếu không sẽ rất phiền phức đúng không?”
Tiêu Hòa Nhã nói xong, bốn người khác đều sửng sốt, nhìn sắc mặt lão đại vẫn bình thường, lúc này mới tin tưởng lời nói của hai người không phải là đùa, chỉ là...Vì sao để bọn họ ăn cơm chung chứ, như vậy bọn họ có thể ăn cơm ở Sướng viên sao?
Tiêu Hòa Nhã nhìn bọn giống cọc gỗ, đành phải đích thân mình chuẩn bị kéo bọn họ vào, Thượng Quan Ngưng lành lùng liếc bọn họ một cái, ý tứ này rất rõ ràng, chỉ cần để Tiêu Hòa Nhã đụng tới các cậu một chút các cậu liền xong đời!
Bốn người bọn họ thừa thông minh nha, khi Tiêu Hòa Nhã đang đi tới bọn họ đã nhanh chóng vọt vào nhà ăn rồi, d;đ'l/q]d trên chiếc bàn to như vậy đã bày xong đồ ăn cho bảy người. Bốn người nhanh chóng nhanh chóng tìm được vị trí của bản thân liền đợi Thượng Quan Ngưng ra hiệu ngồi vào.
“Các anh ngồi đi, đều là người trong nhà đừng gò bó như vậy chứ!” Tiêu Hòa Nhã cười hì hì ngồi xuống.
Vốn tưởng cho rằng bữa cơm này sẽ rất câu nệ, nhưng bởi vì có Tiêu Hòa Nhã ở đây nên đã trở nên rất vui vẻ. Trong lòng Tiêu Hòa Nhã suy nghĩ, cảm thấy như vậy tốt hơn nhiều. Giống như thật sự là người một nhà.
Lễ Quốc khách cộng thêm Trung thu, tổng cộng có tám ngày nghỉ, ở Sướng viên ngây người một ngày, nghỉ ngơi một buổi tối, Thượng Quan Ngưng liền dẫn cô và Tiêu Tiểu Bảo về Thanh Hoa viên. Ba anh em nhà họ Tiêu và cả Tiêu Vô Hiền dĩ nhiên đều ở nhà. Bọn họ đã sớm coi Thượng Quan Ngưng như người một nhà, dĩ nhiên không bao gồm cả Tiêu Hòa Nhã.
“Hiệu trưởng, ngày mai là tết Trung thu, có phải anh nên về biệt thự nhà họ Hạ không?” Buổi tối, Tiêu Hòa Nhã khoác cánh tay Thượng Quan Ngưng vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Hai người đều ăn mặc thanh nhàn, trên người Tiêu Hòa Nhã mặc một chiếc áo lông trùm đầu, bên dưới mặc quần và giầy thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn gọn gàng sảng khoái.
Thượng Quan Ngưng cũng mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, tuy rằng không tao nhã như thường ngày mang giầy Tây, nhưng cũng rạng rỡ như ánh mặt trời, so với những hot boy trong trường học của cô thì đẹp trai hơn nhiều! Nghĩ đến đây Tiêu Hòa Nhã vừa có chút cảm thán lại có chút tự hào.
“Các em cũng đi đến biệt thự nhà họ Hạ sao?” Thượng Quan Ngưng nghiêng đầu nhìn cô, hôm nay thời tiết rất tốt, mà anh lại khó có được tâm trạng, cô muốn cùng đi dạo với cô anh liền đồng ý!
“Em không đi đâu, em phải ở Thanh Hòa viên!” Tiêu Hòa Nhã vô cùng nghiêm túc nói ra, “Mấy anh đều nói được!”
“Tôi cũng ở Thanh Hòa viên!” Thượng Quan Ngưng nói như lẽ thường. Trái tim của anh dĩ nhiên phải nghe theo quyết định của tám mươi phần trăm chứ.
“Vì...” Vừa định hỏi vì sao, sau khi nhìn thấy ánh mắt của hiệu trường nhà mình liền ngoan ngoãn tiêu tan. “Hiệu trưởng, chúng ta đi dạo phố tiếp đi!” Tuy rằng đôi khi có chút chậm chạp, nhưng khi đề cập đến cái mạng nhỏ này cô vẫn rất khôn khéo.
