Thượng Quan Ngưng dừng lại ở Nhật Bản tổng cộng ba ngày, anh là đại diện của thành phố Hoa đến gặp gỡ Thị trưởng của đối phương bàn bạc việc giao lưu văn hóa giữa hai bên, nghĩ đến loại giao lưu văn hóa này cũng sẽ không giao lưu hết ba ngày, Thượng Quan Ngưng chỉ dùng nửa ngày đã giải quyết xong chính sự. Khoảng thời gian còn lại anh dành nửa ngày cho gia tộc Cung Đằng, sau lại thấy đối phương chần chờ quá mức nên không có kiên nhẫn, cuối cùng vẫn lựa chọn biện pháp trực tiếp nhất. Bởi vì anh không có thời gian chờ đợi. Người kia còn đang đau khổ ở nhà. Anh phải mau trở về.
Dinh thự của gia tộc Cung Đằng, Nhất - Nhị - Tam - Tứ theo sau Thượng Quan Ngưng rất có khí phách đi vào, ở đại sảnh lại bị người khác ngăn lại.
Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng cười với người phụ nữ này, như hoa xuân mới nở, mê hoặc tâm hồn, nhìn cô thư ký kia sửng sốt sau khi phục hồi tinh thần lại nhất thời đỏ mặt.
"Tiểu thư, cô thật xinh đẹp!" Giọng nói từ tính của Thượng Quan Ngưng vang lên, nụ cười vẫn như cũ.
"Vâng . . . . . Thật sao?" Cô thư ký xinh đẹp cực kỳ ngượng ngùng nói.
"Đúng, nhất định là vậy!" Thượng Quan Ngưng cười nhẹ, trực tiếp bỏ qua cô ta đi tới chỗ nhân viên thang máy.
Nhất - Nhị - Tam - Tứ vô cùng im lặng liếc mắt nhìn cô thư ký xinh đẹp bị mê hoặc, rõ ràng khôn khéo như vậy nhưng cũng có thể làm ra bộ dáng hoa si như thế. Cảm thán sức quyến rũ của lão đại mình thật lớn đồng thời còn nhân tiện cảm thán sự hy sinh của lão đại mình, rõ ràng có thể trực tiếp nói thân phận cho đối phương biết, người ta sẽ không ngăn cản ngược lại sẽ cúi người mời bọn họ đi vào, thế nhưng anh lại lựa chọn hy sinh sắc đẹp của mình, haizz, không biết cô nhóc kia biết có thể đau lòng hay không, dù sao lão đại còn chưa thử qua mỹ nam kế với cô!
Cho đến khi thang máy đóng lại, người đẹp thư ký kia mới phục hồi tinh thần lại, lập tức mất bò mới lo làm chuồng, chạy tới trước bàn tiếp tân cầm điện thoại lên bắt đầu báo cáo với trợ lý xã trưởng.
Tầng mười tám, sau khi đoàn người Thượng Quan Ngưng đi ra khỏi thang máy thì nhìn thấy rất nhiều người ra nghênh đón mình. Tất cả đều mặc tây trang màu đen đeo kính râm.
Thượng Quan Ngưng cười lạnh một tiếng, cũng không có ý định đánh nhau với bọn họ.
Trợ lý của Tùng Hạ Mai Tuệ là một người đàn ông cao gầy đứng ở trước mặt những người áo đen lẳng lặng nhìn năm người trước mắt. "Xin hỏi các vị có việc gì?"
"Người Nhật Bản gặp tôi đều sẽ nói tiếng Trung Quốc?" Đại Nhất rất là nghi ngờ, vài năm qua bản thân mình quá mức khép kín cho nên không hiểu rõ động tĩnh của quốc tế?
"Haizz, không có văn hóa sẽ rất đáng sợ!" Đại Nhị lắc đầu mà thở dài.
"Cậu nói Đại Nhất không có văn hóa sao?" Đại Tam không hiểu. Mở miệng hỏi.
"Có lẽ cậu ấy chỉ là đang cảm thán người Nhật Bản không phải rất đáng sợ mà thôi!" Đại Tứ thay Đại Nhị giải thích. Hai người khác đều có nét mặt thì ra là như vậy, hình như rất hài lòng với giải thích của Đại Tứ.
"Tôi chính là cháu của Tiếu Tông Ngọc, các người định tiếp đãi tôi như vậy hay sao?" Thượng Quan Ngưng khẽ cười hỏi, tuyệt không sợ hãi tình hình trước mắt.
"Thì ra ngài chính là Tiếu tiên sinh, xã trưởng chúng tôi đang chờ, mời vào!" Người đàn ông cao gầy kia lập tức tiến lên mỉm cười, hình như rất là mong đợi Thượng Quan Ngưng đến, trời mới biết công ty Cung Đằng gần đây đang gặp nhiều đả kích, rất nhiều khách hàng có ý muốn hợp tác tìm tới đột nhiên thay đổi ý định, có đột nhiên hủy hợp đồng có đột nhiên rút tiền. Công ty đang gặp nguy hiểm, thật may là công ty quốc tế Dung Tư này tìm đến bọn họ, nguyện ý cho bọn họ một cơ hội chuyển nguy thành an. Bọn họ sẽ đổ tiền vào đủ để ứng phó nguy cơ lần này. Mặc dù thù lao bọn họ muốn cũng rất nhiều, nhưng mà so sánh với phá sản, thù lao như vậy không tính là gì.
Thượng Quan Ngưng cùng với Nhất - Nhị - Tam - Tứ sau lưng anh tại dưới ánh mắt cung kính của bọn họ đi vào phòng làm việc của xã trưởng.
"Tiếu tiên sinh, rất vui được gặp ngài, mời ngồi!"
"Thật là vinh vạnh!" Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói, người phụ nữ cười đoan trang trước mắt này, không biết dùng bao nhiêu hơi sức mới khống chế bản thân không đưa tay bóp chết người phụ nữ trước mắt này, rõ ràng cười trời trong nắng ấm, Thượng Quan Ngưng lại biết không có người nào có thể ác độc hơn bà ta. Anh không ngại từ từ chơi với bà ta, nhưng mà anh không bỏ được Tiêu Hòa Nhã, đều do anh mới làm hại Tiểu Nhã biến thành như bây giờ mỗi một lần cơn nghiện phát tác thì sống không bằng chết. Cho nên anh phải mau sớm phá hủy người phụ nữ này. Để cho bà ta cũng phải khổ sở như vậy.
Ngay từ ngày đó, lúc Tiêu Hòa Nhã bị trói đi, Hạ Ngưng Nhật đã ra lệnh Xích Viêm bắt tay vào đối phó công ty của gia tộc Cung Đằng. Thế lực của gia tộc Cung Đằng liên quan đến hai nhà hắc bạch, lực ảnh hưởng không thể khinh thường, nhưng mà thế lực càng lớn kẻ địch cũng càng nhiều, anh muốn tìm đồng minh cũng không phải khó, có khối người muốn gia tộc Cung Đằng bị phá hủy. Xích Viêm ra tay cũng chưa có chạm đến công ty, chỉ là thời gian khác biệt mà thôi. Hiện nay thời cơ vừa đến. Chỉ đợi anh trở thành cây cỏ cứu mạng cuối cùng của bọn họ, lúc anh rút tay bọn họ mới có thể bị hủy diệt.
Hai bên trò chuyện với nhau rất vui, Cung Đằng cự tuyệt tất cả giúp đỡ chỉ chờ tiền của anh đổ vào. Lại vào ngày thứ ba nhận được tin tức đánh giá thất bại của đối phương đối với bọn họ. Cao cấp công ty quyết định hủy bỏ khoản tiền trợ giúp với Cung Đằng, trong nháy mắt, gia tộc Cung Đằng giống như một chiếc thuyền con trong mưa to gió lớn, bấp bênh trong nháy mắt có thể bị lật.
Mà gia tộc Cung Đằng bắt đầu đến ngân hàng và các công ty tư nhân nhờ giúp đỡ, hình như người ta cũng có tầm mắt cao hơn người, ngay từ đầu tự đưa đến cửa giúp các người nhưng các người ghét bỏ tiền bạc ít không cần, hiện tại người nào có lòng dạ rộng rãi có thể không tính toán hiềm khích lúc trước giúp đỡ chứ?
"Xã trưởng, bọn họ cũng cự tuyệt thỉnh cầu của chúng ta!" Người đàn ông cao gầy hiện tại lại trở nên sa sút tinh thần, anh ta cũng là con cưng của trời, gần ba mươi tuổi luôn thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ gặp phải nguy hiểm như vậy.
"Cái gì?" Sắc mặt Tùng Hạ Mai Tuệ bỗng nhiên trắng bệch lảo đảo một cái té nhào ở trên ghế sofa. "Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng trước đó vẫn rất tốt? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cuối cùng giống như mất đi lý trí, vừa nắm tóc của mình vừa điên cuồng gào thét.
"Xã trưởng? Xã trưởng, ngài không sao chớ?" Trợ lý kinh hãi, vội vàng chạy tới nắm thật chặt tay của bà ta không để cho bà ta tự làm khổ. "Xã trưởng, đây không phải là lỗi của ngài, năng lực của ngài mọi người đều quá rõ ràng, ngài đừng. . . . . ."
"Chính là tôi, cũng bởi vì tôi. . . . . ." Câu nói kế tiếp vẫn chưa nói hết, người cũng đã mất đi ý thức.
"Xã trưởng. . . . . . Xã trưởng. . . . . ."
Khi Tùng Hạ Mai Tuệ tỉnh lại, phát hiện mình không có ở bệnh viện cũng không có ở bất kỳ chỗ nào mà mình quen thuộc, mà là bị trói ở một nơi tối tăm xa lạ. Nhất thời trong tim dâng lên từng trận sợ hãi. Người nào có bản lãnh có thể bắt cóc bà?
"Phu nhân, đã lâu không gặp!" Đột nhiên răng rắc một tiếng, trong nháy mắt trở nên sáng sủa, Tùng Hạ Mai Tuệ nhắm mắt lại, để cho mình thích ứng với ánh sáng đột nhiên tới, âm thanh kia dường như rất quen thuộc, trong lòng đột nhiên dâng lên hận ý, bà không có cửa cầu cứu anh, gặp phải nguy hiểm như thế đều là do một tay anh thao túng, anh và mình rốt cuộc có thâm thù đại hận gì.