“Đi thôi!” Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói, anh không hiểu phố thì có cái gì tốt mà đi dạo, thiếu gì đó mua gì đó, cần gì phải đi lung tung khắp nơi như vậy chứ. Anh nghĩ là như vậy, nhưng l/d[d cô lại không nghĩ như thế, nhất là nhìn thấy những đồ trang sức trong cửa hàng, lại càng không ngừng chạy vào bên trong. Nhìn hoài mà chẳng thấy cô muốn mua cái gì, như vậy có gì tốt mà đi dạo?
“Hiệu trưởng, anh đừng tùy ý nhìn lung tung, đừng quyến rũ người ta khắp nơi!” Khi Tiêu Hòa Nhã xem dây chuyền, lựa lúc không có ai chú ý liền nói nhỏ với Thượng Quan Ngưng đang đứng bên cạnh.
“Em nói cái gì?” Thượng Quan Ngưng nheo mắt lại, rất là nguy hiểm hỏi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Cậu nói là, mẹ cậu biết cậu đưa tôi về nước, cũng không có dựa theo suy nghĩ loạn luân trong lòng bà có phải bà cảm thấy cực kì không thoải mái hay không?" Trên máy bay, Tiêu Hòa Nhã đang đắp một tấm chăn mỏng rất tò mò hỏi Đông Phương Lỗi bên cạnh.
Đông Phương Lỗi liếc cô một cái, giọng điệu lạnh lùng mở miệng: "Bằng không cậu muốn chiếu theo ý nguyện của bà ngoan ngoãn sống ở Nhật Bản rồi loạn luân cùng với tớ sao?"
"À . . . . ." Tiêu Hòa Nhã ngẩn người, sau đó lập tức lắc đầu. "Hay là thôi đi, hai ta vẫn là làm anh em thôi, cậu xem đi dáng dấp hai chúng ta có chút giống nhau đúng không?"
Đông Phương Lỗi nhắm mắt lại giả vờ ngủ say không để ý tới cô nữa. Tiêu Hòa Nhã cảm thấy không thú vị, cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, lại nói nhiều ngày như vậy cô vẫn chưa có một giấc ngủ ngon nào cả, chỉ sợ tỉnh một cái lại phát hiện mình bị người ta giải phẫu.
Đến bây giờ Đông Phương Lỗi cũng không biết ba mình đi đâu, miễn là ở Nhật Bản thì sẽ không gặp nguy hiểm, còn ngược lại nếu Tiêu Hòa Nhã vẫn sống ở Nhật Bản thì cuối cùng sẽ lộ ra sơ hở, để cho người mẹ thông minh của cậu phát hiện ra vậy thì nguy rồi, cho nên quan trọng nhất vẫn là đưa cô trở về Trung Quốc, đưa đến trong tay Thượng Quan Ngưng. Những chuyện khác cậu sẽ từ từ tra rõ.
Nhưng không nghĩ ở sân bay quốc tế thành phố Hoa, có người đang đợi cậu, người kia có thể nói rõ chân tướng của tất cả mọi chuyện cho cậu biết.
"Hiệu trưởng!" Vừa xuống sân bay liền nhìn thấy người đàn ông đang nhìn mình mỉm cười, Tiêu Hòa Nhã kích động một cái, vội vàng nhào tới. "Hiệu trưởng. . . . . . Hiệu trưởng, rốt cuộc em lại được nhìn thấy anh, em còn tưởng rằng em sẽ không còn được gặp lại anh nữa? Hu hu hu. . . . . . Làm em sợ muốn chết."
"Không có việc gì không có việc gì rồi!" Thượng Quan Ngưng vỗ nhẹ phía sau lưng cô, không ngừng dịu dàng an ủi, rốt cuộc cô đã trở lại thế giới của anh.
"Tiểu Lỗi!" Tiêu Vũ ngồi ở trên xe lăn sau khi nhìn thấy Đông Phương Lỗi bỗng nhiên rơi nước mắt. "Tiểu Lỗi!"
Nghe thấy giọng nói xa lạ, Đông Phương Lỗi đột nhiên chấn động nhìn về phía người phụ nữ lệ rơi đầy mặt, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp, dường như tảng băng lạnh ngàn năm rốt cuộc thấy được ánh mặt trời, có dấu vết từ từ tan ra. "Bà biết tôi ư?" Đông Phương Lỗi đi từ từ tới, trong giọng nói cũng trở nên hoảng hốt không thôi.