"Phu nhân, đã quên chỉnh sửa một sai lầm của bà, tôi không họ Tiếu, tôi tên là Thượng Quan Ngưng, đúng rồi tôi còn có một cái tên khác, tôi cũng mang họ Hạ, Hạ Ngưng Nguyệt! Nhị công tử nhà họ Hạ ở thành phố Hoa, chồng của Tiêu Hòa Nhã lần trước bị bà bắt đi!" Thượng Quan ngồi yên ở chỗ không xa nhìn bà từng chữ từng chữ nói ra.
"Cậu. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Thì ra là cậu, ha ha. . . . . . Như thế nào? Phu nhân của cậu hiện tại tốt chứ? Nếu tôi đoán không lầm cô ta không chỉ không nhận ra cậu mà còn sống không bằng chết có đúng hay không?" Tùng Hạ Mai Tuệ đột nhiên bật cười. Phương diện này bà ta cũng không thua, hiện tại người khổ sở không là bà ta, ha ha ha. . . . . . Tuy Tiêu Hòa Nhã vô tội, nhưng mà cô được Đông Phương Lỗi thích thì không vô tội, Cung Đằng Ngọc Lưu, đây chính là cái giá của việc ông phụ tôi, tôi để cho con trai của ông mỗi ngày khổ sở, tôi để cho ông vĩnh viễn không được thấy bọn họ, tôi để cho vợ chồng các người vĩnh viễn không được gặp nhau, ha ha ha. . . . . .
"Ừm!" Thượng Quan Ngưng nhàn nhạt gật đầu, một bộ dáng cảm kích: "Thật may là bà nhắc nhở, bằng không tôi quên một chuyện vô cùng quan trọng!" Thượng Quan Ngưng nói xong tùy ý vung tay lên, thì có một người mặc áo khoác trắng đi vào, trong tay nắm một ống kim lớn từ từ đi tới chỗ Tùng Hạ Mai Tuệ bị trói ở trên giường.
"Các người. . . . . . Các người muốn làm gì?" Lúc này, Tùng Hạ Mai Tuệ mới cảm thấy sợ hãi, một sự sợ hãi không rõ ràng ở trong lòng nảy sinh từ từ lan vào tay chân, mỗi cử động nhỏ đều khiến bà ta sợ hãi vô cùng.
"Bà làm Tiểu Nhã bị nghiện, nhưng mà tác dụng của cái đó cũng không quá cao, quá trẻ con rồi, tôi mời bà nếm thử Tử Thần nghiên cứu mới nhất của Liệt Diễm chúng tôi, dĩ nhiên sẽ không chết ngay bây giờ, bà sẽ chết từ từ, từ từ khô quắt khô queo da bọc xương khi đó mới có thể chết! Tư vị này bà có thể hưởng thụ thật tốt, nhớ lại chuyện cũ, tôi sẽ không so đo với bà, dù sao bà mới là người khổ sở nhất không phải sao? Đúng rồi quên nói cho bà biết, người chồng trên danh nghĩa của bà đã được tôi đưa đến bên cạnh vợ con của ông ta, người ta một nhà ba người hạnh phúc!" Nói xong, nụ cười của Thượng Quan Ngưng càng ngày càng lạnh muốn chết.
"Không. . . . . . Không thể!" Nếu như nói tiêm Tử Thần vào bà ta sẽ rất khổ sở, nhưng nghe được một nhà ba người bọn họ đoàn tụ lại có thể làm bà ta sụp đổ, không thể. . . . . . Bà ta làm nhiều như vậy tại sao còn có kết quả này, không công bằng không công bằng. . . . . ."Cái người ác ma này, cái người ác ma ăn tươi nuốt sống này, tôi muốn giết chết các người tôi muốn giết chết các người. . . . . . . A. . . . . ." Vốn vẫn còn không ngừng mắng người đột nhiên hét lên một tiếng, toàn thân không ngừng run rẩy co rút, Tùng Hạ Mai Tuệ gắt gao lôi kéo ga giường ở dưới, giống như vạn kiến đốt thân. "Giết chết tôi đi, các người giết tôi đi! A. . . . . ."
"Nhìn thấy bà khổ sở như vậy tôi lại an tâm!" Thượng Quan Ngưng cười nhàn nhạt nói, trực tiếp xoay người rời đi. Lúc gần đi vẫn không quên phân phó người phục vụ thật tốt.
Trải qua một trận khổ sở, rốt cuộc Tiêu Hòa Nhã gắng gượng qua một cơn nghiện, không có chút sức lực nào nhắm mắt lại, những ngày qua độc hại người này ép cô sức cùng lực kiệt, có lúc cô tình nguyện chết đi, nhưng cô không thể, cô phải sống, cô còn phải nhìn thấy hiệu trưởng nhìn thấy Tiểu Bảo nhìn thấy tất cả người nhà cô yêu quý trân trọng. Cho nên khổ sở này cô có thể nhịn, người đẹp viện trưởng nói chỉ cần cô có thể nhịn vài lần cô sẽ hoàn toàn khôi phục. Cô còn có thể giống như lúc trước. Vậy thì thật tốt vậy thì thật tốt, hiệu trưởng, em có thể nhịn, anh mau trở về có được không?
Mang theo kỳ vọng như vậy tiến vào giấc ngủ, trong mơ mơ màng màng hình như ngửi thấy hơi thở quen thuộc, sau đó phát hiện mình được ôm vào một lồng ngực ấm áp. Chẳng biết tại sao, nước mắt rơi xuống, cuối cùng ông trời vẫn nghe được mong đợi của cô. Rốt cuộc để cho anh trở lại.
"Hiệu trưởng, em rất nhớ anh!"
"Nghĩ tới anh vậy thì mau khỏe một chút!" Âm thanh Thượng Quan Ngưng khàn khàn, nửa người nằm ở trên giường bệnh ôm cô vào trong ngực của mình.
"Ừ, em rất nhanh sẽ khỏe lại!"
TRUYỆN HOÀN
Tiêu Hòa Nhã chu miệng, vốn chính là thật mà! Nhìn thấy anh như vậy, có rất nhiều người mặt đỏ tim đập mạnh đấy."Anh ngoan ngoãn, đừng liếc mắt đưa tình khắp nơi, bằng không những người phụ nữ kia sẽ nhào vào anh, đến lúc đó em cũng không thèm cứu anh!" Tiêu Hòa Nhã nói xong, tiếp tục nhìn dây chuyền, những thứ đồ này không mắc, mười mấy đồng, không tính là tinh xảo nhưng cô lại rất thích, cho nên. . . . . .
"Hiệu trưởng, cái này đẹp không?" Tiêu Hòa Nhã cầm một sợi dây chuyền đưa cho Thượng Quan Ngưng, lúc này mới phát hiện Thượng Quan Ngưng vẫn đang nhìn cô chằm chằm, "Anh. . . . . . Cái người này nhìn em làm gì?"
"Không phải em muốn anh đừng liếc mắt đưa tình khắp nơi sao?" Thượng Quan Ngưng liếc nhìn cô không chút để ý nói: "Đến lúc đó em không cứu anh thì anh phải làm gì đây?"
"Phốc!" Tiêu Hòa Nhã rất không nể tình phì cười ra tiếng, "Hiệu trưởng, dáng vẻ này của anh giống như cô dâu nhỏ bị ngược đãi! Ha ha ha. . . . . . Thật buồn cười!"
"Tiêu Hòa Nhã!" Thượng Quan Ngưng cắn răng nghiến lợi, cô thật là càng lúc càng lớn mật, lại dám cười nhạo anh.
"Ha ha ha. . . . . . Em không cười hiệu trưởng, thật. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Vừa nói không cười nhưng vẫn cười đến nghiêng trước ngã sau, Thượng Quan Ngưng như vậy, thật sự rất đáng yêu!
"Nếu để cho anh nghe thấy em cười, anh sẽ nhổ răng em!" Thượng Quan Ngưng ở bên tai cô tà ác uy hiếp.
Khuôn mặt Tiêu Hòa Nhã lập tức cứng đờ, ngậm chặt miệng không để cho âm thanh phát ra ngoài, hiện tại mới phát hiện nhịn cười thật rất vất vả!"Hiệu trưởng, hiệu trưởng, em mua sợi giây chuyền này cho anh, anh đeo cái này, rất đẹp!"
Thượng Quan Ngưng liếc mắt nhìn cái gì đó đang ở trên cổ mình, rất muốn nói thứ này cũng có thể gọi dây chuyền, "Anh. . . . . ."
"Hiệu trưởng, đây chính là tấm lòng của em, anh không được nói không muốn!" Tiêu Hòa Nhã vội vàng cắt đứt lời nói của anh: "Anh xem đeo lên rất đẹp mà!"
"Đúng đúng đúng!" Thượng Quan Ngưng lười phải nhiều lời cùng cô, một thứ bình thường như vậy có cái gì tốt, trên người vô duyên vô cớ có nhiều hơn một món đồ!
"Được, anh thích, chúng ta đi trả tiền đi!" Tiêu Hòa Nhã cao hứng nói xong trực tiếp kéo anh đi tới quầy thu ngân.
" đồng!" Tiêu Hòa Nhã lấy ra một tờ Mao gia gia đưa tới. Sau đó thu hai đồng tiền trở lại, vô cùng đau xót, may mắn là mua cho hiệu trưởng, nếu không cô lại khổ sở một trận, đây chính là dùng tiền của cô mua!
"Đi thôi!" Tiêu Hòa Nhã đưa tay, kéo bàn tay Thượng Quan Ngưng đi ra cửa, không ngờ vừa ra cửa không bao lâu đã đụng chuyện khác rồi! Còn là một chuyện phiền toái!
"Thượng Quan Ngưng!" Hai người tay trong tay, bởi vì tiếng hét sau lưng mà dừng bước. Tiêu Hòa Nhã không hiểu, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy người vốn cho là sẽ không gặp lại nữa, Lăng Thần? Không phải Hiệu trưởng nói đã giải quyết chuyện này rồi sao? Giải quyết như thế nào vậy? Bây giờ cô bắt đầu có chút tò mò?
Liếc mắt một cái liền thấy người kia đang nghiêng đầu quan sát Tiêu Hòa Nhã của mình, Thượng Quan Ngưng trực tiếp kéo cô đi, cũng không hề nhìn về phía sau một cái.
"Thượng Quan Ngưng, anh nhất định đối với em tàn nhẫn như vậy sao?" Người phía sau theo sát không thôi, Lăng Thần một bộ dạng ruột gan đứt từng khúc, nhu nhu nhược nhược nói với bóng lưng của Thượng Quan Ngưng.