"Tiểu Lỗi, con của mẹ!" Tiêu Vũ khóc rống, vào thời điểm cậu đi về phía mình đột nhiên đứng lên nhào về phía cậu, đôi chân hai mươi mấy năm chưa từng chạm đất dường như đã thoái hóa, còn chưa tới trước mặt cậu người đã chuẩn bị ngã nhào trên mặt đất.
"Cẩn thận!" Dường như cơ thể càng quyết định trước nhanh hơn lý trí, thấy bà sắp ngã nhào trong nháy mắt đó vội vàng vọt tới đỡ bà ấy. "Bà không sao chứ?"
"Tiểu Lỗi!" Tiêu Vũ nhìn cậu, con của bà, không có bà ở bên người dáng dấp vẫn tốt như vậy. Không tồi, không tồi. . . . . .
"Tiểu Nhã!" Bên kia lại đột nhiên truyền đến tiếng la hoảng sợ của Thượng Quan Ngưng.
"Hiệu trưởng, em thật sự rất nhớ. . . . . ." Bị Thượng Quang Ngưng gắt gao ôm vào trong ngực, Tiêu Hòa Nhã được ôm, sắc mặt lại không ngừng trắng bệch, cơ thể cũng run không ngừng, hô hấp cũng dồn dập, toàn thân co rút, "Hiệu trưởng. . . . . . Em. . . . . . Em còn khó chịu hơn, em. . . . . ." Hàm răng không ngừng va vào nhau, cơ thể không ngừng lạnh run lại rỉ ra những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.
"Tiểu Nhã!" Thượng Quan Ngưng khổ sở không chịu nổi, anh nên làm như thế nào mới có thể giảm bớt đau đớn cho cô đây?
"Hiệu trưởng. . . . . ."
"Lão đại, nhanh lên xe, chúng ta đi bệnh viện!" Đại Nhị nhìn thấy tình huống như thế vội vàng xuống xe vừa mở cửa xe vừa nói với Thượng Quan Ngưng.
Lúc này không biết làm sao người nào đó rốt cuộc cũng tìm về một chút lý trí, ánh mắt âm u nhìn lướt qua Đông Phương Lỗi, lúc này mới vội vàng ôm Tiêu Hòa Nhã lên xe. Đại Nhị hỗ trợ đóng cửa xe lại, vội vàng chạy nhanh tới bệnh viện.
"Tiểu Nhã, đừng sợ, không có việc gì đâu, em yên tâm, anh nhất định sẽ không để cho em có chuyện!" Thượng Quan Ngưng ôm cô ở trong ngực mình, dường như không nói một câu tim anh sẽ đau thêm một phần, anh cho rằng mình có năng lực ngập trời, nhưng cuối cùng lại để cho người mình quan tâm bị thương tổn nhiều lần, là anh vô năng.
Hiệu trưởng. . . . . . Tại sao có thể như vậy? Có phải cô sẽ chết hay không, chết như vậy cũng tốt, tốt xấu gì cô cũng được chết ở trong ngực của anh. Cơ thể chợt như rơi vào hầm băng vậy, mà anh chính là mặt trời của cô, hai tay Tiêu Hòa Nhã ôm chặt cổ của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch dán thật chặt vào người anh.
Đột nhiên một chất lỏng ấm áp rơi vào trên mặt của cô, Tiêu Hòa Nhã cả kinh, nhịn xuống khó chịu tràn đầy trong lòng, khẽ cọ xát vào mặt Thượng Quan Ngưng, "Hiệu trưởng. . . . . ." Vừa mới mở miệng lại nghe thấy giọng nói của mình khàn khàn cực kỳ, lập tức ngậm miệng lại, hiệu trưởng, em không sao, em thật sự không có việc gì, anh đừng khổ sở. . . . . .
Làm thế nào cho phải đây? Thượng Quan Ngưng ôm cô thật chặt dường như muốn khảm cô vào trong cơ thể của mình. Đáng chết, anh sẽ lấy lại công đạo cho em, em phải sống thật tốt mới được chứ?
Bệnh viện đã sớm nhận được thông báo, nhân viên cứu hộ đã chờ ở cửa, vừa nhìn thấy bọn họ xuống xe lập tức vội vàng đẩy xe đi tới.
"Chú, chú chăm sóc cô ấy!" Viện trưởng Lạc Trạch Dương, lần này chú của Thượng Quan Ngưng tự mình ra tay. Tiêu Hòa Nhã đã được nhân viên cứu hộ đẩy vào phòng cứu cấp, Thượng Quan Ngưng thấy được Lạc Trạch Dương như bắt được cọng cỏ cứu mạng.