Cơ thể của Thượng Quan Ngưng cứng đờ, Tiêu Hòa Nhã nắm tay anh cũng cảm thấy rõ ràng, trong miệng có chút đắng, người này sẽ không thật sự làm ra chuyện gì khiến cho người đẹp khổ sở chứ? Chẳng lẽ là dùng mỹ nhân kế cho nên mới khiến Lăng Thần không quấy rầy cô? Nếu sự thật là như vậy, cô ngược lại tình nguyện mình bị người khác quấn lấy cũng không cần anh phải hy sinh như vậy.
Thượng Quan Ngưng xoay người, cũng không biết ở trong lòng Tiêu Hòa Nhã đang suy nghĩ gì, anh không có làm việc gì trái với lương tâm, mới vừa rồi cơ thể cứng ngắc đó là do tức giận, anh chỉ là không nghĩ đến có người lại dám cãi lại mệnh lệnh của anh, anh đã cho cô một cơ hội cô lại tái phạm một lần nữa, chẳng lẽ thật sự không muốn sống nữa rồi?
"Thượng Quan Ngưng, chẳng lẽ anh không biết em thật lòng với anh sao?" Người phía sau tiếp tục nói, "Khi còn bé em đã thích anh, chỉ vì anh em đã làm nhiều chuyện em không thích, tại sao anh lại không nhìn em một lần?"
Tiêu Hòa Nhã nghĩ, thì ra là như vậy, Lăng Thần liều mạng quấn lấy cô là vì Thượng Quan Ngưng! Không có biện pháp xuống tay bên Thượng Quan Ngưng nên mới bắt đầu từ cô, ngược lại thật sự là hao tổn tâm trí rồi.
Tiêu Hòa Nhã cúi đầu, nhìn hai cái tay đang nắm chặt một chút, không giống người khác có một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, một bàn tay lớn mà ngăm đen, tay của anh giống như tay cô trắng nõn mịn màng, chỉ là lòng bàn tay có vài vết chai nên không phải cái loại thư sinh vô dụng. Chỉ là nhìn không ra mà thôi.
Trong lòng khẽ động, bất tri bất giác muốn rút tay của mình về.
Chỉ là tay của cô vừa động, bàn tay vốn chỉ đang nắm nhẹ đột nhiên dùng lực, nắm thật chặt không để cho cô được như ý.
Thượng Quan Ngưng xoay người, mặt lạnh nhìn Lăng Thần, môi mỏng khẽ mở không hề có tình cảm: "Lăng Thần, vì nể mặt bác Lăng nên tôi mới không tổn thương cô, hôm nay tôi sẽ nghiêm túc nói cho cô biết, tôi đã có con, mẹ con tôi vẫn còn, tôi không có ý định tìm mẹ ghẻ cho con mình! Nếu như tôi từng làm qua chuyện gì đó khiến cho cô hiểu lầm bây giờ tôi sẽ nhận lỗi với cô, lần sau tốt nhất chớ xuất hiện ở trước mặt của tôi, người khác không biết tính tình của tôi, nhưng tôi nhớ cô thì không như vậy!" Thượng Quan Ngưng lạnh lẽo nói, sau đó cũng không đợi cô có gì phản ứng đã trực tiếp lôi kéo Tiêu Hòa Nhã rời đi.
"Thượng Quan Ngưng!" Âm thanh của Lăng Thần vốn có chút mềm mại yếu ớt đột nhiên trở nên bén nhọn, ánh mắt lạnh lùng nhìn bóng lưng của anh nói: "Thượng Quan Ngưng, cho dù người nhà họ Hạ ở Hoa thị muốn gió có gió muốn mưa có mưa, nhưng cũng đừng khinh người quá đáng, em dùng mười tám năm cuộc sống để thích anh, chẳng lẽ anh không nên báo đáp sao?"
"Hừ!" Thượng Quan Ngưng hừ nhẹ một tiếng, cảm thấy thật là buồn cười, "Năm đó có một người phụ nữ điên cuồng mê luyến Lưu Đức Hoa, cô cho là Lưu Đức Hoa nên lấy cô làm vợ sao?" Nói xong không cho cô cơ hội nói chuyện nữa, trực tiếp kéo Tiêu Hòa Nhã đi.
Mặc kệ như thế nào, Tiêu Hòa Nhã cảm thấy ví dụ thật là đáng yêu, năm đó sóng gió lớn như vậy, không ai có quyền ngăn cản cô thích một người, nhưng cô cũng không có quyền lợi yêu cầu người khác nhất định phải báo đáp cô không phải sao? Thích một người không có tội, nhưng làm phiền người đó thì có tội! Nghĩ tới đây, trong miệng lại phát khổ, cho nên cô, có nên e ngại cô ta hay không? Thoáng ngước mắt, Tiêu Hòa Nhã thận trọng quan sát sắc mặt của Thượng Quan Ngưng, không biết vì sao bây giờ anh lại không vui.
"Lần sau. . . . . ."
"Cái gì?" Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn anh vì sao chỉ nói một nửa.
Thượng Quan Ngưng lườm cô một cái, âm thanh trầm thấp nói: "Lần sau em dám buông tay của anh ra, anh sẽ không giữ lại nữa!"
"Chậc. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã nhìn anh hồi lâu, cuối cùng chỉ cúi đầu tùy anh dắt tay của mình, cô. . . . . . Cô cũng không muốn! Chỉ là. . . . . . Cô cũng không muốn trở thành kì đà cản mũi.
Lại trở lại Thanh Hòa vườn, Tiêu Hòa Nhã vào trong phòng khách xem TV, Thượng Quan Ngưng trực tiếp lên lầu, anh dĩ nhiên đi vào gian phòng của Tiêu Hòa Nhã. Người nhà họ Tiêu tự nhiên biết ý định của em gái nhỏ nhà mình, cho nên đối với chuyện này cũng nhắm một mắt mở một mắt, dù sao em gái nhỏ cũng đã có đứa bé của người ta, hiện tại dè dặt cũng có chút giả tạo, mà bọn họ cũng tin tưởng Thượng Quan Ngưng nhất định sẽ suy nghĩ cho Tiêu Hòa Nhã.
Tiêu Hòa Nhã trở về phòng, thấy Thượng Quan Ngưng vùi ở trên sofa nhỏ cô, mặc dù nhìn nhiều lần, nhưng vẫn có chút không chịu nổi, một người lớn như vậy, một phòng khách lớn như vậy không ngủ, nhất định vùi ở trong gian phòng nhỏ này. Không khó chịu sao?
"Hiệu trưởng, tối nay chúng ta nên ăn cái gì? Hôm nay bọn họ đi dã ngoại rồi, nói đúng hơn là không trở về ăn tối, dì Lâm về nhà ăn tết, nên không có cơm ăn!" Tiêu Hòa Nhã lấy lại tinh thần, hỏi Thượng Quan Ngưng, trong lòng không khỏi oán hận ba anh trai của mình, biết rõ cô ở nhà vậy mà đi chơi cũng không mang theo, thật là không có yêu thương cô.
"Gọi điện thoại nói Sướng vườn làm xong đưa tới!" Thượng Quan Ngưng nhìn vào trong sách cũng không ngẩng đầu lên nói.
Khóe miệng Tiêu Hòa Nhã giật giật, không phải chỉ một bữa cơm thôi sao? Phải phiền toái như vậy sao? "Em không muốn, hoặc là em làm anh ăn, hoặc là anh làm nhân tiện cho em ăn!"
Sau đó Thượng Quan Ngưng đóng sách, ánh mắt chứa ý vị sâu xa nhìn chằm chằm cô, đột nhiên nhớ lại rau trộn cà chua lần đó, trực tiếp cắt cà chua thành khối rồi rắc đường lên coi như một bàn thức ăn! Bây giờ anh không có tâm tư nếm món đó một lần nữa.
"Stop!" Tiêu Hòa Nhã liếc anh một cái, "Mình không biết làm cũng không cần ghét bỏ người khác làm khó ăn!" Nói xong, rất là ưu nhã xoay người, đi nấu cơm vậy!
"Diễn, đàn, Lê, Quý, Đôn"
"Oa. . . . . . Hiệu trưởng, làm sao anh biết nấu ăn vậy? Vậy bình thường anh cũng không chịu nấu!" Trong phòng bếp, Tiêu Hòa Nhã nhìn Thượng Quan Ngưng mặc tạp dề động tác ưu nhã đang rang thức ăn không khỏi bội phục nói.
Thượng Quan Ngưng nhìn cũng không nhìn cô một cái, vừa xào món ăn vừa nhìn sách dạy nấu ăn ở bên cạnh, sau đó đặt các món ăn đầy đủ màu sắc hương vị lên bàn sứ. Nhìn Tiêu Hòa Nhã ở một bên đang kích động. Cô cũng nhìn sách dạy nấu ăn mà, làm sao lại không có đẹp như vậy!
Len lén vươn tay cầm một miếng thịt nhét vào trong miệng, vừa định hưởng thụ lại nhìn thấy ánh mắt của Thượng Quan Ngưng, có một loại cảm giác ăn trộm lại bị bắt quả tang."Ha ha ha. . . . . ." Trong miệng bị phỏng rất khó chịu, lại không phun ra được, còn phải đối mặt với ánh mắt không rõ thâm ý của hiệu trưởng, Tiêu Hòa Nhã ngũ vị tạp trần, thiệt là! Không phải chỉ một miếng thịt thôi sao!
Bữa cơm này, Tiêu Hòa Nhã ăn rất hài lòng, trừ lúc trước khi ăn cơm ở bên ngoài đã dùng một chút tiền, những thứ khác thật rất tốt, Tiêu Hòa Nhã cảm thấy mình phát hiện ra một bảo vật, vóc người đẹp còn chưa tính, có tiền cũng không nói rồi, lại có thể làm ra thức ăn ăn ngon như vậy.
"Chỉ một lần này thôi lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!" Thượng Quan Ngưng nhìn đôi mắt to lấp lánh của cô lạnh lùng nói. Anh làm gì có nhiều thời gian như ở nước Mĩ mà nấu cho cô ăn mỗi ngày? Nhất định là không làm!
Tiêu Hòa Nhã cười, trước còn nói gọi Sướng vườn làm xong đưa tới? Tiêu Hòa Nhã thưởng cái mặt quỷ cho anh, sau đó vùi đầu ăn cơm.
Thượng Quan Ngưng trừng mắt nhìn cô, lúc này mới ưu nhã ăn cơm. Không thể không nói tướng ăn của anh rất đẹp, không giống cô một chút phong cách cũng không. Nhất là thời điểm gặp phải thức ăn ngon.