"Chú sẽ cố hết sức!" Lạc Trạch Dương thản nhiên nói xong liền trực tiếp xoay người đi vào.
Nghe tin Tiêu Mặc Tinh chạy tới sững sờ nhìn cửa phòng cứu cấp đóng chặt, qua thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, hung dữ đi tới bên người Thượng Quan Ngưng, trực tiếp đấm một quả đấm, chưa bao giờ tức giận như vậy nói với Thượng Quan Ngưng: "Cậu không xứng với em ấy, cậu mang cho em ấy nhiều tổn thương hơn em ấy bị tai nạn trong cả cuộc đời này, sao cậu lại nhẫn tâm như thế, cậu. . . . . ."
"Chăm sóc cô ấy thật tốt!" Thượng Quan Ngưng không quan tâm một đấm kia, nếu như Tiêu Hòa Nhã có thể tốt lên, coi như mười đấm một trăm đấm anh đều vui lòng chấp nhận. Nhưng không có, mà anh phải đi đòi công đạo về cho cô, người nào đả thương cô đều phải trả giá gấp mười lần gấp trăm lần.
Sau đó Thượng Quan Ngưng giao Tiêu Hòa Nhã cho người trong nhà, chính anh là mang theo Nhất - Nhị - Tam - Tứ đi Nhật Bản, đồng thời Thượng Quan Vân Thích cũng mang theo Cung Đằng Ngọc Lưu trở lại thành phố Hoa.
Mặc kệ gia tộc Cung Đằng thần bí thế nào khổng lồ thế nào, cuối cùng anh vẫn dẫn người đi tìm Tộc trưởng của gia tộc thần bí đó. Nếu như lúc trước thì anh không dám hành động bởi vì Tiêu Hòa Nhã còn ở trong tay bọn họ, anh dè dặt cẩn trọng thì như thế nào chứ? Còn không phải là để cho cô vết thương chồng chất, bây giờ anh còn có gì để lo trước lo sau nữa đâu, hơn nữa con trai bảo bối của vị tộc trưởng kia hiện đang ở trong tay của anh.
"Không biết Thượng Quan thiếu gia tìm tôi làm gì?" Trong ngôi đền kiến trúc xưa, có một ông lão tóc trắng phơ nhưng tinh thần vẫn sáng quắc ngồi ở trên ghế, nhìn khách phương xa không mời mà đến.
"Đòi nợ!" Thượng Quan Ngưng cũng dứt khoát không dài dòng cùng với ông ta.
"Ha ha ha. . . . . . Thượng Quan thiếu gia thật ngông cuồng nhỉ?" Ông lão Cung Đằng điên cuồng bất chấp mọi thứ cười nói, phóng tầm mắt nhìn cả dân tộc Đại Hòa ai dám bất kính với gia tộc Cung Đằng?
"Ha ha ha. . . . . . Ngông cuồng chưa nói tới, chỉ là, có chút nợ cứ để người ta thiếu tôi sẽ nhức đầu mỗi ngày!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói: "Tuy rằng bây giờ đều nói có nợ chính ông lớn, nhưng mà tôi người chủ nợ này cũng không phải là chỉ luôn biết ra vẻ đáng thương ông nói có đúng không?"
"Đừng có vòng tới vòng lui, tôi đường đường là gia tộc Cung Đằng khi nào thì thiếu nợ các cậu rồi hả?" Ông lão Cung Đằng thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói.
Thượng Quan Ngưng không thèm để ý, khẽ cười mở miệng nói: "Mấy ngày trước con dâu cả của ngài trói vợ của tôi, tự mình giam cầm mười ngày, còn tự tiện tiến hành thôi miên cô ấy cưỡng ép thay đổi trí nhớ của cô ấy, không chỉ có như thế còn tiêm thuốc phiện cho cô ấy, ngài nói đi khoản nợ này có tính là thiếu hay không?" Thượng Quan Ngưng chưa nói xong một câu, trên người đã hiện nồng đậm sát khí.
Ông lão Cung Đằng sững sờ, không ngờ con dâu của mình sẽ làm ra loại chuyện như vậy, lúc đầu ông khăng khăng một mực hại ông mất đi con trai của mình, mà ông cũng hối hận hai mươi mấy năm, sao con dâu lại dám?
"Cậu muốn tôi trả nợ thế nào?" Ông lão Cung Đằng hỏi.
"Giao con dâu của ngài ra đây!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói.
"Không có khả năng! Tôi. . . . . ."
"Đúng rồi, quên nói cho ngài một chuyện, con trai bảo bối của ngài hôm qua đã chấp nhận lời mời của chúng tôi đến Trung Quốc, có thể sẽ ở lại Trung Quốc vài ngày, đã quên nói cho ngài biết không biết ngài có lo lắng hay không, lần này tới đây tôi thay Quý công tử truyền một câu nói, còn xin ngài chớ lo lắng, hiện tại ông ta rất tốt!" Thượng Quan Ngưng rất là vân đạm phong kinh* nói, dường như không hề để tâm ông ta vừa mới cự tuyệt.
(*Vân đạm phong kinh: nhẹ nhàng thản nhiên như gió)
"Cậu nói cái gì?" Trong nháy mắt sắc mặt của ông lão Cung Đằng trở xám tro, dường như một chút tức giận của bản thân đã biến mất, mềm nhũn tê liệt trên ghế ngồi, con ông, bọn họ lại ở dưới mí mắt của ông cướp con ông đi một ngày rồi mà ông vẫn không có phát hiện ra.
"Lão tiên sinh, thời gian của tôi không nhiều lắm, tôi hi vọng có thể sớm lấy được đáp án!" Thượng Quan Ngưng không mặn không nhạt nhắc nhở.
"Hừ, coi như cậu bắt cóc con trai tôi, nhưng cậu đừng quên hiện tại cậu đang ở trên địa bàn của ai, nếu như cậu không thể quay về, tôi không tin người nhà của cậu không ngoan ngoãn trả con trai tôi lại?" Đột nhiên nghĩ đến một đối sách tương tự như bọn họ, ông lão Cung Đằng đột nhiên bật cười, chậm rãi vỗ tay một cái, trong lúc nhất thời rất nhiều võ sĩ mặc ki-mô-nô xuất hiện, trong nháy mắt bao vây anh lại.
"Ha ha ha. . . . . ." Thượng Quan Ngưng chỉ cười khẽ, sau lưng bốn người Nhất - Nhị - Tam - Tứ vẫn trấn định như thường, dường như không để những võ sĩ này trong mắt.
"Lão tiên sinh, ngài không có vinh hạnh lưu tôi ở lại đây, tôi được chính phủ quý quốc mời xúc tiến trao đổi văn hóa giữa hai nước, nếu như các ông thật sự muốn giữ tôi lại, ông nên nói chuyện với Thị trưởng của các ông trước đi! Tôi ngược lại không để ý chút nào, chẳng qua lịch trình của tôi đã đầy rồi, trò chuyện vui vẻ với ông thì tôi sẽ không có nhiều thời gian trò chuyện với Thị trưởng, tôi không ngại đối tượng nói chuyện với tôi là ai, các ông quyết định thế nào cho tốt đi, đúng rồi, tôi quên nói cho ông biết, tôi là được Thị trưởng phái người đưa tới, bọn họ vẫn còn chờ ở bên ngoài!" Thượng Quan Ngưng nói xong, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, bộ dạng như tất cả đều nắm ở trong tay.
"Cậu . . . . ." Ông lão Cung Đằng đột nhiên không phản bác được, dù ông lợi hại thế nào cuối cùng cũng không thể đối kháng với chính phủ, giỏi, thật sự giỏi! Thật đúng là hổ phụ vô khuyển tử!
"Tôi không quấy rầy nữa, nếu như buổi tối hôm nay ngài không thể quyết định, tôi sẽ thay ngài quyết định, khi đó đừng trách vãn bối vô lễ!" Thượng Quan Ngưng cúi người chào cung kính cáo từ.
"Lão gia!" Võ sĩ cầm đầu vừa chặn bọn họ vừa nhìn về phía chủ nhân của mình.
"Lui ra!"
"Ha ha ha. . . . . ." Trong phòng làm việc lớn như vậy, Tùng Hạ Mai Tuệ rất là hưng phấn cười. "Con trai tốt của mẹ, cám ơn con giúp mẹ đưa cô nhóc về. Ngược lại mẹ muốn thấy bọn họ sẽ đau lòng thế nào khi bảo bối của họ mất trí nhớ lại dính cơn nghiện, ha ha ha. . . . . . Đây là các người tự chuốc phiền, đều là các người biến tôi thành như vậy, ha ha. . . . . ."