Tám ngày, nếu như lúc đi học luôn cảm thấy một ngày bằng một năm, nhưng đối với kỳ nghỉ mà nói lại đến đi vội vàng, trong nháy mắt đã đến ngày tựu trường, Tiêu Hòa Nhã bởi vì qua tết, cả người cũng ăn mập thêm một vòng, hơn nữa mắt thấy sắp tựu trường, tâm tình càng trở nên tệ hơn.
"Tốt lắm tốt lắm, chỉ mập một chút, không có mập đến mức không thể mặt được quần áo!" Thượng Quan Ngưng rất là không sao cả nói, thật ra thì trong mắt anh, cái bộ dáng này rất tốt, không giống như trước một chút thịt cũng không có, khi ôm cũng có cảm giác cực kỳ tốt.
Tiêu Hòa Nhã ai oán liếc anh một cái, không có mập đến mức không thể mặt được quần áo? Cái đó là mập đến mức nào? Tiêu Hòa Nhã không nói, nhìn bốn vị sư huynh giúp cô mang gì đó lên xe, lần này là Thượng Quan Ngưng và Đại Nhị cùng nhau đưa cô đi học, dù sao mượn xe người nhà vẫn tốt hơn!
"Cô bé, không mập, cái bộ dáng này vừa chuẩn, em nhìn những MC trên ti vi, gầy như vậy quả thật không khác gì cá khô, bộ dạng như em mới là đẹp mắt nhất đấy!" Đại Nhị vỗ vỗ bả vai Tiêu Hòa Nhã tốt bụng an ủi.
Tiêu Hòa Nhã cũng nhớ tới ngày đó nhìn chương trình này, người phụ nữ kia quả thật quá gầy, chỉ là cô cũng không muốn đến mức như vậy. "Mẹ, thật không mập, trên khắp thế giới mẹ dễ nhìn nhất!" Tiêu Tiểu Bảo ôm cổ của Tiêu Hòa Nhã rất là ôn hòa nói.
Tại lúc đó, Tiêu Hòa Nhã làm mặt quỷ nhẹ nhàng bật cười, "Vẫn là Bảo nhà chúng ta đáng yêu nhất!"
"Tốt lắm, lên xe!"
Cứ như vậy, Tiêu Hòa Nhã lại trở về đại học hàng đầu cả nước, trở lại trường học, không bao giờ giống như trước nữa, cũng không có người phát ra địch ý với cô, ngay cả Dương giáo sư nhìn cô cũng không tức giận, lần này cũng không có làm khó cô. Nhiều nhất chính là đối với cô làm như mắt mù tai điếc thôi. Chỉ là các bạn học chung trong lớp ngược lại đều nhiệt tình với cô, thực sự làm cô bất ngờ. Chỉ là cô lại hớn hở tiếp nhận.
Đi tới chỗ nào, Tiêu Hòa Nhã cũng cảm thấy có người ở bên cạnh cô, không xa không gần có thể làm cho cô cảm thấy dù são không nhìn thấy! Sau lại suy nghĩ một chút, có thể là hiệu trưởng an bài người bảo vệ ở bên người cô!
Ai! Người này, đâu cần phải lo lắng như vậy, không phải là trong trường học sao? Bình thường nếu cô không có gặp người lạ làm sao có thể ngày ngày gặp nguy hiểm! Cô lại không biết, rất dễ dàng có ai đó không muốn tài của cô mà là muốn mạng sống của cô, người quý trọng mạng sống của cô làm sao có thể không bảo vệ cô.
"L.ê, Q.u.ý, Đ.ô.n"
Trong một khu vườn rộng lớn ở phía đông thủ đô, giống như hoàng cung xa hoa rực rỡ, một cô gái váy dài tóc búi đi qua đi lại ở giữa phòng khách!
"Bảo bối, con làm sao vậy, tức giận làm gì?" Ông Mộ vừa xuống lầu đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng của Bảo nhi nhà mình, vội vàng lo lắng hỏi.
"Pằng!" một tiếng, Mộ Linh Dược vỗ một cái ở trên bàn, " Tống Duật Minh đáng chết! Thế nhưng phái người bảo vệ con bé chết tiệt kia, người của con hoàn toàn không tìm được bất cứ cơ hội nào để xuống tay!"
"Bảo bối! Chúng ta không cần làm có được hay không?" Ông Mộ nhìn mình đứa con gái mình yêu thương nhất: "Bảo bối chúng ta ở thủ đô có biết bao nhiêu con cháu quan to muốn cướp đâu rồi, một Thượng Quan Ngưng có cái gì tốt, một người đàn ông như vậy rất là vô phúc, cần gì phải là cậu ta!"
"Cha!" Mộ Linh Dược mất hứng nhìn ông Mộ một cái, "Dù cho không được ở cùng nhau, con cũng không muốn anh ấy không để mắt đến con, con không phải cái loại người mặc cho người khác khi dễ mình, con nhất định phải báo thù!" Mộ Linh Dược lạnh lùng nói xong, đôi tay nắm thật chặt, Tiêu Hòa Nhã, không phải cô có con với Thượng Quan Ngưng sao? Trước hết tôi sẽ để cho cô sống không bằng chết! Con của cô cũng vậy tôi sẽ từ từ dọn dẹp!
"Được rồi, con muốn làm thì hãy làm đi!" Ông Mộ nhìn mình đứa con gái của mình rất là trìu mến nói, người nhà họ Hạ coi như có tiền đi chăng nữa vậy thì có thể làm gì? Có tiền không có quyền thì uy hiếp được người khác sao, "Con gái, con hãy mạnh tay đi, cha sẽ chống đỡ cho con!"
Mộ Linh Dược gật đầu, cô cũng không tin không tìm được cơ hội để xuống tay."Cha, con muốn mượn hai người của cha!"
"Tốt!" Ông Mộ nhìn con gái mình, biết cô không phải đang đùa giỡn, khẽ gật đầu một cái, "Cha sẽ thông báo cho bọn họ, bọn họ sẽ nghe theo sự sai bảo của con!"
Mộ Linh Dược gật đầu. Khóe miệng dần dần hiện lên một nụ cười tàn khốc, Thượng Quan Ngưng, kiếp này phụ tôi là sai lầm lớn nhất của anh. Tôi sẽ khiến cho anh phải trả giá thật lớn!
"Cái gì? Ngày mai muốn đi ra ngoại ô?" Tiêu Hòa Nhã có chút chút giật mình hỏi."Cả lớp cùng đi sao?"
"Đúng, cả lớp cùng đi, nộp tiền nhanh lên một chút, mỗi người !" Trưởng lớp Tiểu Soái đứng ở trước mặt của cô vươn tay cười híp mắt nói.
Tiêu Hòa Nhã vô cùng đau lòng, cũng không phải là đồng, sao lại nói nhẹ nhàng như vậy!
"Nhanh, đừng để mọi người mất hứng! Cả lớp đều muốn đi đấy! Nếu cậu không đi được có thể nói xin lỗi với mọi người!" Đồng chí Tiểu Soái rất là rất nghiêm túc nói.
Tiêu Hòa Nhã bất đắc dĩ từ trong ba lô lấy ra ví tiền, chậm rãi lấy ra đồng, còn chưa kịp thương tiếc đã bị Tiểu Soái đoạt đi.
"Đi ngoại ô hai ngày! A!" Thu tiền xong, đồng chí Tiểu Soái còn làm dấu chữ V với những người khác, hiển nhiên mọi người đều biết Tiêu Hòa Nhã là một người yêu tiền như mạng, có thể từ trong tay của cô lấy được tiền quả thật không hề dễ dàng!
Tiêu Hòa Nhã im lặng, tiền cũng đã lấy vậy mà còn bày ra ở trước mặt cô, không sợ cô động thủ đoạt tiền lại sao?
Ngày hôm sau là chủ nhật, Tiêu Hòa Nhã đã sớm bị những bạn học khác gọi, "Nhanh nhanh, cả lớp đã tập hợp rồi, sẽ chờ cậu!"
Tiêu Hòa Nhã buồn bã không dứt, thật vất vả mới có một ngày nghỉ còn phải đi du lịch, không phải đang chỉnh người sao?
"Nhiệt huyết của tôi tựa như một cây đuốc, thiêu đốt cả sa mạc. . . . . ." Trên xe bus xa hoa, bạn họcTiểu Soái cùng mọi người cất cao giọng hát, dọc theo đường đi líu ríu nói hát không ngừng.
Tiêu Hòa Nhã dở khóc dở cười tựa vào ghế ngồi, lúc nào cũng ầm ĩ như vậy!
"Này này. . . . . . Tiểu Soái, đừng hát nữa, tôi cảm thấy phía sau có mấy chiếc xe đang đi theo xe chúng ta!" Trên xe, một vị bạn học đặc biệt thích xem phim trinh sát kéo trưởng lớp Tiểu Soái kích động nói.
Những bạn học khác nghe thấy cũng rướn cổ lên nhìn về phía sau.
Có người cảm thấy không có gì, còn nhân tiện thưởng cho anh một cái gõ đầu, "Cậu xem ti vi nhiều đến mức nào vậy? Đây là con đường đi đến địa điểm du lịch, đi đến đó, chẳng lẽ chỉ có mình cậu hả!"
Nghe một bạn học vừa nói, những người khác bắt đầu cười đùa, Tiêu Hòa Nhã nhàn nhạt liếc bên ngoài một cái, lại phát hiện mấy chiếc xe phía sau này hình như không thích hợp, hình như là bốn chiếc xe phía trước đang liều mạng ngăn cản chiếc xe màu đen chạy băng băng phía sau.
Sau đó phịch một tiếng, chiếc xe màu đen chạy băng băng giống như điên rồi trực tiếp đụng vào bốn chiếc xe phía trước, trong lúc nhất thời cả đại lộ cũng tê liệt. Tiêu Hòa Nhã đưa tay chặn miệng mình, cô không thể xác định thân phận của những người đó, bọn họ có phải người của hiệu trưởng hay không, bọn họ có chuyện gì không?
"Tiểu Nhã, cậu làm sao vậy? Sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy?" Bạn học ngồi ở bên cạnh cô quan tâm hỏi.
Tiêu Hòa Nhã lắc đầu một cái, miễn cưỡng cười nói: "Không có việc gì, chỉ là bị say xe!" Một lát cô phải gọi điện thoại hỏi hiệu trưởng mới được!
"Thật may là xe của chúng ta chạy nhanh, bằng không sẽ tiêu mất!" Có bạn học nhìn con đường phía sau bị tê liệt mặt rất là may mắn nói.
"Ai, con nhà giàu, lại không thích làm việc đàng hoàng! Tại con đường phồn hoa như vậy mà đua xe?"